Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-105
Chương 105: Những chú lửng con từng bước rơi vào tay giặc
Translator: Nguyetmai
Âm thanh, mùi vị, bầu không khí... thật là một cảm giác khiến người ta hoài niệm.
Alina lật miếng cá nướng trong lò sưởi không nhanh không chậm, ánh mắt liếc đám người ngày càng đông sau lưng mình, khóe miệng hơi vểnh lên. Giống như là lúc cô nấu bữa sáng trên ban công ký túc ở trường đại học kiếp trước vậy, mùi thơm của thức ăn mãi mãi là câu chào buổi sáng thông dụng nhất trên thế gian này.
Thực tế là đối với bữa tiệc cá nướng bên bìa rừng trường Hogwarts tối qua, bản thân Alina không hài lòng lắm, cho dù đã khiến phần lớn học sinh mới chìm đắm trong niềm vui được ăn thức ăn ngon.
Vì phải chăm sóc toàn bộ học sinh mới năm nhất cho nên cô phải đống lửa và bắt đầu nướng cá để nâng cao năng suất làm việc. Làm như vậy không thể tránh được làm mất đi mùi vị thơm ngon đáng có của cá nướng, cho nên cô không thể phô bày được mùi vị thơm ngon hoàn hảo của món cá biến dị một cách xuất sắc.
Nhưng mà cũng may, hôm nay cô dậy rất sớm, đã có đủ thời gian để có thể bù lại từng chút một những tiếc nuối ngày hôm qua.
Alina sử dụng que cời than rất thành thục, nguyên nhân chủ yếu là do thường xuyên nướng cá ven hồ Lomond trong thời gian dài mà luyện thành.
Cô bé tham ăn có kinh nghiệm biết rằng món cá nướng ngon thực sự chắc chắn không thể dùng giá nướng cá, mà nhất định phải dùng kẹp và lật mặt thường xuyên mới có thể tránh được tình trạng cá bị cháy khét.
Advertisement / Quảng cáo
Chẳng bao lâu sau, ngọn lửa khiến da cá hơi co lại, hai mặt thịt cá biến dị vốn còn hơi xanh đều được phủ một lớp dầu mỡ vàng óng. Hoàn toàn khác với kiểu béo ngậy của các loại gia súc cỡ lớn, lớp dầu mỡ này vô cùng bóng bẩy và trong suốt.
"Ừng ực."
Tiếng nuốt nước bọt ngày càng nhiều.
Lúc này, trong phòng sinh hoạt chung đã có tới hơn chục học sinh nhà Hufflepuff đang đứng, đứa nào đứa nấy bụng đói cồn cào, trên người vẫn còn mặc áo ngủ, nhìn cảnh tượng cực kì hấp dẫn trước mặt, tiếng nuốt nước bọt liên tiếp vang lên.
"Muốn ăn không?"
Alina lấy con cá nướng ra khỏi lò, quay người lại vẫy qua vẫy lại trên không, trong ánh mắt mang theo nụ cười hài lòng, mùi cá nướng thơm phức lại lần nữa lấp đầy khoang mũi của tất cả mọi người.
"Có... có thể chứ? Nhưng mà, chỉ có mỗi một miếng thôi mà."
Một đàn chị khóa trên lạ mặt nhà Hufflepuff ngập ngừng hỏi, ánh mắt nóng bỏng di chuyển theo miếng cá nướng trong tay Alina.
Không thể không nói, bất kể là xét về vẻ ngoài hay là hương thơm, miếng cá nướng trong tay Alina có thể được coi là miếng cá nướng cao cấp nhất mà chúng từng thấy bao nhiêu năm nay.
"Ồ, nếu là hôm nay, tạm thời có thể chia cho mọi người một chút, dù sao thì nói không chừng sau này mình còn phải làm phiền mọi người những lúc đói bụng nữa."
Cô bé tóc bạch kim mỉm cười, khoát tay cực kì hào phóng, đặt miếng cá nướng lên tấm giấy dầu đã mở rộng trước mặt.
"Nhưng mà nếu không có dao dĩa và đĩa để chia thì Alina, cậu định làm thế nào?"
Một học sinh nam đẹp trai cao gầy gật đầu, cố gắng kiềm chế ý muốn nuốt nước bọt, nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Phải biết rằng, cho dù là nhà Hufflepuff cứ địa tập trung cao lương mỹ vị của giới pháp thuật trong truyền thuyết thì cũng chẳng có lí nào lại có người nghĩ tới chuyện chuẩn bị dụng cụ ăn trong ký túc xá cả, phải không?
Còn về nam sinh đã lên tiếng, Alina chẳng hề xa lạ gì cậu ta, dù sao thì tối qua khi đám nữ sinh nói chuyện ồn ào trong ký túc, cậu ta ít nhất cũng đã xuất hiện hơn chục lần, tiểu thịt tươi nóng bỏng tay của học viện Hufflepuff - Cedric Diggory.
"Câu hỏi thú vị đấy..."
Alina nhướng mày, liếc nhìn Cedric trước mặt bằng vẻ mặt trêu tức, cậu ta đang mặc một chiếc áo ngủ chấm bi, tóc tai bù xù.
Nói một cách thẳng thắn, cậu ta quả thực rất đẹp trai, sống mũi thẳng, sắc mặt hơi tái. Đặt ở hậu thế, nếu như đi diễn phim điện ảnh tình cảm chủ đề ma cà rồng nhất định là rất được yêu thích, đáng tiếc là cậu ta quá gầy, không phải loại mà cô thích.
"Không có dụng cụ, trời đất ơi, các cậu rốt cuộc có phải là phù thủy không vậy?"
Nhìn khắp xung quanh một lượt các đàn anh đàn chị nhà Hufflepuff đang gật đầu tán thành, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối, Alina vỗ trán không còn gì để nói, thật đúng là một đám người Anh bảo thủ, không biết cách ứng biến.
"Ồ, đúng rồi!"
Vốn còn hơi lơ mơ vì vừa ngủ dậy, Cedric gật đầu như đột nhiên hiểu ra, rút cây đũa phép từ trong túi áo ngủ ra, nhìn ngang ngó dọc quan sát tình hình trong phòng sinh hoạt chung rồi nhỏ giọng lẩm bẩm.
Advertisement / Quảng cáo
"Thuật biến hình, thuật biến hình... Ưm, chúng ta cần tìm một vài thứ đồ nho nhỏ."
"Ôi dào, các cậu đều là lũ ngốc sao? Nếu bà Hufflepuff nhìn thấy các cậu như thế này, chắc chắn sẽ tức giận cho mà coi."
Không đợi chúng tìm thấy những đồ vật nhỏ thích hợp để làm phép thì cô bé tóc bạch kim ở trước mặt đã thở dài một tiếng ghét bỏ.
"Anh Cedric, phiền anh đưa đũa phép của anh lại đây."
"Ơ?" Cedric quay đầu lại chẳng hiểu gì hết, vô thức đưa chiếc đũa phép tới trước mặt Alina.
"Các cậu ấy à, quá là không phân biệt được nặng nhẹ, quá yếu ớt! Các cậu đã quên bản chất ban đầu của đũa phép là gì rồi sao?"
Cô bé tóc bạch kim lắc đầu với vẻ đau lòng rồi rút chiếc đũa phép thân yêu làm từ gỗ óc chó của cô từ trong túi áo ra, ưm, đương nhiên là cả hai chiếc.
Sau đó, trong ánh mắt đờ đẫn của tất cả những học sinh khóa trên, Alina dùng "đôi đũa" xắn một miếng cá nướng, gắp lên rồi dùng đầu đũa phép của Cedric xiên vào... Xiên vào rồi...
"Nào... Nếm thử coi, khá là ngon đấy!"
Trong ánh mắt bối rối của Cedric, Alina cười ngọt ngào, cô vươn tay ra, đưa chiếc đũa phép tới bên mép "giọt máu đầu tiên của trường Hogwarts" trong nguyên tác, trong giọng điệu mơ hồ ẩn chứa nhịp điệu mê hoặc lòng người.
Nhìn cô bé có khuôn mặt xinh đẹp trước mặt, trong đầu cậu bé Cedric Diggory trở nên trống rỗng trong tích tắc, cậu cảm thấy một cảm giác vui sướng vô cùng khoan khoái. Cậu vô thức ngoan ngoãn nghe theo mà há miệng ra, làm một động tác không nho nhã chút nào mà bình thường cậu sẽ không bao giờ làm, đó là cắn một miếng cá trên cây đũa phép.
"Đây là…"
Đôi mắt của Cedric đột nhiên trợn lên.
Lớp da cá xốp giòn giữa môi với răng phát lên những tiếng rôm rốp vui tai, những hạt muối rắc bên ngoài khi vào miệng, quện lại cùng với lớp mỡ cá vàng óng trong nháy mắt tan ra nơi đầu lưỡi, trào dâng cơn sóng rung động đầu tiên.
Ngay lập tức, thịt cá biến dị trơn mềm mà vô cùng dẻo dai nhảy bắn lên trong khoang miệng một cách tinh nghịch, nước súp đậm đà bị hàn tính khóa chặt bên trong từ những thớ thịt trào ra ngoài.
Khác với tất cả các loại cá mà cậu đã ăn trước đây, do thường ngày đều ăn những loại tảo bẹ biến dị dưới đáy hồ cho nên trong thịt cá biến dị dưới Hồ Đen có một mùi rong biển thơm mát, tươi ngon tự nhiên, kết hợp với hơi nóng như bung nở trong ngọn lửa, giống như là mát xa trên bãi biển ấm áp khiến người ta không nhịn được mà nhắm mắt lại vậy.
Lạnh và nóng, ngọt và mặn, xốp giòn và mềm mại, đất liền và hồ sâu... giống như một bản giao hưởng, từng đợt sóng triều từ mỗi nụ vị giác truyền đến não của Cedric.
"Phù... Phù... Quả thực là quá... quá ngon!" Cedric thở hổn hển, trong giọng điệu mang theo một sự cảm động không nói lên lời.
Nhìn phản ứng của Cedric, Alina gật đầu hài lòng, hiệu quả không tệ, không uổng công cô đã sử dụng chút thủ đoạn.
Cô bé duỗi tay rồi mỉm cười dịu dàng, đẩy cậu bé vẫn còn đang chìm đắng trong dư vị thơm ngon sang một bên, cô vỗ tay rồi lại xiên một miếng cá nướng nữa, nói với vẻ lão luyện.
"Được rồi, người tiếp theo. Mọi người xếp hàng ngay ngắn nào, đừng nóng vội, cá còn nhiều lắm, hãy lần lượt lấy đũa phép ra nhận cá nhé!"
...
Advertisement / Quảng cáo
Mặc dù là nói vậy, nhưng mà trên thực tế miếng cá biến dị mà Alina mang về phòng sinh hoạt chung chẳng được tới nửa con cá.
Đối diện với đám nhóc háu ăn bụng đói réo ầm của nhà Hufflepuff, chỉ một miếng cá bé tẹo căn bản không thể nào khỏa lấp được cơn đói. Nói một cách chính xác là sau khi chia mỗi người một miếng nhỏ thì bụng của chúng còn thấy đói hơn.
Nhưng mà bầu không khí vẫn luôn theo đuổi sự thân thiện và trung thành của nhà Hufflepuff bao lâu nay không thể khiến các chú lửng con làm ra những hành vi tồi tệ như cướp đồ ăn trước mặt mọi người.
Vì vậy, sau khi ai nấy đều đã ăn xong phần cá nướng của mình thì chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bé tóc bạch kim đang đứng bên cạnh lò sưởi, vừa liếm láp dư vị còn sót lại trên đầu đũa phép với vẻ lưu luyến.
"Chao ôi, xem ra vẫn hơi ít!"
Nhìn các phù thủy nhỏ nhà Hufflepuff bày ra vẻ mặt chưa thỏa mãn, Alina cúi đầu, cố gắng che giấu sự sáng rực trong mắt mình, cô nói chậm rãi bằng một giọng điệu tràn đầy cám dỗ.
"Thực tế là không chỉ có cá nướng, mình còn biết nhiều cách chế biến cá khác nhau nữa. Ví dụ như cá chưng, cá xào giấm, cá hấp gừng sợi, cá rán, cá om dưa, cá hầm đậu đỏ, đầu cá tiêu băm, cá cay, cá kho tộ, canh cá cà chua, chả cá, canh cá tía tô... Có điều..."
Ngừng lại một lát, trong đôi mắt của Alina lóe lên vẻ tràn đầy thâm ý, cô nhỏ giọng nói tiếp như có điều muốn biểu đạt.
"... Sau này nếu như mọi người còn muốn ăn thì nguyên liệu nấu ăn mọi người phải cùng chuẩn bị đó nhé!"
Translator: Nguyetmai
Âm thanh, mùi vị, bầu không khí... thật là một cảm giác khiến người ta hoài niệm.
Alina lật miếng cá nướng trong lò sưởi không nhanh không chậm, ánh mắt liếc đám người ngày càng đông sau lưng mình, khóe miệng hơi vểnh lên. Giống như là lúc cô nấu bữa sáng trên ban công ký túc ở trường đại học kiếp trước vậy, mùi thơm của thức ăn mãi mãi là câu chào buổi sáng thông dụng nhất trên thế gian này.
Thực tế là đối với bữa tiệc cá nướng bên bìa rừng trường Hogwarts tối qua, bản thân Alina không hài lòng lắm, cho dù đã khiến phần lớn học sinh mới chìm đắm trong niềm vui được ăn thức ăn ngon.
Vì phải chăm sóc toàn bộ học sinh mới năm nhất cho nên cô phải đống lửa và bắt đầu nướng cá để nâng cao năng suất làm việc. Làm như vậy không thể tránh được làm mất đi mùi vị thơm ngon đáng có của cá nướng, cho nên cô không thể phô bày được mùi vị thơm ngon hoàn hảo của món cá biến dị một cách xuất sắc.
Nhưng mà cũng may, hôm nay cô dậy rất sớm, đã có đủ thời gian để có thể bù lại từng chút một những tiếc nuối ngày hôm qua.
Alina sử dụng que cời than rất thành thục, nguyên nhân chủ yếu là do thường xuyên nướng cá ven hồ Lomond trong thời gian dài mà luyện thành.
Cô bé tham ăn có kinh nghiệm biết rằng món cá nướng ngon thực sự chắc chắn không thể dùng giá nướng cá, mà nhất định phải dùng kẹp và lật mặt thường xuyên mới có thể tránh được tình trạng cá bị cháy khét.
Advertisement / Quảng cáo
Chẳng bao lâu sau, ngọn lửa khiến da cá hơi co lại, hai mặt thịt cá biến dị vốn còn hơi xanh đều được phủ một lớp dầu mỡ vàng óng. Hoàn toàn khác với kiểu béo ngậy của các loại gia súc cỡ lớn, lớp dầu mỡ này vô cùng bóng bẩy và trong suốt.
"Ừng ực."
Tiếng nuốt nước bọt ngày càng nhiều.
Lúc này, trong phòng sinh hoạt chung đã có tới hơn chục học sinh nhà Hufflepuff đang đứng, đứa nào đứa nấy bụng đói cồn cào, trên người vẫn còn mặc áo ngủ, nhìn cảnh tượng cực kì hấp dẫn trước mặt, tiếng nuốt nước bọt liên tiếp vang lên.
"Muốn ăn không?"
Alina lấy con cá nướng ra khỏi lò, quay người lại vẫy qua vẫy lại trên không, trong ánh mắt mang theo nụ cười hài lòng, mùi cá nướng thơm phức lại lần nữa lấp đầy khoang mũi của tất cả mọi người.
"Có... có thể chứ? Nhưng mà, chỉ có mỗi một miếng thôi mà."
Một đàn chị khóa trên lạ mặt nhà Hufflepuff ngập ngừng hỏi, ánh mắt nóng bỏng di chuyển theo miếng cá nướng trong tay Alina.
Không thể không nói, bất kể là xét về vẻ ngoài hay là hương thơm, miếng cá nướng trong tay Alina có thể được coi là miếng cá nướng cao cấp nhất mà chúng từng thấy bao nhiêu năm nay.
"Ồ, nếu là hôm nay, tạm thời có thể chia cho mọi người một chút, dù sao thì nói không chừng sau này mình còn phải làm phiền mọi người những lúc đói bụng nữa."
Cô bé tóc bạch kim mỉm cười, khoát tay cực kì hào phóng, đặt miếng cá nướng lên tấm giấy dầu đã mở rộng trước mặt.
"Nhưng mà nếu không có dao dĩa và đĩa để chia thì Alina, cậu định làm thế nào?"
Một học sinh nam đẹp trai cao gầy gật đầu, cố gắng kiềm chế ý muốn nuốt nước bọt, nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Phải biết rằng, cho dù là nhà Hufflepuff cứ địa tập trung cao lương mỹ vị của giới pháp thuật trong truyền thuyết thì cũng chẳng có lí nào lại có người nghĩ tới chuyện chuẩn bị dụng cụ ăn trong ký túc xá cả, phải không?
Còn về nam sinh đã lên tiếng, Alina chẳng hề xa lạ gì cậu ta, dù sao thì tối qua khi đám nữ sinh nói chuyện ồn ào trong ký túc, cậu ta ít nhất cũng đã xuất hiện hơn chục lần, tiểu thịt tươi nóng bỏng tay của học viện Hufflepuff - Cedric Diggory.
"Câu hỏi thú vị đấy..."
Alina nhướng mày, liếc nhìn Cedric trước mặt bằng vẻ mặt trêu tức, cậu ta đang mặc một chiếc áo ngủ chấm bi, tóc tai bù xù.
Nói một cách thẳng thắn, cậu ta quả thực rất đẹp trai, sống mũi thẳng, sắc mặt hơi tái. Đặt ở hậu thế, nếu như đi diễn phim điện ảnh tình cảm chủ đề ma cà rồng nhất định là rất được yêu thích, đáng tiếc là cậu ta quá gầy, không phải loại mà cô thích.
"Không có dụng cụ, trời đất ơi, các cậu rốt cuộc có phải là phù thủy không vậy?"
Nhìn khắp xung quanh một lượt các đàn anh đàn chị nhà Hufflepuff đang gật đầu tán thành, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối, Alina vỗ trán không còn gì để nói, thật đúng là một đám người Anh bảo thủ, không biết cách ứng biến.
"Ồ, đúng rồi!"
Vốn còn hơi lơ mơ vì vừa ngủ dậy, Cedric gật đầu như đột nhiên hiểu ra, rút cây đũa phép từ trong túi áo ngủ ra, nhìn ngang ngó dọc quan sát tình hình trong phòng sinh hoạt chung rồi nhỏ giọng lẩm bẩm.
Advertisement / Quảng cáo
"Thuật biến hình, thuật biến hình... Ưm, chúng ta cần tìm một vài thứ đồ nho nhỏ."
"Ôi dào, các cậu đều là lũ ngốc sao? Nếu bà Hufflepuff nhìn thấy các cậu như thế này, chắc chắn sẽ tức giận cho mà coi."
Không đợi chúng tìm thấy những đồ vật nhỏ thích hợp để làm phép thì cô bé tóc bạch kim ở trước mặt đã thở dài một tiếng ghét bỏ.
"Anh Cedric, phiền anh đưa đũa phép của anh lại đây."
"Ơ?" Cedric quay đầu lại chẳng hiểu gì hết, vô thức đưa chiếc đũa phép tới trước mặt Alina.
"Các cậu ấy à, quá là không phân biệt được nặng nhẹ, quá yếu ớt! Các cậu đã quên bản chất ban đầu của đũa phép là gì rồi sao?"
Cô bé tóc bạch kim lắc đầu với vẻ đau lòng rồi rút chiếc đũa phép thân yêu làm từ gỗ óc chó của cô từ trong túi áo ra, ưm, đương nhiên là cả hai chiếc.
Sau đó, trong ánh mắt đờ đẫn của tất cả những học sinh khóa trên, Alina dùng "đôi đũa" xắn một miếng cá nướng, gắp lên rồi dùng đầu đũa phép của Cedric xiên vào... Xiên vào rồi...
"Nào... Nếm thử coi, khá là ngon đấy!"
Trong ánh mắt bối rối của Cedric, Alina cười ngọt ngào, cô vươn tay ra, đưa chiếc đũa phép tới bên mép "giọt máu đầu tiên của trường Hogwarts" trong nguyên tác, trong giọng điệu mơ hồ ẩn chứa nhịp điệu mê hoặc lòng người.
Nhìn cô bé có khuôn mặt xinh đẹp trước mặt, trong đầu cậu bé Cedric Diggory trở nên trống rỗng trong tích tắc, cậu cảm thấy một cảm giác vui sướng vô cùng khoan khoái. Cậu vô thức ngoan ngoãn nghe theo mà há miệng ra, làm một động tác không nho nhã chút nào mà bình thường cậu sẽ không bao giờ làm, đó là cắn một miếng cá trên cây đũa phép.
"Đây là…"
Đôi mắt của Cedric đột nhiên trợn lên.
Lớp da cá xốp giòn giữa môi với răng phát lên những tiếng rôm rốp vui tai, những hạt muối rắc bên ngoài khi vào miệng, quện lại cùng với lớp mỡ cá vàng óng trong nháy mắt tan ra nơi đầu lưỡi, trào dâng cơn sóng rung động đầu tiên.
Ngay lập tức, thịt cá biến dị trơn mềm mà vô cùng dẻo dai nhảy bắn lên trong khoang miệng một cách tinh nghịch, nước súp đậm đà bị hàn tính khóa chặt bên trong từ những thớ thịt trào ra ngoài.
Khác với tất cả các loại cá mà cậu đã ăn trước đây, do thường ngày đều ăn những loại tảo bẹ biến dị dưới đáy hồ cho nên trong thịt cá biến dị dưới Hồ Đen có một mùi rong biển thơm mát, tươi ngon tự nhiên, kết hợp với hơi nóng như bung nở trong ngọn lửa, giống như là mát xa trên bãi biển ấm áp khiến người ta không nhịn được mà nhắm mắt lại vậy.
Lạnh và nóng, ngọt và mặn, xốp giòn và mềm mại, đất liền và hồ sâu... giống như một bản giao hưởng, từng đợt sóng triều từ mỗi nụ vị giác truyền đến não của Cedric.
"Phù... Phù... Quả thực là quá... quá ngon!" Cedric thở hổn hển, trong giọng điệu mang theo một sự cảm động không nói lên lời.
Nhìn phản ứng của Cedric, Alina gật đầu hài lòng, hiệu quả không tệ, không uổng công cô đã sử dụng chút thủ đoạn.
Cô bé duỗi tay rồi mỉm cười dịu dàng, đẩy cậu bé vẫn còn đang chìm đắng trong dư vị thơm ngon sang một bên, cô vỗ tay rồi lại xiên một miếng cá nướng nữa, nói với vẻ lão luyện.
"Được rồi, người tiếp theo. Mọi người xếp hàng ngay ngắn nào, đừng nóng vội, cá còn nhiều lắm, hãy lần lượt lấy đũa phép ra nhận cá nhé!"
...
Advertisement / Quảng cáo
Mặc dù là nói vậy, nhưng mà trên thực tế miếng cá biến dị mà Alina mang về phòng sinh hoạt chung chẳng được tới nửa con cá.
Đối diện với đám nhóc háu ăn bụng đói réo ầm của nhà Hufflepuff, chỉ một miếng cá bé tẹo căn bản không thể nào khỏa lấp được cơn đói. Nói một cách chính xác là sau khi chia mỗi người một miếng nhỏ thì bụng của chúng còn thấy đói hơn.
Nhưng mà bầu không khí vẫn luôn theo đuổi sự thân thiện và trung thành của nhà Hufflepuff bao lâu nay không thể khiến các chú lửng con làm ra những hành vi tồi tệ như cướp đồ ăn trước mặt mọi người.
Vì vậy, sau khi ai nấy đều đã ăn xong phần cá nướng của mình thì chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bé tóc bạch kim đang đứng bên cạnh lò sưởi, vừa liếm láp dư vị còn sót lại trên đầu đũa phép với vẻ lưu luyến.
"Chao ôi, xem ra vẫn hơi ít!"
Nhìn các phù thủy nhỏ nhà Hufflepuff bày ra vẻ mặt chưa thỏa mãn, Alina cúi đầu, cố gắng che giấu sự sáng rực trong mắt mình, cô nói chậm rãi bằng một giọng điệu tràn đầy cám dỗ.
"Thực tế là không chỉ có cá nướng, mình còn biết nhiều cách chế biến cá khác nhau nữa. Ví dụ như cá chưng, cá xào giấm, cá hấp gừng sợi, cá rán, cá om dưa, cá hầm đậu đỏ, đầu cá tiêu băm, cá cay, cá kho tộ, canh cá cà chua, chả cá, canh cá tía tô... Có điều..."
Ngừng lại một lát, trong đôi mắt của Alina lóe lên vẻ tràn đầy thâm ý, cô nhỏ giọng nói tiếp như có điều muốn biểu đạt.
"... Sau này nếu như mọi người còn muốn ăn thì nguyên liệu nấu ăn mọi người phải cùng chuẩn bị đó nhé!"