Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-79
Chương 79: Các Giáo sư đáng sợ
Translator: Nguyetmai
"Toàn thể giáo viên học sinh chú ý..."
Thông qua một loại pháp thuật thần kỳ không biết tên nào đó, giọng nói ôn hòa của cụ Dumbledore vang vọng khắp tòa lâu đài Hogwarts.
Nghe có vẻ cũng không chói tai, thoạt đầu mới nghe thì giống như là tất cả những bức tường trong lâu đài đều sống dậy, rung động, phát ra âm thanh.
Đối với hình thức "quảng cáo" này, các phù thủy nhỏ thực ra chẳng hề xa lạ gì. Trước kia lúc ở trên chuyến tàu tốc hành Hogwarts, nhân viên tàu cũng sử dụng cách tương tự để thông báo cho mọi người.
Chỉ có điều phạm vi lần này từ một đoàn tàu mở rộng thành toàn bộ lâu đài Hogwarts mà thôi, mà trải nghiệm cảm quan mang tới lại khác nhau một trời một vực.
Nghe được giọng nói của cụ Dumbledore, các phù thủy của bảy khóa đang phân bố rải rác các nơi trong lâu đài không hẹn mà cùng dừng hạng mục đang tiến hành lại, ngẩng đầu lên tò mò nhìn xung quanh, giống như là lúc này cụ Dumbledore đang sử dụng Bùa ẩn mà ẩn nấp bên cạnh bọn họ vậy.
Advertisement / Quảng cáo
"Toàn thể giáo viên học sinh chú ý..."
Cụ Dumbledore lại lặp lại lời nói vừa nãy, nếu như có người quan sát cẩn thận thì có thể nhận ra giọng điệu mỗi lần nói và mỗi lần tạm dừng của cụ đều có chút khác biệt, giống như là liên tục điều chỉnh và kiểm tra xem giọng nói trong "quảng cáo" đã rõ ràng và hiệu quả chưa.
Trên thực tế, đây chẳng phải loại pháp thuật gì vô cùng phức tạp. Chỗ khó duy nhất là nếu như không muốn lãng phí pháp lực không cần thiết thì cần phải tập trung vào một khu vực một cách có lựa chọn để tiến hành "khống chế lượng pháp lực bỏ ra".
So với pháp thuật phóng thanh truyền thống, cách làm này không nghi ngờ gì còn phức tạp và rườm rà hơn mấy chục lần, nhưng mà hiệu quả đạt được lại cũng đặc sắc và tinh xảo hơn nhiều.
Ngài Hiệu trưởng của học viện Ma thuật và Pháp thuật Hogwarts vĩ đại sau khi lặp đi lặp lại ba lần thì dừng lại trong giây lát, sau đó lắng nghe cẩn thận âm thanh vọng lại trong tòa lâu đài, trong ánh mắt cụ lóe lên vẻ vui sướng như một đứa trẻ. Đây là một cảm giác hoàn toàn mới mà trước giờ cụ chưa từng được trải nghiệm.
"Bữa trưa sẽ bắt đầu sau một tiếng nữa, cân nhắc tới tiến độ các hạng mục huấn luyện của các khóa không giống nhau, cho nên mời các Giáo sư lập tức phản hồi lại tình hình của các nhóm. Chúng tôi sẽ căn cứ theo mức độ hoàn thành cao hay thấp mà chia thành ba lượt vào hội trường dùng bữa. Nhắc nhở thêm mọi người một câu, lượng thức ăn là có hạn, ăn xong là hết, cho nên ta kiến nghị các bạn học sinh hãy cố hết sức phối hợp với các Giáo sư để hoàn thành các hạng mục huấn luyện thể năng cơ bản của buổi sáng."
Vừa dứt lời, cụ Dumbledore nhẹ nhàng đặt tấm giấy da trên tay xuống, ngón tay chưa thỏa mãn mà gõ lên hàng chữ hình tròn xinh đẹp kia, đôi mắt màu lam hơi tỏa sáng.
Có lẽ, cách thú vị này còn có thể có nhiều tác dụng hơn, ví dụ như trong trường hợp các học sinh luôn không thể ngủ đúng giờ, quấy nhiễu tới các Giáo sư chẳng hạn, hoặc có thể là...
Nhưng mà, nếu làm như vậy thì loại pháp thuật này có nhiều chỗ còn cần phải tiến hành một vài thay đổi đơn giản mới được.
Cụ Dumbledore vuốt ve cây đũa phép trong tay như có điều suy nghĩ, cụ cầm chiếc bút lông màu đỏ đẹp đẽ trên mặt bàn lên, chấm vào trong bình mực màu bạc ở bên cạnh, tiện tay lật "bản thảo truyền miệng" mà Alina đã viết rồi trực tiếp viết lên mặt sau của tấm da dê.
...
Cùng lúc đó, tầng ngầm dưới mặt đất của lâu đài Hogwarts, lớp học Độc dược.
Đây là một phòng học rất lớn, có truyền thuyết kể lại rằng đây là phòng học được cải tạo từ nhà tù dưới lòng đất cỡ lớn dùng để giam giữ phạm nhân của lâu đài khi xưa.
Nghe nói ngày xưa, lớp học Độc dược không nằm ở đây. Xét từ rất nhiều món đồ thủy tinh trong phòng học bị bỏ hoang của tòa lâu đài thì dường như lớp học môn Độc dược đã đổi mấy lần rồi. Chí ít thì Alina biết căn phòng đó nằm ở đối diện cửa vào phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor, căn phòng có chiếc đàn dương cầm màu đen cũng từng được dùng làm phòng học môn Độc dược tạm thời.
Nhưng mà mấy chục năm nay, bởi liên tiếp mấy khóa chủ nhiệm nhà Slytherin đều là Giáo sư môn Độc dược, vị trí lớp học cũng không còn nảy sinh bất cứ biến động mới nào nữa, thế cho nên mỗi lần học sinh nhà Hufflepuff trèo ra từ phòng sinh hoạt chung đều cảm thấy toàn thân lạnh phát run.
Trên bức tường màu xanh xám đọng lại một tầng sương mỏng, lạnh lẽo và u ám, dọc theo bức tường có bày những chiếc lọ thủy tinh, những tiêu bản động vật bị ngâm bên trong khiến người ta sởn gai ốc.
Góc tường của phòng học có đặt một chiếc chậu đá, trên chiếc chậu đá là một cái rãnh nhỏ nước hình quái thú, bình thường dùng để rửa tay hoặc là rửa thìa. Vào thời gian lên lớp bình thường, trên những chiếc bàn dài còn có thể bày một vài cái cân đồng, các ống thủy tinh và các chai lọ vật liệu hỗn hợp, giữa các bàn gỗ thì dựng mấy chục chiếc nồi nấu kim loại dùng pháp thuật để điều phối.
Có điều lúc này, trong phòng học đã thay đổi.
Advertisement / Quảng cáo
Do ảnh hưởng của "Khóa huấn luyện kĩ năng sống cơ bản" được thực hiện trong tuần này của Hogwarts, Giáo sư Snape đã di chuyển toàn bộ bàn ghế tới góc phòng, chất thành một đống, những giáo cụ như nồi nấu kim loại và cân đều bị ông dọn dẹp hết, chính giữa căn phòng đã chừa ra một không gian đủ rộng để thuận tiện cho các học sinh hoàn thành việc luyện tập "Tư thế pháp thuật 1, 2".
"Fred, anh đã nghe thấy chứ? Còn một tiếng nữa thôi là có thể giải thoát rồi."
Trong góc của phòng học Độc dược, một cậu bé tóc đỏ đang ngồi co quắp dưới đất dùng cánh tay chọc người anh sinh đôi của mình, nói yếu ớt. Hai người vừa mới kết thúc mười chặng "Giải phóng năng lượng - chạy qua chạy lại 50m" tựa như địa ngục trở về phòng học.
"Bây giờ đột nhiên anh cảm thấy môn Độc dược quả là một môn học vô cùng nhẹ nhàng và thú vị. Anh thề, anh sẽ không bao giờ cầu nguyện chuyện đáng sợ như khai giảng được nghỉ học nữa."
Fred dựa vào lưng George, xoa đôi chân đã đau nhức, giọng điệu đau thương đến mức khiến người ta cho rằng cậu vừa mới rời khỏi chiến trường hoặc là lễ truy điệu vậy.
Vừa nghĩ tới tình huống như vậy sẽ còn kéo dài suốt một tuần là cậu cảm thấy cuộc sống dường như đã đi tới kết thúc trước thời hạn, đến ngay cả bữa trưa thịnh soạn của Hogwarts cũng trở nên tẻ nhạt vô vị.
Ở nơi cách hai người khoảng chừng hơn chục mét, Giáo sư Snape mặc áo chùng màu đen đang đứng ở cửa lớp học, khuôn mặt không cảm xúc, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt thỉnh thoảng lại di chuyển qua lại dò xét khắp lớp học.
Trên hành lang ngoài phòng học, âm thanh kì lạ vang vọng, lắng nghe thật kĩ thì hình như là tiếng bước chân hỗn loạn trộn lẫn với tiếng hô hấp nặng nề, tiếng rên rỉ khổ sở và tiếng chửi rủa nho nhỏ... Hai anh em sinh đôi biết đó là tiếng kêu rên của những học sinh năm ba khác chưa hoàn thành nhiệm vụ chạy.
Fred hạ giọng, đôi môi mấp máy, hỏi vô cùng thận trọng.
"Em nói xem, dưới mái tóc bóng lộn của lão Snape, rốt cuộc mỗi ngày lão đã suy nghĩ bao nhiêu cách đáng sợ và độc ác để giày vò người khác?"
"Suỵt, đừng nói chuyện. Phải nhớ hiện giờ chúng ta chính là hai cây liễu đang phát triển bề ngang."
George chớp mắt, nhỏ giọng trả lời.
Mới chỉ qua một kì nghỉ ngắn ngủi mà trình độ đáng sợ của lão Snape đã tăng lên hai ba bậc.
Trong lớp học Độc dược, một làn khói mỏng manh bay bập bềnh, hít vào khiến người ta cảm thấy vô cùng tươi mát và phấn chấn, khiến hai anh em nhà Weasley rõ ràng đã mệt mỏi rã rời nhưng lại không hề cảm thấy buồn ngủ.
Để đảm bảo rằng mỗi phù thủy đều có thể duy trì được "Tư thế pháp thuật" tiêu chuẩn để hoàn thành thời gian huấn luyện, độ nghiêm túc của Giáo sư Snape đã vượt xa so với tưởng tượng của các phù thủy nhỏ.
Những phù thủy đứng hay ngồi xổm không đúng tư thế tiêu chuẩn, thông thường chỉ có một cơ hội để tự điều chỉnh, lần thứ hai đối mặt với chúng sẽ là câu thần chú "Bùa tê liệt" lạnh buốt của Giáo sư Snape.
Phịch!
Bên ngoài hành lang vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất, khiến hai anh em sinh đôi vô thức ngậm miệng lại, không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa với vẻ mặt thương hại.
Advertisement / Quảng cáo
Thầy Snape cau mày, đôi chân không hề nhúc nhích, chỉ đứng ở cửa và rút đũa phép ra tùy tiện vẩy một cái.
"Rennervate!"
Phù thủy bị ngất dưới đất lập tức khẽ động mí mắt, ngay sau đó lại nhắm chặt mắt vào, tiếp tục nằm chính giữa hành lang không hề động đậy.
"Tỉnh lại rồi thì mau chóng bò dậy đi, vẫn còn ba vòng chạy qua lại nữa, hoặc là cậu muốn nằm nghỉ dưới đất một lát rồi bắt đầu lại từ đầu?"
Thầy Snape hừ lạnh một tiếng, ánh mắt rời khỏi học sinh nhà Slytherin đang nhanh chóng bò dậy kia rồi chậm rãi liếc xung quanh, nói với vẻ gắt gỏng.
"Đừng có đứng ngẩn người tại chỗ nữa, cũng đừng túm tụm thì thầm to nhỏ nữa, tiếp tục chạy đi, hoàn thành xong có thể vào lớp nghỉ ngơi!"
"Phía sau chúng ta còn hai hạng mục huấn luyện nữa! Ta không muốn vì sự lười nhác của một số ít người mà khiến cả khóa ba phải xếp hạng chót toàn trường đâu."
Translator: Nguyetmai
"Toàn thể giáo viên học sinh chú ý..."
Thông qua một loại pháp thuật thần kỳ không biết tên nào đó, giọng nói ôn hòa của cụ Dumbledore vang vọng khắp tòa lâu đài Hogwarts.
Nghe có vẻ cũng không chói tai, thoạt đầu mới nghe thì giống như là tất cả những bức tường trong lâu đài đều sống dậy, rung động, phát ra âm thanh.
Đối với hình thức "quảng cáo" này, các phù thủy nhỏ thực ra chẳng hề xa lạ gì. Trước kia lúc ở trên chuyến tàu tốc hành Hogwarts, nhân viên tàu cũng sử dụng cách tương tự để thông báo cho mọi người.
Chỉ có điều phạm vi lần này từ một đoàn tàu mở rộng thành toàn bộ lâu đài Hogwarts mà thôi, mà trải nghiệm cảm quan mang tới lại khác nhau một trời một vực.
Nghe được giọng nói của cụ Dumbledore, các phù thủy của bảy khóa đang phân bố rải rác các nơi trong lâu đài không hẹn mà cùng dừng hạng mục đang tiến hành lại, ngẩng đầu lên tò mò nhìn xung quanh, giống như là lúc này cụ Dumbledore đang sử dụng Bùa ẩn mà ẩn nấp bên cạnh bọn họ vậy.
Advertisement / Quảng cáo
"Toàn thể giáo viên học sinh chú ý..."
Cụ Dumbledore lại lặp lại lời nói vừa nãy, nếu như có người quan sát cẩn thận thì có thể nhận ra giọng điệu mỗi lần nói và mỗi lần tạm dừng của cụ đều có chút khác biệt, giống như là liên tục điều chỉnh và kiểm tra xem giọng nói trong "quảng cáo" đã rõ ràng và hiệu quả chưa.
Trên thực tế, đây chẳng phải loại pháp thuật gì vô cùng phức tạp. Chỗ khó duy nhất là nếu như không muốn lãng phí pháp lực không cần thiết thì cần phải tập trung vào một khu vực một cách có lựa chọn để tiến hành "khống chế lượng pháp lực bỏ ra".
So với pháp thuật phóng thanh truyền thống, cách làm này không nghi ngờ gì còn phức tạp và rườm rà hơn mấy chục lần, nhưng mà hiệu quả đạt được lại cũng đặc sắc và tinh xảo hơn nhiều.
Ngài Hiệu trưởng của học viện Ma thuật và Pháp thuật Hogwarts vĩ đại sau khi lặp đi lặp lại ba lần thì dừng lại trong giây lát, sau đó lắng nghe cẩn thận âm thanh vọng lại trong tòa lâu đài, trong ánh mắt cụ lóe lên vẻ vui sướng như một đứa trẻ. Đây là một cảm giác hoàn toàn mới mà trước giờ cụ chưa từng được trải nghiệm.
"Bữa trưa sẽ bắt đầu sau một tiếng nữa, cân nhắc tới tiến độ các hạng mục huấn luyện của các khóa không giống nhau, cho nên mời các Giáo sư lập tức phản hồi lại tình hình của các nhóm. Chúng tôi sẽ căn cứ theo mức độ hoàn thành cao hay thấp mà chia thành ba lượt vào hội trường dùng bữa. Nhắc nhở thêm mọi người một câu, lượng thức ăn là có hạn, ăn xong là hết, cho nên ta kiến nghị các bạn học sinh hãy cố hết sức phối hợp với các Giáo sư để hoàn thành các hạng mục huấn luyện thể năng cơ bản của buổi sáng."
Vừa dứt lời, cụ Dumbledore nhẹ nhàng đặt tấm giấy da trên tay xuống, ngón tay chưa thỏa mãn mà gõ lên hàng chữ hình tròn xinh đẹp kia, đôi mắt màu lam hơi tỏa sáng.
Có lẽ, cách thú vị này còn có thể có nhiều tác dụng hơn, ví dụ như trong trường hợp các học sinh luôn không thể ngủ đúng giờ, quấy nhiễu tới các Giáo sư chẳng hạn, hoặc có thể là...
Nhưng mà, nếu làm như vậy thì loại pháp thuật này có nhiều chỗ còn cần phải tiến hành một vài thay đổi đơn giản mới được.
Cụ Dumbledore vuốt ve cây đũa phép trong tay như có điều suy nghĩ, cụ cầm chiếc bút lông màu đỏ đẹp đẽ trên mặt bàn lên, chấm vào trong bình mực màu bạc ở bên cạnh, tiện tay lật "bản thảo truyền miệng" mà Alina đã viết rồi trực tiếp viết lên mặt sau của tấm da dê.
...
Cùng lúc đó, tầng ngầm dưới mặt đất của lâu đài Hogwarts, lớp học Độc dược.
Đây là một phòng học rất lớn, có truyền thuyết kể lại rằng đây là phòng học được cải tạo từ nhà tù dưới lòng đất cỡ lớn dùng để giam giữ phạm nhân của lâu đài khi xưa.
Nghe nói ngày xưa, lớp học Độc dược không nằm ở đây. Xét từ rất nhiều món đồ thủy tinh trong phòng học bị bỏ hoang của tòa lâu đài thì dường như lớp học môn Độc dược đã đổi mấy lần rồi. Chí ít thì Alina biết căn phòng đó nằm ở đối diện cửa vào phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor, căn phòng có chiếc đàn dương cầm màu đen cũng từng được dùng làm phòng học môn Độc dược tạm thời.
Nhưng mà mấy chục năm nay, bởi liên tiếp mấy khóa chủ nhiệm nhà Slytherin đều là Giáo sư môn Độc dược, vị trí lớp học cũng không còn nảy sinh bất cứ biến động mới nào nữa, thế cho nên mỗi lần học sinh nhà Hufflepuff trèo ra từ phòng sinh hoạt chung đều cảm thấy toàn thân lạnh phát run.
Trên bức tường màu xanh xám đọng lại một tầng sương mỏng, lạnh lẽo và u ám, dọc theo bức tường có bày những chiếc lọ thủy tinh, những tiêu bản động vật bị ngâm bên trong khiến người ta sởn gai ốc.
Góc tường của phòng học có đặt một chiếc chậu đá, trên chiếc chậu đá là một cái rãnh nhỏ nước hình quái thú, bình thường dùng để rửa tay hoặc là rửa thìa. Vào thời gian lên lớp bình thường, trên những chiếc bàn dài còn có thể bày một vài cái cân đồng, các ống thủy tinh và các chai lọ vật liệu hỗn hợp, giữa các bàn gỗ thì dựng mấy chục chiếc nồi nấu kim loại dùng pháp thuật để điều phối.
Có điều lúc này, trong phòng học đã thay đổi.
Advertisement / Quảng cáo
Do ảnh hưởng của "Khóa huấn luyện kĩ năng sống cơ bản" được thực hiện trong tuần này của Hogwarts, Giáo sư Snape đã di chuyển toàn bộ bàn ghế tới góc phòng, chất thành một đống, những giáo cụ như nồi nấu kim loại và cân đều bị ông dọn dẹp hết, chính giữa căn phòng đã chừa ra một không gian đủ rộng để thuận tiện cho các học sinh hoàn thành việc luyện tập "Tư thế pháp thuật 1, 2".
"Fred, anh đã nghe thấy chứ? Còn một tiếng nữa thôi là có thể giải thoát rồi."
Trong góc của phòng học Độc dược, một cậu bé tóc đỏ đang ngồi co quắp dưới đất dùng cánh tay chọc người anh sinh đôi của mình, nói yếu ớt. Hai người vừa mới kết thúc mười chặng "Giải phóng năng lượng - chạy qua chạy lại 50m" tựa như địa ngục trở về phòng học.
"Bây giờ đột nhiên anh cảm thấy môn Độc dược quả là một môn học vô cùng nhẹ nhàng và thú vị. Anh thề, anh sẽ không bao giờ cầu nguyện chuyện đáng sợ như khai giảng được nghỉ học nữa."
Fred dựa vào lưng George, xoa đôi chân đã đau nhức, giọng điệu đau thương đến mức khiến người ta cho rằng cậu vừa mới rời khỏi chiến trường hoặc là lễ truy điệu vậy.
Vừa nghĩ tới tình huống như vậy sẽ còn kéo dài suốt một tuần là cậu cảm thấy cuộc sống dường như đã đi tới kết thúc trước thời hạn, đến ngay cả bữa trưa thịnh soạn của Hogwarts cũng trở nên tẻ nhạt vô vị.
Ở nơi cách hai người khoảng chừng hơn chục mét, Giáo sư Snape mặc áo chùng màu đen đang đứng ở cửa lớp học, khuôn mặt không cảm xúc, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt thỉnh thoảng lại di chuyển qua lại dò xét khắp lớp học.
Trên hành lang ngoài phòng học, âm thanh kì lạ vang vọng, lắng nghe thật kĩ thì hình như là tiếng bước chân hỗn loạn trộn lẫn với tiếng hô hấp nặng nề, tiếng rên rỉ khổ sở và tiếng chửi rủa nho nhỏ... Hai anh em sinh đôi biết đó là tiếng kêu rên của những học sinh năm ba khác chưa hoàn thành nhiệm vụ chạy.
Fred hạ giọng, đôi môi mấp máy, hỏi vô cùng thận trọng.
"Em nói xem, dưới mái tóc bóng lộn của lão Snape, rốt cuộc mỗi ngày lão đã suy nghĩ bao nhiêu cách đáng sợ và độc ác để giày vò người khác?"
"Suỵt, đừng nói chuyện. Phải nhớ hiện giờ chúng ta chính là hai cây liễu đang phát triển bề ngang."
George chớp mắt, nhỏ giọng trả lời.
Mới chỉ qua một kì nghỉ ngắn ngủi mà trình độ đáng sợ của lão Snape đã tăng lên hai ba bậc.
Trong lớp học Độc dược, một làn khói mỏng manh bay bập bềnh, hít vào khiến người ta cảm thấy vô cùng tươi mát và phấn chấn, khiến hai anh em nhà Weasley rõ ràng đã mệt mỏi rã rời nhưng lại không hề cảm thấy buồn ngủ.
Để đảm bảo rằng mỗi phù thủy đều có thể duy trì được "Tư thế pháp thuật" tiêu chuẩn để hoàn thành thời gian huấn luyện, độ nghiêm túc của Giáo sư Snape đã vượt xa so với tưởng tượng của các phù thủy nhỏ.
Những phù thủy đứng hay ngồi xổm không đúng tư thế tiêu chuẩn, thông thường chỉ có một cơ hội để tự điều chỉnh, lần thứ hai đối mặt với chúng sẽ là câu thần chú "Bùa tê liệt" lạnh buốt của Giáo sư Snape.
Phịch!
Bên ngoài hành lang vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất, khiến hai anh em sinh đôi vô thức ngậm miệng lại, không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa với vẻ mặt thương hại.
Advertisement / Quảng cáo
Thầy Snape cau mày, đôi chân không hề nhúc nhích, chỉ đứng ở cửa và rút đũa phép ra tùy tiện vẩy một cái.
"Rennervate!"
Phù thủy bị ngất dưới đất lập tức khẽ động mí mắt, ngay sau đó lại nhắm chặt mắt vào, tiếp tục nằm chính giữa hành lang không hề động đậy.
"Tỉnh lại rồi thì mau chóng bò dậy đi, vẫn còn ba vòng chạy qua lại nữa, hoặc là cậu muốn nằm nghỉ dưới đất một lát rồi bắt đầu lại từ đầu?"
Thầy Snape hừ lạnh một tiếng, ánh mắt rời khỏi học sinh nhà Slytherin đang nhanh chóng bò dậy kia rồi chậm rãi liếc xung quanh, nói với vẻ gắt gỏng.
"Đừng có đứng ngẩn người tại chỗ nữa, cũng đừng túm tụm thì thầm to nhỏ nữa, tiếp tục chạy đi, hoàn thành xong có thể vào lớp nghỉ ngơi!"
"Phía sau chúng ta còn hai hạng mục huấn luyện nữa! Ta không muốn vì sự lười nhác của một số ít người mà khiến cả khóa ba phải xếp hạng chót toàn trường đâu."