Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 35
Tùy Ức đi một vòng lần lượt các gian phòng, lúc đi đến phòng ngủ thấy trên giường ga giường và chăn được gấp lại gọn gàng sạch sẽ, lúc cô đi đến đầu giường thì thấy một mép chăn bị gấp lên, lần trước cô đến đây đã phát hiện ra thói quen nhỏ này của anh, bây giờ nhìn lại thậm chí cô có cảm giác thật là thân thiết.
Cô mở tủ treo quần áo của anh ra, bên trong còn giữ lại mấy bộ quần áo, quần áo của anh chủ yếu thiên về màu sắc trang nhã hài hòa. Có một số cô đã từng thấy anh mặc nhưng phần lớn là chưa thấy bao giờ, Tùy Ức nghĩ, thật ra thì cô và anh từ lúc quen biết nhau đến giờ cũng không quá quen thuộc, luôn bảo trì một khoảng cách không xa không gần, ngoại trừ có một số lần ngoài dự liệu Tiêu Tử Uyên vượt quá giới hạn làm cho cô không hiểu nổi hành động của anh. Giống như hiện tại, cô không hiểu, ngay cả quần áo của anh cô cũng không nhận ra vài bộ, ruốt cuộc là tại sao cô có thể động lòng với người đàn ông này?
Còn có Tiêu Tử Uyên, tại sao anh lại thích cô?
Một ngày nào đó của nhiều năm sau, vào một ngày đẹp trời, xung quanh đầy ắp tiếng người cười nói và hoan hô chúc mừng vang lên bên tai không dứt, khi Tùy Ức đang đứng trước bao nhiêu người nâng tay lên để người nào đó đối diện trao nhẫn, cô bỗng nhiên cúi đầu nói nhỏ với Tiêu Tử Uyên, cô rốt cuộc có gì tốt để anh yêu cô nhiều như vậy.
Ngày đó, Tiêu Tử Uyên bộ dáng giống như một chàng hoàng tử, vượt qua tầng tầng lớp lớp phụ dâu đứng ở cửa gây khó khăn mà không hề có một chút nào bối rối, vẫn ung dung tao nhã như vậy. Nhìn cô công chúa mà anh sắp cưới làm vợ, trong mắt anh dào dạt cưng chiều, “Có một cô gái tốt như em vậy, mà em cũng không tự biết, anh sao có thể không động lòng với em được đây.”
Nói xong rồi bước đến ôm lấy Tùy Ức vẫn đang ngẩn ngơ, rồi nhẹ thì thầm bên tai cô, "Bà Tiêu, chúng ta về nhà thôi."
Tùy Ức cố gắng phân tích mọi chuyện, nhưng càng suy nghĩ lại càng loạn thêm, dạo qua một vòng sau đó lại ngồi mất hồn trên ghế sô pha, hốt hoảng, chán nản, thở dài, trong lòng không yên. Cuối cùng đành buồn bực đứng lên dọn dẹp phòng.
Quét dọn bui bặm, giặt sạch toàn bộ ga gường và vỏ chăn, lau bàn, sau khi toàn bộ phòng ốc sách bóng mới thôi, nhưng khi quét dọn xong trong lòng Tùy Ức dường như cũng không khá lên được bao nhiêu.
Cô bỗng nhiên bắt đầu thấy ghét Tiêu Tử Uyên, cuộc sống của cô rõ ràng đang yên ổn, tại sao anh lại đột nhiên xuất hiện rồi phá vỡ cuộc sống yên tĩnh của cô?
Tùy Ức bận rộn cả ngày, toàn thân mệt mỏi ướt dính mồ hôi, nghĩ đi nghĩ lại sau đó mơ màng ngủ trên ghế sa lon lúc nào không hay?
Không biết ngủ bao lâu, lúc sau cô bị chuông điện thoại di động đánh thức, Tùy Ức vẻ mặt mê man ngồi dậy, cũng không nhìn màn hình điện thoại đã nhận, “Alo.”
Đầu dây bên kia có một âm thanh truyền đến, Tùy Ức lập tức tỉnh táo.
"Tùy Ức."
Một âm thanh quen thuộc trầm thấp mát lạnh, dường như còn mang theo ý cười.
Đầu dây bên kia đợi một lúc lâu không nghe thấy trả lời, gọi thêm một tiếng, “Tùy Ức?”
Tùy Ức rất nhanh bình thường trở lại, “Em đang nghe.”
"Em đang ở đâu?"
"Em ở đây. . . . . ." Tùy Ức còn chưa kịp phản ứng mình ở nơi nào, nhìn xung quanh một hồi sau đó mới hết sức kinh hãi mạnh mẽ hít một hơi, sáu đó mới bình tĩnh bắt đầu nói nhảm, “Em đang ở phòng ngủ.”
Vừa dứt lời, đồng hồ báo thức đúng giờ kêu lên, đầu dây bên kia nụ cường càng lúc càng sau, “Thật là khéo nhé, đông hồ báo thức trong phòng bọn em cùng đồng hồ trong phòng anh âm thanh giống nhau quá vậy.”
Tùy Ức nhìn chằm chằm cây kim dài đang chỉ hướng “12” hận đến nghiến răng nghiến lợi, anh là cố ý gọi đúng lúc này gọi đến?!
Nỗi tức giận vừa nãy bây giờ lại nổi lên, Tùy Ức hừ lạnh trả lời, “Đúng là thật khéo nha! loại đồng hồ báo thức này cũng không phải chỉ mỗi anh mua! Âm báo thức này cũng không phải của anh thu âm lại tại sao lại không thể có ở nơi khác có loại âm thanh như thế này chứ?!”
Tiêu Tử Uyên tâm trạng vô cùng tốt sau khi nghe Tùy nổi đóa, mèo nhỏ cuối cùng cũng thẹn qua hóa giận mà bắt đầu cong người.
Tiêu Tử Uyên đột nhiên chuyển đề tài, giọng nói dịu dàng nhờ cô giúp một việc, “Chìa khóa anh gửi em nhận được chứ? Trên ban công căn phòng nhỏ đó có vài chậu hoa cảnh, anh đi vội quá, quên nhờ người xử lý, nếu em có thời gian giúp anh đến đó xem một chút?”
Giọng nói anh khẩn thiết, dường như không để ý đến việc vừa rồi Tùy Ức làm càn, Tùy Ức bỗng nhiên có chút áy náy mình quá nhạy cảm, nhanh chóng đứng lên chạy đến phía ban công rồi hỏi, “Anh nói đặt ở đâu, em….”
Mở cửa nơi ban công ra, chỉ thấy hai bồn hoa Tiên Nhân đứng cô đơn lẻ loi ở đó.
Tùy Ức lại lần nữa nổi đóa, "Anh thật là hai bồn Tiên Nhân Chưởng cần gì phải nhờ người xử lý? Lúc anh về thì bọn chúng cũng không thể nào chết được!"
Đầu dây bên kia bỗng nhiên có tiếng cười truyền đến, “Em làm sao biết anh trồng Tiên Nhân Chưởng nhanh như vậy?"
"Em. . . . . ." Tùy Ức bí từ vô cùng, ảo não tại sao mình lại khinh địch để dễ dàng mắc lừa như vây.
Tiêu Tử Uyên ho nhẹ một tiếng, dường như đang cố gắng nhịn cười, "Phải rồi, chuông đồng hồ hẹn giờ ở phòng khách là anh tự mình sửa lại, em nghe kỹ xem âm thanh do chiếc máy này phát ra không hề giống với tiếng chuông đồng hồ khi mua ở ngoài, còn chuông thời gian báo thức là tiếng nhạc được ghi âm khi em gái anh đánh đàn Viollin lúc nhỏ, điều khiển đàn chưa quen, nên trong bài hát có pha một chút âm địa phương.”
Nói xong lại im lặng, tất cả những điều đó đều chứng tỏ cho Tùy Ức thấy , loại đồng hồ báo thức này chỉ có ở nhà trong phòng của Tiêu Tử Uyên, âm thanh này là do chính anh soạn ra, chắc chắn sẽ không xuất hiện ở chỗ thứ hai.
Lời nói dối vừa rồi vô duyên vô cớ bị vạch trần thẹn quá hóa giận, Tùy Ức nhanh chóng sáng suốt ra một quyết định.
Tiêu Tử Uyên đợi nửa ngày lại nghe được một tiếng "Bốp", âm thanh kết nối điện thoại bị cắt dứt, nghĩ đến ở đầu dây điện thoại bên kia có người đỏ mặt ngượng ngùng thẹn quá hóa giận, anh lại không kìm được bật cười.
Sau ngày hôm đó, Tiêu Tử Uyên dường như lại chiếm đóng toàn bộ cuộc sống của Tùy Ức, rõ ràng là ở cách xa nhau ngàn dặm, nhưng hình như ở đâu cũng thấy xuất hiện bóng dáng anh. Rảnh rỗi đến mức không có việc gì làm anh lấy việc đùa dỡn cô làm thú vui của mình.
Một ngày nào đó, thời điểm Tùy Ức đang ở trên lớp nghe giảng mơ màng bùn ngủ thì nhận được tin nhắn của Tiêu Tử Uyên.
Hôm nay thời tiết rất lạnh, lúc anh đi ra cửa tìm khăn quàng cổ rất lâu mới nhớ ra nó đang ở chỗ em.
Giọng nói bình thản dường như chỉ là một câu tán gẫu bình thường.
Tùy Ức nhịn xuống kích động mở to mắt nhìn màn hình di động, Tiêu Đại sư huynh, cũng chỉ là một chiếc khăn quàng cổ, anh rốt cuộc muốn nói bao nhiêu lần nữa mới bằng lòng bỏ qua đây!
Sáng sớm một ngày nào đó, khi Tùy Ức đi đến bên giường lại phát hiện có một tin nhắn trong điện thoại di động, được gửi từ nửa giờ trước.
A Ức, anh rất nhớ em.
Tính toán thời gian một chút, bên kia bây giờ đã là nửa đêm rồi, Tùy Ức có phần không đành lòng, bấm nút gọi qua bên kia.
Tiêu Tử Uyên nhận điện thoại giọng nói có chút mệt mỏi, thỉnh thoảng còn kèm theo vài tiếng ho khan, tán gẫu mấy câu mới biết giờ này anh vẫn đang ở trong phòng thí nghiệm, không biết đã thức mấy đêm rồi, giọng nói hơi khàn khàn, chắc là bị cảm rồi. Một người ở nơi Đất khách quê người, làm thí nghiệm và bài tập quá nặng nề lại còn bị bệnh nữa, cho dù là người mạnh mẽ như Tiêu Tử Uyên cũng sẽ yếu đuối đi, vậy nên cô mới gửi đi một tin nhắn.
Quốc gia đó mùa đông chắc là rất lạnh phải không?
Tùy Ức chọn đi chọn lại vẫn cảm thấy khân quàng cổ mua ở bên ngoài không đủ dày, nên đành tự mua sợi len về tự đan một chiếc.
Buổi tối sau khi về đến phòng Tam Bảo vừa thấy Tùy Ức đã vội vàng nhào tới, chớp mắt giả bộ đáng yêu, "A Ức, cậu đan cho tớ à? Lúc sáng tớ vừa mới nói lạnh, buổi tối cậu đã mua len về đan khăn quàng cổ cho tớ rồi, tớ rất cảm động!"
Yêu Nữ xách một một cái sinh vật không tự biết mình là gì dạy dỗ, "Cậu xem lại cái nhan sắc của cậu một chút, cậu có năng lực làm cho người khác đan khăn cho cậu sao? Cứ coi như người khác không xem cậu là con gái, cậu cũng nên coi mình là con gái chứ?"
Tam Bảo nhìn lại mấy lần, rồi đột nhiên cười nhìn về phía Hà Ca, "Hà Ca, vậy chiếc khăn đó nhất định là dành cho cậu!"
Hà Ca đang nằm cũng trúng đạn, rống lên một tiếng phân rõ giới hạn, "Không phải cho tớ! Bà đây vẫn luôn nghĩ mình là con gái!”
Tùy Ức hắng giọng ho một tiếng, mỉm cười nhìn mọi người, lạnh nhạt giải thích, "Không phải đan cho các cậu."
Tam Bảo kêu lên một tiếng đầy bi thương lần nữa nhào tới, "A Ức, cậu không nên vứt bỏ Tiêu sư huynh nhé! Ở trường học chúng ta không có người nào có thể tốt hơn so vớiTiêu sư huynh! Cậu phải dừng bước trước bờ vực quay đầu là bờ lập địa thành phật đi!"
Một tuần lễ sau, ở nước xa lạ nào đó Tiêu Tử Uyên sau khi mở chiếc túi ra lúc thấy khăn quàng cổ, sau một lúc thất thần, anh lại dần dần bật cười. Ngày hôm đó hiệu suất làm vịêc của anh đặc biệt cao, buổi chiều lúc anh lên nộp báo cáo còn nhận được sự khen ngợi của giáo sư.
An Khải Đức là một tiêu biểu của người đức, có quy tắc chăm chỉ, cẩn thận tỉ mỉ, đối với học trò của mình yêu cầu rất cao, số học trò được ông ca ngợi chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Một số bạn học trong phòng thí nghiệm lén lút nhìn anh rồi giơ ngón tay cái lên, Tiêu Tử Uyên chỉ khiêm tốn cười cười.
Tâm tình tốt của Tiêu Tử Uyên không kéo dài được bao lâu, buổi tối lúc về đến phòng, mở hộp ra sau khi lấy ra chiếc khăn quàng cổ phía trên thì sửng sốt, ngẩn người nhìn chằm chằm vào vị trí cuối cùng của cái hộp còn có một cái khăn quàng cổ khác.
Thì ra là cô ấy gởi hai cái, phía dưới còn một cái chính là cái lúc trước anh đưa cho Tùy Ức quàng, theo nhớ lại cái kia một cái, cô ấy còn cố ý gửi lại chiếc khăn này.
Cô ấy thật sự gửi trả lại chiếc khăn rồi. Tiêu Tử Uyên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không được thể trực tiếp bay trở về giày vò cô một phen.
Điều duy nhất đáng để vui mừng là trong một góc của chiếc còn có một hộp trà bạc hà, và một hộp nhỏ đường phèn.
Mấy hôm sau, vẫn không nhận được tin tức của Tiêu Tử Uyên, Tùy Ức chủ động gửi tin nhắn hỏi.
Chưa nhận được đồ sao?
Tiêu Tử Uyên nhìn chằm chằm điện thoại di động hơi thở trầm ổn, trả lời trở: thứ gì?
Tùy Ức tính toán thời gian một chút chắc cũng đến nơi rồi, trả lời: em có gửi cho anh khăn quàng cổ đó.
A...
Tùy Ức nhìn chằm chằm chữ “A...” trên màn hình điện thoại nhíu mày? Đây là ý nói đã nhận được hay chưa nhận được đây? Để xác định lại hỏi một câu.
Nhận được rồi à?
Tiêu Tử Uyên mở hộp ra lấy mấy lá trà Bạc Hà bỏ vào trong ly, rồi bỏ thêm một viên đường, trả lời.
Không nhận được gì cả.
Màu xanh của lá bac hà ở trong ly trà chìm nổi, tản ra mùi hương mát mẻ đậm đà, Tiêu Tử Uyên nhấp một ngụm, nỗi khổ tâm được vị ngọt ngào của đường phèn che giấu, cổ họng trơn trượt như lụa.
Một lúc sau, lại có âm thanh tin nhắn vang lên.
Em mới vừa tra xét ký nhận mà.
Tiêu Tử Uyên dự tính chơi xấu trêu chọc đến cùng.
Em xác định là anh đã ký nhận sao?
Bên kia điện thoại thật lâu sau mới trả lời.
Không xác định.
Tùy Ức nhịn không được bèn trực tiếp gọi điện qua, Tiêu Tử Uyên rất nhanh đã nhận máy.
"Anh thật sự chưa nhận được sao?"
"Chưa nhận được." Tiêu Tử Uyên mở to mắt nhìn khăn quàng cổ đầu giường bịa đặt.
Tùy Ức thở dài, có chút chán nản, "Vậy có phải bưu điện làm mất đồ rồi?”
Tiêu Tử Uyên giọng nói mang theo vô tội, vẻ mặt nghiêm túc trả lời, "Có lẽ là vậy ."
Trả lời xong sau lại cúi đầu bật cười, Tiêu Tử Uyên a Tiêu Tử Uyên, ngươi rốt cuộc là có vô vị quá không sau dạo này lòng dạ nhỏ nhen như thế này rồi.
Tiêu Tử Uyên nhếch môi uống một ngụm nước, không biết hối cải một chút nào nhưng ở trong lòng lại lên tiếng phê phán chính mình,
Tùy Ức bỗng nhiên bối rối, "Vậy làm sao bây giờ? Em vốn còn muốn nói cho anh biết, trà bạc hà đó anh ngàn vạn đừng uống..., em vừa mới nhận được điện thoại của mẹ em, mẹ nói lúc mẹ phơi lá bạc hà, chú nhỏ nhà bên cạnh đi tiểu trên đó, sau đó mẹ quên mất đem gửi cho em, hôm nay mẹ mới nhớ đến việc này, dặn em dứt khoát đừng uống. Hiện tại thì không biết người nào nhận nhầm, ngộ nhỡ uống. . . . . ."
Tùy Ức nói nửa câu nửa câu còn lại không nói giả vờ lưu lại một từ khiến người nào đó có không gian để tưởng tượng.
"Khụ khụ. . . . . ." Tiêu Tử Uyên bất ngờ không kịp chuẩn bị đã bị sặc trà.
Tùy Ức bộ dạng giả quan tâm hỏi, "Tiêu sư huynh, anh làm sao vậy?"
Tiêu Tử Uyên để cái cốc đến trên bàn, rõ ràng ho một tiếng có chút mất tự nhiên hỏi, "Điều em nói là thật?"
Lần này đổi lại Tùy Ức lại thoải mái nhàn nhã trả lời, "Giả."
Tiêu Tử Uyên ngồi xuống hít sâu một cái, lắc đầu bật cười, mèo nhỏ lại bắt đầu cong người phản kích ——
Cô mở tủ treo quần áo của anh ra, bên trong còn giữ lại mấy bộ quần áo, quần áo của anh chủ yếu thiên về màu sắc trang nhã hài hòa. Có một số cô đã từng thấy anh mặc nhưng phần lớn là chưa thấy bao giờ, Tùy Ức nghĩ, thật ra thì cô và anh từ lúc quen biết nhau đến giờ cũng không quá quen thuộc, luôn bảo trì một khoảng cách không xa không gần, ngoại trừ có một số lần ngoài dự liệu Tiêu Tử Uyên vượt quá giới hạn làm cho cô không hiểu nổi hành động của anh. Giống như hiện tại, cô không hiểu, ngay cả quần áo của anh cô cũng không nhận ra vài bộ, ruốt cuộc là tại sao cô có thể động lòng với người đàn ông này?
Còn có Tiêu Tử Uyên, tại sao anh lại thích cô?
Một ngày nào đó của nhiều năm sau, vào một ngày đẹp trời, xung quanh đầy ắp tiếng người cười nói và hoan hô chúc mừng vang lên bên tai không dứt, khi Tùy Ức đang đứng trước bao nhiêu người nâng tay lên để người nào đó đối diện trao nhẫn, cô bỗng nhiên cúi đầu nói nhỏ với Tiêu Tử Uyên, cô rốt cuộc có gì tốt để anh yêu cô nhiều như vậy.
Ngày đó, Tiêu Tử Uyên bộ dáng giống như một chàng hoàng tử, vượt qua tầng tầng lớp lớp phụ dâu đứng ở cửa gây khó khăn mà không hề có một chút nào bối rối, vẫn ung dung tao nhã như vậy. Nhìn cô công chúa mà anh sắp cưới làm vợ, trong mắt anh dào dạt cưng chiều, “Có một cô gái tốt như em vậy, mà em cũng không tự biết, anh sao có thể không động lòng với em được đây.”
Nói xong rồi bước đến ôm lấy Tùy Ức vẫn đang ngẩn ngơ, rồi nhẹ thì thầm bên tai cô, "Bà Tiêu, chúng ta về nhà thôi."
Tùy Ức cố gắng phân tích mọi chuyện, nhưng càng suy nghĩ lại càng loạn thêm, dạo qua một vòng sau đó lại ngồi mất hồn trên ghế sô pha, hốt hoảng, chán nản, thở dài, trong lòng không yên. Cuối cùng đành buồn bực đứng lên dọn dẹp phòng.
Quét dọn bui bặm, giặt sạch toàn bộ ga gường và vỏ chăn, lau bàn, sau khi toàn bộ phòng ốc sách bóng mới thôi, nhưng khi quét dọn xong trong lòng Tùy Ức dường như cũng không khá lên được bao nhiêu.
Cô bỗng nhiên bắt đầu thấy ghét Tiêu Tử Uyên, cuộc sống của cô rõ ràng đang yên ổn, tại sao anh lại đột nhiên xuất hiện rồi phá vỡ cuộc sống yên tĩnh của cô?
Tùy Ức bận rộn cả ngày, toàn thân mệt mỏi ướt dính mồ hôi, nghĩ đi nghĩ lại sau đó mơ màng ngủ trên ghế sa lon lúc nào không hay?
Không biết ngủ bao lâu, lúc sau cô bị chuông điện thoại di động đánh thức, Tùy Ức vẻ mặt mê man ngồi dậy, cũng không nhìn màn hình điện thoại đã nhận, “Alo.”
Đầu dây bên kia có một âm thanh truyền đến, Tùy Ức lập tức tỉnh táo.
"Tùy Ức."
Một âm thanh quen thuộc trầm thấp mát lạnh, dường như còn mang theo ý cười.
Đầu dây bên kia đợi một lúc lâu không nghe thấy trả lời, gọi thêm một tiếng, “Tùy Ức?”
Tùy Ức rất nhanh bình thường trở lại, “Em đang nghe.”
"Em đang ở đâu?"
"Em ở đây. . . . . ." Tùy Ức còn chưa kịp phản ứng mình ở nơi nào, nhìn xung quanh một hồi sau đó mới hết sức kinh hãi mạnh mẽ hít một hơi, sáu đó mới bình tĩnh bắt đầu nói nhảm, “Em đang ở phòng ngủ.”
Vừa dứt lời, đồng hồ báo thức đúng giờ kêu lên, đầu dây bên kia nụ cường càng lúc càng sau, “Thật là khéo nhé, đông hồ báo thức trong phòng bọn em cùng đồng hồ trong phòng anh âm thanh giống nhau quá vậy.”
Tùy Ức nhìn chằm chằm cây kim dài đang chỉ hướng “12” hận đến nghiến răng nghiến lợi, anh là cố ý gọi đúng lúc này gọi đến?!
Nỗi tức giận vừa nãy bây giờ lại nổi lên, Tùy Ức hừ lạnh trả lời, “Đúng là thật khéo nha! loại đồng hồ báo thức này cũng không phải chỉ mỗi anh mua! Âm báo thức này cũng không phải của anh thu âm lại tại sao lại không thể có ở nơi khác có loại âm thanh như thế này chứ?!”
Tiêu Tử Uyên tâm trạng vô cùng tốt sau khi nghe Tùy nổi đóa, mèo nhỏ cuối cùng cũng thẹn qua hóa giận mà bắt đầu cong người.
Tiêu Tử Uyên đột nhiên chuyển đề tài, giọng nói dịu dàng nhờ cô giúp một việc, “Chìa khóa anh gửi em nhận được chứ? Trên ban công căn phòng nhỏ đó có vài chậu hoa cảnh, anh đi vội quá, quên nhờ người xử lý, nếu em có thời gian giúp anh đến đó xem một chút?”
Giọng nói anh khẩn thiết, dường như không để ý đến việc vừa rồi Tùy Ức làm càn, Tùy Ức bỗng nhiên có chút áy náy mình quá nhạy cảm, nhanh chóng đứng lên chạy đến phía ban công rồi hỏi, “Anh nói đặt ở đâu, em….”
Mở cửa nơi ban công ra, chỉ thấy hai bồn hoa Tiên Nhân đứng cô đơn lẻ loi ở đó.
Tùy Ức lại lần nữa nổi đóa, "Anh thật là hai bồn Tiên Nhân Chưởng cần gì phải nhờ người xử lý? Lúc anh về thì bọn chúng cũng không thể nào chết được!"
Đầu dây bên kia bỗng nhiên có tiếng cười truyền đến, “Em làm sao biết anh trồng Tiên Nhân Chưởng nhanh như vậy?"
"Em. . . . . ." Tùy Ức bí từ vô cùng, ảo não tại sao mình lại khinh địch để dễ dàng mắc lừa như vây.
Tiêu Tử Uyên ho nhẹ một tiếng, dường như đang cố gắng nhịn cười, "Phải rồi, chuông đồng hồ hẹn giờ ở phòng khách là anh tự mình sửa lại, em nghe kỹ xem âm thanh do chiếc máy này phát ra không hề giống với tiếng chuông đồng hồ khi mua ở ngoài, còn chuông thời gian báo thức là tiếng nhạc được ghi âm khi em gái anh đánh đàn Viollin lúc nhỏ, điều khiển đàn chưa quen, nên trong bài hát có pha một chút âm địa phương.”
Nói xong lại im lặng, tất cả những điều đó đều chứng tỏ cho Tùy Ức thấy , loại đồng hồ báo thức này chỉ có ở nhà trong phòng của Tiêu Tử Uyên, âm thanh này là do chính anh soạn ra, chắc chắn sẽ không xuất hiện ở chỗ thứ hai.
Lời nói dối vừa rồi vô duyên vô cớ bị vạch trần thẹn quá hóa giận, Tùy Ức nhanh chóng sáng suốt ra một quyết định.
Tiêu Tử Uyên đợi nửa ngày lại nghe được một tiếng "Bốp", âm thanh kết nối điện thoại bị cắt dứt, nghĩ đến ở đầu dây điện thoại bên kia có người đỏ mặt ngượng ngùng thẹn quá hóa giận, anh lại không kìm được bật cười.
Sau ngày hôm đó, Tiêu Tử Uyên dường như lại chiếm đóng toàn bộ cuộc sống của Tùy Ức, rõ ràng là ở cách xa nhau ngàn dặm, nhưng hình như ở đâu cũng thấy xuất hiện bóng dáng anh. Rảnh rỗi đến mức không có việc gì làm anh lấy việc đùa dỡn cô làm thú vui của mình.
Một ngày nào đó, thời điểm Tùy Ức đang ở trên lớp nghe giảng mơ màng bùn ngủ thì nhận được tin nhắn của Tiêu Tử Uyên.
Hôm nay thời tiết rất lạnh, lúc anh đi ra cửa tìm khăn quàng cổ rất lâu mới nhớ ra nó đang ở chỗ em.
Giọng nói bình thản dường như chỉ là một câu tán gẫu bình thường.
Tùy Ức nhịn xuống kích động mở to mắt nhìn màn hình di động, Tiêu Đại sư huynh, cũng chỉ là một chiếc khăn quàng cổ, anh rốt cuộc muốn nói bao nhiêu lần nữa mới bằng lòng bỏ qua đây!
Sáng sớm một ngày nào đó, khi Tùy Ức đi đến bên giường lại phát hiện có một tin nhắn trong điện thoại di động, được gửi từ nửa giờ trước.
A Ức, anh rất nhớ em.
Tính toán thời gian một chút, bên kia bây giờ đã là nửa đêm rồi, Tùy Ức có phần không đành lòng, bấm nút gọi qua bên kia.
Tiêu Tử Uyên nhận điện thoại giọng nói có chút mệt mỏi, thỉnh thoảng còn kèm theo vài tiếng ho khan, tán gẫu mấy câu mới biết giờ này anh vẫn đang ở trong phòng thí nghiệm, không biết đã thức mấy đêm rồi, giọng nói hơi khàn khàn, chắc là bị cảm rồi. Một người ở nơi Đất khách quê người, làm thí nghiệm và bài tập quá nặng nề lại còn bị bệnh nữa, cho dù là người mạnh mẽ như Tiêu Tử Uyên cũng sẽ yếu đuối đi, vậy nên cô mới gửi đi một tin nhắn.
Quốc gia đó mùa đông chắc là rất lạnh phải không?
Tùy Ức chọn đi chọn lại vẫn cảm thấy khân quàng cổ mua ở bên ngoài không đủ dày, nên đành tự mua sợi len về tự đan một chiếc.
Buổi tối sau khi về đến phòng Tam Bảo vừa thấy Tùy Ức đã vội vàng nhào tới, chớp mắt giả bộ đáng yêu, "A Ức, cậu đan cho tớ à? Lúc sáng tớ vừa mới nói lạnh, buổi tối cậu đã mua len về đan khăn quàng cổ cho tớ rồi, tớ rất cảm động!"
Yêu Nữ xách một một cái sinh vật không tự biết mình là gì dạy dỗ, "Cậu xem lại cái nhan sắc của cậu một chút, cậu có năng lực làm cho người khác đan khăn cho cậu sao? Cứ coi như người khác không xem cậu là con gái, cậu cũng nên coi mình là con gái chứ?"
Tam Bảo nhìn lại mấy lần, rồi đột nhiên cười nhìn về phía Hà Ca, "Hà Ca, vậy chiếc khăn đó nhất định là dành cho cậu!"
Hà Ca đang nằm cũng trúng đạn, rống lên một tiếng phân rõ giới hạn, "Không phải cho tớ! Bà đây vẫn luôn nghĩ mình là con gái!”
Tùy Ức hắng giọng ho một tiếng, mỉm cười nhìn mọi người, lạnh nhạt giải thích, "Không phải đan cho các cậu."
Tam Bảo kêu lên một tiếng đầy bi thương lần nữa nhào tới, "A Ức, cậu không nên vứt bỏ Tiêu sư huynh nhé! Ở trường học chúng ta không có người nào có thể tốt hơn so vớiTiêu sư huynh! Cậu phải dừng bước trước bờ vực quay đầu là bờ lập địa thành phật đi!"
Một tuần lễ sau, ở nước xa lạ nào đó Tiêu Tử Uyên sau khi mở chiếc túi ra lúc thấy khăn quàng cổ, sau một lúc thất thần, anh lại dần dần bật cười. Ngày hôm đó hiệu suất làm vịêc của anh đặc biệt cao, buổi chiều lúc anh lên nộp báo cáo còn nhận được sự khen ngợi của giáo sư.
An Khải Đức là một tiêu biểu của người đức, có quy tắc chăm chỉ, cẩn thận tỉ mỉ, đối với học trò của mình yêu cầu rất cao, số học trò được ông ca ngợi chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Một số bạn học trong phòng thí nghiệm lén lút nhìn anh rồi giơ ngón tay cái lên, Tiêu Tử Uyên chỉ khiêm tốn cười cười.
Tâm tình tốt của Tiêu Tử Uyên không kéo dài được bao lâu, buổi tối lúc về đến phòng, mở hộp ra sau khi lấy ra chiếc khăn quàng cổ phía trên thì sửng sốt, ngẩn người nhìn chằm chằm vào vị trí cuối cùng của cái hộp còn có một cái khăn quàng cổ khác.
Thì ra là cô ấy gởi hai cái, phía dưới còn một cái chính là cái lúc trước anh đưa cho Tùy Ức quàng, theo nhớ lại cái kia một cái, cô ấy còn cố ý gửi lại chiếc khăn này.
Cô ấy thật sự gửi trả lại chiếc khăn rồi. Tiêu Tử Uyên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không được thể trực tiếp bay trở về giày vò cô một phen.
Điều duy nhất đáng để vui mừng là trong một góc của chiếc còn có một hộp trà bạc hà, và một hộp nhỏ đường phèn.
Mấy hôm sau, vẫn không nhận được tin tức của Tiêu Tử Uyên, Tùy Ức chủ động gửi tin nhắn hỏi.
Chưa nhận được đồ sao?
Tiêu Tử Uyên nhìn chằm chằm điện thoại di động hơi thở trầm ổn, trả lời trở: thứ gì?
Tùy Ức tính toán thời gian một chút chắc cũng đến nơi rồi, trả lời: em có gửi cho anh khăn quàng cổ đó.
A...
Tùy Ức nhìn chằm chằm chữ “A...” trên màn hình điện thoại nhíu mày? Đây là ý nói đã nhận được hay chưa nhận được đây? Để xác định lại hỏi một câu.
Nhận được rồi à?
Tiêu Tử Uyên mở hộp ra lấy mấy lá trà Bạc Hà bỏ vào trong ly, rồi bỏ thêm một viên đường, trả lời.
Không nhận được gì cả.
Màu xanh của lá bac hà ở trong ly trà chìm nổi, tản ra mùi hương mát mẻ đậm đà, Tiêu Tử Uyên nhấp một ngụm, nỗi khổ tâm được vị ngọt ngào của đường phèn che giấu, cổ họng trơn trượt như lụa.
Một lúc sau, lại có âm thanh tin nhắn vang lên.
Em mới vừa tra xét ký nhận mà.
Tiêu Tử Uyên dự tính chơi xấu trêu chọc đến cùng.
Em xác định là anh đã ký nhận sao?
Bên kia điện thoại thật lâu sau mới trả lời.
Không xác định.
Tùy Ức nhịn không được bèn trực tiếp gọi điện qua, Tiêu Tử Uyên rất nhanh đã nhận máy.
"Anh thật sự chưa nhận được sao?"
"Chưa nhận được." Tiêu Tử Uyên mở to mắt nhìn khăn quàng cổ đầu giường bịa đặt.
Tùy Ức thở dài, có chút chán nản, "Vậy có phải bưu điện làm mất đồ rồi?”
Tiêu Tử Uyên giọng nói mang theo vô tội, vẻ mặt nghiêm túc trả lời, "Có lẽ là vậy ."
Trả lời xong sau lại cúi đầu bật cười, Tiêu Tử Uyên a Tiêu Tử Uyên, ngươi rốt cuộc là có vô vị quá không sau dạo này lòng dạ nhỏ nhen như thế này rồi.
Tiêu Tử Uyên nhếch môi uống một ngụm nước, không biết hối cải một chút nào nhưng ở trong lòng lại lên tiếng phê phán chính mình,
Tùy Ức bỗng nhiên bối rối, "Vậy làm sao bây giờ? Em vốn còn muốn nói cho anh biết, trà bạc hà đó anh ngàn vạn đừng uống..., em vừa mới nhận được điện thoại của mẹ em, mẹ nói lúc mẹ phơi lá bạc hà, chú nhỏ nhà bên cạnh đi tiểu trên đó, sau đó mẹ quên mất đem gửi cho em, hôm nay mẹ mới nhớ đến việc này, dặn em dứt khoát đừng uống. Hiện tại thì không biết người nào nhận nhầm, ngộ nhỡ uống. . . . . ."
Tùy Ức nói nửa câu nửa câu còn lại không nói giả vờ lưu lại một từ khiến người nào đó có không gian để tưởng tượng.
"Khụ khụ. . . . . ." Tiêu Tử Uyên bất ngờ không kịp chuẩn bị đã bị sặc trà.
Tùy Ức bộ dạng giả quan tâm hỏi, "Tiêu sư huynh, anh làm sao vậy?"
Tiêu Tử Uyên để cái cốc đến trên bàn, rõ ràng ho một tiếng có chút mất tự nhiên hỏi, "Điều em nói là thật?"
Lần này đổi lại Tùy Ức lại thoải mái nhàn nhã trả lời, "Giả."
Tiêu Tử Uyên ngồi xuống hít sâu một cái, lắc đầu bật cười, mèo nhỏ lại bắt đầu cong người phản kích ——
Bình luận facebook