Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61: Mời cơm-Tâm sự
Bạch Dạ cùng Thượng Quan Uyển Nhi đi tới trước một tửu lầu. Trên đầu là cái bảng ghi chữ "Nghiên Hương Các" to đùng. Bạch Dạ cảm thấy hơi bất ngờ, không nghĩ tới nàng ta lại đưa nàng tới tửu lầu của nàng để dùng bữa. Thật không biết nói làm sao luôn.
Nếu như để nàng ta biết nơi này là một trong những thế lực của nàng thì không biết sẽ như thế nào nhỉ? Thôi, vẫn là không nên để nàng ta biết hảo!
Một vị canh giữ đứng ở ngoài khi nhìn thấy Bạch Dạ thì rất kinh ngạc, tính quỳ gối hành lễ nhưng thấy Bạch Dạ ra dấu "giữ bí mật" thì hắn lại chỉ cúi đầu nói "Mời hai vị vào trong!"
Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng gật đầu rồi đi cùng Bạch Dạ vào trong. Vị vừa rồi canh cửa cũng suýt nữa là hồn bay ra ngoài rồi. Phải nói là rất lâu rồi Ngũ công tử không tới tửu lầu làm hắn có chút thất thố. Nhưng tại sao Ngũ công tử lại muốn giữ bí mật nhỉ? Hắn liền lệnh cho người đi nói với bà chủ.
Hai người được hướng dẫn đi lên lầu 2, sau khi an ổn vị trí, Thượng Quan Uyển Nhi liền gọi món.
"Xin hai vị chờ chút!"
Bạch Dạ từ nãy tới giờ có chút cảm thấy xấu hổ vì vị tiểu thư này luôn liếc mắt nhìn nàng với khuôn mặt e thẹn. Nàng không muốn làm Thượng Quan Uyển Nhi ngượng nên không tiện nói ra.
Đồ ăn chưa kịp lên thì từ trong phòng đi ra một vị nữ tử quyến rũ, xinh đẹp. Nàng ta cầm theo chiếc quạt che một nửa khuôn mặt đi tới chỗ của Bạch Dạ.
Hắc Linh vừa nghe tới Ngũ công tử tới tửu lầu, không chần chừ đi tới xem thực hư. Đương nàng ta nhìn đến Bạch Dạ thì có vẻ như là đúng rồi, bề ngoài thì tỏ ra bình thường nhưng nội tâm sớm đã khóc. Nàng ta trong tiềm thức vô cùng sợ hãi đối với Bạch Dạ nên thường không dám nhìn thẳng mặt nàng. Nhưng vẫn phải cố ngụy trang vì đi cùng Bạch Dạ là một vị tiểu thư.
Hắc Linh nhìn Thượng Quan Uyển Nhi cảm thấy có chút quen quen, hình như nàng gặp vị tiểu thư này rồi nhưng không nhớ rõ là ai. Hắc Linh thấy đây là lần đầu tiên Bạch Dạ đi cùng một người khác ngoài các vị công tử và tiểu thư ra. À còn ngoài 2 vị ám vệ nữa.
Nàng ta tiến lại gần và nói "Kính chào hai vị, ta là bà chủ của Nghiên Hương Các. Không biết hai vị từ đâu đến?"
Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng trả lời "Ta muốn đãi ân nhân một bữa ăn và nghe nói Nghiên Hương Các làm ra các món ăn rất ngon nên ta tìm tới!"
"Ồ, thì ra là vậy!" Ân nhân? Ý chỉ Ngũ công tử sao? Từ bao giờ công tử thích ra tay cứu người vậy? Nàng ta chỉ thấy công tử giết người chứ chưa thấy cứu người bao giờ.
"Vậy hai vị dùng thử trà của Nghiên Hương Các nhé! Hai vị rất đặc biệt nên ta dành riêng cho hai vị đấy!" Hắc Linh vỗ tay hai cái liền có người mang lên.
"Cảm ơn!" Bạch Dạ lên tiếng.
Hắc Linh xoay người rời đi. Trời ơi, nàng ta có nghe lầm không? Công tử nói "cảm ơn" với nàng ta kìa! Nội tâm cảm động đến rơi nước mắt.
Cuối cùng thì món ăn cũng đã lên. Đồ ăn được mang lên rất nhiều, toàn là những món ngon vật lạ hiếm thấy. Hai người cùng nhấc đũa lên dùng.
Thượng Quan Uyển Nhi nhìn về phía Bạch Dạ hỏi "Tại sao ngài lại không bỏ mũ ra? Làm như thế vướng víu lắm."
Nhưng Bạch Dạ chỉ cười nhẹ "Không cần thiết đâu! Ta đã quen rồi!"
Thượng Quan Uyển Nhi có chút tiếc nuối vì nàng rất muốn thấy được diện mạo của chàng ấy!
(Chàng ấy luôn nha (ㆁωㆁ))
Hai người vừa ăn vừa tâm sự.
"Ngài là người ở đâu vậy?"
"Ta không có nhà!"
"Vậy trước giờ ngài sống ở đâu?"
"Lang bạt giang hồ! Còn cô?"
"Ta sao? Ta chỉ là một vị tiểu thư bình thường thôi!" Thượng Quan Uyển Nhi cúi đầu nói. Trong mắt chứa đựng đều là nỗi buồn.
"Sao trông cô buồn vậy? Làm tiểu thư không thích hay sao?"
"Tiểu thư thì sao chứ? Ta không được phép có tự do của riêng mình. Từ nhỏ đã bị sắp xếp để mang lại lợi ích cho gia tộc của mình, đến cả phu quân ta cũng không được tự chọn."
"Vậy chứ cô muốn sao?"
"Ta chỉ muốn sống cuộc sống bình thường, cùng người ta yêu trải qua thường nhật, vậy là đủ!"
_____ngoài lề_____
Mặc dù nu9 vẫn chưa biết thân phận của Thượng Quan Uyển Nhi nhưng mình vẫn để tên nha.
Nếu như để nàng ta biết nơi này là một trong những thế lực của nàng thì không biết sẽ như thế nào nhỉ? Thôi, vẫn là không nên để nàng ta biết hảo!
Một vị canh giữ đứng ở ngoài khi nhìn thấy Bạch Dạ thì rất kinh ngạc, tính quỳ gối hành lễ nhưng thấy Bạch Dạ ra dấu "giữ bí mật" thì hắn lại chỉ cúi đầu nói "Mời hai vị vào trong!"
Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng gật đầu rồi đi cùng Bạch Dạ vào trong. Vị vừa rồi canh cửa cũng suýt nữa là hồn bay ra ngoài rồi. Phải nói là rất lâu rồi Ngũ công tử không tới tửu lầu làm hắn có chút thất thố. Nhưng tại sao Ngũ công tử lại muốn giữ bí mật nhỉ? Hắn liền lệnh cho người đi nói với bà chủ.
Hai người được hướng dẫn đi lên lầu 2, sau khi an ổn vị trí, Thượng Quan Uyển Nhi liền gọi món.
"Xin hai vị chờ chút!"
Bạch Dạ từ nãy tới giờ có chút cảm thấy xấu hổ vì vị tiểu thư này luôn liếc mắt nhìn nàng với khuôn mặt e thẹn. Nàng không muốn làm Thượng Quan Uyển Nhi ngượng nên không tiện nói ra.
Đồ ăn chưa kịp lên thì từ trong phòng đi ra một vị nữ tử quyến rũ, xinh đẹp. Nàng ta cầm theo chiếc quạt che một nửa khuôn mặt đi tới chỗ của Bạch Dạ.
Hắc Linh vừa nghe tới Ngũ công tử tới tửu lầu, không chần chừ đi tới xem thực hư. Đương nàng ta nhìn đến Bạch Dạ thì có vẻ như là đúng rồi, bề ngoài thì tỏ ra bình thường nhưng nội tâm sớm đã khóc. Nàng ta trong tiềm thức vô cùng sợ hãi đối với Bạch Dạ nên thường không dám nhìn thẳng mặt nàng. Nhưng vẫn phải cố ngụy trang vì đi cùng Bạch Dạ là một vị tiểu thư.
Hắc Linh nhìn Thượng Quan Uyển Nhi cảm thấy có chút quen quen, hình như nàng gặp vị tiểu thư này rồi nhưng không nhớ rõ là ai. Hắc Linh thấy đây là lần đầu tiên Bạch Dạ đi cùng một người khác ngoài các vị công tử và tiểu thư ra. À còn ngoài 2 vị ám vệ nữa.
Nàng ta tiến lại gần và nói "Kính chào hai vị, ta là bà chủ của Nghiên Hương Các. Không biết hai vị từ đâu đến?"
Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng trả lời "Ta muốn đãi ân nhân một bữa ăn và nghe nói Nghiên Hương Các làm ra các món ăn rất ngon nên ta tìm tới!"
"Ồ, thì ra là vậy!" Ân nhân? Ý chỉ Ngũ công tử sao? Từ bao giờ công tử thích ra tay cứu người vậy? Nàng ta chỉ thấy công tử giết người chứ chưa thấy cứu người bao giờ.
"Vậy hai vị dùng thử trà của Nghiên Hương Các nhé! Hai vị rất đặc biệt nên ta dành riêng cho hai vị đấy!" Hắc Linh vỗ tay hai cái liền có người mang lên.
"Cảm ơn!" Bạch Dạ lên tiếng.
Hắc Linh xoay người rời đi. Trời ơi, nàng ta có nghe lầm không? Công tử nói "cảm ơn" với nàng ta kìa! Nội tâm cảm động đến rơi nước mắt.
Cuối cùng thì món ăn cũng đã lên. Đồ ăn được mang lên rất nhiều, toàn là những món ngon vật lạ hiếm thấy. Hai người cùng nhấc đũa lên dùng.
Thượng Quan Uyển Nhi nhìn về phía Bạch Dạ hỏi "Tại sao ngài lại không bỏ mũ ra? Làm như thế vướng víu lắm."
Nhưng Bạch Dạ chỉ cười nhẹ "Không cần thiết đâu! Ta đã quen rồi!"
Thượng Quan Uyển Nhi có chút tiếc nuối vì nàng rất muốn thấy được diện mạo của chàng ấy!
(Chàng ấy luôn nha (ㆁωㆁ))
Hai người vừa ăn vừa tâm sự.
"Ngài là người ở đâu vậy?"
"Ta không có nhà!"
"Vậy trước giờ ngài sống ở đâu?"
"Lang bạt giang hồ! Còn cô?"
"Ta sao? Ta chỉ là một vị tiểu thư bình thường thôi!" Thượng Quan Uyển Nhi cúi đầu nói. Trong mắt chứa đựng đều là nỗi buồn.
"Sao trông cô buồn vậy? Làm tiểu thư không thích hay sao?"
"Tiểu thư thì sao chứ? Ta không được phép có tự do của riêng mình. Từ nhỏ đã bị sắp xếp để mang lại lợi ích cho gia tộc của mình, đến cả phu quân ta cũng không được tự chọn."
"Vậy chứ cô muốn sao?"
"Ta chỉ muốn sống cuộc sống bình thường, cùng người ta yêu trải qua thường nhật, vậy là đủ!"
_____ngoài lề_____
Mặc dù nu9 vẫn chưa biết thân phận của Thượng Quan Uyển Nhi nhưng mình vẫn để tên nha.
Bình luận facebook