Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-2004
Chương 2003: Giết (3)
Edit: Sahara
Cả đời hoàng đế, ông ta căm thù nhất là bị phản bội. Tuy Lâm quý phi chưa leo lên giường người đàn ông khác, nhưng bà ta đã có tâm tư này thì nhất định phải chết!
Tề Linh nhìn cũng không thèm nhìn hoàng đế một cái nào, mà hắn dời mắt mình về phía Tề Vũ.
Ánh mắt rét lạnh của Tề Linh khiến cả người Tề Vũ run rẩy, rồi bất giác quỳ phịch xuống.
Tề Vũ tốt xấu gì cũng là con ruột mình, chung quy hoàng đế vẫn có chút không đành lòng: "Linh Nhi, Vũ Nhi tốt xấu gì cũng là hoàng đệ của con, nó cũng không phạm lỗi lầm gì lớn, con tạm tha cho nó đi!"
Tề Linh đảo ánh mắt lạnh lùng về phía hoàng đế: "Ai cho phép ông lên tiếng?"
Mặt hoàng đế tái đi vì giận: "Ngươi nói vậy là có ý gì? Trẫm là phụ hoàng của ngươi!"
"Không được ông cho phép, Lâm quý phi có bản lĩnh điều động cao thủ của trưởng lão đoàn sao?" Tề Linh cười lạnh: "Hiện giờ bản thân ông đã khó tự mình bảo toàn, còn thừa hơi đi xin xỏ cho người khác?"
Cánh môi hoàng đế run rẩy, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Hiển nhiên là vì bị chọc tức.
Hoàng đế hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong lòng: "Linh Nhi, chỉ cần một ngày trẫm còn là phụ hoàng của ngươi, thì cả đời ngươi cũng phải hiếu kính trẫm. Trẫm ra lệnh ngươi thả hoàng đệ ngươi ra, ngươi dám không nghe?"
Advertisement / Quảng cáo
"Phụ từ, tử hiếu! Phụ bất từ, tử cần gì hiếu?"
(*phụ từ tử hiếu: cha hiền con thảo. Phụ bất từ: cha không hiền, con cần gì hiếu thảo. Dấu phẩy trong lời thoại phía trên là cách ngắt câu, có ý nhấn nhá để diễn tả tâm trạng nhân vật.)
Tề Linh nói xong liền đi về phía Tề Vũ, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn hoàng đế.
Hoàng đế nổi giận: "Tề Linh! Ngươi đứng yên cho trẫm! Ngươi cho rằng bây giờ ngươi là người đứng đầu bốn nước thì không cần để trẫm vào mắt nữa đúng không? Bất kể thế nào, trẫm cũng là phụ hoàng của ngươi, lời của trẫm, ngươi nhất định phải nghe!"
Tề Linh dừng bước, cất giọng lạnh lùng: "Ngươi đâu! Dẫn ông ta đi cho ta! Không có mệnh lệnh của ta, không cho phép ông ta bước ra khỏi phòng nửa bước!"
Chỉ một câu nói đã quyết định vận mệnh nửa đời sau của hoàng đế.
Mệnh lệnh này đồng nghĩa với việc giam lỏng hoàng đế, cả đời đều không thể ra ngoài.
Hoàng đế cười lạnh. Ông ta tốt xấu gì cũng là hoàng đế Thiên Tề Quốc, Thiên Tề Quốc không nghe lệnh hoàng đế, chẳng lẽ lại đi nghe lệnh một hoàng tử như Tề Linh?
Tuy nhiên......
Ngay thời điểm hoàng đế nhếch mép khinh thường, thì chúng đại thần và thị vệ đã có hành động. Không đợi Tề Linh lập lại mệnh lệnh, thị vệ đã tiến lên, giữ chặt cánh tay hoàng đế, lôi ông ta ra ngoài.
Advertisement / Quảng cáo
"Các ngươi muốn làm gì? Trẫm mới là vua một nước! Các ngươi dừng lại cho trẫm!" Hoàng đế giẫy giụa, tức giận quát thét không ngừng.
Đáng tiếc, đại thần trong triều sớm đã thống hận sự ngu xuẩn vô đạo của hoàng đế, vào thời điểm này, tất nhiên sẽ không đứng về phía hoàng đế...
Tề Linh làm đế có thể chu toàn toàn cục. Huống chi, hiện tại, Tề Linh còn là người thống lĩnh bốn nước!
Các quốc gia khác còn phải nghe lệnh Tề Linh nữa là....
Thành tựu lớn như vậy, hai cường giả Thần Tôn của Thiên Tề Quốc cũng không còn gì để nói. Cho nên, số phận của hoàng đế như thế nào, không cần phải lo nghĩ tới....
"Nhị.... Nhị hoàng huynh...."
Tề Vũ gian nan nuốt nuốt nước miếng, trên mặt lại tươi cười lấy lòng: "Lúc trước là hoàng đệ có mắt không thấy Thái Sơn, nên đắc tội hoàng huynh, xin hoàng huynh niệm tình huynh đệ mà bỏ qua cho hoàng đệ lần này."
"Ngươi không giống mẫu thân ngươi, tội ngươi không đáng chết. Nhưng bao nhiêu năm qua, ngươi kiêu căng ngang ngược, ăn chơi lêu lổng, ỷ quyền cậy thế gây ra vô số tội lỗi." Giọng Tề Linh vẫn lạnh nhạt không cảm xúc: "Vì thế, ta quyết định để ngươi giễu phố thị chúng*, vận mệnh của ngươi thế nào, sẽ do bá tánh định đoạt."
(*giễu phố thị chúng: áp giải đi khắp đường phố cho tất cả mọi người cùng xem. Những câu có từ thị chúng nghĩa là làm một việc gì đó trước đám đông, cho tất cả mọi người cùng thấy. Ví dụ phổ biến nhất là: chém đầu thị chúng.)
Tề Vũ lập tức biến sắc, rồi khóc như đang khóc tang: "Nhị hoàng huynh, huynh làm vậy không phải là muốn mạng của đệ sao?"
Mấy năm nay, hắn cưỡng hiếp phụ nữ, giết người vô số, không chuyện ác nào không làm, nhưng nhờ vào phụ thân là vua một nước, nên không người nào dám hạch tội hắn.
Edit: Sahara
Cả đời hoàng đế, ông ta căm thù nhất là bị phản bội. Tuy Lâm quý phi chưa leo lên giường người đàn ông khác, nhưng bà ta đã có tâm tư này thì nhất định phải chết!
Tề Linh nhìn cũng không thèm nhìn hoàng đế một cái nào, mà hắn dời mắt mình về phía Tề Vũ.
Ánh mắt rét lạnh của Tề Linh khiến cả người Tề Vũ run rẩy, rồi bất giác quỳ phịch xuống.
Tề Vũ tốt xấu gì cũng là con ruột mình, chung quy hoàng đế vẫn có chút không đành lòng: "Linh Nhi, Vũ Nhi tốt xấu gì cũng là hoàng đệ của con, nó cũng không phạm lỗi lầm gì lớn, con tạm tha cho nó đi!"
Tề Linh đảo ánh mắt lạnh lùng về phía hoàng đế: "Ai cho phép ông lên tiếng?"
Mặt hoàng đế tái đi vì giận: "Ngươi nói vậy là có ý gì? Trẫm là phụ hoàng của ngươi!"
"Không được ông cho phép, Lâm quý phi có bản lĩnh điều động cao thủ của trưởng lão đoàn sao?" Tề Linh cười lạnh: "Hiện giờ bản thân ông đã khó tự mình bảo toàn, còn thừa hơi đi xin xỏ cho người khác?"
Cánh môi hoàng đế run rẩy, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Hiển nhiên là vì bị chọc tức.
Hoàng đế hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong lòng: "Linh Nhi, chỉ cần một ngày trẫm còn là phụ hoàng của ngươi, thì cả đời ngươi cũng phải hiếu kính trẫm. Trẫm ra lệnh ngươi thả hoàng đệ ngươi ra, ngươi dám không nghe?"
Advertisement / Quảng cáo
"Phụ từ, tử hiếu! Phụ bất từ, tử cần gì hiếu?"
(*phụ từ tử hiếu: cha hiền con thảo. Phụ bất từ: cha không hiền, con cần gì hiếu thảo. Dấu phẩy trong lời thoại phía trên là cách ngắt câu, có ý nhấn nhá để diễn tả tâm trạng nhân vật.)
Tề Linh nói xong liền đi về phía Tề Vũ, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn hoàng đế.
Hoàng đế nổi giận: "Tề Linh! Ngươi đứng yên cho trẫm! Ngươi cho rằng bây giờ ngươi là người đứng đầu bốn nước thì không cần để trẫm vào mắt nữa đúng không? Bất kể thế nào, trẫm cũng là phụ hoàng của ngươi, lời của trẫm, ngươi nhất định phải nghe!"
Tề Linh dừng bước, cất giọng lạnh lùng: "Ngươi đâu! Dẫn ông ta đi cho ta! Không có mệnh lệnh của ta, không cho phép ông ta bước ra khỏi phòng nửa bước!"
Chỉ một câu nói đã quyết định vận mệnh nửa đời sau của hoàng đế.
Mệnh lệnh này đồng nghĩa với việc giam lỏng hoàng đế, cả đời đều không thể ra ngoài.
Hoàng đế cười lạnh. Ông ta tốt xấu gì cũng là hoàng đế Thiên Tề Quốc, Thiên Tề Quốc không nghe lệnh hoàng đế, chẳng lẽ lại đi nghe lệnh một hoàng tử như Tề Linh?
Tuy nhiên......
Ngay thời điểm hoàng đế nhếch mép khinh thường, thì chúng đại thần và thị vệ đã có hành động. Không đợi Tề Linh lập lại mệnh lệnh, thị vệ đã tiến lên, giữ chặt cánh tay hoàng đế, lôi ông ta ra ngoài.
Advertisement / Quảng cáo
"Các ngươi muốn làm gì? Trẫm mới là vua một nước! Các ngươi dừng lại cho trẫm!" Hoàng đế giẫy giụa, tức giận quát thét không ngừng.
Đáng tiếc, đại thần trong triều sớm đã thống hận sự ngu xuẩn vô đạo của hoàng đế, vào thời điểm này, tất nhiên sẽ không đứng về phía hoàng đế...
Tề Linh làm đế có thể chu toàn toàn cục. Huống chi, hiện tại, Tề Linh còn là người thống lĩnh bốn nước!
Các quốc gia khác còn phải nghe lệnh Tề Linh nữa là....
Thành tựu lớn như vậy, hai cường giả Thần Tôn của Thiên Tề Quốc cũng không còn gì để nói. Cho nên, số phận của hoàng đế như thế nào, không cần phải lo nghĩ tới....
"Nhị.... Nhị hoàng huynh...."
Tề Vũ gian nan nuốt nuốt nước miếng, trên mặt lại tươi cười lấy lòng: "Lúc trước là hoàng đệ có mắt không thấy Thái Sơn, nên đắc tội hoàng huynh, xin hoàng huynh niệm tình huynh đệ mà bỏ qua cho hoàng đệ lần này."
"Ngươi không giống mẫu thân ngươi, tội ngươi không đáng chết. Nhưng bao nhiêu năm qua, ngươi kiêu căng ngang ngược, ăn chơi lêu lổng, ỷ quyền cậy thế gây ra vô số tội lỗi." Giọng Tề Linh vẫn lạnh nhạt không cảm xúc: "Vì thế, ta quyết định để ngươi giễu phố thị chúng*, vận mệnh của ngươi thế nào, sẽ do bá tánh định đoạt."
(*giễu phố thị chúng: áp giải đi khắp đường phố cho tất cả mọi người cùng xem. Những câu có từ thị chúng nghĩa là làm một việc gì đó trước đám đông, cho tất cả mọi người cùng thấy. Ví dụ phổ biến nhất là: chém đầu thị chúng.)
Tề Vũ lập tức biến sắc, rồi khóc như đang khóc tang: "Nhị hoàng huynh, huynh làm vậy không phải là muốn mạng của đệ sao?"
Mấy năm nay, hắn cưỡng hiếp phụ nữ, giết người vô số, không chuyện ác nào không làm, nhưng nhờ vào phụ thân là vua một nước, nên không người nào dám hạch tội hắn.
Bình luận facebook