Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 188: Ca Ca
1.
Ta đưa mắt nhìn kẻ đã đánh bại mình ở Đại Hội Tiên Minh.
Nụ cười trên môi Việt Thiên ánh lên sự vui mừng khôn xiết.
"Ca ca, ta đã trở về."
Ta chau mày nhìn người trước mắt một cách quái dị, rồi hỏi:
"—Tại sao ngươi lại gọi ta là ca ca?"
Lúc đó trong đầu ta chỉ nghĩ, hai người bọn ta gặp nhau lần đầu ở Đại Hội Tiên Minh, còn chưa tới mức gọi là người quen, sao có thể xưng huynh gọi đệ.
Ta vừa dứt lời, thì nụ cười rạng rỡ trên mặt Việt Thiên liền trở nên cứng đơ.
"Ca ca... là ta... Kim Tử đây."
Ta chau mày:
"Tên ngươi không phải Việt Thiên sao? Tại sao lại dám lẻn vào Thiên Cung?"
Đến lúc này, sắc mặt Việt Thiên đột ngột trở nên tối tăm. Hắn bất ngờ ép sát, túm lấy tay ta, gào lên:
"Tại sao?!! Tại sao lại không nhớ ta? Ngươi biết ta để trở về tìm ngươi đã tốn bao nhiêu công sức hay không?!!"
Thái độ biến hóa bất thường của người kia không thể không khiến người ta đề phòng. Việt Thiên vừa chạm vào người ta, ta liền không chút lưu tình thẳng tay đánh hắn bay ra xa.
Việt Thiên có lẽ không ngờ tới ta sẽ phản ứng mạnh như vậy, một chút cũng không đề phòng, lãnh trọn chiêu thức.
Ta nhìn thấy cảnh này cũng không thương cảm gì với kẻ dám đột nhập vào Thiên Cung, mạo phạm thái tử, lập tức triệu người tới giải hắn đi.
Thế nhưng người của ta còn chưa kịp làm gì, thì người của phụ hoàng đã chạy đến. Nhìn thấy cảnh tượng lúc đó, bọn chúng liền thốt lên:
"Thái tử, tại sao người lại đánh trọng thương khách quý của Tiên Quân như vậy?"
2.
Phụ hoàng ta khi đó hoàn toàn không biết được Việt Thiên chính là đứa con bị mình vứt bỏ khi xưa.
Sau Đại Hội Tiên Minh, người chỉ nghĩ hắn là nhân tài hiếm hoi, lập tức mời đến Thiên Cung làm khách quý, muốn chiêu mộ.
Khi ấy, ta biết mình vừa đả thương khách quý của phụ hoàng, trong lòng không khỏi cảm thấy hổ thẹn, trách bản thân đã quá nóng nẩy.
Ta lập tức chạy đến xem hắn có sao không.
Giá mà lúc đó ta biết trước Việt Thiên là một kẻ điên.
Ta vừa tiến lại gần, tên điên đó đã đột ngột đứng dậy, lao về phía ta.
Trong khoảnh khắc, ta đã bị hắn túm áo, hét vào mặt:
"TẠI SAO LẠI KHÔNG NHỚ TA, TẠI SAO?"
Vừa quát, gân máu trong mắt hắn vừa nổi lên dày đặc, rõ ràng là đang vô cùng kích động.
Giống như thể việc ta có nhớ hắn hay không liên quan đến sống chết vinh nhục một đời của hắn vậy.
3.
Việt Thiên chạm lên vai ta.
Ta tức giận hất tay hắn ra, xiềng xích trên chân lập tức kêu lên dữ dội.
"Đừng chạm vào ta!"
Thế nhưng cổ tay lại bị nắm chặt lấy.
"Ca ca tức giận sao?"
Giọng nói của người kia chậm rãi vang lên:
"Tức giận là tốt. Ngươi tức giận khi nhìn thấy ta, nghĩa là sẽ không quên ta được nữa."
4.
Sau khi mạo phạm thái tử là ta, Việt Thiên lập tức bị mang đi.
Ta đối với việc này cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng mình xui xẻo, gặp phải một tên tu luyện quá mức tẩu hỏa nhập ma mà thôi.
Thế nhưng điều ta không ngờ được là phụ hoàng sau khi biết được việc này, vẫn quyết định giữ tên điên đó lại làm khách khanh.
Ta ban đầu có hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó cũng mặc kệ. Dù sao Thiên Cung cũng không đến mức không dung được một kẻ điên.
Khi ấy ta không biết rằng, nửa tháng kế tiếp, tiếng tăm Việt Thiên đã muốn nhấn chìm cả Thiên Cung. Ai cũng nói hắn tu vi cao, phong thái hòa nhã, là bậc hiền tài trăm năm hiếm có.
Dường như muốn lấn át cả ta.
Bao nhiêu việc quan trọng ở Thiên Cung phụ hoàng đều tin tưởng giao cho hắn.
Khiến ta từ thái tử Thiên Cung, trở thành một kẻ nhàn rỗi không có việc làm.
Mặc dù trong lòng không hẳn là không để ý, nhưng ta tự dặn mình không thể nhỏ mọn như vậy, tập trung nâng cao thực lực bản thân.
5.
Bây giờ ta nghĩ lại.
Lần đó, Việt Thiên có tự gọi mình là Kim Tử.
Không biết cái tên này hắn lấy từ đâu, nhưng ta bắt đầu cảm thấy quen quen, mấy ngay qua cứ quẩn quanh trong tâm trí.
Đang suy nghĩ, thì Việt Thiên bất ngờ cầu kiến ta.
Ta tuy không có thiện cảm với hắn, nhưng cũng không thể không nể mặt người được phụ hòang trọng dụng, liền cho hắn vào.
Ban đầu ta còn nghĩ hắn có việc quan trọng gì cần báo nên mới tới đây.
Nhưng không.
Hắn tới để tặng ta kiếm.
Hai mắt Việt Thiên nhìn ta long lanh đầy mong chờ, nói rằng đây là Thần Kiếm Thượng đẳng do một vị Kiếm sư nổi danh đời trước để lại, vạn kim khó cầu.
Lớn lên ở Thiên Cung, ta không lạ lẫm gì mấy trò nịnh nọt lấy lòng này.
Sớm không có thiện cảm với hắn, ta bảo kiếm tốt như vậy ta không thiếu, hắn cứ giữ lại mà dùng.
Thấy ta không nhận bảo kiếm, Việt Thiên liền lấy ra một viên Dạ Minh Châu, chất ngọc sáng trong, linh khí ẩn hiện, vừa nhìn là biết là pháp bảo tốt.
Hắn nói nếu ta không thích thanh kiếm kia, thì có thể xem thử vật này.
Ta lại nói, thái tử tu chân giới ta đối với dạ minh châu không thấy có gì mới mẻ.
Thế là Việt Thiên lại tiếp tục lấy ra kiếm tịch, pháp bảo, đan dược vô số loại dâng lên trước mặt ta.
Ta nhìn thấy hắn nỗ lực lấy lòng mình như vậy thì không biết là nên cảm thấy buồn cười hay đề phòng.
Nên tất cả ta đều không nhận.
Đến khi món cuối cùng được lấy ra cũng bị ta từ chối, sắc mặt tràn ngập hy vọng của Việt Thiên đột ngột tối xuống, cố gắng vớt vát mặt mũi:
"Điện hạ, nếu cái gì người cũng không thích, vậy chí ít có thể để ta mời người một bữa cơm được không?"
Ta nhướng mày, tại sao ta lại phải dùng cơm với một tên thuộc hạ như hắn?
"Nếu ngươi không có chuyện gì để nói thì bổn điện hạ còn có việc bận cần làm."
Cho người tiễn khách, ta liền đứng dậy rời khỏi.
Ngay cả ngoái lại nhìn một cái cũng không.
6.
Ta trừng mắt nhìn tên ma đầu trước mặt.
Tay bị giữ lấy, ta ra sức vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng chỉ khiến xiềng xích kêu lên càng thêm chói tai.
"Cút!" Ta quát.
Việt Thiên vẫn từ tốn, dùng giọng khuyên giải nói:
"Ca ca, ta nghe hạ nhân báo lại, phục sức ta cho người mang tới, ngươi không thèm mặc."
Ta không để ý những lời dư thừa hắn nói, lại quát:
"Cút cho khuất mắt ta."
Việt Thiên vẫn bình thản nói tiếp:
"Ngay cả bảo vật ta mang đến trang hoàng cho điện của ngươi, ngươi đều đập nát hết cả."
Nói tới đây, bàn tay kia siết lấy ta càng thêm chặt, đau đớn đột ngột ùa tới.
"Ôn Việt Thiên, ngươi buông ta ra!"
Việt Thiên vẫn cứ nói:
"Hạ nhân còn báo lại, mấy ngày qua người chưa ăn gì cả. Kim đan của ngươi đã không còn, nếu không chịu ăn cơm, thì sẽ không có sức. Ngươi không có sức, ta sẽ đau lòng."
Nói tới đây, hắn liền thô bạo cầm tay ta đè mạnh xuống giường:
Ta nghiến răng: "Dù ta có chết cũng không can hệ gì đến ma đầu nhà ngươi."
Ánh mắt Việt Thiên chợt trở nên sâu lắng, hắn nhếch môi, như cười như không mà nói:
"Ca ca, tại sao tình cảm của ta, dù là thành kính dâng lên hay là cưỡng chế ép buộc..."
Hắn cúi xuống, áp sát mặt lên người ta, thanh âm nặng nề:
"... người cũng đều không tiếp nhận vậy?"
7.
Sau ngày hôm đó, ta không khỏi cảm thấy nghi ngờ Việt Thiên. Rốt cuộc hắn đến lấy lòng ta là có mục đích gì?
Băn khoăn, ta liền cho người đi điều tra thân thế của hắn.
Nhưng lại chẳng tìm được gì.
Một người sống trên đời, vậy mà xuất thân, quê quán, người thân, bằng hữu tất cả đều không có chút dấu tích?
Ta có trực giác không lành.
Cái tên đó nhất định không phải thứ tốt đẹp gì.
8.
Những ngày kế tiếp, Việt Thiên hôm nào cũng đến điện ta cầu kiến.
Khi thì dâng lễ vật, khi thì muốn cùng luyện tập, khi thì lại muốn mời ta ăn cơm, khi thì muốn cùng ta bàn bạc chuyện công.
Đến khi hết cớ để nói, hắn liền đứng trước mặt ta thừa nhận mình chỉ muốn đến nhìn ta một cái, sau đó liền luống cuống rời đi.
Dần dà, ta không nể mặt hắn như trước nữa, mỗi lần hắn đến đều lấy cớ không khỏe mà từ chối tiếp chuyện.
Hôm nay, ta đi thăm mẫu hậu.
Mẫu hậu ta và phụ hoàng vốn không hòa hợp, từ trước khi ta ra đời, người vẫn luôn bị phụ hoàng giam lỏng trong tẩm cung của mình.
Bởi vì từ nhỏ sự tình đã thế, ta cũng chưa từng thắc mắc việc này.
Vừa đến trước tẩm điện của mẫu hậu, ta lại đụng trúng phụ hoàng vừa mới đi ra.
Cùng với Việt Thiên.
Người liền cho gọi ta đi theo, có việc cần bàn.
Chuyện là mấy tháng gần đây, ở tu chân giới không hiểu sao lại có không ít nhân sĩ đột nhiên mất tích, sống chết không rõ.
Phụ hoàng muốn ta điều tra vụ này.
Nghe xong, ta không khỏi ngỡ ngàng. Từ khi Việt Thiên xuất hiện, hắn làm gì cũng có hiệu suất hơn ta, dần dần, mọi việc quan trọng phụ hoàng đều giao cho hắn.
Ta còn ngỡ mình bị người bỏ quên mất rồi.
Mừng rỡ, ta nhận lệnh, lập tức bắt tay vào điều tra.
9.
Sau một thời gian, ta phát hiện, những người mất tích thực chất là do bị ma tộc bắt cóc, hút linh khí đến chết, xác đều ném tại hẻm núi ngay biên giới ma tộc. Nơi này ít người qua lại nên bấy lâu nay không phát hiện ra.
Hai bên tiên - ma bọn ta trước giờ không chung đụng. Bây giờ ma tộc lại hoành hành ở chỗ bọn ta, đúng là tin tức chấn động.
Phụ hoàng lập tức lệnh cho ta đẩy mạnh điều tra, nhanh chóng tiêu diệt lũ ma đầu dám xâm phạm địa bàn đạo giới.
Nhưng đám ma tộc kia quá mức gian xảo, biết cách thay đổi hình dáng trà trộn vào giữa loài người. Dù ta cố gắng thế nào cũng không tìm ra manh mối.
Ngay thời điểm đó thì ta biết tin, trọng trách lần này được giao cho ta là do Việt Thiên tiến cử ta với phụ hoàng.
Chứ hắn mới là lựa chọn đầu tiên.
Thái tử như ta mà phải cần một tên thuộc hạ tiến cử, vốn trong lòng đã không thoải mái. Nếu trọng trách được giao còn không hoàn thành thì sẽ mất mặt đến mức nào nữa.
Giữa lúc không biết làm thế nào thì mật thám báo tin.
Bọn họ phát hiện, mấy ngày gần đây, tên Việt Thiên đó thường xuyên nửa đêm lẻn ra ngoài, hành vi khả nghi bất thường.
Bây giờ ta nghĩ lại, từ khi xuất hiện, cái tên đó đã hành xử khác thường.
Thế là một đêm nọ, ta đích thân dẫn người mai phục, bám theo hắn.
10.
Máu chảy lênh láng, thi trải bạt ngàn.
Ta kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Chỉ trong một đêm mà lũ ma tộc đã tàn sát cả một ngôi làng. Nơi đây không có tu giả, chỉ có thường dân bách tính hiền lành vô tội.
Mà đứng trước vô số xác chết người ma lẫn lộn lúc này chính là— Việt Thiên.
Toàn thân hắn đầy máu.
Khắp người tỏa ra ma khí.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Việt Thiên chính là ma tộc giả dạng lẻn vào Thiên Cung.
Biết được sự thật, trong lòng ta phẫn nộ cho những người bị hắn sát hại.
Nhưng cũng ân ẩn cảm giác vui mừng.
Nhìn thấy ta, hai mắt hắn liền lộ ra vẻ kinh hoàng, run rẩy nói:
"Ca... không điện hạ, không phải như người nghĩ đâu."
Ta không muốn phí thời gian nghe tên ma tộc thấp hèn đó nhiều lời, lập tức cho người bắt trói hắn lại.
Giải về Thiên Cung.
11.
Yết hầu bị Việt Thiên túm lấy, ta theo phản xạ muốn đá hắn ra, nhưng lại bị xiềng xích ngăn cản.
Việt Thiên nhìn ta, mỉm cười:
"Ca ca, mặc dù bị ngươi quên lãng khiến ta rất đau khổ, nhưng ta vẫn dặn với lòng, chỉ cần ta cố gắng thì ngươi sẽ lại chú ý đến ta. Báo hại ta nhiều ngày kế tiếp tìm đủ cách bám theo ngươi như một con chó, làm đủ trò lấy lòng. Nghe nói ngươi thích bảo vật, ta liền lặn lội thu thập đủ món mang tới. Tiên Quân không trọng dụng ngươi nữa, ta tìm cách tiến cử ngươi. Ngươi không tìm được manh mối, ta nửa đêm lẻn ra ngoài giúp ngươi điều tra."
"Ta chưa từng bảo ngươi làm mấy trò đó!"
Ta trừng mắt với Việt Thiên, bên má lại vô tình cảm thấy âm ấm. Nhìn lại mới phát hiện, là nước mắt từ đâu rơi xuống.
Bàn tay kia càng siết chặt yết hầu, khiến ta không thở được.
Việt Thiên vẫn cứ nói:
"Thế nhưng ta vạn vạn lần không ngờ được, những thứ ta dốc lòng làm vì ngươi, chỉ lại khiến bản thân xém tí nữa..."
Bên khóe mắt lệ thành hai dòng, đường môi lại cong lên đầy cợt giễu.
"... hồn phi phách tán."
Ta đưa mắt nhìn kẻ đã đánh bại mình ở Đại Hội Tiên Minh.
Nụ cười trên môi Việt Thiên ánh lên sự vui mừng khôn xiết.
"Ca ca, ta đã trở về."
Ta chau mày nhìn người trước mắt một cách quái dị, rồi hỏi:
"—Tại sao ngươi lại gọi ta là ca ca?"
Lúc đó trong đầu ta chỉ nghĩ, hai người bọn ta gặp nhau lần đầu ở Đại Hội Tiên Minh, còn chưa tới mức gọi là người quen, sao có thể xưng huynh gọi đệ.
Ta vừa dứt lời, thì nụ cười rạng rỡ trên mặt Việt Thiên liền trở nên cứng đơ.
"Ca ca... là ta... Kim Tử đây."
Ta chau mày:
"Tên ngươi không phải Việt Thiên sao? Tại sao lại dám lẻn vào Thiên Cung?"
Đến lúc này, sắc mặt Việt Thiên đột ngột trở nên tối tăm. Hắn bất ngờ ép sát, túm lấy tay ta, gào lên:
"Tại sao?!! Tại sao lại không nhớ ta? Ngươi biết ta để trở về tìm ngươi đã tốn bao nhiêu công sức hay không?!!"
Thái độ biến hóa bất thường của người kia không thể không khiến người ta đề phòng. Việt Thiên vừa chạm vào người ta, ta liền không chút lưu tình thẳng tay đánh hắn bay ra xa.
Việt Thiên có lẽ không ngờ tới ta sẽ phản ứng mạnh như vậy, một chút cũng không đề phòng, lãnh trọn chiêu thức.
Ta nhìn thấy cảnh này cũng không thương cảm gì với kẻ dám đột nhập vào Thiên Cung, mạo phạm thái tử, lập tức triệu người tới giải hắn đi.
Thế nhưng người của ta còn chưa kịp làm gì, thì người của phụ hoàng đã chạy đến. Nhìn thấy cảnh tượng lúc đó, bọn chúng liền thốt lên:
"Thái tử, tại sao người lại đánh trọng thương khách quý của Tiên Quân như vậy?"
2.
Phụ hoàng ta khi đó hoàn toàn không biết được Việt Thiên chính là đứa con bị mình vứt bỏ khi xưa.
Sau Đại Hội Tiên Minh, người chỉ nghĩ hắn là nhân tài hiếm hoi, lập tức mời đến Thiên Cung làm khách quý, muốn chiêu mộ.
Khi ấy, ta biết mình vừa đả thương khách quý của phụ hoàng, trong lòng không khỏi cảm thấy hổ thẹn, trách bản thân đã quá nóng nẩy.
Ta lập tức chạy đến xem hắn có sao không.
Giá mà lúc đó ta biết trước Việt Thiên là một kẻ điên.
Ta vừa tiến lại gần, tên điên đó đã đột ngột đứng dậy, lao về phía ta.
Trong khoảnh khắc, ta đã bị hắn túm áo, hét vào mặt:
"TẠI SAO LẠI KHÔNG NHỚ TA, TẠI SAO?"
Vừa quát, gân máu trong mắt hắn vừa nổi lên dày đặc, rõ ràng là đang vô cùng kích động.
Giống như thể việc ta có nhớ hắn hay không liên quan đến sống chết vinh nhục một đời của hắn vậy.
3.
Việt Thiên chạm lên vai ta.
Ta tức giận hất tay hắn ra, xiềng xích trên chân lập tức kêu lên dữ dội.
"Đừng chạm vào ta!"
Thế nhưng cổ tay lại bị nắm chặt lấy.
"Ca ca tức giận sao?"
Giọng nói của người kia chậm rãi vang lên:
"Tức giận là tốt. Ngươi tức giận khi nhìn thấy ta, nghĩa là sẽ không quên ta được nữa."
4.
Sau khi mạo phạm thái tử là ta, Việt Thiên lập tức bị mang đi.
Ta đối với việc này cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng mình xui xẻo, gặp phải một tên tu luyện quá mức tẩu hỏa nhập ma mà thôi.
Thế nhưng điều ta không ngờ được là phụ hoàng sau khi biết được việc này, vẫn quyết định giữ tên điên đó lại làm khách khanh.
Ta ban đầu có hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó cũng mặc kệ. Dù sao Thiên Cung cũng không đến mức không dung được một kẻ điên.
Khi ấy ta không biết rằng, nửa tháng kế tiếp, tiếng tăm Việt Thiên đã muốn nhấn chìm cả Thiên Cung. Ai cũng nói hắn tu vi cao, phong thái hòa nhã, là bậc hiền tài trăm năm hiếm có.
Dường như muốn lấn át cả ta.
Bao nhiêu việc quan trọng ở Thiên Cung phụ hoàng đều tin tưởng giao cho hắn.
Khiến ta từ thái tử Thiên Cung, trở thành một kẻ nhàn rỗi không có việc làm.
Mặc dù trong lòng không hẳn là không để ý, nhưng ta tự dặn mình không thể nhỏ mọn như vậy, tập trung nâng cao thực lực bản thân.
5.
Bây giờ ta nghĩ lại.
Lần đó, Việt Thiên có tự gọi mình là Kim Tử.
Không biết cái tên này hắn lấy từ đâu, nhưng ta bắt đầu cảm thấy quen quen, mấy ngay qua cứ quẩn quanh trong tâm trí.
Đang suy nghĩ, thì Việt Thiên bất ngờ cầu kiến ta.
Ta tuy không có thiện cảm với hắn, nhưng cũng không thể không nể mặt người được phụ hòang trọng dụng, liền cho hắn vào.
Ban đầu ta còn nghĩ hắn có việc quan trọng gì cần báo nên mới tới đây.
Nhưng không.
Hắn tới để tặng ta kiếm.
Hai mắt Việt Thiên nhìn ta long lanh đầy mong chờ, nói rằng đây là Thần Kiếm Thượng đẳng do một vị Kiếm sư nổi danh đời trước để lại, vạn kim khó cầu.
Lớn lên ở Thiên Cung, ta không lạ lẫm gì mấy trò nịnh nọt lấy lòng này.
Sớm không có thiện cảm với hắn, ta bảo kiếm tốt như vậy ta không thiếu, hắn cứ giữ lại mà dùng.
Thấy ta không nhận bảo kiếm, Việt Thiên liền lấy ra một viên Dạ Minh Châu, chất ngọc sáng trong, linh khí ẩn hiện, vừa nhìn là biết là pháp bảo tốt.
Hắn nói nếu ta không thích thanh kiếm kia, thì có thể xem thử vật này.
Ta lại nói, thái tử tu chân giới ta đối với dạ minh châu không thấy có gì mới mẻ.
Thế là Việt Thiên lại tiếp tục lấy ra kiếm tịch, pháp bảo, đan dược vô số loại dâng lên trước mặt ta.
Ta nhìn thấy hắn nỗ lực lấy lòng mình như vậy thì không biết là nên cảm thấy buồn cười hay đề phòng.
Nên tất cả ta đều không nhận.
Đến khi món cuối cùng được lấy ra cũng bị ta từ chối, sắc mặt tràn ngập hy vọng của Việt Thiên đột ngột tối xuống, cố gắng vớt vát mặt mũi:
"Điện hạ, nếu cái gì người cũng không thích, vậy chí ít có thể để ta mời người một bữa cơm được không?"
Ta nhướng mày, tại sao ta lại phải dùng cơm với một tên thuộc hạ như hắn?
"Nếu ngươi không có chuyện gì để nói thì bổn điện hạ còn có việc bận cần làm."
Cho người tiễn khách, ta liền đứng dậy rời khỏi.
Ngay cả ngoái lại nhìn một cái cũng không.
6.
Ta trừng mắt nhìn tên ma đầu trước mặt.
Tay bị giữ lấy, ta ra sức vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng chỉ khiến xiềng xích kêu lên càng thêm chói tai.
"Cút!" Ta quát.
Việt Thiên vẫn từ tốn, dùng giọng khuyên giải nói:
"Ca ca, ta nghe hạ nhân báo lại, phục sức ta cho người mang tới, ngươi không thèm mặc."
Ta không để ý những lời dư thừa hắn nói, lại quát:
"Cút cho khuất mắt ta."
Việt Thiên vẫn bình thản nói tiếp:
"Ngay cả bảo vật ta mang đến trang hoàng cho điện của ngươi, ngươi đều đập nát hết cả."
Nói tới đây, bàn tay kia siết lấy ta càng thêm chặt, đau đớn đột ngột ùa tới.
"Ôn Việt Thiên, ngươi buông ta ra!"
Việt Thiên vẫn cứ nói:
"Hạ nhân còn báo lại, mấy ngày qua người chưa ăn gì cả. Kim đan của ngươi đã không còn, nếu không chịu ăn cơm, thì sẽ không có sức. Ngươi không có sức, ta sẽ đau lòng."
Nói tới đây, hắn liền thô bạo cầm tay ta đè mạnh xuống giường:
Ta nghiến răng: "Dù ta có chết cũng không can hệ gì đến ma đầu nhà ngươi."
Ánh mắt Việt Thiên chợt trở nên sâu lắng, hắn nhếch môi, như cười như không mà nói:
"Ca ca, tại sao tình cảm của ta, dù là thành kính dâng lên hay là cưỡng chế ép buộc..."
Hắn cúi xuống, áp sát mặt lên người ta, thanh âm nặng nề:
"... người cũng đều không tiếp nhận vậy?"
7.
Sau ngày hôm đó, ta không khỏi cảm thấy nghi ngờ Việt Thiên. Rốt cuộc hắn đến lấy lòng ta là có mục đích gì?
Băn khoăn, ta liền cho người đi điều tra thân thế của hắn.
Nhưng lại chẳng tìm được gì.
Một người sống trên đời, vậy mà xuất thân, quê quán, người thân, bằng hữu tất cả đều không có chút dấu tích?
Ta có trực giác không lành.
Cái tên đó nhất định không phải thứ tốt đẹp gì.
8.
Những ngày kế tiếp, Việt Thiên hôm nào cũng đến điện ta cầu kiến.
Khi thì dâng lễ vật, khi thì muốn cùng luyện tập, khi thì lại muốn mời ta ăn cơm, khi thì muốn cùng ta bàn bạc chuyện công.
Đến khi hết cớ để nói, hắn liền đứng trước mặt ta thừa nhận mình chỉ muốn đến nhìn ta một cái, sau đó liền luống cuống rời đi.
Dần dà, ta không nể mặt hắn như trước nữa, mỗi lần hắn đến đều lấy cớ không khỏe mà từ chối tiếp chuyện.
Hôm nay, ta đi thăm mẫu hậu.
Mẫu hậu ta và phụ hoàng vốn không hòa hợp, từ trước khi ta ra đời, người vẫn luôn bị phụ hoàng giam lỏng trong tẩm cung của mình.
Bởi vì từ nhỏ sự tình đã thế, ta cũng chưa từng thắc mắc việc này.
Vừa đến trước tẩm điện của mẫu hậu, ta lại đụng trúng phụ hoàng vừa mới đi ra.
Cùng với Việt Thiên.
Người liền cho gọi ta đi theo, có việc cần bàn.
Chuyện là mấy tháng gần đây, ở tu chân giới không hiểu sao lại có không ít nhân sĩ đột nhiên mất tích, sống chết không rõ.
Phụ hoàng muốn ta điều tra vụ này.
Nghe xong, ta không khỏi ngỡ ngàng. Từ khi Việt Thiên xuất hiện, hắn làm gì cũng có hiệu suất hơn ta, dần dần, mọi việc quan trọng phụ hoàng đều giao cho hắn.
Ta còn ngỡ mình bị người bỏ quên mất rồi.
Mừng rỡ, ta nhận lệnh, lập tức bắt tay vào điều tra.
9.
Sau một thời gian, ta phát hiện, những người mất tích thực chất là do bị ma tộc bắt cóc, hút linh khí đến chết, xác đều ném tại hẻm núi ngay biên giới ma tộc. Nơi này ít người qua lại nên bấy lâu nay không phát hiện ra.
Hai bên tiên - ma bọn ta trước giờ không chung đụng. Bây giờ ma tộc lại hoành hành ở chỗ bọn ta, đúng là tin tức chấn động.
Phụ hoàng lập tức lệnh cho ta đẩy mạnh điều tra, nhanh chóng tiêu diệt lũ ma đầu dám xâm phạm địa bàn đạo giới.
Nhưng đám ma tộc kia quá mức gian xảo, biết cách thay đổi hình dáng trà trộn vào giữa loài người. Dù ta cố gắng thế nào cũng không tìm ra manh mối.
Ngay thời điểm đó thì ta biết tin, trọng trách lần này được giao cho ta là do Việt Thiên tiến cử ta với phụ hoàng.
Chứ hắn mới là lựa chọn đầu tiên.
Thái tử như ta mà phải cần một tên thuộc hạ tiến cử, vốn trong lòng đã không thoải mái. Nếu trọng trách được giao còn không hoàn thành thì sẽ mất mặt đến mức nào nữa.
Giữa lúc không biết làm thế nào thì mật thám báo tin.
Bọn họ phát hiện, mấy ngày gần đây, tên Việt Thiên đó thường xuyên nửa đêm lẻn ra ngoài, hành vi khả nghi bất thường.
Bây giờ ta nghĩ lại, từ khi xuất hiện, cái tên đó đã hành xử khác thường.
Thế là một đêm nọ, ta đích thân dẫn người mai phục, bám theo hắn.
10.
Máu chảy lênh láng, thi trải bạt ngàn.
Ta kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Chỉ trong một đêm mà lũ ma tộc đã tàn sát cả một ngôi làng. Nơi đây không có tu giả, chỉ có thường dân bách tính hiền lành vô tội.
Mà đứng trước vô số xác chết người ma lẫn lộn lúc này chính là— Việt Thiên.
Toàn thân hắn đầy máu.
Khắp người tỏa ra ma khí.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Việt Thiên chính là ma tộc giả dạng lẻn vào Thiên Cung.
Biết được sự thật, trong lòng ta phẫn nộ cho những người bị hắn sát hại.
Nhưng cũng ân ẩn cảm giác vui mừng.
Nhìn thấy ta, hai mắt hắn liền lộ ra vẻ kinh hoàng, run rẩy nói:
"Ca... không điện hạ, không phải như người nghĩ đâu."
Ta không muốn phí thời gian nghe tên ma tộc thấp hèn đó nhiều lời, lập tức cho người bắt trói hắn lại.
Giải về Thiên Cung.
11.
Yết hầu bị Việt Thiên túm lấy, ta theo phản xạ muốn đá hắn ra, nhưng lại bị xiềng xích ngăn cản.
Việt Thiên nhìn ta, mỉm cười:
"Ca ca, mặc dù bị ngươi quên lãng khiến ta rất đau khổ, nhưng ta vẫn dặn với lòng, chỉ cần ta cố gắng thì ngươi sẽ lại chú ý đến ta. Báo hại ta nhiều ngày kế tiếp tìm đủ cách bám theo ngươi như một con chó, làm đủ trò lấy lòng. Nghe nói ngươi thích bảo vật, ta liền lặn lội thu thập đủ món mang tới. Tiên Quân không trọng dụng ngươi nữa, ta tìm cách tiến cử ngươi. Ngươi không tìm được manh mối, ta nửa đêm lẻn ra ngoài giúp ngươi điều tra."
"Ta chưa từng bảo ngươi làm mấy trò đó!"
Ta trừng mắt với Việt Thiên, bên má lại vô tình cảm thấy âm ấm. Nhìn lại mới phát hiện, là nước mắt từ đâu rơi xuống.
Bàn tay kia càng siết chặt yết hầu, khiến ta không thở được.
Việt Thiên vẫn cứ nói:
"Thế nhưng ta vạn vạn lần không ngờ được, những thứ ta dốc lòng làm vì ngươi, chỉ lại khiến bản thân xém tí nữa..."
Bên khóe mắt lệ thành hai dòng, đường môi lại cong lên đầy cợt giễu.
"... hồn phi phách tán."
Bình luận facebook