Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Chương 13:
Lê Anh Huy cũng không ép cô, đứng dậy: “Có một số việc giống như thuốc lá vậy, không thử một chút, làm sao biết kết quả? Tôi còn có việc phải đi trước. Hoa Hồng, tôi có thể giúp cô một lần, hai lần, nhưng không thể lúc nào cũng chạy tới kịp, rốt cuộc cô vẫn phải dựa vào chính mình.””
Sau khi tắm rửa sạch sẽ cơ thể, cô lết thân mình mệt mỏi quay trở lại phòng, Trần Hà Thu ngay lập tức ngây ngẩn cả người, hai chân không tự chủ được mềm nhũn ra, tay nắm khóa dùng lực quá độ, hoảng sợ đến trắng bệch cả mặt mày.
Nguyễn Hoàng Phúc thản nhiên ngồi, một bên khóe miệng hơi cong lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm như muốn ở trên người cô đâm xuyên qua mấy nhát: “Tôi đã đánh giá thấp cô rồi, thoắt một cái đã thông đồng được với Lê Anh Huy.”
Người Trần Hà Thu run lên nhè nhẹ, cô lui mình về phía sau thì lại đụng phải ngực một tên vệ sĩ người cứng như sắt thép, đồng thời tên vệ sĩ đó lập lức giữ chặt cửa, cô muốn trốn cũng không được nữa.
Tiếng cười của Nguyễn Hoàng Phúc phát ra càng tùy ý: “Chơi đùa vui vẻ không?”
“Không phải, tôi không có….” Trần Hà Thu nhích một bước nhỏ chần chừ đi tới, “Tổng giám đốc Nguyễn, tôi sẽ nhanh chóng rời khỏi Thành phố Hà Nội, thật sự….. cái này….. tôi cầu xin anh hãy bỏ qua cho nhà họ Trần.”
“Bồi Lê Anh Huy ngủ một đêm, kiếm đủ rồi liền phẩy tay áo bỏ đi sao?” Nguyễn Hoàng Phúc cười lạnh một tiếng, cả người tản ra hơi thở lạnh thấu xương: “Cô cho rằng cô tìm được một chỗ dựa vững chắc thì tôi sẽ không động được vào cô?”
Ban tay to túm chặt lấy tóc của cô, hung hăng ném sang một bên: “Trần Hà Thu, tại sao cô lại thấp hèn như chó vậy chứ? Nhìn thấy ai cũng vui mừng vẫy đuôi nhận chủ!”
Trần Hà Thu ngã trên mặt đất, cõi lòng từng tấc từng tấc nặng nề nguội lạnh: “Đúng vậy, là tôi thấp hèn, giết tôi cũng chỉ làm bẩn tay anh, chi bằng coi tôi như chó lưu lạc mà ném đi!”
“Ha.” Nguyễn Hoàng Phúc cười lạnh một tiếng: “Vậy thì tôi sẽ thay đổi biện pháp của mình, nếu như cô đã không đi, vậy thì cả đời này cũng đừng nghĩ có thể đi được! Cô phải ở đây cả đời giống như chó, nếu như bị tôi phát hiện lén lút trốn đi, vậy thì nhà họ Trần cùng em trai cô sẽ xong đời!”
Trần Hà Thu nhìn anh không thể tin nổi: “Đừng, không cần như vậy, tôi sẽ không đi, tôi sẽ ở lại để anh trả thù, đừng động vào em trai tôi, cầu xin anh….” Nhóm tập trung lên app truyện hola nhé!
Ánh đèn tối sầm lại bởi vì bọn vệ sĩ đã bước vào bên trong căn phòng nhỏ đứng chật kín cản trở ánh đèn.
Trong không gian nhỏ hẹp đột nhiên xuất hiện mười mấy người đàn ông cao lớn, nháy mắt liền cảm thấy mười phần áp bức, Trần Hà Thu có dự cảm chẳng lành, lập tức ro rúm người lại vào một góc sáng sủa, bất chấp đau đớn cầu xin: “Các ngươi muốn làm gì….”
Nguyễn Hoàng Phúc ngồi bắt chéo đôi chân dài cao cao tại thượng, tà ý cười nịnh: “Mấy vệ sĩ này thân thể cường tráng, so với đám đàn ông ở hộp đêm thì mạnh mẽ hơn nhiều, Cô Trần có muốn thử một lần không?”
Trần Hà Thu hoạng sợ trợn to mắt, thế mà anh lại để cho cô và vệ sĩ…….
“Không được, tôi sẽ chết……..” Trần Hà Thu cuộn mình lại thành một khối nhỏ, liều mạng lắc đầu.
“An Như chết như vậy đấy.” Đôi mắt lạnh lùng của Nguyễn Hoàng Phúc co lại, lạnh lùng nói: “An Như đã chịu quá nhiều đau khổ, cô cũng phải thử một lần, còn chần chờ gì nữa, tiến lên đi chứ!”
Đám vệ sĩ rục rịch nhưng lại sợ đầu sợ đuôi, mãi đến khi Nguyễn Hoàng Phúc hét lớn một tiếng mới ba chân bốn cẳng đem Trần Hà Thu đặt trên mặt đất.
Trần Hà Thu hoảng sợ kê loạn: “Buông ra, các người buông tôi ra… cứu…. ai đó cứu tôi với…”
Không ai trả lời, không ai có thể cứu cô cả.
An Như chết mà cô lại sống, đây là tội nghiệt cả đời của cô, chỉ cần cô sống một ngày thì cô phải đeo trên lưng mình lửa giận của Nguyễn Hoàng Phúc.
Lê Anh Huy cũng không ép cô, đứng dậy: “Có một số việc giống như thuốc lá vậy, không thử một chút, làm sao biết kết quả? Tôi còn có việc phải đi trước. Hoa Hồng, tôi có thể giúp cô một lần, hai lần, nhưng không thể lúc nào cũng chạy tới kịp, rốt cuộc cô vẫn phải dựa vào chính mình.””
Sau khi tắm rửa sạch sẽ cơ thể, cô lết thân mình mệt mỏi quay trở lại phòng, Trần Hà Thu ngay lập tức ngây ngẩn cả người, hai chân không tự chủ được mềm nhũn ra, tay nắm khóa dùng lực quá độ, hoảng sợ đến trắng bệch cả mặt mày.
Nguyễn Hoàng Phúc thản nhiên ngồi, một bên khóe miệng hơi cong lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm như muốn ở trên người cô đâm xuyên qua mấy nhát: “Tôi đã đánh giá thấp cô rồi, thoắt một cái đã thông đồng được với Lê Anh Huy.”
Người Trần Hà Thu run lên nhè nhẹ, cô lui mình về phía sau thì lại đụng phải ngực một tên vệ sĩ người cứng như sắt thép, đồng thời tên vệ sĩ đó lập lức giữ chặt cửa, cô muốn trốn cũng không được nữa.
Tiếng cười của Nguyễn Hoàng Phúc phát ra càng tùy ý: “Chơi đùa vui vẻ không?”
“Không phải, tôi không có….” Trần Hà Thu nhích một bước nhỏ chần chừ đi tới, “Tổng giám đốc Nguyễn, tôi sẽ nhanh chóng rời khỏi Thành phố Hà Nội, thật sự….. cái này….. tôi cầu xin anh hãy bỏ qua cho nhà họ Trần.”
“Bồi Lê Anh Huy ngủ một đêm, kiếm đủ rồi liền phẩy tay áo bỏ đi sao?” Nguyễn Hoàng Phúc cười lạnh một tiếng, cả người tản ra hơi thở lạnh thấu xương: “Cô cho rằng cô tìm được một chỗ dựa vững chắc thì tôi sẽ không động được vào cô?”
Ban tay to túm chặt lấy tóc của cô, hung hăng ném sang một bên: “Trần Hà Thu, tại sao cô lại thấp hèn như chó vậy chứ? Nhìn thấy ai cũng vui mừng vẫy đuôi nhận chủ!”
Trần Hà Thu ngã trên mặt đất, cõi lòng từng tấc từng tấc nặng nề nguội lạnh: “Đúng vậy, là tôi thấp hèn, giết tôi cũng chỉ làm bẩn tay anh, chi bằng coi tôi như chó lưu lạc mà ném đi!”
“Ha.” Nguyễn Hoàng Phúc cười lạnh một tiếng: “Vậy thì tôi sẽ thay đổi biện pháp của mình, nếu như cô đã không đi, vậy thì cả đời này cũng đừng nghĩ có thể đi được! Cô phải ở đây cả đời giống như chó, nếu như bị tôi phát hiện lén lút trốn đi, vậy thì nhà họ Trần cùng em trai cô sẽ xong đời!”
Trần Hà Thu nhìn anh không thể tin nổi: “Đừng, không cần như vậy, tôi sẽ không đi, tôi sẽ ở lại để anh trả thù, đừng động vào em trai tôi, cầu xin anh….” Nhóm tập trung lên app truyện hola nhé!
Ánh đèn tối sầm lại bởi vì bọn vệ sĩ đã bước vào bên trong căn phòng nhỏ đứng chật kín cản trở ánh đèn.
Trong không gian nhỏ hẹp đột nhiên xuất hiện mười mấy người đàn ông cao lớn, nháy mắt liền cảm thấy mười phần áp bức, Trần Hà Thu có dự cảm chẳng lành, lập tức ro rúm người lại vào một góc sáng sủa, bất chấp đau đớn cầu xin: “Các ngươi muốn làm gì….”
Nguyễn Hoàng Phúc ngồi bắt chéo đôi chân dài cao cao tại thượng, tà ý cười nịnh: “Mấy vệ sĩ này thân thể cường tráng, so với đám đàn ông ở hộp đêm thì mạnh mẽ hơn nhiều, Cô Trần có muốn thử một lần không?”
Trần Hà Thu hoạng sợ trợn to mắt, thế mà anh lại để cho cô và vệ sĩ…….
“Không được, tôi sẽ chết……..” Trần Hà Thu cuộn mình lại thành một khối nhỏ, liều mạng lắc đầu.
“An Như chết như vậy đấy.” Đôi mắt lạnh lùng của Nguyễn Hoàng Phúc co lại, lạnh lùng nói: “An Như đã chịu quá nhiều đau khổ, cô cũng phải thử một lần, còn chần chờ gì nữa, tiến lên đi chứ!”
Đám vệ sĩ rục rịch nhưng lại sợ đầu sợ đuôi, mãi đến khi Nguyễn Hoàng Phúc hét lớn một tiếng mới ba chân bốn cẳng đem Trần Hà Thu đặt trên mặt đất.
Trần Hà Thu hoảng sợ kê loạn: “Buông ra, các người buông tôi ra… cứu…. ai đó cứu tôi với…”
Không ai trả lời, không ai có thể cứu cô cả.
An Như chết mà cô lại sống, đây là tội nghiệt cả đời của cô, chỉ cần cô sống một ngày thì cô phải đeo trên lưng mình lửa giận của Nguyễn Hoàng Phúc.
Bình luận facebook