Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-203
Chương 203: Hai người trò chuyện đi, tôi đi mua bữa ăn khuya trước đã
Editor: Nguyetmai
Màn đêm buông xuống.
Dải lụa đen giữa bầu trời đã biến mất, các phù thủy già tụ tập trước cửa bệnh viện cũng đã tản đi. Bọn họ tụm năm tụm ba hòa vào thành phố có đèn đuốc sáng choang một lần nữa, giống như những giọt nước mưa rơi vào trong mặt hồ, không còn chút dấu vết nào.
Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, đương nhiên Grindelwald cũng quay lại chỗ ở bí mật được những tầng pháp thuật bảo vệ của Paracelsus.
Không có gì bất ngờ xảy ra, trong căn phòng không tính là rộng rãi có thêm một vị khách: Lão phù thủy đeo cặp kính hình bán nguyệt, cái mũi dài cong bị gãy, mái tóc bạc trắng dài và chòm râu rủ xuống - Albus Dumbledore mới từ London của nước Anh chạy đến Salzburg.
"Xin lỗi, Gellert. Đối với chuyện đến muộn, tôi cảm thấy vô cùng áy náy. Đương nhiên, cũng giống như lời tôi nói cho các vị trong Bộ Pháp thuật vậy, tôi tin rằng ông có nỗi khổ của mình..." Dumbledore đứng dậy từ trên ghế, ôn hòa cười với lão.
"Hohenheim, cô bé có khỏe không?"
Ánh mắt Grindelwald hờ hững lướt qua Dumbledore, tầm mắt của lão trực tiếp bỏ qua cụ, nhìn về phía bé gái với tóc bạch kim đang lẳng lặng nằm trên chiếc giường mềm mại trong căn phòng, như thể Dumbledore chỉ là một người trong suốt.
"Không có vấn đề gì, đứa bé này ngủ rất say. Sức sống chất chứa trong cơ thể cô bé còn mạnh hơn sự tưởng tượng của chúng ta... Dù sao ông cũng biết mà, thông thường phù thủy lai đều như vậy."
Paracelsus, cũng chính là Hohenheim lúng túng liếc mắt nhìn Dumbledore – người bị Grindelwald cố tình phớt lờ. Ông nhún vai một cái rồi trả lời, có điều trong giọng nói quả thật không có vẻ gì là bất ngờ.
Không thể không nói, trên phương diện tố chất thân thể, quả thật phù thủy lai có nhiều ưu thế hơn loài người bình thường. Là một người có khả năng là bác sĩ lớn tuổi nhất hiện nay của thế giới pháp thuật, thân phận lai Veela của Alina gần như đã bị Hohenheim nhận ra từ giây đầu tiên khi cô vào phòng.
"Không sao là tốt rồi."
Nghe được câu trả lời của Hohenheim, lông mày của Grindelwald dãn ra, vẻ mặt không khỏi trở nên thoải mái.
"Gellert, yên tâm đi. Cô bé sẽ nhận được sự chăm sóc tốt hơn ở Hogwarts. Nếu tôi đã đến rồi thì ông cứ yên tâm giao chuyện sau đó cho tôi là được, ông cũng có thể nghỉ ngơi."
Theo tầm mắt của Grindelwald, Dumbledore liếc nhìn Alina trong cơn ngủ mê. Cụ hơi nhíu mày, đang định bước lên vài bước, ở khoảng cách gần lại kiểm tra tình hình của cô bé.
Bỗng nhiên, một màn ánh sáng màu trắng xuất hiện xung quanh Dumbledore, vây cụ lại tại chỗ.
"Xin lỗi, tôi cho rằng ông vẫn chưa thể dẫn cô bé đi được đâu."
Grindelwald hờ hững xoay cây đũa phép trong tay, nhẹ giọng nói.
Dumbledore khẽ nhíu mày, cụ rút đũa phép ra vẫy vẫy, màn ánh sáng trắng giống như băng tuyết nhanh chóng tan ra dưới ánh mặt trời.
Nhưng mà vào lúc Dumbledore triển khai pháp thuật, Gellert Grindelwald đã nhanh chân đến bên giường Alina.
Grindelwald đứng lại bên mép gường Alina, tiện tay vẫy vẫy đũa phép, một tầng bảo vệ cách âm vô hình bao phủ trên người cô bé ở sau lão, ngăn cản hết thảy âm thanh và sự ầm ĩ có thể xuất hiện.
Đũa phép thuộc về một nam phù thủy thuộc Bộ Pháp thuật chưa kịp báo họ tên chậm rãi di chuyển trên đầu ngón tay dài và gầy gò của ông lão. Từ lúc vào nhà đến nay, lần đầu tiên Grindelwald ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Dumbledore, nhẹ giọng nói:
"Tôi nói... cách xa đứa bé này, ông không nghe sao? Bây giờ cô bé cần nghỉ ngơi."
Từ ngôn ngữ đến động tác, quả thật sự bài xích và địch ý mà Chúa tể Hắc ám đời đầu tiên thể hiện ra không thể rõ ràng hơn được nữa.
"Ôi, chuyện này không buồn cười đâu, Gellert."
Dumbledore mỉm cười khẽ lắc đầu, đũa phép giương lên, ngón tay của cụ vô thức khẽ vuốt ve hoa văn gỗ trên thân đũa phép: "Cô bé thuộc về Hogwarts, ngày mai còn có tiết học suốt cả ngày nữa."
"Ồ, vậy sao? Như vậy có nghĩa là không cần trở về lâu đài Hogwarts gấp gáp đến thế. Hơn nữa tôi còn chưa báo thành quả học tập mấy hôm nay của cô bé cho ông nữa kìa." Grindelwald khẽ nhướng mày, đũa phép trong tay lắc lư, vị trí mà đũa phép chỉ vào không ngừng thay đổi một cách vô tình hoặc cố ý.
Trái ngược với vẻ mặt và cuộc đối thoại nhìn có vẻ bình tĩnh của hai người, hai luồng ma lực nồng độ cao bắt đầu khuấy động trong không khí.
"Ờm... Kể ra ta bỗng cảm thấy hơi đói bụng, ta ra ngoài mua bữa ăn khuya. Hay là hai người trò chuyện trước vậy?"
Paracelsus nhìn hai phù thủy đang đối đầu, khốn khổ nuốt một ngụm nước bọt, lưu luyến nhìn căn phòng sắp được trăm năm, nói một cách dè dặt.
Ông biết ngay tất cả những người phụ nữ đều là phiền phức mà, nhất là phụ nữ có huyết thống Veela. Cũng may ông nhận ra điểm này từ rất sớm, không bị treo cổ trên một cái cây suốt mấy trăm năm như Nicolas Flamel đáng thương.
Dumbledore mang theo sự áy náy, khẽ gật đầu với người chủ nhà: "Xin lỗi, có thể cho chúng tôi ở với nhau một lúc không? Chỉ là một số hiểu lầm thôi, tôi nghĩ sẽ không quá lâu đâu."
"Không sao, không có vấn đề gì." Paracelsus vội vàng khoát tay: "Tôi bỗng nhiên muốn ra ngoài đi dạo, đêm nay sẽ không về, không cần để ý đến tôi."
Ông còn muốn sống thêm hai năm, chúc mừng sinh nhật năm trăm tuổi của mình cơ mà. Lỡ như bị cuốn vào sự tranh đấu của hai phù thủy nguy hiểm nhất từ trước tới nay, hoặc là bất cẩn nghe thấy bí mật gì đó không nên nghe, có lẽ sau này ông cũng chỉ có thể mừng ngày giỗ.
"Đương nhiên nếu có thể, xin hãy tha cho căn nhà đáng thương của tôi. Đây tuyệt đối không phải là chỗ quyết đấu xứng với thân phận của hai người."
Kẽo kẹt.
Theo bóng dáng của Paracelsus biến mất ở trong phòng, cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, trong phòng chỉ còn ba người là Grindelwald, Dumbledore và Alina.
"Gellert, có lẽ chúng ta cần phải nói chuyện, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đây không phải là chuyện đùa."
Dumbledore khẽ nhíu mày, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, dùng sức xoa vào chỗ giữa hai hàng lông mày: "Ông hoàn toàn không thể tưởng tượng được đâu, khi nghe tin ông vượt ngục và cả Salzburg bị pháp thuật của ông bao phủ, áp lực mà tôi phải chịu khi đối diện với Bộ Pháp thuật nước Áo và Bộ Pháp thuật nước Anh... Càng không cần phải nói đến chuyện lúc tôi đến lâu đài Nurmengard, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là hai cái lỗ to kia."
"Đã như vậy, hay là tôi nói cho ông biết một chuyện buồn cười và thú vị hơn nhé?"
Khóe miệng của Grindelwald cong lên, lão đột nhiên đổi chủ đề, ung dung nói với giọng như đang kể chuyện vặt trong nhà:
"Ông biết không, hôm nay suýt chút nữa tôi đã chết, chết với một căn bệnh mà các Muggle gọi là bệnh tiểu đường nhiễm toan Ketone... nếu đứa bé này không cứu tôi."
Vừa nói, lão phù thủy tùy ý chỉ vào cô bé ở phía sau. Lão tùy tiện ngồi lên giường, cẩn thận chải vuốt sợi tóc trên trán Alina, động tác dịu dàng đến mức chỉ sợ bất cẩn một chút sẽ khiến cô bé tỉnh dậy khỏi giấc mơ.
"Có chuyện như vậy sao? Gellert, tôi không..." Vẻ mặt của Dumbledore thay đổi, cụ há miệng.
Dù sao thời gian cho cụ quá ngắn, từ lúc nhận được lời cầu viện của Bộ Pháp thuật nước Áo, đến lúc cụ đến Salzburg chỉ có chưa tới nửa tiếng. Càng không cần phải nói đến chuyện không thể tìm ra bất kì ai có thể nói rõ đầu đuôi câu chuyện trong cả Bộ Pháp thuật Áo.
"Chờ chút, đây còn không phải là chuyện thú vị nhất đâu."
Grindelwald nhếch môi cười cợt, giơ tay lên cắt ngang Dumbledore. Đáy mắt lão hiện ra sự dịu dàng, lão lấy bốn cây đũa phép ra khỏi lồng ngực rồi quơ quơ trước mặt Dumbledore, tốc độ nói hơi tăng nhanh hơn một chút.
"Bởi vì người bận rộn trong giới pháp thuật như ông đột nhiên đến muộn, cùng với việc ông già vô dụng như tôi đi đến nửa đường lại hôn mê, vì muốn chữa khỏi tôi, cô bé trên người không có một đồng, lại không biết nói tiếng Đức ngu ngốc đến mức đánh một trận với các nhân viên trong Bộ Pháp thuật nước Áo... Bốn tên phù thủy trưởng thành... Điều càng thú vị hơn là trong cả vụ việc lần này, người duy nhất bị thương bây giờ chỉ có cục bông trắng ngu ngốc này thôi."
"Nếu quả thật là vậy, thế thì ông cứ yên tâm, tôi sẽ phụ trách hết thảy công việc khắc phục hậu quả và giải thích những chuyện liên quan đến sự kiện này. Alina Kaslana sẽ không phải chịu bất kì hình phạt nào từ Bộ Pháp thuật..." Dumbledore không chút do dự nói.
"Không cần, tôi đã xử lý xong."
Grindelwald hừ khẽ một tiếng, khuôn mặt lộ ra vẻ hài hước: "Vụ việc lần này chẳng liên quan gì đến Alina cả. Chỉ có chuyện một tên Chúa tể Hắc ám trong truyền thuyết rảnh rỗi đến phát chán, ra ngoài tìm đám bạn già để nói chuyện phiếm, còn thuận tiện đi dạo xung quanh một vòng."
Editor: Nguyetmai
Màn đêm buông xuống.
Dải lụa đen giữa bầu trời đã biến mất, các phù thủy già tụ tập trước cửa bệnh viện cũng đã tản đi. Bọn họ tụm năm tụm ba hòa vào thành phố có đèn đuốc sáng choang một lần nữa, giống như những giọt nước mưa rơi vào trong mặt hồ, không còn chút dấu vết nào.
Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, đương nhiên Grindelwald cũng quay lại chỗ ở bí mật được những tầng pháp thuật bảo vệ của Paracelsus.
Không có gì bất ngờ xảy ra, trong căn phòng không tính là rộng rãi có thêm một vị khách: Lão phù thủy đeo cặp kính hình bán nguyệt, cái mũi dài cong bị gãy, mái tóc bạc trắng dài và chòm râu rủ xuống - Albus Dumbledore mới từ London của nước Anh chạy đến Salzburg.
"Xin lỗi, Gellert. Đối với chuyện đến muộn, tôi cảm thấy vô cùng áy náy. Đương nhiên, cũng giống như lời tôi nói cho các vị trong Bộ Pháp thuật vậy, tôi tin rằng ông có nỗi khổ của mình..." Dumbledore đứng dậy từ trên ghế, ôn hòa cười với lão.
"Hohenheim, cô bé có khỏe không?"
Ánh mắt Grindelwald hờ hững lướt qua Dumbledore, tầm mắt của lão trực tiếp bỏ qua cụ, nhìn về phía bé gái với tóc bạch kim đang lẳng lặng nằm trên chiếc giường mềm mại trong căn phòng, như thể Dumbledore chỉ là một người trong suốt.
"Không có vấn đề gì, đứa bé này ngủ rất say. Sức sống chất chứa trong cơ thể cô bé còn mạnh hơn sự tưởng tượng của chúng ta... Dù sao ông cũng biết mà, thông thường phù thủy lai đều như vậy."
Paracelsus, cũng chính là Hohenheim lúng túng liếc mắt nhìn Dumbledore – người bị Grindelwald cố tình phớt lờ. Ông nhún vai một cái rồi trả lời, có điều trong giọng nói quả thật không có vẻ gì là bất ngờ.
Không thể không nói, trên phương diện tố chất thân thể, quả thật phù thủy lai có nhiều ưu thế hơn loài người bình thường. Là một người có khả năng là bác sĩ lớn tuổi nhất hiện nay của thế giới pháp thuật, thân phận lai Veela của Alina gần như đã bị Hohenheim nhận ra từ giây đầu tiên khi cô vào phòng.
"Không sao là tốt rồi."
Nghe được câu trả lời của Hohenheim, lông mày của Grindelwald dãn ra, vẻ mặt không khỏi trở nên thoải mái.
"Gellert, yên tâm đi. Cô bé sẽ nhận được sự chăm sóc tốt hơn ở Hogwarts. Nếu tôi đã đến rồi thì ông cứ yên tâm giao chuyện sau đó cho tôi là được, ông cũng có thể nghỉ ngơi."
Theo tầm mắt của Grindelwald, Dumbledore liếc nhìn Alina trong cơn ngủ mê. Cụ hơi nhíu mày, đang định bước lên vài bước, ở khoảng cách gần lại kiểm tra tình hình của cô bé.
Bỗng nhiên, một màn ánh sáng màu trắng xuất hiện xung quanh Dumbledore, vây cụ lại tại chỗ.
"Xin lỗi, tôi cho rằng ông vẫn chưa thể dẫn cô bé đi được đâu."
Grindelwald hờ hững xoay cây đũa phép trong tay, nhẹ giọng nói.
Dumbledore khẽ nhíu mày, cụ rút đũa phép ra vẫy vẫy, màn ánh sáng trắng giống như băng tuyết nhanh chóng tan ra dưới ánh mặt trời.
Nhưng mà vào lúc Dumbledore triển khai pháp thuật, Gellert Grindelwald đã nhanh chân đến bên giường Alina.
Grindelwald đứng lại bên mép gường Alina, tiện tay vẫy vẫy đũa phép, một tầng bảo vệ cách âm vô hình bao phủ trên người cô bé ở sau lão, ngăn cản hết thảy âm thanh và sự ầm ĩ có thể xuất hiện.
Đũa phép thuộc về một nam phù thủy thuộc Bộ Pháp thuật chưa kịp báo họ tên chậm rãi di chuyển trên đầu ngón tay dài và gầy gò của ông lão. Từ lúc vào nhà đến nay, lần đầu tiên Grindelwald ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Dumbledore, nhẹ giọng nói:
"Tôi nói... cách xa đứa bé này, ông không nghe sao? Bây giờ cô bé cần nghỉ ngơi."
Từ ngôn ngữ đến động tác, quả thật sự bài xích và địch ý mà Chúa tể Hắc ám đời đầu tiên thể hiện ra không thể rõ ràng hơn được nữa.
"Ôi, chuyện này không buồn cười đâu, Gellert."
Dumbledore mỉm cười khẽ lắc đầu, đũa phép giương lên, ngón tay của cụ vô thức khẽ vuốt ve hoa văn gỗ trên thân đũa phép: "Cô bé thuộc về Hogwarts, ngày mai còn có tiết học suốt cả ngày nữa."
"Ồ, vậy sao? Như vậy có nghĩa là không cần trở về lâu đài Hogwarts gấp gáp đến thế. Hơn nữa tôi còn chưa báo thành quả học tập mấy hôm nay của cô bé cho ông nữa kìa." Grindelwald khẽ nhướng mày, đũa phép trong tay lắc lư, vị trí mà đũa phép chỉ vào không ngừng thay đổi một cách vô tình hoặc cố ý.
Trái ngược với vẻ mặt và cuộc đối thoại nhìn có vẻ bình tĩnh của hai người, hai luồng ma lực nồng độ cao bắt đầu khuấy động trong không khí.
"Ờm... Kể ra ta bỗng cảm thấy hơi đói bụng, ta ra ngoài mua bữa ăn khuya. Hay là hai người trò chuyện trước vậy?"
Paracelsus nhìn hai phù thủy đang đối đầu, khốn khổ nuốt một ngụm nước bọt, lưu luyến nhìn căn phòng sắp được trăm năm, nói một cách dè dặt.
Ông biết ngay tất cả những người phụ nữ đều là phiền phức mà, nhất là phụ nữ có huyết thống Veela. Cũng may ông nhận ra điểm này từ rất sớm, không bị treo cổ trên một cái cây suốt mấy trăm năm như Nicolas Flamel đáng thương.
Dumbledore mang theo sự áy náy, khẽ gật đầu với người chủ nhà: "Xin lỗi, có thể cho chúng tôi ở với nhau một lúc không? Chỉ là một số hiểu lầm thôi, tôi nghĩ sẽ không quá lâu đâu."
"Không sao, không có vấn đề gì." Paracelsus vội vàng khoát tay: "Tôi bỗng nhiên muốn ra ngoài đi dạo, đêm nay sẽ không về, không cần để ý đến tôi."
Ông còn muốn sống thêm hai năm, chúc mừng sinh nhật năm trăm tuổi của mình cơ mà. Lỡ như bị cuốn vào sự tranh đấu của hai phù thủy nguy hiểm nhất từ trước tới nay, hoặc là bất cẩn nghe thấy bí mật gì đó không nên nghe, có lẽ sau này ông cũng chỉ có thể mừng ngày giỗ.
"Đương nhiên nếu có thể, xin hãy tha cho căn nhà đáng thương của tôi. Đây tuyệt đối không phải là chỗ quyết đấu xứng với thân phận của hai người."
Kẽo kẹt.
Theo bóng dáng của Paracelsus biến mất ở trong phòng, cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, trong phòng chỉ còn ba người là Grindelwald, Dumbledore và Alina.
"Gellert, có lẽ chúng ta cần phải nói chuyện, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đây không phải là chuyện đùa."
Dumbledore khẽ nhíu mày, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, dùng sức xoa vào chỗ giữa hai hàng lông mày: "Ông hoàn toàn không thể tưởng tượng được đâu, khi nghe tin ông vượt ngục và cả Salzburg bị pháp thuật của ông bao phủ, áp lực mà tôi phải chịu khi đối diện với Bộ Pháp thuật nước Áo và Bộ Pháp thuật nước Anh... Càng không cần phải nói đến chuyện lúc tôi đến lâu đài Nurmengard, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là hai cái lỗ to kia."
"Đã như vậy, hay là tôi nói cho ông biết một chuyện buồn cười và thú vị hơn nhé?"
Khóe miệng của Grindelwald cong lên, lão đột nhiên đổi chủ đề, ung dung nói với giọng như đang kể chuyện vặt trong nhà:
"Ông biết không, hôm nay suýt chút nữa tôi đã chết, chết với một căn bệnh mà các Muggle gọi là bệnh tiểu đường nhiễm toan Ketone... nếu đứa bé này không cứu tôi."
Vừa nói, lão phù thủy tùy ý chỉ vào cô bé ở phía sau. Lão tùy tiện ngồi lên giường, cẩn thận chải vuốt sợi tóc trên trán Alina, động tác dịu dàng đến mức chỉ sợ bất cẩn một chút sẽ khiến cô bé tỉnh dậy khỏi giấc mơ.
"Có chuyện như vậy sao? Gellert, tôi không..." Vẻ mặt của Dumbledore thay đổi, cụ há miệng.
Dù sao thời gian cho cụ quá ngắn, từ lúc nhận được lời cầu viện của Bộ Pháp thuật nước Áo, đến lúc cụ đến Salzburg chỉ có chưa tới nửa tiếng. Càng không cần phải nói đến chuyện không thể tìm ra bất kì ai có thể nói rõ đầu đuôi câu chuyện trong cả Bộ Pháp thuật Áo.
"Chờ chút, đây còn không phải là chuyện thú vị nhất đâu."
Grindelwald nhếch môi cười cợt, giơ tay lên cắt ngang Dumbledore. Đáy mắt lão hiện ra sự dịu dàng, lão lấy bốn cây đũa phép ra khỏi lồng ngực rồi quơ quơ trước mặt Dumbledore, tốc độ nói hơi tăng nhanh hơn một chút.
"Bởi vì người bận rộn trong giới pháp thuật như ông đột nhiên đến muộn, cùng với việc ông già vô dụng như tôi đi đến nửa đường lại hôn mê, vì muốn chữa khỏi tôi, cô bé trên người không có một đồng, lại không biết nói tiếng Đức ngu ngốc đến mức đánh một trận với các nhân viên trong Bộ Pháp thuật nước Áo... Bốn tên phù thủy trưởng thành... Điều càng thú vị hơn là trong cả vụ việc lần này, người duy nhất bị thương bây giờ chỉ có cục bông trắng ngu ngốc này thôi."
"Nếu quả thật là vậy, thế thì ông cứ yên tâm, tôi sẽ phụ trách hết thảy công việc khắc phục hậu quả và giải thích những chuyện liên quan đến sự kiện này. Alina Kaslana sẽ không phải chịu bất kì hình phạt nào từ Bộ Pháp thuật..." Dumbledore không chút do dự nói.
"Không cần, tôi đã xử lý xong."
Grindelwald hừ khẽ một tiếng, khuôn mặt lộ ra vẻ hài hước: "Vụ việc lần này chẳng liên quan gì đến Alina cả. Chỉ có chuyện một tên Chúa tể Hắc ám trong truyền thuyết rảnh rỗi đến phát chán, ra ngoài tìm đám bạn già để nói chuyện phiếm, còn thuận tiện đi dạo xung quanh một vòng."