Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16: Kiara
“Tớ không nghĩ là cậu ta cần giấy thật đâu,” Tuck nói khi ngồi dạng chân trên cái ghế cạnh bàn. “Cậu ta đang rình mò. Tin tớ đi, từ lúc mới nhìn thấy tớ đã biết đó là rình mò rồi.”
Tôi thở dài và ngồi lên giường. “Cậu đang thả câu cậu ta với cái kiểu “Yo, yo, bạn đồng hương” đấy à?”
Thỉnh thoảng Tuck sẽ nói điều gì đó để tự tìm thú vui, chứ tôi không nghĩ là Carlos sẽ trân trọng cái khiếu hài hước của Tuck.
“Xin lỗi, tớ không kiềm chế được. Cậu ta nghĩ mình khó nhằn lắm nên tớ muốn kìm hãm cậu ta lại.” Tuck hếch mặt lên. “Tớ có ý này. Chúng ta rình lại cậu ta đi.”
Tôi lắc đầu. “Không đời nào. Với lại cậu ta cũng đang ở trong phòng nữa.”
“Cũng có thể cậu ta đã xuống nhà với gia đình cậu rồi. Chúng ta không thể biết được nếu không kiểm tra.”
“Đây là một ý kiến tồi.”
“Ôi, thôi nào,” cậu ấy van vỉ như em trai tôi mỗi khi tôi không chiều theo ý nó. “Chỉ là vui đùa một tí thôi mà. Tớ đang rất chán và tớ sắp phải về rồi.”
Trước khi tôi kịp tiêu hóa những gì Tuck nói, cậu ấy đã lỉnh mất. Tôi nghe tiếng cót két mỗi khi cậu ấy bước lên một bước về phía phòng của Carlos. Ôi không. Điều này không tốt rồi. Không một chút nào luôn. Tôi túm lấy tay Tuck vào cố kéo cậu ấy lại nhưng không thể nào lung lạc được cậu ấy. Tôi nên biết trước điều này, khi Tuck đã quyết thì không gì có thể ngăn cậu ấy lại. Về điểm này thì cậu ấy khá giống bố tôi.
Cửa phòng Carlos đang mở hé. Tuck ngó vào bên trong. “Tớ không thấy cậu ta đâu cả,” Tuck nói.
“Đó là vì tôi vừa đi vệ sinh,” Carlos nói từ sau lưng tôi.
Ôi. Không. Chúng tôi. Bị tóm rồi.
Tôi hít một ngụm không khí và véo Tuck một cái. Cái trò này thực sự không phải ý tưởng sáng sủa gì. Tôi tự hỏi liệu Carlos có trả đũa lại bằng trò bánh quy không.
“Chúng tớ chỉ, ờ, đang tự hỏi không biết cuốn sổ của Kiara giúp ích gì cho cậu không,” Tuck bịa ngay ra một cái cớ mà không chút ngại ngùng vì bị tóm. “Hay cậu có cần ít giấy rời không? Vì bọn tớ có thể đưa luôn nếu cậu cần.”
“Ừ hử,” Carlos nói.
Tuck chìa tay ra. “Nhân tiện thì tớ nghĩ chúng ta vẫn chưa có màn giới thiệu chính thức. Tớ là Tuck, như cậu biết thì nó cùng vần với luck.”
“Và fuck nữa,” Carlos thêm vào.
“À, thì ừ.” Tuck nói một cách lúng túng. Cậu ấy lại chỉ tay về phía Carlos và nở một nụ cười tươi hết cỡ. “Cậu đối đáp nhanh thật đấy bạn thân à.”
Carlos gạt ngón tay của Tuck đi. “Tôi không phải bạn thân cậu, đồ dở người.”
Đúng lúc đó điện thoại của Tuck vang lên. Cậu ấy lôi điện thoại ra và nói, “Con nghe đây,” sau đó quay sang nói với tôi, “Chậc, tớ phải về đây. Bố dượng tớ, Rick, lại sắp mang hai mẹ con tớ đến một lớp học bện thừng ngớ ngẩn nào đó. Hẹn gặp cậu ngày mai ở trường nhé Kiara.” Rồi cậu quay sang Carlos. “Cả cậu nữa, bạn thân.”
Tuck biến mất khỏi tầm nhìn của chúng tôi nhanh như chớp, bỏ lại tôi đứng một mình với Carlos ở hành lang. Cậu ta bước lên đứng trước mặt tôi. Khi Carlos tập trung nhìn tôi, cái nhìn đó rất đáng sợ cho dù cậu ta có cố tình làm như thế hay không. Cậu ta như một con báo đen đang sẵn sàng vồ mồi, hoặc một con ma cà rồng đang chuẩn bị sẵn sàng để hút cạn khô máu của bất kì ai đứng gần đó.
“Nhân tiện thì tôi không cần giấy. Chàng Tuck của cậu đã nói đúng, tôi đã rình mò.” Cậu ta trở về phòng, nhưng đột nhiên lại quay lại nhìn tôi trước khi đóng cửa. “Những bức tường này rất mỏng, hãy nhớ lấy điều đó nếu lần sau cậu và bạn trai định nói gì về tôi,” cậu ta nói, rồi đóng sầm cánh cửa trước mặt tôi.
Tôi thở dài và ngồi lên giường. “Cậu đang thả câu cậu ta với cái kiểu “Yo, yo, bạn đồng hương” đấy à?”
Thỉnh thoảng Tuck sẽ nói điều gì đó để tự tìm thú vui, chứ tôi không nghĩ là Carlos sẽ trân trọng cái khiếu hài hước của Tuck.
“Xin lỗi, tớ không kiềm chế được. Cậu ta nghĩ mình khó nhằn lắm nên tớ muốn kìm hãm cậu ta lại.” Tuck hếch mặt lên. “Tớ có ý này. Chúng ta rình lại cậu ta đi.”
Tôi lắc đầu. “Không đời nào. Với lại cậu ta cũng đang ở trong phòng nữa.”
“Cũng có thể cậu ta đã xuống nhà với gia đình cậu rồi. Chúng ta không thể biết được nếu không kiểm tra.”
“Đây là một ý kiến tồi.”
“Ôi, thôi nào,” cậu ấy van vỉ như em trai tôi mỗi khi tôi không chiều theo ý nó. “Chỉ là vui đùa một tí thôi mà. Tớ đang rất chán và tớ sắp phải về rồi.”
Trước khi tôi kịp tiêu hóa những gì Tuck nói, cậu ấy đã lỉnh mất. Tôi nghe tiếng cót két mỗi khi cậu ấy bước lên một bước về phía phòng của Carlos. Ôi không. Điều này không tốt rồi. Không một chút nào luôn. Tôi túm lấy tay Tuck vào cố kéo cậu ấy lại nhưng không thể nào lung lạc được cậu ấy. Tôi nên biết trước điều này, khi Tuck đã quyết thì không gì có thể ngăn cậu ấy lại. Về điểm này thì cậu ấy khá giống bố tôi.
Cửa phòng Carlos đang mở hé. Tuck ngó vào bên trong. “Tớ không thấy cậu ta đâu cả,” Tuck nói.
“Đó là vì tôi vừa đi vệ sinh,” Carlos nói từ sau lưng tôi.
Ôi. Không. Chúng tôi. Bị tóm rồi.
Tôi hít một ngụm không khí và véo Tuck một cái. Cái trò này thực sự không phải ý tưởng sáng sủa gì. Tôi tự hỏi liệu Carlos có trả đũa lại bằng trò bánh quy không.
“Chúng tớ chỉ, ờ, đang tự hỏi không biết cuốn sổ của Kiara giúp ích gì cho cậu không,” Tuck bịa ngay ra một cái cớ mà không chút ngại ngùng vì bị tóm. “Hay cậu có cần ít giấy rời không? Vì bọn tớ có thể đưa luôn nếu cậu cần.”
“Ừ hử,” Carlos nói.
Tuck chìa tay ra. “Nhân tiện thì tớ nghĩ chúng ta vẫn chưa có màn giới thiệu chính thức. Tớ là Tuck, như cậu biết thì nó cùng vần với luck.”
“Và fuck nữa,” Carlos thêm vào.
“À, thì ừ.” Tuck nói một cách lúng túng. Cậu ấy lại chỉ tay về phía Carlos và nở một nụ cười tươi hết cỡ. “Cậu đối đáp nhanh thật đấy bạn thân à.”
Carlos gạt ngón tay của Tuck đi. “Tôi không phải bạn thân cậu, đồ dở người.”
Đúng lúc đó điện thoại của Tuck vang lên. Cậu ấy lôi điện thoại ra và nói, “Con nghe đây,” sau đó quay sang nói với tôi, “Chậc, tớ phải về đây. Bố dượng tớ, Rick, lại sắp mang hai mẹ con tớ đến một lớp học bện thừng ngớ ngẩn nào đó. Hẹn gặp cậu ngày mai ở trường nhé Kiara.” Rồi cậu quay sang Carlos. “Cả cậu nữa, bạn thân.”
Tuck biến mất khỏi tầm nhìn của chúng tôi nhanh như chớp, bỏ lại tôi đứng một mình với Carlos ở hành lang. Cậu ta bước lên đứng trước mặt tôi. Khi Carlos tập trung nhìn tôi, cái nhìn đó rất đáng sợ cho dù cậu ta có cố tình làm như thế hay không. Cậu ta như một con báo đen đang sẵn sàng vồ mồi, hoặc một con ma cà rồng đang chuẩn bị sẵn sàng để hút cạn khô máu của bất kì ai đứng gần đó.
“Nhân tiện thì tôi không cần giấy. Chàng Tuck của cậu đã nói đúng, tôi đã rình mò.” Cậu ta trở về phòng, nhưng đột nhiên lại quay lại nhìn tôi trước khi đóng cửa. “Những bức tường này rất mỏng, hãy nhớ lấy điều đó nếu lần sau cậu và bạn trai định nói gì về tôi,” cậu ta nói, rồi đóng sầm cánh cửa trước mặt tôi.
Bình luận facebook