Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75: Không quan trọng vật chất, mà là tâm của người tặng
"Ta nói, ta nói. Ta đã đi nói với mọi người rằng Bạch gia đã ăn cắp bảo vật của Thượng Quan gia và gia chủ Bạch gia có tham vọng muốn trở thành người đứng đầu đế quốc."
"Còn gì nữa không?"
"Ta còn nói Bạch gia đã âm thầm muốn tiêu diệt các gia tộc còn lại để lên làm bá chủ, nhưng thực chất Thượng Quan gia mới chính là người có âm mưu đó."
"Năm xưa rốt cuộc sự kiện gì đã xảy ra?"
Bạch Dạ ánh mắt liếc về phía Tiểu Hắc, hắn liền hiểu rõ lôi ra một thứ giấy phù gần giống với bùa phép. Chúng tên gọi là Linh phù, là một loại truyền tin rất phổ biến ở đây. Nhưng không phải ai cũng có chúng. Chúng có tác dụng gần giống với máy quay phim, có thể truyền đạt lại lời nói của một người đến nơi chỉ định. Chỉ những người nào có tiền mới có loại giấy phù này.
Hiện tại Linh phù lớn nhất nằm tại trung tâm của đế quốc, chỉ được dùng trong những ngày trọng đại.
"Năm xưa, hai gia tộc lớn là Thượng Quan gia và Bạch gia vốn là mối làm ăn của nhau, thường xuyên cùng làm việc nhưng dã tâm của Thượng Quan gia lại rất lớn. Họ không muốn một núi mà có hai hổ nên đã nuôi ý định diệt trừ Bạch gia. Nhưng đương nhiên, họ không thể công khai làm điều này được và vẫn không có cách nào. Cho đến khi tin tức Bạch gia tìm được lục địa mới, vốn từ xưa đã e ngại bây giờ lại càng lo sợ hơn. Vì không lấy được bản đồ, họ đã phái tử sĩ giết chết gia chủ Bạch gia, ăn cắp tấm bản đồ nhưng không thành, dàn dựng thành một vụ ngộ sát mà vô can.
Sau khi gia chủ Bạch gia qua đời, biết rằng Bạch gia mất đi chỗ dựa, lão gia (gia chủ Thượng Quan gia) đã phái rất nhiều sát thủ tới để âm thầm diệt tộc mà không để lại dấu vết. Sau đó lan truyền những tin đồn không hay về Bạch gia để vô liên can đến việc này."
Bạch Dạ tay nắm chặt thành quyền, đôi mắt sớm đã đỏ ngầu vì tức giận đến nỗi cả người run rẩy. Giọng nàng vẫn hơi gượng gượng "Có thật sự những điều này là chỉ có người của Thượng Quan gia biết?"
"Cũng không hẳn, theo phe của Thượng Quan gia tộc còn có rất nhiều gia tộc và đảng phái khác. Thứ họ muốn chắc cũng chỉ là địa vị và quyền lực ở đế quốc."
"Chẳng hạn như?"
"Ta không biết nhiều về việc đó, chỉ biết sau khi ta lan truyền tin đồn xong, họ đã cho ta vị trí mà ta mong muốn. Đến bây giờ cũng đã qua đi rất nhiều năm, sợ rằng có một số người chẳng nhớ gì về sự kiện đó nữa."
Không nhớ? Ha! Chỉ sợ rằng đêm đêm chúng đều gặp ác mộng vì đã nhúng tay vào một thảm án diệt môn của một gia tộc. Cho dù là 50 năm qua đi cũng không thể quên được điều đó.
"Nhưng ta trở thành quản lí cũng có nghe ngóng được vài chuyện."
"Chuyện gì?"
"Nhiều năm trước đây, lão gia có phái đi rất nhiều sát thủ, đến nỗi ngài và thiếu chủ (Thượng Quan Huyền Vũ) còn xảy ra tranh chấp. Nghe đâu là năm xưa thảm án diệt môn vẫn còn để sót một vài mầm mống của Bạch gia. Lão gia muốn diệt trừ hoàn toàn để không còn ai biết được chân tướng sự việc đó nữa."
Bạch Dạ nghe xong hoảng hồn, nàng vô tình nhớ lại những lời nói trước đây của phụ thân và nỗi lo toan thấp thỏm của mẫu thân. Hèn gì họ lúc nào cũng muốn nàng cứu lấy gia tộc, nhưng họ lại chẳng nghĩ gì cho bản thân. Bởi vì họ biết chắc rằng họ sẽ không thoát được khỏi cái chết.
Nàng cả người mềm nhũn, suýt chút nữa ngã khuỵu xuống, may mắn có Tiểu Hắc đỡ lấy nàng.
Tên nam nhân ngập ngừng nói "Những gì ta biết, ta đều nói hết rồi, ngươi thả ta đi được chứ?"
Bạch Dạ hít một hơi thật sâu rồi ra lệnh "Tiểu Hắc, thả người!"
Tên nam nhân vui mừng khôn xiết, không nói không rằng ngay lập tức lao như điên ra ngoài, quên luôn cơn đau trên cơ thể.
Nhưng chưa đầy 5 giây sau, một thanh kiếm trực tiếp xuyên qua người hắn, máu từ trong miệng hắn hộc ra, không tin được vào sự thật. Sau đó lập tức ngã xuống vũng máu.
"Ngu ngốc!" Tiểu Hắc không nhịn được phun ra câu "Chủ nhân đồng ý thả người chứ không nói rằng sẽ tha cho ngươi!"
"Những kẻ đã từng làm hại gia tộc ta, ta sẽ diệt trừ từng, người, từng, người, một!"
______
Thượng Quan gia
Trong phòng, một thiếu nữ xinh đẹp như hoa đang ngồi mân mê chiếc túi thơm, đôi con ngươi đầy lưu luyến nhìn chúng.
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Tiểu thư, em vào nha?"
Không thấy câu trả lời.
"Tiểu thư?" nha hoàn không nói nhiều, trực tiếp mở cửa bước vào, thấy cảnh trước mặt, cô liền hỏi "Tiểu thư đang làm gì vậy?"
Thượng Quan Uyển Nhi bỗng chốc giật mình, nghiêm trang lại, lắc đầu nói "Không có gì!"
Nha hoàn hơi nhíu mày, nhìn về phía trong tay đang giấu giấu diếm diếm nói "Đó là gì vậy tiểu thư?" mỉm cười thích thú hỏi "Là của người sao?"
"Là món quà của một người bạn." Uyển Nhi nhẹ nhàng nói.
Nha hoàn tò mò hỏi "Ồ! Trước đây tiểu thư cũng có nhiều quà tặng mà, đâu có thấy người trân trọng như vậy. Thậm chí sinh thần của tiểu thư, lão gia cũng tặng cho người một chiếc trâm bích ngọc, nhưng cuối cùng người vẫn ném một chỗ."
"Tiểu Thúy, em biết không, một món quà không quan trọng nó đắt tiền hay rẻ tiền, mà là ở tâm của người tặng. Chúng chứa đựng tình cảm của người đó đối với ta, vậy thì tại sao ta lại không trân trọng?" Uyển Nhi cầm lên túi thơm, nhẹ nhàng xoa lên bề mặt chữ "Dạ" giải thích.
Tiểu Thúy ở bên cạnh Thượng Quan Uyển Nhi nhiều năm, đương nhiên hiểu tính cách của tiểu thư rất dịu dàng nhưng đôi khi lại rất kiên cường. Dù tuổi còn nhỏ nhưng đã có suy nghĩ rất chín chắn hơn nhiều người trưởng thành. Chỉ là....cho dù là vậy thì người vẫn là nữ nhi, rồi vẫn sẽ gả đi an phận làm phu nhân, hiểu được nhiều hay ít thì cũng vô ích.
Nếu như tiểu thư được sinh ra trong gia tộc khác thì cuộc đời có lẽ sẽ tốt đẹp hơn. Nhưng số phận trêu người lại trở thành tiểu thư của Thượng Quan gia-một gia tộc lấy quyền lực và địa vị là trên hết.
"Còn gì nữa không?"
"Ta còn nói Bạch gia đã âm thầm muốn tiêu diệt các gia tộc còn lại để lên làm bá chủ, nhưng thực chất Thượng Quan gia mới chính là người có âm mưu đó."
"Năm xưa rốt cuộc sự kiện gì đã xảy ra?"
Bạch Dạ ánh mắt liếc về phía Tiểu Hắc, hắn liền hiểu rõ lôi ra một thứ giấy phù gần giống với bùa phép. Chúng tên gọi là Linh phù, là một loại truyền tin rất phổ biến ở đây. Nhưng không phải ai cũng có chúng. Chúng có tác dụng gần giống với máy quay phim, có thể truyền đạt lại lời nói của một người đến nơi chỉ định. Chỉ những người nào có tiền mới có loại giấy phù này.
Hiện tại Linh phù lớn nhất nằm tại trung tâm của đế quốc, chỉ được dùng trong những ngày trọng đại.
"Năm xưa, hai gia tộc lớn là Thượng Quan gia và Bạch gia vốn là mối làm ăn của nhau, thường xuyên cùng làm việc nhưng dã tâm của Thượng Quan gia lại rất lớn. Họ không muốn một núi mà có hai hổ nên đã nuôi ý định diệt trừ Bạch gia. Nhưng đương nhiên, họ không thể công khai làm điều này được và vẫn không có cách nào. Cho đến khi tin tức Bạch gia tìm được lục địa mới, vốn từ xưa đã e ngại bây giờ lại càng lo sợ hơn. Vì không lấy được bản đồ, họ đã phái tử sĩ giết chết gia chủ Bạch gia, ăn cắp tấm bản đồ nhưng không thành, dàn dựng thành một vụ ngộ sát mà vô can.
Sau khi gia chủ Bạch gia qua đời, biết rằng Bạch gia mất đi chỗ dựa, lão gia (gia chủ Thượng Quan gia) đã phái rất nhiều sát thủ tới để âm thầm diệt tộc mà không để lại dấu vết. Sau đó lan truyền những tin đồn không hay về Bạch gia để vô liên can đến việc này."
Bạch Dạ tay nắm chặt thành quyền, đôi mắt sớm đã đỏ ngầu vì tức giận đến nỗi cả người run rẩy. Giọng nàng vẫn hơi gượng gượng "Có thật sự những điều này là chỉ có người của Thượng Quan gia biết?"
"Cũng không hẳn, theo phe của Thượng Quan gia tộc còn có rất nhiều gia tộc và đảng phái khác. Thứ họ muốn chắc cũng chỉ là địa vị và quyền lực ở đế quốc."
"Chẳng hạn như?"
"Ta không biết nhiều về việc đó, chỉ biết sau khi ta lan truyền tin đồn xong, họ đã cho ta vị trí mà ta mong muốn. Đến bây giờ cũng đã qua đi rất nhiều năm, sợ rằng có một số người chẳng nhớ gì về sự kiện đó nữa."
Không nhớ? Ha! Chỉ sợ rằng đêm đêm chúng đều gặp ác mộng vì đã nhúng tay vào một thảm án diệt môn của một gia tộc. Cho dù là 50 năm qua đi cũng không thể quên được điều đó.
"Nhưng ta trở thành quản lí cũng có nghe ngóng được vài chuyện."
"Chuyện gì?"
"Nhiều năm trước đây, lão gia có phái đi rất nhiều sát thủ, đến nỗi ngài và thiếu chủ (Thượng Quan Huyền Vũ) còn xảy ra tranh chấp. Nghe đâu là năm xưa thảm án diệt môn vẫn còn để sót một vài mầm mống của Bạch gia. Lão gia muốn diệt trừ hoàn toàn để không còn ai biết được chân tướng sự việc đó nữa."
Bạch Dạ nghe xong hoảng hồn, nàng vô tình nhớ lại những lời nói trước đây của phụ thân và nỗi lo toan thấp thỏm của mẫu thân. Hèn gì họ lúc nào cũng muốn nàng cứu lấy gia tộc, nhưng họ lại chẳng nghĩ gì cho bản thân. Bởi vì họ biết chắc rằng họ sẽ không thoát được khỏi cái chết.
Nàng cả người mềm nhũn, suýt chút nữa ngã khuỵu xuống, may mắn có Tiểu Hắc đỡ lấy nàng.
Tên nam nhân ngập ngừng nói "Những gì ta biết, ta đều nói hết rồi, ngươi thả ta đi được chứ?"
Bạch Dạ hít một hơi thật sâu rồi ra lệnh "Tiểu Hắc, thả người!"
Tên nam nhân vui mừng khôn xiết, không nói không rằng ngay lập tức lao như điên ra ngoài, quên luôn cơn đau trên cơ thể.
Nhưng chưa đầy 5 giây sau, một thanh kiếm trực tiếp xuyên qua người hắn, máu từ trong miệng hắn hộc ra, không tin được vào sự thật. Sau đó lập tức ngã xuống vũng máu.
"Ngu ngốc!" Tiểu Hắc không nhịn được phun ra câu "Chủ nhân đồng ý thả người chứ không nói rằng sẽ tha cho ngươi!"
"Những kẻ đã từng làm hại gia tộc ta, ta sẽ diệt trừ từng, người, từng, người, một!"
______
Thượng Quan gia
Trong phòng, một thiếu nữ xinh đẹp như hoa đang ngồi mân mê chiếc túi thơm, đôi con ngươi đầy lưu luyến nhìn chúng.
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Tiểu thư, em vào nha?"
Không thấy câu trả lời.
"Tiểu thư?" nha hoàn không nói nhiều, trực tiếp mở cửa bước vào, thấy cảnh trước mặt, cô liền hỏi "Tiểu thư đang làm gì vậy?"
Thượng Quan Uyển Nhi bỗng chốc giật mình, nghiêm trang lại, lắc đầu nói "Không có gì!"
Nha hoàn hơi nhíu mày, nhìn về phía trong tay đang giấu giấu diếm diếm nói "Đó là gì vậy tiểu thư?" mỉm cười thích thú hỏi "Là của người sao?"
"Là món quà của một người bạn." Uyển Nhi nhẹ nhàng nói.
Nha hoàn tò mò hỏi "Ồ! Trước đây tiểu thư cũng có nhiều quà tặng mà, đâu có thấy người trân trọng như vậy. Thậm chí sinh thần của tiểu thư, lão gia cũng tặng cho người một chiếc trâm bích ngọc, nhưng cuối cùng người vẫn ném một chỗ."
"Tiểu Thúy, em biết không, một món quà không quan trọng nó đắt tiền hay rẻ tiền, mà là ở tâm của người tặng. Chúng chứa đựng tình cảm của người đó đối với ta, vậy thì tại sao ta lại không trân trọng?" Uyển Nhi cầm lên túi thơm, nhẹ nhàng xoa lên bề mặt chữ "Dạ" giải thích.
Tiểu Thúy ở bên cạnh Thượng Quan Uyển Nhi nhiều năm, đương nhiên hiểu tính cách của tiểu thư rất dịu dàng nhưng đôi khi lại rất kiên cường. Dù tuổi còn nhỏ nhưng đã có suy nghĩ rất chín chắn hơn nhiều người trưởng thành. Chỉ là....cho dù là vậy thì người vẫn là nữ nhi, rồi vẫn sẽ gả đi an phận làm phu nhân, hiểu được nhiều hay ít thì cũng vô ích.
Nếu như tiểu thư được sinh ra trong gia tộc khác thì cuộc đời có lẽ sẽ tốt đẹp hơn. Nhưng số phận trêu người lại trở thành tiểu thư của Thượng Quan gia-một gia tộc lấy quyền lực và địa vị là trên hết.
Bình luận facebook