Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1957
Chương 1956: Kiều Diệp Phượng chết (2)
Edit: Sahara
"Ngươi nghĩ nhiều rồi! Nhiều năm qua, những người phụ nữ mơ tưởng tới ta quá nhiều, làm ta giết mãi mà vẫn giết không hết. Vì tránh làm thê tử ta không vui, nên khi hành tẩu bên ngoài, ta luôn mang mặt nạ."
Ngươi nghĩ nhiều rồi.....
Bốn chữ này làm Kiều Diệp Phượng gần như phát điên. Hai mắt nàng ta đỏ bừng, nhiều lần muốn lao về phía Vân Tiêu, nhưng vì thương thế quá nặng nên mới bước được vài bước đã té ngã.
Tại sao?
Tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này?
Quỷ Đế là kẻ xấu xí thì cũng thôi đi, nhưng tại sao hắn ta lại là người đàn ông trẻ tuổi tuấn mỹ như thế? Thực lực còn vô cùng cường đại. Cái này bảo Kiều Diệp Phượng làm sao vui vẻ được?
Huống chi là suýt nữa thì nàng ta đã là người phụ nữ của Quỷ Đế rồi!
"Phượng nhi...." Kiều Tử Huyền đỡ Kiều Diệp Phượng, rồi ngẩng đầu nhìn Vân Tiêu: "Hoàng muội ta biết lỗi rồi, xin ngài nương tay! Hơn nữa, nơi này là Phong Vân Thành, cao thủ của Kim Dương Quốc sẽ không để ngài tự ý làm xằng đâu."
Khi nói lời này, khóe mắt Kiều Tử Huyền liếc nhìn lão giả cao thủ Kim Dương Quốc một cái. Chỉ thấy lão ta đứng một bên, bất động như núi, giống như chỉ cần Vân Tiêu ra tay thì lão ta sẽ lập tức động thủ ngay.
Giọng điệu Kiều Tử Huyền hòa hoãn hơn: "Quỷ Đế, ta biết thực lực của ngài rất mạnh, nhưng Tử Nguyệt Quốc của ta cũng không yếu. Phụ hoàng ta tôn kính ngài, nên mới có ý định gả Phượng nhi cho ngài. Nếu ngài làm ra chuyện gì quá đáng, Tử Nguyệt Quốc ta cũng sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu."
Lúc này, nội tâm Kiều Tử Huyền đang đắn đo rất nhiều điều.
Quỷ Đế tuổi trẻ tài cao, nếu gả hoàng muội mình cho hắn ta, vậy Tử Nguyệt Quốc sẽ lớn mạnh thêm, thực lực quốc gia tăng cao, vượt qua Kim Dương Quốc chỉ là chuyện sớm muộn.
Hơn nữa, hoàng muội đã biết lỗi thì sau này sẽ không tái phạm nữa.
Vân Lạc Phong cảm nhận được lửa giận trên người Vân Tiêu, nàng nắm lấy tay hắn, rồi liếc nhìn về phía Kiều Tử Huyền.
Ánh mắt ấy vừa chính lại vừa tà.
"Ngại quá, ta là người rất nhỏ nhen. Đời này của chàng ấy chỉ được phép có một mình ta mà thôi! Bất cứ kẻ nào can đảm bước vào cửa Vân gia ta, ta sẽ để kẻ đó vào được mà không ra được!"
Kiều Tử Huyền khẽ biến sắc, miễn cưỡng mỉm cười.
"Cô nương, chuyện này, sợ là cô nương không thể làm chủ được đâu."
Bàn tay ôm vai Vân Lạc Phong của Vân Tiêu bỗng tăng thêm chút sức, đôi mắt vốn đang dịu dàng nghiêm túc nhìn Vân Lạc Phong chợt khôi phục vẻ lãnh khốc liếc nhìn sang Kiều Tử Huyền.
"Không chỉ cuộc đời ta, ngay cả sinh mạng của ta cũng do nàng ấy làm chủ!"
"Nếu nàng ấy muốn ta chết, ta sẽ vì nàng ấy mà chết! Nếu nàng ấy muốn ta sống, vậy thì dù là ai đi nữa, cũng đừng hòng lấy được mạng ta!"
"Ngay cả mạng của ta còn như thế, thì ngươi cho rằng, trong nhà, nàng ấy có làm chủ được ta không?"
Ngay cả sinh tử của hắn mà còn do nàng quyết định, thì có xá gì cuộc đời của hắn chứ?
Vân Tiêu biết, Vân Lạc Phong nói những lời kia là để phòng ngừa có người phụ nữ nào khác lại đến làm phiền bọn họ.
Vậy thì hắn sẽ toàn lực phối hợp cùng nàng.
Nếu không phải như vậy, hắn đã sớm động thủ giết hết đám người này rồi.
"Phong nhi, người phụ nữ kia, không cần nàng ra tay. Ta sợ làm bẩn tay nàng. Hoa đào của ta, ta sẽ tự chặt đứt." Thân thể Vân Tiêu chợt lóe lên, chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mặt Kiều Diệp Phượng.
Lão giả cao thủ Kim Dương Quốc còn chưa kịp phản ứng, thì bàn tay Vân Tiêu đã đánh xuống đầu Kiều Diệp Phượng. Vân Tiêu hơi dùng chút sức, cổ Kiều Diệp Phượng lập tức bị ép xuống rồi gãy đôi, máu phun ra ào ạt.
Tất cả mọi người trợn tròn mắt, một số người nhìn thấy cảnh này, chịu không nổi vội vàng chạy qua một bên nôn mửa không ngừng.
Vân Tiêu nhìn cái đầu trong tay, chợt ngẩn ngơ. Hắn từ từ nhìn lại Vân Lạc Phong rồi nói bằng giọng vô tội: "Ta chỉ không cẩn thận dùng lực hơi lớn thì ả đã chết rồi. Ta thật sự không cố ý......"
__________
*Sa: nếu không phải hình tượng nhân vật của Tiêu ca từ đầu đến cuối đều là thẳng thắn lạnh lùng, thì ta đúng là muốn mắng một câu: Đồ vô sỉ!!!!
Edit: Sahara
"Ngươi nghĩ nhiều rồi! Nhiều năm qua, những người phụ nữ mơ tưởng tới ta quá nhiều, làm ta giết mãi mà vẫn giết không hết. Vì tránh làm thê tử ta không vui, nên khi hành tẩu bên ngoài, ta luôn mang mặt nạ."
Ngươi nghĩ nhiều rồi.....
Bốn chữ này làm Kiều Diệp Phượng gần như phát điên. Hai mắt nàng ta đỏ bừng, nhiều lần muốn lao về phía Vân Tiêu, nhưng vì thương thế quá nặng nên mới bước được vài bước đã té ngã.
Tại sao?
Tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này?
Quỷ Đế là kẻ xấu xí thì cũng thôi đi, nhưng tại sao hắn ta lại là người đàn ông trẻ tuổi tuấn mỹ như thế? Thực lực còn vô cùng cường đại. Cái này bảo Kiều Diệp Phượng làm sao vui vẻ được?
Huống chi là suýt nữa thì nàng ta đã là người phụ nữ của Quỷ Đế rồi!
"Phượng nhi...." Kiều Tử Huyền đỡ Kiều Diệp Phượng, rồi ngẩng đầu nhìn Vân Tiêu: "Hoàng muội ta biết lỗi rồi, xin ngài nương tay! Hơn nữa, nơi này là Phong Vân Thành, cao thủ của Kim Dương Quốc sẽ không để ngài tự ý làm xằng đâu."
Khi nói lời này, khóe mắt Kiều Tử Huyền liếc nhìn lão giả cao thủ Kim Dương Quốc một cái. Chỉ thấy lão ta đứng một bên, bất động như núi, giống như chỉ cần Vân Tiêu ra tay thì lão ta sẽ lập tức động thủ ngay.
Giọng điệu Kiều Tử Huyền hòa hoãn hơn: "Quỷ Đế, ta biết thực lực của ngài rất mạnh, nhưng Tử Nguyệt Quốc của ta cũng không yếu. Phụ hoàng ta tôn kính ngài, nên mới có ý định gả Phượng nhi cho ngài. Nếu ngài làm ra chuyện gì quá đáng, Tử Nguyệt Quốc ta cũng sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu."
Lúc này, nội tâm Kiều Tử Huyền đang đắn đo rất nhiều điều.
Quỷ Đế tuổi trẻ tài cao, nếu gả hoàng muội mình cho hắn ta, vậy Tử Nguyệt Quốc sẽ lớn mạnh thêm, thực lực quốc gia tăng cao, vượt qua Kim Dương Quốc chỉ là chuyện sớm muộn.
Hơn nữa, hoàng muội đã biết lỗi thì sau này sẽ không tái phạm nữa.
Vân Lạc Phong cảm nhận được lửa giận trên người Vân Tiêu, nàng nắm lấy tay hắn, rồi liếc nhìn về phía Kiều Tử Huyền.
Ánh mắt ấy vừa chính lại vừa tà.
"Ngại quá, ta là người rất nhỏ nhen. Đời này của chàng ấy chỉ được phép có một mình ta mà thôi! Bất cứ kẻ nào can đảm bước vào cửa Vân gia ta, ta sẽ để kẻ đó vào được mà không ra được!"
Kiều Tử Huyền khẽ biến sắc, miễn cưỡng mỉm cười.
"Cô nương, chuyện này, sợ là cô nương không thể làm chủ được đâu."
Bàn tay ôm vai Vân Lạc Phong của Vân Tiêu bỗng tăng thêm chút sức, đôi mắt vốn đang dịu dàng nghiêm túc nhìn Vân Lạc Phong chợt khôi phục vẻ lãnh khốc liếc nhìn sang Kiều Tử Huyền.
"Không chỉ cuộc đời ta, ngay cả sinh mạng của ta cũng do nàng ấy làm chủ!"
"Nếu nàng ấy muốn ta chết, ta sẽ vì nàng ấy mà chết! Nếu nàng ấy muốn ta sống, vậy thì dù là ai đi nữa, cũng đừng hòng lấy được mạng ta!"
"Ngay cả mạng của ta còn như thế, thì ngươi cho rằng, trong nhà, nàng ấy có làm chủ được ta không?"
Ngay cả sinh tử của hắn mà còn do nàng quyết định, thì có xá gì cuộc đời của hắn chứ?
Vân Tiêu biết, Vân Lạc Phong nói những lời kia là để phòng ngừa có người phụ nữ nào khác lại đến làm phiền bọn họ.
Vậy thì hắn sẽ toàn lực phối hợp cùng nàng.
Nếu không phải như vậy, hắn đã sớm động thủ giết hết đám người này rồi.
"Phong nhi, người phụ nữ kia, không cần nàng ra tay. Ta sợ làm bẩn tay nàng. Hoa đào của ta, ta sẽ tự chặt đứt." Thân thể Vân Tiêu chợt lóe lên, chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mặt Kiều Diệp Phượng.
Lão giả cao thủ Kim Dương Quốc còn chưa kịp phản ứng, thì bàn tay Vân Tiêu đã đánh xuống đầu Kiều Diệp Phượng. Vân Tiêu hơi dùng chút sức, cổ Kiều Diệp Phượng lập tức bị ép xuống rồi gãy đôi, máu phun ra ào ạt.
Tất cả mọi người trợn tròn mắt, một số người nhìn thấy cảnh này, chịu không nổi vội vàng chạy qua một bên nôn mửa không ngừng.
Vân Tiêu nhìn cái đầu trong tay, chợt ngẩn ngơ. Hắn từ từ nhìn lại Vân Lạc Phong rồi nói bằng giọng vô tội: "Ta chỉ không cẩn thận dùng lực hơi lớn thì ả đã chết rồi. Ta thật sự không cố ý......"
__________
*Sa: nếu không phải hình tượng nhân vật của Tiêu ca từ đầu đến cuối đều là thẳng thắn lạnh lùng, thì ta đúng là muốn mắng một câu: Đồ vô sỉ!!!!
Bình luận facebook