Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 104: Ta đẹp không?
Bạch Dạ trở về sau một ngày dài mệt mỏi, nhưng là sau đó không có đi vào thư phòng mà tới Hồng Y Viện trước. Một đường đi này, nàng tổng cảm giác được có người theo dõi, nhưng là không có đánh động, nàng muốn xem xem rốt cuộc là ai.
Cho đến khi tới trước biệt viện, Bạch Dạ đứng lại, đằng sau là Hắc Linh đang chế ngự một nha hoàn. Bạch Dạ đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía nha hoàn đó, bộ dạng hơi tức giận hỏi "Ngươi là ai? Sao dám theo dõi ta?"
"Nô tỳ, nô tỳ là, là nha hoàn bên cạnh Linh Nhi tiểu thư." nha hoàn nhìn vào cặp mắt của Bạch Dạ, trong lòng không hề che dấu sợ hãi nói lắp.
"Mục đích?"
"...." đến đây nàng ta lại im lặng không dám hé răng, các cơ trên khuôn mặt nói rằng nàng ta sắp khóc đến nơi rồi.
"Ngươi không nói sao? Tốt thôi, ta cũng không cần một kẻ vô dụng, trực tiếp ném vào Tiêu Bảo Điện là được."
Tiêu Bảo Điện là khu vực cấm của Lăng Thiên Cung, chủ yếu dùng để trừng phạt những kẻ làm trái quy định và làm phật ý của cung chủ. Nơi đó được xây dựng lên theo ý của Tam công tử và bên trong là hàng trăm con thú dữ được rèn luyện bởi Bạch Vô Thường. Ai bị nhốt ở trong thì chỉ có đi mà không có trở về.
Nghe tới Tiêu Bảo Điện, cả người nha hoàn run như cầy sấy, nước mắt nước mũi tèm lem dập đầu xin tha và thề nhất định sẽ nói. Trần Linh Nhi vì ghen ghét mà sai nha hoàn tới theo dõi cung chủ, bởi nàng ta biết chắc chắn rằng sau khi Bạch Dạ trở về sẽ tới Hồng Y Viện nên đã chờ sẵn ở đây. Muốn xem xem rốt cuộc Thượng Quan Uyển Nhi là người nào mà dám quyến rũ cung chủ, rồi sau đó tìm cách hại Thượng Quan Uyển Nhi.
Bạch Dạ trong thoáng chốc trở nên tức giận. Trần Linh Nhi! Ban đầu vì nể mặt Tam trưởng lão mà Bạch Dạ không có giết chết nàng ta, không ngờ còn dám dùng thủ đoạn với Uyển Nhi. Hảo, được lắm!
Nhưng mà, nàng bỗng chốc nở khóe miệng, khuôn mặt hơi tà ác lại gần nha hoàn nói nói gì đó. Mà nha hoàn gật đầu lia lịa, thề nhất định sẽ không làm phật lòng Bạch Dạ.
Hắc Linh hơi khó hiểu, nghiêng đầu hỏi Bạch Dạ "Chủ nhân, sao người dễ dàng tha cho cô ta như vậy?" trước giờ tính cách của chủ nhân có thù tất báo nàng còn lạ gì nữa, mà lại thả cho cô ta như vậy, chắc chắn là có âm mưu.
"Ngươi nghĩ ta độ lượng vậy sao?"
Ngài độ lượng? Có quỷ mới tin!
"Vậy ngươi đoán đúng rồi đó, trước giờ ta đều rất hào phóng và dễ tính mà!" Bạch Dạ nhún nhún hai vai, thần thần bí bí bước vào trong Hồng Y Viện.
Nghe thấy tiếng cửa cạch cạch, Thượng Quan Uyển Nhi đang ngồi ăn trái cây thì lập tức ngồi phắt dậy, chính trang lại quần áo rồi chạy ra phía cửa. Nói là chạy thôi nhưng cũng không khác đi là mấy.
Vì từ nhỏ nàng đã được dạy dỗ rất tử tế các lễ nghi, nên từng cử chỉ đều vô cùng đoan trang và quý phái. Nhưng ta có thể nhìn thấy, trong bước đi của nàng ấy có sự khẩn trương, vội vàng hơn bình thường, giống như một hiền thê chào đón lang quân của mình trở về.
"Uyển Nhi?"
"Vệ Dạ!" nét mặt hớn hở nhưng không quá lộ liễu, ánh mắt mong chờ nhìn về phía Bạch Dạ. Bình thường, nàng luôn là một bộ dáng thanh cao, nhẹ nhàng, duyên dáng. Chỉ khi đối mặt với Bạch Dạ, nàng mới lộ ra một mặt nữ tử yêu kiều như vậy. Tiếng gọi nhẹ nhưng không quá nhỏ, vừa đủ nghe, giọng nàng thanh mảnh, như chim sơn ca.
"Muội đang chờ ta sao?" Bạch Dạ trêu chọc nàng nói.
Thượng Quan Uyển Nhi bỗng trở nên thất thố, ngập ngừng, lại hơi cuống quít. Nàng rất sợ, rất sợ, sợ rằng bộ dạng không chỉn chu này của nàng sẽ khiến Bạch Dạ không vui. Nhưng không hiểu sao, cứ tới gần Bạch Dạ là tim nàng cứ là đập liên hồi, đứng trước mặt người mình yêu, đầu óc nàng giống như bay đi đâu mất.
Bạch Dạ bị Thượng Quan Uyển Nhi làm phì cười, xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng rồi ngồi xuống cái ghế gần đó. Thượng Quan Uyển Nhi cũng e lệ ngồi xuống.
Căn phòng trống trải, chỉ có hai người ngồi bên trong, nhưng lại chẳng biết nói gì, sự ngại ngùng tràn ngập khắp phòng.
Lúc này Bạch Dạ bỗng lên tiếng "Muội ở đây có thoải mái không?"
Bị một câu hỏi bất ngờ như vậy, Thượng Quan Uyển Nhi trở nên bối rối, lời nói cũng bị sắp xếp lộn xộn "Muội thoải mái....à không, là rất tốt.....phòng của huynh....à căn phòng này rất đẹp....". Lúc này Thượng Quan Uyển Nhi chỉ muốn đào mấy cái hố mà chui xuống, lại để ở trước mặt Bạch Dạ lộ ra bộ dáng khó coi.
"Vậy là tốt rồi, à, ta có quà cho muội!" từ trong túi áo lấy ra một cây trâm cài. Cây trâm được nạm rất tinh xảo, từng đường nét, chạm khắc đều tỉ mỉ chi tiết. Đặc biệt là hình bông hoa anh đào nở rộ làm điểm nhấn cho cây trâm.
Thượng Quan Uyển Nhi trong lòng vui như nở hoa, mặt hơi đỏ cúi thấp xuống. Niềm hạnh phúc lúc này ngập tràn trong ánh mắt nàng.
"Huynh cài cho ta được chứ?" Thượng Quan Uyển Nhi có chút chờ mong nhìn lên Bạch Dạ, hi vọng một điều nhỏ nhoi đến từ Bạch Dạ.
Bạch Dạ không hề nói gì, cả người đứng lên, nhẹ nhàng cài lên trên mái tóc xinh đẹp của Thượng Quan Uyển Nhi.
"Nhìn muội có đẹp không?"
"Rất đẹp!" Bạch Dạ dùng tay xoa lên đầu Thượng Quan Uyển Nhi. Điều này làm Thượng Quan Uyển Nhi có chút hụt hẫng, cố gắng hi vọng chàng sẽ làm gì đó hơn là xoa đầu. Nhưng có lẽ là nàng đã quá tham lam.
Cho đến khi tới trước biệt viện, Bạch Dạ đứng lại, đằng sau là Hắc Linh đang chế ngự một nha hoàn. Bạch Dạ đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía nha hoàn đó, bộ dạng hơi tức giận hỏi "Ngươi là ai? Sao dám theo dõi ta?"
"Nô tỳ, nô tỳ là, là nha hoàn bên cạnh Linh Nhi tiểu thư." nha hoàn nhìn vào cặp mắt của Bạch Dạ, trong lòng không hề che dấu sợ hãi nói lắp.
"Mục đích?"
"...." đến đây nàng ta lại im lặng không dám hé răng, các cơ trên khuôn mặt nói rằng nàng ta sắp khóc đến nơi rồi.
"Ngươi không nói sao? Tốt thôi, ta cũng không cần một kẻ vô dụng, trực tiếp ném vào Tiêu Bảo Điện là được."
Tiêu Bảo Điện là khu vực cấm của Lăng Thiên Cung, chủ yếu dùng để trừng phạt những kẻ làm trái quy định và làm phật ý của cung chủ. Nơi đó được xây dựng lên theo ý của Tam công tử và bên trong là hàng trăm con thú dữ được rèn luyện bởi Bạch Vô Thường. Ai bị nhốt ở trong thì chỉ có đi mà không có trở về.
Nghe tới Tiêu Bảo Điện, cả người nha hoàn run như cầy sấy, nước mắt nước mũi tèm lem dập đầu xin tha và thề nhất định sẽ nói. Trần Linh Nhi vì ghen ghét mà sai nha hoàn tới theo dõi cung chủ, bởi nàng ta biết chắc chắn rằng sau khi Bạch Dạ trở về sẽ tới Hồng Y Viện nên đã chờ sẵn ở đây. Muốn xem xem rốt cuộc Thượng Quan Uyển Nhi là người nào mà dám quyến rũ cung chủ, rồi sau đó tìm cách hại Thượng Quan Uyển Nhi.
Bạch Dạ trong thoáng chốc trở nên tức giận. Trần Linh Nhi! Ban đầu vì nể mặt Tam trưởng lão mà Bạch Dạ không có giết chết nàng ta, không ngờ còn dám dùng thủ đoạn với Uyển Nhi. Hảo, được lắm!
Nhưng mà, nàng bỗng chốc nở khóe miệng, khuôn mặt hơi tà ác lại gần nha hoàn nói nói gì đó. Mà nha hoàn gật đầu lia lịa, thề nhất định sẽ không làm phật lòng Bạch Dạ.
Hắc Linh hơi khó hiểu, nghiêng đầu hỏi Bạch Dạ "Chủ nhân, sao người dễ dàng tha cho cô ta như vậy?" trước giờ tính cách của chủ nhân có thù tất báo nàng còn lạ gì nữa, mà lại thả cho cô ta như vậy, chắc chắn là có âm mưu.
"Ngươi nghĩ ta độ lượng vậy sao?"
Ngài độ lượng? Có quỷ mới tin!
"Vậy ngươi đoán đúng rồi đó, trước giờ ta đều rất hào phóng và dễ tính mà!" Bạch Dạ nhún nhún hai vai, thần thần bí bí bước vào trong Hồng Y Viện.
Nghe thấy tiếng cửa cạch cạch, Thượng Quan Uyển Nhi đang ngồi ăn trái cây thì lập tức ngồi phắt dậy, chính trang lại quần áo rồi chạy ra phía cửa. Nói là chạy thôi nhưng cũng không khác đi là mấy.
Vì từ nhỏ nàng đã được dạy dỗ rất tử tế các lễ nghi, nên từng cử chỉ đều vô cùng đoan trang và quý phái. Nhưng ta có thể nhìn thấy, trong bước đi của nàng ấy có sự khẩn trương, vội vàng hơn bình thường, giống như một hiền thê chào đón lang quân của mình trở về.
"Uyển Nhi?"
"Vệ Dạ!" nét mặt hớn hở nhưng không quá lộ liễu, ánh mắt mong chờ nhìn về phía Bạch Dạ. Bình thường, nàng luôn là một bộ dáng thanh cao, nhẹ nhàng, duyên dáng. Chỉ khi đối mặt với Bạch Dạ, nàng mới lộ ra một mặt nữ tử yêu kiều như vậy. Tiếng gọi nhẹ nhưng không quá nhỏ, vừa đủ nghe, giọng nàng thanh mảnh, như chim sơn ca.
"Muội đang chờ ta sao?" Bạch Dạ trêu chọc nàng nói.
Thượng Quan Uyển Nhi bỗng trở nên thất thố, ngập ngừng, lại hơi cuống quít. Nàng rất sợ, rất sợ, sợ rằng bộ dạng không chỉn chu này của nàng sẽ khiến Bạch Dạ không vui. Nhưng không hiểu sao, cứ tới gần Bạch Dạ là tim nàng cứ là đập liên hồi, đứng trước mặt người mình yêu, đầu óc nàng giống như bay đi đâu mất.
Bạch Dạ bị Thượng Quan Uyển Nhi làm phì cười, xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng rồi ngồi xuống cái ghế gần đó. Thượng Quan Uyển Nhi cũng e lệ ngồi xuống.
Căn phòng trống trải, chỉ có hai người ngồi bên trong, nhưng lại chẳng biết nói gì, sự ngại ngùng tràn ngập khắp phòng.
Lúc này Bạch Dạ bỗng lên tiếng "Muội ở đây có thoải mái không?"
Bị một câu hỏi bất ngờ như vậy, Thượng Quan Uyển Nhi trở nên bối rối, lời nói cũng bị sắp xếp lộn xộn "Muội thoải mái....à không, là rất tốt.....phòng của huynh....à căn phòng này rất đẹp....". Lúc này Thượng Quan Uyển Nhi chỉ muốn đào mấy cái hố mà chui xuống, lại để ở trước mặt Bạch Dạ lộ ra bộ dáng khó coi.
"Vậy là tốt rồi, à, ta có quà cho muội!" từ trong túi áo lấy ra một cây trâm cài. Cây trâm được nạm rất tinh xảo, từng đường nét, chạm khắc đều tỉ mỉ chi tiết. Đặc biệt là hình bông hoa anh đào nở rộ làm điểm nhấn cho cây trâm.
Thượng Quan Uyển Nhi trong lòng vui như nở hoa, mặt hơi đỏ cúi thấp xuống. Niềm hạnh phúc lúc này ngập tràn trong ánh mắt nàng.
"Huynh cài cho ta được chứ?" Thượng Quan Uyển Nhi có chút chờ mong nhìn lên Bạch Dạ, hi vọng một điều nhỏ nhoi đến từ Bạch Dạ.
Bạch Dạ không hề nói gì, cả người đứng lên, nhẹ nhàng cài lên trên mái tóc xinh đẹp của Thượng Quan Uyển Nhi.
"Nhìn muội có đẹp không?"
"Rất đẹp!" Bạch Dạ dùng tay xoa lên đầu Thượng Quan Uyển Nhi. Điều này làm Thượng Quan Uyển Nhi có chút hụt hẫng, cố gắng hi vọng chàng sẽ làm gì đó hơn là xoa đầu. Nhưng có lẽ là nàng đã quá tham lam.
Bình luận facebook