Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Chương 6:
“Vậy chúng ta chờ xem.”
Cửa bị dùng sức đẩy mạnh ra, tiếng vang rất lớn.
Trần Hà Thu ôm đầu gối của mình, cuối cùng cũng đem ba năm tích góp tủi thân mà khóc lên.
Sau khi ông cụ Nguyễn cứu vô thì đưa cô về nhà. Nguyễn Hoàng Phúc cũng không xuất hiện nữa, chỉ có trợ lý của anh ta tới, nói với cô: “Tổng giám đốc Nguyễn bảo tôi tới nói một câu. Trừ khi tham gia tang lễ của cô, còn không thì anh ấy không muốn gặp lại cô. Cô Trần, cô vẫn nên nhanh chóng rời khỏi thành phố Hà Nội đi…”
Sau khi trợ lý rời đi, thân thể Trần Hà Thu run rẩy đứng không vững. Sau khi phẫu thuật bị thiếu máu, cô té xỉu trong phòng bệnh.
Lúc tỉnh lại lần nữa, cô ở trong một căn phòng nhỏ hẹp chật chội. Trên tường còn dán áp phích của những cô gái trẻ khác nhau, ánh đèn màu hồng làm căn phòng trở nên mơ màng lại quyến rũ.
Nơi này là…”
Ngồi trước mặt là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi xinh đẹp thướt tha, thấy cô tỉnh thì cong đôi môi đỏ tươi: “Cô thật đúng là mạng lớn.”
Trần Hà Thu há mồm muốn nói chuyện, giọng nói lại khàn khàn: “Chị là…”
“Tôi là chủ của hộp đêm Dạ Yến, tất cả mọi người đều gọi chị là chị Trân. Nguyễn Hoàng Phúc không cho bệnh viện giữ cô, cũng không muốn nhìn thấy cô vừa sinh non đã ngủ đầu đường, cho nên trước hết đem cô về đây.”
Chị Trân nâng cằm cô lên quan sát một chút: “Trần Hà Thu?”
Chị Trân gọi tên cô, “Cô không cần kinh ngạc như thế. Tối hôm qua Tổng giám đốc Nguyễn đã đưa cô tới đây, dù sao cũng đã dặn dò tôi một tiếng. Dựa theo dặn dò của anh, tôi nên để cô tự sinh tự diệt mới đúng. Nhưng mà rốt cuộc tôi không muốn để cho người đàn ông xấu xa đó dễ chịu, nên mới gọi xe cứu thương cho cô.”
Mắt Trần Hà Thu trở nên xám như tro tàn: “Cám ơn chị đã cứu tôi.”
“Khoan hãy nói cảm ơn.” Chị Trân nói giống như Nguyễn Hoàng Phúc, “Tiếp theo cô muốn làm thế nào?”
Cô còn có thể làm thế nào?
Dựa theo thủ đoạn chồng chất của Nguyễn Hoàng Phúc, nếu cô đi ra khỏi hộp đêm Dạ Yến, chỉ sợ anh đưa cô vào nơi còn hơn địa ngục, để cô chịu hết hành hạ.
Cái chết của con làm lòng của cô lạnh lẽo thông suốt. Cô từng nghĩ, nếu như cô có thể cùng đi với đứa con, cũng sẽ tốt hơn sống trong đau khổ như bây giờ.
Nhưng mà tạo hóa trêu ngươi, cô chết không thành, đã vậy còn phải có dự định sống tiếp thế nào.
Lúc nhà họ Trần bị cha làm cho lụi bại, cô đã nếm trải hết tình người ấm lạnh, cũng học được cách buông bỏ tính cách kiêu căng của cô chủ, đối diện với hiện thực u ám.
Cô còn phải nuôi một người em trai, cô phải kiếm tiền để đưa học phí, phí sinh hoạt cho em trai, tích góp đủ tiền để thằng bé học đại học. Còn có một người anh bị bệnh nặng, nằm hôn mê trên giường, mỗi ngày phải trả tiền thuốc men rất cao. Bây giờ cô chẳng còn trông đợi điều gì, nhưng em trai còn có tương lai tươi sáng, cậu là hy vọng duy nhất của nhà họ Trần.
“Tôi muốn ở lại đây.”
Trần An Như chết ở chỗ này, Nguyễn Hoàng Phúc hận nơi này thấu xương, chắc chắn sẽ không đến. Nói đến an toàn, ở thành phố Hà Nội này không có nơi nào an toàn hơn nơi này.
Chỉ cần không gặp anh, cô có thể trốn ở đây kéo dài hơi tàn, kiếm tiền chu cấp cho em trai đi học…
Chị Trân nhìn móng tay sơn đỏ chót của mình: “Cô biết nơi này làm gì chứ?”
“Biết.”
“Vậy chúng ta chờ xem.”
Cửa bị dùng sức đẩy mạnh ra, tiếng vang rất lớn.
Trần Hà Thu ôm đầu gối của mình, cuối cùng cũng đem ba năm tích góp tủi thân mà khóc lên.
Sau khi ông cụ Nguyễn cứu vô thì đưa cô về nhà. Nguyễn Hoàng Phúc cũng không xuất hiện nữa, chỉ có trợ lý của anh ta tới, nói với cô: “Tổng giám đốc Nguyễn bảo tôi tới nói một câu. Trừ khi tham gia tang lễ của cô, còn không thì anh ấy không muốn gặp lại cô. Cô Trần, cô vẫn nên nhanh chóng rời khỏi thành phố Hà Nội đi…”
Sau khi trợ lý rời đi, thân thể Trần Hà Thu run rẩy đứng không vững. Sau khi phẫu thuật bị thiếu máu, cô té xỉu trong phòng bệnh.
Lúc tỉnh lại lần nữa, cô ở trong một căn phòng nhỏ hẹp chật chội. Trên tường còn dán áp phích của những cô gái trẻ khác nhau, ánh đèn màu hồng làm căn phòng trở nên mơ màng lại quyến rũ.
Nơi này là…”
Ngồi trước mặt là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi xinh đẹp thướt tha, thấy cô tỉnh thì cong đôi môi đỏ tươi: “Cô thật đúng là mạng lớn.”
Trần Hà Thu há mồm muốn nói chuyện, giọng nói lại khàn khàn: “Chị là…”
“Tôi là chủ của hộp đêm Dạ Yến, tất cả mọi người đều gọi chị là chị Trân. Nguyễn Hoàng Phúc không cho bệnh viện giữ cô, cũng không muốn nhìn thấy cô vừa sinh non đã ngủ đầu đường, cho nên trước hết đem cô về đây.”
Chị Trân nâng cằm cô lên quan sát một chút: “Trần Hà Thu?”
Chị Trân gọi tên cô, “Cô không cần kinh ngạc như thế. Tối hôm qua Tổng giám đốc Nguyễn đã đưa cô tới đây, dù sao cũng đã dặn dò tôi một tiếng. Dựa theo dặn dò của anh, tôi nên để cô tự sinh tự diệt mới đúng. Nhưng mà rốt cuộc tôi không muốn để cho người đàn ông xấu xa đó dễ chịu, nên mới gọi xe cứu thương cho cô.”
Mắt Trần Hà Thu trở nên xám như tro tàn: “Cám ơn chị đã cứu tôi.”
“Khoan hãy nói cảm ơn.” Chị Trân nói giống như Nguyễn Hoàng Phúc, “Tiếp theo cô muốn làm thế nào?”
Cô còn có thể làm thế nào?
Dựa theo thủ đoạn chồng chất của Nguyễn Hoàng Phúc, nếu cô đi ra khỏi hộp đêm Dạ Yến, chỉ sợ anh đưa cô vào nơi còn hơn địa ngục, để cô chịu hết hành hạ.
Cái chết của con làm lòng của cô lạnh lẽo thông suốt. Cô từng nghĩ, nếu như cô có thể cùng đi với đứa con, cũng sẽ tốt hơn sống trong đau khổ như bây giờ.
Nhưng mà tạo hóa trêu ngươi, cô chết không thành, đã vậy còn phải có dự định sống tiếp thế nào.
Lúc nhà họ Trần bị cha làm cho lụi bại, cô đã nếm trải hết tình người ấm lạnh, cũng học được cách buông bỏ tính cách kiêu căng của cô chủ, đối diện với hiện thực u ám.
Cô còn phải nuôi một người em trai, cô phải kiếm tiền để đưa học phí, phí sinh hoạt cho em trai, tích góp đủ tiền để thằng bé học đại học. Còn có một người anh bị bệnh nặng, nằm hôn mê trên giường, mỗi ngày phải trả tiền thuốc men rất cao. Bây giờ cô chẳng còn trông đợi điều gì, nhưng em trai còn có tương lai tươi sáng, cậu là hy vọng duy nhất của nhà họ Trần.
“Tôi muốn ở lại đây.”
Trần An Như chết ở chỗ này, Nguyễn Hoàng Phúc hận nơi này thấu xương, chắc chắn sẽ không đến. Nói đến an toàn, ở thành phố Hà Nội này không có nơi nào an toàn hơn nơi này.
Chỉ cần không gặp anh, cô có thể trốn ở đây kéo dài hơi tàn, kiếm tiền chu cấp cho em trai đi học…
Chị Trân nhìn móng tay sơn đỏ chót của mình: “Cô biết nơi này làm gì chứ?”
“Biết.”
Bình luận facebook