Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79
Mặc dù bọn hắn đã châm lửa đốt sạch sẽ quan tài và cả phòng của Hồ Đại Ngưu nhưng cuối cùng làm như vậy có hiệu quả hay không, bất luận là Hạ Thiên Kỳ hay là Lãnh Nguyệt đều không thể chắc chắn.
Còn về phần vì sao mà bọn hắn lại kịp thời trở về nhà của Trần Lão Đại, chủ yếu là do cân nhắc đến việc nữ quỷ kia lúc nào cũng có thể đuổi giết tới. Hơn nữa cũng bởi vì một số trang thiết bị vật tư vẫn còn ở đó.
Có chút kiệt sức xông vào nhà của Trần Lão Đại, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt cũng không có rãnh mà đi xem coi tên Trần Thông kia thế nào, mà lập tức về thẳng phòng mà bọn hắn đã được tiếp đãi.
Hai cái túi du lịch lớn được để trên bàn rất dễ thấy, hai người mở một cái ra, nhanh chóng lấy đồ ăn cùng với nước khoáng ra rồi bắt đầu tự ăn.
So với tướng ăn khoa trương của Hạ Thiên Kỳ thì Lãnh Nguyệt vẫn rất ưu nhã, hoặc có thể nói là hắn cũng không có nuốt tất cả các thứ vào miệng như vậy. Lãnh Nguyệt cũng chỉ ăn có hai bao bò khô, uống một chút để bổ sung nước để cơ thể có thể dùng nó để thủy phân.
Chúng ta không thể phong bế hoàn cảnh chờ lâu ở đây được nên phải ăn nhanh lên một chút, ăn xong chúng ta lập tức đi ngay.
Sau khi bổ sung một số thức ăn thì trạng thái của Lãnh Nguyệt rõ ràng đã có chuyển biến tốt hơn.
Ừm, tôi cũng không biết sao nữa, tự nhiên cảm thấy đói gần chết, càng ăn càng đói, càng đói càng muốn ăn.
Hạ Thiên Kỳ bên cạnh liên tục nhai nuốt thức ăn trong miệng, vừa mơ hồ nói.
Chắc là do thể chất ác linh của cậu gặp phải Lệ quỷ đáng nguyền rủa kia.
Hạ Thiên Kỳ rõ ràng không thể dừng lại được, cho nên sau khi nghe Lãnh Nguyệt nói xong, lập tức không còn ăn nhiều nữa mà nuốt thẳng thức ăn trong miệng xuống, lấy túi du lịch ở trên bàn đeo lên lưng rồi nói:
Chúng ta đi thôi.
Đi theo Lãnh Nguyệt ra khỏi nhà của Trần Lão Đại, Hạ Thiên Kỳ lập tức có cảm giác không biết nên đi nơi nào, hắn nhìn thoáng qua Lãnh Nguyệt một cái thì phát hiện gương mặt Lãnh Nguyệt cũng mê mang giống như vậy.
Hiện tại chúng ta còn muốn đông cứng nữa thì tại sao không ở lại chỗ này rồi sáng sớm mai mới hãy đi.
Nói xong, Hạ Thiên Kỳ không điều khiển được mà sợ run cả người, thật sự cảm thấy lạnh đến tận mạng.
Không có cách, nếu như lệ quỷ kia vẫn còn tồn tại, chúng ta không thể cứ chôn chặt châm ở chỗ này như vậy không khác gì là tự tìm đường chết. Nói thật, tôi đã không có nhiều cách để ngăn chặn nó.
Qua một khoảng thời gian tiếp xúc, ưu điểm và khuyết điểm của Lãnh Nguyệt, Hạ Thiên Kỳ đều đã thấy rất rõ ràng. Ngoại trừ những lúc Lãnh Nguyệt tốt bụng không tính thì những lúc thi hành nhiệm vụ thì ưu điểm của hắn chính là sử dụng pháp thuật. Trình độ có thể bảo đảm là sẽ dùng để phòng vệ được và cũng có khả năng chống cự lại quỷ.
Nhưng khuyết điểm của hắn chính là làm việc rất ít khi suy nghĩ, đồng thời vốn dĩ không biết sốt ruột là gì.
Hắn đã nói là cảm thấy rằng mình đã sai rồi thì cho nên việc tiếp theo bọn hắn nên làm gì phải do hắn tự nghĩ ra biện pháp mới đúng.
Chúng ta cứ ngu ngốc đứng yên ở chỗ này cũng không phải là cách, chúng ta qua bên kia, phân tích cái nguyên nhân gây nên sự kiện này thật kĩ thêm một lần nữa.
Có vẻ Lãnh Nguyệt cũng đã quen với thân phận làm túi khôn của Hạ Thiên Kỳ nên cũng không nói gì, khẽ gật đầu rồi cùng Hạ Thiên Kỳ đi thẳng về phía trước.
Bọn người của Trần Lão Đại chắc là đều đã bị quỷ giết chết rồi, theo lý thì oán khí của Lệ quỷ lẽ ra phải được giải trừ rồi mới đúng. Nhưng bởi vì chúng ta nhúng tay vào, cho nên có thể chúng ta cũng sẽ trở thành đối tượng căm hận mới của nó.
Điểm này thì nhìn vào cái vinh dự biểu của chúng ta không có bất kỳ phản ứng gì thì có thể nhìn ra rồi.
Mỗi lần sau khi nhiệm vụ kết thúc thì vinh dự biểu sẽ tiến hành cho điểm, cho nên thông qua điểm này mà có thể biết được nhiệm vụ đã được giải quyết hay chưa.
Chúng ta đã không có nhận được nhắc nhở là nhiệm vụ đã được giải quyết. Nên cái việc chúng ta thiêu hủy cỗ quan tài kia cũng không có ảnh hưởng gì tới nữ quỷ kia, chúng ta vẫn phải tiếp tục chờ đợi ở cái nơi quỷ quái này.
Như vậy thì vấn đề kế tiếp là chúng ta phải dựa vào cái gì để có thể sống sót mà đợi ở chỗ này.
Chúng ta chấp hành nhiệm vụ lần này, cứ như là lại trở về thời điểm ban đầu, vẫn là chính diện đánh không lại mà cách hóa giải oán khí cũng không có. Chỉ khác cái là chúng ta đã biết được nguyên nhân bắt nguồn của sự kiện này.
Với phân tích của Hạ Thiên Kỳ, Lãnh Nguyệt rất đồng ý, liên tục gật đầu phụ họa. Lần này Hạ Thiên Kỳ cũng không có nói bậy bạ mà vẫn nghiêm túc phân tích đàng hoàng:
Cho nên việc mà chúng ta muốn chính là điều tra được kết quả, tiếp theo từ đó mà tìm ra giải pháp để giải quyết sự kiện lần này.
Hai ngày trước chúng ta liều sống liều chết vì cái gì? Không phải là vì muốn biết được chân tướng khởi nguồn của sự kiện này hay sao. Chúng ta đã biết được giữa tiểu Lệ và bọn người của Trần Lão Đại cuối cùng là có mối thù truyền kiếp như thế nào rồi sao!
Mà bây giờ, chúng ta đều đã nắm rõ được hết thảy chân tướng trong chuyện này rồi.
Nghe Hạ Thiên Kỳ nói đến đây thì cuối cùng Lãnh Nguyệt cũng mở miệng nói:
Mặc dù chúng ta đã biết được toàn bộ chân tướng nhưng cũng chẳng giúp ích gì để chúng ta giải quyết sự kiện cả.
Sẽ không có trợ giúp được gì, tôi chỉ muốn nói là chúng ta không có phát hiện mà thôi.
Hạ Thiên Kỳ không tán đồng với quan điểm của Lãnh Nguyệt, suy nghĩ một chút rồi nói:
Tình cảnh của chúng ta thật sự là rất không ổn, bởi vì nếu không tìm được cách hóa giải oán khí của Lệ quỷ thì chúng ta cũng sẽ không có cách nào để mà giữ mạng sống. Chúng ta không giết chết được nó, nhưng nó lại có thể giết chết ta. Hiện thực đúng là khốc nghiệt.
Tôi có thể cảm giác được rằng sát niệm của nó đã rất mạnh mẽ rồi, nếu như lại tiếp để yên cho nó thì toàn bộ người trong thôn Hồ Lô đều sẽ bị giết chết.
Nói xong, có lẽ sợ Hạ Thiên Kỳ không tin nên Lãnh Nguyệt có chút lúng túng bổ sung:
Lúc này là thật.
Hóa ra trước kia cậu đều là lừa dối tôi sao? Hạ Thiên Kỳ biểu lộ cổ quái.
Không, từ trước tới giờ tôi không hề gạt cậu. Lãnh Nguyệt nghiêm túc nói.
Là ưa thích cảm giác đúng không. Hạ Thiên Kỳ im lặng nhếch miệng, cũng không tiếp tục bận tâm về chuyện này nữa nói:
Nếu như lời cậu nói có thể tin thì không phải tình huống của chúng ta càng nguy cấp hơn sao. Vậy chúng ta nhất định phải nắm bắt thật chặt thời gian này để tìm cách mới được.
Hạ Thiên Kỳ giật mình nghĩ đến một khả năng, bận bịu vỗ đầu một cái rồi hỏi Lãnh Nguyệt:
Có một việc cậu không cảm thấy thật rất kỳ lạ sao?
Chuyện gì?
Thì là chuyện Từ Xung chết á.
Cái này thì có gì mà kỳ lạ. Lãnh Nguyệt nghi hoặc nhìn Hạ Thiên Kỳ.
Thôn Con Rùa hết thảy có bao nhiêu gia đình? Có bao nhiêu người? Nơi này lớn cỡ bao nhiêu chứ?
Hạ Thiên Kỳ hỏi liên tiếp Lãnh Nguyệt ba vấn đề, làm Lãnh Nguyệt có chút choáng váng:
Tôi làm sao lại biết những thứ này. Cuối cùng là cậu muốn nói cái gì?
Tôi muốn nói thôn Con Rùa này chỉ lớn cỡ cái bàn tay một chút, ít người như vậy, một người sống sờ sờ như vậy thì làm sao có thể vô cớ không phát hiện ra chứ?
Không biết. Lãnh Nguyệt lắc đầu: Nhưng người trong thôn đều cho rằng hắn đã đi ra bên ngoài.
Đi ra bên ngoài? Lần này tới phiên Hạ Thiên Kỳ lắc đầu:
Chúng ta cũng từng đến hỏi thăm nhà rồi, trong quá trình đó cũng có hỏi sơ về chuyện này, nhưng cậu có nghe nhà nào đề cập đến chuyện có người đi ra bên ngoài chưa?
Lãnh Nguyệt không nói gì, bởi vì lúc mà bọn hắn đến hỏi thăm từng nhà thì có hỏi đến chuyện này. Nhưng tất cả người trong thôn đều rất trả lời giống nhau. Không hề có suy nghĩ là muốn rời khỏi thôn Con Rùa cũng không nghe nói nhà nào gần đây nhất có người mất tích hay là chết cả.
Nhưng cứ như vậy thì sự việc thật sự rất quỷ dị, bởi vì bọn người của Trần Lão Đại rõ ràng đã giết người, nhưng chuyện này lại hoàn toàn không có người phát hiện ra.
Sau khi nói với Lãnh Nguyệt về điều mà hắn hoang mang thì Hạ Thiên Kỳ lại tiếp tục hỏi:
Cậu cảm thấy chuyện này làm sao mới có thể che giấu mà không bị phát hiện?
Nghe vậy, Lãnh Nguyệt lập tức suy nghĩ, không bao lâu trong ánh mắt lại lộ ra vẻ kinh ngạc, có chút không chắc chắn nói:
Chẳng lẽ người bị giết vẫn Còn sống?
Còn về phần vì sao mà bọn hắn lại kịp thời trở về nhà của Trần Lão Đại, chủ yếu là do cân nhắc đến việc nữ quỷ kia lúc nào cũng có thể đuổi giết tới. Hơn nữa cũng bởi vì một số trang thiết bị vật tư vẫn còn ở đó.
Có chút kiệt sức xông vào nhà của Trần Lão Đại, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt cũng không có rãnh mà đi xem coi tên Trần Thông kia thế nào, mà lập tức về thẳng phòng mà bọn hắn đã được tiếp đãi.
Hai cái túi du lịch lớn được để trên bàn rất dễ thấy, hai người mở một cái ra, nhanh chóng lấy đồ ăn cùng với nước khoáng ra rồi bắt đầu tự ăn.
So với tướng ăn khoa trương của Hạ Thiên Kỳ thì Lãnh Nguyệt vẫn rất ưu nhã, hoặc có thể nói là hắn cũng không có nuốt tất cả các thứ vào miệng như vậy. Lãnh Nguyệt cũng chỉ ăn có hai bao bò khô, uống một chút để bổ sung nước để cơ thể có thể dùng nó để thủy phân.
Chúng ta không thể phong bế hoàn cảnh chờ lâu ở đây được nên phải ăn nhanh lên một chút, ăn xong chúng ta lập tức đi ngay.
Sau khi bổ sung một số thức ăn thì trạng thái của Lãnh Nguyệt rõ ràng đã có chuyển biến tốt hơn.
Ừm, tôi cũng không biết sao nữa, tự nhiên cảm thấy đói gần chết, càng ăn càng đói, càng đói càng muốn ăn.
Hạ Thiên Kỳ bên cạnh liên tục nhai nuốt thức ăn trong miệng, vừa mơ hồ nói.
Chắc là do thể chất ác linh của cậu gặp phải Lệ quỷ đáng nguyền rủa kia.
Hạ Thiên Kỳ rõ ràng không thể dừng lại được, cho nên sau khi nghe Lãnh Nguyệt nói xong, lập tức không còn ăn nhiều nữa mà nuốt thẳng thức ăn trong miệng xuống, lấy túi du lịch ở trên bàn đeo lên lưng rồi nói:
Chúng ta đi thôi.
Đi theo Lãnh Nguyệt ra khỏi nhà của Trần Lão Đại, Hạ Thiên Kỳ lập tức có cảm giác không biết nên đi nơi nào, hắn nhìn thoáng qua Lãnh Nguyệt một cái thì phát hiện gương mặt Lãnh Nguyệt cũng mê mang giống như vậy.
Hiện tại chúng ta còn muốn đông cứng nữa thì tại sao không ở lại chỗ này rồi sáng sớm mai mới hãy đi.
Nói xong, Hạ Thiên Kỳ không điều khiển được mà sợ run cả người, thật sự cảm thấy lạnh đến tận mạng.
Không có cách, nếu như lệ quỷ kia vẫn còn tồn tại, chúng ta không thể cứ chôn chặt châm ở chỗ này như vậy không khác gì là tự tìm đường chết. Nói thật, tôi đã không có nhiều cách để ngăn chặn nó.
Qua một khoảng thời gian tiếp xúc, ưu điểm và khuyết điểm của Lãnh Nguyệt, Hạ Thiên Kỳ đều đã thấy rất rõ ràng. Ngoại trừ những lúc Lãnh Nguyệt tốt bụng không tính thì những lúc thi hành nhiệm vụ thì ưu điểm của hắn chính là sử dụng pháp thuật. Trình độ có thể bảo đảm là sẽ dùng để phòng vệ được và cũng có khả năng chống cự lại quỷ.
Nhưng khuyết điểm của hắn chính là làm việc rất ít khi suy nghĩ, đồng thời vốn dĩ không biết sốt ruột là gì.
Hắn đã nói là cảm thấy rằng mình đã sai rồi thì cho nên việc tiếp theo bọn hắn nên làm gì phải do hắn tự nghĩ ra biện pháp mới đúng.
Chúng ta cứ ngu ngốc đứng yên ở chỗ này cũng không phải là cách, chúng ta qua bên kia, phân tích cái nguyên nhân gây nên sự kiện này thật kĩ thêm một lần nữa.
Có vẻ Lãnh Nguyệt cũng đã quen với thân phận làm túi khôn của Hạ Thiên Kỳ nên cũng không nói gì, khẽ gật đầu rồi cùng Hạ Thiên Kỳ đi thẳng về phía trước.
Bọn người của Trần Lão Đại chắc là đều đã bị quỷ giết chết rồi, theo lý thì oán khí của Lệ quỷ lẽ ra phải được giải trừ rồi mới đúng. Nhưng bởi vì chúng ta nhúng tay vào, cho nên có thể chúng ta cũng sẽ trở thành đối tượng căm hận mới của nó.
Điểm này thì nhìn vào cái vinh dự biểu của chúng ta không có bất kỳ phản ứng gì thì có thể nhìn ra rồi.
Mỗi lần sau khi nhiệm vụ kết thúc thì vinh dự biểu sẽ tiến hành cho điểm, cho nên thông qua điểm này mà có thể biết được nhiệm vụ đã được giải quyết hay chưa.
Chúng ta đã không có nhận được nhắc nhở là nhiệm vụ đã được giải quyết. Nên cái việc chúng ta thiêu hủy cỗ quan tài kia cũng không có ảnh hưởng gì tới nữ quỷ kia, chúng ta vẫn phải tiếp tục chờ đợi ở cái nơi quỷ quái này.
Như vậy thì vấn đề kế tiếp là chúng ta phải dựa vào cái gì để có thể sống sót mà đợi ở chỗ này.
Chúng ta chấp hành nhiệm vụ lần này, cứ như là lại trở về thời điểm ban đầu, vẫn là chính diện đánh không lại mà cách hóa giải oán khí cũng không có. Chỉ khác cái là chúng ta đã biết được nguyên nhân bắt nguồn của sự kiện này.
Với phân tích của Hạ Thiên Kỳ, Lãnh Nguyệt rất đồng ý, liên tục gật đầu phụ họa. Lần này Hạ Thiên Kỳ cũng không có nói bậy bạ mà vẫn nghiêm túc phân tích đàng hoàng:
Cho nên việc mà chúng ta muốn chính là điều tra được kết quả, tiếp theo từ đó mà tìm ra giải pháp để giải quyết sự kiện lần này.
Hai ngày trước chúng ta liều sống liều chết vì cái gì? Không phải là vì muốn biết được chân tướng khởi nguồn của sự kiện này hay sao. Chúng ta đã biết được giữa tiểu Lệ và bọn người của Trần Lão Đại cuối cùng là có mối thù truyền kiếp như thế nào rồi sao!
Mà bây giờ, chúng ta đều đã nắm rõ được hết thảy chân tướng trong chuyện này rồi.
Nghe Hạ Thiên Kỳ nói đến đây thì cuối cùng Lãnh Nguyệt cũng mở miệng nói:
Mặc dù chúng ta đã biết được toàn bộ chân tướng nhưng cũng chẳng giúp ích gì để chúng ta giải quyết sự kiện cả.
Sẽ không có trợ giúp được gì, tôi chỉ muốn nói là chúng ta không có phát hiện mà thôi.
Hạ Thiên Kỳ không tán đồng với quan điểm của Lãnh Nguyệt, suy nghĩ một chút rồi nói:
Tình cảnh của chúng ta thật sự là rất không ổn, bởi vì nếu không tìm được cách hóa giải oán khí của Lệ quỷ thì chúng ta cũng sẽ không có cách nào để mà giữ mạng sống. Chúng ta không giết chết được nó, nhưng nó lại có thể giết chết ta. Hiện thực đúng là khốc nghiệt.
Tôi có thể cảm giác được rằng sát niệm của nó đã rất mạnh mẽ rồi, nếu như lại tiếp để yên cho nó thì toàn bộ người trong thôn Hồ Lô đều sẽ bị giết chết.
Nói xong, có lẽ sợ Hạ Thiên Kỳ không tin nên Lãnh Nguyệt có chút lúng túng bổ sung:
Lúc này là thật.
Hóa ra trước kia cậu đều là lừa dối tôi sao? Hạ Thiên Kỳ biểu lộ cổ quái.
Không, từ trước tới giờ tôi không hề gạt cậu. Lãnh Nguyệt nghiêm túc nói.
Là ưa thích cảm giác đúng không. Hạ Thiên Kỳ im lặng nhếch miệng, cũng không tiếp tục bận tâm về chuyện này nữa nói:
Nếu như lời cậu nói có thể tin thì không phải tình huống của chúng ta càng nguy cấp hơn sao. Vậy chúng ta nhất định phải nắm bắt thật chặt thời gian này để tìm cách mới được.
Hạ Thiên Kỳ giật mình nghĩ đến một khả năng, bận bịu vỗ đầu một cái rồi hỏi Lãnh Nguyệt:
Có một việc cậu không cảm thấy thật rất kỳ lạ sao?
Chuyện gì?
Thì là chuyện Từ Xung chết á.
Cái này thì có gì mà kỳ lạ. Lãnh Nguyệt nghi hoặc nhìn Hạ Thiên Kỳ.
Thôn Con Rùa hết thảy có bao nhiêu gia đình? Có bao nhiêu người? Nơi này lớn cỡ bao nhiêu chứ?
Hạ Thiên Kỳ hỏi liên tiếp Lãnh Nguyệt ba vấn đề, làm Lãnh Nguyệt có chút choáng váng:
Tôi làm sao lại biết những thứ này. Cuối cùng là cậu muốn nói cái gì?
Tôi muốn nói thôn Con Rùa này chỉ lớn cỡ cái bàn tay một chút, ít người như vậy, một người sống sờ sờ như vậy thì làm sao có thể vô cớ không phát hiện ra chứ?
Không biết. Lãnh Nguyệt lắc đầu: Nhưng người trong thôn đều cho rằng hắn đã đi ra bên ngoài.
Đi ra bên ngoài? Lần này tới phiên Hạ Thiên Kỳ lắc đầu:
Chúng ta cũng từng đến hỏi thăm nhà rồi, trong quá trình đó cũng có hỏi sơ về chuyện này, nhưng cậu có nghe nhà nào đề cập đến chuyện có người đi ra bên ngoài chưa?
Lãnh Nguyệt không nói gì, bởi vì lúc mà bọn hắn đến hỏi thăm từng nhà thì có hỏi đến chuyện này. Nhưng tất cả người trong thôn đều rất trả lời giống nhau. Không hề có suy nghĩ là muốn rời khỏi thôn Con Rùa cũng không nghe nói nhà nào gần đây nhất có người mất tích hay là chết cả.
Nhưng cứ như vậy thì sự việc thật sự rất quỷ dị, bởi vì bọn người của Trần Lão Đại rõ ràng đã giết người, nhưng chuyện này lại hoàn toàn không có người phát hiện ra.
Sau khi nói với Lãnh Nguyệt về điều mà hắn hoang mang thì Hạ Thiên Kỳ lại tiếp tục hỏi:
Cậu cảm thấy chuyện này làm sao mới có thể che giấu mà không bị phát hiện?
Nghe vậy, Lãnh Nguyệt lập tức suy nghĩ, không bao lâu trong ánh mắt lại lộ ra vẻ kinh ngạc, có chút không chắc chắn nói:
Chẳng lẽ người bị giết vẫn Còn sống?
Bình luận facebook