Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34: Ném đá giấu tay
Bóng đêm tối đen, sương mù nồng đậm, dưới màn đêm một điểm sáng nhỏ cũng không có.
Thân ảnh nhỏ nhắn của Bạch Thiển lén lút từ hoa viên hoàng cung đi ra, giống như quỷ mị tại ngã tư đường bí mật đi, động tác lưu loát, nhanh chóng. Dưới bóng đêm trường bào màu đen tinh xảo tung bay.
Lên xuống vài lần đã đến trước nóc phòng bảo mật, ngay cả mấy lính canh uy nghiêm đứng trước cửa cũng không bị kinh động.
Bạch Thiển cùng Tiểu Bạch nhảy xuống mặt sàn. Trong căn phòng ngay đến một ánh nến cũng không có. Nhưng nàng là ai? Ngay từ lúc sinh ra đã có đôi mắt đặc biệt, khả năng nhìn trong bóng tối vô cùng tốt.
Bạch Thiển từ từ đi sâu vào trong. Nàng loay hoay một lúc nhưng vẫn không tìm được nơi cất giấu bảo vật. Bỗng két một tiếng, nàng chạm phải thứ gì đó, quay lưng lại là một cái cần gạt. Tiểu Bạch có nhiệm vụ đứng canh gác, chỉ thấy Bạch Thiển nắm lấy cần gạt đẩy nhẹ xuống, một đường hầm bí mật mở ra. Trong phòng này thế mà lại có đường hầm.
2 người đi vào càng lúc càng tối.
Nhưng khi tới nơi, Bạch Thiển nở nụ cười, bảo vật ở ngay trước mặt. Nó được khoá trong một chiếc hòm tinh xảo làm bằng thuỷ tinh. Bạch Thiển thân ảnh quỷ mị, quần áo màu đen như hoà vào bóng đêm, nàng loay hoay một lúc trên khoá cưa, lắc đầu, cầm một gậy sắt nhỏ, khé cậy 2 cái liền mở ra.
Nàng vốn tưởng rằng sẽ gặp phải cơ quan nhưng Tiểu Bạch từ lúc nào đã phá hết các cơ quan ở đây nên không hề có chút tiếng động nào.
“Lấy được thảo dược rồi, tiểu thư chúng ta mau quay trở về” Tiểu Bạch nói nhỏ.
“Được”.
2 người lại thoắt cái đã biến mất. Nhưng chưa kịp ra khỏi đó, một tên lính đi vào trong xem tình hình thì bắt gặp phải Bạch Thiển và Tiểu Bạch.
Hắn hô to “Thích khách, có thích khách”.
Chết tiệt! Thật xúi quẩy!
Tiểu Bạch thân thể nhanh nhẹn, lấy ra trường kiếm giết chết tên lính canh. Nhưng không kịp nữa rồi. Họ đành phải phi thân bỏ chạy. Trước khi đi Bạch Thiển lấy ra một chiếc ngọc bội rồi cố tình đánh rơi ở đó.
Sáng hôm sau, tin tức có thích khách lẻn vào đánh cắp bảo vật hoàng cung đã lan ra rộng rãi. Hoàng đế phong lệnh cho tìm khắp hoàng thành.
“Hoàng thượng, tối hôm qua chúng thuộc hạ đã tìm thấy vật này do thích khách đánh rơi.” Một tên lính canh chạy vào bẩm báo rồi đưa lên.
Hoàng đế nhìn chiếc ngọc bội một lúc liền lập tức cau mày giận dữ “Cho truyền Thừa tướng tới đây!”
Nhan Bác đi tới cửa điện hành lễ “Thần xin yết kiến Hoàng thượng.”
Hoàng đế giận dữ ném ngọc bội vào Nhan Bác quát “Nhan thừa tướng, ông xem đây là cái gì.”
Nhan Bác cầm lên trợn tròn mắt “Đây là…”
“Tối qua cảnh vệ đã tìm thấy nó lúc tên thích khách đánh rơi, ông định giải thích việc này như thế nào?”
Phải, chiếc ngọc bội đó là của Nhan phủ, Bạch Thiển đã trộm nó từ trước nhằm giá hoạ cho Nhan phủ.
“Rốt cuộc là ông trộm bảo vật có ý đồ gì? Hay là định tạo phản.”
Nhan Bác vội vàng phủ nhận “Hoàng thượng, xin người minh giám, chắc chắn có người muốn hãm hại thần.”
“Hãm hại ngươi? Chẳng lẽ hắn có thể đột nhập vào trong tận phủ có cả trăm lớp lính canh của ngươi sao?” Hoàng đế lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhan Bác.
Với một vị Thừa tướng như Nhan Bác chắc chắn không thể thiếu tiền thuê lính hay sát thủ, nhưng với số lượng nhiều như vậy thì là điều không thể. Phải! Nhan Bác đã có ý đồ đó. Nhưng ông ta lại không ngờ được tới rằng Hoàng đế lại biết được điều này.
Thân ảnh nhỏ nhắn của Bạch Thiển lén lút từ hoa viên hoàng cung đi ra, giống như quỷ mị tại ngã tư đường bí mật đi, động tác lưu loát, nhanh chóng. Dưới bóng đêm trường bào màu đen tinh xảo tung bay.
Lên xuống vài lần đã đến trước nóc phòng bảo mật, ngay cả mấy lính canh uy nghiêm đứng trước cửa cũng không bị kinh động.
Bạch Thiển cùng Tiểu Bạch nhảy xuống mặt sàn. Trong căn phòng ngay đến một ánh nến cũng không có. Nhưng nàng là ai? Ngay từ lúc sinh ra đã có đôi mắt đặc biệt, khả năng nhìn trong bóng tối vô cùng tốt.
Bạch Thiển từ từ đi sâu vào trong. Nàng loay hoay một lúc nhưng vẫn không tìm được nơi cất giấu bảo vật. Bỗng két một tiếng, nàng chạm phải thứ gì đó, quay lưng lại là một cái cần gạt. Tiểu Bạch có nhiệm vụ đứng canh gác, chỉ thấy Bạch Thiển nắm lấy cần gạt đẩy nhẹ xuống, một đường hầm bí mật mở ra. Trong phòng này thế mà lại có đường hầm.
2 người đi vào càng lúc càng tối.
Nhưng khi tới nơi, Bạch Thiển nở nụ cười, bảo vật ở ngay trước mặt. Nó được khoá trong một chiếc hòm tinh xảo làm bằng thuỷ tinh. Bạch Thiển thân ảnh quỷ mị, quần áo màu đen như hoà vào bóng đêm, nàng loay hoay một lúc trên khoá cưa, lắc đầu, cầm một gậy sắt nhỏ, khé cậy 2 cái liền mở ra.
Nàng vốn tưởng rằng sẽ gặp phải cơ quan nhưng Tiểu Bạch từ lúc nào đã phá hết các cơ quan ở đây nên không hề có chút tiếng động nào.
“Lấy được thảo dược rồi, tiểu thư chúng ta mau quay trở về” Tiểu Bạch nói nhỏ.
“Được”.
2 người lại thoắt cái đã biến mất. Nhưng chưa kịp ra khỏi đó, một tên lính đi vào trong xem tình hình thì bắt gặp phải Bạch Thiển và Tiểu Bạch.
Hắn hô to “Thích khách, có thích khách”.
Chết tiệt! Thật xúi quẩy!
Tiểu Bạch thân thể nhanh nhẹn, lấy ra trường kiếm giết chết tên lính canh. Nhưng không kịp nữa rồi. Họ đành phải phi thân bỏ chạy. Trước khi đi Bạch Thiển lấy ra một chiếc ngọc bội rồi cố tình đánh rơi ở đó.
Sáng hôm sau, tin tức có thích khách lẻn vào đánh cắp bảo vật hoàng cung đã lan ra rộng rãi. Hoàng đế phong lệnh cho tìm khắp hoàng thành.
“Hoàng thượng, tối hôm qua chúng thuộc hạ đã tìm thấy vật này do thích khách đánh rơi.” Một tên lính canh chạy vào bẩm báo rồi đưa lên.
Hoàng đế nhìn chiếc ngọc bội một lúc liền lập tức cau mày giận dữ “Cho truyền Thừa tướng tới đây!”
Nhan Bác đi tới cửa điện hành lễ “Thần xin yết kiến Hoàng thượng.”
Hoàng đế giận dữ ném ngọc bội vào Nhan Bác quát “Nhan thừa tướng, ông xem đây là cái gì.”
Nhan Bác cầm lên trợn tròn mắt “Đây là…”
“Tối qua cảnh vệ đã tìm thấy nó lúc tên thích khách đánh rơi, ông định giải thích việc này như thế nào?”
Phải, chiếc ngọc bội đó là của Nhan phủ, Bạch Thiển đã trộm nó từ trước nhằm giá hoạ cho Nhan phủ.
“Rốt cuộc là ông trộm bảo vật có ý đồ gì? Hay là định tạo phản.”
Nhan Bác vội vàng phủ nhận “Hoàng thượng, xin người minh giám, chắc chắn có người muốn hãm hại thần.”
“Hãm hại ngươi? Chẳng lẽ hắn có thể đột nhập vào trong tận phủ có cả trăm lớp lính canh của ngươi sao?” Hoàng đế lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhan Bác.
Với một vị Thừa tướng như Nhan Bác chắc chắn không thể thiếu tiền thuê lính hay sát thủ, nhưng với số lượng nhiều như vậy thì là điều không thể. Phải! Nhan Bác đã có ý đồ đó. Nhưng ông ta lại không ngờ được tới rằng Hoàng đế lại biết được điều này.
Bình luận facebook