Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 96: Ký ức buồn
Nàng hỏi đùa vậy thôi chứ sẽ chẳng bao giờ có chuyện hắn lợi dụng được nàng, nàng sẽ để yên sao!
____
Mấy ngày sau...
Trong căn phòng lạnh lẽo không một chút hơi ấm, chỉ có một chút ánh sáng lẻ loi từ ánh trăng hất vào từ khe cửa sổ. Trong phòng rõ ràng vẫn còn xông hương, nhưng lại khiến người ta có cảm giác run rẩy. Ánh trăng lại rọi vào càng sâu, một bóng mình nhỏ bé lặng lẽ ngồi trong góc giường, mái tóc đen dài cùng gương mặt tiều tụy không còn sức sống.
Đã mấy ngày trôi qua mà từ một mỹ nhân vạn người mê như Thượng Quan Uyển Nhi lại hốc hác đi nhiều như vậy. Nhìn kĩ trong ánh mắt nàng không còn một tia hi vọng, con ngươi đen mờ mịt hệt như hoàn cảnh của nàng lúc này.
Nàng ngồi thu mình trong căn phòng rộng lớn, ánh mắt đờ đẫn không sức sống, đếm ngược những ngày tháng địa ngục còn lại. Làm sao nàng lại phải chịu đựng những điều này?
Nàng nhớ lại dáng vẻ đó của gia gia, nhìn vào đôi mắt của ông ấy, câu trả lời bao năm nay nàng luôn chờ đợi đã khiến nàng sụp đổ hoàn toàn. Trong lòng gia gia, nàng không hề tồn tại, nếu có, cũng chỉ là một quân cờ để lợi dụng.
Thượng Quan Uyển Nhi nhắm chặt mắt lại, dường như những kí ức lúc nhỏ chợt ùa về.
Sự ra đời của nàng là một điều ngoài dự kiến. Vốn dĩ năm đó điều gia gia cần là một đứa cháu trai kế thừa gia tộc, và ca ca của nàng chính là người đó. Mẫu thân sau khi biết đã mang thai nàng, phụ thân muốn bỏ đi cái thai nhưng mẫu thân vẫn một mực giữ lại. Sau 10 tháng thì nàng-Thượng Quan Uyển Nhi đã chào đời.
Là nữ nhi, ai chẳng muốn có được sự yêu thương từ gia đình, nàng cũng không ngoại lệ. Nhưng điều đó lại trở thành thứ xa xỉ đối với bản thân nàng. Suốt năm tháng tuổi thơ, nàng bị ghẻ lạnh từ những người ruột thịt của mình.
Năm 2 tuổi, nàng bị một vị tiểu thư từ gia tộc khác đẩy xuống hồ, nước rất lạnh, nàng lại không biết bơi, cứ thế dần chìm xuống đáy hồ. Tiếng kêu cứu của nàng không hề nhỏ, đủ để mọi người nghe thấy. Điều khiến nàng thất vọng là trong lúc bị đuối nước, nàng đã nhìn thấy, ánh mắt lạnh lùng của ca ca từ trên bờ nhìn xuống. May mắn lúc đó có mấy thị vệ nhanh nhẹn kéo nàng lên.
Vào sinh nhật năm 5 tuổi, nàng đã tự mình chuẩn bị bữa tiệc thật hoành tráng. Những cô tiểu thư bình thường sẽ không làm những điều này, bởi nhân vật chính không cần thiết làm điều vô bổ đó. Chính tay nàng mua hoa, cắm bông, treo hỉ, thậm chí còn bị ngã mấy lần với cơ thể nhỏ bé đó. Nàng rất mong, rất mong gia gia sẽ tới tham gia. Nhưng, vẫn là như thường lệ, một việc làm vô bổ.
Ca ca và nàng cùng học chung một thầy, tư chất của hai người vô cùng khác nhau. Nàng thông minh hiếu học nhưng ca ca thì lại rất ham chơi, luôn bắt nàng làm hộ bài tập. Gia gia sẽ thường xuyên tới thăm lớp học, rất nhiều lần, nàng cố gắng đạt điểm cao để được ông ấy khen thưởng. Nhưng vô vọng. Nhìn cánh tay ông ấy đặt lên đầu ca ca làm nàng thèm muốn. Thật chua xót!
Từ ngày này qua năm nọ, thời gian đã mài dũa nàng trở thành một con người khép kín, ít nói, trưởng thành, hiểu chuyện. Càng ngày càng có nhiều người khen ngợi nhan sắc kiều diễm của nàng nhưng điều đó không làm nàng để tâm. Bởi cho dù có nhan sắc, tài họa ra sao, gia gia vẫn không thèm nhìn nàng lấy một cái.
Thượng Quan Uyển Nhi ngoảnh đầu về phía cửa sổ, nhìn một lúc lâu. Nàng tiến chầm chậm tới đó, nhẹ nhàng đẩy ra cánh cửa. Ánh sáng rọi vào cả người nàng. Trời đêm nay rất đẹp, nó đẹp một cách u buồn, lặng lẽ. Bầu trời như một bà hoàng đang diện lên mình tấm áo choàng nhung đen cao quý. Đêm trên cao luôn có gió thổi mát lành. Nheo mắt lại nhìn xa xa kia, cảnh vật yên lặng, hoang tàn đến run rẩy.
Trăng hôm nay thật tròn!
Có tiếng sáo! Tiếng sáo dịu nhẹ, êm đềm trong đêm trăng tròn. Hòa vào cảnh vật, đi vào lòng người. Tiếng sáo buồn. Âm gợn nguồn sầu thương. Giữa canh trường. Tịch liêu sương trăng quyện. Ai? hiện diện. Điệu múa uyển chuyển quá. Sầu hóa đá. Sầu trăm ngả dạt qua. Gió thoảng qua. Tiếng sáo xa đưa mãi. Gọi sầu lại. Chung tắm...
Đêm nay trăng thật tĩnh lặng
Cầm tiêu sáo ngồi dãi sầu một mình
Cầu thiết kỉnh đáng u xa
Tiêu sáo vang xa thêm bao nỗi buồn
Chôn sâu vào từng nốt nhạc
Nguyện thạc ti âm chốn thân cùng đạo
Từng nốt dạo kéo ta đi
Khi về thân khúc biệt tâm xa khí
Vang bao u sầu tâm trần
Cao thiên ly bách nghệ tần minh huệ
Không tâm hồn tiêu không sắc
Bạch công thiết tiết vệ thiên âm vang
Tiêu mang về bao nỗi buồn.
Nguyện trở thành cơn gió, mang đi mọi nỗi buồn. Và hơn thế nữa, là nó không bị ràng buộc bởi bất kì điều gì. Bởi gió...là phải được tự do.
Thượng Quan Uyển Nhi ngồi khuỵu xuống, hai tay chống xuống dưới đất. Đột nhiên, tầm nhìn của nàng bị thu hút bởi một thứ gì đó từ trên hộc bàn rơi xuống.
Một cái túi nhỏ?!
Nàng nhặt nó lên, nhìn qua một lúc. Đây là quà mà Vệ Dạ đã tặng nàng lúc trước. Nàng lôi ra bên trong có tờ giấy màu vàng.
Linh Phù!
Thượng Quan Uyển Nhi trong đầu nảy ra một điều, nàng nói nói gì đó vào trong giấy phù, nó bỗng phát sáng. Được một lúc thì ánh sáng đó biến mất.
Vệ Dạ, ta có thể tin chàng được không?
____
Mấy ngày sau...
Trong căn phòng lạnh lẽo không một chút hơi ấm, chỉ có một chút ánh sáng lẻ loi từ ánh trăng hất vào từ khe cửa sổ. Trong phòng rõ ràng vẫn còn xông hương, nhưng lại khiến người ta có cảm giác run rẩy. Ánh trăng lại rọi vào càng sâu, một bóng mình nhỏ bé lặng lẽ ngồi trong góc giường, mái tóc đen dài cùng gương mặt tiều tụy không còn sức sống.
Đã mấy ngày trôi qua mà từ một mỹ nhân vạn người mê như Thượng Quan Uyển Nhi lại hốc hác đi nhiều như vậy. Nhìn kĩ trong ánh mắt nàng không còn một tia hi vọng, con ngươi đen mờ mịt hệt như hoàn cảnh của nàng lúc này.
Nàng ngồi thu mình trong căn phòng rộng lớn, ánh mắt đờ đẫn không sức sống, đếm ngược những ngày tháng địa ngục còn lại. Làm sao nàng lại phải chịu đựng những điều này?
Nàng nhớ lại dáng vẻ đó của gia gia, nhìn vào đôi mắt của ông ấy, câu trả lời bao năm nay nàng luôn chờ đợi đã khiến nàng sụp đổ hoàn toàn. Trong lòng gia gia, nàng không hề tồn tại, nếu có, cũng chỉ là một quân cờ để lợi dụng.
Thượng Quan Uyển Nhi nhắm chặt mắt lại, dường như những kí ức lúc nhỏ chợt ùa về.
Sự ra đời của nàng là một điều ngoài dự kiến. Vốn dĩ năm đó điều gia gia cần là một đứa cháu trai kế thừa gia tộc, và ca ca của nàng chính là người đó. Mẫu thân sau khi biết đã mang thai nàng, phụ thân muốn bỏ đi cái thai nhưng mẫu thân vẫn một mực giữ lại. Sau 10 tháng thì nàng-Thượng Quan Uyển Nhi đã chào đời.
Là nữ nhi, ai chẳng muốn có được sự yêu thương từ gia đình, nàng cũng không ngoại lệ. Nhưng điều đó lại trở thành thứ xa xỉ đối với bản thân nàng. Suốt năm tháng tuổi thơ, nàng bị ghẻ lạnh từ những người ruột thịt của mình.
Năm 2 tuổi, nàng bị một vị tiểu thư từ gia tộc khác đẩy xuống hồ, nước rất lạnh, nàng lại không biết bơi, cứ thế dần chìm xuống đáy hồ. Tiếng kêu cứu của nàng không hề nhỏ, đủ để mọi người nghe thấy. Điều khiến nàng thất vọng là trong lúc bị đuối nước, nàng đã nhìn thấy, ánh mắt lạnh lùng của ca ca từ trên bờ nhìn xuống. May mắn lúc đó có mấy thị vệ nhanh nhẹn kéo nàng lên.
Vào sinh nhật năm 5 tuổi, nàng đã tự mình chuẩn bị bữa tiệc thật hoành tráng. Những cô tiểu thư bình thường sẽ không làm những điều này, bởi nhân vật chính không cần thiết làm điều vô bổ đó. Chính tay nàng mua hoa, cắm bông, treo hỉ, thậm chí còn bị ngã mấy lần với cơ thể nhỏ bé đó. Nàng rất mong, rất mong gia gia sẽ tới tham gia. Nhưng, vẫn là như thường lệ, một việc làm vô bổ.
Ca ca và nàng cùng học chung một thầy, tư chất của hai người vô cùng khác nhau. Nàng thông minh hiếu học nhưng ca ca thì lại rất ham chơi, luôn bắt nàng làm hộ bài tập. Gia gia sẽ thường xuyên tới thăm lớp học, rất nhiều lần, nàng cố gắng đạt điểm cao để được ông ấy khen thưởng. Nhưng vô vọng. Nhìn cánh tay ông ấy đặt lên đầu ca ca làm nàng thèm muốn. Thật chua xót!
Từ ngày này qua năm nọ, thời gian đã mài dũa nàng trở thành một con người khép kín, ít nói, trưởng thành, hiểu chuyện. Càng ngày càng có nhiều người khen ngợi nhan sắc kiều diễm của nàng nhưng điều đó không làm nàng để tâm. Bởi cho dù có nhan sắc, tài họa ra sao, gia gia vẫn không thèm nhìn nàng lấy một cái.
Thượng Quan Uyển Nhi ngoảnh đầu về phía cửa sổ, nhìn một lúc lâu. Nàng tiến chầm chậm tới đó, nhẹ nhàng đẩy ra cánh cửa. Ánh sáng rọi vào cả người nàng. Trời đêm nay rất đẹp, nó đẹp một cách u buồn, lặng lẽ. Bầu trời như một bà hoàng đang diện lên mình tấm áo choàng nhung đen cao quý. Đêm trên cao luôn có gió thổi mát lành. Nheo mắt lại nhìn xa xa kia, cảnh vật yên lặng, hoang tàn đến run rẩy.
Trăng hôm nay thật tròn!
Có tiếng sáo! Tiếng sáo dịu nhẹ, êm đềm trong đêm trăng tròn. Hòa vào cảnh vật, đi vào lòng người. Tiếng sáo buồn. Âm gợn nguồn sầu thương. Giữa canh trường. Tịch liêu sương trăng quyện. Ai? hiện diện. Điệu múa uyển chuyển quá. Sầu hóa đá. Sầu trăm ngả dạt qua. Gió thoảng qua. Tiếng sáo xa đưa mãi. Gọi sầu lại. Chung tắm...
Đêm nay trăng thật tĩnh lặng
Cầm tiêu sáo ngồi dãi sầu một mình
Cầu thiết kỉnh đáng u xa
Tiêu sáo vang xa thêm bao nỗi buồn
Chôn sâu vào từng nốt nhạc
Nguyện thạc ti âm chốn thân cùng đạo
Từng nốt dạo kéo ta đi
Khi về thân khúc biệt tâm xa khí
Vang bao u sầu tâm trần
Cao thiên ly bách nghệ tần minh huệ
Không tâm hồn tiêu không sắc
Bạch công thiết tiết vệ thiên âm vang
Tiêu mang về bao nỗi buồn.
Nguyện trở thành cơn gió, mang đi mọi nỗi buồn. Và hơn thế nữa, là nó không bị ràng buộc bởi bất kì điều gì. Bởi gió...là phải được tự do.
Thượng Quan Uyển Nhi ngồi khuỵu xuống, hai tay chống xuống dưới đất. Đột nhiên, tầm nhìn của nàng bị thu hút bởi một thứ gì đó từ trên hộc bàn rơi xuống.
Một cái túi nhỏ?!
Nàng nhặt nó lên, nhìn qua một lúc. Đây là quà mà Vệ Dạ đã tặng nàng lúc trước. Nàng lôi ra bên trong có tờ giấy màu vàng.
Linh Phù!
Thượng Quan Uyển Nhi trong đầu nảy ra một điều, nàng nói nói gì đó vào trong giấy phù, nó bỗng phát sáng. Được một lúc thì ánh sáng đó biến mất.
Vệ Dạ, ta có thể tin chàng được không?
Bình luận facebook