Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Chương 23:
Trần Hà Thu không thèm tranh cãi với cô ta, “Tôi đi trước đây.”
“Đợi đã.” Trần Linh Nhi cản cô lại, tóm một tay cô đặt lên bụng mình, cười nhẹ, “Trần Hà Thu, khôn hồn thì mau chóng ly hôn đi, tôi đang mang thai con của Nguyễn Hoàng Phúc.”
Trần Hà Thu đột nhiên ngẩng đầu, trợn to mắt không tin nổi, Nguyễn Hoàng Phúc đối với chị cả tình sâu nghĩa nặng, sao có thể…
Trần Linh Nhi cười đắc ý, giữ chặt lấy tay cô không để cô chạy trốn: “Ha Ha Ha, còn có cách nào khác, chỉ trách tôi có một bà chị tốt, trước khi chết giao phó tôi cho Hoàng Phúc, căn dặn anh ấy phải chăm sóc cho tôi…”
“Anh ta là em rể của chị đó!” Trần Hà Thu tức giận toàn thân run rẩy: “Chị mang thai đứa con của em rể, không sợ người của thành phố Hà Nội xuyên tạc sao?!”
“Tôi sợ gì chứ?” Trần Linh Nhi cuối cùng cũng chịu buông cô ra, khoanh tay, nghênh ngang nhìn cô: “Di ngôn trước khi chết của chị cả chính là kim bài miễn chết của tôi, tôi và đứa con trong bụng đã được định sẵn là cả đời hưởng không hết vinh hoa phú quý….”
Tới lúc này, Trần Linh Nhi đột ngột thay đổi sắc mặt, kinh hãi tột độ kéo lấy tay cô lớn tiếng hô lên: “Trần Hà Thu chị cầu xin em, chị biết em hận chị, em có oán giận gì cứ việc nhắm vào chị, hãy tha cho đứa nhỏ trong bụng chị đi, chị cầu xin em mà…”
Cửa nhà họ Nguyễn được mở ra, bóng đen u ám của Nguyễn Hoàng Phúc phủ xuống, Trần Hà Thu trơ mắt nhìn Trần Linh Nhi tự đập vào bụng vào cô, sau đó ngã xuống đất đau đớn la hét: “Bụng em đau quá, Hoàng Phúc, cứu em với, cứu con của chúng ta…”
“Linh Nhi.”
Nguyễn Hoàng Phúc chạy nhanh đến, ôm Trần Linh Nhi vào lòng, ánh mắt ác liệt dường như muốn thiêu đốt Trần Hà Thu đến kiệt quệ: “Trần Hà Thu, nếu như Linh Nhi và đứa trẻ có mệnh hệ gì, tôi bắt cô đền mạng!”
“Hoàng Phúc, không phải em…” Trần Hà Thu lắc đầu điên cuồng.
Trần Linh Nhi trong lòng Nguyễn Hoàng Phúc ngẩng đầu lên, uất ức không cam chịu: “Lúc nãy chỉ có hai chúng ta ở đây, không phải em lẽ nào là chị tự mình ngã xuống tổn hại đứa trẻ hay sao? Chị có ý tốt muốn quan tâm em, sao em lại nỡ lấy oán báo ơn như vậy chứ!”
Trước mặt là một màn đen u tối, Trần Hà Thu có thể cảm nhận được cơn thịnh nộ tày trời của Nguyễn Hoàng Phúc.
“Cút ra!” Nguyễn Hoàng Phúc bế ngang Trần Linh Nhi lên, sẵn tiện đạp vào bụng cô một cái, Trần Hà Thu đau đến toàn thân co rút lại, chỉ nghe thấy Nguyễn Hoàng Phúc ân cần hỏi han Trần Linh Nhi trong vòng tay: “Em đừng sợ, có anh đây, con của chúng ta sẽ không có chuyện gì cả.”
Máu huyết toàn thân của Trần Hà Thu đều lạnh cóng: “Nguyễn Hoàng Phúc, anh thật sự đã cùng cô ta…”
Anh lạnh lùng nhìn cô, như thể đang nhìn một đống rác rưởi: “Không sai, Linh Nhi đang mang thai con của tôi. Trần Hà Thu, món nợ này tôi ghi nhớ rồi, đợi tôi thu xếp ổn thoả cho ông nội và Linh Nhi xong, sẽ tính sổ với cô!”
Trần Linh Nhi được bế vào cửa lớn nhà họ Nguyễn, quay người lại ngạo nghễ giờ hai ngón tay hình chữ V trước mắt cô.
Cửa lớn khép lại, một lần nữa cô bị cô lập bên ngoài.
Người làm thấy cô đáng thương, đến dìu cô: “Cô mau đi đi, cô An Như mất rồi, ông chủ lại phát bệnh lần nữa, cậu chủ sẽ không bỏ qua cho cô đâu…”
Trần Hà Thu cười khổ, cười còn xấu hơn cả khóc: “Cảm ơn.”
Vịn tay người làm lẩy bà lẩy bẩy đứng lên, đột nhiên một cơn gió mạnh đập vào mặt, cái tát trời giáng đánh xuống khiến cả người cô xém bay ra ngoài, mẹ chồng Kim Mẫn tiến tới tóm tóc của cô: “Mày dám động đến cháu tao? Xem tao có đánh chết mày không!”
Trần Hà Thu không thèm tranh cãi với cô ta, “Tôi đi trước đây.”
“Đợi đã.” Trần Linh Nhi cản cô lại, tóm một tay cô đặt lên bụng mình, cười nhẹ, “Trần Hà Thu, khôn hồn thì mau chóng ly hôn đi, tôi đang mang thai con của Nguyễn Hoàng Phúc.”
Trần Hà Thu đột nhiên ngẩng đầu, trợn to mắt không tin nổi, Nguyễn Hoàng Phúc đối với chị cả tình sâu nghĩa nặng, sao có thể…
Trần Linh Nhi cười đắc ý, giữ chặt lấy tay cô không để cô chạy trốn: “Ha Ha Ha, còn có cách nào khác, chỉ trách tôi có một bà chị tốt, trước khi chết giao phó tôi cho Hoàng Phúc, căn dặn anh ấy phải chăm sóc cho tôi…”
“Anh ta là em rể của chị đó!” Trần Hà Thu tức giận toàn thân run rẩy: “Chị mang thai đứa con của em rể, không sợ người của thành phố Hà Nội xuyên tạc sao?!”
“Tôi sợ gì chứ?” Trần Linh Nhi cuối cùng cũng chịu buông cô ra, khoanh tay, nghênh ngang nhìn cô: “Di ngôn trước khi chết của chị cả chính là kim bài miễn chết của tôi, tôi và đứa con trong bụng đã được định sẵn là cả đời hưởng không hết vinh hoa phú quý….”
Tới lúc này, Trần Linh Nhi đột ngột thay đổi sắc mặt, kinh hãi tột độ kéo lấy tay cô lớn tiếng hô lên: “Trần Hà Thu chị cầu xin em, chị biết em hận chị, em có oán giận gì cứ việc nhắm vào chị, hãy tha cho đứa nhỏ trong bụng chị đi, chị cầu xin em mà…”
Cửa nhà họ Nguyễn được mở ra, bóng đen u ám của Nguyễn Hoàng Phúc phủ xuống, Trần Hà Thu trơ mắt nhìn Trần Linh Nhi tự đập vào bụng vào cô, sau đó ngã xuống đất đau đớn la hét: “Bụng em đau quá, Hoàng Phúc, cứu em với, cứu con của chúng ta…”
“Linh Nhi.”
Nguyễn Hoàng Phúc chạy nhanh đến, ôm Trần Linh Nhi vào lòng, ánh mắt ác liệt dường như muốn thiêu đốt Trần Hà Thu đến kiệt quệ: “Trần Hà Thu, nếu như Linh Nhi và đứa trẻ có mệnh hệ gì, tôi bắt cô đền mạng!”
“Hoàng Phúc, không phải em…” Trần Hà Thu lắc đầu điên cuồng.
Trần Linh Nhi trong lòng Nguyễn Hoàng Phúc ngẩng đầu lên, uất ức không cam chịu: “Lúc nãy chỉ có hai chúng ta ở đây, không phải em lẽ nào là chị tự mình ngã xuống tổn hại đứa trẻ hay sao? Chị có ý tốt muốn quan tâm em, sao em lại nỡ lấy oán báo ơn như vậy chứ!”
Trước mặt là một màn đen u tối, Trần Hà Thu có thể cảm nhận được cơn thịnh nộ tày trời của Nguyễn Hoàng Phúc.
“Cút ra!” Nguyễn Hoàng Phúc bế ngang Trần Linh Nhi lên, sẵn tiện đạp vào bụng cô một cái, Trần Hà Thu đau đến toàn thân co rút lại, chỉ nghe thấy Nguyễn Hoàng Phúc ân cần hỏi han Trần Linh Nhi trong vòng tay: “Em đừng sợ, có anh đây, con của chúng ta sẽ không có chuyện gì cả.”
Máu huyết toàn thân của Trần Hà Thu đều lạnh cóng: “Nguyễn Hoàng Phúc, anh thật sự đã cùng cô ta…”
Anh lạnh lùng nhìn cô, như thể đang nhìn một đống rác rưởi: “Không sai, Linh Nhi đang mang thai con của tôi. Trần Hà Thu, món nợ này tôi ghi nhớ rồi, đợi tôi thu xếp ổn thoả cho ông nội và Linh Nhi xong, sẽ tính sổ với cô!”
Trần Linh Nhi được bế vào cửa lớn nhà họ Nguyễn, quay người lại ngạo nghễ giờ hai ngón tay hình chữ V trước mắt cô.
Cửa lớn khép lại, một lần nữa cô bị cô lập bên ngoài.
Người làm thấy cô đáng thương, đến dìu cô: “Cô mau đi đi, cô An Như mất rồi, ông chủ lại phát bệnh lần nữa, cậu chủ sẽ không bỏ qua cho cô đâu…”
Trần Hà Thu cười khổ, cười còn xấu hơn cả khóc: “Cảm ơn.”
Vịn tay người làm lẩy bà lẩy bẩy đứng lên, đột nhiên một cơn gió mạnh đập vào mặt, cái tát trời giáng đánh xuống khiến cả người cô xém bay ra ngoài, mẹ chồng Kim Mẫn tiến tới tóm tóc của cô: “Mày dám động đến cháu tao? Xem tao có đánh chết mày không!”
Bình luận facebook