Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21: Ám vệ
Quỷ y từng nói rằng loại độc này đã ăn sâu trong cơ thể của Bạch Dạ nhiều năm, nên mọi người cũng nghĩ rằng muội ấy đã ăn rất nhiều loại độc để tăng khả năng kháng độc, và cũng vì thế mà sinh ra phản phệ. Rốt cuộc thì tại Vô Hồi đại lục muội ấy đã tạo ngộ những gì?
Nhìn Bạch Dạ cố chấp như vậy, mọi người cũng không đành lòng, bọn họ đã mất đi phụ mẫu và giờ không thể nào mất đi thêm bất kì một ai. Chính vì thế mà tất cả đều đem Bạch Dạ trở thành trân bảo, luôn cho rằng muội ấy là thứ quý giá nhất, “tinh khiết” nhất và không cho bất cứ ai chạm vào cơ thể của nàng. Họ luôn cho rằng bọn người đó không xứng để chạm tới bảo bối mà họ nâng niu nhất.
Và điều đó cũng không có gì sai! Bởi lúc nàng chào đời, nàng sở hữu đôi mắt [đồng tử huyết] cùng mái tóc bạch kim thuần tịnh nhất đến từ cả phụ thân lẫn mẫu thân. (Có nghĩa là Bạch gia có tới 6 người con, thì có 1 nửa là được truyền thừa đặc tính đặc trưng nhất từ cả 2 người, và trong số đó, Bạch Dạ lại là thuần tịnh nhất) Nên không khó hiểu khi cặp song sinh sở hữu vẻ đẹp như trích tiên trong số 6 người.
Tất cả đều không muốn Bạch Dạ phải chịu khổ một mình nên cũng đồng thời gánh một phần trách nhiệm, dù sao đó cũng là thù chung của Bạch gia, bọn họ không thể khoanh tay đứng nhìn. Họ đã phải trốn tránh rất nhiều năm, và đến bây giờ đã đến lúc báo thù.
Bạch Thường thở dài lại nhìn trái nhìn phải “Không phải Tiểu Bạch đi cùng muội sao?”
Bạch Thiển nhắm mắt lại, nằm xuống nói “Tiểu Bạch tới Hắc Vực rồi, nghe nói có việc cần bàn với Nhị ca.” Giọng điệu thảnh thơi, thản nhiên dưỡng thần.
Hắc Vực là nơi chuyên đào tạo sát thủ, tổ chức tình báo lớn thứ 2 sau Quỷ Vực. Bạch Mặc chính là người huấn luyện họ. Ngoài ra tổ chức còn mua bán mạng-tức là có thể dùng tiền thuê sát thủ để ám sát. Tiền càng lớn thì sát thủ càng chuyên nghiệp và tỉ lệ ám sát càng cao.
Tất cả đều dưới trướng của Bạch Dạ.
Tiểu Bạch chính là một trong 2 ám vệ tinh nhuệ nhất bên cạnh Bạch Dạ. Đôi ám vệ có tên Hắc Bạch Vô Thường (chính là thần chết).
Hắc Vô Thường (Tiểu Hắc) là người Bạch Dạ đã cứu 3 năm trước. Lúc đó hắn chỉ là một tên cô nhi hèn mọn bị bọn công tử tiểu thư chà đạp, chúng đẩy hắn rơi xuống vách núi và may mắn Bạch Dạ lúc đó đi ngang qua cứu được hắn. Hắn đã thề sẽ trung thành với nàng cho đến khi hắn chết đi, sau 3 năm huấn luyện, hắn trở thành vị sát thủ máu lạnh nhất ai nghe tới cũng sợ. Hắn đối với nàng trung thành một cách mù quáng.
Bạch Vô Thường (Tiểu Bạch) trước đây là một vị tiểu thư bị chính gia đình mình quay lưng chỉ vì nàng đã thất thân. Mẫu thân qua đời, phụ thân ghét bỏ, bị đám hạ nhân chơi đùa. Nhưng nàng đã gặp được người sẽ cứu vớt định mệnh của mình-Bạch Dạ. Rõ ràng nàng lớn tuổi hơn nhưng khi bàn tay của chủ nhân cầm lấy tay nàng, nàng cảm thấy thật ấm áp. Từ đó nàng đã hứa sẽ trung thành với chủ nhân không rời nửa bước. Sau ngần ấy năm thì tính cách nàng thay đổi cực lớn, không còn là bộ dạng nhút nhát mà thay vào đó là sự lạnh lùng, thờ ơ. Giờ đây, việc giết người đối với nàng là chuyện vô cùng hiển nhiên.
Họ lúc nào cũng đi bên cạnh Bạch Dạ như là 2 cánh tay đắc lực của nàng. Nhưng thường lệ nàng sẽ cử Tiểu Bạch bảo vệ an nguy cho Bạch Thiển, dù sao cũng nhỏ tuổi nhất, võ công cũng yếu nhất nên lúc nào cũng phải kè kè ở bên mới an tâm được.
“À mà Tam ca” Bạch Thiển ngồi dậy, từ phía sau lưng đưa ra một mảnh giấy. Bạch Thường nghi vấn “Đây là…” “….là thảo dược trị bệnh của Ngũ ca”. Bạch Thiển đưa cho Bạch Thường rồi nói “Sư phụ đã đưa cho muội, chúng ta cần tìm những thứ này, nghe nói hầu hết ở Đế quốc”.
Từ lúc phát hiện độc, Quỷ y luôn không ngừng tìm cách chữa cho Bạch Dạ. Dù y thuật cao siêu nhưng do độc ngấm nhiều năm, thảo dược có hạn nên không thể trị ngay lập tức.
“Nhưng nó chỉ là một phần thôi, còn lại thì sư phụ vẫn đang nghiên cứu”. Bạch Thiển nói tiếp.
Nhìn Bạch Dạ cố chấp như vậy, mọi người cũng không đành lòng, bọn họ đã mất đi phụ mẫu và giờ không thể nào mất đi thêm bất kì một ai. Chính vì thế mà tất cả đều đem Bạch Dạ trở thành trân bảo, luôn cho rằng muội ấy là thứ quý giá nhất, “tinh khiết” nhất và không cho bất cứ ai chạm vào cơ thể của nàng. Họ luôn cho rằng bọn người đó không xứng để chạm tới bảo bối mà họ nâng niu nhất.
Và điều đó cũng không có gì sai! Bởi lúc nàng chào đời, nàng sở hữu đôi mắt [đồng tử huyết] cùng mái tóc bạch kim thuần tịnh nhất đến từ cả phụ thân lẫn mẫu thân. (Có nghĩa là Bạch gia có tới 6 người con, thì có 1 nửa là được truyền thừa đặc tính đặc trưng nhất từ cả 2 người, và trong số đó, Bạch Dạ lại là thuần tịnh nhất) Nên không khó hiểu khi cặp song sinh sở hữu vẻ đẹp như trích tiên trong số 6 người.
Tất cả đều không muốn Bạch Dạ phải chịu khổ một mình nên cũng đồng thời gánh một phần trách nhiệm, dù sao đó cũng là thù chung của Bạch gia, bọn họ không thể khoanh tay đứng nhìn. Họ đã phải trốn tránh rất nhiều năm, và đến bây giờ đã đến lúc báo thù.
Bạch Thường thở dài lại nhìn trái nhìn phải “Không phải Tiểu Bạch đi cùng muội sao?”
Bạch Thiển nhắm mắt lại, nằm xuống nói “Tiểu Bạch tới Hắc Vực rồi, nghe nói có việc cần bàn với Nhị ca.” Giọng điệu thảnh thơi, thản nhiên dưỡng thần.
Hắc Vực là nơi chuyên đào tạo sát thủ, tổ chức tình báo lớn thứ 2 sau Quỷ Vực. Bạch Mặc chính là người huấn luyện họ. Ngoài ra tổ chức còn mua bán mạng-tức là có thể dùng tiền thuê sát thủ để ám sát. Tiền càng lớn thì sát thủ càng chuyên nghiệp và tỉ lệ ám sát càng cao.
Tất cả đều dưới trướng của Bạch Dạ.
Tiểu Bạch chính là một trong 2 ám vệ tinh nhuệ nhất bên cạnh Bạch Dạ. Đôi ám vệ có tên Hắc Bạch Vô Thường (chính là thần chết).
Hắc Vô Thường (Tiểu Hắc) là người Bạch Dạ đã cứu 3 năm trước. Lúc đó hắn chỉ là một tên cô nhi hèn mọn bị bọn công tử tiểu thư chà đạp, chúng đẩy hắn rơi xuống vách núi và may mắn Bạch Dạ lúc đó đi ngang qua cứu được hắn. Hắn đã thề sẽ trung thành với nàng cho đến khi hắn chết đi, sau 3 năm huấn luyện, hắn trở thành vị sát thủ máu lạnh nhất ai nghe tới cũng sợ. Hắn đối với nàng trung thành một cách mù quáng.
Bạch Vô Thường (Tiểu Bạch) trước đây là một vị tiểu thư bị chính gia đình mình quay lưng chỉ vì nàng đã thất thân. Mẫu thân qua đời, phụ thân ghét bỏ, bị đám hạ nhân chơi đùa. Nhưng nàng đã gặp được người sẽ cứu vớt định mệnh của mình-Bạch Dạ. Rõ ràng nàng lớn tuổi hơn nhưng khi bàn tay của chủ nhân cầm lấy tay nàng, nàng cảm thấy thật ấm áp. Từ đó nàng đã hứa sẽ trung thành với chủ nhân không rời nửa bước. Sau ngần ấy năm thì tính cách nàng thay đổi cực lớn, không còn là bộ dạng nhút nhát mà thay vào đó là sự lạnh lùng, thờ ơ. Giờ đây, việc giết người đối với nàng là chuyện vô cùng hiển nhiên.
Họ lúc nào cũng đi bên cạnh Bạch Dạ như là 2 cánh tay đắc lực của nàng. Nhưng thường lệ nàng sẽ cử Tiểu Bạch bảo vệ an nguy cho Bạch Thiển, dù sao cũng nhỏ tuổi nhất, võ công cũng yếu nhất nên lúc nào cũng phải kè kè ở bên mới an tâm được.
“À mà Tam ca” Bạch Thiển ngồi dậy, từ phía sau lưng đưa ra một mảnh giấy. Bạch Thường nghi vấn “Đây là…” “….là thảo dược trị bệnh của Ngũ ca”. Bạch Thiển đưa cho Bạch Thường rồi nói “Sư phụ đã đưa cho muội, chúng ta cần tìm những thứ này, nghe nói hầu hết ở Đế quốc”.
Từ lúc phát hiện độc, Quỷ y luôn không ngừng tìm cách chữa cho Bạch Dạ. Dù y thuật cao siêu nhưng do độc ngấm nhiều năm, thảo dược có hạn nên không thể trị ngay lập tức.
“Nhưng nó chỉ là một phần thôi, còn lại thì sư phụ vẫn đang nghiên cứu”. Bạch Thiển nói tiếp.
Bình luận facebook