Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-71
Chương 71: Tôi đã từng tới đây
Translator: Nguyetmai
Hogwarts, tầng tám tòa lâu đài chính.
Ôm một đống bánh ngọt lớn, cô bé phù thủy có mái tóc dài màu bạch kim ngơ ngác đứng bên cạnh bức tượng đá xấu xí, nhìn hành lang trống không, nụ cười đắc ý trên khuôn mặt dần dần biến mất.
Cô vẫn chưa giải quyết được vấn đề mù đường của bản thân, cô không tìm được vị trí cụ thể của phòng sinh hoạt chung của nhà Hufflepuff, hơn nữa từ tầng tám đi tới tầng một phụ, trong tình huống không có thang máy, thật sự là quá tàn nhẫn mà!
Nói ra thì lúc trước gia tinh Burley đã dẫn cô đi thế nào vậy nhỉ, hình như có một con đường tắt... Alina nhăn mặt cố gắng nhớ lại đường đi mà cô đã dạo chơi một tháng trước, đôi mắt không ngừng quan sát cảnh vật xung quanh.
Đêm đã khuya, trên hành lang trưng bày mấy bộ áo giáp toàn thân của kỵ sĩ thời Trung Cổ lạnh ngắt, những nhân vật trong mấy bức chân dung treo trên vách tường phần lớn đều đang cúi gục đầu ủ rũ. Men theo hành lang bên tay phải của Alina đi tới tận cùng là một phòng học đang đóng chặt cửa, cô biết trong phòng học có một chiếc đàn piano sơn đen Steinway thuộc về Grindelwald và cụ Dumbledore.
Còn ở đầu bên kia của hành lang, bên cạnh một cây đuốc ấm áp chính là một bức chân dung của một người phụ nữ có dáng vẻ duyên dáng, sang trọng. Cái cửa động hình tròn phía sau bức chân dung ấy chính là cửa vào duy nhất thông tới phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor.
Đáng tiếc là "Bà Béo" - quản lý ký túc xá nhà Gryffindor không thấu tình đạt lý như cái vòng cửa hình đầu chim ưng bằng đồng thau của nhà Ravenclaw. Nếu là học sinh của nhà khác, cho dù biết được mật khẩu cũng không thể vào được phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor. Alina vừa nghĩ vừa nhìn quần áo của mình với vẻ chán nản, không biết có thể dùng màu vàng đen của nhà Hufflepuff để lừa bịp qua cửa hay không...
Advertisement / Quảng cáo
Đợi đã!
Khóe miệng cô bé tóc bạch kim hiện lên vẻ ranh mãnh, cô vươn tay kéo áo chùng phù thủy màu đen trên người, bên trên không có bất kỳ kí hiệu nào thể hiện cô thuộc nhà nào. Là một học sinh mới năm nhất vừa chia nhà xong, hiện giờ cô vẫn đang đeo cà vạt màu xanh thẫm gắn huy hiệu trường Hogwarts, phải chờ tới sáng mai thì huy hiệu, áo len đan, nơ, khăn quàng cổ của các nhà mới được đưa tới bên giường.
Nói như vậy...
Trong đầu Alina bỗng nhiên hiện ra một ý tưởng táo bạo, cô kéo chiếc mũ trùm phía sau áo chùng lên che kín mái tóc dài màu bạch kim rồi đi tới trước bức chân dung của Bà Béo, bày ra dáng vẻ giống như một chú thỏ con lạc đường, khẽ hỏi: "Chào bà, xin hỏi đây có phải là phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor không? Xin lỗi, cháu bị lạc đường."
"Học sinh mới năm nhất sao? Ồ, đúng vậy, nơi này chính là phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor."
Nghe thấy giọng nói, Bà Béo quay người lại, hơi cúi đầu nhìn nhóc con trước mặt, nói dịu dàng: "Xin lỗi, cháu yêu, nhưng ta vẫn phải làm theo chức trách, cháu vẫn phải nói ra mật khẩu thì mới có thể đi qua nơi này. Cháu có biết mật khẩu không?"
"Caput Draconis." Alina nói rõ ràng.
Bà Béo mỉm cười, tay trái đưa sang bên cạnh, bức tranh lung lay đi chuyển về phía trước, lộ ra một cái cửa động hình tròn thông tới phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor. Tinh thần của Alina lập tức trở nên phấn chấn, cô nhanh chóng bò qua cửa động trên tường.
Phía sau lối vào cửa động trên tường sau bức tranh là một căn phòng hình tròn rộng rãi, bày đầy những chiếc ghế bành mềm mại, lò sưởi trong phòng vẫn còn đang cháy, bên trong vang lên những tiếng nổ khẽ lách tách, có hai chiếc cầu thang hình xoắn ốc, một cái thông tới ký túc xá nam, cái còn lại thông tới ký túc xá nữ.
Ngày đầu tiên khai giảng, quãng đường đi dài dằng dặc cùng với những chuyện xảy ra liên tục, dồn dập khiến phần lớn học sinh mệt bở hơi tai nên bọn họ đã trở về buồng ngủ của mình từ lâu. Trong phòng sinh hoạt chung ấm áp không có lấy một bóng người khiến Alina khỏi cần lo lắng.
Là "điểm hồi sinh" lần đầu tiên khi cô tỉnh lại ở Hogwarts, đây có lẽ là một trong những cảnh tượng quen thuộc nhất đối với cô. Cô bé tóc bạch kim men theo cầu thang xoắn ốc bên phải đi lên một cách quen đường quen nẻo, đẩy cửa bước vào ký túc xá nữ trong tòa tháp Gryffindor.
Vén vành mũ trùm đầu ra, Alina cẩn thận nhìn xung quanh.
Vẫn giống như cảnh tượng cô đã nhìn thấy một tháng trước, một hàng giường với bốn cây cột màn căng tấm màn Flannel màu đỏ thẫm rủ xuống, kéo dài từ cửa vào tới tận bên trong, sàn nhà lót chiếc thảm lông màu đỏ xen vàng kim.
Ở thời đại không có mạng internet, không có điện thoại di động này, cách thức giải trí nghỉ ngơi của các học sinh cũng không có nhiều lắm.
Lúc này, phần lớn những cô bé phù thủy của nhà Gryffindor đã thay đồ ngủ, hoặc tụm năm tụm ba thì thầm trò chuyện, hoặc là ngồi một mình bên mép giường im lặng đọc sách, không có ai chú ý tới ở cửa bỗng nhiên có một học sinh mới bước vào.
Ở gần cửa, trên chiếc giường lớn mềm mại mà Alina đã từng ngủ có một cô bé tóc xoăn dài gợn sóng màu nâu đang tựa lưng vào đầu giường hình vòng cung, chăm chú đọc một quyển sách cực lớn cực nặng, trong tay cầm một chiếc bút lông chim, thi thoảng vẽ vời hoặc chú giải gì đó lên trang sách.
Ô! Đây không phải là bạn Hermione Granger sao?
Số mệnh, quả là kì diệu không thể tả...
Alina nhíu mày tinh nghịch, cô kiễng gót chân lên, lặng lẽ đi vòng qua sau lưng Hermione, nhô đầu ra liếc nhìn tên quyển sách trong tay tiểu thư biết tuốt: "Một đoạn lịch sử của trường Hogwarts".
Nội dung miêu tả trên trang sách đang mở vừa hay lại chính là quá trình bốn người sáng lập làm thế nào tìm đến và thành lập ra Hogwarts. Cô bé Hermione đáng yêu nhất định là đang muốn kiểm chứng lời mà Alina đã nói lúc qua hồ.
"Khụ, thật ra thì không phải mình đọc được ở trong này."
Alina khẽ ho một tiếng, nghiêm túc giải thích: "Nhưng nguồn gốc của nghi thức vượt hồ quả thực giống như lời mình nói. Nếu cậu thật sự có hứng thú, có cơ hội cậu có thể hỏi Giáo sư Dumbledore hoặc là Giáo sư Bins dạy môn Lịch sử pháp thuật."
"Mình biết, mình chỉ muốn xác nhận lại lần nữa... Á! Ưm..."
Advertisement / Quảng cáo
Hermione gật đầu lơ đãng, lời vừa nói được phân nửa thì dừng lại, trợn tròn hai mắt, quay đầu lại nhìn với vẻ mặt khiếp sợ, bút lông chim vạch một đường rất dài trên trang sách.
"Suỵt."
Không đợi Hermione kêu lên thành tiếng, Alina nhanh chóng vươn tay ra che miệng cô bé lại, đồng thời dựng một ngón tay đặt lên môi, ra hiệu bảo cô bé đừng kêu lớn tiếng, cô không muốn đêm hôm khuya khoắt lại bị người ta ghét bỏ đuổi ra ngoài đâu.
"Alina, sao cậu lại vào được đây?"
Hermione nhìn khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc trước mặt, nhìn ngó xung quanh thật cẩn thận, rồi hạ thấp giọng hỏi.
"Vì một vài sự cố, mình bị lạc khỏi hàng ngũ của nhà Hufflepuff, sau đó Giáo sư Dumbledore bảo mình tới tầng này."
Alina thuận thế ngồi xuống mép giường, nhún vai, trả lời với vẻ thành thật: "Mặc dù nghe có vẻ hoang đường, nhưng sự thật đã bày ra ngay trước mặt cậu rồi, mật khẩu là Caput Draconis, đúng không?"
Thấy ánh mắt tràn đầy nghi ngờ của Hermione, Alina vươn bàn tay ra véo khuôn mặt trẻ con mũm mĩm của cô bé trước mặt, trong giọng nói mang theo vẻ đau lòng.
"Trời ạ, ánh mắt của cậu như vậy là sao? Chẳng lẽ mình lại lừa cậu sao? Mình là một Hufflepuff đấy nhé! Mình nghĩ có thể Giáo sư Dumbledore đã nhớ nhầm nhà của mình cũng nên, dù sao hiện giờ bọn họ cũng đang phải suy nghĩ quá nhiều chuyện, mình cũng không muốn tăng thêm phiền phức cho các Giáo sư."
Trên thực tế, những lời cô nói quả thực đều là sự thật, chỉ có điều trong đó có lược bỏ một số chỗ không quan trọng mà thôi, nhưng đó vẫn là sự thật không thể chối cãi.
"Nhưng mà..."
Hermione nhìn vào đôi mắt màu xanh nước biển gần trong gang tấc của Alina với vẻ nửa tin nửa ngờ, mặc dù trong đôi mắt ấy tràn đầy sự thành thật, nhưng trực giác lại đang liên tục mách bảo cô bé rằng xét về mặt logic thì nhất định có chỗ nào đó không đúng.
"Được rồi, được rồi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy nữa. Cậu xem mình đã mang cho cậu đồ ngon gì này."
Không cho tiểu thư biết tuốt thời gian để suy nghĩ, Alina dứt khoát đá văng giày xuống, nhanh chóng leo lên chiếc giường mềm mại, cởi áo chùng với vẻ mặt hưng phấn, đủ loại bánh mứt, bánh bích quy, kẹo mà cô đã lấy từ văn phòng Hiệu trưởng rơi ào ào trên chiếc chăn của Hermione.
Hermione hơi sững sờ, nhanh chóng gạt sự nghi ngờ trong đầu đi rồi cất quyển sách trong tay ra sau gối đầu, liên tục vươn tay gom đống bánh kẹo, bánh bích quy đang rơi lả tả lại để tránh cho chúng rơi lên ga giường hoặc là lăn xuống dưới gầm giường, cuống cuồng hét lên:
"Ấy ấy ấy, cậu đi xuống đi, đừng để hết đồ ăn lên giường của mình."
Cô bé chưa nói dứt lời thì Alina đã vắt áo chùng lên chiếc ghế dựa lưng cao bên cạnh giường rồi lắc lư mái tóc dài màu bạch kim với vẻ khoan khoái, sau đó co chân lên, nhanh chóng chui vào trong ổ chăn ấm áp, dựa sát vào Hermione.
"Á! Cậu còn chưa rửa chân, đừng đi ngủ chứ!"
Tiểu thư Hermione phồng má, đôi mắt to màu nâu hung dữ trừng lên nhìn Alina. Mặc dù lần đầu tiên tới trường quả thực là cô hơi sợ phải ngủ một mình, nhưng điều này cũng không có nghĩa cô sẽ không tức giận, cho dù... cho dù là Alina xinh đẹp cũng không được.
"Nói một cách nghiêm túc thì đây là giường của mình nha."
"Giường của cậu, sao có thể... Nơi này là ký túc của nhà Gryffindor, Alina, cậu đừng có hồ đồ."
Alina quay đầu, dùng tay vén những lọn tóc dài màu nâu bông xù của Hermione khiến cổ của cô cảm thấy hơi ngứa, khóe môi nở nụ cười xấu xa.
"Không tin thì chúng ta đánh cược đi? Nếu mình có thể lấy ra được chứng cứ..."
Advertisement / Quảng cáo
"... Nếu đây quả thật là giường của cậu, vậy thì mình sẽ nghe theo sự sắp xếp của cậu. Nhưng mà, nếu như cậu không đưa ra được chứng cứ thì sao?"
Hermione chun mũi, trừng mắt nhìn lại một cách không hề kém cạnh, cô không hề sợ hãi Alina giống như mấy cậu bạn Ron, Draco, Harry đâu, nhất định lần này cô phải dậy cho cô bé phù thủy tóc bạch kim này một bài học mới được, để cô ấy hiểu rằng Hermione Granger vốn không dễ lừa gạt như vậy.
"Không có gì, nhưng mà..."
Trong mắt Alina thoáng qua chút rung động không dễ phát giác.
Hồi đó khi lần đầu tỉnh lại ở Hogwarts, vốn tưởng rằng chỉ là một lần thăm thú sẽ không bao giờ quay lại nữa nên Alina đã từng dùng cúc áo bắt chước tình tiết trong phim điện ảnh đã từng xem ở kiếp trước, khắc bên mép giường gỗ một câu ngắn và đơn giản.
Alina lắc đầu, không giải thích nhiều, dựng thẳng ngón tay lên lắc qua lắc lại rồi khẽ nói: "Hãy sờ thử vị trí mép giường phía dưới bên phải của cậu một chút đi, chỗ đó hẳn là có khắc một hàng chữ, chỗ cuối có tên viết tắt của mình."
"Mép giường... phía dưới bên phải?"
Hermione liếc nhìn Alina, cô bé vươn tay tới vị trí mà Alina đã chỉ dẫn, quả nhiên sờ được một hàng vết khắc không sâu không nông.
Lòng bàn tay từ từ di chuyển theo hàng chữ cái, cô bé tò mò khẽ đọc.
"Tôi đã từng tới đây."
Translator: Nguyetmai
Hogwarts, tầng tám tòa lâu đài chính.
Ôm một đống bánh ngọt lớn, cô bé phù thủy có mái tóc dài màu bạch kim ngơ ngác đứng bên cạnh bức tượng đá xấu xí, nhìn hành lang trống không, nụ cười đắc ý trên khuôn mặt dần dần biến mất.
Cô vẫn chưa giải quyết được vấn đề mù đường của bản thân, cô không tìm được vị trí cụ thể của phòng sinh hoạt chung của nhà Hufflepuff, hơn nữa từ tầng tám đi tới tầng một phụ, trong tình huống không có thang máy, thật sự là quá tàn nhẫn mà!
Nói ra thì lúc trước gia tinh Burley đã dẫn cô đi thế nào vậy nhỉ, hình như có một con đường tắt... Alina nhăn mặt cố gắng nhớ lại đường đi mà cô đã dạo chơi một tháng trước, đôi mắt không ngừng quan sát cảnh vật xung quanh.
Đêm đã khuya, trên hành lang trưng bày mấy bộ áo giáp toàn thân của kỵ sĩ thời Trung Cổ lạnh ngắt, những nhân vật trong mấy bức chân dung treo trên vách tường phần lớn đều đang cúi gục đầu ủ rũ. Men theo hành lang bên tay phải của Alina đi tới tận cùng là một phòng học đang đóng chặt cửa, cô biết trong phòng học có một chiếc đàn piano sơn đen Steinway thuộc về Grindelwald và cụ Dumbledore.
Còn ở đầu bên kia của hành lang, bên cạnh một cây đuốc ấm áp chính là một bức chân dung của một người phụ nữ có dáng vẻ duyên dáng, sang trọng. Cái cửa động hình tròn phía sau bức chân dung ấy chính là cửa vào duy nhất thông tới phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor.
Đáng tiếc là "Bà Béo" - quản lý ký túc xá nhà Gryffindor không thấu tình đạt lý như cái vòng cửa hình đầu chim ưng bằng đồng thau của nhà Ravenclaw. Nếu là học sinh của nhà khác, cho dù biết được mật khẩu cũng không thể vào được phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor. Alina vừa nghĩ vừa nhìn quần áo của mình với vẻ chán nản, không biết có thể dùng màu vàng đen của nhà Hufflepuff để lừa bịp qua cửa hay không...
Advertisement / Quảng cáo
Đợi đã!
Khóe miệng cô bé tóc bạch kim hiện lên vẻ ranh mãnh, cô vươn tay kéo áo chùng phù thủy màu đen trên người, bên trên không có bất kỳ kí hiệu nào thể hiện cô thuộc nhà nào. Là một học sinh mới năm nhất vừa chia nhà xong, hiện giờ cô vẫn đang đeo cà vạt màu xanh thẫm gắn huy hiệu trường Hogwarts, phải chờ tới sáng mai thì huy hiệu, áo len đan, nơ, khăn quàng cổ của các nhà mới được đưa tới bên giường.
Nói như vậy...
Trong đầu Alina bỗng nhiên hiện ra một ý tưởng táo bạo, cô kéo chiếc mũ trùm phía sau áo chùng lên che kín mái tóc dài màu bạch kim rồi đi tới trước bức chân dung của Bà Béo, bày ra dáng vẻ giống như một chú thỏ con lạc đường, khẽ hỏi: "Chào bà, xin hỏi đây có phải là phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor không? Xin lỗi, cháu bị lạc đường."
"Học sinh mới năm nhất sao? Ồ, đúng vậy, nơi này chính là phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor."
Nghe thấy giọng nói, Bà Béo quay người lại, hơi cúi đầu nhìn nhóc con trước mặt, nói dịu dàng: "Xin lỗi, cháu yêu, nhưng ta vẫn phải làm theo chức trách, cháu vẫn phải nói ra mật khẩu thì mới có thể đi qua nơi này. Cháu có biết mật khẩu không?"
"Caput Draconis." Alina nói rõ ràng.
Bà Béo mỉm cười, tay trái đưa sang bên cạnh, bức tranh lung lay đi chuyển về phía trước, lộ ra một cái cửa động hình tròn thông tới phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor. Tinh thần của Alina lập tức trở nên phấn chấn, cô nhanh chóng bò qua cửa động trên tường.
Phía sau lối vào cửa động trên tường sau bức tranh là một căn phòng hình tròn rộng rãi, bày đầy những chiếc ghế bành mềm mại, lò sưởi trong phòng vẫn còn đang cháy, bên trong vang lên những tiếng nổ khẽ lách tách, có hai chiếc cầu thang hình xoắn ốc, một cái thông tới ký túc xá nam, cái còn lại thông tới ký túc xá nữ.
Ngày đầu tiên khai giảng, quãng đường đi dài dằng dặc cùng với những chuyện xảy ra liên tục, dồn dập khiến phần lớn học sinh mệt bở hơi tai nên bọn họ đã trở về buồng ngủ của mình từ lâu. Trong phòng sinh hoạt chung ấm áp không có lấy một bóng người khiến Alina khỏi cần lo lắng.
Là "điểm hồi sinh" lần đầu tiên khi cô tỉnh lại ở Hogwarts, đây có lẽ là một trong những cảnh tượng quen thuộc nhất đối với cô. Cô bé tóc bạch kim men theo cầu thang xoắn ốc bên phải đi lên một cách quen đường quen nẻo, đẩy cửa bước vào ký túc xá nữ trong tòa tháp Gryffindor.
Vén vành mũ trùm đầu ra, Alina cẩn thận nhìn xung quanh.
Vẫn giống như cảnh tượng cô đã nhìn thấy một tháng trước, một hàng giường với bốn cây cột màn căng tấm màn Flannel màu đỏ thẫm rủ xuống, kéo dài từ cửa vào tới tận bên trong, sàn nhà lót chiếc thảm lông màu đỏ xen vàng kim.
Ở thời đại không có mạng internet, không có điện thoại di động này, cách thức giải trí nghỉ ngơi của các học sinh cũng không có nhiều lắm.
Lúc này, phần lớn những cô bé phù thủy của nhà Gryffindor đã thay đồ ngủ, hoặc tụm năm tụm ba thì thầm trò chuyện, hoặc là ngồi một mình bên mép giường im lặng đọc sách, không có ai chú ý tới ở cửa bỗng nhiên có một học sinh mới bước vào.
Ở gần cửa, trên chiếc giường lớn mềm mại mà Alina đã từng ngủ có một cô bé tóc xoăn dài gợn sóng màu nâu đang tựa lưng vào đầu giường hình vòng cung, chăm chú đọc một quyển sách cực lớn cực nặng, trong tay cầm một chiếc bút lông chim, thi thoảng vẽ vời hoặc chú giải gì đó lên trang sách.
Ô! Đây không phải là bạn Hermione Granger sao?
Số mệnh, quả là kì diệu không thể tả...
Alina nhíu mày tinh nghịch, cô kiễng gót chân lên, lặng lẽ đi vòng qua sau lưng Hermione, nhô đầu ra liếc nhìn tên quyển sách trong tay tiểu thư biết tuốt: "Một đoạn lịch sử của trường Hogwarts".
Nội dung miêu tả trên trang sách đang mở vừa hay lại chính là quá trình bốn người sáng lập làm thế nào tìm đến và thành lập ra Hogwarts. Cô bé Hermione đáng yêu nhất định là đang muốn kiểm chứng lời mà Alina đã nói lúc qua hồ.
"Khụ, thật ra thì không phải mình đọc được ở trong này."
Alina khẽ ho một tiếng, nghiêm túc giải thích: "Nhưng nguồn gốc của nghi thức vượt hồ quả thực giống như lời mình nói. Nếu cậu thật sự có hứng thú, có cơ hội cậu có thể hỏi Giáo sư Dumbledore hoặc là Giáo sư Bins dạy môn Lịch sử pháp thuật."
"Mình biết, mình chỉ muốn xác nhận lại lần nữa... Á! Ưm..."
Advertisement / Quảng cáo
Hermione gật đầu lơ đãng, lời vừa nói được phân nửa thì dừng lại, trợn tròn hai mắt, quay đầu lại nhìn với vẻ mặt khiếp sợ, bút lông chim vạch một đường rất dài trên trang sách.
"Suỵt."
Không đợi Hermione kêu lên thành tiếng, Alina nhanh chóng vươn tay ra che miệng cô bé lại, đồng thời dựng một ngón tay đặt lên môi, ra hiệu bảo cô bé đừng kêu lớn tiếng, cô không muốn đêm hôm khuya khoắt lại bị người ta ghét bỏ đuổi ra ngoài đâu.
"Alina, sao cậu lại vào được đây?"
Hermione nhìn khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc trước mặt, nhìn ngó xung quanh thật cẩn thận, rồi hạ thấp giọng hỏi.
"Vì một vài sự cố, mình bị lạc khỏi hàng ngũ của nhà Hufflepuff, sau đó Giáo sư Dumbledore bảo mình tới tầng này."
Alina thuận thế ngồi xuống mép giường, nhún vai, trả lời với vẻ thành thật: "Mặc dù nghe có vẻ hoang đường, nhưng sự thật đã bày ra ngay trước mặt cậu rồi, mật khẩu là Caput Draconis, đúng không?"
Thấy ánh mắt tràn đầy nghi ngờ của Hermione, Alina vươn bàn tay ra véo khuôn mặt trẻ con mũm mĩm của cô bé trước mặt, trong giọng nói mang theo vẻ đau lòng.
"Trời ạ, ánh mắt của cậu như vậy là sao? Chẳng lẽ mình lại lừa cậu sao? Mình là một Hufflepuff đấy nhé! Mình nghĩ có thể Giáo sư Dumbledore đã nhớ nhầm nhà của mình cũng nên, dù sao hiện giờ bọn họ cũng đang phải suy nghĩ quá nhiều chuyện, mình cũng không muốn tăng thêm phiền phức cho các Giáo sư."
Trên thực tế, những lời cô nói quả thực đều là sự thật, chỉ có điều trong đó có lược bỏ một số chỗ không quan trọng mà thôi, nhưng đó vẫn là sự thật không thể chối cãi.
"Nhưng mà..."
Hermione nhìn vào đôi mắt màu xanh nước biển gần trong gang tấc của Alina với vẻ nửa tin nửa ngờ, mặc dù trong đôi mắt ấy tràn đầy sự thành thật, nhưng trực giác lại đang liên tục mách bảo cô bé rằng xét về mặt logic thì nhất định có chỗ nào đó không đúng.
"Được rồi, được rồi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy nữa. Cậu xem mình đã mang cho cậu đồ ngon gì này."
Không cho tiểu thư biết tuốt thời gian để suy nghĩ, Alina dứt khoát đá văng giày xuống, nhanh chóng leo lên chiếc giường mềm mại, cởi áo chùng với vẻ mặt hưng phấn, đủ loại bánh mứt, bánh bích quy, kẹo mà cô đã lấy từ văn phòng Hiệu trưởng rơi ào ào trên chiếc chăn của Hermione.
Hermione hơi sững sờ, nhanh chóng gạt sự nghi ngờ trong đầu đi rồi cất quyển sách trong tay ra sau gối đầu, liên tục vươn tay gom đống bánh kẹo, bánh bích quy đang rơi lả tả lại để tránh cho chúng rơi lên ga giường hoặc là lăn xuống dưới gầm giường, cuống cuồng hét lên:
"Ấy ấy ấy, cậu đi xuống đi, đừng để hết đồ ăn lên giường của mình."
Cô bé chưa nói dứt lời thì Alina đã vắt áo chùng lên chiếc ghế dựa lưng cao bên cạnh giường rồi lắc lư mái tóc dài màu bạch kim với vẻ khoan khoái, sau đó co chân lên, nhanh chóng chui vào trong ổ chăn ấm áp, dựa sát vào Hermione.
"Á! Cậu còn chưa rửa chân, đừng đi ngủ chứ!"
Tiểu thư Hermione phồng má, đôi mắt to màu nâu hung dữ trừng lên nhìn Alina. Mặc dù lần đầu tiên tới trường quả thực là cô hơi sợ phải ngủ một mình, nhưng điều này cũng không có nghĩa cô sẽ không tức giận, cho dù... cho dù là Alina xinh đẹp cũng không được.
"Nói một cách nghiêm túc thì đây là giường của mình nha."
"Giường của cậu, sao có thể... Nơi này là ký túc của nhà Gryffindor, Alina, cậu đừng có hồ đồ."
Alina quay đầu, dùng tay vén những lọn tóc dài màu nâu bông xù của Hermione khiến cổ của cô cảm thấy hơi ngứa, khóe môi nở nụ cười xấu xa.
"Không tin thì chúng ta đánh cược đi? Nếu mình có thể lấy ra được chứng cứ..."
Advertisement / Quảng cáo
"... Nếu đây quả thật là giường của cậu, vậy thì mình sẽ nghe theo sự sắp xếp của cậu. Nhưng mà, nếu như cậu không đưa ra được chứng cứ thì sao?"
Hermione chun mũi, trừng mắt nhìn lại một cách không hề kém cạnh, cô không hề sợ hãi Alina giống như mấy cậu bạn Ron, Draco, Harry đâu, nhất định lần này cô phải dậy cho cô bé phù thủy tóc bạch kim này một bài học mới được, để cô ấy hiểu rằng Hermione Granger vốn không dễ lừa gạt như vậy.
"Không có gì, nhưng mà..."
Trong mắt Alina thoáng qua chút rung động không dễ phát giác.
Hồi đó khi lần đầu tỉnh lại ở Hogwarts, vốn tưởng rằng chỉ là một lần thăm thú sẽ không bao giờ quay lại nữa nên Alina đã từng dùng cúc áo bắt chước tình tiết trong phim điện ảnh đã từng xem ở kiếp trước, khắc bên mép giường gỗ một câu ngắn và đơn giản.
Alina lắc đầu, không giải thích nhiều, dựng thẳng ngón tay lên lắc qua lắc lại rồi khẽ nói: "Hãy sờ thử vị trí mép giường phía dưới bên phải của cậu một chút đi, chỗ đó hẳn là có khắc một hàng chữ, chỗ cuối có tên viết tắt của mình."
"Mép giường... phía dưới bên phải?"
Hermione liếc nhìn Alina, cô bé vươn tay tới vị trí mà Alina đã chỉ dẫn, quả nhiên sờ được một hàng vết khắc không sâu không nông.
Lòng bàn tay từ từ di chuyển theo hàng chữ cái, cô bé tò mò khẽ đọc.
"Tôi đã từng tới đây."