Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-65
Chương 65: Một cách tu hành thần bí tới từ phương Đông
Translator: Nguyetmai
Đúng lúc này, trong đám học sinh năm nhất đang ăn ngấu nghiến đột nhiên nổi lên những tiếng xôn xao.
Hannah ngồi bên cạnh Alina thậm chí còn hét lớn, lay mạnh cô bé tóc bạch kim đang "nằm ngoài vùng phủ sóng".
"Trời ơi, mau nhìn kìa! Đó là gì vậy?"
Ken két...
Alina không để ý, cánh tay bị lắc khiến chiếc dĩa trong tay cào lên chiếc đĩa vàng một cách nặng nề, vang lên những tiếng chói tai khiến người ta nghe mà thấy ê răng.
Cô lập tức rùng mình rồi nhanh chóng quăng cái dĩa kim loại đi. Thứ âm thanh này đối với cô quả thực không khác gì một cực hình. Cô thực sự không thể nào hiểu được tại sao người châu Âu lại có hứng thú với việc sử dụng đồ dùng bằng kim loại để ăn cơm như vậy.
"Đã xảy ra chuyện gì mà phải kinh ngạc như vậy..."
Advertisement / Quảng cáo
Alina trừng mắt nhìn tên đầu sỏ gây tội bên cạnh mình, hỏi bằng giọng tức giận. Cùng là học sinh nhà Hufflepuff, cô có cả trăm cách để khiến Hannah nhận ra lỗi lầm.
"Nhìn lên trời kìa..." Cô bé có hai bím tóc vàng rụt cổ lại, rụt rè chỉ về phía trên.
Theo hướng ngón tay của Hannah, Alina ngẩng đầu lên với vẻ nghi ngờ. Trên những bức tường bốn phía hội trường đột nhiên có tới hơn hai mươi hồn ma bay ra. Những hồn ma màu trắng ngọc nửa trong suốt này vừa lướt qua toàn bộ hội trường, vừa vẫy chào các học sinh một cách thân thiện, giống như là các minh tinh màn bạc đang tham dự một buổi lễ long trọng nào đó vậy.
"Thả lỏng đi, đây là các hồn ma của Hogwarts. Phù thủy có thể để lại dấu ấn của bản thân họ trên thế giới này, như vậy bọn họ có thể bước tiếp ở những nơi mà họ đã từng sinh sống hoặc đã từng đi qua."
Alina vỗ vỗ bàn tay của Hannah, mỉm cười rồi bình tĩnh giải thích, ánh mắt nhìn về phía các hồn ma của cô vô cùng phức tạp.
Không thể không nói, hồn ma trong thế giới pháp thuật là một sự tồn tại rất kỳ diệu, xét trên một ý nghĩa nào đó, họ đã đạt tới cảnh giới bất tử. Linh hồn, vừa hay chính là mắt xích thần bí nhất đối với trình độ khoa học kỹ thuật của giới phi pháp thuật hiện nay.
Dựa theo cách nói của hồn ma "Nick-Suýt-mất-đầu" của nhà Gryffindor thì cho dù phải trả giá đắt cũng có thể khiến vô số kẻ sợ hãi cái chết phải đổ xô bon chen bằng được.
"Nếu cậu có hứng thú thì cậu có thể hỏi ngài Hiệp sĩ Nicholas de Mimsy-Porpington xem làm thế nào để biến thành một hồn ma sau khi chết."
Điều mà Alina không nói ra là các hồn ma trong trường Hogwarts thực ra còn có một cách hình thành khác tương đối đáng sợ, đó chính là trở thành "ma ám" của tòa lâu đài này.
Ví dụ rõ ràng nhất cho cách hình thành này chính là "Myrtle Khóc Nhè" chết bởi nhìn vào mắt con Tử Xà ở nhà vệ sinh nữ trên tầng hai lâu đài Hogwarts, cùng với Giáo sư Binns Cuthbert, người thầy trong lịch sử pháp thuật đã thực sự thực hiện được "cúc cung tận tụy, đến chết không thôi".
Sau khi cô ký hợp đồng với ngân hàng Gringotts, suy đoán này lại càng thêm chắc chắn: Hogwarts là một tạo vật có pháp lực cực mạnh, bản thân nó vốn đã có sức mạnh ý chí hỗn độn, chính vì vậy nó mới có thể tự lựa chọn người kế vị Hiệu trưởng, quyết định hợp đồng pháp thuật có hiệu lực hay không...
Bởi vậy suy ra rất có thể Hogwarts đã tự động thiết lập pháp thuật với các giáo viên và học sinh trong trường.
Một khi có học sinh hoặc giáo viên chết đột ngột, nó sẽ lập tức tự động giữ linh hồn họ ở lại Hogwarts, trở thành hồn ma. (Còn về việc tại sao Fred tử trận mà không quay về thì có thể là bởi vì lúc đó hai anh em họ đã thôi học rồi).
Alina giơ tay trái lên, trầm mặc nhìn đường dấu ấn khế ước nằm ẩn ở phía cuối mu bàn tay trơn bóng một cách chăm chú.
Nếu như lúc này cô gặp phải bất trắc mà toi mạng, có khả năng rất lớn là linh hồn cô sẽ ở lại trong tòa lâu đài này và trở thành một "ma ám" mới.
"Sau khi chết vĩnh viễn bảo vệ nơi này sao, hay là bất cẩn bị cụ Dumbledore ra tay đánh lén? Hi vọng tới lúc đó cụ ấy đừng hối hận, dù sao thì hồn ma đều không phải là những đứa trẻ ngoan tốt tính."
Alina bĩu môi, mỉm cười một cách gian xảo, cô ngẩng đầu lên mở to hai mắt, cẩn thận phân biệt từng hồn ma đang xuất hiện.
Đáng tiếc là mãi tới khi mắt cô đã cay cay, cô vẫn không thể nhìn ra được hình bóng của một hồn ma thấp bé, gương mặt to, cái miệng lớn với đôi mắt tròn sáng, mặc một bộ trang phục màu sắc sáng sủa, thắt cà vạt, đầu đội mũ đâu cả.
"Ồ, cháu yêu, đồ ăn không hợp khẩu vị sao?"
Một hồn ma mập mạp có dáng vẻ giống như tu sĩ đang lắc lư bay tới bên cạnh Alina, trên khuôn mặt tròn mập nở nụ cười hòa nhã.
"Hoặc có lẽ là, cháu có nghi ngờ gì cần ta giúp cháu giải đáp sao? Có điều, ta kiến nghị cháu có thể vừa ăn vừa nói, thời gian ăn tối chẳng mấy chốc là trôi qua hết rồi."
Advertisement / Quảng cáo
"Dù sao thì có vẻ mùi vị thật sự rất ngon." Hồn ma tu sĩ mập liếc nhìn những món ăn đang tỏa mùi thơm mê người trên chiếc bàn dài của nhà Hufflepuff, nói với vẻ buồn bã.
"Chỉ là vừa nãy cháu đã bị tiếng ma sát của dao dĩa làm cho khó chịu mà thôi."
Alina nhún vai không tỏ rõ ý kiến, liếc nhìn dao dĩa kim loại bị vứt qua một bên, chần chừ một lát, cô rút hai cây đũa phép từ trong ngực ra, lấy khăn giấy lau chùi cẩn thận.
"A... Chị đại Alina, vừa nãy em không cố ý đâu. Em… em rót nước bí ngô giúp chị nhé."
Nụ cười của cô bé Hannah cứng đờ, vừa nãy lúc đứng trong hàng đợi chia nhà, cô đã nghe cậu bạn tên Ron nói về chiến tích huy hoàng của Alina trên chuyến tàu.
Kết hợp với năng lực pháp thuật mà cô bé tóc bạch kim đã thể hiện khi qua hồ lúc trước, thậm chí ngay cả dũng khí phản kháng Hannah cũng không thể lấy ra được.
Cốc, cốc, cốc.
Trước ánh mắt khiếp sợ của hồn ma tu sĩ mập và Hannah Abbott, Alina chập hai cây đũa phép lại với nhau một cách thuần thục, cuối cùng gõ lên mặt bàn cho ngay ngắn rồi gắp miếng thịt bò nhét vào trong miệng bằng một tư thế rất kì lạ.
Ừm...
Alina híp mắt lại với vẻ khoái trá, quả nhiên đây mới là cách ăn khiến người ta thoải mái nhất. Cô đã cố ý bảo ông Ollivander mài cây đũa phép thành hình dạng trên vuông dưới tròn, đây quả nhiên là một sự lựa chọn sáng suốt.
"Ôi, cảm ơn."
Nhận lấy chiếc ly cao bằng kim loại đựng đầy nước bí ngô, Alina liếc nhìn Hannah đột nhiên lại trở nên ân cần với vẻ kì lạ. Cô quay đầu lại, vừa nhai thịt bò, vừa nói với tu sĩ mập bằng giọng ú ớ không rõ ràng:
"Món ngon? Có lẽ vậy. Nếu ngài đã từng tới phương Đông huyền bí thì mới biết cái gì là món ngon."
Trải nghiệm cuộc sống trong cô nhi viện trên cao nguyên Scotland hơn sáu năm trời đã mài mòn hoàn toàn thói quen kén chọn thức ăn do được nuông chiều từ bé từ kiếp trước trong linh hồn Alina. Mặc dù cô vẫn có yêu cầu không hề thấp đối với thức ăn ngon, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc cô sẽ từ chối thức ăn được dâng tới miệng.
Đối với một kẻ tham ăn, điều đáng được đồng tình nhất không gì bằng những kẻ ăn kiêng quái gở.
"Phương Đông? Nghe nói đó là một nơi huyền bí và đáng sợ. Đáng tiếc, từ sau khi biến thành hồn ma, bọn ta chẳng thể nào cảm nhận được vị ngon của thức ăn nữa."
Tu sĩ mập lắc đầu với vẻ vô cùng tiếc nuối, không muốn thảo luận vấn đề này lắm, ông ta gật đầu lễ độ rồi lại lắc lư men theo chiếc ghế dài bay về phía trước.
"Chị đại Alina, đây là..."
Hannah Abbott ở bên cạnh, cuối cùng không nhịn được nỗi tò mò trong lòng, hai con mắt to chăm chú nhìn đôi đũa phép trong tay Alina, hỏi với vẻ lưỡng lự.
Xuất thân từ gia đình phù thủy, Hannah Abbott không hề lạ lẫm với các cách sử dụng đũa phép, nhưng cách trực tiếp sử dụng đũa phép làm đồ dùng ăn cơm là cô chưa từng thấy, mà còn là cách ăn kỳ quái, chưa từng thấy như thế này nữa.
"Ồ, cậu nói cái này sao?"
Advertisement / Quảng cáo
Alina nhìn xung quanh một lượt, ngoại trừ Hannah Abbott ra, không ít học sinh mới năm nhất, thậm chí cả những học sinh lớp cao nhà Hufflepuff gần đó đều đưa mắt nhìn về phía cô, một phần trong đó là do nghe thấy lời giới thiệu về hồn ma của cô, còn phần nhiều thì là bị cách ăn lạ lùng của cô thu hút.
Thật là một đám trẻ con tràn đầy hiếu kì, nếu như cô chỉ giải thích cái này là "đũa" đơn thuần thì dường như hơi tàn nhẫn. Alina suy nghĩ một chút, mỉm cười rồi nói một cách chậm rãi bằng giọng điệu uyên thâm, bí hiểm:
"Thực ra đây là một cách tu hành pháp thuật cổ xưa. Đũa phép là sự kéo dài thân thể của mỗi phù thủy, bồi dưỡng sự ăn ý giữa bản thân với đũa phép là việc mà mỗi phù thủy nhất định phải làm. Sử dụng đũa phép trợ giúp việc ăn cơm, một mặt có thể củng cố sự ràng buộc giữa con người và đũa phép, mặt khác cũng có thể luyện ngón tay, giúp chúng ta có thể làm phép một cách linh hoạt hơn. Đương nhiên, đây là một cách tu hành tương đối khó. Vì vậy, lúc mới đầu, mình kiến nghị các cậu hãy dùng cây gỗ nhỏ thông thường để tiến hành luyện tập trước."
"Tiếp theo, mình sẽ làm mẫu cho các cậu xem."
Trong ánh mắt nửa hiểu nửa không của đám phù thủy nhỏ, Alina giơ đôi "đũa" làm từ gỗ óc chó trong tay mình lên, gắp một miếng lạp xưởng nướng thơm phức từ trong đĩa của Hannah lên một cách chuẩn xác, nhét vào trong miệng cô bé Hannah đang há hốc vì kinh ngạc.
Coi như là bồi thường cho việc cô cướp mất vị trí nữ hoàng sắt của cô bạn Hannah đi nha!
Cô bé tóc bạch kim híp mắt lại một cách đáng yêu, nói với vẻ đắc ý.
"Thấy chưa, sau khi tập luyện một thời gian dài, độ linh hoạt của ngón tay sẽ được nâng cao gấp mấy lần so với những phù thủy bình thường."
Translator: Nguyetmai
Đúng lúc này, trong đám học sinh năm nhất đang ăn ngấu nghiến đột nhiên nổi lên những tiếng xôn xao.
Hannah ngồi bên cạnh Alina thậm chí còn hét lớn, lay mạnh cô bé tóc bạch kim đang "nằm ngoài vùng phủ sóng".
"Trời ơi, mau nhìn kìa! Đó là gì vậy?"
Ken két...
Alina không để ý, cánh tay bị lắc khiến chiếc dĩa trong tay cào lên chiếc đĩa vàng một cách nặng nề, vang lên những tiếng chói tai khiến người ta nghe mà thấy ê răng.
Cô lập tức rùng mình rồi nhanh chóng quăng cái dĩa kim loại đi. Thứ âm thanh này đối với cô quả thực không khác gì một cực hình. Cô thực sự không thể nào hiểu được tại sao người châu Âu lại có hứng thú với việc sử dụng đồ dùng bằng kim loại để ăn cơm như vậy.
"Đã xảy ra chuyện gì mà phải kinh ngạc như vậy..."
Advertisement / Quảng cáo
Alina trừng mắt nhìn tên đầu sỏ gây tội bên cạnh mình, hỏi bằng giọng tức giận. Cùng là học sinh nhà Hufflepuff, cô có cả trăm cách để khiến Hannah nhận ra lỗi lầm.
"Nhìn lên trời kìa..." Cô bé có hai bím tóc vàng rụt cổ lại, rụt rè chỉ về phía trên.
Theo hướng ngón tay của Hannah, Alina ngẩng đầu lên với vẻ nghi ngờ. Trên những bức tường bốn phía hội trường đột nhiên có tới hơn hai mươi hồn ma bay ra. Những hồn ma màu trắng ngọc nửa trong suốt này vừa lướt qua toàn bộ hội trường, vừa vẫy chào các học sinh một cách thân thiện, giống như là các minh tinh màn bạc đang tham dự một buổi lễ long trọng nào đó vậy.
"Thả lỏng đi, đây là các hồn ma của Hogwarts. Phù thủy có thể để lại dấu ấn của bản thân họ trên thế giới này, như vậy bọn họ có thể bước tiếp ở những nơi mà họ đã từng sinh sống hoặc đã từng đi qua."
Alina vỗ vỗ bàn tay của Hannah, mỉm cười rồi bình tĩnh giải thích, ánh mắt nhìn về phía các hồn ma của cô vô cùng phức tạp.
Không thể không nói, hồn ma trong thế giới pháp thuật là một sự tồn tại rất kỳ diệu, xét trên một ý nghĩa nào đó, họ đã đạt tới cảnh giới bất tử. Linh hồn, vừa hay chính là mắt xích thần bí nhất đối với trình độ khoa học kỹ thuật của giới phi pháp thuật hiện nay.
Dựa theo cách nói của hồn ma "Nick-Suýt-mất-đầu" của nhà Gryffindor thì cho dù phải trả giá đắt cũng có thể khiến vô số kẻ sợ hãi cái chết phải đổ xô bon chen bằng được.
"Nếu cậu có hứng thú thì cậu có thể hỏi ngài Hiệp sĩ Nicholas de Mimsy-Porpington xem làm thế nào để biến thành một hồn ma sau khi chết."
Điều mà Alina không nói ra là các hồn ma trong trường Hogwarts thực ra còn có một cách hình thành khác tương đối đáng sợ, đó chính là trở thành "ma ám" của tòa lâu đài này.
Ví dụ rõ ràng nhất cho cách hình thành này chính là "Myrtle Khóc Nhè" chết bởi nhìn vào mắt con Tử Xà ở nhà vệ sinh nữ trên tầng hai lâu đài Hogwarts, cùng với Giáo sư Binns Cuthbert, người thầy trong lịch sử pháp thuật đã thực sự thực hiện được "cúc cung tận tụy, đến chết không thôi".
Sau khi cô ký hợp đồng với ngân hàng Gringotts, suy đoán này lại càng thêm chắc chắn: Hogwarts là một tạo vật có pháp lực cực mạnh, bản thân nó vốn đã có sức mạnh ý chí hỗn độn, chính vì vậy nó mới có thể tự lựa chọn người kế vị Hiệu trưởng, quyết định hợp đồng pháp thuật có hiệu lực hay không...
Bởi vậy suy ra rất có thể Hogwarts đã tự động thiết lập pháp thuật với các giáo viên và học sinh trong trường.
Một khi có học sinh hoặc giáo viên chết đột ngột, nó sẽ lập tức tự động giữ linh hồn họ ở lại Hogwarts, trở thành hồn ma. (Còn về việc tại sao Fred tử trận mà không quay về thì có thể là bởi vì lúc đó hai anh em họ đã thôi học rồi).
Alina giơ tay trái lên, trầm mặc nhìn đường dấu ấn khế ước nằm ẩn ở phía cuối mu bàn tay trơn bóng một cách chăm chú.
Nếu như lúc này cô gặp phải bất trắc mà toi mạng, có khả năng rất lớn là linh hồn cô sẽ ở lại trong tòa lâu đài này và trở thành một "ma ám" mới.
"Sau khi chết vĩnh viễn bảo vệ nơi này sao, hay là bất cẩn bị cụ Dumbledore ra tay đánh lén? Hi vọng tới lúc đó cụ ấy đừng hối hận, dù sao thì hồn ma đều không phải là những đứa trẻ ngoan tốt tính."
Alina bĩu môi, mỉm cười một cách gian xảo, cô ngẩng đầu lên mở to hai mắt, cẩn thận phân biệt từng hồn ma đang xuất hiện.
Đáng tiếc là mãi tới khi mắt cô đã cay cay, cô vẫn không thể nhìn ra được hình bóng của một hồn ma thấp bé, gương mặt to, cái miệng lớn với đôi mắt tròn sáng, mặc một bộ trang phục màu sắc sáng sủa, thắt cà vạt, đầu đội mũ đâu cả.
"Ồ, cháu yêu, đồ ăn không hợp khẩu vị sao?"
Một hồn ma mập mạp có dáng vẻ giống như tu sĩ đang lắc lư bay tới bên cạnh Alina, trên khuôn mặt tròn mập nở nụ cười hòa nhã.
"Hoặc có lẽ là, cháu có nghi ngờ gì cần ta giúp cháu giải đáp sao? Có điều, ta kiến nghị cháu có thể vừa ăn vừa nói, thời gian ăn tối chẳng mấy chốc là trôi qua hết rồi."
Advertisement / Quảng cáo
"Dù sao thì có vẻ mùi vị thật sự rất ngon." Hồn ma tu sĩ mập liếc nhìn những món ăn đang tỏa mùi thơm mê người trên chiếc bàn dài của nhà Hufflepuff, nói với vẻ buồn bã.
"Chỉ là vừa nãy cháu đã bị tiếng ma sát của dao dĩa làm cho khó chịu mà thôi."
Alina nhún vai không tỏ rõ ý kiến, liếc nhìn dao dĩa kim loại bị vứt qua một bên, chần chừ một lát, cô rút hai cây đũa phép từ trong ngực ra, lấy khăn giấy lau chùi cẩn thận.
"A... Chị đại Alina, vừa nãy em không cố ý đâu. Em… em rót nước bí ngô giúp chị nhé."
Nụ cười của cô bé Hannah cứng đờ, vừa nãy lúc đứng trong hàng đợi chia nhà, cô đã nghe cậu bạn tên Ron nói về chiến tích huy hoàng của Alina trên chuyến tàu.
Kết hợp với năng lực pháp thuật mà cô bé tóc bạch kim đã thể hiện khi qua hồ lúc trước, thậm chí ngay cả dũng khí phản kháng Hannah cũng không thể lấy ra được.
Cốc, cốc, cốc.
Trước ánh mắt khiếp sợ của hồn ma tu sĩ mập và Hannah Abbott, Alina chập hai cây đũa phép lại với nhau một cách thuần thục, cuối cùng gõ lên mặt bàn cho ngay ngắn rồi gắp miếng thịt bò nhét vào trong miệng bằng một tư thế rất kì lạ.
Ừm...
Alina híp mắt lại với vẻ khoái trá, quả nhiên đây mới là cách ăn khiến người ta thoải mái nhất. Cô đã cố ý bảo ông Ollivander mài cây đũa phép thành hình dạng trên vuông dưới tròn, đây quả nhiên là một sự lựa chọn sáng suốt.
"Ôi, cảm ơn."
Nhận lấy chiếc ly cao bằng kim loại đựng đầy nước bí ngô, Alina liếc nhìn Hannah đột nhiên lại trở nên ân cần với vẻ kì lạ. Cô quay đầu lại, vừa nhai thịt bò, vừa nói với tu sĩ mập bằng giọng ú ớ không rõ ràng:
"Món ngon? Có lẽ vậy. Nếu ngài đã từng tới phương Đông huyền bí thì mới biết cái gì là món ngon."
Trải nghiệm cuộc sống trong cô nhi viện trên cao nguyên Scotland hơn sáu năm trời đã mài mòn hoàn toàn thói quen kén chọn thức ăn do được nuông chiều từ bé từ kiếp trước trong linh hồn Alina. Mặc dù cô vẫn có yêu cầu không hề thấp đối với thức ăn ngon, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc cô sẽ từ chối thức ăn được dâng tới miệng.
Đối với một kẻ tham ăn, điều đáng được đồng tình nhất không gì bằng những kẻ ăn kiêng quái gở.
"Phương Đông? Nghe nói đó là một nơi huyền bí và đáng sợ. Đáng tiếc, từ sau khi biến thành hồn ma, bọn ta chẳng thể nào cảm nhận được vị ngon của thức ăn nữa."
Tu sĩ mập lắc đầu với vẻ vô cùng tiếc nuối, không muốn thảo luận vấn đề này lắm, ông ta gật đầu lễ độ rồi lại lắc lư men theo chiếc ghế dài bay về phía trước.
"Chị đại Alina, đây là..."
Hannah Abbott ở bên cạnh, cuối cùng không nhịn được nỗi tò mò trong lòng, hai con mắt to chăm chú nhìn đôi đũa phép trong tay Alina, hỏi với vẻ lưỡng lự.
Xuất thân từ gia đình phù thủy, Hannah Abbott không hề lạ lẫm với các cách sử dụng đũa phép, nhưng cách trực tiếp sử dụng đũa phép làm đồ dùng ăn cơm là cô chưa từng thấy, mà còn là cách ăn kỳ quái, chưa từng thấy như thế này nữa.
"Ồ, cậu nói cái này sao?"
Advertisement / Quảng cáo
Alina nhìn xung quanh một lượt, ngoại trừ Hannah Abbott ra, không ít học sinh mới năm nhất, thậm chí cả những học sinh lớp cao nhà Hufflepuff gần đó đều đưa mắt nhìn về phía cô, một phần trong đó là do nghe thấy lời giới thiệu về hồn ma của cô, còn phần nhiều thì là bị cách ăn lạ lùng của cô thu hút.
Thật là một đám trẻ con tràn đầy hiếu kì, nếu như cô chỉ giải thích cái này là "đũa" đơn thuần thì dường như hơi tàn nhẫn. Alina suy nghĩ một chút, mỉm cười rồi nói một cách chậm rãi bằng giọng điệu uyên thâm, bí hiểm:
"Thực ra đây là một cách tu hành pháp thuật cổ xưa. Đũa phép là sự kéo dài thân thể của mỗi phù thủy, bồi dưỡng sự ăn ý giữa bản thân với đũa phép là việc mà mỗi phù thủy nhất định phải làm. Sử dụng đũa phép trợ giúp việc ăn cơm, một mặt có thể củng cố sự ràng buộc giữa con người và đũa phép, mặt khác cũng có thể luyện ngón tay, giúp chúng ta có thể làm phép một cách linh hoạt hơn. Đương nhiên, đây là một cách tu hành tương đối khó. Vì vậy, lúc mới đầu, mình kiến nghị các cậu hãy dùng cây gỗ nhỏ thông thường để tiến hành luyện tập trước."
"Tiếp theo, mình sẽ làm mẫu cho các cậu xem."
Trong ánh mắt nửa hiểu nửa không của đám phù thủy nhỏ, Alina giơ đôi "đũa" làm từ gỗ óc chó trong tay mình lên, gắp một miếng lạp xưởng nướng thơm phức từ trong đĩa của Hannah lên một cách chuẩn xác, nhét vào trong miệng cô bé Hannah đang há hốc vì kinh ngạc.
Coi như là bồi thường cho việc cô cướp mất vị trí nữ hoàng sắt của cô bạn Hannah đi nha!
Cô bé tóc bạch kim híp mắt lại một cách đáng yêu, nói với vẻ đắc ý.
"Thấy chưa, sau khi tập luyện một thời gian dài, độ linh hoạt của ngón tay sẽ được nâng cao gấp mấy lần so với những phù thủy bình thường."