Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 164
Bát vương tử nói rất ít, có điều hắn thực ngốc manh, nhìn dáng vẻ hẳn là vương tử được bảo hộ quá tốt, bát vương tử là Lệ phi sinh ra.
Theo truyền thuyết thì Lệ phi chưa bao giờ tranh sủng, không biết vị bát vương tử này, có bình yên sống sót không?
“Thiên Tuyết, phụ cận có bảo dược sơn, không bằng sau khi Bách Hoa chấm dứt, chúng ta đi xem?”. Hiên Viên Mặc Ngọc nhiệt tình mời, sau khi Phượng Thiên Tuyết nghe xong, hơi hơi xúc động, nàng cũng rất muốn đi xem bảo dược sơn này có đồ vật nàng cần hay không.
“Thiên Tuyết cung kính không bằng tuân mệnh, có thể cùng một nhóm với thập vương tử, thật là vinh hạnh cho Thiên Tuyết!”.
Phượng Thiên Tuyết tươi cười thanh nhã tú lệ, tuy rằng trong lời nói có ý tứ khen tặng, nhưng thái độ nàng lại không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Giờ này khắc này, ở phía sau quán, Thượng Quan Tĩnh Nhi và Thượng Quan Thanh Nhi đang nói chuyện riêng.
Các nàng đến đại biểu cho Bát Dương Tông, vốn dĩ cùng đội Lý Hoa Kỳ, nhưng mà các nàng lại được phân tới một sân khác, cho nên không gặp Phượng Thiên Tuyết.
“Làm sao bây giờ? Nha đầu hèn hạ kia căn bản không trúng độc! Là ai giải độc cho nàng?”. Thượng Quan Tĩnh Nhi lạnh lùng nói.
Các nàng là song sinh, xem như là đường huynh muội với Thượng Quan Nguyên, nhưng mà thái tổ phụ hai người là huynh đệ, cho nên huyết thống tương đối nhạt.
Sâm lão nhân phát lời khuyên, đương nhiên chỉ giới hạn trong một mạch của Thượng Quan Nguyên, các nhánh khác cũng không nhận được thông báo.
Rốt cuộc bất kể như thế nào bọn họ cũng không ngờ tới, Thượng Quan Tĩnh Nhi và Thanh Nhi vậy mà xuống tay với Phượng Thiên Tuyết!
“Vậy…Mượn đao giết người! Lần trước hẳn là có sư phụ nàng giải độc, nhưng lúc này nếu không ai ở bên cạnh nàng, nha đầu hèn hạ kia không có khả năng lại may mắn tránh được một kiếp như trước!”.
Thượng Quan Tĩnh Nhi cười lạnh một tiếng, “Thập vương tử là nhi tử được Đức phi sủng ái nhất, cũng là người đứng đầu được chọn làm đương kim Thái tử, nghe nói Hoàng Thượng cũng vô cùng coi trọng hắn. Nếu trúng độc ở đây…”.
Trong mắt Thượng Quan Thanh Nhi sáng ngời, “Đây thật là kế hay!”.
“Thập vương tử thích uống bích la xuân nhất, chờ một lát…”. Hai nha đầu lặng lẽ thương lượng, trong mắt lập loè ánh sáng độc ác, các nàng đều tràn đầy tự tin, xem lúc này Phượng Thiên Tuyết sẽ chết như thế nào!
Trong quán.
Hiên Viên Mặc Ngọc đích xác kêu một bình bích la xuân, hắn vân du tứ hải, mặc kệ đi đến nơi nào, thích uống nhất, vẫn là trà này.
Hương trà tràn ngập, thập vương tử thong dong hào phóng, lực tương tác cực cao, ngay cả Phượng Thiên Trạch cũng bắt chuyện với hăn.
Lúc này có nhóm người vừa được nghe Huyền Vương chỉ giáo xong, đi vào trong quán nghỉ tạm, người nọ là Lam Kinh Phong và Trinh Như Ý, cũng có vài đệ tử thiên tài của giáo phái khác.
Bọn họ nhìn Phượng Thiên Tuyết và thập vương tử ngồi cùng nhau, đều hơi kinh ngạc, sắc mặt Lam Kinh Phong trầm xuống, nha đầu kia thật đúng là trêu chọc đào hoa!
Phượng Thiên Tuyết chính là nha đầu hắn cảm thấy hứng thú, có điều, Lam Kinh Phong cũng tràn đầy tự tin, một ngày nào đó hắn sẽ dùng năng lực chính mình đi chinh phục Phượng Thiên Tuyết!
“Thập vương tử điện hạ, thật vui lại được gặp ngươi!”. Trinh Như Ý yểu điệu tiến lên, cười dịu dàng, nàng chính là mỹ nữ được các giáo phái công nhận, lúc trước nhị vương tử, lục vương tử đều vô cùng thích nàng.
Thập vương tử chỉ nhàn nhạt nhướng mày, “Trinh cô nương, ba năm không thấy, có duyên lại tương phùng.”.
Vẻ mặt của hắn nhàn nhạt, cũng không kinh hỉ như ba năm trước đây, trong lòng Trinh Như Ý tràn ngập mất mát và khiếp sợ, lại thấy thập vương tử quay đầu lại thân thiết bắt chuyện với Phượng Thiên Tuyết, Phượng Thiên Trạch, trong mắt nàng xẹt qua một tia âm u.
Trinh Như Ý cũng không tiến lên quấy rầy, mà cùng Lam Kinh Phong ngồi ở một bên, thường thường lưu ý tình cảnh Phượng Thiên Tuyết bên này.
Đột nhiên, sắc mặt thập vương tử Hiên Viên Mặc Ngọc tái nhợt, ngực đau nhức, hắn cầm lòng không đậu mà ôm ngực, đau nhức quá mức mãnh liệt, khóe môi lập tức tràn ra một dòng máu!
“Hoàng đệ, ngươi làm sao vậy?”. Bát vương tử sợ tới mức tay chân cũng mềm nhũn, sắc mặt Phượng Thiên Tuyết hơi hơi trầm xuống, “Hắn trúng độc!”.
Trúng độc!
Mọi người đồng thời nhìn chằm chằm Phượng Thiên Tuyết, Trinh Như Ý kinh ngạc mà nhướng mày, “Phượng cô nương sao biết hắn trúng độc? Chẳng lẽ độc này là ngươi hạ?”.
Theo truyền thuyết thì Lệ phi chưa bao giờ tranh sủng, không biết vị bát vương tử này, có bình yên sống sót không?
“Thiên Tuyết, phụ cận có bảo dược sơn, không bằng sau khi Bách Hoa chấm dứt, chúng ta đi xem?”. Hiên Viên Mặc Ngọc nhiệt tình mời, sau khi Phượng Thiên Tuyết nghe xong, hơi hơi xúc động, nàng cũng rất muốn đi xem bảo dược sơn này có đồ vật nàng cần hay không.
“Thiên Tuyết cung kính không bằng tuân mệnh, có thể cùng một nhóm với thập vương tử, thật là vinh hạnh cho Thiên Tuyết!”.
Phượng Thiên Tuyết tươi cười thanh nhã tú lệ, tuy rằng trong lời nói có ý tứ khen tặng, nhưng thái độ nàng lại không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Giờ này khắc này, ở phía sau quán, Thượng Quan Tĩnh Nhi và Thượng Quan Thanh Nhi đang nói chuyện riêng.
Các nàng đến đại biểu cho Bát Dương Tông, vốn dĩ cùng đội Lý Hoa Kỳ, nhưng mà các nàng lại được phân tới một sân khác, cho nên không gặp Phượng Thiên Tuyết.
“Làm sao bây giờ? Nha đầu hèn hạ kia căn bản không trúng độc! Là ai giải độc cho nàng?”. Thượng Quan Tĩnh Nhi lạnh lùng nói.
Các nàng là song sinh, xem như là đường huynh muội với Thượng Quan Nguyên, nhưng mà thái tổ phụ hai người là huynh đệ, cho nên huyết thống tương đối nhạt.
Sâm lão nhân phát lời khuyên, đương nhiên chỉ giới hạn trong một mạch của Thượng Quan Nguyên, các nhánh khác cũng không nhận được thông báo.
Rốt cuộc bất kể như thế nào bọn họ cũng không ngờ tới, Thượng Quan Tĩnh Nhi và Thanh Nhi vậy mà xuống tay với Phượng Thiên Tuyết!
“Vậy…Mượn đao giết người! Lần trước hẳn là có sư phụ nàng giải độc, nhưng lúc này nếu không ai ở bên cạnh nàng, nha đầu hèn hạ kia không có khả năng lại may mắn tránh được một kiếp như trước!”.
Thượng Quan Tĩnh Nhi cười lạnh một tiếng, “Thập vương tử là nhi tử được Đức phi sủng ái nhất, cũng là người đứng đầu được chọn làm đương kim Thái tử, nghe nói Hoàng Thượng cũng vô cùng coi trọng hắn. Nếu trúng độc ở đây…”.
Trong mắt Thượng Quan Thanh Nhi sáng ngời, “Đây thật là kế hay!”.
“Thập vương tử thích uống bích la xuân nhất, chờ một lát…”. Hai nha đầu lặng lẽ thương lượng, trong mắt lập loè ánh sáng độc ác, các nàng đều tràn đầy tự tin, xem lúc này Phượng Thiên Tuyết sẽ chết như thế nào!
Trong quán.
Hiên Viên Mặc Ngọc đích xác kêu một bình bích la xuân, hắn vân du tứ hải, mặc kệ đi đến nơi nào, thích uống nhất, vẫn là trà này.
Hương trà tràn ngập, thập vương tử thong dong hào phóng, lực tương tác cực cao, ngay cả Phượng Thiên Trạch cũng bắt chuyện với hăn.
Lúc này có nhóm người vừa được nghe Huyền Vương chỉ giáo xong, đi vào trong quán nghỉ tạm, người nọ là Lam Kinh Phong và Trinh Như Ý, cũng có vài đệ tử thiên tài của giáo phái khác.
Bọn họ nhìn Phượng Thiên Tuyết và thập vương tử ngồi cùng nhau, đều hơi kinh ngạc, sắc mặt Lam Kinh Phong trầm xuống, nha đầu kia thật đúng là trêu chọc đào hoa!
Phượng Thiên Tuyết chính là nha đầu hắn cảm thấy hứng thú, có điều, Lam Kinh Phong cũng tràn đầy tự tin, một ngày nào đó hắn sẽ dùng năng lực chính mình đi chinh phục Phượng Thiên Tuyết!
“Thập vương tử điện hạ, thật vui lại được gặp ngươi!”. Trinh Như Ý yểu điệu tiến lên, cười dịu dàng, nàng chính là mỹ nữ được các giáo phái công nhận, lúc trước nhị vương tử, lục vương tử đều vô cùng thích nàng.
Thập vương tử chỉ nhàn nhạt nhướng mày, “Trinh cô nương, ba năm không thấy, có duyên lại tương phùng.”.
Vẻ mặt của hắn nhàn nhạt, cũng không kinh hỉ như ba năm trước đây, trong lòng Trinh Như Ý tràn ngập mất mát và khiếp sợ, lại thấy thập vương tử quay đầu lại thân thiết bắt chuyện với Phượng Thiên Tuyết, Phượng Thiên Trạch, trong mắt nàng xẹt qua một tia âm u.
Trinh Như Ý cũng không tiến lên quấy rầy, mà cùng Lam Kinh Phong ngồi ở một bên, thường thường lưu ý tình cảnh Phượng Thiên Tuyết bên này.
Đột nhiên, sắc mặt thập vương tử Hiên Viên Mặc Ngọc tái nhợt, ngực đau nhức, hắn cầm lòng không đậu mà ôm ngực, đau nhức quá mức mãnh liệt, khóe môi lập tức tràn ra một dòng máu!
“Hoàng đệ, ngươi làm sao vậy?”. Bát vương tử sợ tới mức tay chân cũng mềm nhũn, sắc mặt Phượng Thiên Tuyết hơi hơi trầm xuống, “Hắn trúng độc!”.
Trúng độc!
Mọi người đồng thời nhìn chằm chằm Phượng Thiên Tuyết, Trinh Như Ý kinh ngạc mà nhướng mày, “Phượng cô nương sao biết hắn trúng độc? Chẳng lẽ độc này là ngươi hạ?”.
Bình luận facebook