Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Hầu Mạc Tín thấp giọng hỏi:
- Ngươi có biện pháp gì?
- Lần này Tiết Thanh Sơn muốn đi truyền tin, chính là một cơ hội.
Tần Vũ cười ha hả:
- Tiết Thanh sơn này đi, sẽ không mang theo nhiều người, nhiều nhất chỉ cho hai người đi theo thôi.
Đôi mắt dưới tấm mặt nạ của Hầu Mạc Tín chuyển động, khẽ cười hỏi:
- Ngươi nói là giữa đường sẽ chặn giết Tiết Thanh Sơn?
- Quả nhiên là cơ trí vô cùng.
Tần Vũ thấp giọng.
- Phải không?
Hầu Mạc Tín lập tức lắc đầu nói:
- Không phải không giết được Tiết Thanh Sơn, chẳng qua là có giết hắn, cũng không có tác dụng gì. Tiết Thanh Sơn không thể đi đàm phán, đến lúc đó Lâm Đại Nhi có thể sẽ phái người khác đi, thậm chí chính nàng ta sẽ đích thân đi, căn bản không thể ngăn cản lần đàm phán này với Kiều Minh Đường.
- Nói sai rồi.
Tần Vũ lắc đầu:
- Giết Tiết Thanh Sơn, không phải vì ngăn cản đàm phán, mà là khiến Lâm Đại Nhi từ bỏ ý định đàm phán.
Dừng một chút, ghé sát vào nói tiếp:
- Trong tay Đạo Sứ còn một số người của Đạo Môn, bảo họ cải trang thành người quan phủ, nhân cơ hội chặn giết Tiết Thanh Sơn, về sau chúng ta bố trí hư trận, khiến Lâm Đại Nhi tưởng Kiều Minh Đường phái người thủ tiêu, kể từ đó, Lâm Đại Nhi sẽ bỏ ý định đàm phán với Kiều Minh Đường. Chỉ cần không thể đàm phán, thì Lâm Sùng Cốc và Lỗ Thiên Hữu sẽ không thể trở về.
Hầu Mạc Tín hơi trầm ngâm:
- Ngươi quá coi thường Lâm Đại Nhi rồi, cô ta tâm tư kín đáo nhưng không dễ dàng qua mặt. Giết Tiết Thanh Sơn cố nhiên không khó, nhưng muốn Lâm Đại Nhi tin là bị quan phủ giết chết, không hề dễ.
Gã cười ha hả:
- Cô ta hiện giờ càng ngày càng nghi ngờ hơn, bất cứ lúc nào cũng đề phòng cẩn thận, cho nên biện pháp này của ngươi có chút mạo hiểm. Còn có cách nào khác không?
Tần Vũ đảo mắt:
- Biện pháp kia là giải quyết tận gốc, trực tiếp tiêu diệt ý định đàm phán của Lâm Đại Nhi.
Gã nhìn khắp nơi, xác định không có ai khác, hạ giọng nói:
- Nếu muốn như thế, chúng ta sẽ ra tay với Kiều phu nhân, giết chết cô ta, hoặc là… lén thả cô ta ra.
- Thả ra?
Hầu Mạc Tín bất ngờ.
- Thả cô ta ra, trong tay Lâm Đại Nhi không còn gì để đàm phán.
Tần Vũ vuốt cằm nói:
- Không có con tin, Lâm Đại Nhi lấy gì trao đổi? Đây là chiêu bài cuối cùng của cô ta, nếu lần này không thể cứu Lâm Sùng Cốc ra, chỉ sợ sau này cũng không thể cứu ra được.
Hầu Mạc Tín trong lúc đó cũng không nói gì, chỉ hơi trầm ngâm. Gã trong lòng biết hai biện pháp này của Tần Vũ quả thật rất hợp lý, nhưng không hiểu vì sao trong lòng vừa nghĩ tới ánh mắt lạnh lùng của Lâm Đại Nhi lại có chút hốt hoảng, không dám manh động.
Gã cũng muốn làm theo biện pháp của Tần Vũ, nhưng lại cảm giác bất kể mình làm gì, Lâm Đại Nhi đều có thể nhìn thấu, nên trong lúc đó, không dám quyết định.
Gã ngẩng đầu, nhìn chỗ ở của Lâm Đại Nhi, trong tiểu thất vẫn còn sáng đèn, gã xua tay bảo Tần Vũ lui ra trước, chính mình ngây ngốc nhìn tiểu thất kia một lát, lập tức trong đôi mắt hiện lên vẻ cổ quái, trong bóng tối, rón rén đến gần tiểu thất.
Trước khi đến tòa cổ miếu đổ nát này, gã đã tự mình dẫn người đến quét dọn tiểu thất, vốn mấy cửa sổ đã rách nát, gã phái người dùng mấy tấm ván che lại, nhìn tiểu thất như có vẻ kín đáo nhưng kỳ thật gã cố ý chừa một cửa sổ dán bằng giấy. Để tìm được giấy dán cửa sổ lại, gã đã tốn không ít khí lực.
Lúc này gã đứng ở một chỗ, đôi mắt như tóe lửa, ở phía trước gã không xa, chính là cửa sổ đã được che lại bằng giấy. Lúc này ngọn đèn dầu trong phòng hắt ánh sáng lóe ra, cũng đồng thời in cái bóng tuyệt mỹ đó lên cửa sổ giấy.
Một đường cong tuyệt đẹp, trước cao ngất sau cong vểnh. Hầu Mạc Tín nhìn cái bóng in trên nền cửa sổ giấy, cảm thấy miệng khô khốc, không kìm nổi lòng, tay lần mò về phía hạ thân của mình bắt đầu vuốt ve, đôi mắt dưới cái mặt nạ hung dữ đờ đẫn ngây dại, hơi thở dồn dập.
Giống như bị ma quỷ xui khiến, gã từng bước đến gần cửa sổ, nhìn thấy động tác của cái bóng cũng đoán là đang thay đồ. Cách cửa sổ khoảng 4, 5 bước, Hầu Mạc Tín dừng lại, không dám đi về phía trước, trong đôi mắt hết nóng bỏng lại ngần ngại, dường như cũng băn khoăn không biết có nên đi về phía trước hay không.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, đôi chân của gã lại bắt đầu nâng lên, hơi khom người, rón rén bước lên tiếp, cuối cùng dựa vào bên cửa sổ, cúi người, cố gắng kiềm chế những cơn thở dốc, rồi lại chậm rãi đứng dậy, một bàn tay lần mò tìm kiếm, chỉ muốn xé toang cái cửa sổ giấy kia, hả cơn xuân sắc đang bốc cháy ngùn ngụt.
Tay của gã chưa chạm vào cửa sổ giấy, thì nghe có tiếng nói: “Ở đâu? Rốt cuộc là ở đâu?”. Giọng nói này dĩ nhiên là của Lâm Đại Nhi. Hầu Mạc Tín nghe thấy thế, tưởng Lâm Đại Nhi đã phát hiện ra mình, liền định chạy trốn. Nhưng lúc này gã cảm thấy hai chân mình nặng như chì, không thể nhúc nhích, trong lòng thầm kêu khổ.
Gã biết tính tình của Lâm Đại Nhi, nếu bị Lâm Đại Nhi phát hiện, nàng chắc chắn sẽ chẳng cho mình nói một câu, nhất định sẽ một đao chém chết ngay.
Rất nhanh, lại nghe trong phòng truyền ra tiếng loảng xoảng, một trận bước chân dồn dập vọng ra, rất nhanh, lại im bặt. Hầu Mạc Tín nghe từ trong phòng không có chút động tĩnh, hơi nhổm dậy xem, thấy trên cửa sổ không còn bóng Lâm Đại Nhi, cũng không thấy Lâm Đại Nhi ra ngoài tìm gã, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, biết Lâm Đại Nhi cũng chưa phát hiện ra mình.
Lâm Đại Nhi thay đổi xiêm y màu trắng ngà, thoạt nhìn lại càng xinh đẹp kiều mỵ. Tuy nhiên nàng vẫn không quên dùng khăn đen bịt mặt, bước chân gấp gáp, trong tay nắm chặt đại đao, đi tới trước thạch thất giam giữ đám người Sở Hoan. Hai gã thổ phỉ trông coi nơi này thấy Lâm Đại Nhi đi đến, liền xốc lại tinh thần, khảng khái:
- Đại Nhi tỉ, nơi này không có việc gì, người yên tâm, chúng ta tuyệt không lơ là.
Lâm Đại Nhi gật đầu, nhưng vẫn nói:
- Mau mở cửa!
Chúng phỉ không biết vì sao Lâm Đại Nhi đêm hôm khuya khoắt còn muốn mở cửa, nhưng không dám hỏi nhiều, một người bước lên rút then cài cửa. Lâm Đại Nhi lại nói:
- Lấy cây đuốc, cùng ta vào.
Sở Hoan vẫn dựa vào vách tường chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân, lại nghe giọng nói của nữ trùm, lập tức nheo ánh mắt lại, khóe miệng cười cổ quái.
Ánh lửa sáng lên, soi sáng thạch thất, Sở Hoan không nhìn xem ai đi vào mà nương vào ánh lửa nhìn xung quanh, phát hiện thạch thất vô cùng nhỏ hẹp, bốn phía đều là vách đá, ngay cả một cái cửa sổ cũng không có. Mọi người bị trói nằm ngồi rải rác khắp nơi, có năm sáu người bao gồm cả Kiều phu nhân đã nặng nề ngủ. Vệ Thiên Thanh vẫn còn dựa vào vách tường đối diện.
Sở Hoan mơ hồ cảm thấy, thạch thất này là nơi trước đây hòa thượng trụ trì cổ miếu này dùng để thiền định.
Hắn nhớ đến Tô Lâm Lang đang ngồi bên cạnh, thấy Tô Lâm Lang vẫn đội nón tre, xiêm y tuy rằng xộc xệch nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh ngồi bên cạnh.
Lâm Đại Nhi sau khi đi vào thạch thất, nhìn thấy Sở Hoan, nghiến răng nghiến lợi, bước nhanh đến, nghiêm mặt lại, soạt một tiếng, đã rút ra đại đao, chỉ thẳng vào cổ họng Sở Hoan, âm thanh lạnh lùng:
- Món đồ kia ở đâu?
Sở Hoan dướn mi hỏi:
- Cái gì vậy?
- Ngươi còn giả bộ hồ đồ?
Lâm Đại Nhi buồn bực:
- Ngươi nếu không giao ra cho ta, ta một đao giết chết ngươi.
Sở Hoan thở dài nói:
- Ta vì thịt cá mà rơi vào tay của ngươi, muốn giết cứ giết, cần gì phải tìm cớ. Ngươi muốn ta giao đồ vật nào đó, nhưng ngay cả ngươi cũng không nói đó là thứ gì, ngươi bảo ta giao cái gì cho ngươi bây giờ? Không phải là muốn cái mạng này hay sao?
Lâm Đại Nhi vừa tức vừa thẹn, thu hồi đao, lui về phía sau hai bước, cầm lấy cây đuốc trong tay tên thổ phỉ đứng bên cạnh, nói:
- Các ngươi lục soát người hắn, không bỏ sót chỗ nào hết.
Hai gã thổ phỉ lập tức tiến lên, sờ soạng khám xét khắp người Sở Hoan. Quần áo Sở Hoan đã cũ nát, rách bươm, hai gã chỉ trong nháy mắt đã lục soát suốt từ trên xuống dưới, không thấy có đồ vật gì, ngay cả con dao găm Vệ Thiên Thanh đưa cho hắn ở trên thuyền cũng không thấy tung tích.
- Không có gì cả!
Chúng phỉ đứng dậy, hướng Lâm Đại Nhi nói:
- Đại Nhi… muốn tìm cái gì vậy?
Lâm Đại Nhi không trả lời, tiến lên, nhìn chằm chặp vào mắt Sở Hoan, thấy hắn vẫn bình tĩnh như không, bực mình hỏi:
- Ngươi… ngươi thật là không giữ nó?
Sở Hoan thở dài:
- Lục soát cũng đã lục soát rồi, trên người ta có thể giấu cái gì sao?
Mắt lại tỏ vẻ nghi ngờ:
- Ngươi rốt cuộc là muốn tìm cái gì?
Lâm Đại Nhi trong mắt đầy oán giận, dẫm mạnh chân, xoay người đi. Hai gã thổ phỉ cũng vôi vàng đi theo, cọt kẹt, cửa thạch thất bị đóng lại.
Sở Hoan đợi Lâm Đại Nhi đi ra ngoài, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Hắn ngồi thẳng thân mình, ở trong bóng tối, không ai ngờ, hai tay vốn bị trói lại có thể đưa ra phía trước, tháo sợi dây thừng xuống, đi đến bên cạnh Tô Lâm Lang, thì thầm:
- Đa tạ!
Giơ tay ra phía sau Tô Lâm Lang, lấy ra hai thứ đồ vật. Một là con dao găm sắc bén lúc trước Vệ Thiên Thanh đưa cho hắn. Hai là khối ngọc thạch hắn lấy được từ trong ngực áo của Lâm Đại Nhi khi giằng co nhau dưới nước. Khối ngọc thạch nhỏ hơn quả trứng gà một chút, mềm mại, ấm áp, bóng loáng.
Sở Hoan biết, Lâm Đại Nhi vội vã lại đây tám, chín phần là tìm khối ngọc thạch này, cũng không biết khối ngọc thạch đó có tác dụng gì, mà Lâm Đại Nhi luôn mang theo bên người, hơn nữa, sau khi bị mất, lại khiến nàng ta lo lắng đến thế.
- Ngươi có biện pháp gì?
- Lần này Tiết Thanh Sơn muốn đi truyền tin, chính là một cơ hội.
Tần Vũ cười ha hả:
- Tiết Thanh sơn này đi, sẽ không mang theo nhiều người, nhiều nhất chỉ cho hai người đi theo thôi.
Đôi mắt dưới tấm mặt nạ của Hầu Mạc Tín chuyển động, khẽ cười hỏi:
- Ngươi nói là giữa đường sẽ chặn giết Tiết Thanh Sơn?
- Quả nhiên là cơ trí vô cùng.
Tần Vũ thấp giọng.
- Phải không?
Hầu Mạc Tín lập tức lắc đầu nói:
- Không phải không giết được Tiết Thanh Sơn, chẳng qua là có giết hắn, cũng không có tác dụng gì. Tiết Thanh Sơn không thể đi đàm phán, đến lúc đó Lâm Đại Nhi có thể sẽ phái người khác đi, thậm chí chính nàng ta sẽ đích thân đi, căn bản không thể ngăn cản lần đàm phán này với Kiều Minh Đường.
- Nói sai rồi.
Tần Vũ lắc đầu:
- Giết Tiết Thanh Sơn, không phải vì ngăn cản đàm phán, mà là khiến Lâm Đại Nhi từ bỏ ý định đàm phán.
Dừng một chút, ghé sát vào nói tiếp:
- Trong tay Đạo Sứ còn một số người của Đạo Môn, bảo họ cải trang thành người quan phủ, nhân cơ hội chặn giết Tiết Thanh Sơn, về sau chúng ta bố trí hư trận, khiến Lâm Đại Nhi tưởng Kiều Minh Đường phái người thủ tiêu, kể từ đó, Lâm Đại Nhi sẽ bỏ ý định đàm phán với Kiều Minh Đường. Chỉ cần không thể đàm phán, thì Lâm Sùng Cốc và Lỗ Thiên Hữu sẽ không thể trở về.
Hầu Mạc Tín hơi trầm ngâm:
- Ngươi quá coi thường Lâm Đại Nhi rồi, cô ta tâm tư kín đáo nhưng không dễ dàng qua mặt. Giết Tiết Thanh Sơn cố nhiên không khó, nhưng muốn Lâm Đại Nhi tin là bị quan phủ giết chết, không hề dễ.
Gã cười ha hả:
- Cô ta hiện giờ càng ngày càng nghi ngờ hơn, bất cứ lúc nào cũng đề phòng cẩn thận, cho nên biện pháp này của ngươi có chút mạo hiểm. Còn có cách nào khác không?
Tần Vũ đảo mắt:
- Biện pháp kia là giải quyết tận gốc, trực tiếp tiêu diệt ý định đàm phán của Lâm Đại Nhi.
Gã nhìn khắp nơi, xác định không có ai khác, hạ giọng nói:
- Nếu muốn như thế, chúng ta sẽ ra tay với Kiều phu nhân, giết chết cô ta, hoặc là… lén thả cô ta ra.
- Thả ra?
Hầu Mạc Tín bất ngờ.
- Thả cô ta ra, trong tay Lâm Đại Nhi không còn gì để đàm phán.
Tần Vũ vuốt cằm nói:
- Không có con tin, Lâm Đại Nhi lấy gì trao đổi? Đây là chiêu bài cuối cùng của cô ta, nếu lần này không thể cứu Lâm Sùng Cốc ra, chỉ sợ sau này cũng không thể cứu ra được.
Hầu Mạc Tín trong lúc đó cũng không nói gì, chỉ hơi trầm ngâm. Gã trong lòng biết hai biện pháp này của Tần Vũ quả thật rất hợp lý, nhưng không hiểu vì sao trong lòng vừa nghĩ tới ánh mắt lạnh lùng của Lâm Đại Nhi lại có chút hốt hoảng, không dám manh động.
Gã cũng muốn làm theo biện pháp của Tần Vũ, nhưng lại cảm giác bất kể mình làm gì, Lâm Đại Nhi đều có thể nhìn thấu, nên trong lúc đó, không dám quyết định.
Gã ngẩng đầu, nhìn chỗ ở của Lâm Đại Nhi, trong tiểu thất vẫn còn sáng đèn, gã xua tay bảo Tần Vũ lui ra trước, chính mình ngây ngốc nhìn tiểu thất kia một lát, lập tức trong đôi mắt hiện lên vẻ cổ quái, trong bóng tối, rón rén đến gần tiểu thất.
Trước khi đến tòa cổ miếu đổ nát này, gã đã tự mình dẫn người đến quét dọn tiểu thất, vốn mấy cửa sổ đã rách nát, gã phái người dùng mấy tấm ván che lại, nhìn tiểu thất như có vẻ kín đáo nhưng kỳ thật gã cố ý chừa một cửa sổ dán bằng giấy. Để tìm được giấy dán cửa sổ lại, gã đã tốn không ít khí lực.
Lúc này gã đứng ở một chỗ, đôi mắt như tóe lửa, ở phía trước gã không xa, chính là cửa sổ đã được che lại bằng giấy. Lúc này ngọn đèn dầu trong phòng hắt ánh sáng lóe ra, cũng đồng thời in cái bóng tuyệt mỹ đó lên cửa sổ giấy.
Một đường cong tuyệt đẹp, trước cao ngất sau cong vểnh. Hầu Mạc Tín nhìn cái bóng in trên nền cửa sổ giấy, cảm thấy miệng khô khốc, không kìm nổi lòng, tay lần mò về phía hạ thân của mình bắt đầu vuốt ve, đôi mắt dưới cái mặt nạ hung dữ đờ đẫn ngây dại, hơi thở dồn dập.
Giống như bị ma quỷ xui khiến, gã từng bước đến gần cửa sổ, nhìn thấy động tác của cái bóng cũng đoán là đang thay đồ. Cách cửa sổ khoảng 4, 5 bước, Hầu Mạc Tín dừng lại, không dám đi về phía trước, trong đôi mắt hết nóng bỏng lại ngần ngại, dường như cũng băn khoăn không biết có nên đi về phía trước hay không.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, đôi chân của gã lại bắt đầu nâng lên, hơi khom người, rón rén bước lên tiếp, cuối cùng dựa vào bên cửa sổ, cúi người, cố gắng kiềm chế những cơn thở dốc, rồi lại chậm rãi đứng dậy, một bàn tay lần mò tìm kiếm, chỉ muốn xé toang cái cửa sổ giấy kia, hả cơn xuân sắc đang bốc cháy ngùn ngụt.
Tay của gã chưa chạm vào cửa sổ giấy, thì nghe có tiếng nói: “Ở đâu? Rốt cuộc là ở đâu?”. Giọng nói này dĩ nhiên là của Lâm Đại Nhi. Hầu Mạc Tín nghe thấy thế, tưởng Lâm Đại Nhi đã phát hiện ra mình, liền định chạy trốn. Nhưng lúc này gã cảm thấy hai chân mình nặng như chì, không thể nhúc nhích, trong lòng thầm kêu khổ.
Gã biết tính tình của Lâm Đại Nhi, nếu bị Lâm Đại Nhi phát hiện, nàng chắc chắn sẽ chẳng cho mình nói một câu, nhất định sẽ một đao chém chết ngay.
Rất nhanh, lại nghe trong phòng truyền ra tiếng loảng xoảng, một trận bước chân dồn dập vọng ra, rất nhanh, lại im bặt. Hầu Mạc Tín nghe từ trong phòng không có chút động tĩnh, hơi nhổm dậy xem, thấy trên cửa sổ không còn bóng Lâm Đại Nhi, cũng không thấy Lâm Đại Nhi ra ngoài tìm gã, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, biết Lâm Đại Nhi cũng chưa phát hiện ra mình.
Lâm Đại Nhi thay đổi xiêm y màu trắng ngà, thoạt nhìn lại càng xinh đẹp kiều mỵ. Tuy nhiên nàng vẫn không quên dùng khăn đen bịt mặt, bước chân gấp gáp, trong tay nắm chặt đại đao, đi tới trước thạch thất giam giữ đám người Sở Hoan. Hai gã thổ phỉ trông coi nơi này thấy Lâm Đại Nhi đi đến, liền xốc lại tinh thần, khảng khái:
- Đại Nhi tỉ, nơi này không có việc gì, người yên tâm, chúng ta tuyệt không lơ là.
Lâm Đại Nhi gật đầu, nhưng vẫn nói:
- Mau mở cửa!
Chúng phỉ không biết vì sao Lâm Đại Nhi đêm hôm khuya khoắt còn muốn mở cửa, nhưng không dám hỏi nhiều, một người bước lên rút then cài cửa. Lâm Đại Nhi lại nói:
- Lấy cây đuốc, cùng ta vào.
Sở Hoan vẫn dựa vào vách tường chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân, lại nghe giọng nói của nữ trùm, lập tức nheo ánh mắt lại, khóe miệng cười cổ quái.
Ánh lửa sáng lên, soi sáng thạch thất, Sở Hoan không nhìn xem ai đi vào mà nương vào ánh lửa nhìn xung quanh, phát hiện thạch thất vô cùng nhỏ hẹp, bốn phía đều là vách đá, ngay cả một cái cửa sổ cũng không có. Mọi người bị trói nằm ngồi rải rác khắp nơi, có năm sáu người bao gồm cả Kiều phu nhân đã nặng nề ngủ. Vệ Thiên Thanh vẫn còn dựa vào vách tường đối diện.
Sở Hoan mơ hồ cảm thấy, thạch thất này là nơi trước đây hòa thượng trụ trì cổ miếu này dùng để thiền định.
Hắn nhớ đến Tô Lâm Lang đang ngồi bên cạnh, thấy Tô Lâm Lang vẫn đội nón tre, xiêm y tuy rằng xộc xệch nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh ngồi bên cạnh.
Lâm Đại Nhi sau khi đi vào thạch thất, nhìn thấy Sở Hoan, nghiến răng nghiến lợi, bước nhanh đến, nghiêm mặt lại, soạt một tiếng, đã rút ra đại đao, chỉ thẳng vào cổ họng Sở Hoan, âm thanh lạnh lùng:
- Món đồ kia ở đâu?
Sở Hoan dướn mi hỏi:
- Cái gì vậy?
- Ngươi còn giả bộ hồ đồ?
Lâm Đại Nhi buồn bực:
- Ngươi nếu không giao ra cho ta, ta một đao giết chết ngươi.
Sở Hoan thở dài nói:
- Ta vì thịt cá mà rơi vào tay của ngươi, muốn giết cứ giết, cần gì phải tìm cớ. Ngươi muốn ta giao đồ vật nào đó, nhưng ngay cả ngươi cũng không nói đó là thứ gì, ngươi bảo ta giao cái gì cho ngươi bây giờ? Không phải là muốn cái mạng này hay sao?
Lâm Đại Nhi vừa tức vừa thẹn, thu hồi đao, lui về phía sau hai bước, cầm lấy cây đuốc trong tay tên thổ phỉ đứng bên cạnh, nói:
- Các ngươi lục soát người hắn, không bỏ sót chỗ nào hết.
Hai gã thổ phỉ lập tức tiến lên, sờ soạng khám xét khắp người Sở Hoan. Quần áo Sở Hoan đã cũ nát, rách bươm, hai gã chỉ trong nháy mắt đã lục soát suốt từ trên xuống dưới, không thấy có đồ vật gì, ngay cả con dao găm Vệ Thiên Thanh đưa cho hắn ở trên thuyền cũng không thấy tung tích.
- Không có gì cả!
Chúng phỉ đứng dậy, hướng Lâm Đại Nhi nói:
- Đại Nhi… muốn tìm cái gì vậy?
Lâm Đại Nhi không trả lời, tiến lên, nhìn chằm chặp vào mắt Sở Hoan, thấy hắn vẫn bình tĩnh như không, bực mình hỏi:
- Ngươi… ngươi thật là không giữ nó?
Sở Hoan thở dài:
- Lục soát cũng đã lục soát rồi, trên người ta có thể giấu cái gì sao?
Mắt lại tỏ vẻ nghi ngờ:
- Ngươi rốt cuộc là muốn tìm cái gì?
Lâm Đại Nhi trong mắt đầy oán giận, dẫm mạnh chân, xoay người đi. Hai gã thổ phỉ cũng vôi vàng đi theo, cọt kẹt, cửa thạch thất bị đóng lại.
Sở Hoan đợi Lâm Đại Nhi đi ra ngoài, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Hắn ngồi thẳng thân mình, ở trong bóng tối, không ai ngờ, hai tay vốn bị trói lại có thể đưa ra phía trước, tháo sợi dây thừng xuống, đi đến bên cạnh Tô Lâm Lang, thì thầm:
- Đa tạ!
Giơ tay ra phía sau Tô Lâm Lang, lấy ra hai thứ đồ vật. Một là con dao găm sắc bén lúc trước Vệ Thiên Thanh đưa cho hắn. Hai là khối ngọc thạch hắn lấy được từ trong ngực áo của Lâm Đại Nhi khi giằng co nhau dưới nước. Khối ngọc thạch nhỏ hơn quả trứng gà một chút, mềm mại, ấm áp, bóng loáng.
Sở Hoan biết, Lâm Đại Nhi vội vã lại đây tám, chín phần là tìm khối ngọc thạch này, cũng không biết khối ngọc thạch đó có tác dụng gì, mà Lâm Đại Nhi luôn mang theo bên người, hơn nữa, sau khi bị mất, lại khiến nàng ta lo lắng đến thế.
Bình luận facebook