Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-101
Chương 101: Yêu tinh: Chúng tôi là người bạn trung thành, đáng tin cậy của phù thủy
Translator: Nguyetmai
Trên thực tế, là Giám đốc Sở dùng sai chế tác của Muggle, Arthur chẳng xa lạ gì với những tình huống như thế này. Dù sao thì trong những trải nghiệm dài dằng dặc kiểm tra và niêm phong những vật phẩm vi phạm lệnh cấm của ông, mặc dù phần lớn những phù thủy đùa cợt Muggle đều thuộc loại có tính cách tồi tệ, nhưng mà cũng vẫn có số cực ít sẽ thử dùng cách hối lộ để tránh bị phạt.
Không chỉ vậy, cho dù là trong Bộ Pháp thuật, những chuyện như nịnh nọt và biếu tiền chính trị với cấp trên cũng không hiếm gặp, đặc biệt là ông còn từng làm việc chung trong một thời gian ngắn với một thực tập sinh tên là Dolores Umbridge ở Sở dùng sai chế tác của Muggle.
Nói một cách thẳng thắn, Arthur Weasley cũng không phải là một quan viên bảo thủ cương trực công chính, không nếm khói lửa nhân gian, áp lực cuộc sống nặng nề vì phải nuôi bảy đứa con đã sớm mài nhẵn phần lớn các góc cạnh của ông rồi.
Vì vậy, trong trường hợp không ảnh hưởng đến chính sự, Arthur cũng không ngại tiện thể nhận thêm chút thù lao. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến ông lựa chọn đảm nhận nhiệm vụ "hiệp sĩ chịu tội thay".
Chỉ có điều, với tình hình trước mắt, người có quyền ra quyết định nhất lại không phải là ông, mà là ông Dirk Cresswell - Giám đốc Văn phòng liên lạc yêu tinh. Bởi vì hiểu đám yêu tinh nhất cho nên quyết định của ông ta chắc chắn là chính xác hơn Arthur rồi.
Advertisement / Quảng cáo
Vừa nói, Arthur vừa vô thức quay đầu sang nhìn Dirk Cresswell ở bên cạnh, nhướng mày, trong mắt ông lộ ra vẻ hỏi dò. Dường như diện mạo của đám yêu tinh keo kiệt không giống lời miêu tả của vị Giám đốc trẻ này lắm.
Vừa liếc mắt nhìn qua, ông mới phát hiện vẻ mặt của Dirk Cresswell còn khoa trương hơn ông gấp mấy chục lần. Vẻ mặt của gã phù thủy đeo cặp kính dày cộp này đã không thể dùng từ kinh ngạc đơn giản để hình dung, miệng há to, hai tròng mắt lồi ra, giống như là nhìn thấy một con quái vật biết làm phép vậy.
Phải biết rằng, kể từ khi Dirk Cresswell nhậm chức ở Văn phòng liên lạc yêu tinh, đừng nói là nhận được quà cáp gì, đến ngay cả cốc nước trắng đỡ khát cũng phải tự làm phép hâm nóng. Trong mắt đám yêu tinh, phù thủy và quan viên của Bộ Pháp thuật là hai loại sinh vật khác biệt.
"Ừm, ông cũng biết đấy... Ông Douglas, chúng tôi không thể lợi dụng cơ hội từ chức vụ để nhận tiền của của người khác một cách phi pháp được." Ngài Giám đốc Văn phòng liên lạc yêu tinh đáng thương nuốt nước miếng, cố gắng dời tầm mắt khỏi cái khay, giọng nói hơi khô khốc.
"Ồ, anh bạn phù thủy thân mến của tôi, anh đang nói cái gì vậy? Trong quan niệm giá trị của yêu tinh, thời gian là thứ có thể sánh ngang với tiền bạc. Nếu tôi đã làm lãng phí thời gian của hai vị, vậy thì lẽ đương nhiên là tôi nên bồi thường cho hai vị. Là một nhân viên thông thái của Bộ Pháp thuật, tôi nghĩ các vị chắc hẳn sẽ hiểu và tôn trọng quan niệm này của yêu tinh ngân hàng Gringotts chúng tôi, có phải vậy không?"
Douglas cười gian xảo, cầm hộp đá quý trên khay lên, nhét vào trong lòng bàn tay Cresswell và ông Weasley với vẻ không cho cãi lại. Là người lèo lái Văn phòng Đầu tư mạo hiểm ngân hàng Gringotts, muốn thuyết phục hai nhân viên nghèo túng của Bộ Pháp thuật quả thực là quá đơn giản. Trên đường tới đây, Douglas đã tra rõ tình trạng tiền tiết kiệm của hai phù thủy này một cách dễ dàng.
"Nếu ông đã nói như vậy thì đương nhiên, chúng tôi tôn trọng quan niệm của yêu tinh. Phải không, Arthur?"
Dirk chớp mắt, cổ họng chuyển động, dùng cùi chỏ huých Arthur ở bên cạnh và nói thật nhanh.
Mặc dù không hiểu tại sao đám yêu tinh đột nhiên lại tỏ ra tử tế như vậy, nhưng mà nhận quà chắc chắn không sao đâu, Dirk suy nghĩ thật cẩn thận rằng trên người mình dường như cũng chẳng có gì đáng để cho đám yêu tinh mơ tưởng cả. Cho dù là lợi dụng chức vụ, đa số trường hợp cũng là anh ta đại diện cho Bộ Pháp thuật đến tìm sự giúp đỡ, tạo điều kiện từ đám yêu tinh của ngân hàng Gringotts.
Arthur Weasley lúc này mới yên lòng, cầm chiếc hộp trong tay. Nói ra thì, đã nhiều năm ông không mua trang sức cho Molly rồi, ông nói chậm rãi với vẻ hơi lưỡng lự.
"Cảm ơn ý tốt của ông. Nhưng mà, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên nói chuyện trước, về việc mở lại cửa đổi tiền galleon sang đồng Rúp..."
"Ồ, đương nhiên rồi. Thời gian là vàng bạc, chúng tôi hiểu mục đích mà ai vị đến đây."
Không đợi ông nói hết, lão yêu tinh tự xưng là Douglas dựng thẳng ngón tay nhọn lên, trên mặt nở nụ cười không thể bới móc, lão khom người, nói đâu ra đấy.
"Trên thực tế, trước kia là bởi vì tỉ giá hối đoái của đồng Rúp có thay đổi lớn, để bảo đảm lợi ích của các vị cho nên ngân hàng chúng tôi mới chọn đóng cửa đổi tiền tạm thời. Hiện nay tỉ giá hối đoái đã ổn định lại, chúng tôi đã mở lại cửa đổi tiền rồi."
"Xin các vị hãy yên tâm, cho tới nay ngân hàng phù thủy Gringotts vẫn là người bạn hợp tác đáng tin cậy nhất của phù thủy loài người, luôn luôn là như vậy."
...
Văn phòng Bộ trưởng Bộ Pháp thuật.
Advertisement / Quảng cáo
"Vậy nghĩa là, đám yêu tinh thật sự đã chấp nhận dễ dàng như vậy sao? Mà cũng chẳng đưa ra yêu cầu nào hết?"
Cornelius Fudge nhướng mày, hỏi lại một lần với vẻ hoài nghi.
"Đúng vậy, thưa ngài Bộ trưởng."
Arthur Weasley nhún vai đành chịu, trả lời lại lần thứ ba: "Nếu nói tới yêu cầu thì chỉ có một, đó là hi vọng Bộ Pháp thuật có thể mở buổi họp báo, trả lời trực tiếp về chuyện liên quan tới trường Hogwarts, để tránh xuất hiện trường hợp chen nhau đổi tiền mặt với số lượng lớn."
"Chuyện này cho dù chúng không nói thì chúng ta vẫn sẽ làm. Cresswell, anh là người có thời gian tiếp xúc với đám yêu tinh ngân hàng Gringotts dài nhất trong cả bộ, anh cảm thấy chuyện này thế nào?"
Fudge khoát tay không thèm để ý, lão nghiêng đầu nhìn về phía vị Giám đốc Văn phòng liên lạc yêu tinh đứng bên cạnh Arthur và hỏi.
"Ồ, tôi cho rằng đám yêu tinh của ngân hàng Gringotts chẳng có chỗ nào bất thường cả."
Dirk Cresswell cảm nhận chiếc hộp nhỏ cưng cứng, nặng trĩu trong lồng ngực một cách khoái trá, rồi thận trọng trả lời.
"Căn cứ vào lời giải thích vì tỉ giá hối đoái dao động mạnh nên đóng cửa đổi tiền tạm thời, tôi cho rằng chuyện này hoàn toàn phù hợp với tác phong xử sự của đám yêu tinh. Theo tôi thấy, có thể ngân hàng Gringotts hi vọng dốc toàn khả năng để phối hợp với Bộ Pháp thuật hơn để nhanh chóng lấy lại được tiền. Dù sao thì so với lâu đài Hogwarts, tôi nghĩ có lẽ chúng thích tiền hơn."
"Như vậy sao? Quả thực đám nô lệ đồng tiền kia cũng chỉ có chút tiến bộ như vậy thôi."
Fudge bật cười nhẹ nhõm, kết quả này mặc dù hơi bất ngờ, nhưng mà cũng là hợp tình hợp lí. Như vậy thì cũng coi như ông ta đã có được một tin tốt có thể đưa ra công bố với giới phù thủy rồi.
"Được rồi, tôi hiểu rồi."
Nhìn khắp văn phòng một lượt, sau khi lấy được câu trả lời chắc chắn một lần nữa, ngài Bộ trưởng Bộ Pháp thuật chẳng còn nghi ngờ gì nữa, nhìn về phía cửa và hỏi với tâm trạng cực kỳ tốt: "Dolores, kí giả của các tòa soạn đã đến đông đủ hết chưa?"
"Đương nhiên rồi, thưa ngài Bộ trưởng. Tất cả đều đã chuẩn bị xong, các kí giả đang ngồi đợi Bộ Pháp thuật công bố tin tức trong phòng tiếp khách."
Giọng nói vừa nhỏ vừa the thé riêng biệt của Umbridge vang lên bên cánh cửa, khiến hai người Dirk và Arthur giật nảy mình.
Không biết người phụ nữ béo lùn ăn mặc như bé gái này đã xuất hiện trong văn phòng Bộ trưởng từ lúc nào, rất khó tưởng tượng thân thể to lớn như bà ta đi vào đây mà chẳng phát ra tiếng động nào.
"Phải nhận phỏng vấn sao, ưm, thực ra chúng tôi cũng không làm gì nhiều..."
Advertisement / Quảng cáo
Dirk Cresswell ngượng ngùng kéo vạt áo, nói thật thì từ trước tới nay anh ta chưa bao giờ được lên báo.
"Nhận phỏng vấn? Không, anh Cresswell, có lẽ anh hiểu lầm gì rồi."
Umbridge cười híp mắt quan sát vị Giám đốc Văn phòng liên lạc yêu tinh ốm yếu này một lát, sau đó bà ta nhướng mày, cất giọng nói ngọt khé sẵn có.
"Cảm ơn sự vất vả cực nhọc của hai vị, những chuyện kế tiếp cứ giao cho tôi và Bộ trưởng Fudge xử lí tiếp là được. Tôi nghĩ chắc hai vị vẫn còn rất nhiều sự vụ cần xử lí phải không?"
Vừa nói, Umbridge vừa mở cửa phòng ra, bà ta nghiêng đầu, "mời" ông Weasley và ông Cresswell ra khỏi văn phòng Bộ trưởng một cách lịch sự.
Trước khi rời khỏi văn phòng, Arthur Weasley nghe được loáng thoáng, hình như Umbridge đang thảo luận gì đó với Fudge rằng "không cần phải báo cho cụ Dumbledore biết", "khoản vay tín dụng phù thủy tại ngân hàng Gringotts", "yêu tinh là đồng minh của phù thủy", nhưng mà không đợi ông nghe cho rõ thì cánh cửa văn phòng Bộ trưởng đã nặng nề đóng lại.
Translator: Nguyetmai
Trên thực tế, là Giám đốc Sở dùng sai chế tác của Muggle, Arthur chẳng xa lạ gì với những tình huống như thế này. Dù sao thì trong những trải nghiệm dài dằng dặc kiểm tra và niêm phong những vật phẩm vi phạm lệnh cấm của ông, mặc dù phần lớn những phù thủy đùa cợt Muggle đều thuộc loại có tính cách tồi tệ, nhưng mà cũng vẫn có số cực ít sẽ thử dùng cách hối lộ để tránh bị phạt.
Không chỉ vậy, cho dù là trong Bộ Pháp thuật, những chuyện như nịnh nọt và biếu tiền chính trị với cấp trên cũng không hiếm gặp, đặc biệt là ông còn từng làm việc chung trong một thời gian ngắn với một thực tập sinh tên là Dolores Umbridge ở Sở dùng sai chế tác của Muggle.
Nói một cách thẳng thắn, Arthur Weasley cũng không phải là một quan viên bảo thủ cương trực công chính, không nếm khói lửa nhân gian, áp lực cuộc sống nặng nề vì phải nuôi bảy đứa con đã sớm mài nhẵn phần lớn các góc cạnh của ông rồi.
Vì vậy, trong trường hợp không ảnh hưởng đến chính sự, Arthur cũng không ngại tiện thể nhận thêm chút thù lao. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến ông lựa chọn đảm nhận nhiệm vụ "hiệp sĩ chịu tội thay".
Chỉ có điều, với tình hình trước mắt, người có quyền ra quyết định nhất lại không phải là ông, mà là ông Dirk Cresswell - Giám đốc Văn phòng liên lạc yêu tinh. Bởi vì hiểu đám yêu tinh nhất cho nên quyết định của ông ta chắc chắn là chính xác hơn Arthur rồi.
Advertisement / Quảng cáo
Vừa nói, Arthur vừa vô thức quay đầu sang nhìn Dirk Cresswell ở bên cạnh, nhướng mày, trong mắt ông lộ ra vẻ hỏi dò. Dường như diện mạo của đám yêu tinh keo kiệt không giống lời miêu tả của vị Giám đốc trẻ này lắm.
Vừa liếc mắt nhìn qua, ông mới phát hiện vẻ mặt của Dirk Cresswell còn khoa trương hơn ông gấp mấy chục lần. Vẻ mặt của gã phù thủy đeo cặp kính dày cộp này đã không thể dùng từ kinh ngạc đơn giản để hình dung, miệng há to, hai tròng mắt lồi ra, giống như là nhìn thấy một con quái vật biết làm phép vậy.
Phải biết rằng, kể từ khi Dirk Cresswell nhậm chức ở Văn phòng liên lạc yêu tinh, đừng nói là nhận được quà cáp gì, đến ngay cả cốc nước trắng đỡ khát cũng phải tự làm phép hâm nóng. Trong mắt đám yêu tinh, phù thủy và quan viên của Bộ Pháp thuật là hai loại sinh vật khác biệt.
"Ừm, ông cũng biết đấy... Ông Douglas, chúng tôi không thể lợi dụng cơ hội từ chức vụ để nhận tiền của của người khác một cách phi pháp được." Ngài Giám đốc Văn phòng liên lạc yêu tinh đáng thương nuốt nước miếng, cố gắng dời tầm mắt khỏi cái khay, giọng nói hơi khô khốc.
"Ồ, anh bạn phù thủy thân mến của tôi, anh đang nói cái gì vậy? Trong quan niệm giá trị của yêu tinh, thời gian là thứ có thể sánh ngang với tiền bạc. Nếu tôi đã làm lãng phí thời gian của hai vị, vậy thì lẽ đương nhiên là tôi nên bồi thường cho hai vị. Là một nhân viên thông thái của Bộ Pháp thuật, tôi nghĩ các vị chắc hẳn sẽ hiểu và tôn trọng quan niệm này của yêu tinh ngân hàng Gringotts chúng tôi, có phải vậy không?"
Douglas cười gian xảo, cầm hộp đá quý trên khay lên, nhét vào trong lòng bàn tay Cresswell và ông Weasley với vẻ không cho cãi lại. Là người lèo lái Văn phòng Đầu tư mạo hiểm ngân hàng Gringotts, muốn thuyết phục hai nhân viên nghèo túng của Bộ Pháp thuật quả thực là quá đơn giản. Trên đường tới đây, Douglas đã tra rõ tình trạng tiền tiết kiệm của hai phù thủy này một cách dễ dàng.
"Nếu ông đã nói như vậy thì đương nhiên, chúng tôi tôn trọng quan niệm của yêu tinh. Phải không, Arthur?"
Dirk chớp mắt, cổ họng chuyển động, dùng cùi chỏ huých Arthur ở bên cạnh và nói thật nhanh.
Mặc dù không hiểu tại sao đám yêu tinh đột nhiên lại tỏ ra tử tế như vậy, nhưng mà nhận quà chắc chắn không sao đâu, Dirk suy nghĩ thật cẩn thận rằng trên người mình dường như cũng chẳng có gì đáng để cho đám yêu tinh mơ tưởng cả. Cho dù là lợi dụng chức vụ, đa số trường hợp cũng là anh ta đại diện cho Bộ Pháp thuật đến tìm sự giúp đỡ, tạo điều kiện từ đám yêu tinh của ngân hàng Gringotts.
Arthur Weasley lúc này mới yên lòng, cầm chiếc hộp trong tay. Nói ra thì, đã nhiều năm ông không mua trang sức cho Molly rồi, ông nói chậm rãi với vẻ hơi lưỡng lự.
"Cảm ơn ý tốt của ông. Nhưng mà, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên nói chuyện trước, về việc mở lại cửa đổi tiền galleon sang đồng Rúp..."
"Ồ, đương nhiên rồi. Thời gian là vàng bạc, chúng tôi hiểu mục đích mà ai vị đến đây."
Không đợi ông nói hết, lão yêu tinh tự xưng là Douglas dựng thẳng ngón tay nhọn lên, trên mặt nở nụ cười không thể bới móc, lão khom người, nói đâu ra đấy.
"Trên thực tế, trước kia là bởi vì tỉ giá hối đoái của đồng Rúp có thay đổi lớn, để bảo đảm lợi ích của các vị cho nên ngân hàng chúng tôi mới chọn đóng cửa đổi tiền tạm thời. Hiện nay tỉ giá hối đoái đã ổn định lại, chúng tôi đã mở lại cửa đổi tiền rồi."
"Xin các vị hãy yên tâm, cho tới nay ngân hàng phù thủy Gringotts vẫn là người bạn hợp tác đáng tin cậy nhất của phù thủy loài người, luôn luôn là như vậy."
...
Văn phòng Bộ trưởng Bộ Pháp thuật.
Advertisement / Quảng cáo
"Vậy nghĩa là, đám yêu tinh thật sự đã chấp nhận dễ dàng như vậy sao? Mà cũng chẳng đưa ra yêu cầu nào hết?"
Cornelius Fudge nhướng mày, hỏi lại một lần với vẻ hoài nghi.
"Đúng vậy, thưa ngài Bộ trưởng."
Arthur Weasley nhún vai đành chịu, trả lời lại lần thứ ba: "Nếu nói tới yêu cầu thì chỉ có một, đó là hi vọng Bộ Pháp thuật có thể mở buổi họp báo, trả lời trực tiếp về chuyện liên quan tới trường Hogwarts, để tránh xuất hiện trường hợp chen nhau đổi tiền mặt với số lượng lớn."
"Chuyện này cho dù chúng không nói thì chúng ta vẫn sẽ làm. Cresswell, anh là người có thời gian tiếp xúc với đám yêu tinh ngân hàng Gringotts dài nhất trong cả bộ, anh cảm thấy chuyện này thế nào?"
Fudge khoát tay không thèm để ý, lão nghiêng đầu nhìn về phía vị Giám đốc Văn phòng liên lạc yêu tinh đứng bên cạnh Arthur và hỏi.
"Ồ, tôi cho rằng đám yêu tinh của ngân hàng Gringotts chẳng có chỗ nào bất thường cả."
Dirk Cresswell cảm nhận chiếc hộp nhỏ cưng cứng, nặng trĩu trong lồng ngực một cách khoái trá, rồi thận trọng trả lời.
"Căn cứ vào lời giải thích vì tỉ giá hối đoái dao động mạnh nên đóng cửa đổi tiền tạm thời, tôi cho rằng chuyện này hoàn toàn phù hợp với tác phong xử sự của đám yêu tinh. Theo tôi thấy, có thể ngân hàng Gringotts hi vọng dốc toàn khả năng để phối hợp với Bộ Pháp thuật hơn để nhanh chóng lấy lại được tiền. Dù sao thì so với lâu đài Hogwarts, tôi nghĩ có lẽ chúng thích tiền hơn."
"Như vậy sao? Quả thực đám nô lệ đồng tiền kia cũng chỉ có chút tiến bộ như vậy thôi."
Fudge bật cười nhẹ nhõm, kết quả này mặc dù hơi bất ngờ, nhưng mà cũng là hợp tình hợp lí. Như vậy thì cũng coi như ông ta đã có được một tin tốt có thể đưa ra công bố với giới phù thủy rồi.
"Được rồi, tôi hiểu rồi."
Nhìn khắp văn phòng một lượt, sau khi lấy được câu trả lời chắc chắn một lần nữa, ngài Bộ trưởng Bộ Pháp thuật chẳng còn nghi ngờ gì nữa, nhìn về phía cửa và hỏi với tâm trạng cực kỳ tốt: "Dolores, kí giả của các tòa soạn đã đến đông đủ hết chưa?"
"Đương nhiên rồi, thưa ngài Bộ trưởng. Tất cả đều đã chuẩn bị xong, các kí giả đang ngồi đợi Bộ Pháp thuật công bố tin tức trong phòng tiếp khách."
Giọng nói vừa nhỏ vừa the thé riêng biệt của Umbridge vang lên bên cánh cửa, khiến hai người Dirk và Arthur giật nảy mình.
Không biết người phụ nữ béo lùn ăn mặc như bé gái này đã xuất hiện trong văn phòng Bộ trưởng từ lúc nào, rất khó tưởng tượng thân thể to lớn như bà ta đi vào đây mà chẳng phát ra tiếng động nào.
"Phải nhận phỏng vấn sao, ưm, thực ra chúng tôi cũng không làm gì nhiều..."
Advertisement / Quảng cáo
Dirk Cresswell ngượng ngùng kéo vạt áo, nói thật thì từ trước tới nay anh ta chưa bao giờ được lên báo.
"Nhận phỏng vấn? Không, anh Cresswell, có lẽ anh hiểu lầm gì rồi."
Umbridge cười híp mắt quan sát vị Giám đốc Văn phòng liên lạc yêu tinh ốm yếu này một lát, sau đó bà ta nhướng mày, cất giọng nói ngọt khé sẵn có.
"Cảm ơn sự vất vả cực nhọc của hai vị, những chuyện kế tiếp cứ giao cho tôi và Bộ trưởng Fudge xử lí tiếp là được. Tôi nghĩ chắc hai vị vẫn còn rất nhiều sự vụ cần xử lí phải không?"
Vừa nói, Umbridge vừa mở cửa phòng ra, bà ta nghiêng đầu, "mời" ông Weasley và ông Cresswell ra khỏi văn phòng Bộ trưởng một cách lịch sự.
Trước khi rời khỏi văn phòng, Arthur Weasley nghe được loáng thoáng, hình như Umbridge đang thảo luận gì đó với Fudge rằng "không cần phải báo cho cụ Dumbledore biết", "khoản vay tín dụng phù thủy tại ngân hàng Gringotts", "yêu tinh là đồng minh của phù thủy", nhưng mà không đợi ông nghe cho rõ thì cánh cửa văn phòng Bộ trưởng đã nặng nề đóng lại.