Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-162
Chương 162: Ông à, ông trúng Lời nguyền độc đoán sao?
Editor: Nguyetmai
"Thế có nghĩa là, cháu vì mấy chuyện nhàm chán đó mà tới quấy rầy giấc ngủ trưa của ta sao?"
Grindelwald nghiêng người dựa vào tường, vừa hờ hững nghe Alina phân tích, vừa không nhịn được mà ngáp một cái, ngoài ra thì không còn bất cứ một phản ứng nào nữa, hệt như một hòa thượng đã nhìn thấy thế gian.
Ế! Thế này không đúng rồi, chẳng phải kẻ địch của kẻ địch chính là đồng bọn sao? Sao ông cụ này lại bình tĩnh như thế được?
Liếc nhìn Grindelwald khó chơi, Alina không khỏi đau đầu.
Alina đã tìm ra được sự thật đằng sau câu chuyện, rõ ràng cô đã phân tích âm mưu của cụ Dumbledore rất chuẩn – dù là "động cơ gây án" hay là "cách thức gây án" đều rất hoàn mỹ không có chút sơ hở nào.
Bây giờ chỉ cần Grindelwald gật đầu một cái, hai người thống nhất mặt trận cùng chống lại kẻ thù, không chỉ trực tiếp khiến kế hoạch của lão củ cải độc ác đổ bể, chưa biết chừng về sau còn có thể hợp sức để hố Dumbledore một ván.
"Sao lại là chuyện nhàm chán chứ, ông nghe cháu nói này…"
Alina mấp máy đôi môi hơi khô của mình, nóng lòng thử đợt thuyết phục mới.
Dưới cái nhìn của cô, kiếp sống ngục tù trong lâu đài này đã ảnh hưởng đến Grindelwald từng cao ngạo một đời ấy. Từ một nhân vật lãnh tụ phù thủy sáng suốt, lão biến thành một ông già neo đơn, phản ứng chậm chạp, đến chuyện quan trọng như vậy mà cũng không hiểu được.
Advertisement / Quảng cáo
"Không cần nói nữa, ta hiểu rồi. Nói tóm lại là Albus nghĩ đủ mọi cách để sắp xếp một chuỗi các kế hoạch học tập cho cháu, nhưng bị cháu kịp thời phát hiện ra ấy gì…"
Grindelwald xua tay, mười ngón tay đặt trên đầu gối, lão nói một cách ung dung:
"Nhưng chuyện này cũng chẳng thể làm nên lí do mà ta nhất định phải giúp cháu, đúng không? Tiểu thư Kaslana thân mến, với một ông lão bị cầm tù trong lâu đài Nurmengard như ta, chẳng có lí do gì để ta giúp cháu đi khiêu khích phù thủy mạnh nhất của thế giới hiện tại chỉ vì một chút uất ức ấy cả."
Khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo của Alina hơi ngây ra, trong lòng loáng thoáng dâng lên dự cảm chẳng lành.
"Hơ? Cháu có thể nấu cơm cho ông…"
Cô bé nói nhỏ.
Kịch bản này không đúng, dựa theo quy tắc thông thường trong tiểu thuyết trên mạng, nhân vật chính chỉ cần làm một bữa thịt nướng là có thể khiến thần thú từ thời thượng cổ tự nguyện biến thành con vật cưỡi cho mình, khiến các nhân vật tai to mặt lớn khắp nơi phải giật mình cúi đầu cúng bái, vì sao đến lượt cô thì lại chẳng có một chút hấp dẫn nào, dù cô đã làm ra thức ăn đạt tiêu chuẩn mỹ thực trở lên rồi?
"Cháu cảm thấy chỉ ăn uống là có thể dụ được ta hả?"
Grindelwald kiêu ngạo hất cằm lên, đôi mắt hiện lên nét trêu cợt, lão lắc đầu một cách buồn cười:
"Trên thực tế, so với niềm vui cấp thấp trên vị giác thì việc sử dụng ma pháp để làm chín thức ăn còn mang lại niềm vui cho ta nhiều hơn."
Advertisement / Quảng cáo
Là một phù thùy mạnh mẽ suýt chút nữa đã thống nhất cả thế giới pháp thuật, từ lâu tính hạn chế bản thân và sự theo đuổi về tầm nhìn của Grindelwald không chỉ đơn thuần là hưởng thụ thể xác, sự theo đuổi về mặt tinh thần và lí tưởng mới là một sự tồn tại quan trọng hơn đối với lão, suy nghĩ của cô nhóc này hơi đơn giản một chút rồi.
"Không phải đâu, ông nghe cháu nói đã. Thức ăn cháu làm ngon lắm đấy, những món buổi trưa chỉ là những món không phải sở trường của cháu thôi. Sau khi cháu phát huy ra thực lực thực sự, ít nhất cháu có thể làm ra món ngon hơn lúc trước gấp năm lần, à không, ít nhất phải ngon hơn gấp mười lần…"
Cảm nhận được rằng kế hoạch của mình đang lệch khỏi dự liệu hệt như một con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, Alina đứng lên, cô khoa tay múa chân vội vàng giải thích, chỉ ước gì hiện tại có thể triệu hồi ra một bàn tiệc pháp thuật bày ra trước mặt Grindelwald.
"Hơn nữa, ngày nào cũng phải đối mặt với đứa bé đáng ghét như cháu, ông cũng sẽ cảm thấy nhàm chán và mệt mỏi đúng không, càng không cần nói đến việc phải dạy cháu những kiến thức pháp thuật cơ bản …"
"Đương nhiên là không rồi…"
Grindelwald mỉm cười lắc đầu, đôi mắt lão dần tỏa sáng.
"Trên thực tế, ta rất mong chờ việc trở thành đạo sư đầu tiên của cháu ở thế giới pháp thuật. Theo ta được biết, chương trình học pháp thuật của Hogwarts còn chưa bắt đầu, đúng không?"
"Hơ?"
Đợi đã, chắc chắn đã cầm nhầm kịch bản rồi!
Đây không phải trạng thái vốn có của Grindelwald, nhất định là trúng Lời nguyền độc đoán của Dumbledore rồi!
Editor: Nguyetmai
"Thế có nghĩa là, cháu vì mấy chuyện nhàm chán đó mà tới quấy rầy giấc ngủ trưa của ta sao?"
Grindelwald nghiêng người dựa vào tường, vừa hờ hững nghe Alina phân tích, vừa không nhịn được mà ngáp một cái, ngoài ra thì không còn bất cứ một phản ứng nào nữa, hệt như một hòa thượng đã nhìn thấy thế gian.
Ế! Thế này không đúng rồi, chẳng phải kẻ địch của kẻ địch chính là đồng bọn sao? Sao ông cụ này lại bình tĩnh như thế được?
Liếc nhìn Grindelwald khó chơi, Alina không khỏi đau đầu.
Alina đã tìm ra được sự thật đằng sau câu chuyện, rõ ràng cô đã phân tích âm mưu của cụ Dumbledore rất chuẩn – dù là "động cơ gây án" hay là "cách thức gây án" đều rất hoàn mỹ không có chút sơ hở nào.
Bây giờ chỉ cần Grindelwald gật đầu một cái, hai người thống nhất mặt trận cùng chống lại kẻ thù, không chỉ trực tiếp khiến kế hoạch của lão củ cải độc ác đổ bể, chưa biết chừng về sau còn có thể hợp sức để hố Dumbledore một ván.
"Sao lại là chuyện nhàm chán chứ, ông nghe cháu nói này…"
Alina mấp máy đôi môi hơi khô của mình, nóng lòng thử đợt thuyết phục mới.
Dưới cái nhìn của cô, kiếp sống ngục tù trong lâu đài này đã ảnh hưởng đến Grindelwald từng cao ngạo một đời ấy. Từ một nhân vật lãnh tụ phù thủy sáng suốt, lão biến thành một ông già neo đơn, phản ứng chậm chạp, đến chuyện quan trọng như vậy mà cũng không hiểu được.
Advertisement / Quảng cáo
"Không cần nói nữa, ta hiểu rồi. Nói tóm lại là Albus nghĩ đủ mọi cách để sắp xếp một chuỗi các kế hoạch học tập cho cháu, nhưng bị cháu kịp thời phát hiện ra ấy gì…"
Grindelwald xua tay, mười ngón tay đặt trên đầu gối, lão nói một cách ung dung:
"Nhưng chuyện này cũng chẳng thể làm nên lí do mà ta nhất định phải giúp cháu, đúng không? Tiểu thư Kaslana thân mến, với một ông lão bị cầm tù trong lâu đài Nurmengard như ta, chẳng có lí do gì để ta giúp cháu đi khiêu khích phù thủy mạnh nhất của thế giới hiện tại chỉ vì một chút uất ức ấy cả."
Khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo của Alina hơi ngây ra, trong lòng loáng thoáng dâng lên dự cảm chẳng lành.
"Hơ? Cháu có thể nấu cơm cho ông…"
Cô bé nói nhỏ.
Kịch bản này không đúng, dựa theo quy tắc thông thường trong tiểu thuyết trên mạng, nhân vật chính chỉ cần làm một bữa thịt nướng là có thể khiến thần thú từ thời thượng cổ tự nguyện biến thành con vật cưỡi cho mình, khiến các nhân vật tai to mặt lớn khắp nơi phải giật mình cúi đầu cúng bái, vì sao đến lượt cô thì lại chẳng có một chút hấp dẫn nào, dù cô đã làm ra thức ăn đạt tiêu chuẩn mỹ thực trở lên rồi?
"Cháu cảm thấy chỉ ăn uống là có thể dụ được ta hả?"
Grindelwald kiêu ngạo hất cằm lên, đôi mắt hiện lên nét trêu cợt, lão lắc đầu một cách buồn cười:
"Trên thực tế, so với niềm vui cấp thấp trên vị giác thì việc sử dụng ma pháp để làm chín thức ăn còn mang lại niềm vui cho ta nhiều hơn."
Advertisement / Quảng cáo
Là một phù thùy mạnh mẽ suýt chút nữa đã thống nhất cả thế giới pháp thuật, từ lâu tính hạn chế bản thân và sự theo đuổi về tầm nhìn của Grindelwald không chỉ đơn thuần là hưởng thụ thể xác, sự theo đuổi về mặt tinh thần và lí tưởng mới là một sự tồn tại quan trọng hơn đối với lão, suy nghĩ của cô nhóc này hơi đơn giản một chút rồi.
"Không phải đâu, ông nghe cháu nói đã. Thức ăn cháu làm ngon lắm đấy, những món buổi trưa chỉ là những món không phải sở trường của cháu thôi. Sau khi cháu phát huy ra thực lực thực sự, ít nhất cháu có thể làm ra món ngon hơn lúc trước gấp năm lần, à không, ít nhất phải ngon hơn gấp mười lần…"
Cảm nhận được rằng kế hoạch của mình đang lệch khỏi dự liệu hệt như một con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, Alina đứng lên, cô khoa tay múa chân vội vàng giải thích, chỉ ước gì hiện tại có thể triệu hồi ra một bàn tiệc pháp thuật bày ra trước mặt Grindelwald.
"Hơn nữa, ngày nào cũng phải đối mặt với đứa bé đáng ghét như cháu, ông cũng sẽ cảm thấy nhàm chán và mệt mỏi đúng không, càng không cần nói đến việc phải dạy cháu những kiến thức pháp thuật cơ bản …"
"Đương nhiên là không rồi…"
Grindelwald mỉm cười lắc đầu, đôi mắt lão dần tỏa sáng.
"Trên thực tế, ta rất mong chờ việc trở thành đạo sư đầu tiên của cháu ở thế giới pháp thuật. Theo ta được biết, chương trình học pháp thuật của Hogwarts còn chưa bắt đầu, đúng không?"
"Hơ?"
Đợi đã, chắc chắn đã cầm nhầm kịch bản rồi!
Đây không phải trạng thái vốn có của Grindelwald, nhất định là trúng Lời nguyền độc đoán của Dumbledore rồi!