Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-124
Chương 124: Bức tranh biếm họa khiến người ta không kịp trở tay
Translator: Nguyetmai
"Oa, con cú mèo này đáng yêu quá! Hình như còn là một con cú mèo hiếm thấy nữa!"
"Cậu xem có phải nó còn chưa tỉnh ngủ phải không? Mơ mơ màng màng, trong có vẻ ngốc nghếch."
"Hừ, kể từ khi nó lọt vào trong tay mình, cả chủng tộc của nó đã trở thành gà béo mặt tròn Scotland rồi."
Ở một bên chiếc bàn dài nhà Hufflepuff, ba cô gái túm tụm lại với nhau, nhỏ giọng bàn tán về một con cú mèo nhỏ đang run lẩy bẩy trên bàn ăn, thi thoảng lại tò mò vươn ngón tay ra vuốt đầu con thú nhỏ.
Toàn bộ quá trình đi săn chưa tới mười giây đã kết thúc rồi. Đối mặt với loài chim ăn thịt loại nhỏ đã kiên trì rèn luyện thân thể trong thời gian dài là Thức Ăn Dự Trữ, con cú mèo nhỏ liều lĩnh này gần như không thể đưa ra bất cứ sự phản kháng nào thì đã bị bắt tới trước mặt Alina một cách dễ dàng rồi.
Alina quan sát thật kĩ, đây là một con cú mèo giống Á mà trước giờ cô chưa từng tìm hiểu.
Advertisement / Quảng cáo
Đầu của nó dẹt hơn những con gà béo mặt tròn bình thường, nhìn thoáng qua có vẻ giống chim ưng, cơ thể cực kỳ nhỏ, còn nhỏ hơn cả Thức Ăn Dự Trữ của cô một chút xíu.
Hai bộ móng vuốt của con thú nhỏ quắp chặt lấy phong thư dày bằng giấy da to gần bằng người nó một cách bất an, nó ngơ ngác đứng trên bàn ăn, cơ thể nhỏ bé cứ run rẩy không ngừng.
Trên cổ nó có đeo một chiếc dây thừng xâu những quả màu đỏ cam được làm từ cà rốt, bên trên khắc lờ mờ mấy chữ cái, Alina nhướng mày, khều những quả cà rốt lên, tò mò nhận diện những nét chữ phía trên.
"C, H, S... hửm?"
Đột nhiên, sắc mặt Alina lập tức thay đổi, cô nhanh chóng rụt ngón tay về, tránh thoát khỏi cái mỏ đang mổ về phía ngón trỏ của cô chỉ cách có một ly.
Cục... Cục cục... Cục cục cục!
Con cú mèo nhỏ lảo đảo nhảy về phía sau, né tránh ngón tay của Alina, nó dang cánh ra, kêu cục cục như để thị uy với loài người trước mặt nó, bộ dạng cực kỳ hung dữ như muốn bày tỏ thái độ người lạ chớ có động vào.
Cục!
Phạch!
Không đợi Alina ra tay, Thức Ăn Dự Trữ ngồi trên bả vai cô đã kêu lên một tiếng tức giận, nhanh chóng bay lên bàn ăn, đôi cánh màu nâu giương lên cao, vỗ phạch một tiếng, chẳng tốn chút công sức đã khiến con cú mèo nhỏ ngã nhào, sau đó dùng móng vuốt của nó ấn con cú đáng thương xuống mặt bàn ăn một cách chắc chắn.
Mà bưu kiện đè dưới móng vuốt của con cú mèo nhỏ cũng theo đó mà rơi bên bàn ăn, bị Alina tiện tay nhặt lên.
Cục cục cục cục!!!!
Ngay khi Alina nhặt bưu kiện lên, con cú đầu ưng đột nhiên như phát điên, đập cánh giãy giụa kịch liệt, hất văng một mạch hai ba chiếc ly cao cổ trên bàn, trong miệng kêu lên một loạt những tiếng tức giận và thê lương.
Đáng tiếc, bất kể là về thể trạng hay là sức lực thì nó cũng còn kém xa Thức Ăn Dự Trữ, cho dù nó giãy giụa kêu gào như thế nào cũng không thể thoát khỏi Thức Ăn Dự Trữ được, à không, thoát khỏi sự trói buộc của con cú mặt cười tàn nhẫn, hung ác Vicat chứ.
"Ôi, tính tình cũng nóng nảy phết đấy nhỉ anh bạn?"
Alina khẽ cười một tiếng thờ ơ, đột nhiên cô cảm thấy tò mò, rốt cuộc là gia đình phù thủy như thế nào lại nuôi một con cú mèo cứng đầu còn hơn cả Hannah thế này chứ? Cô vô thức vân vê bưu kiện trong tay, bên trong chẳng có cái gì kì lạ lồi lên cả. Đây chỉ là một phong thư bằng giấy da dày và một cuốn tạp chí lòe loẹt được cột lại bằng dây thừng mà thôi.
Cởi dây thừng ra, cô bé lật qua lật lại xem mặt trái mặt phải bức thư, trên bì thư không viết thông tin người gửi, chỉ dùng một chiếc bút lông to nhúng mực viết một hàng chữ: Người nhận: Albus Dumbledore, học viện Ma thuật và Pháp thuật Hogwarts
"Chậc, quả nhiên là thư gửi cho cụ Dumbledore."
Alina bĩu môi, cụt hứng ném phong thư trong tay sang một bên.
Advertisement / Quảng cáo
Về quyết định công khai chấp nhận giải đáp thắc mắc của cụ Dumbledore trên báo, thực ra là một biện pháp đối phó mà một tháng trước khi ở trong phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin, Alina đã đưa ra cho cụ Dumbledore.
Là hiệu trưởng của trường Hogwarts và đồng thời là phù thủy mạnh nhất trên toàn giới pháp thuật, tiếng nói của cụ Dumbledore trong toàn bộ sự việc về ngân hàng Gringotts không thể quá lớn, nhưng nếu như hoàn toàn im hơi lặng tiếng thì cũng khó tránh khỏi khiến người khác nghi ngờ.
Vì vậy, phối hợp với cách giải quyết của Bộ Pháp thuật, trả lời một vài câu hỏi một cách có chọn lọc chính là cách làm ổn thỏa nhất.
Có điều Alina không có hứng thú giúp cụ Dumbledore kiểm tra để xếp loại xem phong thư nào an toàn. Phải biết rằng, cho dù là giới phi pháp thuật cũng có lúc tấn công bất ngờ bằng thư tín chứ đừng nói đến giới pháp thuật thần bí khó lường. Tiện tay đặt mấy Lời nguyền Hắc Ám vào trong phong thư, hoặc là một vài thứ đồ nguy hiểm bị cấm kì lạ gì đó là một chuyện vô cùng bình thường trong giới pháp thuật.
"Vậy thì tiếp theo..."
Ánh mắt của Alina lại một lần nữa quay trở lại trên người con cú nhỏ đầu ưng vẫn đang không ngừng giãy giụa ở chính giữa bàn ăn, cô nở một nụ cười thương hại rồi vươn ngón tay ước lượng cơ thể nhỏ bé của nó một chút.
Không ngoài dự đoán của cô, giống như phần lớn những con gà béo mặt tròn, mặc dù trông lông lá nó có vẻ bù xù nhưng thực chất những bộ phận có thể ăn ở bên trong lại chẳng có bao nhiêu. Không biết là bởi vì tuổi còn quá nhỏ hay là bình thường sức ăn của nó quá ít mà con cú mèo này rõ ràng còn hơi suy dinh dưỡng.
Nếu như Thức Ăn Dự Trữ còn miễn cưỡng có thể ninh được một cặp lồng canh thì con cú nhỏ này đoán chừng nấu được nửa cặp lồng cũng phải cho rất nhiều nước vào rồi. Nói cách khác là, cho dù là thịt trên người chim sẻ vào mùa thu cũng còn nhiều hơn con cú này.
Nhưng mà bất luận thế nào thì chân muỗi dù bé cũng vẫn là thịt. Phải biết rằng, nếu không có gì bất ngờ thì một tuần kế tiếp, thậm chí là trong cả một học kì kế tiếp cũng khó có thể được ăn món thịt chim tử tế.
"Khoan đã, Alina! Chắc cậu không định... Cậu tỉnh lại đi, đây là cú mèo nhà người khác nuôi đó!"
Hannah thận trọng liếc nhìn Alina, hỏi với vẻ không chắc chắn.
Trong ấn tượng của cô bé, hôm qua khi bác Hagrid đánh cá biến dị trong Hồ Đen lên, trên mặt Alina cũng từng hiện lên biểu cảm như thế này, nụ cười đáng sợ trong bi thương còn xen lẫn cả hưng phấn đó.
Lúc đó, Alina đã biểu diễn kĩ thuật sử dụng dao thành thạo của mình trước con mắt vừa kinh ngạc vừa sợ hãi của tất cả các phù thủy nhỏ trên bãi tập và cả bác Hagrid nữa. Làm thế nào để đánh ngất, cạo vảy, mổ bụng, loại bỏ nội tạng, cắt khúc một con cá lớn vẫn còn sống và giãy đành đạch,… một loạt công việc chuẩn bị để nấu nướng tập thể cơ bản.
Thế cho nên, ước chừng phải có đến một nửa số phù thủy tối qua mơ thấy cảnh Alina múa dao.
"Không không không, cậu đoán nhầm rồi. Mình xin thề mình tuyệt đối không hề nghĩ tới chuyện vặt lông con gà béo mặt tròn Scotland này, bỏ nội tạng sau đó thả vào trong nước sôi và cho thêm vào gừng lát, hành hoa, nấm hương cộng với một chút rượu nấu ăn và muối, cùng với đường trắng để nêm nếm rồi đậy nắp lại ninh trong lửa nhỏ nửa tiếng đồng hồ đâu."
Alina xuýt xoa, nước miếng sắp chảy ra ngoài, tia sáng trong mắt lại càng thêm sáng ngời, rồi tiếp tục nói trước vẻ mặt như sắp khóc đến nơi của Hannah đáng thương.
"Đương nhiên, mình càng chưa từng nghĩ tới chuyện trực tiếp đem nó đi rửa sạch rồi cắt thành miếng nhỏ, ném vào trong trứng gà đã đánh đều rồi đảo một vòng, phủ thêm một lớp bột mì rồi bỏ vào trong chảo chiên đến khi hai mặt vàng ruộm mới vớt ra và rắc chút muối."
"Đầu tiên, nó là một con cú mèo, không phải gà béo gì hết."
Hermione ở bên cạnh sửa lại, vẻ mặt nghiêm túc, ngay sau đó cô bé cất tiếng cười khẽ rồi đắc ý lắc ngón tay.
Advertisement / Quảng cáo
"Thứ hai, mình không dễ bị cậu lừa giống như Hannah đâu. Ngay từ đầu mình đã không hề cảm thấy cậu sẽ muốn ăn nó. Bằng không thì Thức Ăn Dự Trữ đã bị cậu ăn lâu rồi."
Nhún vai một cách thờ ơ, cô bé Hermione nghiêng đầu: "Sự thực là so với con cú mèo nhỏ xíu này thì mình có hứng thú với quyển tạp chí bị đè dưới chân nó hơn, mình còn chưa được đọc số mới ra đâu."
"Khà khà, nói không chừng hôm nay mình sẽ ăn thật cho cậu xem..."
Cảm nhận được quyền uy của mình bị khiêu khích lần thứ hai, Alina nheo mắt lại, nhấc cái chân của con cú nhỏ lên, ánh mắt lơ đãng liếc qua cuốn tạp chí lòe loẹt mà Hermione chú ý tới, giọng nói đột nhiên dừng lại.
Vừa rồi cô không chú ý tới bức tranh trên mặt bức thư, bây giờ nhìn kĩ, dường như là một bức tranh vẽ cụ Albus Dumbledore trông rất xấu xí. Alina nhận ra nhờ chòm râu bạc dài thật dài và cặp kính hình nửa vầng trăng của cụ.
Trong tranh, cụ Dumbledore đang đứng phía trước lâu đài Hogwarts, trước mặt cụ là một đống galleon chất thành núi, vô số yêu tinh đang khom người cúi đầu bên chân cụ.
Mà tiêu đề của bức tranh là: "Dumbledore vĩ đại còn có thể che đậy chân tướng được bao lâu?"
"Hử?" Alina lúc trước còn vừa cười vừa nói, lúc này toàn thân run rẩy, cô bất chợt trợn trừng hai mắt.
Translator: Nguyetmai
"Oa, con cú mèo này đáng yêu quá! Hình như còn là một con cú mèo hiếm thấy nữa!"
"Cậu xem có phải nó còn chưa tỉnh ngủ phải không? Mơ mơ màng màng, trong có vẻ ngốc nghếch."
"Hừ, kể từ khi nó lọt vào trong tay mình, cả chủng tộc của nó đã trở thành gà béo mặt tròn Scotland rồi."
Ở một bên chiếc bàn dài nhà Hufflepuff, ba cô gái túm tụm lại với nhau, nhỏ giọng bàn tán về một con cú mèo nhỏ đang run lẩy bẩy trên bàn ăn, thi thoảng lại tò mò vươn ngón tay ra vuốt đầu con thú nhỏ.
Toàn bộ quá trình đi săn chưa tới mười giây đã kết thúc rồi. Đối mặt với loài chim ăn thịt loại nhỏ đã kiên trì rèn luyện thân thể trong thời gian dài là Thức Ăn Dự Trữ, con cú mèo nhỏ liều lĩnh này gần như không thể đưa ra bất cứ sự phản kháng nào thì đã bị bắt tới trước mặt Alina một cách dễ dàng rồi.
Alina quan sát thật kĩ, đây là một con cú mèo giống Á mà trước giờ cô chưa từng tìm hiểu.
Advertisement / Quảng cáo
Đầu của nó dẹt hơn những con gà béo mặt tròn bình thường, nhìn thoáng qua có vẻ giống chim ưng, cơ thể cực kỳ nhỏ, còn nhỏ hơn cả Thức Ăn Dự Trữ của cô một chút xíu.
Hai bộ móng vuốt của con thú nhỏ quắp chặt lấy phong thư dày bằng giấy da to gần bằng người nó một cách bất an, nó ngơ ngác đứng trên bàn ăn, cơ thể nhỏ bé cứ run rẩy không ngừng.
Trên cổ nó có đeo một chiếc dây thừng xâu những quả màu đỏ cam được làm từ cà rốt, bên trên khắc lờ mờ mấy chữ cái, Alina nhướng mày, khều những quả cà rốt lên, tò mò nhận diện những nét chữ phía trên.
"C, H, S... hửm?"
Đột nhiên, sắc mặt Alina lập tức thay đổi, cô nhanh chóng rụt ngón tay về, tránh thoát khỏi cái mỏ đang mổ về phía ngón trỏ của cô chỉ cách có một ly.
Cục... Cục cục... Cục cục cục!
Con cú mèo nhỏ lảo đảo nhảy về phía sau, né tránh ngón tay của Alina, nó dang cánh ra, kêu cục cục như để thị uy với loài người trước mặt nó, bộ dạng cực kỳ hung dữ như muốn bày tỏ thái độ người lạ chớ có động vào.
Cục!
Phạch!
Không đợi Alina ra tay, Thức Ăn Dự Trữ ngồi trên bả vai cô đã kêu lên một tiếng tức giận, nhanh chóng bay lên bàn ăn, đôi cánh màu nâu giương lên cao, vỗ phạch một tiếng, chẳng tốn chút công sức đã khiến con cú mèo nhỏ ngã nhào, sau đó dùng móng vuốt của nó ấn con cú đáng thương xuống mặt bàn ăn một cách chắc chắn.
Mà bưu kiện đè dưới móng vuốt của con cú mèo nhỏ cũng theo đó mà rơi bên bàn ăn, bị Alina tiện tay nhặt lên.
Cục cục cục cục!!!!
Ngay khi Alina nhặt bưu kiện lên, con cú đầu ưng đột nhiên như phát điên, đập cánh giãy giụa kịch liệt, hất văng một mạch hai ba chiếc ly cao cổ trên bàn, trong miệng kêu lên một loạt những tiếng tức giận và thê lương.
Đáng tiếc, bất kể là về thể trạng hay là sức lực thì nó cũng còn kém xa Thức Ăn Dự Trữ, cho dù nó giãy giụa kêu gào như thế nào cũng không thể thoát khỏi Thức Ăn Dự Trữ được, à không, thoát khỏi sự trói buộc của con cú mặt cười tàn nhẫn, hung ác Vicat chứ.
"Ôi, tính tình cũng nóng nảy phết đấy nhỉ anh bạn?"
Alina khẽ cười một tiếng thờ ơ, đột nhiên cô cảm thấy tò mò, rốt cuộc là gia đình phù thủy như thế nào lại nuôi một con cú mèo cứng đầu còn hơn cả Hannah thế này chứ? Cô vô thức vân vê bưu kiện trong tay, bên trong chẳng có cái gì kì lạ lồi lên cả. Đây chỉ là một phong thư bằng giấy da dày và một cuốn tạp chí lòe loẹt được cột lại bằng dây thừng mà thôi.
Cởi dây thừng ra, cô bé lật qua lật lại xem mặt trái mặt phải bức thư, trên bì thư không viết thông tin người gửi, chỉ dùng một chiếc bút lông to nhúng mực viết một hàng chữ: Người nhận: Albus Dumbledore, học viện Ma thuật và Pháp thuật Hogwarts
"Chậc, quả nhiên là thư gửi cho cụ Dumbledore."
Alina bĩu môi, cụt hứng ném phong thư trong tay sang một bên.
Advertisement / Quảng cáo
Về quyết định công khai chấp nhận giải đáp thắc mắc của cụ Dumbledore trên báo, thực ra là một biện pháp đối phó mà một tháng trước khi ở trong phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin, Alina đã đưa ra cho cụ Dumbledore.
Là hiệu trưởng của trường Hogwarts và đồng thời là phù thủy mạnh nhất trên toàn giới pháp thuật, tiếng nói của cụ Dumbledore trong toàn bộ sự việc về ngân hàng Gringotts không thể quá lớn, nhưng nếu như hoàn toàn im hơi lặng tiếng thì cũng khó tránh khỏi khiến người khác nghi ngờ.
Vì vậy, phối hợp với cách giải quyết của Bộ Pháp thuật, trả lời một vài câu hỏi một cách có chọn lọc chính là cách làm ổn thỏa nhất.
Có điều Alina không có hứng thú giúp cụ Dumbledore kiểm tra để xếp loại xem phong thư nào an toàn. Phải biết rằng, cho dù là giới phi pháp thuật cũng có lúc tấn công bất ngờ bằng thư tín chứ đừng nói đến giới pháp thuật thần bí khó lường. Tiện tay đặt mấy Lời nguyền Hắc Ám vào trong phong thư, hoặc là một vài thứ đồ nguy hiểm bị cấm kì lạ gì đó là một chuyện vô cùng bình thường trong giới pháp thuật.
"Vậy thì tiếp theo..."
Ánh mắt của Alina lại một lần nữa quay trở lại trên người con cú nhỏ đầu ưng vẫn đang không ngừng giãy giụa ở chính giữa bàn ăn, cô nở một nụ cười thương hại rồi vươn ngón tay ước lượng cơ thể nhỏ bé của nó một chút.
Không ngoài dự đoán của cô, giống như phần lớn những con gà béo mặt tròn, mặc dù trông lông lá nó có vẻ bù xù nhưng thực chất những bộ phận có thể ăn ở bên trong lại chẳng có bao nhiêu. Không biết là bởi vì tuổi còn quá nhỏ hay là bình thường sức ăn của nó quá ít mà con cú mèo này rõ ràng còn hơi suy dinh dưỡng.
Nếu như Thức Ăn Dự Trữ còn miễn cưỡng có thể ninh được một cặp lồng canh thì con cú nhỏ này đoán chừng nấu được nửa cặp lồng cũng phải cho rất nhiều nước vào rồi. Nói cách khác là, cho dù là thịt trên người chim sẻ vào mùa thu cũng còn nhiều hơn con cú này.
Nhưng mà bất luận thế nào thì chân muỗi dù bé cũng vẫn là thịt. Phải biết rằng, nếu không có gì bất ngờ thì một tuần kế tiếp, thậm chí là trong cả một học kì kế tiếp cũng khó có thể được ăn món thịt chim tử tế.
"Khoan đã, Alina! Chắc cậu không định... Cậu tỉnh lại đi, đây là cú mèo nhà người khác nuôi đó!"
Hannah thận trọng liếc nhìn Alina, hỏi với vẻ không chắc chắn.
Trong ấn tượng của cô bé, hôm qua khi bác Hagrid đánh cá biến dị trong Hồ Đen lên, trên mặt Alina cũng từng hiện lên biểu cảm như thế này, nụ cười đáng sợ trong bi thương còn xen lẫn cả hưng phấn đó.
Lúc đó, Alina đã biểu diễn kĩ thuật sử dụng dao thành thạo của mình trước con mắt vừa kinh ngạc vừa sợ hãi của tất cả các phù thủy nhỏ trên bãi tập và cả bác Hagrid nữa. Làm thế nào để đánh ngất, cạo vảy, mổ bụng, loại bỏ nội tạng, cắt khúc một con cá lớn vẫn còn sống và giãy đành đạch,… một loạt công việc chuẩn bị để nấu nướng tập thể cơ bản.
Thế cho nên, ước chừng phải có đến một nửa số phù thủy tối qua mơ thấy cảnh Alina múa dao.
"Không không không, cậu đoán nhầm rồi. Mình xin thề mình tuyệt đối không hề nghĩ tới chuyện vặt lông con gà béo mặt tròn Scotland này, bỏ nội tạng sau đó thả vào trong nước sôi và cho thêm vào gừng lát, hành hoa, nấm hương cộng với một chút rượu nấu ăn và muối, cùng với đường trắng để nêm nếm rồi đậy nắp lại ninh trong lửa nhỏ nửa tiếng đồng hồ đâu."
Alina xuýt xoa, nước miếng sắp chảy ra ngoài, tia sáng trong mắt lại càng thêm sáng ngời, rồi tiếp tục nói trước vẻ mặt như sắp khóc đến nơi của Hannah đáng thương.
"Đương nhiên, mình càng chưa từng nghĩ tới chuyện trực tiếp đem nó đi rửa sạch rồi cắt thành miếng nhỏ, ném vào trong trứng gà đã đánh đều rồi đảo một vòng, phủ thêm một lớp bột mì rồi bỏ vào trong chảo chiên đến khi hai mặt vàng ruộm mới vớt ra và rắc chút muối."
"Đầu tiên, nó là một con cú mèo, không phải gà béo gì hết."
Hermione ở bên cạnh sửa lại, vẻ mặt nghiêm túc, ngay sau đó cô bé cất tiếng cười khẽ rồi đắc ý lắc ngón tay.
Advertisement / Quảng cáo
"Thứ hai, mình không dễ bị cậu lừa giống như Hannah đâu. Ngay từ đầu mình đã không hề cảm thấy cậu sẽ muốn ăn nó. Bằng không thì Thức Ăn Dự Trữ đã bị cậu ăn lâu rồi."
Nhún vai một cách thờ ơ, cô bé Hermione nghiêng đầu: "Sự thực là so với con cú mèo nhỏ xíu này thì mình có hứng thú với quyển tạp chí bị đè dưới chân nó hơn, mình còn chưa được đọc số mới ra đâu."
"Khà khà, nói không chừng hôm nay mình sẽ ăn thật cho cậu xem..."
Cảm nhận được quyền uy của mình bị khiêu khích lần thứ hai, Alina nheo mắt lại, nhấc cái chân của con cú nhỏ lên, ánh mắt lơ đãng liếc qua cuốn tạp chí lòe loẹt mà Hermione chú ý tới, giọng nói đột nhiên dừng lại.
Vừa rồi cô không chú ý tới bức tranh trên mặt bức thư, bây giờ nhìn kĩ, dường như là một bức tranh vẽ cụ Albus Dumbledore trông rất xấu xí. Alina nhận ra nhờ chòm râu bạc dài thật dài và cặp kính hình nửa vầng trăng của cụ.
Trong tranh, cụ Dumbledore đang đứng phía trước lâu đài Hogwarts, trước mặt cụ là một đống galleon chất thành núi, vô số yêu tinh đang khom người cúi đầu bên chân cụ.
Mà tiêu đề của bức tranh là: "Dumbledore vĩ đại còn có thể che đậy chân tướng được bao lâu?"
"Hử?" Alina lúc trước còn vừa cười vừa nói, lúc này toàn thân run rẩy, cô bất chợt trợn trừng hai mắt.