Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
Chu Nhi cố hết sức mà bò lên, biết rõ nếu không nói ra, Tam tiểu thư sẽ đánh nàng đến chết!
"Tam tiểu thư... Ô ô! Nô tỳ cũng không biết vì sao trong vòng một đêm đại tiểu thư lại có linh lực, đánh nô tỳ và Vân Nhi tới sưng mặt lên, còn bắt chúng ta ăn độc đan... Nếu như chúng ta không nghe lời nàng, sẽ phát độc chết! Nô tỳ cũng không phải cố ý lừa gạt Tam tiểu thư, cầu Tam tiểu thư tha mạng!".
Lan Nhi cũng có quan hệ tốt với Chu Nhi, vội vàng tức giận nói: "Tam tiểu thư, tiện nhân kia thật là lớn gan, ngay cả người của Tam tiểu thư cũng dám đánh! Muốn đánh, cũng là Tam tiểu thư có tư cách đánh, Phượng Thiên Tuyết không có tư cách!".
Phượng Hiểu Vũ ngu xuẩn bị mắc lừa, "Đúng vậy, hừ, người của bổn tiểu thư mà nàng cũng dám đánh? Đi, chúng ta tới Dược Viên!".
Phượng Hiểu Vũ vung tay lên, mang theo Lan Nhi và Chu Nhi tới Dược Viên Phượng gia.
Phượng Thiên Tuyết và Phượng Thiên Trạch vừa mới dùng xong đồ ăn sáng, chợt nghe thấy cửa tiểu viện bị đá văng một cái.
Sắc mặt Phượng Thiên Trạch trầm xuống, "Tỷ...".
"Sợ cái gì? Bây giờ chúng ta còn phải sợ ai nữa sao?". Phượng Thiên Tuyết cười lạnh một tiếng, tới kiếm chuyện trong lúc này, tự nhiên chỉ có cái loại nha đầu hẹp hòi Phượng Hiểu Vũ này rồi!
Quả nhiên, Phượng Thiên Trạch ngẩng đầu, xuyên qua qua song cửa liền thấy Phượng Hiểu Vũ dẫn hai nha đầu nghênh ngang đi tới.
Phượng Hiểu Vũ bước chân vào phòng ăn, vừa nhìn đồ ăn trên bàn, lập tức kinh ngạc vô cùng.
Bởi vì đồ ăn trên bàn, có hai cái trứng chưa ăn còn đang bốc hơi, cùng với hai bát cháo thịt nạc nấm hương chưa ăn xong.
Sắc mặt Phượng Hiểu Vũ thoáng cái âm trầm xuống, bởi vì lúc trước Chu Nhi đã từng nói qua, đồ ăn của hai tỷ đệ Phượng Thiên Tuyết vô cùng ít, nhiều nhất là hai cái bánh bao, có khi còn bị Chu Nhi và Vân Nhi đoạt cho chó ăn.
Thế nhưng hiện giờ căn bản không giống vậy!
"Chu Nhi, không phải ngươi nói thức ăn của bọn họ còn kém hơn cả chó sao? Tiện nhân, ngươi cũng dám gạt ta?". Phượng Hiểu Vũ hung hăng quất cho Chu Nhi một bạt tai.
Vân Nhi vừa chạy tới thấy thế, vội vàng kéo Chu Nhi quỳ gối trước mặt Phượng Hiểu Vũ, "Tam tiểu thư, đại tiểu thư... mấy ngày nay đại tiểu thư mới cải thiện đồ ăn! Tụi nô tỳ cũng là có nỗi khổ riêng! Cầu tam tiểu thư tha cho chúng ta!".
Phượng Hiểu Vũ tức giận đến ngực phập phồng, từ nhỏ nàng đã thấy Phượng Thiên Tuyết và Phượng Thiên Trạch không vừa mắt.
"Tiểu thư, bây giờ là lúc giáo huấn tiểu tiện nhân kia!". Lan Nhi nhẹ giọng nói.
Phượng Thiên Tuyết nhàn nhã mà ngồi ở chỗ kia, Phượng Thiên Trạch thì cúi đầu nhìn Phù Thuật thư, giống như một màn trước chưa từng phát sinh.
"Tiện nhân, ngươi còn không mau quỳ xuống cầu xin bổn tiểu thư tha thứ?". Phượng Hiểu Vũ chỉ vào Phượng Thiên Tuyết nghiêm nghị quát.
Phượng Thiên Tuyết nhếch mày, trong mắt tràn đầy châm chọc, "Phượng Hiểu Vũ, một thứ nữ như ngươi, lại dám can đảm kiêu ngạo ở trước mặt đích tỷ như thế? Còn muốn đại tỷ quỳ xuống? Nếu truyền đi, người ta đều cho rằng Phượng gia không dạy ngươi tốt đấy!".
Thấy Phượng Thiên Tuyết hoàn toàn không để ý tới nàng, Phượng Hiểu Vũ vừa khiếp sợ vừa tức giận, chạy nhanh tới, hét lên: "Cái đồ phế vật do tiện nhân sinh này, ngươi dám...".
"Ba ba ba bốp -- "
Còn chưa đợi Phượng Hiểu Vũ nói hết lời, trên mặt nàng đã trúng bốn cái tát nóng rát, đánh cho Phượng Hiểu Vũ đặt mông ngồi thụp xuống đất, một cỗ máu tanh nồng trào lên cổ họng!
Đám người Chu Nhi sợ tới mức lui về phía sau vài bước, căn bản không dám tiến lên đỡ Phượng Hiểu Vũ!
Phượng Hiểu Vũ đau đến cả khuôn mặt đều chết lặng, nàng khiếp sợ nâng gương mặt sưng đỏ kia lên, phun ra một búng máu, hai cái răng mang máu lăn đến bên cạnh ghế dựa.
"Thật sự là ô uế nơi ở của bổn tiểu thư!". Phượng Thiên Tuyết lạnh lùng nhìn Phượng Hiểu Vũ đang ngã ngồi dưới mặt đất, "Một cái miệng ti tiện, còn dám vu oan mẫu thân đã về cõi tiên của ta? Ngươi thật sự là không muốn sống nữa!".
Phượng Thiên Tuyết cười lạnh nói, lúc này Phượng Thiên Trạch chán ghét liếc Phượng Hiểu Vũ, "Tỷ tỷ nói đúng, nếu không phải nam nhân không thể đánh nữ nhân, ta nhất định sẽ giáo huấn nàng thay tỷ tỷ!".
Hiện tại Phượng Thiên Trạch chỉ mới là cấp hai, nhưng khí lực vẫn lớn hơn rất nhiều.
"Tam tiểu thư... Ô ô! Nô tỳ cũng không biết vì sao trong vòng một đêm đại tiểu thư lại có linh lực, đánh nô tỳ và Vân Nhi tới sưng mặt lên, còn bắt chúng ta ăn độc đan... Nếu như chúng ta không nghe lời nàng, sẽ phát độc chết! Nô tỳ cũng không phải cố ý lừa gạt Tam tiểu thư, cầu Tam tiểu thư tha mạng!".
Lan Nhi cũng có quan hệ tốt với Chu Nhi, vội vàng tức giận nói: "Tam tiểu thư, tiện nhân kia thật là lớn gan, ngay cả người của Tam tiểu thư cũng dám đánh! Muốn đánh, cũng là Tam tiểu thư có tư cách đánh, Phượng Thiên Tuyết không có tư cách!".
Phượng Hiểu Vũ ngu xuẩn bị mắc lừa, "Đúng vậy, hừ, người của bổn tiểu thư mà nàng cũng dám đánh? Đi, chúng ta tới Dược Viên!".
Phượng Hiểu Vũ vung tay lên, mang theo Lan Nhi và Chu Nhi tới Dược Viên Phượng gia.
Phượng Thiên Tuyết và Phượng Thiên Trạch vừa mới dùng xong đồ ăn sáng, chợt nghe thấy cửa tiểu viện bị đá văng một cái.
Sắc mặt Phượng Thiên Trạch trầm xuống, "Tỷ...".
"Sợ cái gì? Bây giờ chúng ta còn phải sợ ai nữa sao?". Phượng Thiên Tuyết cười lạnh một tiếng, tới kiếm chuyện trong lúc này, tự nhiên chỉ có cái loại nha đầu hẹp hòi Phượng Hiểu Vũ này rồi!
Quả nhiên, Phượng Thiên Trạch ngẩng đầu, xuyên qua qua song cửa liền thấy Phượng Hiểu Vũ dẫn hai nha đầu nghênh ngang đi tới.
Phượng Hiểu Vũ bước chân vào phòng ăn, vừa nhìn đồ ăn trên bàn, lập tức kinh ngạc vô cùng.
Bởi vì đồ ăn trên bàn, có hai cái trứng chưa ăn còn đang bốc hơi, cùng với hai bát cháo thịt nạc nấm hương chưa ăn xong.
Sắc mặt Phượng Hiểu Vũ thoáng cái âm trầm xuống, bởi vì lúc trước Chu Nhi đã từng nói qua, đồ ăn của hai tỷ đệ Phượng Thiên Tuyết vô cùng ít, nhiều nhất là hai cái bánh bao, có khi còn bị Chu Nhi và Vân Nhi đoạt cho chó ăn.
Thế nhưng hiện giờ căn bản không giống vậy!
"Chu Nhi, không phải ngươi nói thức ăn của bọn họ còn kém hơn cả chó sao? Tiện nhân, ngươi cũng dám gạt ta?". Phượng Hiểu Vũ hung hăng quất cho Chu Nhi một bạt tai.
Vân Nhi vừa chạy tới thấy thế, vội vàng kéo Chu Nhi quỳ gối trước mặt Phượng Hiểu Vũ, "Tam tiểu thư, đại tiểu thư... mấy ngày nay đại tiểu thư mới cải thiện đồ ăn! Tụi nô tỳ cũng là có nỗi khổ riêng! Cầu tam tiểu thư tha cho chúng ta!".
Phượng Hiểu Vũ tức giận đến ngực phập phồng, từ nhỏ nàng đã thấy Phượng Thiên Tuyết và Phượng Thiên Trạch không vừa mắt.
"Tiểu thư, bây giờ là lúc giáo huấn tiểu tiện nhân kia!". Lan Nhi nhẹ giọng nói.
Phượng Thiên Tuyết nhàn nhã mà ngồi ở chỗ kia, Phượng Thiên Trạch thì cúi đầu nhìn Phù Thuật thư, giống như một màn trước chưa từng phát sinh.
"Tiện nhân, ngươi còn không mau quỳ xuống cầu xin bổn tiểu thư tha thứ?". Phượng Hiểu Vũ chỉ vào Phượng Thiên Tuyết nghiêm nghị quát.
Phượng Thiên Tuyết nhếch mày, trong mắt tràn đầy châm chọc, "Phượng Hiểu Vũ, một thứ nữ như ngươi, lại dám can đảm kiêu ngạo ở trước mặt đích tỷ như thế? Còn muốn đại tỷ quỳ xuống? Nếu truyền đi, người ta đều cho rằng Phượng gia không dạy ngươi tốt đấy!".
Thấy Phượng Thiên Tuyết hoàn toàn không để ý tới nàng, Phượng Hiểu Vũ vừa khiếp sợ vừa tức giận, chạy nhanh tới, hét lên: "Cái đồ phế vật do tiện nhân sinh này, ngươi dám...".
"Ba ba ba bốp -- "
Còn chưa đợi Phượng Hiểu Vũ nói hết lời, trên mặt nàng đã trúng bốn cái tát nóng rát, đánh cho Phượng Hiểu Vũ đặt mông ngồi thụp xuống đất, một cỗ máu tanh nồng trào lên cổ họng!
Đám người Chu Nhi sợ tới mức lui về phía sau vài bước, căn bản không dám tiến lên đỡ Phượng Hiểu Vũ!
Phượng Hiểu Vũ đau đến cả khuôn mặt đều chết lặng, nàng khiếp sợ nâng gương mặt sưng đỏ kia lên, phun ra một búng máu, hai cái răng mang máu lăn đến bên cạnh ghế dựa.
"Thật sự là ô uế nơi ở của bổn tiểu thư!". Phượng Thiên Tuyết lạnh lùng nhìn Phượng Hiểu Vũ đang ngã ngồi dưới mặt đất, "Một cái miệng ti tiện, còn dám vu oan mẫu thân đã về cõi tiên của ta? Ngươi thật sự là không muốn sống nữa!".
Phượng Thiên Tuyết cười lạnh nói, lúc này Phượng Thiên Trạch chán ghét liếc Phượng Hiểu Vũ, "Tỷ tỷ nói đúng, nếu không phải nam nhân không thể đánh nữ nhân, ta nhất định sẽ giáo huấn nàng thay tỷ tỷ!".
Hiện tại Phượng Thiên Trạch chỉ mới là cấp hai, nhưng khí lực vẫn lớn hơn rất nhiều.
Bình luận facebook