Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình.
Sở Hoan và Lâm Lang ở chung mấy ngày, tất nhiên không thể không có chút cảm tình, nhưng hắn cũng biết hai người chung quy cũng không cùng đi chung một con đường, hôm nay từ biệt, có lẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Mặt trời xuống núi, trời bắt đầu tối, Sở Hoan dựa vào trí nhớ, đi dọc theo con đường nhỏ phía tây, đi hơn một giờ, sắc trời sớm đã hoàn toàn chuyển sang màu đen, trăng non cũng từ từ nhô lên phía chân trời.
Sở Hoan nhảy qua một sườn đất, phía trước liền xuất hiện một cái hồ nước, hồ nước trong vắt, dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lẽo, nhìn thấy cái hồ nước này, trên mặt Sở Hoan hiện lên một tia vui vẻ, trí nhớ ở sâu trong óc khiến hắn hiểu được, bản thân cách nhà ngày càng gần rồi.
Hắn đi đến bên hồ, đặt da sói và cái túi xuống, sau đó hai tay lấy nước hồ, nhanh chóng uống vài ngụm, ánh trăng chiếu rọi xuống, tướng mạo hắn hiện lên dưới hồ nước, nhìn kỹ xuống, rối bù, thật đúng là lôi thôi, lắc đầu thở dài, bộ dạng như vậy về nhà, chỉ sợ mọi người trong nhà nhìn thấy đều nhảy dựng lên, lúc này hắn cởi bỏ hết xiêm y, đặt ở bụi cỏ bên hồ, nhảy vào trong hồ nước, gột rửa một phen.
Cuối thu, nước hồ thật là lạnh lẽo, nhưng tố chất thân thể Sở Hoan rất tốt, một chút cũng không cảm thấy lạnh, rửa sạch hết bụi đất dính trên người, đến cả tóc cũng gột rửa cẩn thận. Đang muốn lên bờ cột tóc lại , chợt nghe thấy cách đó không xa dường như truyền đến một tiếng khóc, Sở Hoan lập tức nhíu mày, tới gần bên hồ, cỏ cây bên hồ tức khắc che hắn lại.
Hắn nhờ ánh trăng nhìn về phía có tiếng khóc, chỉ thấy con đường nhỏ cách hồ không xa, lờ mờ xuất hiện mấy bóng người, tiếng khóc đúng là từ đám người đó truyền đến.
Sở Hoan nhíu mày, định thần nhìn kỹ, những người kia dần dần đến gần, chỉ thấy người đi đầu thân thể tráng kiện, sau lưng cõng một người, ba bốn người đi theo phía sau vác cung tên xiên sắt, mấy người này đều không chú ý đến Sở Hoan ở trong hồ, liền đi ngay bên cạnh, Sở Hoan cũng nhìn rõ, người khóc là một thanh niên mười lăm mười sáu tuổi.
Sở Hoan cảm thấy vô cùng kỳ quái trong lòng, không biết xảy ra chuyện gì, toàn thân hắn lúc này trần trụi, tự nhiên không tiện đi ra, nhìn thấy mấy người đó dần dần đi xa, tiếng khóc cũng nhỏ dần, đến cuối cùng không nghe thấy tiếng gì.
Mặc dù Sở Hoan cảm thấy kỳ quái, nhưng dù sao việc này cũng không liên quan đến mình, cũng không suy nghĩ nhiều, lên bờ mặc lại xiêm y, lại dùng nước hồ làm gương, từ bộ quần áo vô cùng cũ nát xé lấy một sợ dây đai, dùng dây buộc chặt những sợi tóc ở phía sau ót, lúc này mới cầm da sói và cái túi, thuận theo bên hồ tiếp tục đi về phía tây.
Đi được nửa canh giờ, bèn thấy phía trước hiện lên một thôn trang, đêm thu thê lương, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lẽo, thôn trang trong đêm tối chỉ bao trùm sự yên lặng, khắp nơi yên tĩnh, trong thôn chỉ có vài ánh lửa sáng, tự nhiên là có những gia đình vẫn chưa tắt đèn nghỉ ngơi.
Sở Hoan đứng trên sườn núi, nhìn thôn trang đó, ngơ ngác xuất thần.
Một lúc sau hắn mới hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, nâng bước đi về phía thôn trang đó, không biết vì sao, càng đến gần thôn, trong lòng hắn càng thấy bất an.
Thôn trang có ba bốn mươi hộ, đừng nói thôn nhỏ, mà từng nhà từng phòng đều khá nhỏ hẹp, cũng vô cùng cù kỹ, vừa nhìn cũng biết những ngôi nhà ở đây đều được xây từ rất lâu rồi.
So với trí nhớ trong đầu Sở Hoan, thôn cũng không có nhiều thay đổi, hắn đi trong thôn, trời tối gió to, cũng không gặp ai trên đường, nhưng vẫn tìm được nhà hắn.
Đó là một căn nhà gỗ mộc vô cùng cũ nát, vừa nhìn là biết là một căn phòng cũ đã trải qua nhiều năm mưa bão, so với trong trí nhớ Sở Hoan còn cũ nát hơn nhiều, theo trí nhớ của Sở Hoan, căn phòng ở giữa căn nhà gỗ mộc là phòng khách, hai bên còn lại là phòng ngủ, bên trái hẳn là phòng của cha mẹ hắn, còn gian phòng bên phải, trước khi hắn rời khỏi nhà, là phòng của hắn và huynh trưởng.
Sở Hoan lấy lại bình tĩnh, cuối cùng đi ra phía trước, đặt da sói xuống, giơ tay gõ nhẹ cửa, bên trong lại không một tiếng động, hắn liền tăng lực, gõ vài cái “ Thùng thùng !!!”
Rất nhanh, hắn liền nghe thấy tiếng động trong nhà, nghe tiếng động đó, trong phòng dường như có chút bối rối, lập tức nghe được tiếng bước chân vang lên, dường như từ cửa chính bên này đến.
Sở Hoan đợi một lúc, dường như nghe thấy tiếng bước chân kia chạy đến cạnh cửa, nhưng lại không thấy cửa mở, rất kỳ quái, lại gõ cửa, trong phòng lại nghe thấy thanh âm lạnh lùng của một nữ nhân:
- Là ai?
Âm thanh này có ý đề phòng, có ý thù địch.
Sở Hoan ngẩn ra, trong trí nhớ của hắn, trong nhà ngoại trừ mẫu thân, cũng không có nữ nhân nào khác, mà giọng nói này hiển nhiên là của một nữ tử tuổi không lớn lắm, cũng không phải mẫu thân, chẳng lẽ mình đến nhầm nhà?
Hắn lui ra phía sau hai bước, dựa vào trí nhớ của hắn, quả thực rõ ràng là một nhà, lại tiến lên, hạ giọng nói:
- Ta là nhị lang, mau mở cửa!
- Cái gì mà nhị lang tam cẩu, mau cút đi cho lão nương!
Giọng nói bên trong cười lạnh nói:
- Nghĩ đến lão nương ở đây muốn nổi lòng tham sao, đừng có mơ!
Nghe giọng nói này, đúng là nữ tử này vô cùng mạnh mẽ, Sở Hoan không hiểu ra sao, nhưng xác định bản thân hắn không đến nhầm nhà, trầm giọng nói:
- Đây có phải là nhà của Sở Nguyên không?
Nữ tử trong phòng cũng không đáp lời.
Sở Hoan vốn tưởng rằng sau khi trở về, nhất định sẽ là một hồi xúc động lâu ngày không gặp lại, thật không thể tưởng tượng được, lại bị ngăn ở trước cổng nhà, trong lúc nhất thời không rõ cho nên gõ cửa kêu lên:
- Đại ca, ta là nhị lang, mau mở cửa. Nhị lang đã trở về rồi!
Hắn vỗ hai cái, trong phòng vẫn không có phản ứng, nhíu mày, dùng sức đẩy, cửa gỗ vốn đóng kín, không biết đã kéo then cài cửa ra từ lúc nào, lại bị hắn lập tức đẩy ra, trong phòng mờ mịt.
Sở Hoan nhíu mày, đang định bước lên, liền nhìn thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng người, chưa thấy rõ, chỉ nhìn thấy bóng người nọ giơ tay lên, dưới ánh trăng mới thấy rõ, người đó tay cầm một con dao làm bếp, không chút lưu tình, lao vào chém Sở Hoan.
Sở Hoan giật mình, vạn phần không thể tưởng tượng được , nghênh đón mình lại là một con dao làm bếp, hắn nhẹ nhàng khéo léo lùi lại hai bước, đứng thẳng, người nọ cũng không đuổi theo nữa, đứng ở trước cửa, một tay cầm dao làm bếp, một tay lại xoa thắt lưng.
Sở Hoan mượn ánh trăng dò xét lại một phen, chỉ thấy tấn công mình là một cô gái, trên người mặc một chiếc áo màu xanh, bên dưới mặc một cái váy hoa thô, rất là mộc mạc. Xem dung mạo nàng, tuy rằng không đến mười phần xinh đẹp nhưng cũng có được bảy tám phần tư sắc, có vẻ là tuổi tác cũng không hơn Sở Hoan, chỉ không quá hai mươi hai hai mươi ba tuổi, làn da trên mặt tất nhiên không được trắng nõn mềm mại như Tô Lâm Lang, nhưng nữ tử trong thôn, đó cũng được gọi là rất trắng, búi tóc trên đầu, lại thấy là một thế phụ rồi.
Nữ tử này dáng người cao gầy, không biết có phải duyên cớ áo thu không, trước ngực căng phồng, dưới sự phụ trợ của vòng eo tinh tế, bên trên có vẻ cô cùng cao ngất, chỉ là khóe mắt lại mang theo hàn ý, trong đôi mắt tràn đầy địch ý, không đợi Sở Hoan nói chuyện, phụ nhân này cũng đã xoa thắt lưng nâng tay kia lên, đưa dao làm bếp về phía trước, cười lạnh nói:
- Mau cút cho lão nương, ngươi tiến về phía trước thêm một bước nữa, lão lương một đao chém ngươi nuôi chó!
Giọng nàng hơi khàn, tuy rằng đang trách cứ, lại vẫn vô cùng êm tai.
Sở Hoan nhíu mày, dường như nghĩ đến điều gì, trên mặt hiện ra vẻ cung kính, nhìn chằm chằm thiếu phụ hỏi:
- Ngươi... ngươi có phải là Tố Nương tỷ?
Thiếu phụ này ngẩn ra, lập tức cười lạnh nói:
- Chuyện gì không tốt, khuya khoắt đụng đến cửa nhà lão nương, tưởng ta là Diệp Tố Nương thì dễ chọc sao? Còn không mau cút đi!
- Tố Nương tỷ, ta là nhị lang!
Sở Hoan tiến lên một bước, Tố Nương lập tức cảnh giác, nắm chặt con dao làm bếp, lạnh lùng nói:
- Không được lại gần!
- Ngươi không nhận ra ta sao?
Sở Hoan cười khổ nói:
- Ta là Sở Hoan, Sở Nhị Lang!
- Sở Hoan?
Tố Nương xoa thắt lưng, cười lạnh nói:
- Chú em nhà ta đã mất bảy tám năm nay, chẳng lẽ lại hoàn hồn được hay sao?
- Chú em?
Sở Hoan ngẩn ra, trong lòng liền hiểu ngay, suy đoán của mình lúc nãy không sai, thiếu phụ này, thực sự đã trở thành vợ của đại ca, cũng chính là chị dâu của mình.
Sở Hoan thấy Tố Nương không nhận ra, cũng biết chuyện của mình vô cùng ly kỳ, tạm thời nói cũng không rõ, nói:
- Tố Nương tỷ, tỷ không nhận ra ta, đừng lo lắng, tỷ đi kêu đại ca ra, đại ca nhất định sẽ nhận ra ta!
- Đại ca?
Trong mắt Tố Nương xẹt qua một tia ảm đạm, oán hận nói:
- Ngươi... ngươi rốt cuộc là ai? Có phải ...có phải là Phùng Nhị Cẩu phái ngươi tới?
Nhìn về phía đông, mắng:
- Tên trời đánh Phùng Nhị Cẩu kia, thiên lôi đánh chết, làm chuyện không phải của người, nhất định không được chết tử tế!
Sở Hoan nhất thời có chút hồ đồ, càng kỳ quái hơn là, bên ngoài náo động như vậy, nhưng trong phòng lại yên tĩnh, huynh trưởng của mình cũng chưa thấy chậm chạm đi ra.
Thấy Sở Hoan đứng ngơ ngác, lại không muốn rời đi, Tố Nương vừa tức lại vừa lo, còn muốn mắng chửi, lúc này, rốt cuộc trong phòng truyền ra một giọng nói:
- Tố Nương, bên ngoài xảy ra chuyện gì?
Tố Nương nghe thấy tiếng nói, vội vàng nói:
- Mẹ, không có chuyện gì, bên ngoài có con cú đụng vào cửa, con ra ngoài đuổi nó đi, mẹ hãy ngủ đi!
Sở Hoan nghe được giọng nói kia, đột nhiên lách mình, lúc Tố Nương không kịp có phản ứng, đã chạy đến bên cạnh cửa sổ phòng bên trái, kêu lên:
- Mẹ, con là Sở Hoan, là Nhị Lang của mẹ, Nhị Lang đã về rồi!
Tố Nương thấy thế, mặt khẽ biến, gio con dao thái rau đang cầm trong tay tiến đến, nhưng đi được một bước, lại đột nhiên dừng lại, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc, dò xét Sở Hoan từ trên xuống, đôi mắt hiện ra thần sắc cổ quái.
Trong phòng cũng vang lên tiếng động, giọng bà lão truyền ra ngoài:
- Là nhị lang sao? Thật là nhị lang sao?
Giọng nói có chút run rẩy.
Sở Hoan lúc này bất chấp mọi thứ, bước vài bước tới trước cửa, thẳng hướng phòng trong đi vào, Tố Nương vốn định ngăn cản, không hiểu vì sao, chỉ há miệng nhỏ nhắn, cuối cùng cũng không nói gì, để Sở Hoan tùy ý đi vào phòng.
Sở Hoan và Lâm Lang ở chung mấy ngày, tất nhiên không thể không có chút cảm tình, nhưng hắn cũng biết hai người chung quy cũng không cùng đi chung một con đường, hôm nay từ biệt, có lẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Mặt trời xuống núi, trời bắt đầu tối, Sở Hoan dựa vào trí nhớ, đi dọc theo con đường nhỏ phía tây, đi hơn một giờ, sắc trời sớm đã hoàn toàn chuyển sang màu đen, trăng non cũng từ từ nhô lên phía chân trời.
Sở Hoan nhảy qua một sườn đất, phía trước liền xuất hiện một cái hồ nước, hồ nước trong vắt, dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lẽo, nhìn thấy cái hồ nước này, trên mặt Sở Hoan hiện lên một tia vui vẻ, trí nhớ ở sâu trong óc khiến hắn hiểu được, bản thân cách nhà ngày càng gần rồi.
Hắn đi đến bên hồ, đặt da sói và cái túi xuống, sau đó hai tay lấy nước hồ, nhanh chóng uống vài ngụm, ánh trăng chiếu rọi xuống, tướng mạo hắn hiện lên dưới hồ nước, nhìn kỹ xuống, rối bù, thật đúng là lôi thôi, lắc đầu thở dài, bộ dạng như vậy về nhà, chỉ sợ mọi người trong nhà nhìn thấy đều nhảy dựng lên, lúc này hắn cởi bỏ hết xiêm y, đặt ở bụi cỏ bên hồ, nhảy vào trong hồ nước, gột rửa một phen.
Cuối thu, nước hồ thật là lạnh lẽo, nhưng tố chất thân thể Sở Hoan rất tốt, một chút cũng không cảm thấy lạnh, rửa sạch hết bụi đất dính trên người, đến cả tóc cũng gột rửa cẩn thận. Đang muốn lên bờ cột tóc lại , chợt nghe thấy cách đó không xa dường như truyền đến một tiếng khóc, Sở Hoan lập tức nhíu mày, tới gần bên hồ, cỏ cây bên hồ tức khắc che hắn lại.
Hắn nhờ ánh trăng nhìn về phía có tiếng khóc, chỉ thấy con đường nhỏ cách hồ không xa, lờ mờ xuất hiện mấy bóng người, tiếng khóc đúng là từ đám người đó truyền đến.
Sở Hoan nhíu mày, định thần nhìn kỹ, những người kia dần dần đến gần, chỉ thấy người đi đầu thân thể tráng kiện, sau lưng cõng một người, ba bốn người đi theo phía sau vác cung tên xiên sắt, mấy người này đều không chú ý đến Sở Hoan ở trong hồ, liền đi ngay bên cạnh, Sở Hoan cũng nhìn rõ, người khóc là một thanh niên mười lăm mười sáu tuổi.
Sở Hoan cảm thấy vô cùng kỳ quái trong lòng, không biết xảy ra chuyện gì, toàn thân hắn lúc này trần trụi, tự nhiên không tiện đi ra, nhìn thấy mấy người đó dần dần đi xa, tiếng khóc cũng nhỏ dần, đến cuối cùng không nghe thấy tiếng gì.
Mặc dù Sở Hoan cảm thấy kỳ quái, nhưng dù sao việc này cũng không liên quan đến mình, cũng không suy nghĩ nhiều, lên bờ mặc lại xiêm y, lại dùng nước hồ làm gương, từ bộ quần áo vô cùng cũ nát xé lấy một sợ dây đai, dùng dây buộc chặt những sợi tóc ở phía sau ót, lúc này mới cầm da sói và cái túi, thuận theo bên hồ tiếp tục đi về phía tây.
Đi được nửa canh giờ, bèn thấy phía trước hiện lên một thôn trang, đêm thu thê lương, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lẽo, thôn trang trong đêm tối chỉ bao trùm sự yên lặng, khắp nơi yên tĩnh, trong thôn chỉ có vài ánh lửa sáng, tự nhiên là có những gia đình vẫn chưa tắt đèn nghỉ ngơi.
Sở Hoan đứng trên sườn núi, nhìn thôn trang đó, ngơ ngác xuất thần.
Một lúc sau hắn mới hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, nâng bước đi về phía thôn trang đó, không biết vì sao, càng đến gần thôn, trong lòng hắn càng thấy bất an.
Thôn trang có ba bốn mươi hộ, đừng nói thôn nhỏ, mà từng nhà từng phòng đều khá nhỏ hẹp, cũng vô cùng cù kỹ, vừa nhìn cũng biết những ngôi nhà ở đây đều được xây từ rất lâu rồi.
So với trí nhớ trong đầu Sở Hoan, thôn cũng không có nhiều thay đổi, hắn đi trong thôn, trời tối gió to, cũng không gặp ai trên đường, nhưng vẫn tìm được nhà hắn.
Đó là một căn nhà gỗ mộc vô cùng cũ nát, vừa nhìn là biết là một căn phòng cũ đã trải qua nhiều năm mưa bão, so với trong trí nhớ Sở Hoan còn cũ nát hơn nhiều, theo trí nhớ của Sở Hoan, căn phòng ở giữa căn nhà gỗ mộc là phòng khách, hai bên còn lại là phòng ngủ, bên trái hẳn là phòng của cha mẹ hắn, còn gian phòng bên phải, trước khi hắn rời khỏi nhà, là phòng của hắn và huynh trưởng.
Sở Hoan lấy lại bình tĩnh, cuối cùng đi ra phía trước, đặt da sói xuống, giơ tay gõ nhẹ cửa, bên trong lại không một tiếng động, hắn liền tăng lực, gõ vài cái “ Thùng thùng !!!”
Rất nhanh, hắn liền nghe thấy tiếng động trong nhà, nghe tiếng động đó, trong phòng dường như có chút bối rối, lập tức nghe được tiếng bước chân vang lên, dường như từ cửa chính bên này đến.
Sở Hoan đợi một lúc, dường như nghe thấy tiếng bước chân kia chạy đến cạnh cửa, nhưng lại không thấy cửa mở, rất kỳ quái, lại gõ cửa, trong phòng lại nghe thấy thanh âm lạnh lùng của một nữ nhân:
- Là ai?
Âm thanh này có ý đề phòng, có ý thù địch.
Sở Hoan ngẩn ra, trong trí nhớ của hắn, trong nhà ngoại trừ mẫu thân, cũng không có nữ nhân nào khác, mà giọng nói này hiển nhiên là của một nữ tử tuổi không lớn lắm, cũng không phải mẫu thân, chẳng lẽ mình đến nhầm nhà?
Hắn lui ra phía sau hai bước, dựa vào trí nhớ của hắn, quả thực rõ ràng là một nhà, lại tiến lên, hạ giọng nói:
- Ta là nhị lang, mau mở cửa!
- Cái gì mà nhị lang tam cẩu, mau cút đi cho lão nương!
Giọng nói bên trong cười lạnh nói:
- Nghĩ đến lão nương ở đây muốn nổi lòng tham sao, đừng có mơ!
Nghe giọng nói này, đúng là nữ tử này vô cùng mạnh mẽ, Sở Hoan không hiểu ra sao, nhưng xác định bản thân hắn không đến nhầm nhà, trầm giọng nói:
- Đây có phải là nhà của Sở Nguyên không?
Nữ tử trong phòng cũng không đáp lời.
Sở Hoan vốn tưởng rằng sau khi trở về, nhất định sẽ là một hồi xúc động lâu ngày không gặp lại, thật không thể tưởng tượng được, lại bị ngăn ở trước cổng nhà, trong lúc nhất thời không rõ cho nên gõ cửa kêu lên:
- Đại ca, ta là nhị lang, mau mở cửa. Nhị lang đã trở về rồi!
Hắn vỗ hai cái, trong phòng vẫn không có phản ứng, nhíu mày, dùng sức đẩy, cửa gỗ vốn đóng kín, không biết đã kéo then cài cửa ra từ lúc nào, lại bị hắn lập tức đẩy ra, trong phòng mờ mịt.
Sở Hoan nhíu mày, đang định bước lên, liền nhìn thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng người, chưa thấy rõ, chỉ nhìn thấy bóng người nọ giơ tay lên, dưới ánh trăng mới thấy rõ, người đó tay cầm một con dao làm bếp, không chút lưu tình, lao vào chém Sở Hoan.
Sở Hoan giật mình, vạn phần không thể tưởng tượng được , nghênh đón mình lại là một con dao làm bếp, hắn nhẹ nhàng khéo léo lùi lại hai bước, đứng thẳng, người nọ cũng không đuổi theo nữa, đứng ở trước cửa, một tay cầm dao làm bếp, một tay lại xoa thắt lưng.
Sở Hoan mượn ánh trăng dò xét lại một phen, chỉ thấy tấn công mình là một cô gái, trên người mặc một chiếc áo màu xanh, bên dưới mặc một cái váy hoa thô, rất là mộc mạc. Xem dung mạo nàng, tuy rằng không đến mười phần xinh đẹp nhưng cũng có được bảy tám phần tư sắc, có vẻ là tuổi tác cũng không hơn Sở Hoan, chỉ không quá hai mươi hai hai mươi ba tuổi, làn da trên mặt tất nhiên không được trắng nõn mềm mại như Tô Lâm Lang, nhưng nữ tử trong thôn, đó cũng được gọi là rất trắng, búi tóc trên đầu, lại thấy là một thế phụ rồi.
Nữ tử này dáng người cao gầy, không biết có phải duyên cớ áo thu không, trước ngực căng phồng, dưới sự phụ trợ của vòng eo tinh tế, bên trên có vẻ cô cùng cao ngất, chỉ là khóe mắt lại mang theo hàn ý, trong đôi mắt tràn đầy địch ý, không đợi Sở Hoan nói chuyện, phụ nhân này cũng đã xoa thắt lưng nâng tay kia lên, đưa dao làm bếp về phía trước, cười lạnh nói:
- Mau cút cho lão nương, ngươi tiến về phía trước thêm một bước nữa, lão lương một đao chém ngươi nuôi chó!
Giọng nàng hơi khàn, tuy rằng đang trách cứ, lại vẫn vô cùng êm tai.
Sở Hoan nhíu mày, dường như nghĩ đến điều gì, trên mặt hiện ra vẻ cung kính, nhìn chằm chằm thiếu phụ hỏi:
- Ngươi... ngươi có phải là Tố Nương tỷ?
Thiếu phụ này ngẩn ra, lập tức cười lạnh nói:
- Chuyện gì không tốt, khuya khoắt đụng đến cửa nhà lão nương, tưởng ta là Diệp Tố Nương thì dễ chọc sao? Còn không mau cút đi!
- Tố Nương tỷ, ta là nhị lang!
Sở Hoan tiến lên một bước, Tố Nương lập tức cảnh giác, nắm chặt con dao làm bếp, lạnh lùng nói:
- Không được lại gần!
- Ngươi không nhận ra ta sao?
Sở Hoan cười khổ nói:
- Ta là Sở Hoan, Sở Nhị Lang!
- Sở Hoan?
Tố Nương xoa thắt lưng, cười lạnh nói:
- Chú em nhà ta đã mất bảy tám năm nay, chẳng lẽ lại hoàn hồn được hay sao?
- Chú em?
Sở Hoan ngẩn ra, trong lòng liền hiểu ngay, suy đoán của mình lúc nãy không sai, thiếu phụ này, thực sự đã trở thành vợ của đại ca, cũng chính là chị dâu của mình.
Sở Hoan thấy Tố Nương không nhận ra, cũng biết chuyện của mình vô cùng ly kỳ, tạm thời nói cũng không rõ, nói:
- Tố Nương tỷ, tỷ không nhận ra ta, đừng lo lắng, tỷ đi kêu đại ca ra, đại ca nhất định sẽ nhận ra ta!
- Đại ca?
Trong mắt Tố Nương xẹt qua một tia ảm đạm, oán hận nói:
- Ngươi... ngươi rốt cuộc là ai? Có phải ...có phải là Phùng Nhị Cẩu phái ngươi tới?
Nhìn về phía đông, mắng:
- Tên trời đánh Phùng Nhị Cẩu kia, thiên lôi đánh chết, làm chuyện không phải của người, nhất định không được chết tử tế!
Sở Hoan nhất thời có chút hồ đồ, càng kỳ quái hơn là, bên ngoài náo động như vậy, nhưng trong phòng lại yên tĩnh, huynh trưởng của mình cũng chưa thấy chậm chạm đi ra.
Thấy Sở Hoan đứng ngơ ngác, lại không muốn rời đi, Tố Nương vừa tức lại vừa lo, còn muốn mắng chửi, lúc này, rốt cuộc trong phòng truyền ra một giọng nói:
- Tố Nương, bên ngoài xảy ra chuyện gì?
Tố Nương nghe thấy tiếng nói, vội vàng nói:
- Mẹ, không có chuyện gì, bên ngoài có con cú đụng vào cửa, con ra ngoài đuổi nó đi, mẹ hãy ngủ đi!
Sở Hoan nghe được giọng nói kia, đột nhiên lách mình, lúc Tố Nương không kịp có phản ứng, đã chạy đến bên cạnh cửa sổ phòng bên trái, kêu lên:
- Mẹ, con là Sở Hoan, là Nhị Lang của mẹ, Nhị Lang đã về rồi!
Tố Nương thấy thế, mặt khẽ biến, gio con dao thái rau đang cầm trong tay tiến đến, nhưng đi được một bước, lại đột nhiên dừng lại, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc, dò xét Sở Hoan từ trên xuống, đôi mắt hiện ra thần sắc cổ quái.
Trong phòng cũng vang lên tiếng động, giọng bà lão truyền ra ngoài:
- Là nhị lang sao? Thật là nhị lang sao?
Giọng nói có chút run rẩy.
Sở Hoan lúc này bất chấp mọi thứ, bước vài bước tới trước cửa, thẳng hướng phòng trong đi vào, Tố Nương vốn định ngăn cản, không hiểu vì sao, chỉ há miệng nhỏ nhắn, cuối cùng cũng không nói gì, để Sở Hoan tùy ý đi vào phòng.
Bình luận facebook