Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62
“Tam muội, chẳng lẽ lúc trước ngươi không suy xét qua vấn đề này sao? Ngươi luôn miệng nói nhất định ở trong sân, nếu tìm không thấy, liền xin lỗi ta? Rõ ràng là Lan Nhi bôi nhọ U Trúc, ngươi lại liều chết không nhận sai?”. Phượng Thiên Tuyết cười lạnh một tiếng.
Trần Tĩnh Hiên cũng nhìn không vừa mắt hành vi của Phượng Hiểu Vũ.
Rốt cuộc ngày thường Phượng Hiểu Vũ bá đạo đến cực điểm, nữ tử như vậy, thật là khó có thể được hắn thích.
“Tam tiểu thư, nói phải giữ lời, tam tiểu thư muốn chơi xấu sao?”. Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Trần Tĩnh Hiên, lộ ra một tia khinh bỉ.
“Tam muội, mau xin lỗi đi! Ngươi trách oan đại tỷ!”. Phượng Hàm Yên thấy kế hoạch của Phượng Hiểu Vũ thất bại, vội vàng nhắc nhở nàng.
Phượng Hiểu Vũ đã hiểu ám chỉ của Phượng Hàm Yên, đành phải kiên trì, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi, tỷ tỷ, ta hiểu lầm ngươi!”.
Phượng Thiên Tuyết cười lạnh, “Tam muội đang nói cái gì? Ta nghe không rõ!”.
Phượng Hiểu Vũ vừa tức vừa hận, phẫn nộ dâng cuồn cuộn ở trong ngực, nhưng chỉ có thể cố nén xuống dưới, “Tỷ tỷ thực xin lỗi, là ta hiểu lầm ngươi!”.
Đám người Trần Tĩnh Hiên cong lên khóe môi, xem ra Phượng Thiên Tuyết thật không đơn giản, người sáng suốt liếc mắt một cái liền biết Phượng Hiểu Vũ cố ý vu oan giá họa cho Phượng Thiên Tuyết, nhưng lại bị chính Phượng Thiên Tuyết hòa nhau một ván!
“Nhị vương tử, hiện tại đến phiên ngươi.”. Phượng Thiên Tuyết bình tĩnh nhìn về phía Hiên Viên Đông Thành.
Hiên Viên Đông Thành vốn định làm bộ không nhớ nổi lời nói trướcđó, không nghĩ tới Phượng Thiên Tuyết không buông tha hắn.
Sắc mặt của hắn, tức khắc khó coi đến cực điểm.
“Đúng vậy, nhị vương tử, ngươi chính là nhị vương tử của Hạ Quốc, sẽ không nuốt lời chứ?”. Trần Tĩnh Hiên cười tủm tỉm nói.
“Phượng đại tiểu thư, là bổn vương hiểu lầm, thực xin lỗi!”. Sắc mặt của Hiên Viên Đông Thành khó coi đến cực điểm, chỉ có thể cúi đầu nhận lỗi!
“Ừm, nhị vương tử biết sai thì tốt rồi, về sau làm việc cũng ngàn vạn lần không cần xúc động, nếu không đột nhiên làm sai.”. Phượng Thiên Tuyết cười đến cong đôi mắt, nhị vương tử xin lỗi nàng, trong lòng thật sảng khoái!
Phượng Hàm Yên trước còn bắtnàng xin lỗi nhị vương tử, mà Hiên Viên Đông Thành này, thật sự nghĩ nàng sẽ nịnh bợ hắn.
Thật là vương tử bị bệnh!
“Đích nữ của Phượng gia quả nhiên không giống bình thường, bổn vương nhớ kỹ!”. Hiên Viên Đông Thành nảy sinh ác ý mà nói, trong mắt hiện lên một tia sát khí.
Hắn đường đường là vương tử, vậy mà bị một phế vật như vậy vũ nhục?
“Nhị vương tử cũng không giống bình thường, rõ ràng không có chứng cứ, cũng bị ngươi một mực khẳngđịnh tội danh, thật là làm Thiên Tuyết mở rộng tầm mắt!”. Phượng Thiên Tuyết cười đến liều lĩnh không thôi!
Hiên Viên Đông Thành tức giận đến cực điểm!
“Làm càn, dám nói vương tử nói bậy!”.Thủ hạ của Hiên Viên Đông Thành chịu không nổi Phượng Thiên Tuyết nói vậy, một chưởng liền chụp tới!
Phượng Thiên Tuyết lại kêu một tiếng sợ hãi, nương theo chưởng phong, đảo trên người Phượng Hàm Yên!
Phượng Hàm Yên là đóa bạch liên hoa, vội vàng vươn tay đỡ lấy Phượng Thiên Tuyết, “Không được thương tổn tỷ tỷ của ta!”.
Hừ, khiến nàng là thánh nữ của toàn thế giới, chuyện gì tốt đều là nàng làm.
Phượng Thiên Tuyết lại giảo hoạt cười, cố ý duỗi tay kéo xuống khăn che mặt của Phượng Hàm Yên, người bên ngoài thấy chẳng qua là nàngvô tình.
Phượng Thiên Tuyết ngã ở trong lòng ngực của Phượng Hàm Yên.
Phượng Hàm Yên phát hiện khăn che mặt bị Phượng Thiên Tuyết cầm xuống, chấn động, đang muốn đoạt lại khăn che mặt, vừa nhấc đầu, liền đối diện đôi mắt Hiên Viên Đông Thành khiếp sợ!
Vốn dĩ Hiên Viên Đông Thành có hảo cảm đối với Phượng Hàm Yên, nghe nói mặt nàng không khoẻ, cố ý đến thăm.
Chính vào giờ khắc này, Hiên Viên Đông Thành chỉ nhìn đến một gương mặt tràn đầy mụn nhọt đỏ đáng sợ, vẫn tỏa ra một chút ghê tởm gì đó … Liếc mắt nhìn lại một cái, càng giống như mặt một con quái vật, kinh khủng lại ghê tởm…
Tức khắc, toàn bộ hình tượng nữ thần bị hủy diệt!
Trần Tĩnh Hiên cũng nhìn không vừa mắt hành vi của Phượng Hiểu Vũ.
Rốt cuộc ngày thường Phượng Hiểu Vũ bá đạo đến cực điểm, nữ tử như vậy, thật là khó có thể được hắn thích.
“Tam tiểu thư, nói phải giữ lời, tam tiểu thư muốn chơi xấu sao?”. Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Trần Tĩnh Hiên, lộ ra một tia khinh bỉ.
“Tam muội, mau xin lỗi đi! Ngươi trách oan đại tỷ!”. Phượng Hàm Yên thấy kế hoạch của Phượng Hiểu Vũ thất bại, vội vàng nhắc nhở nàng.
Phượng Hiểu Vũ đã hiểu ám chỉ của Phượng Hàm Yên, đành phải kiên trì, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi, tỷ tỷ, ta hiểu lầm ngươi!”.
Phượng Thiên Tuyết cười lạnh, “Tam muội đang nói cái gì? Ta nghe không rõ!”.
Phượng Hiểu Vũ vừa tức vừa hận, phẫn nộ dâng cuồn cuộn ở trong ngực, nhưng chỉ có thể cố nén xuống dưới, “Tỷ tỷ thực xin lỗi, là ta hiểu lầm ngươi!”.
Đám người Trần Tĩnh Hiên cong lên khóe môi, xem ra Phượng Thiên Tuyết thật không đơn giản, người sáng suốt liếc mắt một cái liền biết Phượng Hiểu Vũ cố ý vu oan giá họa cho Phượng Thiên Tuyết, nhưng lại bị chính Phượng Thiên Tuyết hòa nhau một ván!
“Nhị vương tử, hiện tại đến phiên ngươi.”. Phượng Thiên Tuyết bình tĩnh nhìn về phía Hiên Viên Đông Thành.
Hiên Viên Đông Thành vốn định làm bộ không nhớ nổi lời nói trướcđó, không nghĩ tới Phượng Thiên Tuyết không buông tha hắn.
Sắc mặt của hắn, tức khắc khó coi đến cực điểm.
“Đúng vậy, nhị vương tử, ngươi chính là nhị vương tử của Hạ Quốc, sẽ không nuốt lời chứ?”. Trần Tĩnh Hiên cười tủm tỉm nói.
“Phượng đại tiểu thư, là bổn vương hiểu lầm, thực xin lỗi!”. Sắc mặt của Hiên Viên Đông Thành khó coi đến cực điểm, chỉ có thể cúi đầu nhận lỗi!
“Ừm, nhị vương tử biết sai thì tốt rồi, về sau làm việc cũng ngàn vạn lần không cần xúc động, nếu không đột nhiên làm sai.”. Phượng Thiên Tuyết cười đến cong đôi mắt, nhị vương tử xin lỗi nàng, trong lòng thật sảng khoái!
Phượng Hàm Yên trước còn bắtnàng xin lỗi nhị vương tử, mà Hiên Viên Đông Thành này, thật sự nghĩ nàng sẽ nịnh bợ hắn.
Thật là vương tử bị bệnh!
“Đích nữ của Phượng gia quả nhiên không giống bình thường, bổn vương nhớ kỹ!”. Hiên Viên Đông Thành nảy sinh ác ý mà nói, trong mắt hiện lên một tia sát khí.
Hắn đường đường là vương tử, vậy mà bị một phế vật như vậy vũ nhục?
“Nhị vương tử cũng không giống bình thường, rõ ràng không có chứng cứ, cũng bị ngươi một mực khẳngđịnh tội danh, thật là làm Thiên Tuyết mở rộng tầm mắt!”. Phượng Thiên Tuyết cười đến liều lĩnh không thôi!
Hiên Viên Đông Thành tức giận đến cực điểm!
“Làm càn, dám nói vương tử nói bậy!”.Thủ hạ của Hiên Viên Đông Thành chịu không nổi Phượng Thiên Tuyết nói vậy, một chưởng liền chụp tới!
Phượng Thiên Tuyết lại kêu một tiếng sợ hãi, nương theo chưởng phong, đảo trên người Phượng Hàm Yên!
Phượng Hàm Yên là đóa bạch liên hoa, vội vàng vươn tay đỡ lấy Phượng Thiên Tuyết, “Không được thương tổn tỷ tỷ của ta!”.
Hừ, khiến nàng là thánh nữ của toàn thế giới, chuyện gì tốt đều là nàng làm.
Phượng Thiên Tuyết lại giảo hoạt cười, cố ý duỗi tay kéo xuống khăn che mặt của Phượng Hàm Yên, người bên ngoài thấy chẳng qua là nàngvô tình.
Phượng Thiên Tuyết ngã ở trong lòng ngực của Phượng Hàm Yên.
Phượng Hàm Yên phát hiện khăn che mặt bị Phượng Thiên Tuyết cầm xuống, chấn động, đang muốn đoạt lại khăn che mặt, vừa nhấc đầu, liền đối diện đôi mắt Hiên Viên Đông Thành khiếp sợ!
Vốn dĩ Hiên Viên Đông Thành có hảo cảm đối với Phượng Hàm Yên, nghe nói mặt nàng không khoẻ, cố ý đến thăm.
Chính vào giờ khắc này, Hiên Viên Đông Thành chỉ nhìn đến một gương mặt tràn đầy mụn nhọt đỏ đáng sợ, vẫn tỏa ra một chút ghê tởm gì đó … Liếc mắt nhìn lại một cái, càng giống như mặt một con quái vật, kinh khủng lại ghê tởm…
Tức khắc, toàn bộ hình tượng nữ thần bị hủy diệt!
Bình luận facebook