Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44
Về sau cũng nhờ có Nam Cung Vân can dự nên Hạ Thiên Kỳ cùng Lưu Ngôn Mẫn mới xem như bắt tay giảng hòa, nhưng trong lòng bọn họ vẫn rõ ràng, hòa bình cũng chỉ là tạm thời.
So với Lưu Ngôn Mẫn không chút lễ độ thì Nam Cung Vân luôn tỏ ra tương đối thân thiện. Rất hay nói, hơn nữa không có chút ngượng ngùng hay hoảng sợ của một cô gái bình thường hay có. Đương nhiên, không thể không nhắc tới sức sống của cô ta luôn đầy ắp từ trong ra ngoài, bởi vì ngay cả lúc nói chuyện, bộ ngực của cô ta cũng liên tục rung động.
Có thể nói Hạ Thiên Kỳ rất vui mừng tiếp đón người bạn mới này.
Nơi này chỉ có hai người các ngươi sao? Nhưng trước đây ta nghe Phó Hải Nghĩa nói, nơi này ở tới bốn người đấy, chẳng lẽ không đủ người cũng được?
Nghe nói trước khi hắn đến đây, biệt thự này chỉ có Nam Cung Vân cùng Lưu Ngôn Mẫn ở, Hạ Thiên Kỳ không khỏi có chút nghi vấn.
A, hóa ra cấp trên của các cậu là Phó Hải Nghĩa à?
Nghe Hạ Thiên Kỳ đề cập đến cái tên Phó Hải Nghĩa này, Lưu Ngôn Mẫn không nhịn được kinh ngạc mà ồ lên một tiếng.
Làm sao ngươi biết Phó Hải Nghĩa?
Hạ Thiên Kỳ nhìn về phía Lưu Ngôn Mẫn.
Trong công ty, Phó Hải Nghĩa nổi tiếng với biệt danh Tiểu ma vương,
Tỉ lệ người sống sót dưới tay hắn xem chừng chỉ là con số không.
Lúc nói đến đây thì ánh mắt của Lưu Ngôn Mẫn trở nên không đồng tình nhìn về phía Hạ Thiên Kỳ, sau đó tiếp tục nói:
Ngay từ đầu biệt thự này đúng là do Phó Hải Nghĩa dành cho người mới, nhưng cũng không có nghĩa nguyên nhóm đều sẽ chết sạch.
Hạ Thiên Kỳ nghe xong cũng không nói thêm gì, chỉ là không chịu được cái sắc mặt không đồng tình của Lưu Ngôn Mẫn mà lạnh lùng trả lời một câu:
Chuyện của tôi không cần cậu phải quan tâm. Cứ quản tốt chính mình đi là được rồi.
Không biết phân biệt. Thấy Hạ Thiên Kỳ vốn dĩ không chịu tiếp nhận lời nói của mình nên Lưu Ngôn Mẫn mới hừ lạnh một tiếng. Chuyển sang ngồi ở chỗ khác.
Thấy hai người lại cãi vã, Nam Cung Vân không khỏi cười khổ hai tiếng, cố ý nói sang chuyện khác với Hạ Thiên Kỳ:
Phó Hải Nghĩa quả thật có chút nham hiểm. Tuy nhiên hắn chắc chắn sẽ không cùng cậu xuất hiện ở nhiệm vụ linh dị mà các cậu đang thi hành đâu, chỉ có chuyện quan trọng thì mới gặp mặt hắn thôi.
Vậy mà có những chuyện quan trọng hắn cũng không thường ra mặt. Cho nên giống như Mẫn Mẫn đã nói, các cậu cũng không quá bận tâm về hắn.
Hạ Thiên Kỳ càng ngày càng thích Nam Cung Vân, cảm thấy cô gái này thật sự là rất biết nói chuyện. Giọng nói cũng vô cùng dễ thương, càng thấy càng thuận mắt.
Không kiềm chế được mà nhìn về phía Nam Cung Vân cười cười. Hạ Thiên Kỳ bắt đầu vào thẳng vấn đề:
Chuyện quan trọng đó cuối cùng là cái gì? Tại sao các cậu biết tên nham hiểm đó sẽ không xuất hiện ở đây. Các cậu căn cứ vào đâu mà lại nói như vậy?
Chuyện quan trọng chính là nhiệm vụ nhóm. Nam Cung Vân buông ly nước trái cây trong tay ra. Sau đó chỉ tay về phía Lưu Ngôn Mẫn đang ngẩn người ra, cùng nói với cô ta:
Bây giờ ví dụ như tôi và Mẫn Mẫn cùng thuộc một nhóm, bởi vì lãnh đạo của chúng ta đều cùng một người. Cho nên một khi chuyện quan trọng được tuyên bố thì đương nhiên toàn bộ chúng ta đều phải tham gia chấp hành nhiệm vụ nhóm này rồi.
Vậy cái nhiệm vụ mà cần Từ chủ quản dẫn đầu nhóm để tiến hành chấp hành sự kiện linh dị chính là - chuyện quan trọng.
Về phần tại sao có cái chuyện quan trọng này thì tôi cũng không biết. Nói tóm lại thì chỉ có thể kết luận rằng vì đây là chế độ của công ty hoặc cậu cũng có thể lý giải đó là vì quy tắc của công ty. Tóm lại hai cái này đều chung một ý nghĩa mà thôi.
Nói đến đây thì Nam Cung Vân cố ý dừng lại để nhìn Hạ Thiên Kỳ một chút. Thấy vẻ mặt của Hạ Thiên Kỳ đang rất thành thật nghe cô nói nên lại tiếp tục nói:
Có một chuyện liên quan đến Phó Hải Nghĩa nham hiểm, tôi cũng chỉ là nghe lão đại của chúng tôi nói lại. Nghe nói từ khi Phó Hải Nghĩa được thăng chức làm chủ quản đến nay, tổng cộng đã trải qua hai lần sự việc quan trọng như vậy rồi. Kết quả sau khi hai lần sự việc quan trọng này kết thúc, cũng chỉ có một mình hắn còn sống.
Những người tham gia chấp hành nhiệm vụ cùng hắn lúc ấy đều là người mới. Đều hoàn toàn trở thành quân cờ bị hắn đẩy đi thế mạng
Những người đó đều là đồ ngu sao? Có phải Phó Hải Nghĩa quá thông minh không sao mấy người bọn họ đều không biết mình đã trở thành con chốt của hắn?
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy rằng nếu như đổi lại là hắn thì dù thế nào cũng sẽ không để yên mà cho người ta lợi dụng để làm vũ khí sử dụng và bia đỡ đạn cho hắn ta.
Trên đời này chỉ có mấy người là ngu thôi. Đãi ngộ của chủ quản khác nên có quyền trực tiếp ra lệnh cho nhân viên bình thường. Nói cách khác, mệnh lệnh của lãnh đạo thì nhân viên bình thường nhất định phải chấp hành.
Đương nhiên cái này chỉ giới hạn ở trong Công việc, còn đây là việc tham gia chấp hành nhiệm vụ linh dị.
Nếu như không chấp hành thì sẽ bị khấu trừ điểm vinh dự để xử phạt, mà điểm vinh dự quan trọng với chúng ta đến mức nào chắc cậu cũng hiểu rõ. Cho nên Phó Hải Nghĩa hoàn toàn có thể cho nhân viên dưới hắn đi chết thay rồi. Như vậy hệ số nguy hiểm của hắn sẽ có thể xuống tới mức thấp nhất rồi.
Đệch con mẹ nó, vẫn còn có chuyện như vậy sao!
Hạ Thiên Kỳ nghe xong thì ấn tượng ban đầu của hắn về Phó Hải Nghĩa nhất thời rớt xuống ngàn trượng, không nhịn được mà mắng một câu:
Tên khốn nạn này làm những việc đó mà công ty lại không quản sao? Như thế nào đi nữa thì cũng là người đã thông qua kỳ thử việc và trở thành nhân viên chính thức. Nếu chết thì không phải sẽ rất lãng phí sao.
Công ty đương nhiên sẽ có thưởng phạt. Tuy nhiên vẫn dùng thủ đoạn cũ với tư cách là trừng phạt để mà trừ điểm vinh dự. Đương nhiên hắn sẽ cảm thấy đau lòng nhưng dù thế nào đi nữa thì mạng sống của mình cũng quan trọng hơn cho nên đến lúc đó thật thì hắn cũng chỉ có thể đẩy người khác đi chịu chết thay mà thôi.
Ngoài ra cậu cũng đừng quá xem trọng việc được chuyển thành nhân viên chính thức là quan trọng. Bởi vì yêu cầu để chuyển thành chính thức vô cùng đơn giản, cũng chỉ giải quyết xong một nhiệm vụ linh dị là đã có thể rồi. Cho nên có thông qua được kỳ thử việc và trở thành nhân viên chính thức hay không thì trên thực tế vẫn là một người ngu dốt không hề có chút kinh nghiệm gì.
Muốn kinh nghiệm thì lại không có kinh nghiệm, muốn thủ đoạn thì cũng không có thủ đoạn, muốn dũng khí nhưng lại không có can đảm, phải tĩnh táo lại không tĩnh táo.
Nếu dựa theo cách nói của cậu, tôi bây giờ không phải là đụng đầu vào hàng rào ở vườn cây đối diện mà chết sao
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy hắn cần phải thay đổi cách nhìn của Nam Cung Vân cách rồi, hoặc có thể nói cô ấy không hề khả ái như tronng tưởng tượng của hắn.
Ha ha, tôi hoàn toàn không có ý nhằm vào cậu đâu. Tôi chỉ muốn nói trong mắt của công ty thì những nhân viên bình thường không đáng giá để họ nhắc tới. Nghĩ lại xem, ngoại trừ chúng ta ra còn có chủ quản. Trên chủ quản còn có chủ quản cấp cao mà trên chủ quản cấp cao còn có quản lý, quản lý cấp cao... Cậu cảm thấy công ty sẽ để ý chúng ta đến cỡ nào?
Được rồi, cậu đã để cho tôi ngộ ra được rất nhiều
Quả thật trong lòng Hạ Thiên Kỳ có cảm thấy việc trở thành nhân viên chính thức sẽ khác hoàn toàn với kỳ thử việc. Hắn nghĩ rằng tuy nói tương lai chắc chắn sẽ tiếp tục đi chấp hành các nhiệm vụ linh dị nhưng có công ty làm hậu thuẫn thì tính nguy hiểm sẽ không cao hơn trước kia.
Nhưng nghe Nam Cung Vân giải đáp, nếu là lúc trước thì hắn hiển nhiên sẽ có chút suy nghĩ hão huyền rồi.
Sau khi trở thành chính thức thì càng ngày độ khó sẽ tăng lên, chỉ biết là sẽ chỉ có lớn hơn chứ không hề thấp hơn kỳ thử việc.
Sở dĩ hắn cảm thấy kỳ thử việc khó khăn như thế chủ nếu là bởi vì cái người đại diện phụ trách hắn ngay từ lúc đầu chính là Từ Thiên Hoa thì coi như hắn không có gì để nói nhưng ngay cả hai lần thử việc cũng đều xảy ra biến cố.
Như nhiệm vụ ở tiệm sách Hâm Hoa lần đó. Con quỷ trong đó mạnh đến mức biến thái. Ngay cả Từ Thiên Hoa cũng không làm gì được chứ nói chi là hắn.
Còn nhiệm vụ mà hắn vừa mới giải quyết xong ở học viện nữ sinh Tề Hà, hai con quỷ trong đó cũng thuộc dạng cực kỳ khó chơi. Nếu không có Lãnh Nguyệt liều mạng để kéo dài thời gian thì hắn cũng đã sớm đi chầu ông bà rồi.
So với Lưu Ngôn Mẫn không chút lễ độ thì Nam Cung Vân luôn tỏ ra tương đối thân thiện. Rất hay nói, hơn nữa không có chút ngượng ngùng hay hoảng sợ của một cô gái bình thường hay có. Đương nhiên, không thể không nhắc tới sức sống của cô ta luôn đầy ắp từ trong ra ngoài, bởi vì ngay cả lúc nói chuyện, bộ ngực của cô ta cũng liên tục rung động.
Có thể nói Hạ Thiên Kỳ rất vui mừng tiếp đón người bạn mới này.
Nơi này chỉ có hai người các ngươi sao? Nhưng trước đây ta nghe Phó Hải Nghĩa nói, nơi này ở tới bốn người đấy, chẳng lẽ không đủ người cũng được?
Nghe nói trước khi hắn đến đây, biệt thự này chỉ có Nam Cung Vân cùng Lưu Ngôn Mẫn ở, Hạ Thiên Kỳ không khỏi có chút nghi vấn.
A, hóa ra cấp trên của các cậu là Phó Hải Nghĩa à?
Nghe Hạ Thiên Kỳ đề cập đến cái tên Phó Hải Nghĩa này, Lưu Ngôn Mẫn không nhịn được kinh ngạc mà ồ lên một tiếng.
Làm sao ngươi biết Phó Hải Nghĩa?
Hạ Thiên Kỳ nhìn về phía Lưu Ngôn Mẫn.
Trong công ty, Phó Hải Nghĩa nổi tiếng với biệt danh Tiểu ma vương,
Tỉ lệ người sống sót dưới tay hắn xem chừng chỉ là con số không.
Lúc nói đến đây thì ánh mắt của Lưu Ngôn Mẫn trở nên không đồng tình nhìn về phía Hạ Thiên Kỳ, sau đó tiếp tục nói:
Ngay từ đầu biệt thự này đúng là do Phó Hải Nghĩa dành cho người mới, nhưng cũng không có nghĩa nguyên nhóm đều sẽ chết sạch.
Hạ Thiên Kỳ nghe xong cũng không nói thêm gì, chỉ là không chịu được cái sắc mặt không đồng tình của Lưu Ngôn Mẫn mà lạnh lùng trả lời một câu:
Chuyện của tôi không cần cậu phải quan tâm. Cứ quản tốt chính mình đi là được rồi.
Không biết phân biệt. Thấy Hạ Thiên Kỳ vốn dĩ không chịu tiếp nhận lời nói của mình nên Lưu Ngôn Mẫn mới hừ lạnh một tiếng. Chuyển sang ngồi ở chỗ khác.
Thấy hai người lại cãi vã, Nam Cung Vân không khỏi cười khổ hai tiếng, cố ý nói sang chuyện khác với Hạ Thiên Kỳ:
Phó Hải Nghĩa quả thật có chút nham hiểm. Tuy nhiên hắn chắc chắn sẽ không cùng cậu xuất hiện ở nhiệm vụ linh dị mà các cậu đang thi hành đâu, chỉ có chuyện quan trọng thì mới gặp mặt hắn thôi.
Vậy mà có những chuyện quan trọng hắn cũng không thường ra mặt. Cho nên giống như Mẫn Mẫn đã nói, các cậu cũng không quá bận tâm về hắn.
Hạ Thiên Kỳ càng ngày càng thích Nam Cung Vân, cảm thấy cô gái này thật sự là rất biết nói chuyện. Giọng nói cũng vô cùng dễ thương, càng thấy càng thuận mắt.
Không kiềm chế được mà nhìn về phía Nam Cung Vân cười cười. Hạ Thiên Kỳ bắt đầu vào thẳng vấn đề:
Chuyện quan trọng đó cuối cùng là cái gì? Tại sao các cậu biết tên nham hiểm đó sẽ không xuất hiện ở đây. Các cậu căn cứ vào đâu mà lại nói như vậy?
Chuyện quan trọng chính là nhiệm vụ nhóm. Nam Cung Vân buông ly nước trái cây trong tay ra. Sau đó chỉ tay về phía Lưu Ngôn Mẫn đang ngẩn người ra, cùng nói với cô ta:
Bây giờ ví dụ như tôi và Mẫn Mẫn cùng thuộc một nhóm, bởi vì lãnh đạo của chúng ta đều cùng một người. Cho nên một khi chuyện quan trọng được tuyên bố thì đương nhiên toàn bộ chúng ta đều phải tham gia chấp hành nhiệm vụ nhóm này rồi.
Vậy cái nhiệm vụ mà cần Từ chủ quản dẫn đầu nhóm để tiến hành chấp hành sự kiện linh dị chính là - chuyện quan trọng.
Về phần tại sao có cái chuyện quan trọng này thì tôi cũng không biết. Nói tóm lại thì chỉ có thể kết luận rằng vì đây là chế độ của công ty hoặc cậu cũng có thể lý giải đó là vì quy tắc của công ty. Tóm lại hai cái này đều chung một ý nghĩa mà thôi.
Nói đến đây thì Nam Cung Vân cố ý dừng lại để nhìn Hạ Thiên Kỳ một chút. Thấy vẻ mặt của Hạ Thiên Kỳ đang rất thành thật nghe cô nói nên lại tiếp tục nói:
Có một chuyện liên quan đến Phó Hải Nghĩa nham hiểm, tôi cũng chỉ là nghe lão đại của chúng tôi nói lại. Nghe nói từ khi Phó Hải Nghĩa được thăng chức làm chủ quản đến nay, tổng cộng đã trải qua hai lần sự việc quan trọng như vậy rồi. Kết quả sau khi hai lần sự việc quan trọng này kết thúc, cũng chỉ có một mình hắn còn sống.
Những người tham gia chấp hành nhiệm vụ cùng hắn lúc ấy đều là người mới. Đều hoàn toàn trở thành quân cờ bị hắn đẩy đi thế mạng
Những người đó đều là đồ ngu sao? Có phải Phó Hải Nghĩa quá thông minh không sao mấy người bọn họ đều không biết mình đã trở thành con chốt của hắn?
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy rằng nếu như đổi lại là hắn thì dù thế nào cũng sẽ không để yên mà cho người ta lợi dụng để làm vũ khí sử dụng và bia đỡ đạn cho hắn ta.
Trên đời này chỉ có mấy người là ngu thôi. Đãi ngộ của chủ quản khác nên có quyền trực tiếp ra lệnh cho nhân viên bình thường. Nói cách khác, mệnh lệnh của lãnh đạo thì nhân viên bình thường nhất định phải chấp hành.
Đương nhiên cái này chỉ giới hạn ở trong Công việc, còn đây là việc tham gia chấp hành nhiệm vụ linh dị.
Nếu như không chấp hành thì sẽ bị khấu trừ điểm vinh dự để xử phạt, mà điểm vinh dự quan trọng với chúng ta đến mức nào chắc cậu cũng hiểu rõ. Cho nên Phó Hải Nghĩa hoàn toàn có thể cho nhân viên dưới hắn đi chết thay rồi. Như vậy hệ số nguy hiểm của hắn sẽ có thể xuống tới mức thấp nhất rồi.
Đệch con mẹ nó, vẫn còn có chuyện như vậy sao!
Hạ Thiên Kỳ nghe xong thì ấn tượng ban đầu của hắn về Phó Hải Nghĩa nhất thời rớt xuống ngàn trượng, không nhịn được mà mắng một câu:
Tên khốn nạn này làm những việc đó mà công ty lại không quản sao? Như thế nào đi nữa thì cũng là người đã thông qua kỳ thử việc và trở thành nhân viên chính thức. Nếu chết thì không phải sẽ rất lãng phí sao.
Công ty đương nhiên sẽ có thưởng phạt. Tuy nhiên vẫn dùng thủ đoạn cũ với tư cách là trừng phạt để mà trừ điểm vinh dự. Đương nhiên hắn sẽ cảm thấy đau lòng nhưng dù thế nào đi nữa thì mạng sống của mình cũng quan trọng hơn cho nên đến lúc đó thật thì hắn cũng chỉ có thể đẩy người khác đi chịu chết thay mà thôi.
Ngoài ra cậu cũng đừng quá xem trọng việc được chuyển thành nhân viên chính thức là quan trọng. Bởi vì yêu cầu để chuyển thành chính thức vô cùng đơn giản, cũng chỉ giải quyết xong một nhiệm vụ linh dị là đã có thể rồi. Cho nên có thông qua được kỳ thử việc và trở thành nhân viên chính thức hay không thì trên thực tế vẫn là một người ngu dốt không hề có chút kinh nghiệm gì.
Muốn kinh nghiệm thì lại không có kinh nghiệm, muốn thủ đoạn thì cũng không có thủ đoạn, muốn dũng khí nhưng lại không có can đảm, phải tĩnh táo lại không tĩnh táo.
Nếu dựa theo cách nói của cậu, tôi bây giờ không phải là đụng đầu vào hàng rào ở vườn cây đối diện mà chết sao
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy hắn cần phải thay đổi cách nhìn của Nam Cung Vân cách rồi, hoặc có thể nói cô ấy không hề khả ái như tronng tưởng tượng của hắn.
Ha ha, tôi hoàn toàn không có ý nhằm vào cậu đâu. Tôi chỉ muốn nói trong mắt của công ty thì những nhân viên bình thường không đáng giá để họ nhắc tới. Nghĩ lại xem, ngoại trừ chúng ta ra còn có chủ quản. Trên chủ quản còn có chủ quản cấp cao mà trên chủ quản cấp cao còn có quản lý, quản lý cấp cao... Cậu cảm thấy công ty sẽ để ý chúng ta đến cỡ nào?
Được rồi, cậu đã để cho tôi ngộ ra được rất nhiều
Quả thật trong lòng Hạ Thiên Kỳ có cảm thấy việc trở thành nhân viên chính thức sẽ khác hoàn toàn với kỳ thử việc. Hắn nghĩ rằng tuy nói tương lai chắc chắn sẽ tiếp tục đi chấp hành các nhiệm vụ linh dị nhưng có công ty làm hậu thuẫn thì tính nguy hiểm sẽ không cao hơn trước kia.
Nhưng nghe Nam Cung Vân giải đáp, nếu là lúc trước thì hắn hiển nhiên sẽ có chút suy nghĩ hão huyền rồi.
Sau khi trở thành chính thức thì càng ngày độ khó sẽ tăng lên, chỉ biết là sẽ chỉ có lớn hơn chứ không hề thấp hơn kỳ thử việc.
Sở dĩ hắn cảm thấy kỳ thử việc khó khăn như thế chủ nếu là bởi vì cái người đại diện phụ trách hắn ngay từ lúc đầu chính là Từ Thiên Hoa thì coi như hắn không có gì để nói nhưng ngay cả hai lần thử việc cũng đều xảy ra biến cố.
Như nhiệm vụ ở tiệm sách Hâm Hoa lần đó. Con quỷ trong đó mạnh đến mức biến thái. Ngay cả Từ Thiên Hoa cũng không làm gì được chứ nói chi là hắn.
Còn nhiệm vụ mà hắn vừa mới giải quyết xong ở học viện nữ sinh Tề Hà, hai con quỷ trong đó cũng thuộc dạng cực kỳ khó chơi. Nếu không có Lãnh Nguyệt liều mạng để kéo dài thời gian thì hắn cũng đã sớm đi chầu ông bà rồi.
Bình luận facebook