Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-199
Chương 199: Chúa tể xuất hiện
Editor: Nguyetmai
Thời gian lùi lại trước đó một chút.
Trung tâm nội thành Salzburg, trên đường Kaigasse.
Ngoại trừ đường Getreidegasse mà các du khách thích nhất, đây được coi là quảng trường buôn bán náo nhiệt và phồn vinh nhất Salzburg.
Bởi vì mấy ngày nữa là lễ hội bia truyền thống (Oktoberfest) của dân tộc Bavaria ở Munich, không ít các cửa hàng ở hai bên đường phố đều đã bắt đầu trang trí những món đồ tương ứng với ngày lễ, cả thành phố chìm trong bầu không khí vui mừng ngày hội.
Một cô bé tóc bạch kim chừng mười tuổi kéo tay một ông lão khỏe mạnh đứng ở ven đường, nhìn đăm đăm vào cửa hàng thịt chiên tản ra hương thơm thịt nướng nóng hổi.
Là một thành phố lâu đời đến mức có thể xin vào di sản văn hóa thế giới, hầu hết các cửa hàng và kiến trúc ở Salzburg đều có lịch sử hàng trăm năm, cửa hàng thịt chiên quen thuộc xuất hiện trước mắt cô bé là minh chứng sáng giá nhất. Kiếp trước, lúc Alina tới đây du lịch, hướng dẫn viên không hề nói khoác, đây đúng là một cửa lâu đời hàng trăm năm.
Nếu phải lựa chọn một món ăn đại diện cho nước Áo, vậy không có gì để nghi ngờ cả, nhất định đó sẽ là thịt chiên Vienna.
Khác với thịt chiên của những đất nước khác, Liên minh châu Âu EU quá rảnh đến mức quy định chỉ có thịt chiên được làm từ thịt bê non nhiều nước mới được gọi là "thịt chiên Vienna".
Món thịt chiên Vienna chính tông cần đập dẹp trước, để chất thịt càng thêm non mềm. Tiếp theo, lần lượt cho bột mì, trứng gà, bột chiên xù, làm vỏ ngoài xốp giòn vàng óng, cuối cùng dùng mỡ bò chiên từ từ, vì thế mùi thơm thịt nướng cực kì nồng nàn, cách xa đã ngửi thấy mùi vị làm người ta thấy thỏa mãn ấy rồi.
"Chắc không phải cháu lại muốn nói là cháu đói bụng rồi đấy chứ?"
Thấy cô bé bên cạnh đột nhiên dừng chân lại, nhìn theo con mắt đăm đăm của cô bé để nhìn vào cửa hàng thịt chiên ở con đường đối diện, Grindelwald – người đã thay một bộ quần áo bình thường không nhịn được nhếch lông mày lên:
"Nếu ta nhớ không lầm thì cháu vừa ăn một chiếc hamburger rồi, trước đó còn ăn một túi bánh thịt nướng Thổ Nhĩ Kỳ, một hộp chocolate viên Mozart."
"Cháu đã cứu mạng ông… Hơ…"
Alina tủi thân mếu máo.
Mới nói được một nửa, cô bé đột nhiên ngáp một cái, khiến động tác đáng yêu không được bày ra một cách hoàn mỹ.
"Được rồi, được rồi."
Như bị đâm trúng tử huyệt, Grindelwald bất đắc dĩ thở dài một hơi, đi sang bên đường đối diện.
Nói thẳng ra, đối với Grindelwald, sự kích thích thị giác sau khi tỉnh lại và phát hiện ra bốn chiếc đũa phép được đặt chỉnh tề cạnh giường lớn hơn nhiều so với niềm vui thoát khỏi tình trạng nguy hiểm.
Mặc dù Alina nói rất nhẹ nhõm, nhưng Grindelwald thừa biết độ khó và mức nguy hiểm khi một cô bé chưa tới mười tuổi đánh bại bốn phù thủy trưởng thành.
Sau khi tỉnh lại lão chú ý thấy Bùa khiên được thiết lập trong chiếc dây chuyền trên cổ cô bé đã bị dùng hết, hành lang bệnh viện đổ nát, cửa phòng bệnh vỡ vụn, thuốc, kim tiêm, máu lẫn lộn vào nhau… Tất cả đều cho thấy sự thảm khốc của cuộc chiến trước đó.
Điều quan trọng hơn nữa là dưới tình huống như vậy mà không có bất cứ ai bị thương trong những lần đụng độ ấy.
Ừm, ít nhất kết quả đã cho thấy điều đó.
Còn về công việc che giấu tiếp theo và việc thay đổi kí ức của bốn phù thủy Bộ Pháp thuật Áo, đối với Gellert Grindelwald đã nhận được đũa phép một lần nữa, đó chỉ là chuyện cỏn con như một cái búng tay. Điều duy nhất không được hoàn mỹ là có vẻ như một nam phù thủy biết mặt Alina đã chạy mất.
"Chào ông. Đây là hai món thịt chiên Vienna mà ông đã gọi, đã gói xong xuôi rồi ạ, tất cả hết…"
Giọng nói của chủ quán to con trong cửa hàng thịt chiên đánh gãy suy nghĩ của ông lão, kéo lão trở về hiện thực một lần nữa: Phải trả tiền rồi.
Dù tự nhốt bản thân mấy chục năm trong lâu đài Nurmengard, Gellert Grindelwald vẫn là một trong những phù thủy đỉnh cao trong cả thế giới pháp thuật, sự khống chế pháp thuật cũng không giảm sút quá nhiều, ví dụ như…
"Confundus (Bùa lú)"
Đầu đũa phép mà Grindelwald giấu trong ngực lặng lẽ nhô ra, chỉ một cái rất thuần thục.
Khuôn mặt của chủ quán to con hiện lên nét mê man, ông lắc đầu, đưa túi ni lông trong tay cho Grindelwald, nở một nụ cười quen thuộc:
"Cảm ơn đã ghé thăm, đi thong thả."
Hi vọng đây là bữa cuối cùng của ngày hôm nay…
Grindelwald vung cái túi ni lông trong tay, đôi mắt hiện lên nét bất đắc dĩ.
Đường đường là một phù thủy bác học cao quý mà nhã nhặn, một lãnh tụ phù thủy suýt thì thống trị hơn một nửa thế giới pháp thuật, vậy mà lại sử dụng thần chú để ăn uống không trả tiền trong quán ăn nhỏ do Muggle mở. Chuyện này ít nhiều gì cũng khiến Grindelwald luôn cao ngạo ấy cảm thấy không được tự nhiên.
"Này, thịt chiên Vienna mà cháu muốn đấy, cẩn thận bỏng… Đợi đã! Cháu sao vậy?"
Cố gắng chen chúc trong đám đông đang xếp hàng ở quán, bước tới bên cạnh cục bông trắng ở ven đường, Grindelwald đưa túi ni lông ra phía trước, đang định dặn dò hai câu thì đột nhiên thay đổi sắc mặt.
"Cháu có sao đâu. Ông hốt hoảng thế làm gì?"
Alina khó hiểu chớp mắt, không nhịn được ngáp một cái, vươn tay giật lấy túi ni lông trong tay ông lão.
Tí tách.
Tí tách.
Mấy giọt nước hơi lạnh rơi vào mu bàn tay cô bé, sau đó rơi vào trên túi ni lông, phát ra âm thanh êm tai.
"Mưa à?"
Alina cúi đầu nhìn mu bàn tay, ánh đèn đường rọi xuống, những giọt nước cứ rơi xuống mu bàn tay trơn bóng liên tục, để lại những dấu vết màu đỏ.
"Hay đây là…"
Cô bé cảm thấy đầu óc mình hơi choáng váng, vô thức giơ tay lên lau một cái, lòng bàn tay trắng nõn, nhỏ nhắn đỏ sẫm một mảng:
"… Máu à? Lạ nhỉ, cháu bị thương bao giờ chứ?"
"Nhưng đừng hốt hoảng, vấn đề không lớn. Ông quên à, cháu là một phù thủy đấy."
Ngẩng đầu nhìn thấy Grindelwald hơi mờ đi, Alina xua tay chẳng lo lắng gì cả, lẩm bẩm một cách thuần thục.
"ur〈wyrd〉".
Một vầng sáng màu trắng xuất hiện trên đầu ngón tay cô bé, lấp lóe chưa tới nửa giây rồi… tắt lịm.
"Ớ! Lạ thật…"
Như thể uống rượu say, khuôn mặt đáng yêu của cô bé ửng hồng lên, nhíu mày một cách khó hiểu.
"ur〈wyrd〉".
Lần này, chẳng có gì xảy ra cả.
Cơn buồn ngủ mãnh liệt trước giờ chưa từng có ập tới, Alina không nhịn được mà ngáp một cái nữa, mí mắt trùng xuống:
"Buồn ngủ quá, cháu muốn ngủ trước một lúc, ông không được ăn vụng thịt chiên Vienna của cháu đâu đấy nhé…"
Vừa nói, tay phải của cô bé rũ xuống một cách vô lực, chiếc túi ni lông cầm trong tay trượt xuống mặt đất.
"Đợi đã, không được ngủ!"
Grindelwald thay đổi sắc mặt, nhanh tay đỡ lấy cô phù thủy nhỏ tóc bạch kim vừa tuột người xuống. Alina nằm trong lồng ngực ông lão, đôi mắt nhắm chặt, ngoại trừ mấy vết máu còn chưa khô thì trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo không có bất cứ sức sống nào.
Trong cảm nhận của Grindelwald, Alina không có chút vết thương nào, nhưng cơ thể của cô bé đã không thể dùng hai chữ tồi tệ để hình dung được nữa.
Vố số vết rách xuất hiện ở từng vị trí trên người cô bé, bao gồm cả những cơ quan như trái tim cũng đang thể hiện ra trạng thái kích động không bình thường.
Mấy sức mạnh bị mất kiểm soát đánh vào cơ thể của cô bé, nhưng tạm thời không tạo thành vết thương trực tiếp sau khi Alina được cường hóa, ma lực vốn ngập tràn trong cơ thể cô bé cạn kiệt sạch, chỉ còn lại một chút ánh sáng nhạt màu.
Rốt cuộc chuyện này là sao…
Trong quãng thời gian nửa ngày này, rốt cuộc cục bông trắng này đã thi triển pháp thuật bắt nguồn từ ký tự ur bao nhiêu lần rồi?
Không rảnh để ý tới ánh mắt của người bên ngoài, Grindelwald giơ hai tay ôm lấy cô bé, hai người trực tiếp biến mất trên đường cái ồn ào.
…
Salzburg, không biết địa điểm.
"Yên tâm đi, đứa bé này chỉ phóng thích thần chú quá nhiều, vượt qua sức chịu đựng của cơ thể mà thôi. Chỉ cần nghỉ ngơi một đêm thì có lẽ sẽ không sao đâu."
Một ông lão gầy nhom như một bộ xương run run xoay người lại, ánh mắt mang theo nét ngờ vực.
"Vết tích ký tự Runes, Gellert, ta chưa bao giờ nghe nói những năm qua ông có một học sinh."
"Học sinh của ta sẽ không ngốc đến mức chẳng biết bảo vệ mình. Đó là học sinh của Albus, ta chỉ tạm thời trông nom thay cho ông ấy mà thôi, ngày mai nó sẽ sắp xếp đồ đạc cút đi rồi."
Sau lưng ông lão, Grindelwald đang cúi người quan sát một quả cầu thủy tinh lớn trên mặt bàn.
Nghe thấy những gì ông lão nói, Grindelwald nhíu mày, xoay người lại nói không chút khách khí nào. Tuy rằng nói như vậy, nhưng đôi mắt lão bất giác lóe lên nét sự ấm áp.
Khựng lại một chút, Grindelwald nhìn xung quanh một lượt.
"Nơi này của ông an toàn chứ? Ý của ta là… Ông biết đấy, dù sao cũng hơn bốn mươi năm rồi."
"Ngoại trừ ông, Dumbledore, và Flamel, cả thế giới pháp thuật đều cho là ta đã chết. Chỉ cần ông đừng làm liên lụy đến ta thì nơi này sẽ an toàn mãi mãi."
Ông lão nhún vai, tức giận liếc nhìn Grindelwald:
"Hơn nữa, ông biết đấy, thời gian cũng không có ý nghĩa gì quá lớn với ta, nếu không thì ông đã chẳng tới tìm ta trước."
"Không, nguyên nhân mà ta tới tìm ông trước chỉ là vì ngươi từng có cái tên là Paracelsus. Có lẽ thời gian sẽ làm thực lực của các phù thủy yếu bớt đi, nhưng đối với một bác sĩ, thời gian sẽ chỉ làm ông mạnh hơn mà thôi."
Grindelwald nở nụ cười, quay đầu nhìn cô phù thủy nhỏ đang nằm lẳng lặng trên giường. Sau khi được chữa trị đơn giản, sắc mặt của của cô bé dần thả lỏng, khóe miệng hơi cong lên, như thể đang mơ một giấc mơ đẹp – rất hiển nhiên, sự thật chứng minh ý nghĩ của lão không sai.
"Đồng thời cũng càng dễ sợ hãi hơn…"
Sắc mặt của Paracelsus nhăn nhó lại, lẩm bẩm một cách bất mãn:
"Ta không giống những người còn trẻ như các ông, ông có thể thông cảm cho một ông lão đã 498 tuổi không hả?"
"Đây là cái gì? Tiên tri?"
Không để ý tới lời phàn nàn của Paracelsus, Grindelwald quay đầu lại một lần nữa, chỉ vào quả cầu thủy tinh lớn trên bàn và hỏi. Quả cầu thủy tinh đang hiện lên cảnh tượng trong nội thành Salzburg - ở một bên khác ngược với khu nội thành, mấy chục chiếc xe cảnh sát đang tiến về phía bệnh viện Salk mà lão và Alina vừa rời khỏi đó không lâu.
"Ta không tin tưởng tiên tri gì đó như các ông. Ta là bác sĩ, hơn nửa đời người đều chiến đấu với cái gọi là tiên tri."
Paracelsus lắc đầu khinh thường, ông hé miệng cười:
"Đây chỉ là một khung cửa sổ nhỏ mà ta thiết lập đặc biệt để quan sát sinh mệnh ngắn ngủi của những Muggle kia thôi."
"Nói thế có nghĩa là nó là những chuyện đang xảy ra?"
Vừa nói, Grindelwald vừa vươn tay chạm vào quả cầu thủy tinh. Sau một đợt sương mù, hình ảnh trong quả cầu thủy tinh thay đổi, hiện lên cảnh tượng trong bệnh viên Salk – những quan viên đến từ Bộ Pháp thuật Áo đang tụ tập lại thảo luận chuyện gì đó.
"Đúng thế."
Paracelsus nhìn lướt qua quả cầu thủy tinh một cái, khuôn mặt hiện lên nét cảm thán.
"Có một điều mà trước đó ông nói không sai. Theo thời gian trôi qua, các Muggle ngày càng nhạy cảm với sự tồn tại của phù thủy. Đây là lần Muggle xuất hiện nhanh chóng nhất trước tình huống khác thường."
"À, bởi vì lần này là bọn ta đã báo cảnh sát."
Grindelwald xua tay, thuận miệng nói.
"Hử?"
Khuôn mặt của Paracelsus không khỏi cứng đờ lại, sau đó không nhịn được mà bật cười:
"Không ngờ ông cũng làm chuyện nhàm chán như vậy. Ông biết đấy, đối với phù thủy biết Bùa dịch chuyển, những Muggle này căn bản không có bất cứ uy hiếp nào."
"Ừm, ông nói không sai. Vì thế mới nói, có lẽ ta cần một sự giúp đỡ nhỏ của bọn họ."
Nhìn Alina đang nằm trên giường, nụ cười trên mặt Grindelwald bỗng biến mất, đôi mắt hiện lên nét lạnh lùng:
"Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, đây không phải là đạo đón khách của Salzburg. Hơn nữa, còn một cậu bạn cần được xử lí."
"Đợi đã, chắc không phải ông muốn…"
Nhìn sự lạnh lùng trong mắt Grindelwald, Paracelsus không khỏi nhíu mày, bàn tay phải vô thức lần tìm hai chiếc đũa phép trên giường.
"Thời đại thuộc về ta đã qua rồi, ta hiểu điều này hơn cả ông."
Grindelwald vỗ vai Paracelsus, nở nụ cười bình tĩnh:
"Ta chỉ muốn cho người nào đó biết, Chúa tể Hắc ám thật sự là như thế nào."
"Chúa tể Hắc ám thật sư?"
"Yên tâm đi, lần này sẽ không có ai bị thương hết, ta bảo đảm với ông."
Gellert Grindelwald nhún vai, lúc bước tới cửa thì đột nhiên quay đầu lại, chỉ vào ông Paracelsus sắp vươn tay đụng phải đũa phép của Alina, dặn dò bằng giọng nghiêm túc:
"Còn nữa, nếu ông vẫn muốn đón sinh nhật thứ năm trăm của mình thì ta cho ông một lời khuyên: Tuyệt đối đừng đụng vào đũa phép bảo bối của cô nhó đó, sẽ chết đấy."
…
Salzburg, trong bệnh viện Salk.
Đối mặt với sự kêu gọi đầu hàng của cảnh sát Muggle, hầu hết các phù thủy chỉ bực bội nhíu mày lại, như thể chỉ nghe thấy tiếng muỗi vo ve đáng ghét ngoài cửa sổ.
"Tóm lại cứ về bộ trước đã, chuyện còn lại chúng ta sẽ chậm rãi điều tra."
Nhìn trận địa sẵn sàng đón địch của đoàn cảnh sát của Liên bang Áo, Pope Rozil vẫy tay mà không mấy để ý tới:
"Không cần lo lắng về những Muggle này, những chuyện sau này sẽ có thành viên của Ủy ban giải thích Hiện tượng Ma thuật cho dân Muggle tới xử lí."
Đoàng!
Ngoài vòng vây của bệnh viện vang lên tiếng nổ súng cảnh báo.
"Lặp lại một lần nữa, hãy lập tức hạ vũ khí, từ bỏ chống cự, giơ hai tay lên vị trí mà chúng tôi có thể nhìn thấy được, bước từ từ ra khỏi bệnh viện."
"Ngây ra đó làm gì nữa, đi thôi."
Pope Rozil nhíu mày lại, đũa phép trong tay quơ quơ, đang chuẩn bị dùng Bùa dịch chuyển để rời đi, nhưng biểu cảm của bà đột nhiên cứng đờ lại:
"Hả?"
Dưới cảm nhận của ma lực, khu vực này hiện lên cấm chế pháp thuật quen thuộc, công hiệu duy nhất chỉ có một – ngăn cấm dùng Bùa dịch chuyển.
"Chết tiệt, đây là một vụ mai phục!"
Sắc mặt của một nam phù thủy rất khó coi, cắn răng khẽ hét lên tức tối:
"Rốt cuộc là ai mà dám nhằm vào Bộ Pháp thuật Áo nhiều lần như thế? Chẳng lẽ bọn chúng không sợ Liên hiệp Bộ Pháp thuật Quốc tế đuổi bắt sao?"
"Ban trưởng Rozil, bây giờ chúng ta phải làm sao?"
"Có cần sử dụng điều lệ bất đắc dĩ không? Khỉ thật, tôi không muốn bị những vũ khí của Muggle đánh vào người."
Sau khi không thể thi triển Bùa dịch chuyển, trừ khi bọn họ thi triển pháp thuật để phá vây mà không để ý tới lệnh cấm, nếu không thì tất cả các phù thủy ở đây đều bị bao vây trong cái bệnh viện này.
"Đợi đã… Mọi người nhìn bên ngoài kìa! Trời ạ, đó là cái gì!"
Đúng lúc này, một phù thủy đột nhiên hô to lên.
Đèn đuốc ngoài thành phố đều đã tắt ngấm, mỗi một tòa kiến trúc đều bị dải đen trong suốt bao phủ.
Thế nhưng có vẻ như những cảnh sát Muggle ngoài bệnh viện Salk không hề bị ảnh hưởng gì cả. Rất hiển nhiên, chỉ có các phù thủy trong bệnh viện mới nhìn thấy dải đen trong suốt này, những điều ngoài dự liệu xảy ra liên tục khiến các phù thủy thi nhau rút đũa phép ra, khuôn mặt chứa đầy sự căng thẳng.
Pope Rozil ngẩng đầu lên, nhìn bóng đen trong suốt giáng xuống từ trên trời bằng ánh mắt phức tạp, cả bệnh viện bị bao phủ bởi bóng tối. Sờ vào bệnh án trong ngực, giọng nói của bà cực kì nghiêm trọng:
"Đó là Grindelwald. Gellert Grindelwald, hơn sáu mươi năm trước, ông ta đã triệu hoán thánh đồ của mình như vậy."
Editor: Nguyetmai
Thời gian lùi lại trước đó một chút.
Trung tâm nội thành Salzburg, trên đường Kaigasse.
Ngoại trừ đường Getreidegasse mà các du khách thích nhất, đây được coi là quảng trường buôn bán náo nhiệt và phồn vinh nhất Salzburg.
Bởi vì mấy ngày nữa là lễ hội bia truyền thống (Oktoberfest) của dân tộc Bavaria ở Munich, không ít các cửa hàng ở hai bên đường phố đều đã bắt đầu trang trí những món đồ tương ứng với ngày lễ, cả thành phố chìm trong bầu không khí vui mừng ngày hội.
Một cô bé tóc bạch kim chừng mười tuổi kéo tay một ông lão khỏe mạnh đứng ở ven đường, nhìn đăm đăm vào cửa hàng thịt chiên tản ra hương thơm thịt nướng nóng hổi.
Là một thành phố lâu đời đến mức có thể xin vào di sản văn hóa thế giới, hầu hết các cửa hàng và kiến trúc ở Salzburg đều có lịch sử hàng trăm năm, cửa hàng thịt chiên quen thuộc xuất hiện trước mắt cô bé là minh chứng sáng giá nhất. Kiếp trước, lúc Alina tới đây du lịch, hướng dẫn viên không hề nói khoác, đây đúng là một cửa lâu đời hàng trăm năm.
Nếu phải lựa chọn một món ăn đại diện cho nước Áo, vậy không có gì để nghi ngờ cả, nhất định đó sẽ là thịt chiên Vienna.
Khác với thịt chiên của những đất nước khác, Liên minh châu Âu EU quá rảnh đến mức quy định chỉ có thịt chiên được làm từ thịt bê non nhiều nước mới được gọi là "thịt chiên Vienna".
Món thịt chiên Vienna chính tông cần đập dẹp trước, để chất thịt càng thêm non mềm. Tiếp theo, lần lượt cho bột mì, trứng gà, bột chiên xù, làm vỏ ngoài xốp giòn vàng óng, cuối cùng dùng mỡ bò chiên từ từ, vì thế mùi thơm thịt nướng cực kì nồng nàn, cách xa đã ngửi thấy mùi vị làm người ta thấy thỏa mãn ấy rồi.
"Chắc không phải cháu lại muốn nói là cháu đói bụng rồi đấy chứ?"
Thấy cô bé bên cạnh đột nhiên dừng chân lại, nhìn theo con mắt đăm đăm của cô bé để nhìn vào cửa hàng thịt chiên ở con đường đối diện, Grindelwald – người đã thay một bộ quần áo bình thường không nhịn được nhếch lông mày lên:
"Nếu ta nhớ không lầm thì cháu vừa ăn một chiếc hamburger rồi, trước đó còn ăn một túi bánh thịt nướng Thổ Nhĩ Kỳ, một hộp chocolate viên Mozart."
"Cháu đã cứu mạng ông… Hơ…"
Alina tủi thân mếu máo.
Mới nói được một nửa, cô bé đột nhiên ngáp một cái, khiến động tác đáng yêu không được bày ra một cách hoàn mỹ.
"Được rồi, được rồi."
Như bị đâm trúng tử huyệt, Grindelwald bất đắc dĩ thở dài một hơi, đi sang bên đường đối diện.
Nói thẳng ra, đối với Grindelwald, sự kích thích thị giác sau khi tỉnh lại và phát hiện ra bốn chiếc đũa phép được đặt chỉnh tề cạnh giường lớn hơn nhiều so với niềm vui thoát khỏi tình trạng nguy hiểm.
Mặc dù Alina nói rất nhẹ nhõm, nhưng Grindelwald thừa biết độ khó và mức nguy hiểm khi một cô bé chưa tới mười tuổi đánh bại bốn phù thủy trưởng thành.
Sau khi tỉnh lại lão chú ý thấy Bùa khiên được thiết lập trong chiếc dây chuyền trên cổ cô bé đã bị dùng hết, hành lang bệnh viện đổ nát, cửa phòng bệnh vỡ vụn, thuốc, kim tiêm, máu lẫn lộn vào nhau… Tất cả đều cho thấy sự thảm khốc của cuộc chiến trước đó.
Điều quan trọng hơn nữa là dưới tình huống như vậy mà không có bất cứ ai bị thương trong những lần đụng độ ấy.
Ừm, ít nhất kết quả đã cho thấy điều đó.
Còn về công việc che giấu tiếp theo và việc thay đổi kí ức của bốn phù thủy Bộ Pháp thuật Áo, đối với Gellert Grindelwald đã nhận được đũa phép một lần nữa, đó chỉ là chuyện cỏn con như một cái búng tay. Điều duy nhất không được hoàn mỹ là có vẻ như một nam phù thủy biết mặt Alina đã chạy mất.
"Chào ông. Đây là hai món thịt chiên Vienna mà ông đã gọi, đã gói xong xuôi rồi ạ, tất cả hết…"
Giọng nói của chủ quán to con trong cửa hàng thịt chiên đánh gãy suy nghĩ của ông lão, kéo lão trở về hiện thực một lần nữa: Phải trả tiền rồi.
Dù tự nhốt bản thân mấy chục năm trong lâu đài Nurmengard, Gellert Grindelwald vẫn là một trong những phù thủy đỉnh cao trong cả thế giới pháp thuật, sự khống chế pháp thuật cũng không giảm sút quá nhiều, ví dụ như…
"Confundus (Bùa lú)"
Đầu đũa phép mà Grindelwald giấu trong ngực lặng lẽ nhô ra, chỉ một cái rất thuần thục.
Khuôn mặt của chủ quán to con hiện lên nét mê man, ông lắc đầu, đưa túi ni lông trong tay cho Grindelwald, nở một nụ cười quen thuộc:
"Cảm ơn đã ghé thăm, đi thong thả."
Hi vọng đây là bữa cuối cùng của ngày hôm nay…
Grindelwald vung cái túi ni lông trong tay, đôi mắt hiện lên nét bất đắc dĩ.
Đường đường là một phù thủy bác học cao quý mà nhã nhặn, một lãnh tụ phù thủy suýt thì thống trị hơn một nửa thế giới pháp thuật, vậy mà lại sử dụng thần chú để ăn uống không trả tiền trong quán ăn nhỏ do Muggle mở. Chuyện này ít nhiều gì cũng khiến Grindelwald luôn cao ngạo ấy cảm thấy không được tự nhiên.
"Này, thịt chiên Vienna mà cháu muốn đấy, cẩn thận bỏng… Đợi đã! Cháu sao vậy?"
Cố gắng chen chúc trong đám đông đang xếp hàng ở quán, bước tới bên cạnh cục bông trắng ở ven đường, Grindelwald đưa túi ni lông ra phía trước, đang định dặn dò hai câu thì đột nhiên thay đổi sắc mặt.
"Cháu có sao đâu. Ông hốt hoảng thế làm gì?"
Alina khó hiểu chớp mắt, không nhịn được ngáp một cái, vươn tay giật lấy túi ni lông trong tay ông lão.
Tí tách.
Tí tách.
Mấy giọt nước hơi lạnh rơi vào mu bàn tay cô bé, sau đó rơi vào trên túi ni lông, phát ra âm thanh êm tai.
"Mưa à?"
Alina cúi đầu nhìn mu bàn tay, ánh đèn đường rọi xuống, những giọt nước cứ rơi xuống mu bàn tay trơn bóng liên tục, để lại những dấu vết màu đỏ.
"Hay đây là…"
Cô bé cảm thấy đầu óc mình hơi choáng váng, vô thức giơ tay lên lau một cái, lòng bàn tay trắng nõn, nhỏ nhắn đỏ sẫm một mảng:
"… Máu à? Lạ nhỉ, cháu bị thương bao giờ chứ?"
"Nhưng đừng hốt hoảng, vấn đề không lớn. Ông quên à, cháu là một phù thủy đấy."
Ngẩng đầu nhìn thấy Grindelwald hơi mờ đi, Alina xua tay chẳng lo lắng gì cả, lẩm bẩm một cách thuần thục.
"ur〈wyrd〉".
Một vầng sáng màu trắng xuất hiện trên đầu ngón tay cô bé, lấp lóe chưa tới nửa giây rồi… tắt lịm.
"Ớ! Lạ thật…"
Như thể uống rượu say, khuôn mặt đáng yêu của cô bé ửng hồng lên, nhíu mày một cách khó hiểu.
"ur〈wyrd〉".
Lần này, chẳng có gì xảy ra cả.
Cơn buồn ngủ mãnh liệt trước giờ chưa từng có ập tới, Alina không nhịn được mà ngáp một cái nữa, mí mắt trùng xuống:
"Buồn ngủ quá, cháu muốn ngủ trước một lúc, ông không được ăn vụng thịt chiên Vienna của cháu đâu đấy nhé…"
Vừa nói, tay phải của cô bé rũ xuống một cách vô lực, chiếc túi ni lông cầm trong tay trượt xuống mặt đất.
"Đợi đã, không được ngủ!"
Grindelwald thay đổi sắc mặt, nhanh tay đỡ lấy cô phù thủy nhỏ tóc bạch kim vừa tuột người xuống. Alina nằm trong lồng ngực ông lão, đôi mắt nhắm chặt, ngoại trừ mấy vết máu còn chưa khô thì trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo không có bất cứ sức sống nào.
Trong cảm nhận của Grindelwald, Alina không có chút vết thương nào, nhưng cơ thể của cô bé đã không thể dùng hai chữ tồi tệ để hình dung được nữa.
Vố số vết rách xuất hiện ở từng vị trí trên người cô bé, bao gồm cả những cơ quan như trái tim cũng đang thể hiện ra trạng thái kích động không bình thường.
Mấy sức mạnh bị mất kiểm soát đánh vào cơ thể của cô bé, nhưng tạm thời không tạo thành vết thương trực tiếp sau khi Alina được cường hóa, ma lực vốn ngập tràn trong cơ thể cô bé cạn kiệt sạch, chỉ còn lại một chút ánh sáng nhạt màu.
Rốt cuộc chuyện này là sao…
Trong quãng thời gian nửa ngày này, rốt cuộc cục bông trắng này đã thi triển pháp thuật bắt nguồn từ ký tự ur bao nhiêu lần rồi?
Không rảnh để ý tới ánh mắt của người bên ngoài, Grindelwald giơ hai tay ôm lấy cô bé, hai người trực tiếp biến mất trên đường cái ồn ào.
…
Salzburg, không biết địa điểm.
"Yên tâm đi, đứa bé này chỉ phóng thích thần chú quá nhiều, vượt qua sức chịu đựng của cơ thể mà thôi. Chỉ cần nghỉ ngơi một đêm thì có lẽ sẽ không sao đâu."
Một ông lão gầy nhom như một bộ xương run run xoay người lại, ánh mắt mang theo nét ngờ vực.
"Vết tích ký tự Runes, Gellert, ta chưa bao giờ nghe nói những năm qua ông có một học sinh."
"Học sinh của ta sẽ không ngốc đến mức chẳng biết bảo vệ mình. Đó là học sinh của Albus, ta chỉ tạm thời trông nom thay cho ông ấy mà thôi, ngày mai nó sẽ sắp xếp đồ đạc cút đi rồi."
Sau lưng ông lão, Grindelwald đang cúi người quan sát một quả cầu thủy tinh lớn trên mặt bàn.
Nghe thấy những gì ông lão nói, Grindelwald nhíu mày, xoay người lại nói không chút khách khí nào. Tuy rằng nói như vậy, nhưng đôi mắt lão bất giác lóe lên nét sự ấm áp.
Khựng lại một chút, Grindelwald nhìn xung quanh một lượt.
"Nơi này của ông an toàn chứ? Ý của ta là… Ông biết đấy, dù sao cũng hơn bốn mươi năm rồi."
"Ngoại trừ ông, Dumbledore, và Flamel, cả thế giới pháp thuật đều cho là ta đã chết. Chỉ cần ông đừng làm liên lụy đến ta thì nơi này sẽ an toàn mãi mãi."
Ông lão nhún vai, tức giận liếc nhìn Grindelwald:
"Hơn nữa, ông biết đấy, thời gian cũng không có ý nghĩa gì quá lớn với ta, nếu không thì ông đã chẳng tới tìm ta trước."
"Không, nguyên nhân mà ta tới tìm ông trước chỉ là vì ngươi từng có cái tên là Paracelsus. Có lẽ thời gian sẽ làm thực lực của các phù thủy yếu bớt đi, nhưng đối với một bác sĩ, thời gian sẽ chỉ làm ông mạnh hơn mà thôi."
Grindelwald nở nụ cười, quay đầu nhìn cô phù thủy nhỏ đang nằm lẳng lặng trên giường. Sau khi được chữa trị đơn giản, sắc mặt của của cô bé dần thả lỏng, khóe miệng hơi cong lên, như thể đang mơ một giấc mơ đẹp – rất hiển nhiên, sự thật chứng minh ý nghĩ của lão không sai.
"Đồng thời cũng càng dễ sợ hãi hơn…"
Sắc mặt của Paracelsus nhăn nhó lại, lẩm bẩm một cách bất mãn:
"Ta không giống những người còn trẻ như các ông, ông có thể thông cảm cho một ông lão đã 498 tuổi không hả?"
"Đây là cái gì? Tiên tri?"
Không để ý tới lời phàn nàn của Paracelsus, Grindelwald quay đầu lại một lần nữa, chỉ vào quả cầu thủy tinh lớn trên bàn và hỏi. Quả cầu thủy tinh đang hiện lên cảnh tượng trong nội thành Salzburg - ở một bên khác ngược với khu nội thành, mấy chục chiếc xe cảnh sát đang tiến về phía bệnh viện Salk mà lão và Alina vừa rời khỏi đó không lâu.
"Ta không tin tưởng tiên tri gì đó như các ông. Ta là bác sĩ, hơn nửa đời người đều chiến đấu với cái gọi là tiên tri."
Paracelsus lắc đầu khinh thường, ông hé miệng cười:
"Đây chỉ là một khung cửa sổ nhỏ mà ta thiết lập đặc biệt để quan sát sinh mệnh ngắn ngủi của những Muggle kia thôi."
"Nói thế có nghĩa là nó là những chuyện đang xảy ra?"
Vừa nói, Grindelwald vừa vươn tay chạm vào quả cầu thủy tinh. Sau một đợt sương mù, hình ảnh trong quả cầu thủy tinh thay đổi, hiện lên cảnh tượng trong bệnh viên Salk – những quan viên đến từ Bộ Pháp thuật Áo đang tụ tập lại thảo luận chuyện gì đó.
"Đúng thế."
Paracelsus nhìn lướt qua quả cầu thủy tinh một cái, khuôn mặt hiện lên nét cảm thán.
"Có một điều mà trước đó ông nói không sai. Theo thời gian trôi qua, các Muggle ngày càng nhạy cảm với sự tồn tại của phù thủy. Đây là lần Muggle xuất hiện nhanh chóng nhất trước tình huống khác thường."
"À, bởi vì lần này là bọn ta đã báo cảnh sát."
Grindelwald xua tay, thuận miệng nói.
"Hử?"
Khuôn mặt của Paracelsus không khỏi cứng đờ lại, sau đó không nhịn được mà bật cười:
"Không ngờ ông cũng làm chuyện nhàm chán như vậy. Ông biết đấy, đối với phù thủy biết Bùa dịch chuyển, những Muggle này căn bản không có bất cứ uy hiếp nào."
"Ừm, ông nói không sai. Vì thế mới nói, có lẽ ta cần một sự giúp đỡ nhỏ của bọn họ."
Nhìn Alina đang nằm trên giường, nụ cười trên mặt Grindelwald bỗng biến mất, đôi mắt hiện lên nét lạnh lùng:
"Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, đây không phải là đạo đón khách của Salzburg. Hơn nữa, còn một cậu bạn cần được xử lí."
"Đợi đã, chắc không phải ông muốn…"
Nhìn sự lạnh lùng trong mắt Grindelwald, Paracelsus không khỏi nhíu mày, bàn tay phải vô thức lần tìm hai chiếc đũa phép trên giường.
"Thời đại thuộc về ta đã qua rồi, ta hiểu điều này hơn cả ông."
Grindelwald vỗ vai Paracelsus, nở nụ cười bình tĩnh:
"Ta chỉ muốn cho người nào đó biết, Chúa tể Hắc ám thật sự là như thế nào."
"Chúa tể Hắc ám thật sư?"
"Yên tâm đi, lần này sẽ không có ai bị thương hết, ta bảo đảm với ông."
Gellert Grindelwald nhún vai, lúc bước tới cửa thì đột nhiên quay đầu lại, chỉ vào ông Paracelsus sắp vươn tay đụng phải đũa phép của Alina, dặn dò bằng giọng nghiêm túc:
"Còn nữa, nếu ông vẫn muốn đón sinh nhật thứ năm trăm của mình thì ta cho ông một lời khuyên: Tuyệt đối đừng đụng vào đũa phép bảo bối của cô nhó đó, sẽ chết đấy."
…
Salzburg, trong bệnh viện Salk.
Đối mặt với sự kêu gọi đầu hàng của cảnh sát Muggle, hầu hết các phù thủy chỉ bực bội nhíu mày lại, như thể chỉ nghe thấy tiếng muỗi vo ve đáng ghét ngoài cửa sổ.
"Tóm lại cứ về bộ trước đã, chuyện còn lại chúng ta sẽ chậm rãi điều tra."
Nhìn trận địa sẵn sàng đón địch của đoàn cảnh sát của Liên bang Áo, Pope Rozil vẫy tay mà không mấy để ý tới:
"Không cần lo lắng về những Muggle này, những chuyện sau này sẽ có thành viên của Ủy ban giải thích Hiện tượng Ma thuật cho dân Muggle tới xử lí."
Đoàng!
Ngoài vòng vây của bệnh viện vang lên tiếng nổ súng cảnh báo.
"Lặp lại một lần nữa, hãy lập tức hạ vũ khí, từ bỏ chống cự, giơ hai tay lên vị trí mà chúng tôi có thể nhìn thấy được, bước từ từ ra khỏi bệnh viện."
"Ngây ra đó làm gì nữa, đi thôi."
Pope Rozil nhíu mày lại, đũa phép trong tay quơ quơ, đang chuẩn bị dùng Bùa dịch chuyển để rời đi, nhưng biểu cảm của bà đột nhiên cứng đờ lại:
"Hả?"
Dưới cảm nhận của ma lực, khu vực này hiện lên cấm chế pháp thuật quen thuộc, công hiệu duy nhất chỉ có một – ngăn cấm dùng Bùa dịch chuyển.
"Chết tiệt, đây là một vụ mai phục!"
Sắc mặt của một nam phù thủy rất khó coi, cắn răng khẽ hét lên tức tối:
"Rốt cuộc là ai mà dám nhằm vào Bộ Pháp thuật Áo nhiều lần như thế? Chẳng lẽ bọn chúng không sợ Liên hiệp Bộ Pháp thuật Quốc tế đuổi bắt sao?"
"Ban trưởng Rozil, bây giờ chúng ta phải làm sao?"
"Có cần sử dụng điều lệ bất đắc dĩ không? Khỉ thật, tôi không muốn bị những vũ khí của Muggle đánh vào người."
Sau khi không thể thi triển Bùa dịch chuyển, trừ khi bọn họ thi triển pháp thuật để phá vây mà không để ý tới lệnh cấm, nếu không thì tất cả các phù thủy ở đây đều bị bao vây trong cái bệnh viện này.
"Đợi đã… Mọi người nhìn bên ngoài kìa! Trời ạ, đó là cái gì!"
Đúng lúc này, một phù thủy đột nhiên hô to lên.
Đèn đuốc ngoài thành phố đều đã tắt ngấm, mỗi một tòa kiến trúc đều bị dải đen trong suốt bao phủ.
Thế nhưng có vẻ như những cảnh sát Muggle ngoài bệnh viện Salk không hề bị ảnh hưởng gì cả. Rất hiển nhiên, chỉ có các phù thủy trong bệnh viện mới nhìn thấy dải đen trong suốt này, những điều ngoài dự liệu xảy ra liên tục khiến các phù thủy thi nhau rút đũa phép ra, khuôn mặt chứa đầy sự căng thẳng.
Pope Rozil ngẩng đầu lên, nhìn bóng đen trong suốt giáng xuống từ trên trời bằng ánh mắt phức tạp, cả bệnh viện bị bao phủ bởi bóng tối. Sờ vào bệnh án trong ngực, giọng nói của bà cực kì nghiêm trọng:
"Đó là Grindelwald. Gellert Grindelwald, hơn sáu mươi năm trước, ông ta đã triệu hoán thánh đồ của mình như vậy."