Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51
“Yên Nhi, không nên gấp gáp, nha đầu chết tiệt kia đã bị mẫu thân chiều hư, không làm được đại sự. Chỉ là một Phượng Thiên Tuyết mà thôi, muốn giải quyết nàng cũng thực dễ dàng.”. Lâm thị lạnh giọng nói, trong mắt là một mảnh sương lạnh!
“Ngươi tĩnh dưỡng cho tốt, chờ mặt của ngươi khỏi, tu luyện lại, chuyện khác không cần ngươi quản. Rốt cuộc… về sau Yên Nhi chúng ta phải gả vào hoàng tộc, trên tay, làm sao có thể dính máu dơ bẩn?”.
Lâm thị lạnh lùng cong lên khóe môi, Phượng Hàm Yên giật mình, thần sắc hơi lo lắng nói: “Mẫu thân, mặt của ta …… ngay cả Trương đại phu cũng trị không được…”.
“Yên tâm, Thượng Quan Nguyên đối với ngươi thiệt tình như thế, sẽ nghĩ cách mời thần y đến!”.
Lâm thị không cảm thấy mặt của Phượng Hàm Yên là chuyện lớn, liếc mắt một cái chỉ là một dạng lở loét đỏ mà thôi, Trương đại phu cũng nói, có thể là do nhiệt trong người quá thịnh.
Cho nên một ngày nào đó, mặt của Phượng Hàm Yên sẽ khá lên!
Phượng Thiên Tuyết về tới viện Phong Tuyết, sau khi U Trúc nhìn thoáng qua Chu Nhi và Vân Nhi lui ra, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu thư, ngươi viết giải trừ hôn thư như thế sao? Một khi ngươi thua…”.
Phượng Thiên Tuyết mỉm cười không thôi: “Ngươi cảm thấy đại tiểu thư nhà ngươi bất tài như vậy sao? Thượng Quan Nguyên phế vật, căn bản không đáng xem!”.
U Trúc trừng lớn đôi mắt, trái lại ngây ngốc ở nơi đó không kịp phản ứng.
Phượng Thiên Trạch vội vàng đi đến, “Tỷ tỷ, nghe nói tên Thượng Quan Nguyên khốn nạn yêu cầu giải trừ hôn ước, cầu hôn nhị muội sao?”.
Phượng Thiên Trạch vừa mới xuất quan, thời điểm dùng bữa liền nghe được thư đồng bên người hắn nói đến việc này.
Bởi vì không tiện có a hoàn, Phượng Thiên Trạch cũng không thích bên người có a hoàn, cho nên Phượng Thiên Tuyết chỉ có thể phân phó mua một thư đồng tới hầu hạ Phượng Thiên Trạch.
Thư đồng kia cúi đầu đi theo phía sau Phượng Thiên Trạch, không hừ một tiếng.
“Ừm, Thiên Trạch không cần lo lắng, Thượng Quan Nguyên này là kẻ cặn bã, tỷ nhất định sẽ giải quyết hắn.”. Phượng Thiên Tuyết nhàn nhạt nói.
Phượng Thiên Trạch trừng lớn đôi mắt: "Thật là … hắn là huyền thuật sư cấp năm!”.
“Thời gian còn tới một tháng, tỷ có rất nhiều thời gian, cho nên đệ không cần lo lắng cho tỷ tỷ, chuyên tâm tu hành là được.”. Phượng Thiên Tuyết tuyệt không để ý, lôi kéo Phượng Thiên Trạch ngồi vào một bên, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc đen như mực của hắn.
Phượng Thiên Trạch bĩu môi, phẫn nộ nói: “Tên khốn kia! Vậy mà dám khi dễ tỷ tỷ… nếu Thiên Trạch mạnh mẽ một chút, tỷ sẽ không…”.
Phượng Thiên Trạch dứt lời, vành mắt liền đỏ lên.
“Đồ ngốc, ngươi khổ sở cái gì? Một ngày nào đó đệ có thể bảo hộ tỷ tỷ!”. Phượng Thiên Tuyết cười nói, trìu mến vỗ vỗ bàn tay hắn.
Khuôn mặt khôi ngô của Phượng Thiên Trạch khẽ giật mình, nhìn Phượng Thiên Tuyết, nặng nề mà gật đầu!
“Trở về đi, mặc kệ như thế nào, ngươi nỗ lực là được.". Phượng Thiên Tuyết an ủi, liếc thư đồng phía sau hắn một cái.
“Ừm, tỷ, tỷ nhất định phải bảo trọng, có chuyện gì cũng không cần gạt Thiên Trạch!”.
Trước khi đi Phượng Thiên Trạch dặn dò, mà Phượng Thiên Tuyết lại giữ thư đồng kia ở lại.
Sau khi Phượng Thiên Trạch lui ra, thư đồng cúi đầu, nhưng lại cực kỳ bình tĩnh, Phượng Thiên Tuyết nhướn mày.
Nàng biết đối với kẻ hầu, giống như thư đồng đều được bồi dưỡng từ nhỏ mà thành.
Thư đồng này, đối với chủ nhân kính sợ không thôi, quả quyết sẽ không tùy tiện khua môi múa mép.
“Ngẩng đầu lên.”.
Phượng Thiên Tuyết nhàn nhạt nói.
Thư đồng kia ngẩng đầu, Phượng Thiên Tuyết nheo đôi mắt lại, thư đồng này là nàng và U Trúc tự mình đi chọn lựa, lớn lên ngũ quan đoan chính, xem ra là loại thư đồng thành thật trầm ổn.
“Ngươi tên gì?”. Cho dù là chính mình chọn, nhưng Phượng Thiên Tuyết thật đúng là không nhớ rõ tên của hắn.
Thư đồng nhìn xuống: “Tiểu nhân… kêu Vân Mặc.”.
“Đầu lưỡi của thư đồng, khi nào quá dài như vậy?”. Giọng Phượng Thiên Tuyết lập tức lạnh xuống.
“Ngươi tĩnh dưỡng cho tốt, chờ mặt của ngươi khỏi, tu luyện lại, chuyện khác không cần ngươi quản. Rốt cuộc… về sau Yên Nhi chúng ta phải gả vào hoàng tộc, trên tay, làm sao có thể dính máu dơ bẩn?”.
Lâm thị lạnh lùng cong lên khóe môi, Phượng Hàm Yên giật mình, thần sắc hơi lo lắng nói: “Mẫu thân, mặt của ta …… ngay cả Trương đại phu cũng trị không được…”.
“Yên tâm, Thượng Quan Nguyên đối với ngươi thiệt tình như thế, sẽ nghĩ cách mời thần y đến!”.
Lâm thị không cảm thấy mặt của Phượng Hàm Yên là chuyện lớn, liếc mắt một cái chỉ là một dạng lở loét đỏ mà thôi, Trương đại phu cũng nói, có thể là do nhiệt trong người quá thịnh.
Cho nên một ngày nào đó, mặt của Phượng Hàm Yên sẽ khá lên!
Phượng Thiên Tuyết về tới viện Phong Tuyết, sau khi U Trúc nhìn thoáng qua Chu Nhi và Vân Nhi lui ra, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu thư, ngươi viết giải trừ hôn thư như thế sao? Một khi ngươi thua…”.
Phượng Thiên Tuyết mỉm cười không thôi: “Ngươi cảm thấy đại tiểu thư nhà ngươi bất tài như vậy sao? Thượng Quan Nguyên phế vật, căn bản không đáng xem!”.
U Trúc trừng lớn đôi mắt, trái lại ngây ngốc ở nơi đó không kịp phản ứng.
Phượng Thiên Trạch vội vàng đi đến, “Tỷ tỷ, nghe nói tên Thượng Quan Nguyên khốn nạn yêu cầu giải trừ hôn ước, cầu hôn nhị muội sao?”.
Phượng Thiên Trạch vừa mới xuất quan, thời điểm dùng bữa liền nghe được thư đồng bên người hắn nói đến việc này.
Bởi vì không tiện có a hoàn, Phượng Thiên Trạch cũng không thích bên người có a hoàn, cho nên Phượng Thiên Tuyết chỉ có thể phân phó mua một thư đồng tới hầu hạ Phượng Thiên Trạch.
Thư đồng kia cúi đầu đi theo phía sau Phượng Thiên Trạch, không hừ một tiếng.
“Ừm, Thiên Trạch không cần lo lắng, Thượng Quan Nguyên này là kẻ cặn bã, tỷ nhất định sẽ giải quyết hắn.”. Phượng Thiên Tuyết nhàn nhạt nói.
Phượng Thiên Trạch trừng lớn đôi mắt: "Thật là … hắn là huyền thuật sư cấp năm!”.
“Thời gian còn tới một tháng, tỷ có rất nhiều thời gian, cho nên đệ không cần lo lắng cho tỷ tỷ, chuyên tâm tu hành là được.”. Phượng Thiên Tuyết tuyệt không để ý, lôi kéo Phượng Thiên Trạch ngồi vào một bên, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc đen như mực của hắn.
Phượng Thiên Trạch bĩu môi, phẫn nộ nói: “Tên khốn kia! Vậy mà dám khi dễ tỷ tỷ… nếu Thiên Trạch mạnh mẽ một chút, tỷ sẽ không…”.
Phượng Thiên Trạch dứt lời, vành mắt liền đỏ lên.
“Đồ ngốc, ngươi khổ sở cái gì? Một ngày nào đó đệ có thể bảo hộ tỷ tỷ!”. Phượng Thiên Tuyết cười nói, trìu mến vỗ vỗ bàn tay hắn.
Khuôn mặt khôi ngô của Phượng Thiên Trạch khẽ giật mình, nhìn Phượng Thiên Tuyết, nặng nề mà gật đầu!
“Trở về đi, mặc kệ như thế nào, ngươi nỗ lực là được.". Phượng Thiên Tuyết an ủi, liếc thư đồng phía sau hắn một cái.
“Ừm, tỷ, tỷ nhất định phải bảo trọng, có chuyện gì cũng không cần gạt Thiên Trạch!”.
Trước khi đi Phượng Thiên Trạch dặn dò, mà Phượng Thiên Tuyết lại giữ thư đồng kia ở lại.
Sau khi Phượng Thiên Trạch lui ra, thư đồng cúi đầu, nhưng lại cực kỳ bình tĩnh, Phượng Thiên Tuyết nhướn mày.
Nàng biết đối với kẻ hầu, giống như thư đồng đều được bồi dưỡng từ nhỏ mà thành.
Thư đồng này, đối với chủ nhân kính sợ không thôi, quả quyết sẽ không tùy tiện khua môi múa mép.
“Ngẩng đầu lên.”.
Phượng Thiên Tuyết nhàn nhạt nói.
Thư đồng kia ngẩng đầu, Phượng Thiên Tuyết nheo đôi mắt lại, thư đồng này là nàng và U Trúc tự mình đi chọn lựa, lớn lên ngũ quan đoan chính, xem ra là loại thư đồng thành thật trầm ổn.
“Ngươi tên gì?”. Cho dù là chính mình chọn, nhưng Phượng Thiên Tuyết thật đúng là không nhớ rõ tên của hắn.
Thư đồng nhìn xuống: “Tiểu nhân… kêu Vân Mặc.”.
“Đầu lưỡi của thư đồng, khi nào quá dài như vậy?”. Giọng Phượng Thiên Tuyết lập tức lạnh xuống.