Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
Gia nhân của Sở gia dẫn Lý phu tử vào phòng trong. Không đợi mọi người lên tiếng, Lý phu tử đã nói:
- Nhị lang, ngươi chuẩn bị một chút, chúng ta phải đi vào thành trước buổi cơm chiều, để mời khách ăn cơm tối. Chuyện này của ngươi xem như thành.
Sở Lý thị vui mừng hỏi:
- Đại ca, là đã tìm được chỗ làm tốt?
- Nhiều ngày qua ta đã ở trong thành tìm đến một số bạn cũ, phần lớn là không cần người. Nhưng may có Đại tác sư của Hòa Thịnh Tuyền Hàn Uyên biết việc, nể lão phu là bạn lâu năm, nên giới thiệu Nhị lang đến làm việc ở Hòa Thịnh Tuyền.
Lý phu tử vuốt râu cười tủm tỉm:
- Sáng sớm hôm nay, Hàn Uyên phái người đến tìm lão phu, bảo lão phu dẫn Nhị lang tới.
*. Đại tác sư: bậc thầy, người nổi tiếng nhất trong nghề, giống như diva đối với ca sĩ hay vedete đối với ng mẫu bây giờ vậy (đại loại thế, hihi)
Tố Nương tò mò hỏi:
- Cậu, Thịnh… Hòa Thịnh Tuyền làm cái gì vậy?
Lý phu tử sửng sốt, lập tức nói:
- Tố Nương a, ngươi đúng là con gái đã xuất gia, chuyện gì cũng không biết. Ngươi cũng biết, phủ Vân Sơn có tam hào, đều là những cửa hiệu tên tuổi trăm năm nay. Hòa Thịnh Tuyền là một trong số đó. Không, có thế nói là tiệm rượu số 1.
- Là để Nhị lang đi bán rượu?
Tố Nương ngỡ ngàng:
- Chạy bàn?
Cô tuy không hiểu chuyện lắm, nhưng cũng biết ở tiệm rượu có tiểu nhị chạy bàn?
Lý phu tử lắc đầu:
- Hòa Thịnh Tuyền cũng không phải là tửu lầu, mà là tửu phường. Nói thế này đi, lão phu những năm gần đây uống không ít rượu, nhưng nếu bàn về sự tinh khiết và thơm, thượng đẳng nhất vẫn là Hòa Thịnh Tuyền Trúc Thanh.
Nói đến đây, lão nhân gia cổ họng giật giật, đúng là rất tán thưởng rượu Trúc Thanh.
Tố Nương nửa hiểu nửa không nhưng cũng không hỏi nữa.
Sở Hoan hơi trầm ngâm, mãi mới hỏi:
- Cậu, cháu đến đó thì làm gì?
- Lão phu cũng chưa biết.
Lý phu tử lắc đầu:
- Tuy nhiên, nếu Hàn Uyên đã nhận, thì chuyện này không thể tệ được đâu. Ta sẽ vì ngươi mà sắp xếp ổn thỏa.
Rồi lão vuốt râu cười:
- Nhị lang a, Hàn Uyên chính là Đại tác sư, một đại sư phụ chân chính, năm mới vào tửu phường cũng chỉ là một tiểu nhị, nhưng nhờ lanh lợi, hiện giờ đã thành Đại tác sư, áo cơm không phải lo. Hắn cùng lão phu rất có giao tình, có hắn quan tâm, đó là việc cầu còn không được. Vào Hòa Thịnh Tuyền ngươi cứ chịu khó đi theo hắn học hỏi, nói không chừng ngày nào đó, ngươi cũng có thể trở thành Đại tác sư, mẹ ngươi và Tố Nương cũng có ngày lành.
Sở Hoan thầm than: “Trở thành Đại tác sư khó lắm. Tuy nhiên, vì cuộc sống của mẹ và Tố Nương, ta sẽ phải làm bằng được”.
Sở Lý thị tuy rằng cũng không hiểu Hòa Thịnh Tuyền là cái gì, rượu Trúc Thanh là cái gì nhưng cảm giác đó là chuyện tốt, nắm tay Sở Hoan nói:
- Nhị lang a, cậu con giúp con tìm việc tốt, con không thể phụ lòng cậu. Đến đó, phải làm việc cho tốt. Mẹ không cầu con phải thăng tiến nhanh, chỉ cầu con bình an, có thể ăn no mặc ấm là được rồi.
Nói tới đây, mắt lão bà cũng đỏ lên.
Sở Hoan ôm mẫu thân, dịu dàng:
- Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ làm việc tốt. Nhị lang sẽ có tiền, sẽ đón hai người vào thành.
Lý phu tử nghe vậy, vẻ mặt vui mừng, vuốt râu nói:
- Tốt, tốt, phải làm như thế, phải làm như thế, mới là đại hiếu a!
Tố Nương vẻ mặt ảm đạm, đứng đó một lúc, rốt cuộc xoay người, đi vào phòng của mình, sau một lát, cầm một cái tay nải ra, đưa cho Sở Hoan:
- Đây là y phục của đệ. Đệ ở ngoài phải bảo trọng.
Sở Hoan cầm lấy tay nải, dịu dàng nói:
- Tố Nương tỷ, mẹ phải nhờ tỷ chăm sóc, đệ nếu có cơ hội sẽ quay về thăm hai người.
Lý phu tử đã chống gậy đứng lên, nói:
- Được rồi, không thể để quá giờ đẹp, Nhị lang, chúng ta đi.
Tuy rằng sắc trời còn sớm, nhưng Lý phu tử là người đọc sách, rất coi trọng lễ nghi, chỉ sợ về chậm, sẽ quá giờ đẹp.
Sở Hoan đỡ Lý phu tử ra cửa, lên xe ngựa, quay đầu lại, thấy Tố Nương đang dìu mẫu thân đứng trước cửa tiễn.
Xe ngựa thẳng hướng đi tới, Sở Hoan quay đầu lại lớn tiếng nói:
- Mẹ và tỷ vào đi, con sẽ thường xuyên về thăm nhà. Khi hắn nói hết câu, xe ngựa cũng đã rời xa Sở gia. Sở Lý thị đi về phía trước vài bước, nhìn theo cho đến khin chiếc xe khuất khỏi tầm mắt.
Thị trấn Thanh Liễu là huyện lỵ Thanh Liễu trực thuộc Vân Sơn phủ Nam Sơn đạo, tuy rằng chỉ là một thị trấn nhỏ, nhưng vị trí địa lý rất tốt. Đi về hướng Nam hơn trăm dặm là địa giới Túc châu, hướng Đông không đến 60 dặm là địa giới Hán châu, là “ngã ba” huyết mạch nối liền ba châu. Cũng vì như thế , toàn bộ Vân Sơn phủ, ngoại trừ phủ thành ở ngoài, thì thị trấn Thanh Liễu là nơi phồn hoa nhất.
Thị trấn thời đại này tất nhiêu không thể so với đời sau dòng người qua lại không ngớt, nhưng ngựa xe cũng như nước, vô cùng náo nhiệt. Hiệu buôn, hiệu cầm đồ, tửu quán, trà lâu.. cái gì cũng có.
Khi xe ngựa Lý phu tử vào thành, sắc trời vẫn còn sớm. Theo chỉ dẫn của Lý phu tử, xe ngựa chạy thẳng trước một tửu lầu thì dừng lại. Sở Hoan đỡ Lý phu tử xuống xe, Lý phu tử lập tức hướng phu xe chắp tay nói:
- Làm phiền, làm phiền.
Phu xe kia cũng vô cùng cung kính cười nói:
- Lý phu tử khách khí, thiếu gia nói, chỉ cần phu tử cần dùng xe, phái người nói một tiếng, thì dù đang bận bất cứ việc gì cũng phải bỏ hết.
Lý phu tử cười ha hả, phu xe kia đã vung roi lên, xe ngựa lập tức rời khỏi.
Sở Hoan lúc này mới ngẩng đầu nhìn tửu lầu trước mặt. Tửu lầu này có hai tiểu lầu cổ kính, tấm biển trước cửa một khối màu đen viết ba chữ màu đỏ như máu: Nhất Phẩm Hương. Phòng trong vọng ra tiếng nói cười, vô cùng náo nhiệt.
Lý phu tử nói:
- Tửu lầu này đã có nhiều năm, trong thành này cũng có chút tiếng tăm. Lão phu năm trước có tới một lần, chính là uống rượu Trúc Thanh ở đây.
Sở Hoan ngẩn ra. Lý phu tử đã đến tuổi này, mà chỉ đến đây có một lần, đã hơn một năm, ký ức vẫn còn vẹn nguyện, nói như thế, cuộc sống của Lý phu tử cũng quá túng quẫn.
Bỗng nhiên, nghĩ đến điều gì, hắn lúng túng:
- Cậu… trên người cháu…
Lý phu tử biết hắn muốn nói gì, cười ha hả:
- Không ngại, lão phu có mang theo bạc, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng một chút bạc ăn cơm cũng đủ.
Sở Hoan trong lòng có chút áy náy, hắn lần này trở về quả thật là không một xu dính túi, nhớ đêm đó mặt Tố Nương xị xuống, nhưng cũng hiểu, 8 năm đi xa, về nhà lại chẳng có cắc bạc nào, cũng đáng để người ta thất vọng.
Lý phu tử đang định dẫn Sở Hoan tiến vào, chợt nghe từ trên đường vọng đến tiếng kêu:
- Bắt lấy tiểu tặc, mẹ nó đứng lại cho ông!
Sở Hoan nghe thấy tiếng kêu, quay đầu lại, thấy một gã đàn ông tay cầm theo một cây gậy ngắn, đang xông về phía bên này. Phía trước Đại hán có một người cuống quýt chạy, hai tay khư khư giữ thứ gì đó trước ngực, thoạt nhìn vô cùng hoảng sợ.
Sở Hoan cũng thấy rõ, người bị đuổi mặc bộ quần áo bằng bông mục nát, trên đầu đội một cái mũ da cũng cũ nát, kéo kín đầu, da mặt lem nhem dính than đen nhẻm, trông vô cùng lôi thôi.
Người này vóc dáng nhỏ bé, chạy trốn trên phố đông người, cuối cùng đụng vào một gã nam tử cường tráng, té trên mặt đất.
Nam tử kia mắng một câu, rồi cũng không thèm để ý, tránh sang một bến, Đại hán cầm gậy đuổi theo đã đến nơi, một cước liền dẫm lên người đội mũ da, mắng:
- Mụ nội nó, dám chạy a? Xem ngươi có thể chịu đựng được bao lâu…
Người đội mũ da trên mặt thống khổ, nâng tay muốn gạt bàn chân đang dẫm lên đùi mình, nhưng khí lực hiển nhiên không đủ, không những không đẩy ra được, mà ngược lại từ trên người còn rơi ra hai củ khoai lang.
Đại hán lấy tay cầm gậy chỉ vào người đội mũ da, vẫn tiếp tục mắng:
- Coi tiểu tử ngươi lấm la lấm lét chắc chắn là phường đạo chích, xem ông đánh chết ngươi!
Gã giơ cánh tay cầm gậy lên, đánh vào người đội mũ da
Gậy của gã còn chưa đánh xuống, liền cảm thấy cổ tay bị nắm chặt, không thể động đậy, quay đầu lại nhìn, thấy một người trẻ tuổi bộ dạng quê mùa đang nắm chặt tay mình.
- Vì sao đánh người?
Sở Hoan lạnh giọng hỏi.
Người đội mũ da gục bên cạnh hắn, mặc kệ cho Đại hán kia muốn đánh thì đánh, Sở Hoan tất nhiên sẽ không bỏ mặc.
- Buông tay!
Đại hán phẫn nộ quát.
Sở Hoan dùng sức đẩy mạnh, thừa cơ buông lỏng tay, Đại hán cảm thấy có một lực đạo đẩy gã lùi về phía sau ba bốn bước, cố gắng đứng vững, giơ cây gậy lên chỉ vào Sở Hoan, nói:
- Đừng xen vào việc người khác.
Gã lại chỉ vào người đội mũ da nằm trên mặt đất:
- Tên này trộm hai củ khoai lang của ta thì ta đánh, ngươi bớt lo chuyện của người khác đi.
Sở Hoan thản nhiên:
- Hai củ khoai lang có đáng phải ra tay nặng thế không? Coi điệu bộ hắn, chắc là đã rất đói, nếu không ai đi trộm của ngươi củ khoai lang? So với trộm vàng bạc, trộm này có đáng là gì đâu.
Đại hán nói:
- Ngươi nói nghe đơn giản, nếu không tính là trộm, mỗi người lấy một củ, thì ông đây ăn không khí à?
Lý phu tử tiến lên, chống quải trượng nói:
- Quân tử dùng tài hùng biện không động thủ, giữa ban ngày, còn có vương pháp, hắn nếu thực là trộm của ngươi, ngươi đi báo quan, cũng không cần đánh người.
Một số người thấy chuyện cũng dừng lại nhìn, coi vóc dáng nhỏ bé tội nghiệp của người đội mũ da, cũng đều cho rằng Đại hán này không phải.
Đại hạn biết mình cũng không có khả năng vì hai củ khoai lang mà báo quan, mắng một tiếng: “thực là xui xẻo” rồi chỉ gậy vào người đội mũ da nói:
- Tiểu tử thối, lần sau nếu để ông bắt được, ông lột da ngươi ra.
Sở Hoan lúc này mới ngồi xổm xuống, nhặt hai củ khoai lang lên, hai củ khoai lang này rất nhỏ, lọt thỏm trong bàn tay hắn. Hắn đưa cho người đội mũ da trước mặt, nhẹ nhàng nói:
- Cầm đi.
Người đội mũ da lúc này mới ngẩng đầu lên, chỉ thấy nước mắt từ hai bên khóe mắt đã từ từ lăn ra, nhưng lại tẩy đi chút bụi bẩn trên gương mặt, lộ ra hai vệt trắng bóc.
Xem ra người đội mũ da này thân hình gầy yếu, nhưng da thịt cũng rất trắng.
- Ta … ta không phải cố ý…
Người đội mũ da rụt rè:
- Ta… ta muốn ăn để giữ mạng sống…
Sở Hoan cũng không nói nhiều, đem khoai lang thả vào tay người đội mũ da, đứng dậy, đi đến đỡ Lý phu tử vào tửu lầu, lại nghe người đội mũ da từ sau lưng nói khẽ:
- Cảm tạ …
Sở Hoan quay đầu lại, chỉ thấy người đội mũ da đã đứng lên, hai tay nắm chặt hai củ khoai lang trong tay, dường như sợ nó bay mất.
Sở Hoan chỉ mỉm cười, gật gật đầu, tiếp tục dẫn Lý phu tử vào lầu. Sớm có tiểu nhị tiến đến, cúi mình nói:
- Chỉ có hai người sao?
Lý phu tử vuốt râu nói:
- Trước tiên hãy tìm cho chúng ta một nơi yên tĩnh, còn có một vị khách nhân chưa tới, phải chờ một chút.
- Hai vụ là muốn nhã gian?
Tiểu nhị cười hỏi:
- Trên lầu vừa lúc có một nhã gian còn trống, tuy nhiên, phải thu thêm 20 đồng tiền.
Lý phu tử do dự một chút, gật đầu:
- Như vậy cũng được.
Tiểu nhị lập tức dẫn hai người lên lầu, tới chỗ thang lầu, Sở Hoan nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn, thì thấy người đội mũ da vẫn còn đứng trước cửa, ngơ ngác nhìn mình.
Sở Hoan thấy người đó thật đáng thương, nếu hôm nay hắn đi một mình, e rằng đã mời người đó vào ăn chút gì đó. Tuy nhiên hôm nay là mời khách nhân, chính mình cũng không có quyền làm chủ. Một tiểu nhị khác sớm phát hiện có khất nhi đứng trước cửa, phất tay mắng:
- Mau đi đi, đừng cản trở việc buôn bán.
Người đội mũ da lúc này mới cầm hai củ khoai lang chạy đi.
- Nhị lang, ngươi chuẩn bị một chút, chúng ta phải đi vào thành trước buổi cơm chiều, để mời khách ăn cơm tối. Chuyện này của ngươi xem như thành.
Sở Lý thị vui mừng hỏi:
- Đại ca, là đã tìm được chỗ làm tốt?
- Nhiều ngày qua ta đã ở trong thành tìm đến một số bạn cũ, phần lớn là không cần người. Nhưng may có Đại tác sư của Hòa Thịnh Tuyền Hàn Uyên biết việc, nể lão phu là bạn lâu năm, nên giới thiệu Nhị lang đến làm việc ở Hòa Thịnh Tuyền.
Lý phu tử vuốt râu cười tủm tỉm:
- Sáng sớm hôm nay, Hàn Uyên phái người đến tìm lão phu, bảo lão phu dẫn Nhị lang tới.
*. Đại tác sư: bậc thầy, người nổi tiếng nhất trong nghề, giống như diva đối với ca sĩ hay vedete đối với ng mẫu bây giờ vậy (đại loại thế, hihi)
Tố Nương tò mò hỏi:
- Cậu, Thịnh… Hòa Thịnh Tuyền làm cái gì vậy?
Lý phu tử sửng sốt, lập tức nói:
- Tố Nương a, ngươi đúng là con gái đã xuất gia, chuyện gì cũng không biết. Ngươi cũng biết, phủ Vân Sơn có tam hào, đều là những cửa hiệu tên tuổi trăm năm nay. Hòa Thịnh Tuyền là một trong số đó. Không, có thế nói là tiệm rượu số 1.
- Là để Nhị lang đi bán rượu?
Tố Nương ngỡ ngàng:
- Chạy bàn?
Cô tuy không hiểu chuyện lắm, nhưng cũng biết ở tiệm rượu có tiểu nhị chạy bàn?
Lý phu tử lắc đầu:
- Hòa Thịnh Tuyền cũng không phải là tửu lầu, mà là tửu phường. Nói thế này đi, lão phu những năm gần đây uống không ít rượu, nhưng nếu bàn về sự tinh khiết và thơm, thượng đẳng nhất vẫn là Hòa Thịnh Tuyền Trúc Thanh.
Nói đến đây, lão nhân gia cổ họng giật giật, đúng là rất tán thưởng rượu Trúc Thanh.
Tố Nương nửa hiểu nửa không nhưng cũng không hỏi nữa.
Sở Hoan hơi trầm ngâm, mãi mới hỏi:
- Cậu, cháu đến đó thì làm gì?
- Lão phu cũng chưa biết.
Lý phu tử lắc đầu:
- Tuy nhiên, nếu Hàn Uyên đã nhận, thì chuyện này không thể tệ được đâu. Ta sẽ vì ngươi mà sắp xếp ổn thỏa.
Rồi lão vuốt râu cười:
- Nhị lang a, Hàn Uyên chính là Đại tác sư, một đại sư phụ chân chính, năm mới vào tửu phường cũng chỉ là một tiểu nhị, nhưng nhờ lanh lợi, hiện giờ đã thành Đại tác sư, áo cơm không phải lo. Hắn cùng lão phu rất có giao tình, có hắn quan tâm, đó là việc cầu còn không được. Vào Hòa Thịnh Tuyền ngươi cứ chịu khó đi theo hắn học hỏi, nói không chừng ngày nào đó, ngươi cũng có thể trở thành Đại tác sư, mẹ ngươi và Tố Nương cũng có ngày lành.
Sở Hoan thầm than: “Trở thành Đại tác sư khó lắm. Tuy nhiên, vì cuộc sống của mẹ và Tố Nương, ta sẽ phải làm bằng được”.
Sở Lý thị tuy rằng cũng không hiểu Hòa Thịnh Tuyền là cái gì, rượu Trúc Thanh là cái gì nhưng cảm giác đó là chuyện tốt, nắm tay Sở Hoan nói:
- Nhị lang a, cậu con giúp con tìm việc tốt, con không thể phụ lòng cậu. Đến đó, phải làm việc cho tốt. Mẹ không cầu con phải thăng tiến nhanh, chỉ cầu con bình an, có thể ăn no mặc ấm là được rồi.
Nói tới đây, mắt lão bà cũng đỏ lên.
Sở Hoan ôm mẫu thân, dịu dàng:
- Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ làm việc tốt. Nhị lang sẽ có tiền, sẽ đón hai người vào thành.
Lý phu tử nghe vậy, vẻ mặt vui mừng, vuốt râu nói:
- Tốt, tốt, phải làm như thế, phải làm như thế, mới là đại hiếu a!
Tố Nương vẻ mặt ảm đạm, đứng đó một lúc, rốt cuộc xoay người, đi vào phòng của mình, sau một lát, cầm một cái tay nải ra, đưa cho Sở Hoan:
- Đây là y phục của đệ. Đệ ở ngoài phải bảo trọng.
Sở Hoan cầm lấy tay nải, dịu dàng nói:
- Tố Nương tỷ, mẹ phải nhờ tỷ chăm sóc, đệ nếu có cơ hội sẽ quay về thăm hai người.
Lý phu tử đã chống gậy đứng lên, nói:
- Được rồi, không thể để quá giờ đẹp, Nhị lang, chúng ta đi.
Tuy rằng sắc trời còn sớm, nhưng Lý phu tử là người đọc sách, rất coi trọng lễ nghi, chỉ sợ về chậm, sẽ quá giờ đẹp.
Sở Hoan đỡ Lý phu tử ra cửa, lên xe ngựa, quay đầu lại, thấy Tố Nương đang dìu mẫu thân đứng trước cửa tiễn.
Xe ngựa thẳng hướng đi tới, Sở Hoan quay đầu lại lớn tiếng nói:
- Mẹ và tỷ vào đi, con sẽ thường xuyên về thăm nhà. Khi hắn nói hết câu, xe ngựa cũng đã rời xa Sở gia. Sở Lý thị đi về phía trước vài bước, nhìn theo cho đến khin chiếc xe khuất khỏi tầm mắt.
Thị trấn Thanh Liễu là huyện lỵ Thanh Liễu trực thuộc Vân Sơn phủ Nam Sơn đạo, tuy rằng chỉ là một thị trấn nhỏ, nhưng vị trí địa lý rất tốt. Đi về hướng Nam hơn trăm dặm là địa giới Túc châu, hướng Đông không đến 60 dặm là địa giới Hán châu, là “ngã ba” huyết mạch nối liền ba châu. Cũng vì như thế , toàn bộ Vân Sơn phủ, ngoại trừ phủ thành ở ngoài, thì thị trấn Thanh Liễu là nơi phồn hoa nhất.
Thị trấn thời đại này tất nhiêu không thể so với đời sau dòng người qua lại không ngớt, nhưng ngựa xe cũng như nước, vô cùng náo nhiệt. Hiệu buôn, hiệu cầm đồ, tửu quán, trà lâu.. cái gì cũng có.
Khi xe ngựa Lý phu tử vào thành, sắc trời vẫn còn sớm. Theo chỉ dẫn của Lý phu tử, xe ngựa chạy thẳng trước một tửu lầu thì dừng lại. Sở Hoan đỡ Lý phu tử xuống xe, Lý phu tử lập tức hướng phu xe chắp tay nói:
- Làm phiền, làm phiền.
Phu xe kia cũng vô cùng cung kính cười nói:
- Lý phu tử khách khí, thiếu gia nói, chỉ cần phu tử cần dùng xe, phái người nói một tiếng, thì dù đang bận bất cứ việc gì cũng phải bỏ hết.
Lý phu tử cười ha hả, phu xe kia đã vung roi lên, xe ngựa lập tức rời khỏi.
Sở Hoan lúc này mới ngẩng đầu nhìn tửu lầu trước mặt. Tửu lầu này có hai tiểu lầu cổ kính, tấm biển trước cửa một khối màu đen viết ba chữ màu đỏ như máu: Nhất Phẩm Hương. Phòng trong vọng ra tiếng nói cười, vô cùng náo nhiệt.
Lý phu tử nói:
- Tửu lầu này đã có nhiều năm, trong thành này cũng có chút tiếng tăm. Lão phu năm trước có tới một lần, chính là uống rượu Trúc Thanh ở đây.
Sở Hoan ngẩn ra. Lý phu tử đã đến tuổi này, mà chỉ đến đây có một lần, đã hơn một năm, ký ức vẫn còn vẹn nguyện, nói như thế, cuộc sống của Lý phu tử cũng quá túng quẫn.
Bỗng nhiên, nghĩ đến điều gì, hắn lúng túng:
- Cậu… trên người cháu…
Lý phu tử biết hắn muốn nói gì, cười ha hả:
- Không ngại, lão phu có mang theo bạc, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng một chút bạc ăn cơm cũng đủ.
Sở Hoan trong lòng có chút áy náy, hắn lần này trở về quả thật là không một xu dính túi, nhớ đêm đó mặt Tố Nương xị xuống, nhưng cũng hiểu, 8 năm đi xa, về nhà lại chẳng có cắc bạc nào, cũng đáng để người ta thất vọng.
Lý phu tử đang định dẫn Sở Hoan tiến vào, chợt nghe từ trên đường vọng đến tiếng kêu:
- Bắt lấy tiểu tặc, mẹ nó đứng lại cho ông!
Sở Hoan nghe thấy tiếng kêu, quay đầu lại, thấy một gã đàn ông tay cầm theo một cây gậy ngắn, đang xông về phía bên này. Phía trước Đại hán có một người cuống quýt chạy, hai tay khư khư giữ thứ gì đó trước ngực, thoạt nhìn vô cùng hoảng sợ.
Sở Hoan cũng thấy rõ, người bị đuổi mặc bộ quần áo bằng bông mục nát, trên đầu đội một cái mũ da cũng cũ nát, kéo kín đầu, da mặt lem nhem dính than đen nhẻm, trông vô cùng lôi thôi.
Người này vóc dáng nhỏ bé, chạy trốn trên phố đông người, cuối cùng đụng vào một gã nam tử cường tráng, té trên mặt đất.
Nam tử kia mắng một câu, rồi cũng không thèm để ý, tránh sang một bến, Đại hán cầm gậy đuổi theo đã đến nơi, một cước liền dẫm lên người đội mũ da, mắng:
- Mụ nội nó, dám chạy a? Xem ngươi có thể chịu đựng được bao lâu…
Người đội mũ da trên mặt thống khổ, nâng tay muốn gạt bàn chân đang dẫm lên đùi mình, nhưng khí lực hiển nhiên không đủ, không những không đẩy ra được, mà ngược lại từ trên người còn rơi ra hai củ khoai lang.
Đại hán lấy tay cầm gậy chỉ vào người đội mũ da, vẫn tiếp tục mắng:
- Coi tiểu tử ngươi lấm la lấm lét chắc chắn là phường đạo chích, xem ông đánh chết ngươi!
Gã giơ cánh tay cầm gậy lên, đánh vào người đội mũ da
Gậy của gã còn chưa đánh xuống, liền cảm thấy cổ tay bị nắm chặt, không thể động đậy, quay đầu lại nhìn, thấy một người trẻ tuổi bộ dạng quê mùa đang nắm chặt tay mình.
- Vì sao đánh người?
Sở Hoan lạnh giọng hỏi.
Người đội mũ da gục bên cạnh hắn, mặc kệ cho Đại hán kia muốn đánh thì đánh, Sở Hoan tất nhiên sẽ không bỏ mặc.
- Buông tay!
Đại hán phẫn nộ quát.
Sở Hoan dùng sức đẩy mạnh, thừa cơ buông lỏng tay, Đại hán cảm thấy có một lực đạo đẩy gã lùi về phía sau ba bốn bước, cố gắng đứng vững, giơ cây gậy lên chỉ vào Sở Hoan, nói:
- Đừng xen vào việc người khác.
Gã lại chỉ vào người đội mũ da nằm trên mặt đất:
- Tên này trộm hai củ khoai lang của ta thì ta đánh, ngươi bớt lo chuyện của người khác đi.
Sở Hoan thản nhiên:
- Hai củ khoai lang có đáng phải ra tay nặng thế không? Coi điệu bộ hắn, chắc là đã rất đói, nếu không ai đi trộm của ngươi củ khoai lang? So với trộm vàng bạc, trộm này có đáng là gì đâu.
Đại hán nói:
- Ngươi nói nghe đơn giản, nếu không tính là trộm, mỗi người lấy một củ, thì ông đây ăn không khí à?
Lý phu tử tiến lên, chống quải trượng nói:
- Quân tử dùng tài hùng biện không động thủ, giữa ban ngày, còn có vương pháp, hắn nếu thực là trộm của ngươi, ngươi đi báo quan, cũng không cần đánh người.
Một số người thấy chuyện cũng dừng lại nhìn, coi vóc dáng nhỏ bé tội nghiệp của người đội mũ da, cũng đều cho rằng Đại hán này không phải.
Đại hạn biết mình cũng không có khả năng vì hai củ khoai lang mà báo quan, mắng một tiếng: “thực là xui xẻo” rồi chỉ gậy vào người đội mũ da nói:
- Tiểu tử thối, lần sau nếu để ông bắt được, ông lột da ngươi ra.
Sở Hoan lúc này mới ngồi xổm xuống, nhặt hai củ khoai lang lên, hai củ khoai lang này rất nhỏ, lọt thỏm trong bàn tay hắn. Hắn đưa cho người đội mũ da trước mặt, nhẹ nhàng nói:
- Cầm đi.
Người đội mũ da lúc này mới ngẩng đầu lên, chỉ thấy nước mắt từ hai bên khóe mắt đã từ từ lăn ra, nhưng lại tẩy đi chút bụi bẩn trên gương mặt, lộ ra hai vệt trắng bóc.
Xem ra người đội mũ da này thân hình gầy yếu, nhưng da thịt cũng rất trắng.
- Ta … ta không phải cố ý…
Người đội mũ da rụt rè:
- Ta… ta muốn ăn để giữ mạng sống…
Sở Hoan cũng không nói nhiều, đem khoai lang thả vào tay người đội mũ da, đứng dậy, đi đến đỡ Lý phu tử vào tửu lầu, lại nghe người đội mũ da từ sau lưng nói khẽ:
- Cảm tạ …
Sở Hoan quay đầu lại, chỉ thấy người đội mũ da đã đứng lên, hai tay nắm chặt hai củ khoai lang trong tay, dường như sợ nó bay mất.
Sở Hoan chỉ mỉm cười, gật gật đầu, tiếp tục dẫn Lý phu tử vào lầu. Sớm có tiểu nhị tiến đến, cúi mình nói:
- Chỉ có hai người sao?
Lý phu tử vuốt râu nói:
- Trước tiên hãy tìm cho chúng ta một nơi yên tĩnh, còn có một vị khách nhân chưa tới, phải chờ một chút.
- Hai vụ là muốn nhã gian?
Tiểu nhị cười hỏi:
- Trên lầu vừa lúc có một nhã gian còn trống, tuy nhiên, phải thu thêm 20 đồng tiền.
Lý phu tử do dự một chút, gật đầu:
- Như vậy cũng được.
Tiểu nhị lập tức dẫn hai người lên lầu, tới chỗ thang lầu, Sở Hoan nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn, thì thấy người đội mũ da vẫn còn đứng trước cửa, ngơ ngác nhìn mình.
Sở Hoan thấy người đó thật đáng thương, nếu hôm nay hắn đi một mình, e rằng đã mời người đó vào ăn chút gì đó. Tuy nhiên hôm nay là mời khách nhân, chính mình cũng không có quyền làm chủ. Một tiểu nhị khác sớm phát hiện có khất nhi đứng trước cửa, phất tay mắng:
- Mau đi đi, đừng cản trở việc buôn bán.
Người đội mũ da lúc này mới cầm hai củ khoai lang chạy đi.
Bình luận facebook