Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-249
Chương 249: Phòng học hỗn loạn
Editor: Nguyetmai
"Xin lỗi, bây giờ là thời gian lên lớp."
Thấy hai ông lão xuất hiện trước cửa phòng học, Snape không hề bị lay động mà lạnh lùng nói.
"Như hai người đã nhìn thấy, học sinh đang tiến hành thao tác thực tế. Nếu không có đủ lý do thì tôi không cho rằng rời khỏi phòng học vào lúc này là một lựa chọn chính xác."
Trong trường pháp thuật Hogwarts có một quy định bất thành văn, đó là vào thời gian lên lớp, các giáo sư của các môn có quyền khống chế lớp học một cách tuyệt đối, dù là hiệu trưởng cũng không thể tùy ý thay đổi hoặc gián đoạn nội dung dạy học. Đây cũng là lý do vì sao muốn điều chỉnh tất cả chương trình học đều phải nhận được sự đồng ý của giáo sư các môn mới có thể tiến hành thực hiện.
Snape vừa nói vừa liếc nhìn phù thủy nhỏ tóc bạch kim đang đứng bên phải bục giảng bằng khóe mắt, sau đó khẽ nhướng mày.
Theo việc Dumbledore đột nhiên xuất hiện, vệt sáng màu bạc là Lời Thề Bất Khả Bội trên tay Alina giống như con thú nhỏ bị làm giật mình, nhanh chóng tan đi mất, tất cả những thứ lúc nãy chỉ là do Snape hoa mắt.
Lúc này Alina đang mang vẻ mặt ngoan ngoãn đưa tay ra sau, mũi chân bình tĩnh đá đám vụn gai nhím vào đáy bàn một cách yên lặng giống như một phù thủy nhỏ yếu ớt, đáng thương và bất lực đang bị răn dạy.
Không còn nghi ngờ gì nữa, bởi vì hai vị "khách mời" này bất ngờ đến thăm nên tính tình còn chưa kịp bộc phát của Alina Kaslana đã nhanh chóng thu lại. Tuy rằng trong mắt Snape, cho dù học sinh thích gây chuyện đến mấy cũng không đáng để lo lắng. Qua bao nhiêu năm, ông ta đã xử lí những tình huống như vậy rất nhuần nhuyễn.
"Đương nhiên là chúng ta chỉ chiếm dụng một chút thời gian rất ngắn của thầy."
Chúa tể Hắc ám đời đầu vội vã chạy vào phòng học, lễ phép vuốt cằm rồi lướt qua đống ốc sên, rau cần tây, mỡ bò, phô mai, trong ánh mắt lóe lên cảm giác quen thuộc bất đắc dĩ.
"Nghe nói trước đó thầy nhận một phần nguyên liệu nấu ăn từ nhà bếp, sau đó còn vào Rừng Cấm, dẫn đám nhóc đi bắt ốc sên... Vì vậy ta và Albus suy đoán có lẽ thầy cần một số trợ giúp nho nhỏ."
Grindelwald vừa nói vừa nhìn Alina – người đang ngoan ngoãn đưa tay ra sau lưng bằng ánh mắt sâu xa, cùng với một đống mảnh vỡ đã bị đá xuống dưới bàn, cảm thấy vai trái của mình bắt đầu đau âm ỉ.
Người trẻ tuổi dạy môn Độc dược này hoàn toàn không biết, nếu lão và Albus Dumbledore không kịp thời đến đây thì bây giờ có lẽ ông ta đã không thể đứng nói chuyện được nữa. Nhân viên tạm thời của Bộ Pháp thuật nước Áo đáng thương đã dùng thân thể mình để chứng minh, dưới khoảng cách gần như vậy, nếu Alina ra tay khi đối phương không chuẩn bị thì gần như là một sự tồn tại vô địch.
Nhận nguyên liệu nấu ăn từ nhà bếp?
Dẫn đội đến Rừng Cấm bắt ốc sên?
Sắc mặt của Snape cứng đờ, sao những tin tức này lại truyền nhanh như vậy chứ?
Mấy ông già rảnh rỗi này sẽ không rảnh đến mức đi khắp nơi sưu tầm các tin tức ngầm trong lâu đài chứ?
"Không cần, tôi có thể xử lí tốt những việc này."
Snape khẽ hừ một tiếng, nhíu mày khoát tay một cái, sau đó nghiêm mặt lạnh giọng nói: "Còn những vấn đề mà ngài hỏi chỉ là việc sắp xếp và điều chỉnh chương trình học bình thường thôi. Sau đó tôi sẽ báo cáo với Giáo sư Dumbledore."
Từ sau khi gặp được Hagrid ở ven Rừng Cấm, Snape đã biết chuyện này gần như là không thể che giấu được, dù sao cái tên bảo vệ bãi săn miệng rộng đó luôn không biết giữ mồm giữ miệng.
So với chuyện này, việc chương trình học bị gián đoạn càng làm Snape căm tức hơn.
"Tôi nói rồi, bây giờ không phải là thời gian thích hợp. Là một giáo sư môn Độc dược, tôi bận rộn hơn hai vị nhiều."
Snape chỉ vào các phù thủy nhỏ trong phòng học, dùng giọng điệu trầm thấp và mang theo ý châm chọc của mình mà nói.
"Tôi không hề nghi ngờ rằng, chỉ cần đôi mắt của tôi hơi rời khỏi phòng học một lúc thôi, dù chỉ trong một nháy mắt là bọn chúng cũng có thể làm mình bị nổ lên trời... John Garand, chuyển cái nồi nấu của trò ra khỏi lửa đi! Ở đây mà ta cũng ngửi thấy được mùi khét rồi đấy!"
Lời còn chưa nói hết, Snape đột nhiên hét lớn một tiếng khiến nam sinh Hufflepuff nào đó đang nhìn bục giảng đến đờ ra sợ đến mức run người, vội vội vàng vàng đưa tay muốn lấy nồi nấu ra, sau đó...
Loang choang!
Rầm!
"A! Nóng quá! Hu hu hu!"
Không có gì bất ngờ xảy ra, lại xuất hiện một nhân viên bị phỏng vì tay chân vụng về.
Mà người ngồi bên cạnh và chung một tổ với John Garand, Heros Gruva nhanh chóng nhảy ra khỏi ghế, nhạy bén né tránh cái nồi nấu quặng đang lăn khỏi bàn, tránh bị tai bay vạ gió.
Có điều các phù thủy nhỏ ở bàn kế bên còn đang xem trò vui thì không may mắn như vậy, nồi nấu bằng kim loại nóng bỏng sôi sục đập vào mu bàn chân của Vanessa Wilde, khiến con ưng nhỏ đáng thương của Ravenclaw lập tức giật mình tỉnh lại từ trong trạng thái mơ màng như đi vào cõi tiên.
Tròng mắt không có tiêu cự của Vanessa Wilde ngẩn ra, sau đó mới phản ứng lại mà kêu thảm một tiếng, đau lòng ôm chân của mình sang bên cạnh. Cái ghế phù thủy nhỏ đẩy ra va vào cái bàn ở phía sau, phát ra tiếng va chạm rất chói tai.
Nồi nấu trên bàn cô bé nghiêng ngả, ầm một tiếng, nó đột nhiên nghiêng về phía bàn bên cạnh. Nước sôi dùng để hầm ốc sên bắn ra khỏi nồi nấu quặng, dòng nước bắt đầu lan tràn theo sàn nhà và mặt bàn, nhanh chóng gây nên những tiếng thốt lên đầy kinh ngạc liên tiếp và phản ứng dây chuyền.
Trong phòng học lập tức lại trở nên hỗn loạn.
"Ngu xuẩn! Ngớ ngẩn! Bao tay da rồng của các trò đều cầm đi nấu canh hết rồi sao? Tránh ra!"
Snape lớn tiếng gầm thét, áo chùng dài màu đen của phù thủy tung bay. Ông ta rút đũa phép ra, bước nhanh xuống bục giảng, trực tiếp bỏ hai ông lão kia ở cửa. Bây giờ ông ta không có thời gian tán gẫu với hai ông lão, có trời mới biết mấy tên nhóc này sẽ còn tiếp tục gây ra chuyện gì.
Không biết tại sao, Snape cảm thấy giống như bị người ta nguyền rủa vậy, những chuyện sốt ruột cứ lần lượt xảy ra.
Từ sáng sớm hôm nay đến bây giờ, không có một chuyện nào tiến hành theo suy nghĩ của ông ta cả.
"... Bao tay da rồng... Nấu canh?"
Nghe thấy cái ví dụ kỳ lạ của Snape, Dumbledore khẽ nhíu mày. Ánh mắt của cụ lướt qua một đống nguyên liệu nấu ăn trong phòng học môn Độc dược, cuối cùng tầm mắt rơi xuống cục bông trắng đang mang vẻ vô tội, cụ hơi đau đầu xoa ấn đường của mình.
Không còn nghi ngờ gì nữa, sau Rubeus Hagrid suýt hóa thân thành "người đánh cá Hồ Đen", Alina Kaslana - Chúa tể Hắc ám đời thứ ba thích gây chuyện lại dẫn dắt một giáo sư của cụ đi lệch hướng, hơn nữa còn là Severus Snape được Albus Dumbledore kỳ vọng cao, là bậc thầy độc dược có tính tình kiên định nhất.
Nhìn dáng vẻ này, sau này có lẽ cụ phải sắp xếp hai gia tinh nho nhỏ luôn luôn đi theo tiểu thư Kaslana, để phòng ngừa cô lại làm ra chuyện khiến người ta bất ngờ. Dù không có ích gì thì ít nhất cũng có thể giúp cụ là người đầu tiên biết đã xảy ra chuyện gì, không đến mức giống như mọi lần trước, chỉ biết ngơ ngẩn đi xử lí cục diện hoang tàn.
Đối diện với phòng học môn Độc dược hỗn loạn, tiếng gào đầy thất thố, hoảng loạn và ánh mắt nghi hoặc, mờ mịt của học sinh, Dumbledore bất đắc dĩ thở dài một hơi, chậm rãi rút đũa phép ra, nhún vai một cái với Grindelwald bên cạnh, sau đó nhẹ giọng nói:
"Ôi, ngài Apocalypse, chúng ta cũng nên giúp đỡ thôi. Ngài đi chữa trị cho bọn nhỏ nhé?"
"Không thành vấn đề, tôi là bác sĩ của Hogwarts mà. Đây không phải là một trong những chức trách của tôi sao?"
Liếc mắt nhìn phòng học tràn ngập sức sống, Grindelwald thấy tâm tình rất sung sướng. Quả nhiên trường pháp thuật Hogwarts thú vị hơn lâu đài Nurmengard nhiều. Nếu lúc cục bông trắng kia gây chuyện có thể đừng kéo theo lão là tốt rồi.
Editor: Nguyetmai
"Xin lỗi, bây giờ là thời gian lên lớp."
Thấy hai ông lão xuất hiện trước cửa phòng học, Snape không hề bị lay động mà lạnh lùng nói.
"Như hai người đã nhìn thấy, học sinh đang tiến hành thao tác thực tế. Nếu không có đủ lý do thì tôi không cho rằng rời khỏi phòng học vào lúc này là một lựa chọn chính xác."
Trong trường pháp thuật Hogwarts có một quy định bất thành văn, đó là vào thời gian lên lớp, các giáo sư của các môn có quyền khống chế lớp học một cách tuyệt đối, dù là hiệu trưởng cũng không thể tùy ý thay đổi hoặc gián đoạn nội dung dạy học. Đây cũng là lý do vì sao muốn điều chỉnh tất cả chương trình học đều phải nhận được sự đồng ý của giáo sư các môn mới có thể tiến hành thực hiện.
Snape vừa nói vừa liếc nhìn phù thủy nhỏ tóc bạch kim đang đứng bên phải bục giảng bằng khóe mắt, sau đó khẽ nhướng mày.
Theo việc Dumbledore đột nhiên xuất hiện, vệt sáng màu bạc là Lời Thề Bất Khả Bội trên tay Alina giống như con thú nhỏ bị làm giật mình, nhanh chóng tan đi mất, tất cả những thứ lúc nãy chỉ là do Snape hoa mắt.
Lúc này Alina đang mang vẻ mặt ngoan ngoãn đưa tay ra sau, mũi chân bình tĩnh đá đám vụn gai nhím vào đáy bàn một cách yên lặng giống như một phù thủy nhỏ yếu ớt, đáng thương và bất lực đang bị răn dạy.
Không còn nghi ngờ gì nữa, bởi vì hai vị "khách mời" này bất ngờ đến thăm nên tính tình còn chưa kịp bộc phát của Alina Kaslana đã nhanh chóng thu lại. Tuy rằng trong mắt Snape, cho dù học sinh thích gây chuyện đến mấy cũng không đáng để lo lắng. Qua bao nhiêu năm, ông ta đã xử lí những tình huống như vậy rất nhuần nhuyễn.
"Đương nhiên là chúng ta chỉ chiếm dụng một chút thời gian rất ngắn của thầy."
Chúa tể Hắc ám đời đầu vội vã chạy vào phòng học, lễ phép vuốt cằm rồi lướt qua đống ốc sên, rau cần tây, mỡ bò, phô mai, trong ánh mắt lóe lên cảm giác quen thuộc bất đắc dĩ.
"Nghe nói trước đó thầy nhận một phần nguyên liệu nấu ăn từ nhà bếp, sau đó còn vào Rừng Cấm, dẫn đám nhóc đi bắt ốc sên... Vì vậy ta và Albus suy đoán có lẽ thầy cần một số trợ giúp nho nhỏ."
Grindelwald vừa nói vừa nhìn Alina – người đang ngoan ngoãn đưa tay ra sau lưng bằng ánh mắt sâu xa, cùng với một đống mảnh vỡ đã bị đá xuống dưới bàn, cảm thấy vai trái của mình bắt đầu đau âm ỉ.
Người trẻ tuổi dạy môn Độc dược này hoàn toàn không biết, nếu lão và Albus Dumbledore không kịp thời đến đây thì bây giờ có lẽ ông ta đã không thể đứng nói chuyện được nữa. Nhân viên tạm thời của Bộ Pháp thuật nước Áo đáng thương đã dùng thân thể mình để chứng minh, dưới khoảng cách gần như vậy, nếu Alina ra tay khi đối phương không chuẩn bị thì gần như là một sự tồn tại vô địch.
Nhận nguyên liệu nấu ăn từ nhà bếp?
Dẫn đội đến Rừng Cấm bắt ốc sên?
Sắc mặt của Snape cứng đờ, sao những tin tức này lại truyền nhanh như vậy chứ?
Mấy ông già rảnh rỗi này sẽ không rảnh đến mức đi khắp nơi sưu tầm các tin tức ngầm trong lâu đài chứ?
"Không cần, tôi có thể xử lí tốt những việc này."
Snape khẽ hừ một tiếng, nhíu mày khoát tay một cái, sau đó nghiêm mặt lạnh giọng nói: "Còn những vấn đề mà ngài hỏi chỉ là việc sắp xếp và điều chỉnh chương trình học bình thường thôi. Sau đó tôi sẽ báo cáo với Giáo sư Dumbledore."
Từ sau khi gặp được Hagrid ở ven Rừng Cấm, Snape đã biết chuyện này gần như là không thể che giấu được, dù sao cái tên bảo vệ bãi săn miệng rộng đó luôn không biết giữ mồm giữ miệng.
So với chuyện này, việc chương trình học bị gián đoạn càng làm Snape căm tức hơn.
"Tôi nói rồi, bây giờ không phải là thời gian thích hợp. Là một giáo sư môn Độc dược, tôi bận rộn hơn hai vị nhiều."
Snape chỉ vào các phù thủy nhỏ trong phòng học, dùng giọng điệu trầm thấp và mang theo ý châm chọc của mình mà nói.
"Tôi không hề nghi ngờ rằng, chỉ cần đôi mắt của tôi hơi rời khỏi phòng học một lúc thôi, dù chỉ trong một nháy mắt là bọn chúng cũng có thể làm mình bị nổ lên trời... John Garand, chuyển cái nồi nấu của trò ra khỏi lửa đi! Ở đây mà ta cũng ngửi thấy được mùi khét rồi đấy!"
Lời còn chưa nói hết, Snape đột nhiên hét lớn một tiếng khiến nam sinh Hufflepuff nào đó đang nhìn bục giảng đến đờ ra sợ đến mức run người, vội vội vàng vàng đưa tay muốn lấy nồi nấu ra, sau đó...
Loang choang!
Rầm!
"A! Nóng quá! Hu hu hu!"
Không có gì bất ngờ xảy ra, lại xuất hiện một nhân viên bị phỏng vì tay chân vụng về.
Mà người ngồi bên cạnh và chung một tổ với John Garand, Heros Gruva nhanh chóng nhảy ra khỏi ghế, nhạy bén né tránh cái nồi nấu quặng đang lăn khỏi bàn, tránh bị tai bay vạ gió.
Có điều các phù thủy nhỏ ở bàn kế bên còn đang xem trò vui thì không may mắn như vậy, nồi nấu bằng kim loại nóng bỏng sôi sục đập vào mu bàn chân của Vanessa Wilde, khiến con ưng nhỏ đáng thương của Ravenclaw lập tức giật mình tỉnh lại từ trong trạng thái mơ màng như đi vào cõi tiên.
Tròng mắt không có tiêu cự của Vanessa Wilde ngẩn ra, sau đó mới phản ứng lại mà kêu thảm một tiếng, đau lòng ôm chân của mình sang bên cạnh. Cái ghế phù thủy nhỏ đẩy ra va vào cái bàn ở phía sau, phát ra tiếng va chạm rất chói tai.
Nồi nấu trên bàn cô bé nghiêng ngả, ầm một tiếng, nó đột nhiên nghiêng về phía bàn bên cạnh. Nước sôi dùng để hầm ốc sên bắn ra khỏi nồi nấu quặng, dòng nước bắt đầu lan tràn theo sàn nhà và mặt bàn, nhanh chóng gây nên những tiếng thốt lên đầy kinh ngạc liên tiếp và phản ứng dây chuyền.
Trong phòng học lập tức lại trở nên hỗn loạn.
"Ngu xuẩn! Ngớ ngẩn! Bao tay da rồng của các trò đều cầm đi nấu canh hết rồi sao? Tránh ra!"
Snape lớn tiếng gầm thét, áo chùng dài màu đen của phù thủy tung bay. Ông ta rút đũa phép ra, bước nhanh xuống bục giảng, trực tiếp bỏ hai ông lão kia ở cửa. Bây giờ ông ta không có thời gian tán gẫu với hai ông lão, có trời mới biết mấy tên nhóc này sẽ còn tiếp tục gây ra chuyện gì.
Không biết tại sao, Snape cảm thấy giống như bị người ta nguyền rủa vậy, những chuyện sốt ruột cứ lần lượt xảy ra.
Từ sáng sớm hôm nay đến bây giờ, không có một chuyện nào tiến hành theo suy nghĩ của ông ta cả.
"... Bao tay da rồng... Nấu canh?"
Nghe thấy cái ví dụ kỳ lạ của Snape, Dumbledore khẽ nhíu mày. Ánh mắt của cụ lướt qua một đống nguyên liệu nấu ăn trong phòng học môn Độc dược, cuối cùng tầm mắt rơi xuống cục bông trắng đang mang vẻ vô tội, cụ hơi đau đầu xoa ấn đường của mình.
Không còn nghi ngờ gì nữa, sau Rubeus Hagrid suýt hóa thân thành "người đánh cá Hồ Đen", Alina Kaslana - Chúa tể Hắc ám đời thứ ba thích gây chuyện lại dẫn dắt một giáo sư của cụ đi lệch hướng, hơn nữa còn là Severus Snape được Albus Dumbledore kỳ vọng cao, là bậc thầy độc dược có tính tình kiên định nhất.
Nhìn dáng vẻ này, sau này có lẽ cụ phải sắp xếp hai gia tinh nho nhỏ luôn luôn đi theo tiểu thư Kaslana, để phòng ngừa cô lại làm ra chuyện khiến người ta bất ngờ. Dù không có ích gì thì ít nhất cũng có thể giúp cụ là người đầu tiên biết đã xảy ra chuyện gì, không đến mức giống như mọi lần trước, chỉ biết ngơ ngẩn đi xử lí cục diện hoang tàn.
Đối diện với phòng học môn Độc dược hỗn loạn, tiếng gào đầy thất thố, hoảng loạn và ánh mắt nghi hoặc, mờ mịt của học sinh, Dumbledore bất đắc dĩ thở dài một hơi, chậm rãi rút đũa phép ra, nhún vai một cái với Grindelwald bên cạnh, sau đó nhẹ giọng nói:
"Ôi, ngài Apocalypse, chúng ta cũng nên giúp đỡ thôi. Ngài đi chữa trị cho bọn nhỏ nhé?"
"Không thành vấn đề, tôi là bác sĩ của Hogwarts mà. Đây không phải là một trong những chức trách của tôi sao?"
Liếc mắt nhìn phòng học tràn ngập sức sống, Grindelwald thấy tâm tình rất sung sướng. Quả nhiên trường pháp thuật Hogwarts thú vị hơn lâu đài Nurmengard nhiều. Nếu lúc cục bông trắng kia gây chuyện có thể đừng kéo theo lão là tốt rồi.