Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-197
Chương 197: Sự chống cự dần mất kiểm soát
Editor: Nguyetmai
7:55 PM theo giờ Salzburg, Áo
"Max đã biến mất ở đây sao?"
Đứng trước tòa nhà cấp cứu của bệnh viện Salk, Kruger ngẩng đầu nhìn dòng chữ "Emergency" đỏ chót trên lối vào, khuôn mặt hiện lên nét nghiêm trọng.
Trong tòa nhà trống rỗng không có lấy một bóng người hoạt động, hầu hết mọi tầng lầu đều đã tối đen, cánh cửa chính mở rộng như miệng của một con quái thú.
"Nhất định phải chịu đựng đấy, đồng nghiệp. Bọn tôi tới cứu anh rồi."
Kruger lẩm bẩm một câu, kéo áo khoác che đi cây đũa phép đã lộ ra ở trên tay phải, cẩn thận bước về phía cửa chính, đầu óc không khỏi nghĩ lại những suy đoán của bà Rozil trước khi lên đường.
…
Mười phút trước, Bộ Pháp thuật Áo.
"Chắc chắn đây không phải là một sự cố bình thường."
Nhìn tấm thẻ kim loại không ngừng rút màu rồi lại đỏ rực, Pope Rozil híp mắt lại, bờ môi mím chặt.
Berezo Kruger thề với trời, bao nhiêu năm qua, ông chưa bao giờ thấy sắc mặt của bà Pope Rozil khó coi như vậy.
"Anh Kruger, anh cảm thấy dưới tình huống thế nào thì mới có thể đánh một thành viên được huấn luyện nghiêm chỉnh của Đội tiêu hủy pháp thuật ngẫu nhiên đến mức sắp chết chỉ trong năm giây?"
"Đánh lén bất ngờ?"
Kruger do dự rồi đáp.
"Nếu là hai lần, thậm chí ba lần liên tục thì sao? Đồng thời lần nào cũng khôi phục lại rồi lại rơi vào trạng thái sắp chết chỉ trong nháy mắt."
Như thể có một ngọn lửa tức giận đang cháy hừng hực trong con người màu nâu của nữ phù thủy:
"Không còn nghi ngờ gì nữa, George bị người ta bắt được rồi."
Không đợi Kruger đáp lại, nữ ban trưởng trẻ tuổi nhất của Áo trong mấy trăm năm qua phẩy tay mạnh một cái, giọng nói nặng nề mà chứa đầy sự phẫn nộ.
"Chỉ khi một phù thủy mất đi khả năng chống cự thì mới có thể xuất hiện tình huống như vậy được. Rất có thể lúc này George Max đang trải qua một cuộc tra khảo tàn khốc làm người ta căm phẫn."
"Tra khảo? Thế nhưng… George có gì để…"
Con ngươi của Kruger đột nhiên co lại.
"Đây là chuyện mà chúng ta cần phải điều tra sau vụ việc này, nhưng đầu tiên là phải nghĩ cách để cứu George Max ra."
Nữ phù thủy có mái tóc ngắn màu vàng nhạt đột nhiên quay đầu nhìn về phía Kruger, giọng nói mang theo sự nghiêm túc trước giờ chưa từng có:
"Ta cần anh tới Salzburg ngay lập tức, trở thành nhân viên kế tiếp để cung cấp một tọa độ chính xác, một địa điểm tập kết chi viện an toàn."
"Sau đó, căn cứ vào hiện trường, anh có thể thử giải cứu George hoặc chờ chi viện tới. Nhưng dù thế nào thì cũng phải cẩn thận, đề cao cảnh giác bất cứ lúc nào."
…
Bước chậm rãi vào tòa nhà cấp cứu, thứ đập vào mắt Kruger đầu tiên là một đại sảnh hỗn loạn, như thể nơi này đã từng xảy ra một cuộc chiến đấu kịch liệt.
Khu vực bên trái ở gần cửa, một bức tường đã bị pháp thuật nổ tung, sàn nhà bị một sức mạnh xới lên, lộ ra móng xi măng, chậu hoa đằng sau khu vực hỏi thông tin nổ tung, bùn đất bắn khắp nơi.
Điều kỳ lạ nhất là dù đại sảnh đã biến thành thế này, nhưng từ bảo vệ đứng ở cửa hay y tá đang ngủ gà ngủ gật ở khu vực hỏi thông tin đều không tỏ ra kỳ lạ.
"Đã bị sửa đổi và xóa kí ức rồi à? Là Max làm… hay là phù thủy khác muốn che giấu cái gì?"
Kruger nhìn bảo vệ và y tá, đôi mắt của bọn họ mơ màng, như thể mới tỉnh ngủ, rất hiển nhiên, không thể tìm ra thông tin hữu ích nào từ miệng của những nhân viên Muggle này. Đây là di chứng điển hình khi trúng Bùa nhớ lầm và Bùa lú, ít nhất phải một, hai tiếng nữa mới khôi phục lại tư duy logic thông thường.
Xem ra phải tự nghĩ cách rồi. Kruger lắc đầu, cẩn thận quan sát hai bên trái phải của đại sảnh bệnh viện. Sau khi chắc chắn trong đại sảnh không còn mối nguy hiểm nào khác, ông ta bước tới một góc khuất, lấy đũa phép ra rồi khẽ đọc.
"Truy tìm tung tích."
Ngước mặt lên, hai tay của nam phù thủy cầm phần dưới của đũa phép, thổi vào không trung như thổi bóng bay, một màn sương mù màu vàng mà chỉ Kruger mới nhìn thấy tỏa ra từ đầu đũa phép của ông, tản ra khắp cả đại sảnh mà không để lại một tiếng động nào.
"George Max."
Kruger hắng giọng đọc ra, đồng thời quơ quơ đũa phép, màn sương mù màu vàng tản đi, những dấu chân liên tiếp xuất hiện trong đại sảnh, cho thấy quỹ tích di chuyển của George Max ở đây mấy tiếng trước.
"Lạ thật, không có dấu hiệu chiến đấu xảy ra…"
Kruger nhìn những dấu chân màu vàng trên đại sảnh, chúng rất liền mạch, có trật tự, không có vẻ gì là hỗn loạn.
Tất cả đều rất bình thường, có lẽ lúc này George Max vẫn đang xử lí sự cố theo quá trình thông thường.
Dưới sự dẫn dắt của một nữ y tá, dấu chân màu vàng của George Max kéo dài đến một căn phòng cạnh khu vực hỏi thông tin, sau đó đi vào khu vực phòng bệnh trong bệnh viện.
Kể từ khi đó thì không quay lại nữa.
"George… Rốt cuộc anh đã gặp phải chuyện gì vậy?"
Kruger nhíu mày, quan sát về phía trước, đi vào căn phòng mà George Max đã trò chuyện với y tá trước đó, đặt một huy hiệu kim loại khắc biểu tượng của Bộ Pháp thuật Áo ra.
Không còn nghi ngờ gì nữa, ít nhất theo tình hình trước mắt, hẳn đây là một nơi an toàn.
"Portus."
Người đàn ông khỏe mạnh dùng cây đũa phép trong tay chạm nhẹ vào mặt ngoài của huy hiệu kim loại, một vầng sáng màu xanh nhạt xuất hiện ngoài huy hiệu, chiếc huy hiệu đó biến mất ngay trên mặt bàn.
"Chắc hẳn như vậy là được rồi. Tóm lại ta cứ đi xem xét tình hình xem sao."
Sau khi thiết lập tọa độ Khóa cảng để nhân viên cứu viện của Bộ Pháp thuật đến, Kruger tiện tay thi triển một Bùa đuổi Muggle có hiệu lực tạm thời lên cửa phòng, nuốt một ngụm nước bọt rồi giơ đũa phép chỉ vào mình – Bùa khiên.
Sau đó, nam phù thủy cẩn thận bước về phía khu vực phòng bệnh ở đằng trước.
Thế nhưng, nằm ngoài dự liệu của Kruger, trên đường đi không có một cạm bẫy pháp thuật nào cả, mãi tới khi ông ta bước tới trước cửa phòng bệnh mà dấu chân George Max đã biến mất ở đó, kẻ địch trong tưởng tượng cũng không hề xuất hiện.
"Chẳng lẽ là sợ bóng sợ gió một hồi thôi à?"
Kruger nhíu mày, vươn tay đẩy cánh cửa phòng bệnh khép hờ ra, đập vào mắt là một phòng bệnh dành cho nhiều người của Muggle.
Trên chiếc giường đầu tiên bên phải là một ông lão tang thương, đôi mắt nhắm chặt, một cô bé tóc bạch kim mặc quần áo của Muggle ngồi bên cạnh giường, ngẩng đầu nhìn chất lỏng trong lọ truyền dịch, trông có vẻ như là người nhà của ông lão đó.
Kruger chỉ hờ hững nhìn hai bệnh nhân Muggle thông thường này, sau khi chắc chắn không có gì đáng chú ý tới, ông ta dời mắt, nhìn chằm chằm vào vị trí giường bệnh thứ hai.
Ở đó, George Max bị mất tích bị trói lại trên giường bằng một sợi dây thẫm màu, một người đàn ông mặc áo blouse trắng đang tiêm chất lỏng kỳ lạ vào người Max.
"Thả anh ấy ra! Khốn kiếp! Ngươi đang làm gì George?"
Sau khi nhìn một lượt và không phát hiện ra có nguy hiểm nào khác ở xung quanh, Kruger nhanh tay giơ đũa phép lên hô to:
"Stupefy! (Bùa choáng)"
(/// ̄ 皿  ̄)○—☆
Không đợi người đàn ông mặc áo blouse trắng xoay người lại, một vầng sáng thần chú màu đỏ bắn ra ngoài và đánh vào lưng, ma lực mạnh mẽ đánh bay cơ thể của người đàn ông ra ngoài, đập mạnh vào tủ đầu giường.
"Hử?"
Nhìn George Max không hề bị thương gì trên người, rồi lại nhìn thẻ nhân viên trước ngực người đàn ông mặc áo blouse trắng đã ngã gục cạnh cạnh tủ, Kruger không khỏi nhíu mày:
"Hình như chỉ là bác sĩ của Muggle? Rốt cuộc là sao thế này?"
"Bác sĩ! Ông là ai! Ông làm gì vậy? Cứu mạng, cứu mạng, có ai không, đi gọi cảnh sát!"
Đúng lúc này, cô bé tóc bạch kim ngồi cạnh giường vừa rồi vội vàng chạy tới trước mặt người đàn ông đã ngất xỉu, sau đó quay sang nhìn Kruger với vẻ mặt hoảng sợ, cả người run lên, đứng giữa lối đi nhỏ, không ngừng nói tiếng Anh.
Nhìn ánh mắt hoảng sợ của cô bé trước mặt, Kruger đau đầu nhíu mày lại, sao lại là một đứa bé nước ngoài cơ chứ?
Rất hiển nhiên, bởi vì hành động trước đó của ông ta, cảm xúc của cô bé tóc bạch kim trước mặt rất bất ổn, hai cái tay nhỏ cứ quơ lung tung, không thể nào giao tiếp có hiệu quả được.
Lúc đầu Kruger tưởng rằng sẽ có một trận chiến ác chiến, kết quả là đến bây giờ vẫn chưa hiểu được đầu đuôi câu chuyện ra sao. Nhưng may là đã tìm được George rồi, chỉ cần làm George Max tỉnh lại, hỏi qua là mọi chuyện sẽ rõ hết.
"Xin lỗi bé con, hiện tại ta không rảnh để trấn an cháu."
Nam phù thủy trưởng thành với dáng người cao lớn lắc đầu, vươn tay đẩy cô bé đang ngăn cản trước mặt ra một cách dễ dàng. Ngoài tầm mắt, người đàn ông không hề chú ý tới cô bé vừa bị đẩy ra đang cong khóe miệng lên.
Kruger bước tới trước giường bệnh của George Max và giơ đũa phép lên.
"Mau khôi phục lại!"
Dưới sự trợ giúp của pháp thuật, mí mắt của George Max hơi động đậy, sau đó cả người đột nhiên run lên – hai mắt càng nhắm chặt hơn, cố tỏ vẻ như vẫn đang hôn mê.
"Ha ha, đồng nghiệp, đừng sợ! Là tôi đây, tôi tới cứu anh!"
Kruger buồn cười nhếch lông mày lên, vừa cười vừa nói.
"Kruger? Sao anh lại tới đây?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, George Max chậm rãi mở mắt ra, nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt. Ngay sau đó, khuôn mặt của nam phù thủy hiện lên sự sự hãi, cố gắng ngẩng đầu nhìn xung quanh:
"Con quỷ nhỏ kia đâu?"
"Đương nhiên là nhìn thấy báo động từ thẻ của anh chứ sao! Đúng rồi, con quỷ nhỏ nào? Người anh em đang nói gì thế?"
Nhìn nét hoảng hốt trên mặt George Max, khuôn mặt Kruger hiện lên vẻ khó hiểu:
"Suốt dọc đường tôi chẳng thấy bất cứ một kẻ địch nào cả, Max, sao anh lại chật vật như thế này?"
"Kruger, đằng sau! Không!"
Đúng lúc này, con mắt của George Max đột nhiên co lại, ông ta hét to lên.
"Đằng sau? Đằng sau có gì đâu…"
Kruger nghi hoặc xoay người lại, con mắt màu xanh lam như đã từng gặp ập vào mắt, cánh tay nhỏ trắng nõn nhanh chóng chộp vào cánh tay cầm đũa phép của ông ta, một tay khác cầm khay kim loại đập vào trán ông ta.
Crắc!
Rầm!
Ngay khi đụng vào cô bé, cánh tay của Kruger lập tức bị vặn thành một hình dạng kỳ lạ, cơn đau đớn kịch liệt trước giờ chưa từng có khiến ông ta bất giác buông đũa phép trong tay ra.
Ngay sau đó, cùng với tiếng kim loại rơi xuống đất, thế giới của người đàn ông nhanh chóng mờ đi.
Alina ngồi xổm xuống, cầm khay kim loại đã hơi biến dạng đánh thêm vài cái nữa, sau khi chắc chắn rằng người đàn ông cao lớn kia đã hôn mê sâu, cô đứng lên và mỉm cười với George Max trên giường bệnh:
"Xin lỗi, ông không nên tỉnh lại… Nhưng chỉ như vậy thì ông ta mới thả lỏng cảnh giác."
"Đợi đã, ngươi cũng là một phù thủy đúng không? Bây giờ ta đã không còn sức lực để phản kháng nữa, một Bùa choáng đơn giản là được rồi, ta cần tôn nghiêm cơ bản nhất."
Nhìn Kruger ngã trên mặt đất, George Max nuốt một ngụm nước bọt và nói nhanh.
"Tôn nghiêm cơ bản?"
Alina nhíu mày, cô ngẫm nghĩ rồi nhún vai:
"Được, tôi đồng ý với ông. Nhưng đổi lại, ông phải nói cho tôi biết vì sao lại có người tới tìm ông, theo tình hình thông thường thì sẽ có bao nhiêu người tới, cấp độ thực lực khoảng mức nào."
George Max gật đầu liên tục, ông ta không muốn nếm thử những công kích dã man, đáng sợ của con quỷ nhỏ này nữa, ông ta không biết liệu có khi nào sơ sẩy và không bao giờ tỉnh lại được nữa không.
Huống chi, yêu cầu của cô bé cũng không phải bí mật gì đặc biệt.
Hai phút sau.
"Cảm ơn ông đã giải thích, tôi hiểu rồi."
Alina gật đầu một cách lễ phép, cô nhặt khay kim loại lên, bước tới trước mặt George Max và mỉm cười:
"Quá trình thi triển Bùa choáng có thể sẽ hơi đau, ông chịu đựng một chút."
"Chờ đã…"
Con ngươi của George Max đột nhiên trợn to lên.
"Rua!"
Rầm! Rầm! Rầm!
"Bộ Pháp thuật Áo đã biết rồi à… Vấn đề trở nên khó giải quyết rồi."
Alina nhíu mày, cúi đầu nhìn mu bàn tay trái của mình.
Dưới sự ràng buộc của Lời Thề Bất Khả Bội, trước khi bị công kích, cô không thể chủ động công kích người khác được, đây đúng là một tình huống bất lợi. Nếu không thì cô còn có thể thử dựa vào kinh nghiệm Pubg phong phú để lợi dụng ưu thế địa hình đánh lén ở khu vực gần đây.
Ngẩng đầu nhìn Grindelwald trên giường bệnh vẫn chưa tỉnh lại, Alina đứng lên, xé bệnh án cuối giường của ông lão cho vào ngực, sau đó nhặt hai chiếc đũa phép lên, đôi mắt lóe lên nét suy tư.
…
Cùng lúc đó, trong Bộ Pháp thuật Áo nơi xa xa, hai tấm thẻ kim lại của Max và Kruger đồng thời đỏ rực lên, tiếng chuông báo động cứ quanh quẩn trong cả văn phòng.
"Chết tiệt! Kruger cũng bị bắt rồi, đây là một cái bẫy, một sự khiêu khích và âm mưu đáng sợ!"
Pope Rozil hô lên, nhìn mười mấy phù thủy được triệu tập gấp đang vây xung quanh mình: Đội tiêu hủy pháp thuật ngẫu nhiên, Văn phòng Thần sáng, Khoa chấp hành pháp thuật, Bộ chỉ huy xóa bỏ kí ức… Biểu cảm của nữ phù thủy nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủi mà đã mất liên lạc với hai phù thủy. Kể từ khi Grindelwald thất thế hơn bốn mươi năm trước và chiến tranh phù thủy kết thúc, Bộ Pháp thuật Áo chưa từng xảy ra tình huống như thế này.
"Các quý ông quý bà, chuẩn bị chiến đấu đi. Kẻ địch cực kì nguy hiểm, tình báo hiện tại là cả Kruger và Max đều bị đối phương đánh bại chớp nhoáng, thậm chí còn không thể gửi một tin tức nào ra ngoài."
"Mặc dù trước đó anh Kruger đã đưa ra tọa độ định vị, nhưng xét đến việc Kruger cũng mất liên lạc, vì thế ta không đề nghị trực tiếp sử dụng Khóa cảng để dịch chuyển. Cách làm ổn thỏa nhất là tất cả mọi người tới ngoài Salzburg, sau khi tập hợp thì cùng tới vị trí định vị của Khóa cảng."
"Tất cả mọi người chia tổ xuất phát, ít nhất giữ để ba người hợp sức hành động, đừng để lạc nhóm."
"Xuất phát!"
Editor: Nguyetmai
7:55 PM theo giờ Salzburg, Áo
"Max đã biến mất ở đây sao?"
Đứng trước tòa nhà cấp cứu của bệnh viện Salk, Kruger ngẩng đầu nhìn dòng chữ "Emergency" đỏ chót trên lối vào, khuôn mặt hiện lên nét nghiêm trọng.
Trong tòa nhà trống rỗng không có lấy một bóng người hoạt động, hầu hết mọi tầng lầu đều đã tối đen, cánh cửa chính mở rộng như miệng của một con quái thú.
"Nhất định phải chịu đựng đấy, đồng nghiệp. Bọn tôi tới cứu anh rồi."
Kruger lẩm bẩm một câu, kéo áo khoác che đi cây đũa phép đã lộ ra ở trên tay phải, cẩn thận bước về phía cửa chính, đầu óc không khỏi nghĩ lại những suy đoán của bà Rozil trước khi lên đường.
…
Mười phút trước, Bộ Pháp thuật Áo.
"Chắc chắn đây không phải là một sự cố bình thường."
Nhìn tấm thẻ kim loại không ngừng rút màu rồi lại đỏ rực, Pope Rozil híp mắt lại, bờ môi mím chặt.
Berezo Kruger thề với trời, bao nhiêu năm qua, ông chưa bao giờ thấy sắc mặt của bà Pope Rozil khó coi như vậy.
"Anh Kruger, anh cảm thấy dưới tình huống thế nào thì mới có thể đánh một thành viên được huấn luyện nghiêm chỉnh của Đội tiêu hủy pháp thuật ngẫu nhiên đến mức sắp chết chỉ trong năm giây?"
"Đánh lén bất ngờ?"
Kruger do dự rồi đáp.
"Nếu là hai lần, thậm chí ba lần liên tục thì sao? Đồng thời lần nào cũng khôi phục lại rồi lại rơi vào trạng thái sắp chết chỉ trong nháy mắt."
Như thể có một ngọn lửa tức giận đang cháy hừng hực trong con người màu nâu của nữ phù thủy:
"Không còn nghi ngờ gì nữa, George bị người ta bắt được rồi."
Không đợi Kruger đáp lại, nữ ban trưởng trẻ tuổi nhất của Áo trong mấy trăm năm qua phẩy tay mạnh một cái, giọng nói nặng nề mà chứa đầy sự phẫn nộ.
"Chỉ khi một phù thủy mất đi khả năng chống cự thì mới có thể xuất hiện tình huống như vậy được. Rất có thể lúc này George Max đang trải qua một cuộc tra khảo tàn khốc làm người ta căm phẫn."
"Tra khảo? Thế nhưng… George có gì để…"
Con ngươi của Kruger đột nhiên co lại.
"Đây là chuyện mà chúng ta cần phải điều tra sau vụ việc này, nhưng đầu tiên là phải nghĩ cách để cứu George Max ra."
Nữ phù thủy có mái tóc ngắn màu vàng nhạt đột nhiên quay đầu nhìn về phía Kruger, giọng nói mang theo sự nghiêm túc trước giờ chưa từng có:
"Ta cần anh tới Salzburg ngay lập tức, trở thành nhân viên kế tiếp để cung cấp một tọa độ chính xác, một địa điểm tập kết chi viện an toàn."
"Sau đó, căn cứ vào hiện trường, anh có thể thử giải cứu George hoặc chờ chi viện tới. Nhưng dù thế nào thì cũng phải cẩn thận, đề cao cảnh giác bất cứ lúc nào."
…
Bước chậm rãi vào tòa nhà cấp cứu, thứ đập vào mắt Kruger đầu tiên là một đại sảnh hỗn loạn, như thể nơi này đã từng xảy ra một cuộc chiến đấu kịch liệt.
Khu vực bên trái ở gần cửa, một bức tường đã bị pháp thuật nổ tung, sàn nhà bị một sức mạnh xới lên, lộ ra móng xi măng, chậu hoa đằng sau khu vực hỏi thông tin nổ tung, bùn đất bắn khắp nơi.
Điều kỳ lạ nhất là dù đại sảnh đã biến thành thế này, nhưng từ bảo vệ đứng ở cửa hay y tá đang ngủ gà ngủ gật ở khu vực hỏi thông tin đều không tỏ ra kỳ lạ.
"Đã bị sửa đổi và xóa kí ức rồi à? Là Max làm… hay là phù thủy khác muốn che giấu cái gì?"
Kruger nhìn bảo vệ và y tá, đôi mắt của bọn họ mơ màng, như thể mới tỉnh ngủ, rất hiển nhiên, không thể tìm ra thông tin hữu ích nào từ miệng của những nhân viên Muggle này. Đây là di chứng điển hình khi trúng Bùa nhớ lầm và Bùa lú, ít nhất phải một, hai tiếng nữa mới khôi phục lại tư duy logic thông thường.
Xem ra phải tự nghĩ cách rồi. Kruger lắc đầu, cẩn thận quan sát hai bên trái phải của đại sảnh bệnh viện. Sau khi chắc chắn trong đại sảnh không còn mối nguy hiểm nào khác, ông ta bước tới một góc khuất, lấy đũa phép ra rồi khẽ đọc.
"Truy tìm tung tích."
Ngước mặt lên, hai tay của nam phù thủy cầm phần dưới của đũa phép, thổi vào không trung như thổi bóng bay, một màn sương mù màu vàng mà chỉ Kruger mới nhìn thấy tỏa ra từ đầu đũa phép của ông, tản ra khắp cả đại sảnh mà không để lại một tiếng động nào.
"George Max."
Kruger hắng giọng đọc ra, đồng thời quơ quơ đũa phép, màn sương mù màu vàng tản đi, những dấu chân liên tiếp xuất hiện trong đại sảnh, cho thấy quỹ tích di chuyển của George Max ở đây mấy tiếng trước.
"Lạ thật, không có dấu hiệu chiến đấu xảy ra…"
Kruger nhìn những dấu chân màu vàng trên đại sảnh, chúng rất liền mạch, có trật tự, không có vẻ gì là hỗn loạn.
Tất cả đều rất bình thường, có lẽ lúc này George Max vẫn đang xử lí sự cố theo quá trình thông thường.
Dưới sự dẫn dắt của một nữ y tá, dấu chân màu vàng của George Max kéo dài đến một căn phòng cạnh khu vực hỏi thông tin, sau đó đi vào khu vực phòng bệnh trong bệnh viện.
Kể từ khi đó thì không quay lại nữa.
"George… Rốt cuộc anh đã gặp phải chuyện gì vậy?"
Kruger nhíu mày, quan sát về phía trước, đi vào căn phòng mà George Max đã trò chuyện với y tá trước đó, đặt một huy hiệu kim loại khắc biểu tượng của Bộ Pháp thuật Áo ra.
Không còn nghi ngờ gì nữa, ít nhất theo tình hình trước mắt, hẳn đây là một nơi an toàn.
"Portus."
Người đàn ông khỏe mạnh dùng cây đũa phép trong tay chạm nhẹ vào mặt ngoài của huy hiệu kim loại, một vầng sáng màu xanh nhạt xuất hiện ngoài huy hiệu, chiếc huy hiệu đó biến mất ngay trên mặt bàn.
"Chắc hẳn như vậy là được rồi. Tóm lại ta cứ đi xem xét tình hình xem sao."
Sau khi thiết lập tọa độ Khóa cảng để nhân viên cứu viện của Bộ Pháp thuật đến, Kruger tiện tay thi triển một Bùa đuổi Muggle có hiệu lực tạm thời lên cửa phòng, nuốt một ngụm nước bọt rồi giơ đũa phép chỉ vào mình – Bùa khiên.
Sau đó, nam phù thủy cẩn thận bước về phía khu vực phòng bệnh ở đằng trước.
Thế nhưng, nằm ngoài dự liệu của Kruger, trên đường đi không có một cạm bẫy pháp thuật nào cả, mãi tới khi ông ta bước tới trước cửa phòng bệnh mà dấu chân George Max đã biến mất ở đó, kẻ địch trong tưởng tượng cũng không hề xuất hiện.
"Chẳng lẽ là sợ bóng sợ gió một hồi thôi à?"
Kruger nhíu mày, vươn tay đẩy cánh cửa phòng bệnh khép hờ ra, đập vào mắt là một phòng bệnh dành cho nhiều người của Muggle.
Trên chiếc giường đầu tiên bên phải là một ông lão tang thương, đôi mắt nhắm chặt, một cô bé tóc bạch kim mặc quần áo của Muggle ngồi bên cạnh giường, ngẩng đầu nhìn chất lỏng trong lọ truyền dịch, trông có vẻ như là người nhà của ông lão đó.
Kruger chỉ hờ hững nhìn hai bệnh nhân Muggle thông thường này, sau khi chắc chắn không có gì đáng chú ý tới, ông ta dời mắt, nhìn chằm chằm vào vị trí giường bệnh thứ hai.
Ở đó, George Max bị mất tích bị trói lại trên giường bằng một sợi dây thẫm màu, một người đàn ông mặc áo blouse trắng đang tiêm chất lỏng kỳ lạ vào người Max.
"Thả anh ấy ra! Khốn kiếp! Ngươi đang làm gì George?"
Sau khi nhìn một lượt và không phát hiện ra có nguy hiểm nào khác ở xung quanh, Kruger nhanh tay giơ đũa phép lên hô to:
"Stupefy! (Bùa choáng)"
(/// ̄ 皿  ̄)○—☆
Không đợi người đàn ông mặc áo blouse trắng xoay người lại, một vầng sáng thần chú màu đỏ bắn ra ngoài và đánh vào lưng, ma lực mạnh mẽ đánh bay cơ thể của người đàn ông ra ngoài, đập mạnh vào tủ đầu giường.
"Hử?"
Nhìn George Max không hề bị thương gì trên người, rồi lại nhìn thẻ nhân viên trước ngực người đàn ông mặc áo blouse trắng đã ngã gục cạnh cạnh tủ, Kruger không khỏi nhíu mày:
"Hình như chỉ là bác sĩ của Muggle? Rốt cuộc là sao thế này?"
"Bác sĩ! Ông là ai! Ông làm gì vậy? Cứu mạng, cứu mạng, có ai không, đi gọi cảnh sát!"
Đúng lúc này, cô bé tóc bạch kim ngồi cạnh giường vừa rồi vội vàng chạy tới trước mặt người đàn ông đã ngất xỉu, sau đó quay sang nhìn Kruger với vẻ mặt hoảng sợ, cả người run lên, đứng giữa lối đi nhỏ, không ngừng nói tiếng Anh.
Nhìn ánh mắt hoảng sợ của cô bé trước mặt, Kruger đau đầu nhíu mày lại, sao lại là một đứa bé nước ngoài cơ chứ?
Rất hiển nhiên, bởi vì hành động trước đó của ông ta, cảm xúc của cô bé tóc bạch kim trước mặt rất bất ổn, hai cái tay nhỏ cứ quơ lung tung, không thể nào giao tiếp có hiệu quả được.
Lúc đầu Kruger tưởng rằng sẽ có một trận chiến ác chiến, kết quả là đến bây giờ vẫn chưa hiểu được đầu đuôi câu chuyện ra sao. Nhưng may là đã tìm được George rồi, chỉ cần làm George Max tỉnh lại, hỏi qua là mọi chuyện sẽ rõ hết.
"Xin lỗi bé con, hiện tại ta không rảnh để trấn an cháu."
Nam phù thủy trưởng thành với dáng người cao lớn lắc đầu, vươn tay đẩy cô bé đang ngăn cản trước mặt ra một cách dễ dàng. Ngoài tầm mắt, người đàn ông không hề chú ý tới cô bé vừa bị đẩy ra đang cong khóe miệng lên.
Kruger bước tới trước giường bệnh của George Max và giơ đũa phép lên.
"Mau khôi phục lại!"
Dưới sự trợ giúp của pháp thuật, mí mắt của George Max hơi động đậy, sau đó cả người đột nhiên run lên – hai mắt càng nhắm chặt hơn, cố tỏ vẻ như vẫn đang hôn mê.
"Ha ha, đồng nghiệp, đừng sợ! Là tôi đây, tôi tới cứu anh!"
Kruger buồn cười nhếch lông mày lên, vừa cười vừa nói.
"Kruger? Sao anh lại tới đây?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, George Max chậm rãi mở mắt ra, nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt. Ngay sau đó, khuôn mặt của nam phù thủy hiện lên sự sự hãi, cố gắng ngẩng đầu nhìn xung quanh:
"Con quỷ nhỏ kia đâu?"
"Đương nhiên là nhìn thấy báo động từ thẻ của anh chứ sao! Đúng rồi, con quỷ nhỏ nào? Người anh em đang nói gì thế?"
Nhìn nét hoảng hốt trên mặt George Max, khuôn mặt Kruger hiện lên vẻ khó hiểu:
"Suốt dọc đường tôi chẳng thấy bất cứ một kẻ địch nào cả, Max, sao anh lại chật vật như thế này?"
"Kruger, đằng sau! Không!"
Đúng lúc này, con mắt của George Max đột nhiên co lại, ông ta hét to lên.
"Đằng sau? Đằng sau có gì đâu…"
Kruger nghi hoặc xoay người lại, con mắt màu xanh lam như đã từng gặp ập vào mắt, cánh tay nhỏ trắng nõn nhanh chóng chộp vào cánh tay cầm đũa phép của ông ta, một tay khác cầm khay kim loại đập vào trán ông ta.
Crắc!
Rầm!
Ngay khi đụng vào cô bé, cánh tay của Kruger lập tức bị vặn thành một hình dạng kỳ lạ, cơn đau đớn kịch liệt trước giờ chưa từng có khiến ông ta bất giác buông đũa phép trong tay ra.
Ngay sau đó, cùng với tiếng kim loại rơi xuống đất, thế giới của người đàn ông nhanh chóng mờ đi.
Alina ngồi xổm xuống, cầm khay kim loại đã hơi biến dạng đánh thêm vài cái nữa, sau khi chắc chắn rằng người đàn ông cao lớn kia đã hôn mê sâu, cô đứng lên và mỉm cười với George Max trên giường bệnh:
"Xin lỗi, ông không nên tỉnh lại… Nhưng chỉ như vậy thì ông ta mới thả lỏng cảnh giác."
"Đợi đã, ngươi cũng là một phù thủy đúng không? Bây giờ ta đã không còn sức lực để phản kháng nữa, một Bùa choáng đơn giản là được rồi, ta cần tôn nghiêm cơ bản nhất."
Nhìn Kruger ngã trên mặt đất, George Max nuốt một ngụm nước bọt và nói nhanh.
"Tôn nghiêm cơ bản?"
Alina nhíu mày, cô ngẫm nghĩ rồi nhún vai:
"Được, tôi đồng ý với ông. Nhưng đổi lại, ông phải nói cho tôi biết vì sao lại có người tới tìm ông, theo tình hình thông thường thì sẽ có bao nhiêu người tới, cấp độ thực lực khoảng mức nào."
George Max gật đầu liên tục, ông ta không muốn nếm thử những công kích dã man, đáng sợ của con quỷ nhỏ này nữa, ông ta không biết liệu có khi nào sơ sẩy và không bao giờ tỉnh lại được nữa không.
Huống chi, yêu cầu của cô bé cũng không phải bí mật gì đặc biệt.
Hai phút sau.
"Cảm ơn ông đã giải thích, tôi hiểu rồi."
Alina gật đầu một cách lễ phép, cô nhặt khay kim loại lên, bước tới trước mặt George Max và mỉm cười:
"Quá trình thi triển Bùa choáng có thể sẽ hơi đau, ông chịu đựng một chút."
"Chờ đã…"
Con ngươi của George Max đột nhiên trợn to lên.
"Rua!"
Rầm! Rầm! Rầm!
"Bộ Pháp thuật Áo đã biết rồi à… Vấn đề trở nên khó giải quyết rồi."
Alina nhíu mày, cúi đầu nhìn mu bàn tay trái của mình.
Dưới sự ràng buộc của Lời Thề Bất Khả Bội, trước khi bị công kích, cô không thể chủ động công kích người khác được, đây đúng là một tình huống bất lợi. Nếu không thì cô còn có thể thử dựa vào kinh nghiệm Pubg phong phú để lợi dụng ưu thế địa hình đánh lén ở khu vực gần đây.
Ngẩng đầu nhìn Grindelwald trên giường bệnh vẫn chưa tỉnh lại, Alina đứng lên, xé bệnh án cuối giường của ông lão cho vào ngực, sau đó nhặt hai chiếc đũa phép lên, đôi mắt lóe lên nét suy tư.
…
Cùng lúc đó, trong Bộ Pháp thuật Áo nơi xa xa, hai tấm thẻ kim lại của Max và Kruger đồng thời đỏ rực lên, tiếng chuông báo động cứ quanh quẩn trong cả văn phòng.
"Chết tiệt! Kruger cũng bị bắt rồi, đây là một cái bẫy, một sự khiêu khích và âm mưu đáng sợ!"
Pope Rozil hô lên, nhìn mười mấy phù thủy được triệu tập gấp đang vây xung quanh mình: Đội tiêu hủy pháp thuật ngẫu nhiên, Văn phòng Thần sáng, Khoa chấp hành pháp thuật, Bộ chỉ huy xóa bỏ kí ức… Biểu cảm của nữ phù thủy nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủi mà đã mất liên lạc với hai phù thủy. Kể từ khi Grindelwald thất thế hơn bốn mươi năm trước và chiến tranh phù thủy kết thúc, Bộ Pháp thuật Áo chưa từng xảy ra tình huống như thế này.
"Các quý ông quý bà, chuẩn bị chiến đấu đi. Kẻ địch cực kì nguy hiểm, tình báo hiện tại là cả Kruger và Max đều bị đối phương đánh bại chớp nhoáng, thậm chí còn không thể gửi một tin tức nào ra ngoài."
"Mặc dù trước đó anh Kruger đã đưa ra tọa độ định vị, nhưng xét đến việc Kruger cũng mất liên lạc, vì thế ta không đề nghị trực tiếp sử dụng Khóa cảng để dịch chuyển. Cách làm ổn thỏa nhất là tất cả mọi người tới ngoài Salzburg, sau khi tập hợp thì cùng tới vị trí định vị của Khóa cảng."
"Tất cả mọi người chia tổ xuất phát, ít nhất giữ để ba người hợp sức hành động, đừng để lạc nhóm."
"Xuất phát!"