Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-195
Chương 195: Đừng hoảng hốt, đây chỉ là chuyện thường ngày
Editor: Nguyetmai
"Đủ rồi, dừng tay lại! Nơi này là phòng bệnh!"
Nghe thấy tiếng va đạp rầm rập trong phòng bệnh, sau khi do dự vài giây, Joe Annes cắn răng rồi mở cửa ra, bất chấp để hét to vào trong:
"Trước đó tôi đã nói rồi! Huống hồ đó chỉ là một đứa bé… Hứ?"
Trước khi mở cửa phòng, Joe Annes đã dự đoán thử rất nhiều cảnh tượng: Hai người đang giằng co với nhau, hoặc là cô bé bị người đàn ông kia đánh bại, cả căn phòng hỗn loạn khó tả, những tia sáng đáng sợ bay khắp bốn xung quanh… Chỉ có điều anh chưa từng nghĩ tới cảnh tượng trước mặt.
Chỉ thấy người tự xưng là "cố viên Bộ Pháp thuật của nước Áo" - George Max đó đã hôn mê ngã vào cạnh tường. Lúc này, cô bé tóc bạch kim đó đang cẩn thận vươn tay đặt dưới lỗ mũi, như thể đang thử dò xét cái gì đó.
"Bác sĩ, chú mau tới xem sao…"
Thấy có tiếng vang vọng lại từ cửa, Alina quay đầu lại, khuôn mặt tinh xảo hiện lên nét bối rối và sợ hãi, giọng nói bất giác mang theo sự nghẹn ngào:
"Sao lại không thở nữa rồi, có phải cháu bất cẩn đánh chết ông ta rồi không?"
??!
Nghe thấy câu nói này của Alina, con ngươi của Joe Annes co lại. Không rảnh mà hỏi gì nhiều, anh chạy vội tới trước người đàn ông mặc áo xám đậm đang hôn mê đó để kiểm tra.
"Gãy nhiều chiếc xương sườn, xương ngực bị trật, cơ quan nội tạng bị hao tổn nghiêm trọng…"
Advertisement / Quảng cáo
Chỉ chạm vào và quan sát một cái, khuôn mặt của bác sĩ trẻ đã trở nên khó coi vô cùng, giọng nói cực kì nghiêm trọng.
"Chưa chết, chỉ có điều hơi thở rất yếu mà thôi, nhưng cách cái chết cũng không xa nữa… nếu không tranh thủ thời gian tiến hành cứu chữa."
Thế nhưng, điều làm Joe Annes cảm thấy khó hiểu là, sau khi nghe thấy lời chẩn đoán của anh, sắc mặt của cô bé tóc bạch kim trước mặt tốt hơn nhiều.
"Phù… Chưa chết là dễ xử lí hơn rồi."
Sau khi có bác sĩ khám bệnh ngay tại chỗ, Alina không khỏi thở dài một hơi.
Phải biết rằng, lần này khác với chuyện ngoài ý muốn trong lâu đài Nurmengard, phối hợp với kỹ xảo vật lộn mà Benítez dạy, gần như cô đã đánh hết sức mạnh thần chú đã được cường hóa ra ngoài.
Bởi vì không biết uy lực có đủ hay không, lúc nhảy lên đuổi đánh, cô còn thêm một tiếng "rua" nữa.
Mãi đến khi tiếng gãy xương vang lên, cô mới đột nhiên nghĩ tới vấn đề liệu mình có bất cẩn dùng sức quá mạnh rồi đánh chết người hay không – dù sao đây cũng là ma văn đại biểu cho sức mạnh ngang ngược không thể khống chế được mà.
"Rốt cuộc cháu có nghe chú nói không vậy? Đây là gãy xương rất nghiêm trọng, còn khó xử lí hơn cả tình huống của ông Gellert Grindelwald kia. Khỉ thật, chúng ta phải tiến hành… Dừng tay! Cháu làm gì đấy?"
Trong lúc còn đang suy nghĩ phải tiến hành cấp cứu xử lí thế nào, sắc mặt của Joe Annes bỗng biến đổi, hô to về phía Alina.
Chỉ thấy cô bé đứng lên, phủi bụi trên người đi, sau đó vươn tay nắm cổ áo của George Max, kéo lê trên mặt đất – một người đàn ông trưởng thành ít nhất một trăm tám mươi pound* hệt như một con búp bê vải trong tay cô bé.
(*) Pound: đơn vị đo cân nặng của Anh, 1 pound xấp xỉ 0.45kg
"Cứu ông ta… chứ không thì còn gì nữa? Yên tâm đi, bị thương như thế này thì chỉ cần còn thở là có thể cứu sống được."
Alina nhếch mày lên với khuôn mặt nhẹ nhõm, vươn tay áp lên ngực bụng của George Max, khẽ đọc "Ur".
Ngay sau đó, vầng sáng màu trắng êm dịu xuất hiện dưới lòng bàn tay cô bé.
Dưới ánh mắt không thể tin nổi của Joe Annes, lồng ngực bị trồi lên dị dạng do gãy nhiều cái xương nhân viên Bộ Pháp thuật đáng thương kia dần trở lại hình dạng ban đầu.
"Đây là…? Sao cháu lại làm được thế!"
Đôi mắt của Joe Annes trợn tròn lên. Là một bác sĩ Khoa cấp cứu, so với mấy cái thứ phát nổ, khả năng chữa trị không có chút nguyên lí nào mà Alina thể hiện ra có thể nói là năng lực mà mỗi bác sĩ hằng mơ ước.
Không, thậm chí có thể coi là kỳ tích.
Chỉ dựa vào năng lực mà cô bé thể hiện ra, Joe Annes không hề nghi ngờ gì cả, bất cứ một bệnh viện nào mà nhìn thấy cũng sẽ coi cô bé này thành một thiên sứ đáng yêu nhất.
"Ừm, thực ra chỉ là một cách vận dụng ma văn từ thời xa xưa truyền lại thôi. Chủ yếu là tăng cường sức sống và hỗ trợ việc tự chữa trị của cơ thể."
Cô bé nhún vai, nhìn người bác sĩ đứng bên cạnh, rồi nghiêng đầu về phía Grindelwald trên giường bệnh:
"Người đã dạy pháp thuật này cho cháu còn đang nằm đó kia kìa, vì thế cũng không hẳn là một pháp thuật vạn năng."
"Đã là giỏi lắm rồi, đây là năng lực trong thế giới kia của các cháu sao? Có thể dạy cho chú được không, hiệu quả không tốt bằng cũng được."
Joe Annes bước tới, hai tay sờ soạng trên người nam phù thủy, đôi mắt hiện lên nét ngạc nhiên rõ ràng.
"Không được đâu chú, đầu tiên chú phải có ma lực mới được. Hơn nữa cháu chỉ vận dụng theo cách vụng về nhất thôi, những người lợi hại nhất là những bác sĩ trong bệnh viện pháp thuật kìa."
Alina ngẩng đầu nhìn người bác sĩ đang dần bị phá vỡ thế giới quan ban đầu, lắc đầu thuận miệng trả lời.
Joe Annes không hề cảm thấy ngạc nhiên trước câu trả lời của Alina, anh ngẫm nghĩ một lát rồi đột nhiên nhướng mày, ngẩng đầu hỏi:
"Đợi đã, bệnh viện pháp thuật? Nói thế có nghĩa là từ trước tới giờ các cháu vẫn nắm giữ kỹ thuật chữa bệnh cao hơn trình độ hiện tại, đồng thời đã tạo thành hệ thống, còn…"
"Ư ưm…"
Đúng lúc này, George Max trên sàn nhà phát ra tiếng kêu yếu ớt.
Alina cúi đầu nhìn George Max, thấy mí mắt của người đàn ông hơi rung rung, sau đó đột nhiên mở ra, ông ta vọng ra tiếng hít thở sâu như người vừa đuối nước tỉnh lại.
"Rốt cuộc ngươi…"
George Max mở mắt ra, vừa sợ vừa giận nhìn vào khuôn mặt tinh xảo ấy, bờ môi không ngừng run rẩy, phần ngực và bụng vẫn còn nguyên cơn đau kịch liệt, trước đó ông ta cho rằng mình sắp chết rồi.
Hử? Đúng rồi, chuyện này vẫn làm người ta đau đầu đấy.
Advertisement / Quảng cáo
"Đợi đã, có thể cháu cần dùng một chút pháp thuật nhỏ để ông ấy tiếp tục nghỉ ngơi."
Alina nhếch đôi lông mày, cười với bác sĩ.
"Ừm, tôi đã cứu ông đấy, không cần cảm ơn."
Alina thở dài một cách bất đắc dĩ, nhìn nhân viên Bộ Pháp thuật đáng thương đó và mỉm cười, dịu dàng đặt tay lên đầu của người đàn ông ấy:
"Nhưng xin lỗi, chắc là ông còn phải ngủ thêm một lát nữa – rua!"
"Đợi… đợi đã… Ngươi định làm gì? Ta là nhân viên của Bộ Pháp thuật Áo đấy…"
Cảm giác chẳng lành xộc lên đầu, trong mắt Max, nụ cười dịu dàng đáng yêu của cô bé chẳng khác nào nụ cười của ma quỷ.
Cơ thể của George Max giãy giụa kịch liệt, muốn đẩy Alina ra, nhưng vừa vươn tay thì vùng ngực đã nhói lên đau đớn, khiến sức lực của ông ta biến mất hết.
Rầm!
Dưới sức lực mạnh mẽ của cô bé, cái ót của người đàn ông đập vào mặt đất cứng rắn, phát ra tiếng vang lớn.
Ồ, không ngất xỉu à?
Quả nhiên, mấy thứ trong phim toàn lừa người ta cả.
Alina nháy mắt mấy cái, không đợi George Max nói hết, cô cầm đầu của người đàn ông đó đập mấy lần xuống mặt đất.
Rầm! Rầm! Rầm!
Lúc đập đến lần thứ ba, rốt cuộc George Max cũng nhắm hai mắt lại, ngất đi một lần nữa.
"Xong xuôi."
Alina phủi tay một cách hài lòng, cô quay đầu nhìn bác sĩ bên cạnh, chớp mắt:
"Đúng rồi, vừa rồi bác sĩ định nói gì ấy nhỉ?"
"Không… không có gì…"
Joe Annes nhìn Alina sử dụng "pháp thuật" không biết tên là gì để đánh ngất nhân viên Bộ Pháp thuật một cách dễ dàng, một vết máu màu đỏ sậm xuất hiện sau gáy người đàn ông đó.
Bác sĩ Khoa cấp cứu đã bị bề ngoài vô hại của cô bé lừa gạt một lúc ấy rốt cuộc cũng phát hiện ra tình cảnh của bản thân, anh nuốt một ngụm nước bọt:
"Chú muốn hỏi là còn chuyện gì cần chú giúp không?"
"Hử?"
Alina cứ cảm thấy biểu cảm của Joe Annes hơi kỳ lạ, cô nhớ mang máng hình như chuyện mà bác sĩ đã nói trước đó không phải là chuyện này mà.
À, thì ra là vì thế hả?
Ai bảo tạm thời cô chưa học được thần chú khác ngoài Bùa nổ và Bùa phát quang chứ, cũng chỉ vì bất đắc dĩ thôi.
"Ngại quá, bởi vì cháu còn chưa học được Bùa choáng, cũng không còn cách nào khác…"
Nhìn theo ánh mắt của Joe Annes, Alina nhìn vào phần gáy rớm máu của Max, thè lưỡi một cách ngượng ngùng.
"Hình như dùng lực hơi mạnh quá, dù sao cháu vẫn chưa thành thạo pháp thuật đó. Nhưng chú yên tâm, cháu sẽ chữa khỏi cho ông ta. Sự cố này rất hay gặp trong thế giới pháp thuật, vụ đánh nhau buổi sáng ở trường học của cháu còn nghiêm trọng hơn thế nữa."
Rất hay gặp?
Nhìn sang khuôn mặt vừa sợ vừa giận của nhân viên Bộ Pháp thuật, khuôn mặt Joe Annes cuối cùng cũng hiện lên nét hốt hoảng. Rốt cuộc anh đã tiếp đón người nhà bệnh nhân thế nào vậy?
"À, ồ… Thế… thế sao? Vậy thì thế giới của các cháu thật nguy hiểm, chắc chắn giáo viên của trường các cháu vất vả lắm đây."
Khóe mắt của Joe Annes giật giật, nghĩ một đằng nói một nẻo.
"Thì đó."
Alina cười gượng một tiếng, nhìn nhân viên Bộ Pháp thuật đang hôn mê, cô chuyển chủ đề:
Advertisement / Quảng cáo
"Mà kể ra đúng là có một yêu cầu nho nhỏ, chú có thuốc giảm căng thẳng và thuốc mê chứ? Cháu nghĩ ông ta sẽ cần đến trong lần trị liệu tiếp theo."
Trong lúc nói, bàn tay Alina lại tản ra vầng sáng nhỏ màu trắng một lần nữa, ấn nó vào sau gáy George Max, nhanh chóng cầm máu cho vết thương của người đàn ông.
Thấy người đàn ông không còn chảy máu nữa, Alina mới quay đầu nhìn về phía người bác sĩ trẻ và cười ngại ngùng, bổ sung thêm một câu nghiêm túc:
"Tốt nhất liều lượng có thể làm ông ta ngủ đến sáng ngày mai. Ừm, nếu có dây buộc thì không thể tốt hơn được nữa."
"Đương nhiên, có lẽ cháu cần thêm một ít thuốc giảm đau…"
Cùng lúc đó, cơn mưa gió mới bắt đầu ở Bộ Pháp thuật Áo.
Nói chính xác ra, văn phòng giải quyết sự cố pháp thuật của George Max đã loạn cả lên.
Bởi vì mấy phút trước, ngay khi George Max bị thương và hôn mê, tiếng chuông báo động chói tai đã vang lên trên bàn làm việc của ông ta.
Là nhân viên làm việc bên ngoài của Bộ Pháp thuật, nhất là thường xuyên phải ứng phó với những phù thủy pháp thuật có tính nguy hiểm, sau khi được sự đồng ý, Bộ Pháp thuật Áo đã thiết lập pháp thuật báo động trên bàn làm việc của những Thần sáng và những nhân viên làm việc bên ngoài.
Gần như tất cả mọi người đều dừng những cuộc đối thoại và những công việc trong tay lại, nhìn về phía tấm thẻ nhân viên bằng kim loại trên bàn làm việc của George Max.
Tấm thẻ bằng kim loại đồng gần như biến thành màu đỏ đáng sợ, tất cả mọi người đều biết chuyện này có ý nghĩa là gì – sắp tử vong.
"Trời ạ… Xảy ra chuyện lớn rồi!"
Một nam phù thủy cao lớn, khỏe mạnh đứng lên nhanh chóng, nhìn xung quanh bằng ánh mắt lo lắng:
"Có ai biết địa điểm làm nhiệm vụ trước đó của Max là đâu không? Phải có người đi cứu anh ấy."
Editor: Nguyetmai
"Đủ rồi, dừng tay lại! Nơi này là phòng bệnh!"
Nghe thấy tiếng va đạp rầm rập trong phòng bệnh, sau khi do dự vài giây, Joe Annes cắn răng rồi mở cửa ra, bất chấp để hét to vào trong:
"Trước đó tôi đã nói rồi! Huống hồ đó chỉ là một đứa bé… Hứ?"
Trước khi mở cửa phòng, Joe Annes đã dự đoán thử rất nhiều cảnh tượng: Hai người đang giằng co với nhau, hoặc là cô bé bị người đàn ông kia đánh bại, cả căn phòng hỗn loạn khó tả, những tia sáng đáng sợ bay khắp bốn xung quanh… Chỉ có điều anh chưa từng nghĩ tới cảnh tượng trước mặt.
Chỉ thấy người tự xưng là "cố viên Bộ Pháp thuật của nước Áo" - George Max đó đã hôn mê ngã vào cạnh tường. Lúc này, cô bé tóc bạch kim đó đang cẩn thận vươn tay đặt dưới lỗ mũi, như thể đang thử dò xét cái gì đó.
"Bác sĩ, chú mau tới xem sao…"
Thấy có tiếng vang vọng lại từ cửa, Alina quay đầu lại, khuôn mặt tinh xảo hiện lên nét bối rối và sợ hãi, giọng nói bất giác mang theo sự nghẹn ngào:
"Sao lại không thở nữa rồi, có phải cháu bất cẩn đánh chết ông ta rồi không?"
??!
Nghe thấy câu nói này của Alina, con ngươi của Joe Annes co lại. Không rảnh mà hỏi gì nhiều, anh chạy vội tới trước người đàn ông mặc áo xám đậm đang hôn mê đó để kiểm tra.
"Gãy nhiều chiếc xương sườn, xương ngực bị trật, cơ quan nội tạng bị hao tổn nghiêm trọng…"
Advertisement / Quảng cáo
Chỉ chạm vào và quan sát một cái, khuôn mặt của bác sĩ trẻ đã trở nên khó coi vô cùng, giọng nói cực kì nghiêm trọng.
"Chưa chết, chỉ có điều hơi thở rất yếu mà thôi, nhưng cách cái chết cũng không xa nữa… nếu không tranh thủ thời gian tiến hành cứu chữa."
Thế nhưng, điều làm Joe Annes cảm thấy khó hiểu là, sau khi nghe thấy lời chẩn đoán của anh, sắc mặt của cô bé tóc bạch kim trước mặt tốt hơn nhiều.
"Phù… Chưa chết là dễ xử lí hơn rồi."
Sau khi có bác sĩ khám bệnh ngay tại chỗ, Alina không khỏi thở dài một hơi.
Phải biết rằng, lần này khác với chuyện ngoài ý muốn trong lâu đài Nurmengard, phối hợp với kỹ xảo vật lộn mà Benítez dạy, gần như cô đã đánh hết sức mạnh thần chú đã được cường hóa ra ngoài.
Bởi vì không biết uy lực có đủ hay không, lúc nhảy lên đuổi đánh, cô còn thêm một tiếng "rua" nữa.
Mãi đến khi tiếng gãy xương vang lên, cô mới đột nhiên nghĩ tới vấn đề liệu mình có bất cẩn dùng sức quá mạnh rồi đánh chết người hay không – dù sao đây cũng là ma văn đại biểu cho sức mạnh ngang ngược không thể khống chế được mà.
"Rốt cuộc cháu có nghe chú nói không vậy? Đây là gãy xương rất nghiêm trọng, còn khó xử lí hơn cả tình huống của ông Gellert Grindelwald kia. Khỉ thật, chúng ta phải tiến hành… Dừng tay! Cháu làm gì đấy?"
Trong lúc còn đang suy nghĩ phải tiến hành cấp cứu xử lí thế nào, sắc mặt của Joe Annes bỗng biến đổi, hô to về phía Alina.
Chỉ thấy cô bé đứng lên, phủi bụi trên người đi, sau đó vươn tay nắm cổ áo của George Max, kéo lê trên mặt đất – một người đàn ông trưởng thành ít nhất một trăm tám mươi pound* hệt như một con búp bê vải trong tay cô bé.
(*) Pound: đơn vị đo cân nặng của Anh, 1 pound xấp xỉ 0.45kg
"Cứu ông ta… chứ không thì còn gì nữa? Yên tâm đi, bị thương như thế này thì chỉ cần còn thở là có thể cứu sống được."
Alina nhếch mày lên với khuôn mặt nhẹ nhõm, vươn tay áp lên ngực bụng của George Max, khẽ đọc "Ur".
Ngay sau đó, vầng sáng màu trắng êm dịu xuất hiện dưới lòng bàn tay cô bé.
Dưới ánh mắt không thể tin nổi của Joe Annes, lồng ngực bị trồi lên dị dạng do gãy nhiều cái xương nhân viên Bộ Pháp thuật đáng thương kia dần trở lại hình dạng ban đầu.
"Đây là…? Sao cháu lại làm được thế!"
Đôi mắt của Joe Annes trợn tròn lên. Là một bác sĩ Khoa cấp cứu, so với mấy cái thứ phát nổ, khả năng chữa trị không có chút nguyên lí nào mà Alina thể hiện ra có thể nói là năng lực mà mỗi bác sĩ hằng mơ ước.
Không, thậm chí có thể coi là kỳ tích.
Chỉ dựa vào năng lực mà cô bé thể hiện ra, Joe Annes không hề nghi ngờ gì cả, bất cứ một bệnh viện nào mà nhìn thấy cũng sẽ coi cô bé này thành một thiên sứ đáng yêu nhất.
"Ừm, thực ra chỉ là một cách vận dụng ma văn từ thời xa xưa truyền lại thôi. Chủ yếu là tăng cường sức sống và hỗ trợ việc tự chữa trị của cơ thể."
Cô bé nhún vai, nhìn người bác sĩ đứng bên cạnh, rồi nghiêng đầu về phía Grindelwald trên giường bệnh:
"Người đã dạy pháp thuật này cho cháu còn đang nằm đó kia kìa, vì thế cũng không hẳn là một pháp thuật vạn năng."
"Đã là giỏi lắm rồi, đây là năng lực trong thế giới kia của các cháu sao? Có thể dạy cho chú được không, hiệu quả không tốt bằng cũng được."
Joe Annes bước tới, hai tay sờ soạng trên người nam phù thủy, đôi mắt hiện lên nét ngạc nhiên rõ ràng.
"Không được đâu chú, đầu tiên chú phải có ma lực mới được. Hơn nữa cháu chỉ vận dụng theo cách vụng về nhất thôi, những người lợi hại nhất là những bác sĩ trong bệnh viện pháp thuật kìa."
Alina ngẩng đầu nhìn người bác sĩ đang dần bị phá vỡ thế giới quan ban đầu, lắc đầu thuận miệng trả lời.
Joe Annes không hề cảm thấy ngạc nhiên trước câu trả lời của Alina, anh ngẫm nghĩ một lát rồi đột nhiên nhướng mày, ngẩng đầu hỏi:
"Đợi đã, bệnh viện pháp thuật? Nói thế có nghĩa là từ trước tới giờ các cháu vẫn nắm giữ kỹ thuật chữa bệnh cao hơn trình độ hiện tại, đồng thời đã tạo thành hệ thống, còn…"
"Ư ưm…"
Đúng lúc này, George Max trên sàn nhà phát ra tiếng kêu yếu ớt.
Alina cúi đầu nhìn George Max, thấy mí mắt của người đàn ông hơi rung rung, sau đó đột nhiên mở ra, ông ta vọng ra tiếng hít thở sâu như người vừa đuối nước tỉnh lại.
"Rốt cuộc ngươi…"
George Max mở mắt ra, vừa sợ vừa giận nhìn vào khuôn mặt tinh xảo ấy, bờ môi không ngừng run rẩy, phần ngực và bụng vẫn còn nguyên cơn đau kịch liệt, trước đó ông ta cho rằng mình sắp chết rồi.
Hử? Đúng rồi, chuyện này vẫn làm người ta đau đầu đấy.
Advertisement / Quảng cáo
"Đợi đã, có thể cháu cần dùng một chút pháp thuật nhỏ để ông ấy tiếp tục nghỉ ngơi."
Alina nhếch đôi lông mày, cười với bác sĩ.
"Ừm, tôi đã cứu ông đấy, không cần cảm ơn."
Alina thở dài một cách bất đắc dĩ, nhìn nhân viên Bộ Pháp thuật đáng thương đó và mỉm cười, dịu dàng đặt tay lên đầu của người đàn ông ấy:
"Nhưng xin lỗi, chắc là ông còn phải ngủ thêm một lát nữa – rua!"
"Đợi… đợi đã… Ngươi định làm gì? Ta là nhân viên của Bộ Pháp thuật Áo đấy…"
Cảm giác chẳng lành xộc lên đầu, trong mắt Max, nụ cười dịu dàng đáng yêu của cô bé chẳng khác nào nụ cười của ma quỷ.
Cơ thể của George Max giãy giụa kịch liệt, muốn đẩy Alina ra, nhưng vừa vươn tay thì vùng ngực đã nhói lên đau đớn, khiến sức lực của ông ta biến mất hết.
Rầm!
Dưới sức lực mạnh mẽ của cô bé, cái ót của người đàn ông đập vào mặt đất cứng rắn, phát ra tiếng vang lớn.
Ồ, không ngất xỉu à?
Quả nhiên, mấy thứ trong phim toàn lừa người ta cả.
Alina nháy mắt mấy cái, không đợi George Max nói hết, cô cầm đầu của người đàn ông đó đập mấy lần xuống mặt đất.
Rầm! Rầm! Rầm!
Lúc đập đến lần thứ ba, rốt cuộc George Max cũng nhắm hai mắt lại, ngất đi một lần nữa.
"Xong xuôi."
Alina phủi tay một cách hài lòng, cô quay đầu nhìn bác sĩ bên cạnh, chớp mắt:
"Đúng rồi, vừa rồi bác sĩ định nói gì ấy nhỉ?"
"Không… không có gì…"
Joe Annes nhìn Alina sử dụng "pháp thuật" không biết tên là gì để đánh ngất nhân viên Bộ Pháp thuật một cách dễ dàng, một vết máu màu đỏ sậm xuất hiện sau gáy người đàn ông đó.
Bác sĩ Khoa cấp cứu đã bị bề ngoài vô hại của cô bé lừa gạt một lúc ấy rốt cuộc cũng phát hiện ra tình cảnh của bản thân, anh nuốt một ngụm nước bọt:
"Chú muốn hỏi là còn chuyện gì cần chú giúp không?"
"Hử?"
Alina cứ cảm thấy biểu cảm của Joe Annes hơi kỳ lạ, cô nhớ mang máng hình như chuyện mà bác sĩ đã nói trước đó không phải là chuyện này mà.
À, thì ra là vì thế hả?
Ai bảo tạm thời cô chưa học được thần chú khác ngoài Bùa nổ và Bùa phát quang chứ, cũng chỉ vì bất đắc dĩ thôi.
"Ngại quá, bởi vì cháu còn chưa học được Bùa choáng, cũng không còn cách nào khác…"
Nhìn theo ánh mắt của Joe Annes, Alina nhìn vào phần gáy rớm máu của Max, thè lưỡi một cách ngượng ngùng.
"Hình như dùng lực hơi mạnh quá, dù sao cháu vẫn chưa thành thạo pháp thuật đó. Nhưng chú yên tâm, cháu sẽ chữa khỏi cho ông ta. Sự cố này rất hay gặp trong thế giới pháp thuật, vụ đánh nhau buổi sáng ở trường học của cháu còn nghiêm trọng hơn thế nữa."
Rất hay gặp?
Nhìn sang khuôn mặt vừa sợ vừa giận của nhân viên Bộ Pháp thuật, khuôn mặt Joe Annes cuối cùng cũng hiện lên nét hốt hoảng. Rốt cuộc anh đã tiếp đón người nhà bệnh nhân thế nào vậy?
"À, ồ… Thế… thế sao? Vậy thì thế giới của các cháu thật nguy hiểm, chắc chắn giáo viên của trường các cháu vất vả lắm đây."
Khóe mắt của Joe Annes giật giật, nghĩ một đằng nói một nẻo.
"Thì đó."
Alina cười gượng một tiếng, nhìn nhân viên Bộ Pháp thuật đang hôn mê, cô chuyển chủ đề:
Advertisement / Quảng cáo
"Mà kể ra đúng là có một yêu cầu nho nhỏ, chú có thuốc giảm căng thẳng và thuốc mê chứ? Cháu nghĩ ông ta sẽ cần đến trong lần trị liệu tiếp theo."
Trong lúc nói, bàn tay Alina lại tản ra vầng sáng nhỏ màu trắng một lần nữa, ấn nó vào sau gáy George Max, nhanh chóng cầm máu cho vết thương của người đàn ông.
Thấy người đàn ông không còn chảy máu nữa, Alina mới quay đầu nhìn về phía người bác sĩ trẻ và cười ngại ngùng, bổ sung thêm một câu nghiêm túc:
"Tốt nhất liều lượng có thể làm ông ta ngủ đến sáng ngày mai. Ừm, nếu có dây buộc thì không thể tốt hơn được nữa."
"Đương nhiên, có lẽ cháu cần thêm một ít thuốc giảm đau…"
Cùng lúc đó, cơn mưa gió mới bắt đầu ở Bộ Pháp thuật Áo.
Nói chính xác ra, văn phòng giải quyết sự cố pháp thuật của George Max đã loạn cả lên.
Bởi vì mấy phút trước, ngay khi George Max bị thương và hôn mê, tiếng chuông báo động chói tai đã vang lên trên bàn làm việc của ông ta.
Là nhân viên làm việc bên ngoài của Bộ Pháp thuật, nhất là thường xuyên phải ứng phó với những phù thủy pháp thuật có tính nguy hiểm, sau khi được sự đồng ý, Bộ Pháp thuật Áo đã thiết lập pháp thuật báo động trên bàn làm việc của những Thần sáng và những nhân viên làm việc bên ngoài.
Gần như tất cả mọi người đều dừng những cuộc đối thoại và những công việc trong tay lại, nhìn về phía tấm thẻ nhân viên bằng kim loại trên bàn làm việc của George Max.
Tấm thẻ bằng kim loại đồng gần như biến thành màu đỏ đáng sợ, tất cả mọi người đều biết chuyện này có ý nghĩa là gì – sắp tử vong.
"Trời ạ… Xảy ra chuyện lớn rồi!"
Một nam phù thủy cao lớn, khỏe mạnh đứng lên nhanh chóng, nhìn xung quanh bằng ánh mắt lo lắng:
"Có ai biết địa điểm làm nhiệm vụ trước đó của Max là đâu không? Phải có người đi cứu anh ấy."