Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-264
Chương 264: Không vi phạm thành vi phạm
Editor: Nguyetmai
"Giáo sư Dumbledore?"
Bà Pomfrey đứng lên đỡ lấy ông lão, nhìn lão phù thủy với vẻ mặt quan tâm, giọng nói mang theo sự âu lo và sốt ruột.
Đây đã lần thứ ba kể từ lúc khai giảng Hogwarts đến giờ.
Mặc dù sau khi Otto Apocalypse đến, trạng thái tinh thần của Giáo sư Dumbledore hồi phục khá nhiều, nhưng không thể phủ nhận rằng bắt đầu từ năm nay, tình trạng sức khỏe của cụ không bằng lúc trước nữa, ít nhất thì cụ Dumbledore chưa bao giờ bị bệnh tim.
Thế nhưng, đối với Poppy Pomfrey, thực ra chuyện này cũng không khó hiểu.
Dù sao gần như những nguy cơ mà Hogwarts đang phải đối mặt đều đặt lên vai Dumbledore. Suy cho cùng Dumbledore cũng chỉ là một phù thủy loài người mạnh hơn một chút mà thôi, không phải là vị thần vạn năng.
"Không sao, bệnh vặt trong những ngày qua thôi."
Dumbledore xua tay áo, trả lời hiền hòa, giọng nói vẫn bình thản như cũ.
Tuy rằng vẫn là nụ cười quen thuộc ấy, nhưng vẫn khó có thể che giấu đi sự mệt mỏi và già nua ẩn giấu đằng sau. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn đây là năm vất vả nhất kể từ khi cụ đảm nhiệm chức hiệu trưởng Hogwarts đến nay.
Dumbledore vỗ mu bàn tay mà bà Pomfrey đang đỡ trên vai mình, nở một nụ cười hiền hòa thoải mái, cụ lấy lại tinh thần, đôi mắt rời khỏi người Grindelwald và Alina, hít sâu một hơi, nhìn về phía các phù thủy nhỏ mờ mịt, luống cuống trong Đại sảnh đường rồi chậm rãi giải thích:
"Các trò đừng hoảng hốt, để giữ gìn trật tự trường học và bảo vệ cho sự an toàn của các trò, Hogwarts có những người bảo vệ ẩn nấp mà bình thường không thể cảm nhận được, Fluffy chính là một trong số đó mà thôi."
Dumbledore day trán, đôi mắt chậm rãi lướt qua mặt các phù thủy nhỏ, cười thân thiện và nói tiếp:
"Ta nghĩ, phần nào các học sinh khóa trên sẽ phát hiện ra rằng không chỉ có đội ngũ giảng dạy chúng ta bảo vệ trường học pháp thuật Hogwarts, bởi vậy, các trò không cần phải sợ hãi những sinh vật đó."
Sợ hãi bắt nguồn từ sự không hiểu và bản năng bảo vệ bản thân.
Theo Dumbledore, cách tốt nhất để loại bỏ sự sợ hãi không phải là che giấu và cấm cản. Làm như thế chỉ biến sự sợ hãi trên bề mặt thành nỗi sợ hãi nơi đáy lòng và càng khắc sâu hơn mà thôi. Cách làm chính xác là lựa chọn một phần sự thật và bày ra trước mặt mọi người.
"Trên thực tế, các trò có thể hỏi một số bạn học xung quanh, ta nghĩ không ít người đã gặp một số chuyện kỳ diệu trong lâu đài này. Nói thẳng ra, chúng khiến ta rất thất bại, bởi vì hơn một nửa trong số đó là những thứ mà có thể ta cũng chưa gặp phải."
Dumbledore dang tay ra, cụ nở một nụ cười ấm áp, nói nhẹ nhàng.
"Ta đã nghi ngờ rất nhiều lần, có lẽ chỉ có người trẻ tuổi mới gặp được những chuyện kỳ diệu."
Cùng với tiếng nói của Dumbledore, bầu không khí ngưng đọng trong Đại sảnh đường dần khôi phục sức sống, các phù thủy nhỏ liếc nhìn nhau rồi chụm đầu vào bàn tán.
"Mình luôn biết trong Hồ Đen có một con cá mực rất lớn, mấy năm trước có một anh khóa trên đã rơi xuống thuyền trong khi qua sông, chính con mực lớn đó đã đẩy lên bờ."
"Trong Rừng Cấm có bộ tộc người ngựa, lần đó bọn mình lén tới Rừng Cấm hẹn hò, kết quả bị một nhóm người ngựa không mặc quần áo áp giải đến cạnh căn phòng của bác Hagrid."
"Mấy bộ giáp trên lầu sáu là có sinh mệnh, vài lần mình sắp tới muộn, những tiếng kim loại lặng lẽ chỉ cho mình con đường ngắn nhất dẫn đến phòng học."
"Còn nhớ nhóm gia tinh nhiệt tình trong phòng bếp chứ? Trước đó mình đếm qua rồi, ít nhất có hơn trăm con, mình thề là buổi tối lúc đang ngủ, mình đã nghe thấy tiếng chúng quét dọn vệ sinh."
"Tượng đá trên lầu ba chắc chắn cũng là một trong số những người bảo vệ mà Giáo sư Dumbledore nhắc đến, mình thề là mình đã thấy đôi mắt chúng lén động đậy, nhưng lúc mình nhìn sang lần nữa, bọn chúng đều giả vờ như tượng đá…"
Trong Hogwarts tràn ngập như chuyện kỳ bí, tuy rằng Fluffy ba đầu là một sinh vật làm người ta chấn động nhưng không có nghĩa là những phù thủy nhỏ chưa bao giờ gặp phải các hiện tượng pháp thuật kỳ diệu khác.
Nói chính xác ra, không ít cô cậu hiếu động còn gặp được những trải nghiệm càng khó tưởng tượng hơn.
Ví dụ như đẩy cánh cửa một phòng học ra, phát hiện mình bay lượn trong bầu trời đầy sao vô tận, mất đi cảm nhận phương hướng trên dưới, trái phải.
Ví dụ như đang đi vệ sinh thì đột nhiên bị kéo vào một căn phòng ngập tràn sương mù màu xám, loáng thoáng có mấy người bí ẩn không nhìn rõ gương mặt ngồi đó.
Ví dụ như sau khi đụng chạm vào một bức tượng kỳ lạ, thần trí hòa vào cơ thể của một sinh vật viễn cổ nào đó, tham gia vào cuộc đi săn hồi hộp, kích thích.
…
Cùng với những lời đồn và những câu chuyện không biết là thật hay giả, cảm giác sợ hãi mà chó ba đầu mang đến lập tức tan đi, thậm chí không ít phù thủy nhỏ can đảm còn vây lấy Alina, bắt đầu hỏi thăm cảm giác khi cưỡi trên đầu chú chó khổng lồ kia.
Không thể phủ nhận rằng thẩm mỹ của Grindelwald vẫn khá tốt.
Sau khi được "mạ" một ngọn lửa màu xanh lam, nếu chỉ xét về ngoại hình, nó hoàn toàn bỏ xa hầu hết những sinh vật huyền bí bình thường khác. Đẹp, uy phong, nghe lời, hung ác nhưng cũng ngốc nghếch…
Càng không cần phải nói, sau khi các phù thủy nhỏ lấy lại tinh thần, từ cuộc đối thoại của Hagrid và Giáo sư Flitwick, không ít học sinh thông minh đã đoán ra có thể con quái thú đáng sợ đó là do bác Hagrid nuôi, hơn nữa còn có một cái tên ngốc nghếch, Fluffy.
Mà một bên khác, một nhóm học sinh khá đông đang vây quanh hai anh em Weasley và nhóm George, bắt cặp song sinh này kể lại quá trình thám hiểm trường học của bọn họ. Đương nhiên trong đó kèm theo một số câu chuyện tự bịa ra, nhưng sau khi có sự chấn động về Fluffy, mức độ đáng tin của lần này cao hơn hẳn.
Những tình huống tương tự như thế xảy ra ở mọi ngóc ngách trong Đại sảnh đường, dù là ưng nhỏ của Ravenclaw hay là đám rắn nhỏ của Slytherin, tất cả đều tích lũy được không ít những câu chuyện kỳ lạ, gần như mọi người đều nóng lòng kể lại những chuyện mà mình biết.
Lúc này, thậm chí Alina còn cảm thấy mình như tới "hội giao lưu offline biết tuốt". Ngoại trừ một số trải nghiệm khá bình thản và chân thực, những gì mà các phù thủy bịa ra tại chỗ đồng thời tranh nhau chia sẻ, hoàn toàn không xét đến tính logic của câu chuyện và việc vi phạm bao nhiêu nội quy trường học.
"Ưm, các cậu đang nói con chó lớn đó sao? Thực ra mình cũng không rõ lắm…"
Liếc nhìn lão củ cải độc ác đang cười tủm tỉm trên bàn của nhân viên, trái tim Alina bỗng báo động, cô thuận miệng nói vài câu lấy lệ, cầm dao nĩa lên bắt đầu ăn thức ăn, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Tình huống này cứ làm người ta thấy có dự cảm chẳng lành.
"Được rồi, ta biết các trò đều hi vọng có một số trải nghiệm không giống bình thường."
Đôi mắt màu xanh lam của ông lão xuyên qua mắt kính nhìn về phía các phù thủy nhỏ đang xì xào bàn tán - những "nhà thám hiểm" của từng khối lớp trong đám đông, cụ liếc nhìn các giáo sư ở xung quanh và cười tủm tỉm nói.
"Thế nhưng, ta vẫn phải nhắc lại một câu, tất cả các hành vi vi phạm nội quy trường học đều sẽ nhận lấy hậu quả tương ứng, hi vọng các trò có thể nhớ lấy điều này: không phải tất cả người bảo vệ đều tốt tính."
Hơi khựng lại vài giây, Dumbledore hắng giọng một cái và cất cao âm thanh:
"Tiếp theo, các chủ nhiệm sẽ liên lạc với học sinh của mình để cùng thống kê ra những điều cần chú ý về Hogwarts, đồng thời đánh giá về mối nguy hiểm trong đó, đồng thời đặt ra một số phương pháp bảo vệ và thay đổi nội quy trường học tương ứng."
Sau khi Dumbledore nói hết, hai anh em Weasley đang rất đắc ý đột nhiên im bặt lại như thể con vịt bị bóp lấy cổ, nhìn ông lão đang đứng giữa Đại sảnh đường bằng ánh mắt khó tin.
Điều làm bọn họ bất an hơn là Giáo sư Mcgonagall ngồi cạnh Dumbledore đang nhìn bọn họ một cách nghiêm túc, lông mày nhíu chặt lại, như thể vừa rồi đã nghe câu chuyện của hai người.
"Được rồi, không còn sớm nữa, mọi người mau ăn đi, để buổi chiều các trò dồi dào sức lực, đầu óc tỉnh táo là một chuyện rất quan trọng. Những câu chuyện khác, các trò có thể từ từ chia sẻ với các bạn và các giáo sư sau."
Dứt lời, Dumbledore cũng ngồi xuống, xoay người trò chuyện nhỏ giọng với chủ nhiệm các nhà.
Chuyện của Alina khiến Dumbledore bỗng nhận ra một điều: Thời đại đã thay đổi rồi, các phù thủy nhỏ bây giờ, nhất là đám nhóc của mấy khóa này hiếu động hơn nhiều so với lúc trước. Vì thế, trường học phải đưa ra nhiều sự thay đổi hơn về nội quy của tường để thích ứng với môi trường trẻ tuổi này.
Mà trước đó, đầu tiên phải xác định ra, ngoại trừ Alina Kaslana, trong trường học còn có những nhóc nào cần chú trọng.
Đại sảnh đường lập tức an tĩnh lại, tất cả các "nhà thám hiểm" đều ăn trưa với vẻ mặt đắng ngắt, như giây phút cuối cùng trước lúc lâm chung, nhất là những học sinh nổi bật đã vi phạm nội quy trường học luôn đắc ý vì không bị bắt được.
Người bình tĩnh duy nhất chỉ có cục bông trắng cảm thấy không quan trọng gì cả, dù sao cũng chẳng tránh được, thà rằng an tâm hưởng thụ bữa trưa còn hơn.
"Nào nào nào, Hannah, chân giò nướng này không tệ, a…"
"Ừm, Hermione, đừng hỏi nữa, nào, há miệng ra, xúc xích nướng này ngon lắm…"
Editor: Nguyetmai
"Giáo sư Dumbledore?"
Bà Pomfrey đứng lên đỡ lấy ông lão, nhìn lão phù thủy với vẻ mặt quan tâm, giọng nói mang theo sự âu lo và sốt ruột.
Đây đã lần thứ ba kể từ lúc khai giảng Hogwarts đến giờ.
Mặc dù sau khi Otto Apocalypse đến, trạng thái tinh thần của Giáo sư Dumbledore hồi phục khá nhiều, nhưng không thể phủ nhận rằng bắt đầu từ năm nay, tình trạng sức khỏe của cụ không bằng lúc trước nữa, ít nhất thì cụ Dumbledore chưa bao giờ bị bệnh tim.
Thế nhưng, đối với Poppy Pomfrey, thực ra chuyện này cũng không khó hiểu.
Dù sao gần như những nguy cơ mà Hogwarts đang phải đối mặt đều đặt lên vai Dumbledore. Suy cho cùng Dumbledore cũng chỉ là một phù thủy loài người mạnh hơn một chút mà thôi, không phải là vị thần vạn năng.
"Không sao, bệnh vặt trong những ngày qua thôi."
Dumbledore xua tay áo, trả lời hiền hòa, giọng nói vẫn bình thản như cũ.
Tuy rằng vẫn là nụ cười quen thuộc ấy, nhưng vẫn khó có thể che giấu đi sự mệt mỏi và già nua ẩn giấu đằng sau. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn đây là năm vất vả nhất kể từ khi cụ đảm nhiệm chức hiệu trưởng Hogwarts đến nay.
Dumbledore vỗ mu bàn tay mà bà Pomfrey đang đỡ trên vai mình, nở một nụ cười hiền hòa thoải mái, cụ lấy lại tinh thần, đôi mắt rời khỏi người Grindelwald và Alina, hít sâu một hơi, nhìn về phía các phù thủy nhỏ mờ mịt, luống cuống trong Đại sảnh đường rồi chậm rãi giải thích:
"Các trò đừng hoảng hốt, để giữ gìn trật tự trường học và bảo vệ cho sự an toàn của các trò, Hogwarts có những người bảo vệ ẩn nấp mà bình thường không thể cảm nhận được, Fluffy chính là một trong số đó mà thôi."
Dumbledore day trán, đôi mắt chậm rãi lướt qua mặt các phù thủy nhỏ, cười thân thiện và nói tiếp:
"Ta nghĩ, phần nào các học sinh khóa trên sẽ phát hiện ra rằng không chỉ có đội ngũ giảng dạy chúng ta bảo vệ trường học pháp thuật Hogwarts, bởi vậy, các trò không cần phải sợ hãi những sinh vật đó."
Sợ hãi bắt nguồn từ sự không hiểu và bản năng bảo vệ bản thân.
Theo Dumbledore, cách tốt nhất để loại bỏ sự sợ hãi không phải là che giấu và cấm cản. Làm như thế chỉ biến sự sợ hãi trên bề mặt thành nỗi sợ hãi nơi đáy lòng và càng khắc sâu hơn mà thôi. Cách làm chính xác là lựa chọn một phần sự thật và bày ra trước mặt mọi người.
"Trên thực tế, các trò có thể hỏi một số bạn học xung quanh, ta nghĩ không ít người đã gặp một số chuyện kỳ diệu trong lâu đài này. Nói thẳng ra, chúng khiến ta rất thất bại, bởi vì hơn một nửa trong số đó là những thứ mà có thể ta cũng chưa gặp phải."
Dumbledore dang tay ra, cụ nở một nụ cười ấm áp, nói nhẹ nhàng.
"Ta đã nghi ngờ rất nhiều lần, có lẽ chỉ có người trẻ tuổi mới gặp được những chuyện kỳ diệu."
Cùng với tiếng nói của Dumbledore, bầu không khí ngưng đọng trong Đại sảnh đường dần khôi phục sức sống, các phù thủy nhỏ liếc nhìn nhau rồi chụm đầu vào bàn tán.
"Mình luôn biết trong Hồ Đen có một con cá mực rất lớn, mấy năm trước có một anh khóa trên đã rơi xuống thuyền trong khi qua sông, chính con mực lớn đó đã đẩy lên bờ."
"Trong Rừng Cấm có bộ tộc người ngựa, lần đó bọn mình lén tới Rừng Cấm hẹn hò, kết quả bị một nhóm người ngựa không mặc quần áo áp giải đến cạnh căn phòng của bác Hagrid."
"Mấy bộ giáp trên lầu sáu là có sinh mệnh, vài lần mình sắp tới muộn, những tiếng kim loại lặng lẽ chỉ cho mình con đường ngắn nhất dẫn đến phòng học."
"Còn nhớ nhóm gia tinh nhiệt tình trong phòng bếp chứ? Trước đó mình đếm qua rồi, ít nhất có hơn trăm con, mình thề là buổi tối lúc đang ngủ, mình đã nghe thấy tiếng chúng quét dọn vệ sinh."
"Tượng đá trên lầu ba chắc chắn cũng là một trong số những người bảo vệ mà Giáo sư Dumbledore nhắc đến, mình thề là mình đã thấy đôi mắt chúng lén động đậy, nhưng lúc mình nhìn sang lần nữa, bọn chúng đều giả vờ như tượng đá…"
Trong Hogwarts tràn ngập như chuyện kỳ bí, tuy rằng Fluffy ba đầu là một sinh vật làm người ta chấn động nhưng không có nghĩa là những phù thủy nhỏ chưa bao giờ gặp phải các hiện tượng pháp thuật kỳ diệu khác.
Nói chính xác ra, không ít cô cậu hiếu động còn gặp được những trải nghiệm càng khó tưởng tượng hơn.
Ví dụ như đẩy cánh cửa một phòng học ra, phát hiện mình bay lượn trong bầu trời đầy sao vô tận, mất đi cảm nhận phương hướng trên dưới, trái phải.
Ví dụ như đang đi vệ sinh thì đột nhiên bị kéo vào một căn phòng ngập tràn sương mù màu xám, loáng thoáng có mấy người bí ẩn không nhìn rõ gương mặt ngồi đó.
Ví dụ như sau khi đụng chạm vào một bức tượng kỳ lạ, thần trí hòa vào cơ thể của một sinh vật viễn cổ nào đó, tham gia vào cuộc đi săn hồi hộp, kích thích.
…
Cùng với những lời đồn và những câu chuyện không biết là thật hay giả, cảm giác sợ hãi mà chó ba đầu mang đến lập tức tan đi, thậm chí không ít phù thủy nhỏ can đảm còn vây lấy Alina, bắt đầu hỏi thăm cảm giác khi cưỡi trên đầu chú chó khổng lồ kia.
Không thể phủ nhận rằng thẩm mỹ của Grindelwald vẫn khá tốt.
Sau khi được "mạ" một ngọn lửa màu xanh lam, nếu chỉ xét về ngoại hình, nó hoàn toàn bỏ xa hầu hết những sinh vật huyền bí bình thường khác. Đẹp, uy phong, nghe lời, hung ác nhưng cũng ngốc nghếch…
Càng không cần phải nói, sau khi các phù thủy nhỏ lấy lại tinh thần, từ cuộc đối thoại của Hagrid và Giáo sư Flitwick, không ít học sinh thông minh đã đoán ra có thể con quái thú đáng sợ đó là do bác Hagrid nuôi, hơn nữa còn có một cái tên ngốc nghếch, Fluffy.
Mà một bên khác, một nhóm học sinh khá đông đang vây quanh hai anh em Weasley và nhóm George, bắt cặp song sinh này kể lại quá trình thám hiểm trường học của bọn họ. Đương nhiên trong đó kèm theo một số câu chuyện tự bịa ra, nhưng sau khi có sự chấn động về Fluffy, mức độ đáng tin của lần này cao hơn hẳn.
Những tình huống tương tự như thế xảy ra ở mọi ngóc ngách trong Đại sảnh đường, dù là ưng nhỏ của Ravenclaw hay là đám rắn nhỏ của Slytherin, tất cả đều tích lũy được không ít những câu chuyện kỳ lạ, gần như mọi người đều nóng lòng kể lại những chuyện mà mình biết.
Lúc này, thậm chí Alina còn cảm thấy mình như tới "hội giao lưu offline biết tuốt". Ngoại trừ một số trải nghiệm khá bình thản và chân thực, những gì mà các phù thủy bịa ra tại chỗ đồng thời tranh nhau chia sẻ, hoàn toàn không xét đến tính logic của câu chuyện và việc vi phạm bao nhiêu nội quy trường học.
"Ưm, các cậu đang nói con chó lớn đó sao? Thực ra mình cũng không rõ lắm…"
Liếc nhìn lão củ cải độc ác đang cười tủm tỉm trên bàn của nhân viên, trái tim Alina bỗng báo động, cô thuận miệng nói vài câu lấy lệ, cầm dao nĩa lên bắt đầu ăn thức ăn, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Tình huống này cứ làm người ta thấy có dự cảm chẳng lành.
"Được rồi, ta biết các trò đều hi vọng có một số trải nghiệm không giống bình thường."
Đôi mắt màu xanh lam của ông lão xuyên qua mắt kính nhìn về phía các phù thủy nhỏ đang xì xào bàn tán - những "nhà thám hiểm" của từng khối lớp trong đám đông, cụ liếc nhìn các giáo sư ở xung quanh và cười tủm tỉm nói.
"Thế nhưng, ta vẫn phải nhắc lại một câu, tất cả các hành vi vi phạm nội quy trường học đều sẽ nhận lấy hậu quả tương ứng, hi vọng các trò có thể nhớ lấy điều này: không phải tất cả người bảo vệ đều tốt tính."
Hơi khựng lại vài giây, Dumbledore hắng giọng một cái và cất cao âm thanh:
"Tiếp theo, các chủ nhiệm sẽ liên lạc với học sinh của mình để cùng thống kê ra những điều cần chú ý về Hogwarts, đồng thời đánh giá về mối nguy hiểm trong đó, đồng thời đặt ra một số phương pháp bảo vệ và thay đổi nội quy trường học tương ứng."
Sau khi Dumbledore nói hết, hai anh em Weasley đang rất đắc ý đột nhiên im bặt lại như thể con vịt bị bóp lấy cổ, nhìn ông lão đang đứng giữa Đại sảnh đường bằng ánh mắt khó tin.
Điều làm bọn họ bất an hơn là Giáo sư Mcgonagall ngồi cạnh Dumbledore đang nhìn bọn họ một cách nghiêm túc, lông mày nhíu chặt lại, như thể vừa rồi đã nghe câu chuyện của hai người.
"Được rồi, không còn sớm nữa, mọi người mau ăn đi, để buổi chiều các trò dồi dào sức lực, đầu óc tỉnh táo là một chuyện rất quan trọng. Những câu chuyện khác, các trò có thể từ từ chia sẻ với các bạn và các giáo sư sau."
Dứt lời, Dumbledore cũng ngồi xuống, xoay người trò chuyện nhỏ giọng với chủ nhiệm các nhà.
Chuyện của Alina khiến Dumbledore bỗng nhận ra một điều: Thời đại đã thay đổi rồi, các phù thủy nhỏ bây giờ, nhất là đám nhóc của mấy khóa này hiếu động hơn nhiều so với lúc trước. Vì thế, trường học phải đưa ra nhiều sự thay đổi hơn về nội quy của tường để thích ứng với môi trường trẻ tuổi này.
Mà trước đó, đầu tiên phải xác định ra, ngoại trừ Alina Kaslana, trong trường học còn có những nhóc nào cần chú trọng.
Đại sảnh đường lập tức an tĩnh lại, tất cả các "nhà thám hiểm" đều ăn trưa với vẻ mặt đắng ngắt, như giây phút cuối cùng trước lúc lâm chung, nhất là những học sinh nổi bật đã vi phạm nội quy trường học luôn đắc ý vì không bị bắt được.
Người bình tĩnh duy nhất chỉ có cục bông trắng cảm thấy không quan trọng gì cả, dù sao cũng chẳng tránh được, thà rằng an tâm hưởng thụ bữa trưa còn hơn.
"Nào nào nào, Hannah, chân giò nướng này không tệ, a…"
"Ừm, Hermione, đừng hỏi nữa, nào, há miệng ra, xúc xích nướng này ngon lắm…"
Bình luận facebook