Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-234
Chương 234: Trận chiến xấu hổ và nụ hôn đầu tiên
Editor: Nguyetmai
Thời gian vào học tiết đầu tiên của Hogwarts là chín giờ.
Nhưng theo bình thường, sau khi ăn sáng xong vào lúc tám rưỡi, các học sinh sẽ kéo nhau vào ngồi trước trong phòng học. Trừ khi lạc đường hoặc có chuyện gấp, nếu không thì rất ít học sinh gần tới giờ mới tới phòng học.
Càng không cần phải nói đến chuyện tiết đầu tiên của năm nhất là môn Độc dược của Giáo sư Severus Snape.
Vì thế đến khi Alina và Hannah tới lớp độc dược, trong phòng học đã có đầy những nhóm học sinh năm nhất của Ravenclaw và Hufflepuff.
Rất hiển nhiên, truyền thống ác liệt là hù dọa phù thủy trẻ tuổi trong thế giới pháp thuật không phân biệt tuổi tác, những phù thủy nhỏ đã bị các anh chị khóa trên đe dọa đang xì xào bàn tán, bầu không khí căng thẳng và bất an bao trùm lên cả lớp học.
Thế nhưng, đối với Alina, bầu không khí căng thẳng thực sự không ở trong phòng học, mà là ở…
"Alina, đây là Đề cương phép lạ và độc dược, nồi nấu, cân tiểu li và nguyên liệu môn độc dược của cậu. Sau khi trở lại ký túc xá, mình mới phát hiện ra cậu bỏ quên những thứ này trên giường mình, vì vậy…"
Hermione Granger đứng ở cửa lớp độc dược với vẻ mặt lo lắng, ôm một đống dụng cụ lặt vặt của môn Độc dược, vừa thấy Alina xuất hiện ở ngã rẽ hành lang, cô vội vàng chạy tới trước mặt Alina, giải thích khá sốt sắng.
Trên khuôn mặt đáng yêu của sư tử con Gryffindor mang theo nét ửng đỏ còn chưa biến mất, không biết là vì vội vàng chạy xuống từ lầu tám, hay là bởi vì một mình đứng ở cửa phòng học chờ người khác mà xấu hổ, hoặc là cả hai. Dù sao thì là một Gryffindor, đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng Ravenclaw và Hufflepuff thì vẫn khá kỳ lạ.
"Hơ?"
Alina còn chưa nói gì, cô đã cảm nhận được cánh tay của Hannah trên tay mình siết chặt lại, thậm chí cô còn cảm nhận được rằng nụ cười trên mặt Hannah biến mất hết chỉ trong chớp mắt, bắt đầu trở nên nghiêm túc.
Tiêu rồi, tiêu rồi, lại là trận chiến xấu hổ!
Mong rằng Hannah đừng lấy cái lời "tỏ tình" của cô lúc trước ra khoe khoang, cô nhóc Hermione cũng đừng lôi những chuyện xấu hổ tối hôm qua ra, nếu không thì có thể lần này sẽ không chỉ là một trận chiến thông thường, mà không cẩn thận là sẽ vào thẳng "Cuộc sống ngọt ngào hạnh phúc (happy suger life)".
Bây giờ Giáo sư Snape đang ở đâu? Vì sao ông ấy vẫn chưa tới lớp học chuẩn bị giảng dạy!
Hiện tại Alina đang cực kì mong ngóng Giáo sư Snape giáng xuống từ trên trời, một lần nữa giải cứu cô khỏi nước sôi lửa bỏng. Thật sự là kịch bản này quá tồi tệ, nhất là khi hai bên là hai cô nhóc ấu trĩ thích cạnh tranh hơn thua.
Quả nhiên, một giây sau, như thể hạ quyết tâm nào đó, Hannah Abbott hít sâu một hơi rồi chậm rãi buông cánh tay Alina ra, bước tới giữa Hermione và Alina, khoái trá nhận lấy đống dụng cụ và tài liệu học môn Độc dược, cười hiền hòa nói:
"Thật sự là cảm ơn cậu, Granger. Nhóc Alina này cứ sơ ý thế đấy, nếu không trông coi cậu ấy, sớm muộn gì cũng có ngày cậu ấy đánh mất cả bản thân mình luôn."
"Không sao, dù gì mình cũng là bạn thân nhất của Alina, những chuyện này cũng là điều đương nhiên."
Ánh mắt Hermione xẹt qua Hannah, nhìn Alina – người đang đứng sau sau Hannah và đã thay sang đồng phục nhà Hufflepuff, sau đó ánh mắt lại trở lại trên người Hannah, lông mày hơi nhếch lên.
"Mình chỉ không ngờ là về phòng ngủ thay quần áo thôi mà lại lâu như thế, đến mức Alina bỏ lỡ thời gian ăn sáng. Chắc là phòng ngủ của nhà Hufflepuff khó tìm lắm nhỉ?"
Suốt một bữa sáng, gần như cứ nửa phút là Hermione lại nhìn ra cửa Đại sảnh đường một lần, tiếc rằng đến tận khi Giáo sư Dumbledore tuyên bố kết thúc bữa sáng, bóng dáng của Alina vẫn không hề xuất hiện.
Sau khi ngài Otto Paracelsus tuyên bố đề cao tiêu chuẩn ăn uống, hầu hết tất cả mọi người bắt đầu thảo luận về vị giáo sư bí ẩn này, không còn ai chú ý tới cuộc xung đột nhỏ ở cửa Đại sảnh đường lúc trước nữa. Nếu không vì ở cổ còn để lại nước miếng do cục bông trắng nào đó ngủ không đúng tư thế, suýt chút nữa Hermione còn sinh ra ảo giác Alina chưa trở lại Hogwarts.
"Bạn thân nhất? Ừm… Cũng đúng, đối với cậu thì đúng là thế."
Như thể nghĩ tới điều gì đó, Hannah không phản bác gì cả, cô gật đầu, khuôn mặt hiện lên nụ cười của người chiến thắng.
"Nguyên nhân không trở lại Đại sảnh đường thì rất đơn giản, dù sao Alina cứ kéo mình đi nếm thử bữa sáng mà cậu ấy tự tay chuẩn bị, vì thế đúng là đã tốn khá nhiều thời gian."
"Alina tự tay chuẩn bị bữa sáng? Cho cậu?"
"Đúng thế… Cậu biết mà, có vẻ như Alina rất tự tin về tay nghề nấu nướng của mình."
Hannah nhún vai bất đắc dĩ, nói như hơi tiếc nuối:
"Tiếc là hơi ít, nếu không thì thực ra mình có thể để lại một chút cho cậu nếm thử, rất ngon, ngon hơn bữa sáng của Đại sảnh đường không chỉ một bậc."
Không biết vì sao, sau khi bữa sáng qua đi, Hermione cứ cảm thấy thế công thủ đã bị đảo ngược.
Dù là từ dáng vẻ thân thiết của Hannah và Alina, hay là sự khoe khoang vô thức toát ra từ giọng nói của Hannah Abbott, chắc chắn giữa hai người đã xảy ra chuyện mà cô không biết, cảm giác bị gạt ra ngoài này khiến cô cảm thấy quen thuộc mà lại xa lạ.
"Thì ra là thế… Mình hiểu rồi."
Ánh mắt của Hermione Granger lướt qua Hannah, mê man nhìn về phía cục bông trắng đang cố tỏ ra vô tội ở đằng sau, vô thức nắm chặt đống sách vở và dụng cụ môn Độc dược mà mình đang ôm trong ngực. Cô nhếch miệng lên, cảm thấy hơi tủi thân trong lòng. Cô còn vì Alina mà cãi lời Giáo sư Dumbledore, lại còn vội vàng mang sách tới cho cái cục bông trắng bất cẩn này.
"Ừm, tóm lại, mình tới là để đưa sách Đề cương phép lạ và độc dược và dụng cụ thí nghiệm cho Alina. Nếu thế thì… mình về ký túc xá chuẩn bị bài trước đây."
Sắc mặt của Hermione vô cùng lạnh lùng, cô bước qua Hannah, rầu rĩ quăng những thứ trong tay vào tay Alina, chuẩn bị quay người rời đi.
Liếc nhìn khuôn mặt không có chút biểu cảm gì của Tiểu Hải Ly, trái tim của Alina giả chết ở bên cạnh từ nãy đến giờ hơi run lên. Nguy rồi, cô nhóc Hermione tức giận rồi.
"À, Hermione, thực ra mình cũng cố ý để một suất bữa sáng cho cậu, cậu nhìn đi, đẹp đúng không?"
Alina vội vàng lấy một quả Trứng Hỏa Xà ấm áp ra khỏi ngực, đặt trong tay Hermione như dâng hiến bảo bối, ánh sáng màu đỏ như hồng ngọc lập tức hấp dẫn tầm mắt của Hermione, bất luận ở độ tuổi nào thì con gái cũng thiếu sức đề kháng với những thứ đẹp đẽ.
"Đây là… cái gì?"
Hermione chớp mắt, tò mò hỏi.
"Trứng Hỏa Xà đấy, rất ngon!"
Lọn tóc trên đỉnh đầu Alina đắc ý đung đưa, lưu luyến nuốt một ngụm nước miếng rồi nhìn Trứng Hỏa Xà trong tay, nói với vẻ mặt nghiêm túc:
"Đây là quả cuối cùng đấy, mình còn không nỡ ăn, cố ý để lại cho cậu."
"Cố ý… để lại cho mình sao?"
Nghe Alina nói vậy, Hermione vui mừng híp mắt lại hệt như một con mèo lười.
Cô vươn tay chọc vào quả trứng rắn như hồng ngọc trong tay Alina. Nó mềm một cách bất ngờ, như thể một viên thạch màu đỏ, đung đưa theo ngón tay cô.
"Nhưng mà cái này ăn được thật sao? Chắc không đột nhiên bốc cháy đâu chứ?"
"Cho vào miệng ăn là được rồi, càng nhai càng thơm, không ngấy một chút nào cả, bảo đảm cậu sẽ muốn ăn tiếp."
Alina hưng phấn gật đầu, đang chuẩn bị miêu tả kĩ càng hơn thì đột nhiên cô cảm nhận được sự oán hờn xen lẫn sát khí ập tới từ vị trí cách đó không xa.
"Hứ!"
Hannah chậm rãi xoay người lại, khuôn mặt không có chút biểu cảm gì cả, nhìn Alina đang lấy lòng Hermione ở đằng sau, rồi lại nhìn trứng rắn trong tay Alina, hỏi bằng giọng bình tĩnh mà dịu dàng:
"Alina, mình nhớ là lúc trước hỏi cậu, chẳng phải cậu đã nói rằng, trong nồi không còn nữa… sao?"
Trứng Hỏa Xà mà Giáo sư Snape sưu tầm được không quá nhiều, chỉ khoảng hơn mười quả.
Bởi vì lần đầu tiên nấu thử nên Alina không nấu quá nhiều trong một lần. Hannah chỉ ăn một quả trong số đó, hai quả còn lại đều để cho Alina, không ngờ Alina lại lén giấu đi một quả.
"Hơ, quả này ấy à…"
Alina lúng túng sờ mũi, đang định bịa ra một lí do nào đó để che mắt.
"Lại là ba trò, lần này lại đang làm gì?"
Một giọng nói lạnh lẽo như băng chậm rãi vang lên đằng sau ba người:
"Nếu ba trò muốn đóng vai rắn Runespoor ba đầu thì ta có thể xin riêng với Giáo sư Dumbledore, để các trò biểu diễn trong lễ Halloween cho giáo sư và học sinh trong cả trường xem, với điều kiện tiên quyết là các trò không bị phạt cấm túc vì cản đường trong trường học quá nhiều lần."
Giáo sư Snape! Nhất định không được để ông ấy nhìn thấy!
Nghe thấy giọng nói đằng sau, sống lưng Alina đột nhiên lạnh toát, cô nhét Trứng Hỏa Xà vào cái miệng hơi hé ra của Hermione ngay không chút do dự. Nếu để Giáo sư Snape nhìn thấy thứ trong tay cô, có thể không phải bị cấm túc, mà là trực tiếp vào nồi hầm độc dược luôn.
"Ưm! Ưm ưm ưm!"
Hermione còn đang do dự xem phải ăn thế nào, con mắt của cô bé đột nhiên mở to ra, tuy rằng trên lí thuyết có thể nuốt chửng Trứng Hỏa Xà, nhưng đối với một cô bé mới mười một tuổi, kích cỡ vẫn hơi lớn một chút.
Hermione không kịp chuẩn bị đã bị nhét một quả trứng rắn ấm áp vào miệng, phản ứng tự nhiên của cơ thể khiến cô lắc đầu, giãy giụa muốn nhè trứng rắn trong miệng ra.
"Hannah!"
Không để ý tới Giáo sư Snape ở đằng sau, Alina bịt chặt miệng Hermione lại, một tay túm lấy cánh tay phải của Hermione, hô lớn lên với cô bé tóc vàng ở đằng sau.
"Hiểu!"
Phản ứng của Hannah chỉ chậm hơn Alina một giây, thấy động tác của Alina, Hannah căng thẳng gật đầu, không tiếp tục xoắn xuýt về quả trứng rắn mà Alina đã lén giấu đi nữa, cô bước vọt tới, giúp Alina giữ lấy hai tay của Hermione.
"Các trò… đang làm gì? Mau buông trò Gryffindor đó ra!"
Lúc này Snape cũng loáng thoáng cảm thấy bất thường, ông ta nhíu mày quát to, đồng thời rút đũa phép ra.
Không kịp nữa rồi…
Nhất định phải tranh thủ xử lí quả Trứng Hỏa Xà đó, nếu không thì nhất định sẽ chết! Sẽ chết! Sẽ chết!
Nhìn cô nhóc Hermione với khuôn mặt hoảng hốt, mê man trước mắt, Alina cắn răng, hai tay ôm lấy cổ Hermione, dứt khoát đưa môi lên, bốn cánh môi dính lấy nhau.
Chụt.
Mềm mại, ngọt ngào lành lạnh, thoải mái như ăn kem.
Nhìn khuôn mặt tinh xảo gần ngay trước mắt của Alina, đầu óc Hermione trống rỗng… Thực sự là quá gần, thậm chí cô có thể nhìn thấy số lượng lông mi đang rung của Alina.
Ừng ực…
Cổ họng Hermione nhúc nhích, quả Trứng Hỏa Xà kẹt trong cổ họng thuận lợi trượt xuống, khiến cô cảm thấy cả cơ thể mình ấm áp như đang ngâm trong nước ấm.
Thế nhưng, vào lúc này, đầu lưỡi của Alina đã nạy hàm răng của Hermione ra một cách kiên định. Cái lưỡi lành lạnh chạy vào khoang miệng ướt át của Hermione, tìm kiếm, khuấy động ở trong đó, môi lưỡi mềm mại của hai cô bé quấn lấy nhau.
Cứ thế, như thể rất lâu, rồi lại chỉ như một cái chớp mắt, nhẹ nhàng như cánh hoa rơi trên mặt đất, rồi lại như bông tuyết rơi xuống đất rồi lập tức ngưng đọng lại.
"Ơ? Thì ra cậu đã nuốt rồi à?"
Tách đôi môi ra, Alina ngạc nhiên chớp mắt, khuôn mặt vô tội nhìn về phía cô nhóc Hermione đang đỏ bừng mặt, đồng thời hài lòng lén mím môi. Đây là nụ hôn đầu tiên của cô đấy, tuy rằng hơi vội vàng, nhưng có vẻ như cũng không tệ lắm.
"Ngăn cách tất cả!"
Sức mạnh bùa chú chậm rãi đẩy Alina và Hannah ra sau, tách ra khỏi Hermione đang ngơ ngác.
"Rốt cuộc các trò đang làm trò gì vậy!"
Severus Snape quơ đũa phép, ông ta hô ầm lên:
"Nhiều năm như vậy rồi, từ trước tới giờ ta chưa từng gặp hành vi thế này. Ngay trước cửa lớp môn Độc dược, hai với một, hơn nữa còn, còn…"
Là một người đàn ông trung niên hơi bảo thủ và chỉ quanh quẩn với độc dược học, những chuyện xảy ra liên tiếp ở trước mắt thật sự là một đả kích mãnh liệt với thế giới quan vốn có, đến mức ông ta không thể tìm ra ngôn từ thích hợp ngay được.
Từ khuôn mặt đỏ rực của Hermione Granger, có vẻ như không phải hành vi cưỡng ép trong trường học như Giáo sư Snape nghĩ, mà giống sự nô đùa giữa bạn bè hơn, chỉ có điều, chẳng lẽ những bé gái bây giờ đều…
"Như thầy thấy đấy, giáo sư, đây là cách biểu đạt tình hữu nghị giữa những bé gái."
Alina chậm rãi đứng lên, vươn tay kéo Hannah và Hermione từ dưới sàn nhà lên rồi cúi người xuống một cách nhã nhặn.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Snape cứ cảm thấy khắp người cô bé trước mắt đều tản ra ánh hào quang làm người ta hâm mộ và chán ghét. Thật sự là kẻ chiến thắng đáng ghét trong cái cuộc đời này, thậm chí còn làm người ta phiền chán hơn cả Potter.
Editor: Nguyetmai
Thời gian vào học tiết đầu tiên của Hogwarts là chín giờ.
Nhưng theo bình thường, sau khi ăn sáng xong vào lúc tám rưỡi, các học sinh sẽ kéo nhau vào ngồi trước trong phòng học. Trừ khi lạc đường hoặc có chuyện gấp, nếu không thì rất ít học sinh gần tới giờ mới tới phòng học.
Càng không cần phải nói đến chuyện tiết đầu tiên của năm nhất là môn Độc dược của Giáo sư Severus Snape.
Vì thế đến khi Alina và Hannah tới lớp độc dược, trong phòng học đã có đầy những nhóm học sinh năm nhất của Ravenclaw và Hufflepuff.
Rất hiển nhiên, truyền thống ác liệt là hù dọa phù thủy trẻ tuổi trong thế giới pháp thuật không phân biệt tuổi tác, những phù thủy nhỏ đã bị các anh chị khóa trên đe dọa đang xì xào bàn tán, bầu không khí căng thẳng và bất an bao trùm lên cả lớp học.
Thế nhưng, đối với Alina, bầu không khí căng thẳng thực sự không ở trong phòng học, mà là ở…
"Alina, đây là Đề cương phép lạ và độc dược, nồi nấu, cân tiểu li và nguyên liệu môn độc dược của cậu. Sau khi trở lại ký túc xá, mình mới phát hiện ra cậu bỏ quên những thứ này trên giường mình, vì vậy…"
Hermione Granger đứng ở cửa lớp độc dược với vẻ mặt lo lắng, ôm một đống dụng cụ lặt vặt của môn Độc dược, vừa thấy Alina xuất hiện ở ngã rẽ hành lang, cô vội vàng chạy tới trước mặt Alina, giải thích khá sốt sắng.
Trên khuôn mặt đáng yêu của sư tử con Gryffindor mang theo nét ửng đỏ còn chưa biến mất, không biết là vì vội vàng chạy xuống từ lầu tám, hay là bởi vì một mình đứng ở cửa phòng học chờ người khác mà xấu hổ, hoặc là cả hai. Dù sao thì là một Gryffindor, đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng Ravenclaw và Hufflepuff thì vẫn khá kỳ lạ.
"Hơ?"
Alina còn chưa nói gì, cô đã cảm nhận được cánh tay của Hannah trên tay mình siết chặt lại, thậm chí cô còn cảm nhận được rằng nụ cười trên mặt Hannah biến mất hết chỉ trong chớp mắt, bắt đầu trở nên nghiêm túc.
Tiêu rồi, tiêu rồi, lại là trận chiến xấu hổ!
Mong rằng Hannah đừng lấy cái lời "tỏ tình" của cô lúc trước ra khoe khoang, cô nhóc Hermione cũng đừng lôi những chuyện xấu hổ tối hôm qua ra, nếu không thì có thể lần này sẽ không chỉ là một trận chiến thông thường, mà không cẩn thận là sẽ vào thẳng "Cuộc sống ngọt ngào hạnh phúc (happy suger life)".
Bây giờ Giáo sư Snape đang ở đâu? Vì sao ông ấy vẫn chưa tới lớp học chuẩn bị giảng dạy!
Hiện tại Alina đang cực kì mong ngóng Giáo sư Snape giáng xuống từ trên trời, một lần nữa giải cứu cô khỏi nước sôi lửa bỏng. Thật sự là kịch bản này quá tồi tệ, nhất là khi hai bên là hai cô nhóc ấu trĩ thích cạnh tranh hơn thua.
Quả nhiên, một giây sau, như thể hạ quyết tâm nào đó, Hannah Abbott hít sâu một hơi rồi chậm rãi buông cánh tay Alina ra, bước tới giữa Hermione và Alina, khoái trá nhận lấy đống dụng cụ và tài liệu học môn Độc dược, cười hiền hòa nói:
"Thật sự là cảm ơn cậu, Granger. Nhóc Alina này cứ sơ ý thế đấy, nếu không trông coi cậu ấy, sớm muộn gì cũng có ngày cậu ấy đánh mất cả bản thân mình luôn."
"Không sao, dù gì mình cũng là bạn thân nhất của Alina, những chuyện này cũng là điều đương nhiên."
Ánh mắt Hermione xẹt qua Hannah, nhìn Alina – người đang đứng sau sau Hannah và đã thay sang đồng phục nhà Hufflepuff, sau đó ánh mắt lại trở lại trên người Hannah, lông mày hơi nhếch lên.
"Mình chỉ không ngờ là về phòng ngủ thay quần áo thôi mà lại lâu như thế, đến mức Alina bỏ lỡ thời gian ăn sáng. Chắc là phòng ngủ của nhà Hufflepuff khó tìm lắm nhỉ?"
Suốt một bữa sáng, gần như cứ nửa phút là Hermione lại nhìn ra cửa Đại sảnh đường một lần, tiếc rằng đến tận khi Giáo sư Dumbledore tuyên bố kết thúc bữa sáng, bóng dáng của Alina vẫn không hề xuất hiện.
Sau khi ngài Otto Paracelsus tuyên bố đề cao tiêu chuẩn ăn uống, hầu hết tất cả mọi người bắt đầu thảo luận về vị giáo sư bí ẩn này, không còn ai chú ý tới cuộc xung đột nhỏ ở cửa Đại sảnh đường lúc trước nữa. Nếu không vì ở cổ còn để lại nước miếng do cục bông trắng nào đó ngủ không đúng tư thế, suýt chút nữa Hermione còn sinh ra ảo giác Alina chưa trở lại Hogwarts.
"Bạn thân nhất? Ừm… Cũng đúng, đối với cậu thì đúng là thế."
Như thể nghĩ tới điều gì đó, Hannah không phản bác gì cả, cô gật đầu, khuôn mặt hiện lên nụ cười của người chiến thắng.
"Nguyên nhân không trở lại Đại sảnh đường thì rất đơn giản, dù sao Alina cứ kéo mình đi nếm thử bữa sáng mà cậu ấy tự tay chuẩn bị, vì thế đúng là đã tốn khá nhiều thời gian."
"Alina tự tay chuẩn bị bữa sáng? Cho cậu?"
"Đúng thế… Cậu biết mà, có vẻ như Alina rất tự tin về tay nghề nấu nướng của mình."
Hannah nhún vai bất đắc dĩ, nói như hơi tiếc nuối:
"Tiếc là hơi ít, nếu không thì thực ra mình có thể để lại một chút cho cậu nếm thử, rất ngon, ngon hơn bữa sáng của Đại sảnh đường không chỉ một bậc."
Không biết vì sao, sau khi bữa sáng qua đi, Hermione cứ cảm thấy thế công thủ đã bị đảo ngược.
Dù là từ dáng vẻ thân thiết của Hannah và Alina, hay là sự khoe khoang vô thức toát ra từ giọng nói của Hannah Abbott, chắc chắn giữa hai người đã xảy ra chuyện mà cô không biết, cảm giác bị gạt ra ngoài này khiến cô cảm thấy quen thuộc mà lại xa lạ.
"Thì ra là thế… Mình hiểu rồi."
Ánh mắt của Hermione Granger lướt qua Hannah, mê man nhìn về phía cục bông trắng đang cố tỏ ra vô tội ở đằng sau, vô thức nắm chặt đống sách vở và dụng cụ môn Độc dược mà mình đang ôm trong ngực. Cô nhếch miệng lên, cảm thấy hơi tủi thân trong lòng. Cô còn vì Alina mà cãi lời Giáo sư Dumbledore, lại còn vội vàng mang sách tới cho cái cục bông trắng bất cẩn này.
"Ừm, tóm lại, mình tới là để đưa sách Đề cương phép lạ và độc dược và dụng cụ thí nghiệm cho Alina. Nếu thế thì… mình về ký túc xá chuẩn bị bài trước đây."
Sắc mặt của Hermione vô cùng lạnh lùng, cô bước qua Hannah, rầu rĩ quăng những thứ trong tay vào tay Alina, chuẩn bị quay người rời đi.
Liếc nhìn khuôn mặt không có chút biểu cảm gì của Tiểu Hải Ly, trái tim của Alina giả chết ở bên cạnh từ nãy đến giờ hơi run lên. Nguy rồi, cô nhóc Hermione tức giận rồi.
"À, Hermione, thực ra mình cũng cố ý để một suất bữa sáng cho cậu, cậu nhìn đi, đẹp đúng không?"
Alina vội vàng lấy một quả Trứng Hỏa Xà ấm áp ra khỏi ngực, đặt trong tay Hermione như dâng hiến bảo bối, ánh sáng màu đỏ như hồng ngọc lập tức hấp dẫn tầm mắt của Hermione, bất luận ở độ tuổi nào thì con gái cũng thiếu sức đề kháng với những thứ đẹp đẽ.
"Đây là… cái gì?"
Hermione chớp mắt, tò mò hỏi.
"Trứng Hỏa Xà đấy, rất ngon!"
Lọn tóc trên đỉnh đầu Alina đắc ý đung đưa, lưu luyến nuốt một ngụm nước miếng rồi nhìn Trứng Hỏa Xà trong tay, nói với vẻ mặt nghiêm túc:
"Đây là quả cuối cùng đấy, mình còn không nỡ ăn, cố ý để lại cho cậu."
"Cố ý… để lại cho mình sao?"
Nghe Alina nói vậy, Hermione vui mừng híp mắt lại hệt như một con mèo lười.
Cô vươn tay chọc vào quả trứng rắn như hồng ngọc trong tay Alina. Nó mềm một cách bất ngờ, như thể một viên thạch màu đỏ, đung đưa theo ngón tay cô.
"Nhưng mà cái này ăn được thật sao? Chắc không đột nhiên bốc cháy đâu chứ?"
"Cho vào miệng ăn là được rồi, càng nhai càng thơm, không ngấy một chút nào cả, bảo đảm cậu sẽ muốn ăn tiếp."
Alina hưng phấn gật đầu, đang chuẩn bị miêu tả kĩ càng hơn thì đột nhiên cô cảm nhận được sự oán hờn xen lẫn sát khí ập tới từ vị trí cách đó không xa.
"Hứ!"
Hannah chậm rãi xoay người lại, khuôn mặt không có chút biểu cảm gì cả, nhìn Alina đang lấy lòng Hermione ở đằng sau, rồi lại nhìn trứng rắn trong tay Alina, hỏi bằng giọng bình tĩnh mà dịu dàng:
"Alina, mình nhớ là lúc trước hỏi cậu, chẳng phải cậu đã nói rằng, trong nồi không còn nữa… sao?"
Trứng Hỏa Xà mà Giáo sư Snape sưu tầm được không quá nhiều, chỉ khoảng hơn mười quả.
Bởi vì lần đầu tiên nấu thử nên Alina không nấu quá nhiều trong một lần. Hannah chỉ ăn một quả trong số đó, hai quả còn lại đều để cho Alina, không ngờ Alina lại lén giấu đi một quả.
"Hơ, quả này ấy à…"
Alina lúng túng sờ mũi, đang định bịa ra một lí do nào đó để che mắt.
"Lại là ba trò, lần này lại đang làm gì?"
Một giọng nói lạnh lẽo như băng chậm rãi vang lên đằng sau ba người:
"Nếu ba trò muốn đóng vai rắn Runespoor ba đầu thì ta có thể xin riêng với Giáo sư Dumbledore, để các trò biểu diễn trong lễ Halloween cho giáo sư và học sinh trong cả trường xem, với điều kiện tiên quyết là các trò không bị phạt cấm túc vì cản đường trong trường học quá nhiều lần."
Giáo sư Snape! Nhất định không được để ông ấy nhìn thấy!
Nghe thấy giọng nói đằng sau, sống lưng Alina đột nhiên lạnh toát, cô nhét Trứng Hỏa Xà vào cái miệng hơi hé ra của Hermione ngay không chút do dự. Nếu để Giáo sư Snape nhìn thấy thứ trong tay cô, có thể không phải bị cấm túc, mà là trực tiếp vào nồi hầm độc dược luôn.
"Ưm! Ưm ưm ưm!"
Hermione còn đang do dự xem phải ăn thế nào, con mắt của cô bé đột nhiên mở to ra, tuy rằng trên lí thuyết có thể nuốt chửng Trứng Hỏa Xà, nhưng đối với một cô bé mới mười một tuổi, kích cỡ vẫn hơi lớn một chút.
Hermione không kịp chuẩn bị đã bị nhét một quả trứng rắn ấm áp vào miệng, phản ứng tự nhiên của cơ thể khiến cô lắc đầu, giãy giụa muốn nhè trứng rắn trong miệng ra.
"Hannah!"
Không để ý tới Giáo sư Snape ở đằng sau, Alina bịt chặt miệng Hermione lại, một tay túm lấy cánh tay phải của Hermione, hô lớn lên với cô bé tóc vàng ở đằng sau.
"Hiểu!"
Phản ứng của Hannah chỉ chậm hơn Alina một giây, thấy động tác của Alina, Hannah căng thẳng gật đầu, không tiếp tục xoắn xuýt về quả trứng rắn mà Alina đã lén giấu đi nữa, cô bước vọt tới, giúp Alina giữ lấy hai tay của Hermione.
"Các trò… đang làm gì? Mau buông trò Gryffindor đó ra!"
Lúc này Snape cũng loáng thoáng cảm thấy bất thường, ông ta nhíu mày quát to, đồng thời rút đũa phép ra.
Không kịp nữa rồi…
Nhất định phải tranh thủ xử lí quả Trứng Hỏa Xà đó, nếu không thì nhất định sẽ chết! Sẽ chết! Sẽ chết!
Nhìn cô nhóc Hermione với khuôn mặt hoảng hốt, mê man trước mắt, Alina cắn răng, hai tay ôm lấy cổ Hermione, dứt khoát đưa môi lên, bốn cánh môi dính lấy nhau.
Chụt.
Mềm mại, ngọt ngào lành lạnh, thoải mái như ăn kem.
Nhìn khuôn mặt tinh xảo gần ngay trước mắt của Alina, đầu óc Hermione trống rỗng… Thực sự là quá gần, thậm chí cô có thể nhìn thấy số lượng lông mi đang rung của Alina.
Ừng ực…
Cổ họng Hermione nhúc nhích, quả Trứng Hỏa Xà kẹt trong cổ họng thuận lợi trượt xuống, khiến cô cảm thấy cả cơ thể mình ấm áp như đang ngâm trong nước ấm.
Thế nhưng, vào lúc này, đầu lưỡi của Alina đã nạy hàm răng của Hermione ra một cách kiên định. Cái lưỡi lành lạnh chạy vào khoang miệng ướt át của Hermione, tìm kiếm, khuấy động ở trong đó, môi lưỡi mềm mại của hai cô bé quấn lấy nhau.
Cứ thế, như thể rất lâu, rồi lại chỉ như một cái chớp mắt, nhẹ nhàng như cánh hoa rơi trên mặt đất, rồi lại như bông tuyết rơi xuống đất rồi lập tức ngưng đọng lại.
"Ơ? Thì ra cậu đã nuốt rồi à?"
Tách đôi môi ra, Alina ngạc nhiên chớp mắt, khuôn mặt vô tội nhìn về phía cô nhóc Hermione đang đỏ bừng mặt, đồng thời hài lòng lén mím môi. Đây là nụ hôn đầu tiên của cô đấy, tuy rằng hơi vội vàng, nhưng có vẻ như cũng không tệ lắm.
"Ngăn cách tất cả!"
Sức mạnh bùa chú chậm rãi đẩy Alina và Hannah ra sau, tách ra khỏi Hermione đang ngơ ngác.
"Rốt cuộc các trò đang làm trò gì vậy!"
Severus Snape quơ đũa phép, ông ta hô ầm lên:
"Nhiều năm như vậy rồi, từ trước tới giờ ta chưa từng gặp hành vi thế này. Ngay trước cửa lớp môn Độc dược, hai với một, hơn nữa còn, còn…"
Là một người đàn ông trung niên hơi bảo thủ và chỉ quanh quẩn với độc dược học, những chuyện xảy ra liên tiếp ở trước mắt thật sự là một đả kích mãnh liệt với thế giới quan vốn có, đến mức ông ta không thể tìm ra ngôn từ thích hợp ngay được.
Từ khuôn mặt đỏ rực của Hermione Granger, có vẻ như không phải hành vi cưỡng ép trong trường học như Giáo sư Snape nghĩ, mà giống sự nô đùa giữa bạn bè hơn, chỉ có điều, chẳng lẽ những bé gái bây giờ đều…
"Như thầy thấy đấy, giáo sư, đây là cách biểu đạt tình hữu nghị giữa những bé gái."
Alina chậm rãi đứng lên, vươn tay kéo Hannah và Hermione từ dưới sàn nhà lên rồi cúi người xuống một cách nhã nhặn.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Snape cứ cảm thấy khắp người cô bé trước mắt đều tản ra ánh hào quang làm người ta hâm mộ và chán ghét. Thật sự là kẻ chiến thắng đáng ghét trong cái cuộc đời này, thậm chí còn làm người ta phiền chán hơn cả Potter.