Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Đóa Đóa đã không còn thừa thể lực mà để ý nó , ngã lên trên giường nghỉ ngơi một lúc, lại rời giường vận động một cái.
“Đã chưa ăn gì còn bay tới bay lui !” Phá điểu bay xung quanh nàng, “Ngươi đánh tiết gà sao ? !”
“. . . . . .” Mắt Đóa Đóa bắt đầu lộ ra tia nguy hiểm, nhìn chằm chằm nó, “Ta đói.”
Nàng muốn ăn nó ? !
Liên tục vỗ cánh, Phá điểu vù một cái liền bay lên xà ngang của nóc nhà mà tị nạn.
Trong lòng Nhan Đóa Đóa cười to, vẫn này những lời này hữu dụng nhất a, mỗi lần vừa nói một cái là có thể làm cho con chim lòe loẹt này im miệng.
Kỳ thật nàng đã sớm không còn khí lực, không vận động cũng không được a, gầy quá nhanh, nếu như nàng không vận động để kéo căng da ra thì giảm béo xong sẽ giống như da của con chó mất.
Mới vận động được một nửa, bên ngoài bỗng nhiên có người gõ cửa.
“Đến ngay.” Nhan Đóa Đóa hữu khí vô lực đi ra mở cửa, con Phá điểu kia cũng vù một cái lại chui vào trong tay áo của nàng.
“Tiểu thư.”
Đóa Đóa ngay cả khí lực mở mắt ra cũng đều giảm xuống, chỉ nghe thấy thanh âm ôn nhuận quen thuộc.
Đây không phải tên nam nhân vừa mới kêu nàng là “Tráng sĩ” sao ? Đáng giận. . . . . .
Nàng nhất định phải mau gầy đi một chút!
“Thương thế của ngươi thế nào rồi ?” Đóa Đóa mở mắt ra, nhìn nam nhân trước mặt, “A!”
Nàng hít một ngụm khí lạnh, thật soái!
Lúc nãy ở trà lâu rất hỗn loạn, nàng căn bản là không thấy rõ mặt, không biết chính mình đụng phải lại là một nam nhân như vậy.
Nam nhân cười đến ôn hòa, nhưng ngược lại trả lời thật không khách khí, “Không tốt lắm.”
Nhan Đóa Đóa cũng không thể nói gì hơn, dù sao cũng là nàng đụng gãy xương người ta, “Ngươi đến tìm ta là vì?” Muốn tiền?
“Vị tiểu thư này, đại phu nói chủ tử nhà ta hiện tại cần phải chú ý tĩnh dưỡng, nhưng mấy tùy tùng chúng ta đều là nam nhân, khó tránh khỏi mạnh tay mạnh chân, chăm sóc chủ tử không tốt, cho nên. . . . . .”
Nhan Đóa Đóa sửng sốt, “Các ngươi muốn kêu ta làm nha hoàn hầu hạ hắn sao?”
Đám nam nhân này quá tinh mắt rồi, bọn họ nhìn thế nào mà nói nàng hiện tại so với bọn họ “Nhẹ tay nhẹ chân” hơn ?
“Cũng không phải làm nha hoàn, chỉ là trong khoảng thời gian dừng lại ở Thải Vân Thành này thôi, định nhờ tiểu thư giúp chăm sóc chủ tử một chút.” Thủ hạ đang nói chuyện liền tìm từ tương đối khách khí.
“Được.” Nhan Đóa Đóa liền đáp ứng ngay, một chút do dự cũng không có.
Là chuyện thật tốt a! Có việc để làm, cũng có nhiều người đốc thúc nàng vận động, tránh cho nàng lười biếng.
“Đã chưa ăn gì còn bay tới bay lui !” Phá điểu bay xung quanh nàng, “Ngươi đánh tiết gà sao ? !”
“. . . . . .” Mắt Đóa Đóa bắt đầu lộ ra tia nguy hiểm, nhìn chằm chằm nó, “Ta đói.”
Nàng muốn ăn nó ? !
Liên tục vỗ cánh, Phá điểu vù một cái liền bay lên xà ngang của nóc nhà mà tị nạn.
Trong lòng Nhan Đóa Đóa cười to, vẫn này những lời này hữu dụng nhất a, mỗi lần vừa nói một cái là có thể làm cho con chim lòe loẹt này im miệng.
Kỳ thật nàng đã sớm không còn khí lực, không vận động cũng không được a, gầy quá nhanh, nếu như nàng không vận động để kéo căng da ra thì giảm béo xong sẽ giống như da của con chó mất.
Mới vận động được một nửa, bên ngoài bỗng nhiên có người gõ cửa.
“Đến ngay.” Nhan Đóa Đóa hữu khí vô lực đi ra mở cửa, con Phá điểu kia cũng vù một cái lại chui vào trong tay áo của nàng.
“Tiểu thư.”
Đóa Đóa ngay cả khí lực mở mắt ra cũng đều giảm xuống, chỉ nghe thấy thanh âm ôn nhuận quen thuộc.
Đây không phải tên nam nhân vừa mới kêu nàng là “Tráng sĩ” sao ? Đáng giận. . . . . .
Nàng nhất định phải mau gầy đi một chút!
“Thương thế của ngươi thế nào rồi ?” Đóa Đóa mở mắt ra, nhìn nam nhân trước mặt, “A!”
Nàng hít một ngụm khí lạnh, thật soái!
Lúc nãy ở trà lâu rất hỗn loạn, nàng căn bản là không thấy rõ mặt, không biết chính mình đụng phải lại là một nam nhân như vậy.
Nam nhân cười đến ôn hòa, nhưng ngược lại trả lời thật không khách khí, “Không tốt lắm.”
Nhan Đóa Đóa cũng không thể nói gì hơn, dù sao cũng là nàng đụng gãy xương người ta, “Ngươi đến tìm ta là vì?” Muốn tiền?
“Vị tiểu thư này, đại phu nói chủ tử nhà ta hiện tại cần phải chú ý tĩnh dưỡng, nhưng mấy tùy tùng chúng ta đều là nam nhân, khó tránh khỏi mạnh tay mạnh chân, chăm sóc chủ tử không tốt, cho nên. . . . . .”
Nhan Đóa Đóa sửng sốt, “Các ngươi muốn kêu ta làm nha hoàn hầu hạ hắn sao?”
Đám nam nhân này quá tinh mắt rồi, bọn họ nhìn thế nào mà nói nàng hiện tại so với bọn họ “Nhẹ tay nhẹ chân” hơn ?
“Cũng không phải làm nha hoàn, chỉ là trong khoảng thời gian dừng lại ở Thải Vân Thành này thôi, định nhờ tiểu thư giúp chăm sóc chủ tử một chút.” Thủ hạ đang nói chuyện liền tìm từ tương đối khách khí.
“Được.” Nhan Đóa Đóa liền đáp ứng ngay, một chút do dự cũng không có.
Là chuyện thật tốt a! Có việc để làm, cũng có nhiều người đốc thúc nàng vận động, tránh cho nàng lười biếng.
Bình luận facebook