Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-190
Chương 190: Ngôn ngữ thông dụng trên thế giới: Nghệ thuật
Translator: Nguyetmai
Làm bác sĩ chủ nhiệm phòng cấp cứu, mặc dù văn phòng của Joe Annes được sắp xếp ở một nơi gần phòng phẫu thuật và phòng bệnh, nhưng cũng không quá xa khu vực đại sảnh để người bệnh vào khám.
Dù gì thì trong tình hình khẩn cấp, khoảng cách mười mét ngắn ngủi cũng có thể là ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Đến khi Joe Annes chạy tới đại sảnh khám bệnh, sự hỗn loạn trong đại sảnh vẫn chưa lắng lại.
Trên đường tới đây, anh nghe thấy hai tiếng nổ giống nhau, âm thanh lớn hơn, mức chấn động cũng mãnh liệt hơn.
Advertisement / Quảng cáo
Không khí ngập tràn một lớp bụi mỏng, bức tường để trưng bày khung cảnh cả bệnh viện và thông tin về bác sĩ chỉ còn lại một đống phế tích, gạch đá lộn xộn nằm la liệt trên mặt đất, như thể vừa bị bom đạn tấn công.
Lúc này, bảo vệ Hans – người mới khoe khoang cơ bụng tám múi với Joe Annes hôm qua, khắp người có một lớp bụi trắng xóa, đứng ngây ra đó như một bức tượng.
Còn cô bạn gái Elson Aruid mà Joe Annes lo lắng nhất thì đương nhiên là bình an vô sự, lúc này đang trốn sau bàn hỏi thông tin với mấy y tá trực luân phiên, cả người cứ run rẩy lên.
Joe Annes nhìn khắp đại sảnh, tất cả mọi người ngồi xổm hoặc cúi rạp xuống đất, trên người không có vết thương, cũng không có những tiếng kêu rên đau đớn quen thuộc với anh, trong không khí không có mùi thuốc súng gay mũi, chuyện này khiến tâm trạng anh thả lỏng hơn một chút.
May quá, không có ai bị thương.
"Khỉ thật, rốt cuộc chuyện này là sao? Có ai bị thương không? Tôi mang theo hộp cấp cứu đây."
Đối mặt với khung cảnh yên tĩnh đáng sợ trong đại sảnh, Joe Annes hoang mang nhíu mày, à không đúng, trong đại sảnh có một người cần cứu chữa.
Chính giữa đại sảnh mà mọi người vây quanh, một cô bé trông không quá mười hai tuổi với khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt màu lam và mái tóc bạch kim ngồi xổm ở đó. Rõ ràng chiếc quần bò trên người cô bé mang theo phong cách Anh, hiển nhiên không phải cư dân sinh sống ở khu vực gần đây. Lúc này, cô bé đó đang giơ một cái que gỗ không có gì bắt mắt với vẻ mặt sợ hãi.
Dưới chân cô bé đó là một ông lão gầy guộc nằm đó, cách ăn mặc hơi kỳ lạ, nếu Joe Annes không nhìn nhầm thì có vẻ như là một chiếc áo chùng nữ không vừa người, hẳn là quần áo của cô bé đứng bên cạnh. Rất hiển nhiên, hai người này chính là "du khách nước ngoài kỳ lạ" mà Elson Aruid đã nhắc tới trong điện thoại.
Chỉ nhìn lướt qua một cái là Joe Annes biết tình hình của ông lão đó rất nguy hiểm, đôi môi và khuôn mặt đã trắng xanh bất thường, hô hấp dồn dập mà nặng nề, nhưng sự trập trùng lên xuống ở vùng bụng lại cực kì yếu ớt, càng không cần phải nói đến chuyện hôn mê đã là một tình trạng bệnh nghiêm trọng.
"Tôi muốn…"
Joe Annes nhíu mày, anh cầm hộp cấp cứu bước nhanh về phía trước, định nói điều gì đó.
"Joe Annes! Lùi ra sau đi, đừng tới đó, con bé đó rất nguy hiểm! Ôi, chúa ơi, nó là ma quỷ!"
Thấy Joe Annes mặc áo blouse trắng như đang định bước lên phía trước, Elson Aruid đột nhiên đứng bật dậy, khua tay và hét lên với bác sĩ chủ nhiệm:
Advertisement / Quảng cáo
"Anh chưa nhìn thấy đâu, vừa rồi nó chỉ phất tay một cái mà cả bức tường đã đổ sụp, hơn nữa…"
Elson Aruid chưa trải qua toàn bộ quá trình, cô chỉ đột nhiên cảm thấy bầu không khí trong đại sảnh như ngưng đọng lại, cảm giác ngạt thở từng trải nghiệm trong trường học, sau đó ngẩng đầu lên thì thấy que gỗ trong tay cô bé kia lóe ra ánh sáng màu đỏ và đánh trúng vào bức tường trưng bày, tiếp theo là một vụ nổ.
Hơn nữa, như thể muốn chứng tỏ đó không phải là điều ngoài ý muốn, cô bé trước mặt còn lặp lại động tác giống hệt nhau ba lần liền, đến tận khi cả bức tường nổ thành bột phấn.
"Bình tĩnh nào, Betty. Những gì anh nhìn thấy chỉ là một cô bé và một bệnh nhân cần được cứu chữa."
Nghe thấy câu nói của cô bạn gái ở sau lưng, bước chân của Joe Annes hơi khựng lại. Xuyên qua lớp bụi bay trên không trung, anh nhìn vào cô bé cách đó không xa, đôi mắt bắt gặp đôi mắt màu xanh lam trong veo ấy. Là một bác sĩ, anh có thể cảm nhận được sự bất lực và van nài quen thuộc trong đó.
"Well, English? British? I am an Emergency Medicine." (Ừm, tiếng Anh? Người Anh? Chú là bác sĩ khoa cấp cứu.)
Joe Annes nuốt một ngụm nước bọt. Trên thực tế, sau khi bước tới gần, anh đã bắt đầu cảm nhận được sự kỳ lạ của cô bé này. Từ trước tới giờ, anh chưa từng gặp một người bình thường nào có thể làm tay mình phát ra ánh sáng màu trắng.
Rất hiển nhiên, cô bé trước mặt đang trị liệu cho ông lão kia bằng một cách thức mà anh không thể hiểu được.
Không còn nghi ngờ gì nữa, tiếng hô cầu cứu mà anh nghe thấy trong điện thoại trước đó là của cô bé này, vì thế anh mới đánh bạo tới gần, chỉ cần chắc chắn đối phương là bệnh nhân cần được cứu chữa, vậy thì vấn đề sẽ đơn giản hơn nhiều với Joe Annes.
Bác sĩ không bao giờ sợ bệnh nhân.
…
Cuối cùng cũng có một bác sĩ biết nói tiếng Anh.
Nghe thấy giọng nói của người đàn ông mặc áo blouse trắng ở đối diện, Alina không khỏi thở phào một hơi, trước kia cô chưa từng nghĩ chướng ngại ngôn ngữ lại đáng sợ đến thế.
Nói đúng ra, tỉ lệ phổ cập và sử dụng tiếng Anh ở Salzburg năm 1991 thấp hơn quá nhiều so với dự liệu của cô, thật sự nó khác quá nhiều so với thành phố du lịch nổi tiếng hai mươi năm sau trong trí nhớ của cô.
Advertisement / Quảng cáo
Dù là bảo vệ hay y tá trong cả bệnh viện đều nói tiếng Đức chính gốc làm người ta bực bội, khẩu âm của một số từ đơn Anh còn nặng hơn cả người Nhật Bản và người Ấn Độ, cô căn bản không hiểu bọn họ đang nói gì.
Nhưng kể cả không hiểu thì từ hành động và vẻ mặt của bảo vệ và y tá, Alina vẫn loáng thoáng hiểu ý mà bọn họ muốn nói – không có gì để nghi ngờ cả, mặc dù Áo là một trong số những đất nước có chế độ bảo hiểm chữa bệnh tốt nhất thế giới, nhưng điều kiện tiên quyết cho chế độ ưu đãi ấy là phải có thân phận là dân cư trong nước.
Xét về bản chất, Alina và Grindelwald là dân không hộ khẩu, không khác gì những người nhập cư trái phép, à không, có một điều khác biệt, ít nhất người nhập cư trái phép còn mang theo chút tiền, còn hai phù thủy vừa đi bộ từ lâu đài Nurmengard tới trung tâm thành phố Salzburg có thể nói là nghèo hơn cả ăn mày, đừng nói là tiền của Muggle, đến một đồng Nate cũng chẳng mang theo.
Đương nhiên, lúc trên đường đi Alina đã nghĩ rồi, chắc hẳn nghệ thuật là cách giao tiếp thông dụng nhất trên toàn thế giới, tuy không hay cho lắm, nhưng nếu vờ đáng thương thất bại thì đây chính là cách giải quyết cuối cùng.
"Nước Anh, Scotland. Ông ấy bị tiểu đường nhiễm toan ketone (Diabetic Ketoacidosis) rất nghiêm trọng."
Nhìn Joe Annes bước tới trước mặt, Alina gật đầu, hầu hết những danh từ về mặt y học đều là thông dụng, chuyện này giúp việc giải thích của cô dễ dàng hơn nhiều. Giọng nói của cô bé mang theo sự cầu xin:
"Mau cứu ông ấy đi, đợi đến khi người của bọn cháu tới, lấy bao nhiêu tiền khám chữa bệnh cũng được!"
Translator: Nguyetmai
Làm bác sĩ chủ nhiệm phòng cấp cứu, mặc dù văn phòng của Joe Annes được sắp xếp ở một nơi gần phòng phẫu thuật và phòng bệnh, nhưng cũng không quá xa khu vực đại sảnh để người bệnh vào khám.
Dù gì thì trong tình hình khẩn cấp, khoảng cách mười mét ngắn ngủi cũng có thể là ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Đến khi Joe Annes chạy tới đại sảnh khám bệnh, sự hỗn loạn trong đại sảnh vẫn chưa lắng lại.
Trên đường tới đây, anh nghe thấy hai tiếng nổ giống nhau, âm thanh lớn hơn, mức chấn động cũng mãnh liệt hơn.
Advertisement / Quảng cáo
Không khí ngập tràn một lớp bụi mỏng, bức tường để trưng bày khung cảnh cả bệnh viện và thông tin về bác sĩ chỉ còn lại một đống phế tích, gạch đá lộn xộn nằm la liệt trên mặt đất, như thể vừa bị bom đạn tấn công.
Lúc này, bảo vệ Hans – người mới khoe khoang cơ bụng tám múi với Joe Annes hôm qua, khắp người có một lớp bụi trắng xóa, đứng ngây ra đó như một bức tượng.
Còn cô bạn gái Elson Aruid mà Joe Annes lo lắng nhất thì đương nhiên là bình an vô sự, lúc này đang trốn sau bàn hỏi thông tin với mấy y tá trực luân phiên, cả người cứ run rẩy lên.
Joe Annes nhìn khắp đại sảnh, tất cả mọi người ngồi xổm hoặc cúi rạp xuống đất, trên người không có vết thương, cũng không có những tiếng kêu rên đau đớn quen thuộc với anh, trong không khí không có mùi thuốc súng gay mũi, chuyện này khiến tâm trạng anh thả lỏng hơn một chút.
May quá, không có ai bị thương.
"Khỉ thật, rốt cuộc chuyện này là sao? Có ai bị thương không? Tôi mang theo hộp cấp cứu đây."
Đối mặt với khung cảnh yên tĩnh đáng sợ trong đại sảnh, Joe Annes hoang mang nhíu mày, à không đúng, trong đại sảnh có một người cần cứu chữa.
Chính giữa đại sảnh mà mọi người vây quanh, một cô bé trông không quá mười hai tuổi với khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt màu lam và mái tóc bạch kim ngồi xổm ở đó. Rõ ràng chiếc quần bò trên người cô bé mang theo phong cách Anh, hiển nhiên không phải cư dân sinh sống ở khu vực gần đây. Lúc này, cô bé đó đang giơ một cái que gỗ không có gì bắt mắt với vẻ mặt sợ hãi.
Dưới chân cô bé đó là một ông lão gầy guộc nằm đó, cách ăn mặc hơi kỳ lạ, nếu Joe Annes không nhìn nhầm thì có vẻ như là một chiếc áo chùng nữ không vừa người, hẳn là quần áo của cô bé đứng bên cạnh. Rất hiển nhiên, hai người này chính là "du khách nước ngoài kỳ lạ" mà Elson Aruid đã nhắc tới trong điện thoại.
Chỉ nhìn lướt qua một cái là Joe Annes biết tình hình của ông lão đó rất nguy hiểm, đôi môi và khuôn mặt đã trắng xanh bất thường, hô hấp dồn dập mà nặng nề, nhưng sự trập trùng lên xuống ở vùng bụng lại cực kì yếu ớt, càng không cần phải nói đến chuyện hôn mê đã là một tình trạng bệnh nghiêm trọng.
"Tôi muốn…"
Joe Annes nhíu mày, anh cầm hộp cấp cứu bước nhanh về phía trước, định nói điều gì đó.
"Joe Annes! Lùi ra sau đi, đừng tới đó, con bé đó rất nguy hiểm! Ôi, chúa ơi, nó là ma quỷ!"
Thấy Joe Annes mặc áo blouse trắng như đang định bước lên phía trước, Elson Aruid đột nhiên đứng bật dậy, khua tay và hét lên với bác sĩ chủ nhiệm:
Advertisement / Quảng cáo
"Anh chưa nhìn thấy đâu, vừa rồi nó chỉ phất tay một cái mà cả bức tường đã đổ sụp, hơn nữa…"
Elson Aruid chưa trải qua toàn bộ quá trình, cô chỉ đột nhiên cảm thấy bầu không khí trong đại sảnh như ngưng đọng lại, cảm giác ngạt thở từng trải nghiệm trong trường học, sau đó ngẩng đầu lên thì thấy que gỗ trong tay cô bé kia lóe ra ánh sáng màu đỏ và đánh trúng vào bức tường trưng bày, tiếp theo là một vụ nổ.
Hơn nữa, như thể muốn chứng tỏ đó không phải là điều ngoài ý muốn, cô bé trước mặt còn lặp lại động tác giống hệt nhau ba lần liền, đến tận khi cả bức tường nổ thành bột phấn.
"Bình tĩnh nào, Betty. Những gì anh nhìn thấy chỉ là một cô bé và một bệnh nhân cần được cứu chữa."
Nghe thấy câu nói của cô bạn gái ở sau lưng, bước chân của Joe Annes hơi khựng lại. Xuyên qua lớp bụi bay trên không trung, anh nhìn vào cô bé cách đó không xa, đôi mắt bắt gặp đôi mắt màu xanh lam trong veo ấy. Là một bác sĩ, anh có thể cảm nhận được sự bất lực và van nài quen thuộc trong đó.
"Well, English? British? I am an Emergency Medicine." (Ừm, tiếng Anh? Người Anh? Chú là bác sĩ khoa cấp cứu.)
Joe Annes nuốt một ngụm nước bọt. Trên thực tế, sau khi bước tới gần, anh đã bắt đầu cảm nhận được sự kỳ lạ của cô bé này. Từ trước tới giờ, anh chưa từng gặp một người bình thường nào có thể làm tay mình phát ra ánh sáng màu trắng.
Rất hiển nhiên, cô bé trước mặt đang trị liệu cho ông lão kia bằng một cách thức mà anh không thể hiểu được.
Không còn nghi ngờ gì nữa, tiếng hô cầu cứu mà anh nghe thấy trong điện thoại trước đó là của cô bé này, vì thế anh mới đánh bạo tới gần, chỉ cần chắc chắn đối phương là bệnh nhân cần được cứu chữa, vậy thì vấn đề sẽ đơn giản hơn nhiều với Joe Annes.
Bác sĩ không bao giờ sợ bệnh nhân.
…
Cuối cùng cũng có một bác sĩ biết nói tiếng Anh.
Nghe thấy giọng nói của người đàn ông mặc áo blouse trắng ở đối diện, Alina không khỏi thở phào một hơi, trước kia cô chưa từng nghĩ chướng ngại ngôn ngữ lại đáng sợ đến thế.
Nói đúng ra, tỉ lệ phổ cập và sử dụng tiếng Anh ở Salzburg năm 1991 thấp hơn quá nhiều so với dự liệu của cô, thật sự nó khác quá nhiều so với thành phố du lịch nổi tiếng hai mươi năm sau trong trí nhớ của cô.
Advertisement / Quảng cáo
Dù là bảo vệ hay y tá trong cả bệnh viện đều nói tiếng Đức chính gốc làm người ta bực bội, khẩu âm của một số từ đơn Anh còn nặng hơn cả người Nhật Bản và người Ấn Độ, cô căn bản không hiểu bọn họ đang nói gì.
Nhưng kể cả không hiểu thì từ hành động và vẻ mặt của bảo vệ và y tá, Alina vẫn loáng thoáng hiểu ý mà bọn họ muốn nói – không có gì để nghi ngờ cả, mặc dù Áo là một trong số những đất nước có chế độ bảo hiểm chữa bệnh tốt nhất thế giới, nhưng điều kiện tiên quyết cho chế độ ưu đãi ấy là phải có thân phận là dân cư trong nước.
Xét về bản chất, Alina và Grindelwald là dân không hộ khẩu, không khác gì những người nhập cư trái phép, à không, có một điều khác biệt, ít nhất người nhập cư trái phép còn mang theo chút tiền, còn hai phù thủy vừa đi bộ từ lâu đài Nurmengard tới trung tâm thành phố Salzburg có thể nói là nghèo hơn cả ăn mày, đừng nói là tiền của Muggle, đến một đồng Nate cũng chẳng mang theo.
Đương nhiên, lúc trên đường đi Alina đã nghĩ rồi, chắc hẳn nghệ thuật là cách giao tiếp thông dụng nhất trên toàn thế giới, tuy không hay cho lắm, nhưng nếu vờ đáng thương thất bại thì đây chính là cách giải quyết cuối cùng.
"Nước Anh, Scotland. Ông ấy bị tiểu đường nhiễm toan ketone (Diabetic Ketoacidosis) rất nghiêm trọng."
Nhìn Joe Annes bước tới trước mặt, Alina gật đầu, hầu hết những danh từ về mặt y học đều là thông dụng, chuyện này giúp việc giải thích của cô dễ dàng hơn nhiều. Giọng nói của cô bé mang theo sự cầu xin:
"Mau cứu ông ấy đi, đợi đến khi người của bọn cháu tới, lấy bao nhiêu tiền khám chữa bệnh cũng được!"