Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97
Trước quẻ quán, Tố Nương và Lã đạo trưởng ngồi đối diện, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo vẻ nghi hoặc nhìn Lã đạo trưởng, tâm tình của nàng hiện giờ cực kỳ phức tạp, nếu là người khác nói ra những lời vớ vẩn này, Tố Nương đã sớm trở mặt, cho dù không làm ầm ĩ lên, cũng sẽ xoay người bước đi.
Nhưng Đế quốc Đại Tần tôn trọng đạo pháp, điều này vô hình trung ảnh hưởng tới các góc cạnh của Đế quốc Đại Tần, hơn nữa lúc này mọi người rất tin tưởng đối với vận mệnh, lại thêm biểu hiện của Lã đạo trưởng này sâu xa khó hiểu rất có bộ dáng thần thông, điều này khiến Tố Nương vừa không thể tin được lời của lão, rồi lại không dám không tin, cân nhắc xuống, trái lại tỉ lệ tin tưởng nhiều hơn vài phần.
Lã đạo trưởng vuốt râu nói:
- Cô nương, bần đạo vừa mới nói, giữa hai chân mày của cô cố chứa khí xám, nhưng bên trong khí xám lại chứa đỏ tươi... Đây là quẻ cực kỳ cổ quái, mới rồi ta còn chưa thể nhìn ra manh mối trong đó, hiện giờ đã rõ ràng!
Tố Nương mờ mịt nói:
- Ngài hiểu được cái gì?
- Đây là kiếp đào hoa!
Lã đạo trưởng vẻ mặt nghiêm nghị nói.
Tố Nương ngạc nhiên hỏi:
- Kiếp đào hoa? Đây... đây là có ý tứ gì?
Lã đạo trưởng bấm tay tính đi tính lại, thở dài:
- Cô nương, kiếp đào hoa không ứng trên người cô, nhưng đối với cô mà nói, lại là một tai nạn... !
Lão lắc đầu, lại không nói lời nào.
Tố Nương càng nghe càng hồ đồ, hơi nóng vội, hỏi:
- Đạo trưởng, ngài nói rốt cuộc có ý tứ gì? Ta làm sao... làm sao nghe không rõ?
Lã đạo trưởng ngẫm nghĩ một chút, rốt cuộc nói:
- Cô nương, muốn bần đạo nói toạc thiên cơ cứu cô một lần, cũng không phải không thể, nhưng bần đạo lại hỏi cô trước một câu, cô có tin bần đạo hay không?
Tố Nương liếc nhìn Lã đạo trưởng một cái, hơi cúi đầu, khuôn mặt hơi đỏ lên, hai tay vân vê góc áo, có vẻ vô cùng bất an. Nếu nàng tin tưởng Lã đạo trưởng, cũng chẳng khác nào tin câu tính toán “Vợ chồng kiếp trước nhân duyên hiện giờ” kia của Lã đạo trưởng.
Nàng là quả tẩu của Sở Hoan, nói đến những chữ “vợ chồng” “nhân duyên” này với chú em của mình, tự nhiên cảm thấy vô cùng cổ quái, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Lã đạo trưởng thấp giọng nói:
- Nếu cô nương không tin, như vậy bần đạo sẽ không tiếp tục tính toán nữa, hiện giờ cô nương có thể rời đi!
Tố Nương do dự một chút, khuôn mặt xinh đẹp rốt cuộc đỏ lên, có vẻ vô cùng kiều diễm động lòng người, lắp bắp nói:
- Đạo trưởng... Đạo trưởng ngài nói, ta... ta tin tưởng ngài... !
Nàng cảm thấy tim đập gia tốc, hô hấp cũng bắt đầu hơi dồn dập, bộ ngực sữa đầy đặn phập phồng không yên.
Trong mắt Lã đạo trưởng lóe ra ý cười, biểu hiện này của Tố Nương Lã đạo trưởng nhìn trong mắt, chẳng khác nào lão đoán mười không mất tám chín, xem ra quan hệ giữa cô nương này và nam tử kia vô cùng mờ ám, vì thế bình tĩnh nói:
- Một khi đã như vậy, bần đạo cũng sẽ không ngại nói thắng.
Lão dừng một chút, mới nói:
- Cô nương, tình cảm vợ chồng kiếp trước của hai người chưa đoạn, cho nên kiếp này sẽ tiếp tục. Chẳng qua kiếp này tuy rằng nhân duyên trời định, lại tràn đầy trắc trở... Nhân duyên của hai vị, chỉ sợ hơi khó khăn!
Khi nói chuyện Tố Nương che che dấu dấu, khiến Lã đạo trưởng nhạy bén cảm giác được quan hệ giữa nàng và Sở Hoan cũng không tiện kể ra với người. Lã đạo trưởng này đoán ý qua lời nói và sắc mặt cực kỳ lợi hại, liền đoán đôi nam nữ này tám chín phần mười là có ý với nhau, nhưng nếu Tố Nương khó mà nói ra, như vậy bên trong còn có chút gợn sóng, cho nên mới nói ra lời ấy.
Tố Nương nhảy dựng trong lòng, nghe Lã đạo sĩ nói như vậy, cũng dâng lên một cảm giác khác thường, tâm tình phức tạp, nhất thời không nói nên lời.
Lã đạo trưởng thấp giọng nói:
- Bần đạo không nói chuyện trước kia, chỉ nói tướng mạo của cô nương, một kiếp nạn đào hoa lớn ngay ở trước mắt... Nếu không thể phá giải kiếp đào hoa này, nhân duyên kiếp này của hai vị cho dù là trời định, chỉ sợ cũng bởi vì kiếp nạn đào hoa lớn, khó có thể thành được.
- Đạo trưởng, cái gì gọi kiếp đào hoa?
- Kiếp đào hoa là kiếp nhân duyên.
Lã đạo trưởng chậm rãi nói:
- Bần đạo vừa hiểu được, kiếp đào hoa không nở trên người cô nương, mà ở trên người phía nam... Cô nương, bần đạo trực tiếp nói thẳng, nếu không thể phá giải kiếp đào hoa này, có thể trái tim bên trai sẽ bị người khác mang đi, từ đó, nhân duyên này cũng sẽ bị phá!
Tố Nương trừng mắt nhìn, hơi suy nghĩ, hiểu được, vội nói:
- Ý của đạo trưởng là, Nhị lang... Nhị lang thích nữ nhân khác?
Nàng thốt ra lời này, sau khi nói xong, trái lại cảm thấy không ổn, dường như thật sự rất để ý Sở Hoan thích nữ tử khác.
Trong mắt Lã đạo trưởng lộ ra vẻ vui mừng, cô nương này xưng hô nam tử kia là “Nhị lang”, bởi vậy có thể thấy được quan hệ không phải là thấp, cho dù thế nào lão cũng không thể tưởng được, Tố Nương và Sở Hoan chính là quan hệ thúc tẩu.
- Chưa chắc phía nam thích nữ tử khác.
Lã đạo trưởng thấp giọng nói:
- Cũng có thể là nữ tử khác câu dẫn phía nam, cho dù thế nào, từ tướng mạo cô nương có thể thấy được, kiếp đào hoa này khó có thể tránh đi.
Tố Nương ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy Sở Hoan cuối cùng phải lấy vợ, cho dù hắn thích nữ nhân khác, hay là nữ nhân khác thích hắn, đó đều là hoàn toàn chính đáng, lập tức cười nói:
- Đây cũng không phải kiếp đào hoa gì, có người thích hắn cũng chưa chắc không phải chuyện tốt.
Trong lòng nàng lại nghĩ: “Chẳng lẽ lão đạo sĩ này muốn nói, Nhị lang đã từng qua lại với nữ tử khác... Hôn nhân đại sự, lệnh cha me, lời mai mối, tuổi Nhị lang như vậy, cũng nên cưới người vợ, trở lại còn phải cẩn thận nói chuyện này với mẹ”. Lúc này nàng đã quên câu “vợ chồng kiếp trước” của Lã đạo trưởng.
Lã đạo trưởng còn tưởng rằng Tố Nương làm vậy bởi ngại ngùng, cười ha ha vuốt râu nói:
- Cô nương đúng là nghĩ thoáng. Chỉ là bần đạo nói toạc thiên cơ, thực sự muốn nói rõ ràng. Một khi kiếp đào hoa đến, như vậy trong lòng phía nam sẽ không còn chốn dung thân cho cô nương, lời nói và hành động của cô nương, phía trai sẽ không để trong lòng, thậm chí sẽ không để ý bất cứ cảm thụ gì của cô nương, trái tim của hắn đã bị người khác chiếm đi, mà ước định nhân duyên kiếp này với hắn ở kiếp trước, sẽ trở thành mộng ảo!
Tố Nương nghe vậy, không biết vì sao, trong lòng đột nhiên có cảm giác cực kỳ mất mát.
Nếu chỉ nói Sở Hoan phải lấy vợ, có lẽ Tố Nương không có bất luận để ý gì, nhưng lão đạo sĩ này lại luôn miệng nói, một khi Sở Hoan gặp kiếp đào hoa, trong lòng sẽ không dung được nàng, điều này lại khiến Tố Nương cảm thấy rất không thoải mái.
Cũng không phải nàng thật sự có suy nghĩ không an phận gì, dù sao trở ngại lễ giáo, một quả tẩu như nàng và chú em chồng thật sự muốn có phát triển gì, dường như rất vớ vẩn, Tố Nương cũng không để ý thế nào, nhưng nếu trong lòng Sở Hoan không có một mảnh đất của mình, điều này lại khiến Tố Nương cảm thấy bị vứt bỏ, bắt đầu thương tâm.
Tuy rằng cảm xúc này không biểu hiện ra ngoài, nhưng trong đối mắt hơi lộ ra vẻ ảm đạm, Lã đạo trưởng nhìn xem rõ ràng.
- Cô nương, hai người là vợ chồng kiếp trước, ông trời chú định kiếp này gặp lại nhau tiếp tục nhân duyên... Câu cửa miệng nói rất hay, thà hủy mười tòa miếu, không phá một cửa thân, bần đạo là người xuất gia, làm điều tốt giúp mọi người, thầm muốn giúp hai người phá giải kiếp đào hoa mà thôi.
Lã đạo trưởng nghiêm trang nói.
Tố Nương lo nghĩ, trong lòng vô cùng phức tạp, nhíu mày lại, sau khi do dự một lúc lâu, mới nói:
- Lời ngươi nói... ta không tin... ngươi toàn nói bậy... !
- Cô nương không tin lời nào?
Lã đạo trưởng nhíu mày nói.
- Ngươi nói kiếp trước ta và hắn... kiếp trước là... là cái kia, ta... ta không tin.
Tố Nương nghĩ một đằng nói một nẻo:
- Không có bằng chứng, ngươi thuận miệng nói ra, ta không tin ngươi... !
Hiện giờ nàng vô cùng bực bội trong lòng, đứng dậy ói:
- Ngươi nói, thầy tướng số không cần mất tiền, ta... ta không có tiền cho ngươi!
Nàng xoay người muốn đi.
Lã đạo trưởng đột nhiên cười lên ha ha, Tố Nương quay đầu lại hỏi:
- Ngươi cười cái gì?
- Cô nương, cô không tin bần đạo nói thẳng, bần đạo cũng không trách cô. Chúng sinh tầm thường, cảm thấy khó nhìn thấu sinh tử luân hồi.
Lã đạo trưởng thản nhiên nói, lấy một lá bùa màu vàng từ trong túi áo ra, đưa qua nói:
- Cô nương, nếu cô không tin, đây là chứng cớ, không ngại cầm lấy!
Tố Nương nhíu mày đi trở lại hai bước, cũng không dám nhận, hỏi:
- Đây.... đây là cái gì?
Lã đạo trưởng đang muốn nói chuyện, chợt nghe được trên đường xôn xao một hồi. Tố Nương quay đầu nhìn, chỉ thấy mọi người đều tránh ra ven đường, một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá đang chậm rãi chạy trên đường.
Xe ngựa kia trang trí vô cùng xa hoa, chỉ bên ngoài đã vô cùng quý khí, bên trong tự nhiên càng không cần phải nói. Bên cạnh xe ngựa, có vài tên tùy tùng áo gấm đeo đao, đám người cao lớn nhìn qua rất uy mãnh.
Xe ngựa kia chậm rãi chạy, mành cửa xe chỉ lộ ra một khe hở rất nhỏ, trong khe hở tối mờ, một ánh mắt đục ngầu đang nhìn từ trong ra ngoài, có lẽ ánh mắt kia có thể nhìn rõ hết thảy ngoài xe, nhưng người bên ngoài lại rất khó nhìn thấy tình trạng bên trong.
Xe ngựa đi qua quẻ quán, ánh mắt Lã đạo chưởng đối diện với ánh mắt đục ngầu trong xe ngựa, ánh mắt kia nhìn Lã đạo trưởng, lập tức lại nhìn tới người Tố Nương.
Tuy rằng Tố Nương quần áo mộc mạc dáng vẻ quê mù, nhưng diện mạo mang theo vài phần xinh đẹp, nốt ruồi đỏ dưới môi tăng thêm vẻ quyến rũ tự nhiên, không hề tục khí son phấn, tươi mát tự nhiên, mang theo khí chất nữ tử giản dị nhà nông.
Ánh mắt đục ngầu trong xe ngựa kia lộ ra ý cười, xe ngựa cũng không dừng, trong tiếc lốc cốc, rất nhanh rời khỏi quẻ quán.
Mặc dù Tố Nương hơi kỳ quái, nhưng phủ thành quá nhiều xe ngựa, nàng cũng không thèm để ý, trong lòng còn nhớ lời Lã đạo trưởng, quay đầu nhìn về phía lá bùa màu vàng kia, hỏi:
- Đạo trưởng, ngươi nói đây là chứng cớ gì?
Lã đạo trưởng vẫy tay, Tố Nương suy nghĩ một chút, tới gần, lúc này Lã đạo trưởng mới thấp giọng nói:
- Đây là phù nhân duyên kiếp trước, cô không tin bần đạo thì thôi, nhưng lá bùa này có thể tính ra kiếp trước cô vài nam tử kia có phải vợ chồng hay không!
Tố Nương ngạc nhiên nói:
- Còn có vật như vậy sao?
Nàng không kìm nổi nhận lấy, nhìn hai mặt, chớ nói tranh vẽ, cho dù một chữ cũng không nói, hai bên đều trống không.
Mày Tố Nương nhíu chặt, nói:
- Đạo trưởng, ta không thấy!
- Cô nương không cần nóng vội.
Lã đạo trường cười thần bí:
- Cô hãy cầm lá bùa này, buổi tối lúc ngủ đè một đêm... Đợi buổi sáng hôm sau lại nhìn.
Lão thấp giọng nói:
- Nếu bên trên không có bất luận dấu hiện gì, như vậy bần đạo nói xằng nói bậy, nhưng nếu bên trên có thiên tướng hiện ra, đến lúc đó cô sẽ hiểu chuyện gì xảy ra.
Tố Nương nửa tin nửa ngờ.
Lã đạo trưởng lại nói:
- Cô nương, cô thu hồi phù nhân duyên trước, bần đạo có thể nói cho cô, việc này ngoại trừ hai ta ra, không thể để những người khác biết, ngay cả nam tử kia cũng không thể để hắn biết được, nếu không kiếp đào hoa đến, cô để lộ thiên cơ trước, bần đạo muốn phá giải cũng không được.
Lão thấy Tố Nương vẻ mặt mờ mịt, tiếp tục nói:
- Chỉ sợ kiếp đào hoa sẽ đến rất nhanh, trước đó, nếu cô nương tin tưởng bần đạo, thì một mình tiến đến, bần đạo dạy cô phương pháp hóa giải, một khi kiếp đào hoa thật sự tới rồi, cô nương mới đền cầu phá giải, lúc đó đã muộn rồi, bần đạo cũng bất lực.
Tố Nương vội hỏi:
- Nếu ngươi có thể phá giải kiếp đào hoa, vì sao hiện giờ không nói cho ta biết phương pháp phá giải?
- Đây là thiên cơ.
Lã đạo trưởng thần bí nói:
- Thiên cơ không thể tiết lộ, muốn phá giải thiên cơ, nhất định phải bí ẩn mới được.
Lão thấp giọng:
- Nếu cô nương thật sự muốn phá giải, vậy lựa chọn thời gian khác, âm thầm tìm ta, tuyệt đối không thể để người nhà biết được hành tung, nếu không ai cũng biết việc này, sẽ không còn là thiên cơ huyền diệu.
Lão nâng tay:
- Lời đã hết, tin hay không, đều ở cô nương, hôm nay chỉ có thể nói cho cô nương tới đây, cô nương có thể đi rồi!
Tố Nương do dự một hồi, vẫn nửa tin nửa ngờ, dù sao lời Lã đạo trưởng này thật sự quá vớ vẩn, tuy nàng là nữ tử quê mùa, cũng không dám hoàn toàn tin tưởng.
Nhận phù nhân duyên, lúc này Tố Nương mới đầy bụng tâm sự bước về phía trước, trong đầu tràn đầy lời Lã đạo sĩ.
Tố Nương hoang mang lo sợ đi vào trong đám người, mãi đến khi không thấy bóng nàng, Lã đạo trưởng mới lộ ra nụ cười cổ quái, đột nhiên một người chui ra từ bên cạnh, đúng là nam tử gầy đến nói lời cảm tạ lúc trước kia.
Nam tử gầy cười ha ha nói:
- Đạo trưởng, sao lần này lại là thôn phụ? Tuy nói bộ dáng coi như xinh đẹp, chỉ là quá mức quê mùa, chỉ sợ người kia nhìn không trúng... !
Lã đạo trưởng liếc mắt nhìn gã, thản nhiên nói:
- Ngươi biết cái gì? Đây mới là thật sự là nhân đỉnh cực phẩm!
- Sao ta nhìn không ra được?
- Ngươi có năng lực nhìn ra cái gì?
Lã đạo trưởng tức giận nói:
- Nữ tử này mày khóa eo thẳng, cổ nhỏ lưng thẳng, nhìn tuổi nàng sớm là vợ người, nhưng lại vẫn là tấm thân trinh nữ... Thân thể chín mọng như thế, mới là nhân đỉnh cực phẩm, thật khó tìm!
Lão cười ha ha:
- Ngươi yên tâm, lần này bên kia nhất định vừa lòng!
Nam tử gầy vuốt cằm, hơi lo lắng nói:
- Ngươi nói nàng còn quay lại?
Lã đạo trưởng cười ha ha, thản nhiên nói:
- Trước kia ngươi đã thấy được người không trở về chưa?
...
...
Tố Nương gặp gỡ trên đường, lúc này Sở Hoan hoàn toàn không biết gì cả, lúc này hắn chỉ cảm thấy hứng thú đối với khốn cảnh của Tô gia, hy vọng có thể biết được một chút tình huống cụ thể trong miệng đông gia hiệu vải Trần Đống.
Sở Hoan nghe nói Tô gia đắc tội nhân vật lớn, lại hơi ngạc nhiên, nhẹ giọng hỏi:
- Trần đông gia nói đại nhân là chỉ ai?
Trần Đống do dự một chút, cuối cùng nói:
- Thật ra chuyện này cũng có không ít người biết, chỉ là không ai dám nói ra ngoài mà thôi!
Gã dừng một chút, mới nói:
- Tô gia đắc tội, đúng là hội trưởng thương hội phủ Vân Sơn chúng ta!
- Hội trưởng thương hội?
Sở Hoan nhíu mày, lập tức cười lạnh nói:
- Hội trưởng thương hội, đó là xúc tiến phối hợp phát triển buôn bán địa phương, theo ta được biết, rượu nghiệp Tô gia là số một số hai ở toàn bộ phủ Vân Sơn, thương gia như vậy, phải đến đỡ mới đúng, vì sao còn muốn đả kích? Hơn nữa Tô Đại đông gia cũng không phải người không nói đạo lý, làm việc quy củ, tại sao hội trưởng thương hội lại dán mắt Hòa Thịnh Tuyền?
Trần Đống gật đầu nói:
- Sở công tử nói rất đúng. Thật ra lúc Tô lão đông gia còn sống, cũng là người đức cao vọng trong ở thương giới phủ Vân Sơn ta, thương hội hàng năm, bốn chiếc ghế đầu, luôn có một chiếc là vị trí của Tô lão đông gia. Tô gia chuyển tới từ Quan Tây, nhưng khi đi vào phủ Vân Sơn, đều làm việc theo quy củ phủ Vân Sơn, nhân phẩm danh tiếng vô cùng tốt.
- Nếu đã như vậy, hiện giờ Tô gia bị chèn ép, ta lại xem không rõ!
Sở Hoan nhíu mày, Lâm Lang vô cùng chiếu c ố hắn, chẳng những mạo hiểm đánh thiên trống vì hắn, hơn nữa còn dùng biện pháp báo đáp khác tặng mình một tòa nhà, để người nhà mình sống thoải mái, Sở Hoan tự nhiên là để ý chuyện của Tô gia, nếu có cơ hội, tự nhiên phải trợ giúp Lâm Lang.
Trần Đống muốn nói lại thôi, dường như khó mà nói, do dự một chút, thấy Sở Hoan nhìn mình, cuối cùng cười khổ nói:
- Có lẽ Sở công tử không biết, hội trưởng thương hội phủ Vân Sơn Lưu lão thái gia cũng không chỉ có một thân phận này, lão còn một thân phận khác, cũng rất cao quý, là khâm phong Quang Lộc Đại Phu, đó chính là tước vị tam phẩm!
Sở Hoan hơi kinh ngạc, ngạc nhiên nói:
- Quang Lộc Đại Phu đảm nhiệm hội trưởng thương hội?
- Đúng là như thế.
Trần Đống chậm rãi nói:
- Theo ta được biết, rất ít quan viên triều đình tham dự việc thương giới, dù sao đó là hành vi tự làm thấp thân phận của mình. Tuy nói Lưu lão thái gia là trí sĩ trong kinh, nhưng không chỉ quan chức, lại có tước vị trong người, thân phận cao quý, vốn không nên nhúng tay chuyện thương giới... Nhưng bốn năm trước, Hộ bộ trong kinh hạ một ủy dụ, bổ nhiệm Lưu lão thái gia đảm nhiệm chức hội trưởng thương hội. Lúc ấy tin tức truyền đến, toàn bộ thương giới phủ Vân Sơn rung chuyển trời đất, tất cả mọi người giật mình kinh hãi.
Sổ Hoan hơi trầm ngâm, mới thản nhiên cười nói:
- Có hành động chắc chắn có mưu cầu... Dùng thân phận Quang Lộc Đại Phu đảm nhiệm hội trưởng thương hội, vị Lưu lão thái gia này tự nhiên sẽ không phải không có hoạt động.
Trần Đống miễn cưỡng cười, mới nói:
- So với hội trưởng thương hội các châu phủ khác, quyền lực trong tay Lưu lão thái gia này lớn hơn... Ti Hộ bộ phủ Vân Sơn chúng ta điều lệnh, có đôi khi kém một câu của Lưu lão thái gia. Những kinh thương chúng ta ngẫu nhiên lén nói đùa, dều nói có thể bỏ Ti Hộ bộ phủ Vân Sơn, toàn một đám nhàn rỗi, toàn bộ nha môn không bằng một ngón tay của Lưu lão thái gia... Ngay cả Tổng đốc đại nhân, cũng phải cho Lưu lão thái gia vài phần mặt mũi, mà Chỉ hủy sứ quân Vệ Sở La đại nhân rất có giao tình với Lưu lão thái gia!
Gã nói tới đây, cười khổ:
- Sở công tử, ngài nói Tô gia đắc tội nhân vật như thế, có thể tốt sao?
Vẻ mặt Sở Hoan ngưng trọng, xem ra Tô gia quả thật chọc phải phiền toái không nhỏ, vị Lưu lão thái gia này đúng là nhân vật mạnh mẽ số một ở phủ Vân Sơn nàu, hắn nhẹ giọng hỏi:
- Chẳng lẽ là đời trước kết thù oán?
Hắn cảm thấy Lâm Lang biết thị phi hiểu lý lẽ, là nữ tử cực kỳ thông minh cơ trí, hẳn sẽ không đi đắc tội vị Lưu lão thái gia này.
Vẻ mặt Trần Đống không tốt, lộ ra thần sắc cổ quái, Sở Hoan cảm thấy quái lạ, chỉ thấy Trần Đống dán lại gần, thấp giọng nói:
- Thù hận ở đây quả thật không phải kết xuống đời trước. Hai năm trước Tô lão đông gia mới qua đời, khi đó Lưu lão thái gia đã đảm nhiệm hội trưởng thương hội hai năm... Tuy rằng thân phận lão ta phú quý, nhưng thương gia phủ Vân Sơn nhiều như mây, tình hình thương hội cũng vô cùng phức tạp, Tô lão đông gia là có tư lịch trong thương hội phủ Vân Sơn, cho nên ngay từ đầu Lưu lão thái gia còn muốn trông cậy vào Tô lão đông gia ổn định thương hội Vân Sơn giúp lão, khi đó giao tình hai người không tệ lắm, theo ta được biết, Lưu lão thái gia liên tục tới Tô gia.
Gã cười cổ quái, nói:
- Lưu lão thái gia trở mặt với Tô gia, thật ra là bởi vì Tô Lâm Lang!
- Chỉ giáo cho?
- Sở công tử, ta cũng là nghe người ta nói, ngài cũng không nên cho là thật.
Trần Đống dự phòng, mới thấp giọng nói:
- Sau khi Tô lão đông gia mất, ngay từ đầu Lưu lão thái gia vô cùng chiếu cố đối với Tô gia, mọi người còn tưởng rằng Lưu lão thái gia nhớ tình cũ với Tô lão đông gia, đều nói Lưu lão thái gia trọng tình nghĩa, ai biết Lưu lão thái gia đã sớm nhìn trúng Tô Lâm Lang. Năm đó Tô Lâm Lang bị Phạm gia khu nhục, sau lại xé rách mặt, Tô lão đông gia đón nàng về nhà mẹ đẻ, Lưu lão thái gia thường xuyên chạy tới Tô gia, tự nhiên là thường xuyên đến năm Tô Lâm Lang, hiện giờ nghĩ tới, lão già kia thường xuyên tới Tô gia, chỉ sợ là không tốt bụng gì, đợi giữa năm, lão chuẩn bị nạp Tô Lâm Lang làm thiếp, bij Tô Lâm Lang mắng to, từ nay về sau hai nhà kết thù hận... Lưu lão thái gia giận dữ, âm thầm thông báo các nhà bán lương không được bán lương cho Tô gia ủ rượu, nói rõ hiện giờ người Tây Lương xâm chiếm Quan Tây Đại Tần ta, các nhà phải tồn lương, để chuẩn bị khi quốc gi cần... Nhìn qua là một lòng vì công, nhưng ngoại trừ Tô gia, những nhà khác đều có thể mua lương, đây rõ ràng là muốn đối phó Tô gia... !
Sở Hoan vẻ mặt lạnh lùng hỏi:
- Năm nay lão bao tuổi?
- Nghe nói gần bảy mươi.
Trần Đống nói:
- Chẳng qua thoạt nhìn bảo dương rất tốt, có chút tinh lực, nhìn qua còn không tới sáu mươi!
Sở Hoan vô cùng tức giận trong lòng, Lưu hội trưởng này gần bảy mươi, lại động tâm đối với một thiếu phụ trẻ tuổi như Lâm Lang, không thực hiện được, lại công nhiên hãm hại, quả nhiên là nhân thần đều phẫn nộ.
Nhưng Đế quốc Đại Tần tôn trọng đạo pháp, điều này vô hình trung ảnh hưởng tới các góc cạnh của Đế quốc Đại Tần, hơn nữa lúc này mọi người rất tin tưởng đối với vận mệnh, lại thêm biểu hiện của Lã đạo trưởng này sâu xa khó hiểu rất có bộ dáng thần thông, điều này khiến Tố Nương vừa không thể tin được lời của lão, rồi lại không dám không tin, cân nhắc xuống, trái lại tỉ lệ tin tưởng nhiều hơn vài phần.
Lã đạo trưởng vuốt râu nói:
- Cô nương, bần đạo vừa mới nói, giữa hai chân mày của cô cố chứa khí xám, nhưng bên trong khí xám lại chứa đỏ tươi... Đây là quẻ cực kỳ cổ quái, mới rồi ta còn chưa thể nhìn ra manh mối trong đó, hiện giờ đã rõ ràng!
Tố Nương mờ mịt nói:
- Ngài hiểu được cái gì?
- Đây là kiếp đào hoa!
Lã đạo trưởng vẻ mặt nghiêm nghị nói.
Tố Nương ngạc nhiên hỏi:
- Kiếp đào hoa? Đây... đây là có ý tứ gì?
Lã đạo trưởng bấm tay tính đi tính lại, thở dài:
- Cô nương, kiếp đào hoa không ứng trên người cô, nhưng đối với cô mà nói, lại là một tai nạn... !
Lão lắc đầu, lại không nói lời nào.
Tố Nương càng nghe càng hồ đồ, hơi nóng vội, hỏi:
- Đạo trưởng, ngài nói rốt cuộc có ý tứ gì? Ta làm sao... làm sao nghe không rõ?
Lã đạo trưởng ngẫm nghĩ một chút, rốt cuộc nói:
- Cô nương, muốn bần đạo nói toạc thiên cơ cứu cô một lần, cũng không phải không thể, nhưng bần đạo lại hỏi cô trước một câu, cô có tin bần đạo hay không?
Tố Nương liếc nhìn Lã đạo trưởng một cái, hơi cúi đầu, khuôn mặt hơi đỏ lên, hai tay vân vê góc áo, có vẻ vô cùng bất an. Nếu nàng tin tưởng Lã đạo trưởng, cũng chẳng khác nào tin câu tính toán “Vợ chồng kiếp trước nhân duyên hiện giờ” kia của Lã đạo trưởng.
Nàng là quả tẩu của Sở Hoan, nói đến những chữ “vợ chồng” “nhân duyên” này với chú em của mình, tự nhiên cảm thấy vô cùng cổ quái, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Lã đạo trưởng thấp giọng nói:
- Nếu cô nương không tin, như vậy bần đạo sẽ không tiếp tục tính toán nữa, hiện giờ cô nương có thể rời đi!
Tố Nương do dự một chút, khuôn mặt xinh đẹp rốt cuộc đỏ lên, có vẻ vô cùng kiều diễm động lòng người, lắp bắp nói:
- Đạo trưởng... Đạo trưởng ngài nói, ta... ta tin tưởng ngài... !
Nàng cảm thấy tim đập gia tốc, hô hấp cũng bắt đầu hơi dồn dập, bộ ngực sữa đầy đặn phập phồng không yên.
Trong mắt Lã đạo trưởng lóe ra ý cười, biểu hiện này của Tố Nương Lã đạo trưởng nhìn trong mắt, chẳng khác nào lão đoán mười không mất tám chín, xem ra quan hệ giữa cô nương này và nam tử kia vô cùng mờ ám, vì thế bình tĩnh nói:
- Một khi đã như vậy, bần đạo cũng sẽ không ngại nói thắng.
Lão dừng một chút, mới nói:
- Cô nương, tình cảm vợ chồng kiếp trước của hai người chưa đoạn, cho nên kiếp này sẽ tiếp tục. Chẳng qua kiếp này tuy rằng nhân duyên trời định, lại tràn đầy trắc trở... Nhân duyên của hai vị, chỉ sợ hơi khó khăn!
Khi nói chuyện Tố Nương che che dấu dấu, khiến Lã đạo trưởng nhạy bén cảm giác được quan hệ giữa nàng và Sở Hoan cũng không tiện kể ra với người. Lã đạo trưởng này đoán ý qua lời nói và sắc mặt cực kỳ lợi hại, liền đoán đôi nam nữ này tám chín phần mười là có ý với nhau, nhưng nếu Tố Nương khó mà nói ra, như vậy bên trong còn có chút gợn sóng, cho nên mới nói ra lời ấy.
Tố Nương nhảy dựng trong lòng, nghe Lã đạo sĩ nói như vậy, cũng dâng lên một cảm giác khác thường, tâm tình phức tạp, nhất thời không nói nên lời.
Lã đạo trưởng thấp giọng nói:
- Bần đạo không nói chuyện trước kia, chỉ nói tướng mạo của cô nương, một kiếp nạn đào hoa lớn ngay ở trước mắt... Nếu không thể phá giải kiếp đào hoa này, nhân duyên kiếp này của hai vị cho dù là trời định, chỉ sợ cũng bởi vì kiếp nạn đào hoa lớn, khó có thể thành được.
- Đạo trưởng, cái gì gọi kiếp đào hoa?
- Kiếp đào hoa là kiếp nhân duyên.
Lã đạo trưởng chậm rãi nói:
- Bần đạo vừa hiểu được, kiếp đào hoa không nở trên người cô nương, mà ở trên người phía nam... Cô nương, bần đạo trực tiếp nói thẳng, nếu không thể phá giải kiếp đào hoa này, có thể trái tim bên trai sẽ bị người khác mang đi, từ đó, nhân duyên này cũng sẽ bị phá!
Tố Nương trừng mắt nhìn, hơi suy nghĩ, hiểu được, vội nói:
- Ý của đạo trưởng là, Nhị lang... Nhị lang thích nữ nhân khác?
Nàng thốt ra lời này, sau khi nói xong, trái lại cảm thấy không ổn, dường như thật sự rất để ý Sở Hoan thích nữ tử khác.
Trong mắt Lã đạo trưởng lộ ra vẻ vui mừng, cô nương này xưng hô nam tử kia là “Nhị lang”, bởi vậy có thể thấy được quan hệ không phải là thấp, cho dù thế nào lão cũng không thể tưởng được, Tố Nương và Sở Hoan chính là quan hệ thúc tẩu.
- Chưa chắc phía nam thích nữ tử khác.
Lã đạo trưởng thấp giọng nói:
- Cũng có thể là nữ tử khác câu dẫn phía nam, cho dù thế nào, từ tướng mạo cô nương có thể thấy được, kiếp đào hoa này khó có thể tránh đi.
Tố Nương ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy Sở Hoan cuối cùng phải lấy vợ, cho dù hắn thích nữ nhân khác, hay là nữ nhân khác thích hắn, đó đều là hoàn toàn chính đáng, lập tức cười nói:
- Đây cũng không phải kiếp đào hoa gì, có người thích hắn cũng chưa chắc không phải chuyện tốt.
Trong lòng nàng lại nghĩ: “Chẳng lẽ lão đạo sĩ này muốn nói, Nhị lang đã từng qua lại với nữ tử khác... Hôn nhân đại sự, lệnh cha me, lời mai mối, tuổi Nhị lang như vậy, cũng nên cưới người vợ, trở lại còn phải cẩn thận nói chuyện này với mẹ”. Lúc này nàng đã quên câu “vợ chồng kiếp trước” của Lã đạo trưởng.
Lã đạo trưởng còn tưởng rằng Tố Nương làm vậy bởi ngại ngùng, cười ha ha vuốt râu nói:
- Cô nương đúng là nghĩ thoáng. Chỉ là bần đạo nói toạc thiên cơ, thực sự muốn nói rõ ràng. Một khi kiếp đào hoa đến, như vậy trong lòng phía nam sẽ không còn chốn dung thân cho cô nương, lời nói và hành động của cô nương, phía trai sẽ không để trong lòng, thậm chí sẽ không để ý bất cứ cảm thụ gì của cô nương, trái tim của hắn đã bị người khác chiếm đi, mà ước định nhân duyên kiếp này với hắn ở kiếp trước, sẽ trở thành mộng ảo!
Tố Nương nghe vậy, không biết vì sao, trong lòng đột nhiên có cảm giác cực kỳ mất mát.
Nếu chỉ nói Sở Hoan phải lấy vợ, có lẽ Tố Nương không có bất luận để ý gì, nhưng lão đạo sĩ này lại luôn miệng nói, một khi Sở Hoan gặp kiếp đào hoa, trong lòng sẽ không dung được nàng, điều này lại khiến Tố Nương cảm thấy rất không thoải mái.
Cũng không phải nàng thật sự có suy nghĩ không an phận gì, dù sao trở ngại lễ giáo, một quả tẩu như nàng và chú em chồng thật sự muốn có phát triển gì, dường như rất vớ vẩn, Tố Nương cũng không để ý thế nào, nhưng nếu trong lòng Sở Hoan không có một mảnh đất của mình, điều này lại khiến Tố Nương cảm thấy bị vứt bỏ, bắt đầu thương tâm.
Tuy rằng cảm xúc này không biểu hiện ra ngoài, nhưng trong đối mắt hơi lộ ra vẻ ảm đạm, Lã đạo trưởng nhìn xem rõ ràng.
- Cô nương, hai người là vợ chồng kiếp trước, ông trời chú định kiếp này gặp lại nhau tiếp tục nhân duyên... Câu cửa miệng nói rất hay, thà hủy mười tòa miếu, không phá một cửa thân, bần đạo là người xuất gia, làm điều tốt giúp mọi người, thầm muốn giúp hai người phá giải kiếp đào hoa mà thôi.
Lã đạo trưởng nghiêm trang nói.
Tố Nương lo nghĩ, trong lòng vô cùng phức tạp, nhíu mày lại, sau khi do dự một lúc lâu, mới nói:
- Lời ngươi nói... ta không tin... ngươi toàn nói bậy... !
- Cô nương không tin lời nào?
Lã đạo trưởng nhíu mày nói.
- Ngươi nói kiếp trước ta và hắn... kiếp trước là... là cái kia, ta... ta không tin.
Tố Nương nghĩ một đằng nói một nẻo:
- Không có bằng chứng, ngươi thuận miệng nói ra, ta không tin ngươi... !
Hiện giờ nàng vô cùng bực bội trong lòng, đứng dậy ói:
- Ngươi nói, thầy tướng số không cần mất tiền, ta... ta không có tiền cho ngươi!
Nàng xoay người muốn đi.
Lã đạo trưởng đột nhiên cười lên ha ha, Tố Nương quay đầu lại hỏi:
- Ngươi cười cái gì?
- Cô nương, cô không tin bần đạo nói thẳng, bần đạo cũng không trách cô. Chúng sinh tầm thường, cảm thấy khó nhìn thấu sinh tử luân hồi.
Lã đạo trưởng thản nhiên nói, lấy một lá bùa màu vàng từ trong túi áo ra, đưa qua nói:
- Cô nương, nếu cô không tin, đây là chứng cớ, không ngại cầm lấy!
Tố Nương nhíu mày đi trở lại hai bước, cũng không dám nhận, hỏi:
- Đây.... đây là cái gì?
Lã đạo trưởng đang muốn nói chuyện, chợt nghe được trên đường xôn xao một hồi. Tố Nương quay đầu nhìn, chỉ thấy mọi người đều tránh ra ven đường, một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá đang chậm rãi chạy trên đường.
Xe ngựa kia trang trí vô cùng xa hoa, chỉ bên ngoài đã vô cùng quý khí, bên trong tự nhiên càng không cần phải nói. Bên cạnh xe ngựa, có vài tên tùy tùng áo gấm đeo đao, đám người cao lớn nhìn qua rất uy mãnh.
Xe ngựa kia chậm rãi chạy, mành cửa xe chỉ lộ ra một khe hở rất nhỏ, trong khe hở tối mờ, một ánh mắt đục ngầu đang nhìn từ trong ra ngoài, có lẽ ánh mắt kia có thể nhìn rõ hết thảy ngoài xe, nhưng người bên ngoài lại rất khó nhìn thấy tình trạng bên trong.
Xe ngựa đi qua quẻ quán, ánh mắt Lã đạo chưởng đối diện với ánh mắt đục ngầu trong xe ngựa, ánh mắt kia nhìn Lã đạo trưởng, lập tức lại nhìn tới người Tố Nương.
Tuy rằng Tố Nương quần áo mộc mạc dáng vẻ quê mù, nhưng diện mạo mang theo vài phần xinh đẹp, nốt ruồi đỏ dưới môi tăng thêm vẻ quyến rũ tự nhiên, không hề tục khí son phấn, tươi mát tự nhiên, mang theo khí chất nữ tử giản dị nhà nông.
Ánh mắt đục ngầu trong xe ngựa kia lộ ra ý cười, xe ngựa cũng không dừng, trong tiếc lốc cốc, rất nhanh rời khỏi quẻ quán.
Mặc dù Tố Nương hơi kỳ quái, nhưng phủ thành quá nhiều xe ngựa, nàng cũng không thèm để ý, trong lòng còn nhớ lời Lã đạo trưởng, quay đầu nhìn về phía lá bùa màu vàng kia, hỏi:
- Đạo trưởng, ngươi nói đây là chứng cớ gì?
Lã đạo trưởng vẫy tay, Tố Nương suy nghĩ một chút, tới gần, lúc này Lã đạo trưởng mới thấp giọng nói:
- Đây là phù nhân duyên kiếp trước, cô không tin bần đạo thì thôi, nhưng lá bùa này có thể tính ra kiếp trước cô vài nam tử kia có phải vợ chồng hay không!
Tố Nương ngạc nhiên nói:
- Còn có vật như vậy sao?
Nàng không kìm nổi nhận lấy, nhìn hai mặt, chớ nói tranh vẽ, cho dù một chữ cũng không nói, hai bên đều trống không.
Mày Tố Nương nhíu chặt, nói:
- Đạo trưởng, ta không thấy!
- Cô nương không cần nóng vội.
Lã đạo trường cười thần bí:
- Cô hãy cầm lá bùa này, buổi tối lúc ngủ đè một đêm... Đợi buổi sáng hôm sau lại nhìn.
Lão thấp giọng nói:
- Nếu bên trên không có bất luận dấu hiện gì, như vậy bần đạo nói xằng nói bậy, nhưng nếu bên trên có thiên tướng hiện ra, đến lúc đó cô sẽ hiểu chuyện gì xảy ra.
Tố Nương nửa tin nửa ngờ.
Lã đạo trưởng lại nói:
- Cô nương, cô thu hồi phù nhân duyên trước, bần đạo có thể nói cho cô, việc này ngoại trừ hai ta ra, không thể để những người khác biết, ngay cả nam tử kia cũng không thể để hắn biết được, nếu không kiếp đào hoa đến, cô để lộ thiên cơ trước, bần đạo muốn phá giải cũng không được.
Lão thấy Tố Nương vẻ mặt mờ mịt, tiếp tục nói:
- Chỉ sợ kiếp đào hoa sẽ đến rất nhanh, trước đó, nếu cô nương tin tưởng bần đạo, thì một mình tiến đến, bần đạo dạy cô phương pháp hóa giải, một khi kiếp đào hoa thật sự tới rồi, cô nương mới đền cầu phá giải, lúc đó đã muộn rồi, bần đạo cũng bất lực.
Tố Nương vội hỏi:
- Nếu ngươi có thể phá giải kiếp đào hoa, vì sao hiện giờ không nói cho ta biết phương pháp phá giải?
- Đây là thiên cơ.
Lã đạo trưởng thần bí nói:
- Thiên cơ không thể tiết lộ, muốn phá giải thiên cơ, nhất định phải bí ẩn mới được.
Lão thấp giọng:
- Nếu cô nương thật sự muốn phá giải, vậy lựa chọn thời gian khác, âm thầm tìm ta, tuyệt đối không thể để người nhà biết được hành tung, nếu không ai cũng biết việc này, sẽ không còn là thiên cơ huyền diệu.
Lão nâng tay:
- Lời đã hết, tin hay không, đều ở cô nương, hôm nay chỉ có thể nói cho cô nương tới đây, cô nương có thể đi rồi!
Tố Nương do dự một hồi, vẫn nửa tin nửa ngờ, dù sao lời Lã đạo trưởng này thật sự quá vớ vẩn, tuy nàng là nữ tử quê mùa, cũng không dám hoàn toàn tin tưởng.
Nhận phù nhân duyên, lúc này Tố Nương mới đầy bụng tâm sự bước về phía trước, trong đầu tràn đầy lời Lã đạo sĩ.
Tố Nương hoang mang lo sợ đi vào trong đám người, mãi đến khi không thấy bóng nàng, Lã đạo trưởng mới lộ ra nụ cười cổ quái, đột nhiên một người chui ra từ bên cạnh, đúng là nam tử gầy đến nói lời cảm tạ lúc trước kia.
Nam tử gầy cười ha ha nói:
- Đạo trưởng, sao lần này lại là thôn phụ? Tuy nói bộ dáng coi như xinh đẹp, chỉ là quá mức quê mùa, chỉ sợ người kia nhìn không trúng... !
Lã đạo trưởng liếc mắt nhìn gã, thản nhiên nói:
- Ngươi biết cái gì? Đây mới là thật sự là nhân đỉnh cực phẩm!
- Sao ta nhìn không ra được?
- Ngươi có năng lực nhìn ra cái gì?
Lã đạo trưởng tức giận nói:
- Nữ tử này mày khóa eo thẳng, cổ nhỏ lưng thẳng, nhìn tuổi nàng sớm là vợ người, nhưng lại vẫn là tấm thân trinh nữ... Thân thể chín mọng như thế, mới là nhân đỉnh cực phẩm, thật khó tìm!
Lão cười ha ha:
- Ngươi yên tâm, lần này bên kia nhất định vừa lòng!
Nam tử gầy vuốt cằm, hơi lo lắng nói:
- Ngươi nói nàng còn quay lại?
Lã đạo trưởng cười ha ha, thản nhiên nói:
- Trước kia ngươi đã thấy được người không trở về chưa?
...
...
Tố Nương gặp gỡ trên đường, lúc này Sở Hoan hoàn toàn không biết gì cả, lúc này hắn chỉ cảm thấy hứng thú đối với khốn cảnh của Tô gia, hy vọng có thể biết được một chút tình huống cụ thể trong miệng đông gia hiệu vải Trần Đống.
Sở Hoan nghe nói Tô gia đắc tội nhân vật lớn, lại hơi ngạc nhiên, nhẹ giọng hỏi:
- Trần đông gia nói đại nhân là chỉ ai?
Trần Đống do dự một chút, cuối cùng nói:
- Thật ra chuyện này cũng có không ít người biết, chỉ là không ai dám nói ra ngoài mà thôi!
Gã dừng một chút, mới nói:
- Tô gia đắc tội, đúng là hội trưởng thương hội phủ Vân Sơn chúng ta!
- Hội trưởng thương hội?
Sở Hoan nhíu mày, lập tức cười lạnh nói:
- Hội trưởng thương hội, đó là xúc tiến phối hợp phát triển buôn bán địa phương, theo ta được biết, rượu nghiệp Tô gia là số một số hai ở toàn bộ phủ Vân Sơn, thương gia như vậy, phải đến đỡ mới đúng, vì sao còn muốn đả kích? Hơn nữa Tô Đại đông gia cũng không phải người không nói đạo lý, làm việc quy củ, tại sao hội trưởng thương hội lại dán mắt Hòa Thịnh Tuyền?
Trần Đống gật đầu nói:
- Sở công tử nói rất đúng. Thật ra lúc Tô lão đông gia còn sống, cũng là người đức cao vọng trong ở thương giới phủ Vân Sơn ta, thương hội hàng năm, bốn chiếc ghế đầu, luôn có một chiếc là vị trí của Tô lão đông gia. Tô gia chuyển tới từ Quan Tây, nhưng khi đi vào phủ Vân Sơn, đều làm việc theo quy củ phủ Vân Sơn, nhân phẩm danh tiếng vô cùng tốt.
- Nếu đã như vậy, hiện giờ Tô gia bị chèn ép, ta lại xem không rõ!
Sở Hoan nhíu mày, Lâm Lang vô cùng chiếu c ố hắn, chẳng những mạo hiểm đánh thiên trống vì hắn, hơn nữa còn dùng biện pháp báo đáp khác tặng mình một tòa nhà, để người nhà mình sống thoải mái, Sở Hoan tự nhiên là để ý chuyện của Tô gia, nếu có cơ hội, tự nhiên phải trợ giúp Lâm Lang.
Trần Đống muốn nói lại thôi, dường như khó mà nói, do dự một chút, thấy Sở Hoan nhìn mình, cuối cùng cười khổ nói:
- Có lẽ Sở công tử không biết, hội trưởng thương hội phủ Vân Sơn Lưu lão thái gia cũng không chỉ có một thân phận này, lão còn một thân phận khác, cũng rất cao quý, là khâm phong Quang Lộc Đại Phu, đó chính là tước vị tam phẩm!
Sở Hoan hơi kinh ngạc, ngạc nhiên nói:
- Quang Lộc Đại Phu đảm nhiệm hội trưởng thương hội?
- Đúng là như thế.
Trần Đống chậm rãi nói:
- Theo ta được biết, rất ít quan viên triều đình tham dự việc thương giới, dù sao đó là hành vi tự làm thấp thân phận của mình. Tuy nói Lưu lão thái gia là trí sĩ trong kinh, nhưng không chỉ quan chức, lại có tước vị trong người, thân phận cao quý, vốn không nên nhúng tay chuyện thương giới... Nhưng bốn năm trước, Hộ bộ trong kinh hạ một ủy dụ, bổ nhiệm Lưu lão thái gia đảm nhiệm chức hội trưởng thương hội. Lúc ấy tin tức truyền đến, toàn bộ thương giới phủ Vân Sơn rung chuyển trời đất, tất cả mọi người giật mình kinh hãi.
Sổ Hoan hơi trầm ngâm, mới thản nhiên cười nói:
- Có hành động chắc chắn có mưu cầu... Dùng thân phận Quang Lộc Đại Phu đảm nhiệm hội trưởng thương hội, vị Lưu lão thái gia này tự nhiên sẽ không phải không có hoạt động.
Trần Đống miễn cưỡng cười, mới nói:
- So với hội trưởng thương hội các châu phủ khác, quyền lực trong tay Lưu lão thái gia này lớn hơn... Ti Hộ bộ phủ Vân Sơn chúng ta điều lệnh, có đôi khi kém một câu của Lưu lão thái gia. Những kinh thương chúng ta ngẫu nhiên lén nói đùa, dều nói có thể bỏ Ti Hộ bộ phủ Vân Sơn, toàn một đám nhàn rỗi, toàn bộ nha môn không bằng một ngón tay của Lưu lão thái gia... Ngay cả Tổng đốc đại nhân, cũng phải cho Lưu lão thái gia vài phần mặt mũi, mà Chỉ hủy sứ quân Vệ Sở La đại nhân rất có giao tình với Lưu lão thái gia!
Gã nói tới đây, cười khổ:
- Sở công tử, ngài nói Tô gia đắc tội nhân vật như thế, có thể tốt sao?
Vẻ mặt Sở Hoan ngưng trọng, xem ra Tô gia quả thật chọc phải phiền toái không nhỏ, vị Lưu lão thái gia này đúng là nhân vật mạnh mẽ số một ở phủ Vân Sơn nàu, hắn nhẹ giọng hỏi:
- Chẳng lẽ là đời trước kết thù oán?
Hắn cảm thấy Lâm Lang biết thị phi hiểu lý lẽ, là nữ tử cực kỳ thông minh cơ trí, hẳn sẽ không đi đắc tội vị Lưu lão thái gia này.
Vẻ mặt Trần Đống không tốt, lộ ra thần sắc cổ quái, Sở Hoan cảm thấy quái lạ, chỉ thấy Trần Đống dán lại gần, thấp giọng nói:
- Thù hận ở đây quả thật không phải kết xuống đời trước. Hai năm trước Tô lão đông gia mới qua đời, khi đó Lưu lão thái gia đã đảm nhiệm hội trưởng thương hội hai năm... Tuy rằng thân phận lão ta phú quý, nhưng thương gia phủ Vân Sơn nhiều như mây, tình hình thương hội cũng vô cùng phức tạp, Tô lão đông gia là có tư lịch trong thương hội phủ Vân Sơn, cho nên ngay từ đầu Lưu lão thái gia còn muốn trông cậy vào Tô lão đông gia ổn định thương hội Vân Sơn giúp lão, khi đó giao tình hai người không tệ lắm, theo ta được biết, Lưu lão thái gia liên tục tới Tô gia.
Gã cười cổ quái, nói:
- Lưu lão thái gia trở mặt với Tô gia, thật ra là bởi vì Tô Lâm Lang!
- Chỉ giáo cho?
- Sở công tử, ta cũng là nghe người ta nói, ngài cũng không nên cho là thật.
Trần Đống dự phòng, mới thấp giọng nói:
- Sau khi Tô lão đông gia mất, ngay từ đầu Lưu lão thái gia vô cùng chiếu cố đối với Tô gia, mọi người còn tưởng rằng Lưu lão thái gia nhớ tình cũ với Tô lão đông gia, đều nói Lưu lão thái gia trọng tình nghĩa, ai biết Lưu lão thái gia đã sớm nhìn trúng Tô Lâm Lang. Năm đó Tô Lâm Lang bị Phạm gia khu nhục, sau lại xé rách mặt, Tô lão đông gia đón nàng về nhà mẹ đẻ, Lưu lão thái gia thường xuyên chạy tới Tô gia, tự nhiên là thường xuyên đến năm Tô Lâm Lang, hiện giờ nghĩ tới, lão già kia thường xuyên tới Tô gia, chỉ sợ là không tốt bụng gì, đợi giữa năm, lão chuẩn bị nạp Tô Lâm Lang làm thiếp, bij Tô Lâm Lang mắng to, từ nay về sau hai nhà kết thù hận... Lưu lão thái gia giận dữ, âm thầm thông báo các nhà bán lương không được bán lương cho Tô gia ủ rượu, nói rõ hiện giờ người Tây Lương xâm chiếm Quan Tây Đại Tần ta, các nhà phải tồn lương, để chuẩn bị khi quốc gi cần... Nhìn qua là một lòng vì công, nhưng ngoại trừ Tô gia, những nhà khác đều có thể mua lương, đây rõ ràng là muốn đối phó Tô gia... !
Sở Hoan vẻ mặt lạnh lùng hỏi:
- Năm nay lão bao tuổi?
- Nghe nói gần bảy mươi.
Trần Đống nói:
- Chẳng qua thoạt nhìn bảo dương rất tốt, có chút tinh lực, nhìn qua còn không tới sáu mươi!
Sở Hoan vô cùng tức giận trong lòng, Lưu hội trưởng này gần bảy mươi, lại động tâm đối với một thiếu phụ trẻ tuổi như Lâm Lang, không thực hiện được, lại công nhiên hãm hại, quả nhiên là nhân thần đều phẫn nộ.
Bình luận facebook