Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 111: Đế Vô Trần tương tư
Đêm tối, một đoạn trăng non trôi nổi trên nền trời đen thẳm, mờ mờ ảo ảo qua các khe cửa phủ đệ. Xa xa nhìn lại, từng tòa đen nhánh cung điện lấp lơ khảm trong bóng đêm.
Đế Vô Trần đứng thẳng trên mái của cung, nhìn to như vậy tòa cung điện rồi lại nhìn lên ánh trăng, không biết vì sao trong lòng có vài vẫn xao động bất an. Đêm đen, một sự tĩnh lặng bao trùm cả không gian, lần đầu tiên hắn phát hiện, bản thân không hiểu một chút gì về nàng. Ngoài cái chữ "Dạ" ra thì hầu như đều là một mảng giầy trắng.
Hắn đã từng nhìn thấy nàng cô đơn, u buồn; có lúc thuần khiết, dịu dàng; cũng có lúc thấy nàng tàn nhẫn và lạnh lùng. Nhưng chưa từng một lần hiểu rõ lí do đằng sau từng cảm xúc đó.
Trên người nàng, luôn phảng phất sự u buồn, đau thương đến tột cùng.
Ngay cả bản thân hắn cũng chưa từng quá là chính mình trước mặt nàng. Hai ta dường như, khi đối diện với đối phương vẫn luôn đeo trên mình những chiếc mặt nạ giả dối.
Hắn muốn hiểu hơn về nàng, muốn che chở, yêu thương nàng, muốn thay nàng giải quyết hết những phiền muộn nàng đang gánh chịu. Nhưng hắn biết, nàng sẽ không cho phép hắn làm vậy. Nàng có tự trọng, quyết định riêng. Vì thế hắn luôn tôn trọng điều đó. Tuy nhiên, nếu như vậy, khoảng cách chúng ta lại càng tiến xa hơn. Mối quan hệ giữa chúng ta chỉ đơn giản dừng lại ở hai chữ "hợp tác".
Cảm giác này, thật khó chịu!
Đế Vô Trần âm thầm nắm chặt bàn tay, sự tức giận, không, là sự tự trách dâng lên tột cùng trong lòng. Hắn tự trách bản thân, tại sao lại không tìm nàng sớm hơn. Nếu như, người bên cạnh nàng là hắn thì hắn sẽ không bao giờ để nàng chịu đựng một mình. Hắn muốn thấy nụ cười của nàng, thấy gương mặt hạnh phúc của nàng.
"Tiểu Dạ nhi, Tiểu Dạ nhi..." lưu luyến tên từ trong miệng Đế Vô Trần thổ lộ ra, mang theo nhiều phần nhu tình.
Dạ Sát cùng Dạ Mị trốn ở một góc nhìn si ngốc chính mình thiếu chủ âm thầm thở dài.
"Đúng là thiếu chủ đã rơi vào lưới tình rồi, chậc chậc."
Dạ Sát ngu ngốc nhìn Dạ Mị hỏi "Thiếu chủ tương tư ai sao?"
Dạ Mị quăng cho Dạ Sát một ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc "Đương nhiên là Hắc Dạ công tử rồi!"
"Hả? Vậy còn phu nhân thì sao?"
Dạ Mị không hề do dự cho Dạ Sát ăn một phát cốc vào đầu nói "Ngươi cái đồ ngu này, ngươi còn không nhìn ra vị Hắc Dạ công tử kia chính là phu nhân sao?"
"Thật sao? Sao ta không biết? Ngươi đoán ra thế nào?"
"Đương nhiên là dựa vào cảm giác rồi, ban đầu thì không có nhận ra vì cô ấy giấu rất kĩ, căn bản là không thể cảm nhận được cái gì. Từng cử chỉ, lời nói đều rất giống nam nhân! Còn về việc vì sao ngươi không biết, bởi ngươi yếu hơn ta!" Dạ Mị không nhanh không chậm đáp.
"Cái gì mà ta yếu hơn ngươi? Muốn đánh một trận không?"
"Đánh thì đánh, sợ ngươi chắc!"
Hai ngươi dằng co qua lại, bỗng dưng cảm nhận được đằng sau lạnh run người.
"Có vẻ các ngươi rất rảnh nhỉ?" giọng nói trầm thấp từ sau lưng Dạ Sát cùng Dạ Mị vang lên.
Hai người vội vàng quỳ rạp xuống khấu đầu "Thiếu chủ!" sợ hãi đến run cầm cập.
"Dạ Sát!"
"Có, thuộc hạ!" Dạ Sát bị kêu tên bỗng chốc giật mình.
"Ngươi nói xem, tại sao nàng lại không để ý tới ta?" Đế Vô Trần biểu tình nghiêm túc hỏi.
"Ai? Hắc Dạ công tử sao?" Dạ Sát nhíu mày nghĩ "Thuộc hạ nghĩ rằng có thể cô ấy thích một người có nhan sắc chăng?"
"Dạ Mị, ta trông khó coi lắm sao?" Đế Vô Trần vuốt vuốt cằm của chính mình khó hiểu hỏi.
"Thiếu chủ là soái khí nhất trên đời này!" cái này Dạ Mị không hề nịnh bợ. Phải nói rằng lúc thiếu chủ ở trong thân phận Thiếu chủ Thiên Cương Cung thì biết bao thiếu nữ đổ rạp dưới chân ngài ấy. Với nhan sắc đẹp như tạc tượng này nếu nói là mỹ nam số một đế quốc cũng không ngoa. Nếu như không phải thiếu chủ luôn mang cái bộ mặt viết dòng chữ 'Người sống chớ lại gần' thì không ít người muốn trở thành thê tử của ngài ấy.
"Nhưng thưa thiếu chủ, thuộc hạ mạo muội có lời muốn nói. Thuộc hạ nghĩ rằng phu nhân không để ý tới ngài không phải vì cô ấy không thích ngài. Mà có lẽ cô ấy chưa sẵn sàng cho việc yêu đương. Không biết vì sao mà thuộc hạ luôn cảm giác được sự đau thương quanh người của phu nhân." Dạ Mị vô cùng nghiêm túc chắp tay nói.
"Có thể rằng phu nhân đã từng trải qua điều gì đó khiến cô ấy đau khổ và không muốn yêu. Có khi nào là bị lừa tình không?" Dạ Sát đồng tình.
Nghe tới đây Đế Vô Trần đen sắc mặt, nghĩ tới trước đây Bạch Dạ đã từng yêu một người nam nhân khác khiến hắn không chấp nhận được. Ai dám yêu nàng trước hắn?
Nhìn sát khí quanh thân Đế Vô Trần, Dạ Mị mới quăng ánh mắt ghét bỏ cho Dạ Sát, sau đó giải vây nói "Cũng không hẳn, nhưng cho dù là chuyện gì thì chúng ta đều biết rằng ở hiện tại phu nhân có vẻ không ổn. Nếu càng kích động cô ấy sẽ càng chán ghét thiếu chủ hơn thôi."
Đế Vô Trần cũng suy tư. Có lẽ chính mình chỉ nên tiếp cận dần dần, cho nàng ấy thấy tình cảm chân thành. Rồi hắn sẽ có được nàng thôi!
Đế Vô Trần đứng thẳng trên mái của cung, nhìn to như vậy tòa cung điện rồi lại nhìn lên ánh trăng, không biết vì sao trong lòng có vài vẫn xao động bất an. Đêm đen, một sự tĩnh lặng bao trùm cả không gian, lần đầu tiên hắn phát hiện, bản thân không hiểu một chút gì về nàng. Ngoài cái chữ "Dạ" ra thì hầu như đều là một mảng giầy trắng.
Hắn đã từng nhìn thấy nàng cô đơn, u buồn; có lúc thuần khiết, dịu dàng; cũng có lúc thấy nàng tàn nhẫn và lạnh lùng. Nhưng chưa từng một lần hiểu rõ lí do đằng sau từng cảm xúc đó.
Trên người nàng, luôn phảng phất sự u buồn, đau thương đến tột cùng.
Ngay cả bản thân hắn cũng chưa từng quá là chính mình trước mặt nàng. Hai ta dường như, khi đối diện với đối phương vẫn luôn đeo trên mình những chiếc mặt nạ giả dối.
Hắn muốn hiểu hơn về nàng, muốn che chở, yêu thương nàng, muốn thay nàng giải quyết hết những phiền muộn nàng đang gánh chịu. Nhưng hắn biết, nàng sẽ không cho phép hắn làm vậy. Nàng có tự trọng, quyết định riêng. Vì thế hắn luôn tôn trọng điều đó. Tuy nhiên, nếu như vậy, khoảng cách chúng ta lại càng tiến xa hơn. Mối quan hệ giữa chúng ta chỉ đơn giản dừng lại ở hai chữ "hợp tác".
Cảm giác này, thật khó chịu!
Đế Vô Trần âm thầm nắm chặt bàn tay, sự tức giận, không, là sự tự trách dâng lên tột cùng trong lòng. Hắn tự trách bản thân, tại sao lại không tìm nàng sớm hơn. Nếu như, người bên cạnh nàng là hắn thì hắn sẽ không bao giờ để nàng chịu đựng một mình. Hắn muốn thấy nụ cười của nàng, thấy gương mặt hạnh phúc của nàng.
"Tiểu Dạ nhi, Tiểu Dạ nhi..." lưu luyến tên từ trong miệng Đế Vô Trần thổ lộ ra, mang theo nhiều phần nhu tình.
Dạ Sát cùng Dạ Mị trốn ở một góc nhìn si ngốc chính mình thiếu chủ âm thầm thở dài.
"Đúng là thiếu chủ đã rơi vào lưới tình rồi, chậc chậc."
Dạ Sát ngu ngốc nhìn Dạ Mị hỏi "Thiếu chủ tương tư ai sao?"
Dạ Mị quăng cho Dạ Sát một ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc "Đương nhiên là Hắc Dạ công tử rồi!"
"Hả? Vậy còn phu nhân thì sao?"
Dạ Mị không hề do dự cho Dạ Sát ăn một phát cốc vào đầu nói "Ngươi cái đồ ngu này, ngươi còn không nhìn ra vị Hắc Dạ công tử kia chính là phu nhân sao?"
"Thật sao? Sao ta không biết? Ngươi đoán ra thế nào?"
"Đương nhiên là dựa vào cảm giác rồi, ban đầu thì không có nhận ra vì cô ấy giấu rất kĩ, căn bản là không thể cảm nhận được cái gì. Từng cử chỉ, lời nói đều rất giống nam nhân! Còn về việc vì sao ngươi không biết, bởi ngươi yếu hơn ta!" Dạ Mị không nhanh không chậm đáp.
"Cái gì mà ta yếu hơn ngươi? Muốn đánh một trận không?"
"Đánh thì đánh, sợ ngươi chắc!"
Hai ngươi dằng co qua lại, bỗng dưng cảm nhận được đằng sau lạnh run người.
"Có vẻ các ngươi rất rảnh nhỉ?" giọng nói trầm thấp từ sau lưng Dạ Sát cùng Dạ Mị vang lên.
Hai người vội vàng quỳ rạp xuống khấu đầu "Thiếu chủ!" sợ hãi đến run cầm cập.
"Dạ Sát!"
"Có, thuộc hạ!" Dạ Sát bị kêu tên bỗng chốc giật mình.
"Ngươi nói xem, tại sao nàng lại không để ý tới ta?" Đế Vô Trần biểu tình nghiêm túc hỏi.
"Ai? Hắc Dạ công tử sao?" Dạ Sát nhíu mày nghĩ "Thuộc hạ nghĩ rằng có thể cô ấy thích một người có nhan sắc chăng?"
"Dạ Mị, ta trông khó coi lắm sao?" Đế Vô Trần vuốt vuốt cằm của chính mình khó hiểu hỏi.
"Thiếu chủ là soái khí nhất trên đời này!" cái này Dạ Mị không hề nịnh bợ. Phải nói rằng lúc thiếu chủ ở trong thân phận Thiếu chủ Thiên Cương Cung thì biết bao thiếu nữ đổ rạp dưới chân ngài ấy. Với nhan sắc đẹp như tạc tượng này nếu nói là mỹ nam số một đế quốc cũng không ngoa. Nếu như không phải thiếu chủ luôn mang cái bộ mặt viết dòng chữ 'Người sống chớ lại gần' thì không ít người muốn trở thành thê tử của ngài ấy.
"Nhưng thưa thiếu chủ, thuộc hạ mạo muội có lời muốn nói. Thuộc hạ nghĩ rằng phu nhân không để ý tới ngài không phải vì cô ấy không thích ngài. Mà có lẽ cô ấy chưa sẵn sàng cho việc yêu đương. Không biết vì sao mà thuộc hạ luôn cảm giác được sự đau thương quanh người của phu nhân." Dạ Mị vô cùng nghiêm túc chắp tay nói.
"Có thể rằng phu nhân đã từng trải qua điều gì đó khiến cô ấy đau khổ và không muốn yêu. Có khi nào là bị lừa tình không?" Dạ Sát đồng tình.
Nghe tới đây Đế Vô Trần đen sắc mặt, nghĩ tới trước đây Bạch Dạ đã từng yêu một người nam nhân khác khiến hắn không chấp nhận được. Ai dám yêu nàng trước hắn?
Nhìn sát khí quanh thân Đế Vô Trần, Dạ Mị mới quăng ánh mắt ghét bỏ cho Dạ Sát, sau đó giải vây nói "Cũng không hẳn, nhưng cho dù là chuyện gì thì chúng ta đều biết rằng ở hiện tại phu nhân có vẻ không ổn. Nếu càng kích động cô ấy sẽ càng chán ghét thiếu chủ hơn thôi."
Đế Vô Trần cũng suy tư. Có lẽ chính mình chỉ nên tiếp cận dần dần, cho nàng ấy thấy tình cảm chân thành. Rồi hắn sẽ có được nàng thôi!
Bình luận facebook