Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
“Lợi hại! Lợi hại! Sư phụ ngươi thật là cao nhân!”. Trần lão hoàn toàn kinh ngạc tốt lên.
Bạch Viễn Đường cũng cười nói: “Thiên nha đầu, say này thường xuyên tới làm khách, có dược đan gì cứ mang tới, không cần quan tâm hiệu thuốc khác nha!”.
Phượng Thiên Tuyết gật đầu, “Thiên Bạch biết, Trần lão cùng Bạch phó Đường chủ là người chính trực, đáng để Thiên Bạch ta kết giao!”.
Trần lão và Bạch Viễn Đường được ngợi khen như vậy, tức khắc thoải mái cười to.
Tán gẫu một hồi, Trần lão giao một lệnh bài cho Phượng Thiên Tuyết, “Thiên nha đầu, đây chính là bảo mệnh bài, chỉ có đệ tử được lão phu coi trọng mới có thể có được, ngươi có thể dùng nó đến bất cứ hiệu thuốc Vĩnh Xuân Đường nào lấy thuốc, không thu một đồng! Hơn nữa khi nguy hiểm tính mạng, nhỏ một giọt máu gọi lão phu. Tuy lão phu là luyện dược sư, nhưng huyền thuật cũng không tệ.”.
Phượng Thiên Tuyết giật mình, không ngờ nàng không chỉ có được lệnh bài của Hiên Viên Nguyệt Triệt, còn có của Trần lão.
Hai người này, thiệt tình đối tốt với nàng.
Bạch Viễn Đường cũng vội vàng đưa lên một khối ngọc bội, “Thiên nha đầu, tuy rằng ta không có thứ gì tốt, nhưng ngọc bội này cũng không tồi, nó có thể giải trăm thứ độc, mang ở trên người, cũng giảm bớt nguy hiểm.”.
Phượng Thiên Tuyết nhận lấy từng cái, bởi vì hai vị này đều là người sảng khoái chính trực, không thu hai lễ vật này, chỉ sợ bọn họ sẽ cho rằng nàng xem thường người ta.
Dược liệu Phượng Thiên Tuyết muốn tìm, rất nhanh được đưa vào.
Phượng Thiên Tuyết thu chúng vào bên trong không gian, sau khi cảm tạ đám người Trần lão mới rời đi.
Chỉ là lúc này nàng lại cảm giác được, có người theo dõi nàng!
Hừ! Lão hổ không ra oai, khinh ta là mèo bệnh!
Phượng Thiên Tuyết lạnh lùng híp mắt, nện bước nhanh hơn đi ra ngoài thành.
Nàng muốn xem ai đang theo dõi nàng, cho nên rời khỏi kinh thành, muốn giết muốn đánh cũng kín đáo một chút.
Phượng Thiên Tuyết thi triển vũ bộ, một lát sau, liền đi tới dưới chân núi ngoài kinh thành.
Nàng thản nhiên ngồi trên một phiến đá, qua không lâu, mới nghe phía trước có giọng nói vang lên.
“Nha đầu kia dường như biến mất ở chỗ này, chúng ta lại tìm xem!”.
“Giết nha đầu kia, liền có thể trở về báo cáo kết quả cho tiểu thư!”.
Giọng nói của hai nam nhân truyền đến, Phượng Thiên Tuyết cười lạnh một tiếng, “Không cần tìm, ta ở đây!”.
Tiếng bước chân vang lên dồn dập, một lát sau, hai nam nhân kia xuất hiện phía trước Phượng Thiên Tuyết, bọn họ mặc y phục màu đen, cũng không che mặt, quang minh chính đại theo dõi nàng!
Sát thủ thật tự tin.
Nhưng hai sát thủ này, huyền thuật đều ở cấp tám sơ cảnh, nên bọn họ căn bản không đặt Phượng Thiên Tuyết ở trong mắt.
Đến nỗi Phượng Thiên Tuyết chạy trốn nhanh như vậy, bọn họ tự nhiên cho rằng Phượng Thiên Tuyết tu luyện một loại bộ pháp có thể gia tăng tốc độ.
“Hay cho một nha đầu cuồng vọng, vậy mà còn dám xuất hiện ở phía trước chúng ta như vậy, chúng ta tới lấy mạng của ngươi!”. Nam nhân gầy guộc kia lạnh lùng thốt, trong mắt vội hiện sát khí.
“Ai giết ai còn chưa biết đâu, các ngươi nói có phải không?”. Phượng Thiên Tuyết cười lạnh một tiếng, tuy rằng nàng chỉ có thực lực cấp bốn, chính là mấy ngày này nàng càng có thời gian luyện chế sở trường.
Hai huyền thuật sư cấp tám này, căn bản không đáng xem!
Nghe được Phượng Thiên Tuyết nói chuyện như vậy, hai nam nhân áo đen tức giận nở nụ cười, “Hay cho nha đầu liều lĩnh, trong chốc lát lão phu sẽ làm cho ngươi ngoan ngoãn xin tha! Nha đầu hơn mười tuổi đều bầu bĩnh đáng yêu, chậc chậc, không biết ôm trong tay sẽ có cảm giác như thế nào?”.
Nam nhân áo đen mập mạp cười lạnh, trong mắt đã lan tràn ý tứ tham lam lại dâm đãng.
Phượng Thiên Tuyết chán ghét nhướn mày, “Bằng vào hai lão đầu trọc các ngươi, có thể làm bổn tiểu thư thế nào? Chính là góc áo của bổn tiểu thư, cũng đừng mơ tưởng chạm vào!”.
Bạch Viễn Đường cũng cười nói: “Thiên nha đầu, say này thường xuyên tới làm khách, có dược đan gì cứ mang tới, không cần quan tâm hiệu thuốc khác nha!”.
Phượng Thiên Tuyết gật đầu, “Thiên Bạch biết, Trần lão cùng Bạch phó Đường chủ là người chính trực, đáng để Thiên Bạch ta kết giao!”.
Trần lão và Bạch Viễn Đường được ngợi khen như vậy, tức khắc thoải mái cười to.
Tán gẫu một hồi, Trần lão giao một lệnh bài cho Phượng Thiên Tuyết, “Thiên nha đầu, đây chính là bảo mệnh bài, chỉ có đệ tử được lão phu coi trọng mới có thể có được, ngươi có thể dùng nó đến bất cứ hiệu thuốc Vĩnh Xuân Đường nào lấy thuốc, không thu một đồng! Hơn nữa khi nguy hiểm tính mạng, nhỏ một giọt máu gọi lão phu. Tuy lão phu là luyện dược sư, nhưng huyền thuật cũng không tệ.”.
Phượng Thiên Tuyết giật mình, không ngờ nàng không chỉ có được lệnh bài của Hiên Viên Nguyệt Triệt, còn có của Trần lão.
Hai người này, thiệt tình đối tốt với nàng.
Bạch Viễn Đường cũng vội vàng đưa lên một khối ngọc bội, “Thiên nha đầu, tuy rằng ta không có thứ gì tốt, nhưng ngọc bội này cũng không tồi, nó có thể giải trăm thứ độc, mang ở trên người, cũng giảm bớt nguy hiểm.”.
Phượng Thiên Tuyết nhận lấy từng cái, bởi vì hai vị này đều là người sảng khoái chính trực, không thu hai lễ vật này, chỉ sợ bọn họ sẽ cho rằng nàng xem thường người ta.
Dược liệu Phượng Thiên Tuyết muốn tìm, rất nhanh được đưa vào.
Phượng Thiên Tuyết thu chúng vào bên trong không gian, sau khi cảm tạ đám người Trần lão mới rời đi.
Chỉ là lúc này nàng lại cảm giác được, có người theo dõi nàng!
Hừ! Lão hổ không ra oai, khinh ta là mèo bệnh!
Phượng Thiên Tuyết lạnh lùng híp mắt, nện bước nhanh hơn đi ra ngoài thành.
Nàng muốn xem ai đang theo dõi nàng, cho nên rời khỏi kinh thành, muốn giết muốn đánh cũng kín đáo một chút.
Phượng Thiên Tuyết thi triển vũ bộ, một lát sau, liền đi tới dưới chân núi ngoài kinh thành.
Nàng thản nhiên ngồi trên một phiến đá, qua không lâu, mới nghe phía trước có giọng nói vang lên.
“Nha đầu kia dường như biến mất ở chỗ này, chúng ta lại tìm xem!”.
“Giết nha đầu kia, liền có thể trở về báo cáo kết quả cho tiểu thư!”.
Giọng nói của hai nam nhân truyền đến, Phượng Thiên Tuyết cười lạnh một tiếng, “Không cần tìm, ta ở đây!”.
Tiếng bước chân vang lên dồn dập, một lát sau, hai nam nhân kia xuất hiện phía trước Phượng Thiên Tuyết, bọn họ mặc y phục màu đen, cũng không che mặt, quang minh chính đại theo dõi nàng!
Sát thủ thật tự tin.
Nhưng hai sát thủ này, huyền thuật đều ở cấp tám sơ cảnh, nên bọn họ căn bản không đặt Phượng Thiên Tuyết ở trong mắt.
Đến nỗi Phượng Thiên Tuyết chạy trốn nhanh như vậy, bọn họ tự nhiên cho rằng Phượng Thiên Tuyết tu luyện một loại bộ pháp có thể gia tăng tốc độ.
“Hay cho một nha đầu cuồng vọng, vậy mà còn dám xuất hiện ở phía trước chúng ta như vậy, chúng ta tới lấy mạng của ngươi!”. Nam nhân gầy guộc kia lạnh lùng thốt, trong mắt vội hiện sát khí.
“Ai giết ai còn chưa biết đâu, các ngươi nói có phải không?”. Phượng Thiên Tuyết cười lạnh một tiếng, tuy rằng nàng chỉ có thực lực cấp bốn, chính là mấy ngày này nàng càng có thời gian luyện chế sở trường.
Hai huyền thuật sư cấp tám này, căn bản không đáng xem!
Nghe được Phượng Thiên Tuyết nói chuyện như vậy, hai nam nhân áo đen tức giận nở nụ cười, “Hay cho nha đầu liều lĩnh, trong chốc lát lão phu sẽ làm cho ngươi ngoan ngoãn xin tha! Nha đầu hơn mười tuổi đều bầu bĩnh đáng yêu, chậc chậc, không biết ôm trong tay sẽ có cảm giác như thế nào?”.
Nam nhân áo đen mập mạp cười lạnh, trong mắt đã lan tràn ý tứ tham lam lại dâm đãng.
Phượng Thiên Tuyết chán ghét nhướn mày, “Bằng vào hai lão đầu trọc các ngươi, có thể làm bổn tiểu thư thế nào? Chính là góc áo của bổn tiểu thư, cũng đừng mơ tưởng chạm vào!”.
Bình luận facebook