Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-52
Chương 52: Thế giới dần dần thay đổi
Translator: Nguyetmai
"Chính là chỗ này, Neville, nhanh lên một chút!"
Trên hành lang tàu rung lắc, Hermione Granger nắm lấy mép áo choàng, chạy thẳng một mạch. Đi theo sau lưng cô bé là một cậu bé mặt tròn, mập mạp đáng yêu, vành mắt cậu ta hơi sưng đỏ, trông có vẻ như là vừa mới khóc một trận.
Trên gương mặt của Hermione bé nhỏ tràn đầy vẻ lo lắng, chiếc răng cửa trắng tinh đáng yêu cắn chặt lấy môi dưới, trong đầu thi thoảng lại nhớ tới bóng dáng tóc bạch kim đứng chắn trước người cô bé, cùng với tiếng xô đẩy lộn xộn và âm thanh giòn tan như tiếng bạt tai cô đã nghe thấy khi rời khỏi gian phòng.
Hi vọng vẫn còn kịp, ít nhất thì cậu nhóc tóc màu vàng nhạt dẫn đầu kia trông có vẻ không giống như loại người không nói lí lẽ, mới chỉ một lát thôi, chắc sẽ không đánh nhau thật đâu nhỉ?
Rào rào...
"Bọn mình trở lại rồi, các cậu đừng đánh nhau..."
Cô bé tóc nâu dùng sức kéo cánh cửa phòng đang đóng chặt, thở hổn hển và nói, đồng thời khẩn trương nhìn vào trong gian phòng, khuôn mặt nhỏ ngẩn ngơ ngay lập tức: "... Hả?"
Không giống như tình trạng giương cung bạt kiếm căng thẳng mà cô bé đã tưởng tượng lúc trước, trong gian phòng là một bầu không khí hòa hợp, cực kì yên tĩnh.
Trên sàn tàu, Ron và hai tên mập - nếu như cô bé nhớ không lầm thì tên là Goyle và Crabber - mặt mày ủ ê, mỗi người cầm một cuốn sách yên tĩnh đọc.
Trên chỗ ngồi bên trái sát cửa sổ, Harry và cậu bạn tóc vàng nhạt tự xưng là Malfoy đang xúm lại với nhau, thấp giọng thảo luận nội dung trong sách.
Còn ở đối diện hai người, Alina nâng cằm dựa vào bên cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ tàu chiếu lên mái tóc dài màu bạch kim của cô làm mái tóc tỏa sáng lấp lánh, trên đầu gối cô vẫn là quyển sách giáo khoa thần chú đang mở, dễ dàng nhận thấy cô cũng đang đọc sách.
Chuyện gì thế này?
Advertisement / Quảng cáo
Trên gương mặt cô bé Hermione hiện lên vẻ ngỡ ngàng, cô vô thức lùi lại, ngẩng đầu lên, ngây ngốc nhìn số phòng, chắc chắn cô bé không vào nhầm phòng mà.
"Xin lỗi." Cậu bé mặt tròn, mập mạp với đôi mắt sưng đỏ xuất hiện phía sau lưng Hermione, rụt rè nói: "Mình là Neville, Neville Longbottom. Granger nói, các cậu đã tìm được con cóc của mình rồi phải không?"
Khi cánh cửa bị kéo ra, tất cả mọi người trong phòng đồng loạt ngẩng đầu lên, nhìn về phía cánh cửa với vẻ mặt không giống nhau. Mà kẻ nhiệt tình nhất trong đó là hai người Goyle và Crabber.
"Không sai, bọn mình đã đợi cậu rất lâu rồi, mau tới xem đi."
"Nếu như không phải cũng không sao cả, chúng ta cùng nhau đi tìm."
Nghe thấy lời nói của Neville, Goyle và Crabber ngay lập tức bỏ sách xuống, trên mặt lộ ra vẻ nhẹ nhõm như trút bỏ được gánh nặng, đứng dậy trả lời lại, trong giọng nói tràn đầy sự thân thiện.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mình nói là chỗ này..."
Hermione chỉ vào cái trán sưng đỏ của Goyle, hỏi với vẻ mặt nghi ngờ.
"Hì hì, đó là bị..."
Goyle sờ trán, mỉm cười ngượng ngùng, đang chuẩn bị thành thật trả lời Hermione thì đột nhiên cảm thấy có người vỗ sau gáy mình. "Hử?!"
Hermione nhìn thấy rõ ràng sắc mặt của tên mập to con cứng đờ lại. Cơ thể cậu ta run rẩy, mất tự nhiên rồi lập tức ngậm miệng lại.
"Chỉ là không cẩn thận ngã một cái mà thôi. Phải không?"
Alina ho khẽ một tiếng, tiếp tục vỗ bả vai Goyle, mỉm cười nhìn về phía Hermione, giải thích bằng giọng dịu dàng: "Sau đó, như cậu thấy đấy, sau khi bọn mình thương lượng một chút đã quyết định vừa xem trước sách giáo khoa, vừa đợi các cậu tới."
Không đợi tiểu thư mười vạn câu hỏi vì sao tiếp tục đặt câu hỏi, Alina quay người lại, vẫy tay với phía sau.
"Hì, Malfoy, chắc cậu nhớ con cóc kia vẫn còn ở chỗ cậu chứ?"
"À ừ. Còn đây."
Draco Malfoy mau chóng gật đầu, vội vã đặt con cóc đang nằm trên đầu gối lên tay rồi đi tới.
"Neville, đây là con cóc của cậu phải không?" Alina nghiêng đầu hỏi.
"Trevor! Cảm ơn Thượng đế!" Neville vươn hai cánh tay ra đón lấy con cóc thú cưng của cậu với vẻ mừng rỡ như điên.
"Cảm ơn cậu, thật đấy, cảm ơn cậu rất nhiều. Mình thậm chí sắp tuyệt vọng luôn rồi."
Neville ôm lấy con cóc, nhìn Draco Malfoy, liên tục cúi đầu, nói năng lộn xộn biểu đạt sự biết ơn của mình.
Mặc dù cậu ta lặp đi lặp lại chỉ có một câu "cảm ơn" ngốc nghếch, điều này khiến cậu ta có vẻ hơi ngốc, nhưng mà mỗi người ở đây đều có thể cảm nhận được Neville đang cố gắng hết sức để biểu đạt cảm xúc vui mừng và cảm kích của mình, đặc biệt là đối với cậu bạn Malfoy đang đứng trước mặt cậu ta.
Lúc này nên làm thế nào... từ trước tới nay Draco Malfoy chưa bao giờ trải qua cảnh tượng như thế này, cha cậu cũng chưa từng dạy bảo cậu những kiến thức về phương diện này, nên cậu cũng không biết nên đối diện như thế nào. Cậu vô thức quay đầu lại nhìn Alina, lại phát hiện Alina đang kéo Hermione thì thầm gì đó, căn bản không hề để ý tới cậu.
"Thực ra, chủ yếu là nhờ Goyle và Crabber tìm được đó."
Gương mặt tái nhợt của Draco Malfoy hơi ửng hồng, cậu chủ động dời ánh mắt, nói với vẻ không được tự nhiên: "Ban đầu tôi không định tìm đâu, chẳng qua là nghe nói có thông tin về lối đi bí mật nên mới miễn cưỡng tới đây, cậu cảm ơn chị đại Alina là được rồi."
"Không phải đâu, thật ra Draco là nhiệt tình nhất đó."
"Đúng vậy, cậu ấy còn đặc biệt căn dặn bọn tôi khi bắt con cóc này thì đừng làm nó bị thương nữa đó."
So với Malfoy, da mặt của Goyle và Crabber càng mỏng hơn, không đợi Neville quay sang nhìn thì đã nhao nhao khoát tay, vội vàng nói.
Alina đứng ở bên cạnh tủm tỉm cười, nhìn ba người Malfoy kiêu ngạo. Thực ra bọn chúng đều là những đứa trẻ, bản chất không hề xấu.
Theo cô thấy, cho dù không có chuyện tìm con cóc, dựa theo miêu tả trong nguyên tác về đoàn tàu năm nhất, có thể nghĩ được rằng Malfoy nhỏ bé – người đã đi xuyên qua nhiều toa tàu và chủ động đưa tay ra giúp đỡ - nếu như giọng điệu không ngạo mạn như vậy thì sẽ có cơ hội rất lớn trở thành bạn bè với Potter.
Bốp, bốp, bốp.
"Được rồi, các cậu đừng khiêm tốn nữa. Sau này mọi người đều là bạn học, không cần phải khách sáo như vậy."
Alina nhẹ nhàng vỗ tay, cắt ngang cuộc đối thoại của Neville và ba người Malfoy, vui vẻ đề nghị: "Nếu đã có duyên như vậy, chi bằng mọi người đừng trở về toa tàu của mình nữa, cứ ở lại đây cùng trò chuyện đi nha."
Ngừng lại một chút, Alina nhìn số đồ ăn vặt chẳng còn lại bao nhiêu trong gian phòng, nhíu mày lại đầy khổ não: "Có điều như vậy thì có vẻ chúng ta phải đi mua thêm chút đồ ăn vặt mới được."
Mặc dù lúc trước Harry đã mua rất nhiều đồ ăn nhưng chỉ được coi là nhiều đối với ba người mà thôi. Hiện tại với gian phòng chứa tận tám người thì số đồ ăn đó rõ ràng là quá ít.
"Không vấn đề gì, giao cho mình đi. Goyle, mày cùng tao đi mua đồ ăn. Crabber, mày chuyển hết đồ ăn trong toa tàu của chúng ta tới đây nhé."
Nghe thấy lời của Alina, Malfoy chủ động đứng ra xung phong nhận việc.
Advertisement / Quảng cáo
"Yên tâm đi, chị Alina, bất kể chị muốn ăn gì, em cũng có thể mua giúp chị được."
Đây là lần đầu tiên Draco Malfoy nhận thức được niềm vui của việc giúp đỡ người khác, lúc này tỏ ra vô cùng tích cực. Cậu ta vỗ ngực nói với vẻ tự hào, những vấn đề nhỏ chỉ cần có tiền là có thể giải quyết này căn bản không là gì đối với gia tộc Malfoy.
Thấy dáng vẻ khoe khoang của Malfoy trước mặt Alina, Ron ho khẽ một tiếng, để tránh bản thân không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
"Sao vậy, Weasley, mày có ý kiến sao?" Draco Malfoy quay đầu lại, nhướng lông mày lên.
Hai người này chắc chắn là mang thuộc tính tương khắc! Đã ở cùng một phe rồi mà còn oán giận lẫn nhau nữa sao?
Alina bất đắc dĩ trợn trắng mắt, đúng là người nghèo và người giàu của giới phù thủy cho dù ở cùng một phe cũng không tránh khỏi việc đốp chát nhau. Có điều như vậy cũng tốt, bằng không hài hòa quá mức cũng không có lợi cho việc "ăn dưa".
"Không, tôi chỉ muốn nói, ít nhất có một loại đồ uống thần kỳ cậu không thể mua được."
Ron nhún vai, chỉ vào chai coca đặt ở góc bàn, nói bằng giọng đắc ý: "Chưa từng thấy phải không, tôi nghĩ có lẽ đến hydroxic acid có ở khắp nơi và khí CO2 đáng sợ cậu cũng đều chưa từng nghe nói đến phải không?"
"Hydroxic acid? Đồ uống thần kỳ?" Hermione hiếu kì nhìn theo hướng ngón tay Ron chỉ, nhún vai với vẻ mặt tràn đầy ngờ vực: "Nhưng đó chỉ là một chai coca bình thường thôi mà?"
"Khụ khụ khụ khụ, cái đó, Ron..."
Lúc này đến lượt Alina ho một tràng sặc sụa.
Trước mặt Ron và Harry, cô có lòng tin có thể tùy ý lừa bịp, nhưng nếu như thêm một Hermione mọt sách thì không thể tiếp tục vui vẻ tiến hành được nữa rồi. Cô bé tóc bạch kim đang chuẩn bị kết thúc chủ đề này với vẻ mặt lúng túng.
"Coca bình thường ư?"
Ron cười nhạo một tiếng, lắc ngón tay với Hermione, chậm rãi nói rằng: "Đó chỉ là cách uống của Muggle, bất kỳ phù thủy trưởng thành nào cũng sẽ không chà đạp loại đồ uống ma pháp này như Muggle đâu. Phải không, Harry?"
Lúc trước mãi không có dịp để cậu ta thể hiện năng lực, hiện giờ khó khăn lắm mới xuất hiện một cơ hội, dĩ nhiên Ron sẽ không bỏ qua.
"Không sai, mình cũng chỉ mới biết được, cách uống chính xác của giới phù thủy chính là lắc trước rồi mới uống. Chị Alina đã nói, phù thủy đạt tiêu chuẩn nên học cách dùng pháp lực của bản thân để áp chế sự phun trào mà coca sản sinh ra."
Harry Potter vội vàng gật đầu, phụ họa với vẻ mặt thành thật.
Từ sau khi nhìn thấy sức mạnh kì quái khủng bố của Alina bộc phát ra, Harry nhỏ bé vẫn luôn lo lắng cô bé tóc bạch kim này sẽ tính sổ chuyện cậu lỗ mãng xông vào trong phòng, vì vậy khát khao muốn sống thậm chí còn mãnh liệt hơn so với Ron.
Lắc rồi mới uống? Sự phun trào của coca? Do Alina nói sao?
Hermione chớp chớp mắt, sắc mặt hơi cổ quái, liếc nhìn Alina mang vẻ mặt tức giận, cô bé phát ra một tràng tiếng "ha ha ha" nho nhỏ, hiển nhiên là đang cố gắng nín cười.
Hai người này... có ý gì đây?!
Alina liếc xéo Harry và Ron một cái, trên mặt mơ hồ có mấy phần sát khí.
Ấy?! Tại sao chị đại Alina hình như là đang tức giận vậy...
So với Harry, Ron trên có mẹ, dưới có em gái nên cực kỳ nhạy cảm đối với cảm xúc của phái nữ. Ngay lập tức cậu phát hiện ra sắc mặt của cô bé tóc bạch kim có chút kì quái.
Liếc nhìn Hermione đang nín cười, Ron cảm thấy bản thân đã tìm ra nguyên nhân do đâu rồi. Mỗi lần khi Ginny và mẹ cãi nhau cũng là bộ dạng này. Mà lúc này, chỉ cần đứng ở bên chắc chắn thắng là được...
Cậu bé tóc đỏ cầm chai coca trên bàn lên, gắng sức lắc thật mạnh, chủ động đưa tới trước mặt Alina, rồi liếc Hermione một cái với vẻ khiêu khích, hướng về Alina và nói với vẻ mặt lấy lòng:
"Chị Alina, em đã lắc giúp chị rồi đó, hãy cho bọn họ mở mang kiến thức về cách uống của phù thủy đi."
"..."
Vẻ mặt của Alina như bị táo bón, cô ngẩn người nhận lấy chai coca mà Ron đưa tới, quét mắt nhìn xung quanh một lượt.
Harry đang nhỏ giọng thì thầm gì đó bên tai Malfoy, từ trong ánh mắt sùng bái của hai người đó, Alina dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra, đó nhất định là kiến thức về hydroxic acid. Mà Ron - tên đầu sỏ tội ác, cùng với Goyle và Crabber thì căn bản không có nghi ngờ gì, tất cả đều nhìn cô chăm chú đầy mong đợi.
"Khụ khụ khụ... Ha ha ha ha ha... Mau lên đi, Alina, mình muốn xem cách uống của phù thủy..."
Lúc này, bả vai của Hermione run lên bần bật, cuối cùng cô bé không nhịn nổi nữa mà bật cười lớn.
Tình tiết này hình như có chỗ nào đó không đúng?
Cô bé tóc bạch kim hít sâu một hơi, nhìn chai coca đầy bọt khí trắng trong tay, cái hố tự mình đào, cho dù có ngậm nước mắt cũng phải nhảy xuống thôi, bằng không thì uy nghiêm của chị đại sẽ mất sạch sành sanh luôn. Cô trừng mắt oán hận nhìn hai kẻ không hiểu chuyện Ron và Harry, thù này cô nhớ kĩ rồi đấy.
Đương nhiên, còn có cô nhóc ở bên cạnh đã cười đến mức không thể đứng thẳng người kia nữa, cũng không thể bỏ qua.
Alina quay đầu, nhân lúc Hermione không chú ý liền kéo lấy cánh tay của cô bé rồi nói với giọng ngọt ngào:
"Bạn Granger, chúng ta cùng áp chế nó nhé?"
Advertisement / Quảng cáo
Nói rồi, Alina vặn nắp chai coca ra với vẻ thấy chết không sờn, bọt trắng phun lên tận trời.
"Ôi... Đừng mà!"
Hermione thét chói tai, muốn tránh khỏi, trong gian phòng tràn đầy không khí hưng phấn.
...
Cùng lúc đó, ở Hogwarts.
"Trời đất, cụ Dumbledore, chuyện này thật quá điên rồ!"
Minerva McGonagall rên rỉ một tiếng bất lực.
Ở trước mặt bà là một ngọn núi vàng khổng lồ chưa từng thấy. Mới vừa nãy, cụ Dumbledore còn đang nói với bà về một kế hoạch to lớn đủ để khiến cả giới phù thủy và giới phi phù thủy run rẩy, chao đảo.
"Nhưng tất cả những thứ này đều đáng giá, không phải sao?"
Cụ Dumbledore mỉm cười, vô cùng cẩn thận gấp tờ bản thảo đầy hình vẽ và các chữ số trong tay lại, rồi cất đi.
"Được rồi, cụ đã thuyết phục được tôi rồi. Hiện giờ tôi có thể làm gì?"
McGonagall nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi trầm giọng nói.
Cụ Dumbledore lắc đầu, nói bằng giọng ôn hòa: "Không cần làm gì cả, cứ đón chào năm học mới bắt đầu một cách bình thường là được. Thời gian sẽ từ từ dẫn dắt kết quả mà chúng ta mong muốn xuất hiện."
Dừng lại chốc lát, ông cụ suy nghĩ một chút rồi chớp mắt, đột nhiên bổ sung một câu: "Ồ, phải rồi. Suýt chút nữa tôi quên mất, tôi có một thỉnh cầu nhỏ thú vị mà hơi bốc đồng, về việc sắp xếp danh sách học sinh..."
Translator: Nguyetmai
"Chính là chỗ này, Neville, nhanh lên một chút!"
Trên hành lang tàu rung lắc, Hermione Granger nắm lấy mép áo choàng, chạy thẳng một mạch. Đi theo sau lưng cô bé là một cậu bé mặt tròn, mập mạp đáng yêu, vành mắt cậu ta hơi sưng đỏ, trông có vẻ như là vừa mới khóc một trận.
Trên gương mặt của Hermione bé nhỏ tràn đầy vẻ lo lắng, chiếc răng cửa trắng tinh đáng yêu cắn chặt lấy môi dưới, trong đầu thi thoảng lại nhớ tới bóng dáng tóc bạch kim đứng chắn trước người cô bé, cùng với tiếng xô đẩy lộn xộn và âm thanh giòn tan như tiếng bạt tai cô đã nghe thấy khi rời khỏi gian phòng.
Hi vọng vẫn còn kịp, ít nhất thì cậu nhóc tóc màu vàng nhạt dẫn đầu kia trông có vẻ không giống như loại người không nói lí lẽ, mới chỉ một lát thôi, chắc sẽ không đánh nhau thật đâu nhỉ?
Rào rào...
"Bọn mình trở lại rồi, các cậu đừng đánh nhau..."
Cô bé tóc nâu dùng sức kéo cánh cửa phòng đang đóng chặt, thở hổn hển và nói, đồng thời khẩn trương nhìn vào trong gian phòng, khuôn mặt nhỏ ngẩn ngơ ngay lập tức: "... Hả?"
Không giống như tình trạng giương cung bạt kiếm căng thẳng mà cô bé đã tưởng tượng lúc trước, trong gian phòng là một bầu không khí hòa hợp, cực kì yên tĩnh.
Trên sàn tàu, Ron và hai tên mập - nếu như cô bé nhớ không lầm thì tên là Goyle và Crabber - mặt mày ủ ê, mỗi người cầm một cuốn sách yên tĩnh đọc.
Trên chỗ ngồi bên trái sát cửa sổ, Harry và cậu bạn tóc vàng nhạt tự xưng là Malfoy đang xúm lại với nhau, thấp giọng thảo luận nội dung trong sách.
Còn ở đối diện hai người, Alina nâng cằm dựa vào bên cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ tàu chiếu lên mái tóc dài màu bạch kim của cô làm mái tóc tỏa sáng lấp lánh, trên đầu gối cô vẫn là quyển sách giáo khoa thần chú đang mở, dễ dàng nhận thấy cô cũng đang đọc sách.
Chuyện gì thế này?
Advertisement / Quảng cáo
Trên gương mặt cô bé Hermione hiện lên vẻ ngỡ ngàng, cô vô thức lùi lại, ngẩng đầu lên, ngây ngốc nhìn số phòng, chắc chắn cô bé không vào nhầm phòng mà.
"Xin lỗi." Cậu bé mặt tròn, mập mạp với đôi mắt sưng đỏ xuất hiện phía sau lưng Hermione, rụt rè nói: "Mình là Neville, Neville Longbottom. Granger nói, các cậu đã tìm được con cóc của mình rồi phải không?"
Khi cánh cửa bị kéo ra, tất cả mọi người trong phòng đồng loạt ngẩng đầu lên, nhìn về phía cánh cửa với vẻ mặt không giống nhau. Mà kẻ nhiệt tình nhất trong đó là hai người Goyle và Crabber.
"Không sai, bọn mình đã đợi cậu rất lâu rồi, mau tới xem đi."
"Nếu như không phải cũng không sao cả, chúng ta cùng nhau đi tìm."
Nghe thấy lời nói của Neville, Goyle và Crabber ngay lập tức bỏ sách xuống, trên mặt lộ ra vẻ nhẹ nhõm như trút bỏ được gánh nặng, đứng dậy trả lời lại, trong giọng nói tràn đầy sự thân thiện.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mình nói là chỗ này..."
Hermione chỉ vào cái trán sưng đỏ của Goyle, hỏi với vẻ mặt nghi ngờ.
"Hì hì, đó là bị..."
Goyle sờ trán, mỉm cười ngượng ngùng, đang chuẩn bị thành thật trả lời Hermione thì đột nhiên cảm thấy có người vỗ sau gáy mình. "Hử?!"
Hermione nhìn thấy rõ ràng sắc mặt của tên mập to con cứng đờ lại. Cơ thể cậu ta run rẩy, mất tự nhiên rồi lập tức ngậm miệng lại.
"Chỉ là không cẩn thận ngã một cái mà thôi. Phải không?"
Alina ho khẽ một tiếng, tiếp tục vỗ bả vai Goyle, mỉm cười nhìn về phía Hermione, giải thích bằng giọng dịu dàng: "Sau đó, như cậu thấy đấy, sau khi bọn mình thương lượng một chút đã quyết định vừa xem trước sách giáo khoa, vừa đợi các cậu tới."
Không đợi tiểu thư mười vạn câu hỏi vì sao tiếp tục đặt câu hỏi, Alina quay người lại, vẫy tay với phía sau.
"Hì, Malfoy, chắc cậu nhớ con cóc kia vẫn còn ở chỗ cậu chứ?"
"À ừ. Còn đây."
Draco Malfoy mau chóng gật đầu, vội vã đặt con cóc đang nằm trên đầu gối lên tay rồi đi tới.
"Neville, đây là con cóc của cậu phải không?" Alina nghiêng đầu hỏi.
"Trevor! Cảm ơn Thượng đế!" Neville vươn hai cánh tay ra đón lấy con cóc thú cưng của cậu với vẻ mừng rỡ như điên.
"Cảm ơn cậu, thật đấy, cảm ơn cậu rất nhiều. Mình thậm chí sắp tuyệt vọng luôn rồi."
Neville ôm lấy con cóc, nhìn Draco Malfoy, liên tục cúi đầu, nói năng lộn xộn biểu đạt sự biết ơn của mình.
Mặc dù cậu ta lặp đi lặp lại chỉ có một câu "cảm ơn" ngốc nghếch, điều này khiến cậu ta có vẻ hơi ngốc, nhưng mà mỗi người ở đây đều có thể cảm nhận được Neville đang cố gắng hết sức để biểu đạt cảm xúc vui mừng và cảm kích của mình, đặc biệt là đối với cậu bạn Malfoy đang đứng trước mặt cậu ta.
Lúc này nên làm thế nào... từ trước tới nay Draco Malfoy chưa bao giờ trải qua cảnh tượng như thế này, cha cậu cũng chưa từng dạy bảo cậu những kiến thức về phương diện này, nên cậu cũng không biết nên đối diện như thế nào. Cậu vô thức quay đầu lại nhìn Alina, lại phát hiện Alina đang kéo Hermione thì thầm gì đó, căn bản không hề để ý tới cậu.
"Thực ra, chủ yếu là nhờ Goyle và Crabber tìm được đó."
Gương mặt tái nhợt của Draco Malfoy hơi ửng hồng, cậu chủ động dời ánh mắt, nói với vẻ không được tự nhiên: "Ban đầu tôi không định tìm đâu, chẳng qua là nghe nói có thông tin về lối đi bí mật nên mới miễn cưỡng tới đây, cậu cảm ơn chị đại Alina là được rồi."
"Không phải đâu, thật ra Draco là nhiệt tình nhất đó."
"Đúng vậy, cậu ấy còn đặc biệt căn dặn bọn tôi khi bắt con cóc này thì đừng làm nó bị thương nữa đó."
So với Malfoy, da mặt của Goyle và Crabber càng mỏng hơn, không đợi Neville quay sang nhìn thì đã nhao nhao khoát tay, vội vàng nói.
Alina đứng ở bên cạnh tủm tỉm cười, nhìn ba người Malfoy kiêu ngạo. Thực ra bọn chúng đều là những đứa trẻ, bản chất không hề xấu.
Theo cô thấy, cho dù không có chuyện tìm con cóc, dựa theo miêu tả trong nguyên tác về đoàn tàu năm nhất, có thể nghĩ được rằng Malfoy nhỏ bé – người đã đi xuyên qua nhiều toa tàu và chủ động đưa tay ra giúp đỡ - nếu như giọng điệu không ngạo mạn như vậy thì sẽ có cơ hội rất lớn trở thành bạn bè với Potter.
Bốp, bốp, bốp.
"Được rồi, các cậu đừng khiêm tốn nữa. Sau này mọi người đều là bạn học, không cần phải khách sáo như vậy."
Alina nhẹ nhàng vỗ tay, cắt ngang cuộc đối thoại của Neville và ba người Malfoy, vui vẻ đề nghị: "Nếu đã có duyên như vậy, chi bằng mọi người đừng trở về toa tàu của mình nữa, cứ ở lại đây cùng trò chuyện đi nha."
Ngừng lại một chút, Alina nhìn số đồ ăn vặt chẳng còn lại bao nhiêu trong gian phòng, nhíu mày lại đầy khổ não: "Có điều như vậy thì có vẻ chúng ta phải đi mua thêm chút đồ ăn vặt mới được."
Mặc dù lúc trước Harry đã mua rất nhiều đồ ăn nhưng chỉ được coi là nhiều đối với ba người mà thôi. Hiện tại với gian phòng chứa tận tám người thì số đồ ăn đó rõ ràng là quá ít.
"Không vấn đề gì, giao cho mình đi. Goyle, mày cùng tao đi mua đồ ăn. Crabber, mày chuyển hết đồ ăn trong toa tàu của chúng ta tới đây nhé."
Nghe thấy lời của Alina, Malfoy chủ động đứng ra xung phong nhận việc.
Advertisement / Quảng cáo
"Yên tâm đi, chị Alina, bất kể chị muốn ăn gì, em cũng có thể mua giúp chị được."
Đây là lần đầu tiên Draco Malfoy nhận thức được niềm vui của việc giúp đỡ người khác, lúc này tỏ ra vô cùng tích cực. Cậu ta vỗ ngực nói với vẻ tự hào, những vấn đề nhỏ chỉ cần có tiền là có thể giải quyết này căn bản không là gì đối với gia tộc Malfoy.
Thấy dáng vẻ khoe khoang của Malfoy trước mặt Alina, Ron ho khẽ một tiếng, để tránh bản thân không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
"Sao vậy, Weasley, mày có ý kiến sao?" Draco Malfoy quay đầu lại, nhướng lông mày lên.
Hai người này chắc chắn là mang thuộc tính tương khắc! Đã ở cùng một phe rồi mà còn oán giận lẫn nhau nữa sao?
Alina bất đắc dĩ trợn trắng mắt, đúng là người nghèo và người giàu của giới phù thủy cho dù ở cùng một phe cũng không tránh khỏi việc đốp chát nhau. Có điều như vậy cũng tốt, bằng không hài hòa quá mức cũng không có lợi cho việc "ăn dưa".
"Không, tôi chỉ muốn nói, ít nhất có một loại đồ uống thần kỳ cậu không thể mua được."
Ron nhún vai, chỉ vào chai coca đặt ở góc bàn, nói bằng giọng đắc ý: "Chưa từng thấy phải không, tôi nghĩ có lẽ đến hydroxic acid có ở khắp nơi và khí CO2 đáng sợ cậu cũng đều chưa từng nghe nói đến phải không?"
"Hydroxic acid? Đồ uống thần kỳ?" Hermione hiếu kì nhìn theo hướng ngón tay Ron chỉ, nhún vai với vẻ mặt tràn đầy ngờ vực: "Nhưng đó chỉ là một chai coca bình thường thôi mà?"
"Khụ khụ khụ khụ, cái đó, Ron..."
Lúc này đến lượt Alina ho một tràng sặc sụa.
Trước mặt Ron và Harry, cô có lòng tin có thể tùy ý lừa bịp, nhưng nếu như thêm một Hermione mọt sách thì không thể tiếp tục vui vẻ tiến hành được nữa rồi. Cô bé tóc bạch kim đang chuẩn bị kết thúc chủ đề này với vẻ mặt lúng túng.
"Coca bình thường ư?"
Ron cười nhạo một tiếng, lắc ngón tay với Hermione, chậm rãi nói rằng: "Đó chỉ là cách uống của Muggle, bất kỳ phù thủy trưởng thành nào cũng sẽ không chà đạp loại đồ uống ma pháp này như Muggle đâu. Phải không, Harry?"
Lúc trước mãi không có dịp để cậu ta thể hiện năng lực, hiện giờ khó khăn lắm mới xuất hiện một cơ hội, dĩ nhiên Ron sẽ không bỏ qua.
"Không sai, mình cũng chỉ mới biết được, cách uống chính xác của giới phù thủy chính là lắc trước rồi mới uống. Chị Alina đã nói, phù thủy đạt tiêu chuẩn nên học cách dùng pháp lực của bản thân để áp chế sự phun trào mà coca sản sinh ra."
Harry Potter vội vàng gật đầu, phụ họa với vẻ mặt thành thật.
Từ sau khi nhìn thấy sức mạnh kì quái khủng bố của Alina bộc phát ra, Harry nhỏ bé vẫn luôn lo lắng cô bé tóc bạch kim này sẽ tính sổ chuyện cậu lỗ mãng xông vào trong phòng, vì vậy khát khao muốn sống thậm chí còn mãnh liệt hơn so với Ron.
Lắc rồi mới uống? Sự phun trào của coca? Do Alina nói sao?
Hermione chớp chớp mắt, sắc mặt hơi cổ quái, liếc nhìn Alina mang vẻ mặt tức giận, cô bé phát ra một tràng tiếng "ha ha ha" nho nhỏ, hiển nhiên là đang cố gắng nín cười.
Hai người này... có ý gì đây?!
Alina liếc xéo Harry và Ron một cái, trên mặt mơ hồ có mấy phần sát khí.
Ấy?! Tại sao chị đại Alina hình như là đang tức giận vậy...
So với Harry, Ron trên có mẹ, dưới có em gái nên cực kỳ nhạy cảm đối với cảm xúc của phái nữ. Ngay lập tức cậu phát hiện ra sắc mặt của cô bé tóc bạch kim có chút kì quái.
Liếc nhìn Hermione đang nín cười, Ron cảm thấy bản thân đã tìm ra nguyên nhân do đâu rồi. Mỗi lần khi Ginny và mẹ cãi nhau cũng là bộ dạng này. Mà lúc này, chỉ cần đứng ở bên chắc chắn thắng là được...
Cậu bé tóc đỏ cầm chai coca trên bàn lên, gắng sức lắc thật mạnh, chủ động đưa tới trước mặt Alina, rồi liếc Hermione một cái với vẻ khiêu khích, hướng về Alina và nói với vẻ mặt lấy lòng:
"Chị Alina, em đã lắc giúp chị rồi đó, hãy cho bọn họ mở mang kiến thức về cách uống của phù thủy đi."
"..."
Vẻ mặt của Alina như bị táo bón, cô ngẩn người nhận lấy chai coca mà Ron đưa tới, quét mắt nhìn xung quanh một lượt.
Harry đang nhỏ giọng thì thầm gì đó bên tai Malfoy, từ trong ánh mắt sùng bái của hai người đó, Alina dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra, đó nhất định là kiến thức về hydroxic acid. Mà Ron - tên đầu sỏ tội ác, cùng với Goyle và Crabber thì căn bản không có nghi ngờ gì, tất cả đều nhìn cô chăm chú đầy mong đợi.
"Khụ khụ khụ... Ha ha ha ha ha... Mau lên đi, Alina, mình muốn xem cách uống của phù thủy..."
Lúc này, bả vai của Hermione run lên bần bật, cuối cùng cô bé không nhịn nổi nữa mà bật cười lớn.
Tình tiết này hình như có chỗ nào đó không đúng?
Cô bé tóc bạch kim hít sâu một hơi, nhìn chai coca đầy bọt khí trắng trong tay, cái hố tự mình đào, cho dù có ngậm nước mắt cũng phải nhảy xuống thôi, bằng không thì uy nghiêm của chị đại sẽ mất sạch sành sanh luôn. Cô trừng mắt oán hận nhìn hai kẻ không hiểu chuyện Ron và Harry, thù này cô nhớ kĩ rồi đấy.
Đương nhiên, còn có cô nhóc ở bên cạnh đã cười đến mức không thể đứng thẳng người kia nữa, cũng không thể bỏ qua.
Alina quay đầu, nhân lúc Hermione không chú ý liền kéo lấy cánh tay của cô bé rồi nói với giọng ngọt ngào:
"Bạn Granger, chúng ta cùng áp chế nó nhé?"
Advertisement / Quảng cáo
Nói rồi, Alina vặn nắp chai coca ra với vẻ thấy chết không sờn, bọt trắng phun lên tận trời.
"Ôi... Đừng mà!"
Hermione thét chói tai, muốn tránh khỏi, trong gian phòng tràn đầy không khí hưng phấn.
...
Cùng lúc đó, ở Hogwarts.
"Trời đất, cụ Dumbledore, chuyện này thật quá điên rồ!"
Minerva McGonagall rên rỉ một tiếng bất lực.
Ở trước mặt bà là một ngọn núi vàng khổng lồ chưa từng thấy. Mới vừa nãy, cụ Dumbledore còn đang nói với bà về một kế hoạch to lớn đủ để khiến cả giới phù thủy và giới phi phù thủy run rẩy, chao đảo.
"Nhưng tất cả những thứ này đều đáng giá, không phải sao?"
Cụ Dumbledore mỉm cười, vô cùng cẩn thận gấp tờ bản thảo đầy hình vẽ và các chữ số trong tay lại, rồi cất đi.
"Được rồi, cụ đã thuyết phục được tôi rồi. Hiện giờ tôi có thể làm gì?"
McGonagall nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi trầm giọng nói.
Cụ Dumbledore lắc đầu, nói bằng giọng ôn hòa: "Không cần làm gì cả, cứ đón chào năm học mới bắt đầu một cách bình thường là được. Thời gian sẽ từ từ dẫn dắt kết quả mà chúng ta mong muốn xuất hiện."
Dừng lại chốc lát, ông cụ suy nghĩ một chút rồi chớp mắt, đột nhiên bổ sung một câu: "Ồ, phải rồi. Suýt chút nữa tôi quên mất, tôi có một thỉnh cầu nhỏ thú vị mà hơi bốc đồng, về việc sắp xếp danh sách học sinh..."