-
Chương 101-105
Chương 101 - Ai mặc áo liệm, ai muốn lột da
Chiều cao của y cũng phải khoảng hơn một mét tám, thể trọng nặng 108 kg, vậy mà lúc này lại đang cầm trong tay một thỏi son môi, nhẹ nhàng tô tô vẽ vẽ, biểu tình say sưa như thiếu nữ, làm cảnh tượng trở nên hết sức quỷ dị. Trương quản lí không cảm thấy buồn nôn và ghê tởm mà chỉ cảm thấy thật sự sợ hãi.
Gã lập tức nghĩ tới những chuyện ly kỳ, tin rằng chuyện này chắc chắn có liên quan tới ma quỷ!
Gã chuẩn bị bỏ chạy, bèn hít sâu một hơi, hướng về phía cửa miếu, chợt nghe “Cạch” một tiếng, cửa đã đóng chặt, Trương quản lí cố sức phá cửa nhưng không được. Cửa miếu vốn đã mục nát, đến khóa cửa cũng không có, thế mà cư nhiên lại đóng kín không thể thoát ra.
Trương quản lí ngã nhào xuống cửa, tuột dần, ngồi xuống đất tuyệt vọng nhìn lại.
Lão Vương vẽ môi xong, không biết từ đâu lấy ra một cây bút kẻ chân mày và một cái gương đồng, soi gương kẻ mày, vừa kẻ vừa hát một ca khúc …
Đây là giọng của một nữ nhân!
Nội dung ca khúc không giống với những ca khúc được yêu thích trên thị trường, nó là một bài kịch Hoàng Mai dân gian (1), Trương quản lí chỉ nghe loáng thoáng vài câu vô cùng ghê rợn: ... Vào cửa, cửa đóng rầm, vẽ lửa, đốt đèn, nhìn xem, ai mặc áo liệm, ai muốn lột da...
(1) Kịch Hoàng Mai (Hoàng Mai hí, Hoàng Mai điệu): một loại hí khúc (kịch vui) của tỉnh An Huy nhập từ Hoàng Mai, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc.
Một luồng hàn ý từ sống lưng của Trương quản lí chạy dọc lên trên, lan tỏa khắp người, gã cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, muốn kêu cứu cũng không được, thậm chí còn muốn khóc.
Do ánh sáng trong miếu mờ nhạt nên chỉ thấy thân thể của lão Vương thoáng méo mó, gương đồng vừa lúc quay vào mặt của Trương quản lí, gã thấy trong gương không phải là mặt của lão Vương, cũng không phải là mặt của mình, mà là mặt của một nữ nhân. Sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hai mắt mở to đen thùi không có tròng trắng, một tay giơ bút lên đồng điệu với động tác của lão Vương, vẽ vẽ, sau đó cẩn thận ngắm lông mày, khóe môi nhếch thành một nụ cười ngọt ngào.
Đột nhiên gã phát hiện, khóe môi của cô ả đã toét dài đến tận mang tai, từ kẽ răng có một chút dịch thể xanh biếc đang chảy nhễu nhão...
"Quỷ, quỷ...". Trương quản lí cảm giác mình không thở được, theo bản năng sinh tồn quờ quạng hai tay mò mẫm trên mặt đất, leo về phía sau, leo đến chân tường thì đụng vào một tấm bảng hiệu, phía sau là một không gian hắc ám, tựa như một gian mật thất.
Trương quản lí không chút suy nghĩ, lập tức chui vào.
Một tia sáng trắng bệch từ trong phòng sáng lên, Trương quản lí quay đầu nhìn, là một ngọn đèn cũ kỹ từ trên bàn gỗ lim phát ra ánh sáng. Gã lúc này chỉ nghĩ đến việc đào thoát, căn bản không nghĩ đến tại sao ngọn đèn lại sáng lên, vội đóng cửa phòng, hoảng loạn khiêng bàn qua chặn cửa.
Ngoài cửa truyền đến ba tiếng gõ rất nhẹ, phảng phất như gõ vào lòng của Trương quản lí. Gã chậm rãi lui về phía sau, chợt, một tiếng "Kẽo kẹt" từ trong góc phòng cũng truyền đến, Trương quản lí quay đầu lại nhìn, trong góc phòng là một chiếc giường rất cổ xưa, phía trên có giăng một tấm rèm mỏng ngăn trở chính diện. Nương theo ngọn đèn, gã nhìn thấy một người rất gầy đang từ từ ngồi dậy.
Ván giường phát ra tiếng kêu “Kẽo kẹt”, sau đó là tiếng khớp xương của hắn (nàng) đang ngồi trên giường...
“Răng rắc…Răng rắc…”
Hai bên tấm rèm dần dần hợp thành một chỗ, từ chỗ đó có cắm bảy cây trường đinh, hai tay người bên trong tạo thành chữ thập, xá bảy cây đinh một cái, một cây đinh liền tự động trượt xuống, lại xá cái thứ hai, một cây đinh nữa tiếp tục rơi xuống...
Trương quản lí đặt mông ngồi xuống đất, mắt thấy cây đinh cuối cùng vừa rơi xuống, rèm đã bị xốc lên, một đôi tay khô quắt vàng khè chìa ra ngoài, từ từ vén hết rèm.
Một người nữ mặc sườn xám ngồi ở bên giường, đưa tay xuống gầm giường lấy ra một đôi giày thêu, mang vào chân, mái tóc vừa thẳng vừa đen che phủ mặt. Người nữ lại lấy ra một cây lược gỗ ở đầu giường, bắt đầu chải đầu, hơn phân nửa khuôn mặt từ từ lộ ra, có thể thấy là một cái đầu lâu...
Nàng vừa chải đầu, vừa rên rỉ khúc hát quỷ dị mà "Lão Vương" vừa hát: Vào cửa, cửa đóng rầm, vẽ lửa, đốt đèn, nhìn xem, ai mặc áo liệm, ai muốn lột da...
Nàng chậm rãi giơ tay, ngón tay chỉ vào Trương quản lí.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Trương quản lí chợt vang lên, gã run rẩy móc điện thoại ra, ấn nút, lòng tràn đầy sợ hãi, tất cả hóa thành một tiếng kêu thảm thiết: "Cứu mạng a, cứu mạng a!!!"
Đột nhiên, một bàn tay từ phía sau lưng khoác lên vai gã, Trương quản lí lập tức quay đầu, một khuôn mặt quỷ máu huyết nhễ nhại đặt chình ình trước mặt, há to mồm, hai hàm răng nanh nhọn hoắt chìa ra...
"Ọc...". Cổ họng Trương quản lí phát sinh một tiếng động quái dị, thần kinh căng thẳng, đầu lệch sang một bên, lập tức bất động, điện thoại di động vẫn đang ở bên tai, có giọng nói của nữ nhân hét lên: "Trương quản lí, chuyện gì đã xảy ra, ông đang ở đâu, Trương quản lí?"
Khuôn mặt quỷ ghé sát vào điện thoại di động cười khanh khách quỷ dị.
"Á!". Chu Tĩnh Như vội ném điện thoại xuống, sắc mặt trắng bệch, sửng sốt đến mấy giây, quay đầu nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, hoang mang nói: "Em nghe thấy một phụ nữ đang cười, âm thanh rất đáng sợ, không giống... người!"
Diệp Thiếu Dương nhíu mày, vội vàng nhặt điện thoại lên nghe. Rõ ràng máy vẫn còn kết nối, thế nhưng lại không nghe được tiếng cười, chỉ có một âm thanh phiêu phất như ca từ của một bản nhạc.
"Có chuyện rồi, đi thôi!". Diệp Thiếu Dương xách túi chạy ra ngoài, lúc này mưa cũng đã hết, ba người men theo con đường lầy lội chạy về hướng công trường.
"Thiếu Dương, đi đâu đấy?". Tạ Vũ Tình vừa chạy vừa nói.
"Miếu Thất bà bà!"
Hai cô gái chợt chạy chậm lại, Chu Tĩnh Như khẩn trương hỏi: "Sao anh biết Trương quản lí đang ở đó?"
"Có ở đó hay không, đến sẽ biết."
Cả ba người một hơi chạy đến miếu thì phát hiện cửa đã đóng lại. Diệp Thiếu Dương không chút chậm trễ dán thẳng một lá bùa lên trên, cảm thụ được âm khí trong nháy mắt tiêu tán, cửa liền mở.
Diệp Thiếu Dương lấy ra một chiếc vòng dạ quang đeo lên cổ tay, quay đầu dặn dò: "Các cô cẩn thận!". Sau đó nhanh chóng gia tăng cước bộ, vừa vào cửa, hắn liền nhìn thấy một hình ảnh vô cùng kinh hãi:
Một công nhân nằm ngửa trên mặt đất, mồm rách đến lỗ tai, hai tay cầm một vật như cây bút chì cắm thẳng vào trong cổ họng, máu me chảy khắp toàn thân.
Diệp Thiếu Dương ngồi xổm xuống kiểm tra, không phải bút chì, đó là bút kẻ mày của phụ nữ.
Người vừa chết không bao lâu, thân thể còn ấm, hắn lập tức cắt ngón giữa, ấn một giọt máu lên trán y, vẽ một ký hiệu ba vạch đơn giản, dùng ngón giữa đè lại Quỷ Môn, đọc Chiêu Hồn Chú, tìm kiếm hồn phách xung quanh…
Nửa phút sau, hắn đứng lên, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc.
"Sao vậy?". Tạ Vũ Tình vội vàng hỏi.
"Không tìm thấy hồn phách, không có ở nhân gian, cũng không có ở âm ty, có lẽ đã bị người khác giam giữ."
Tạ Vũ Tình lấy tay che miệng, giật mình nhìn hắn.
"Thiếu Dương ca, bên kia có cửa!". Chu Tĩnh Như chỉ vào một góc nói, Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn qua, trên cửa có một tấm bảng hiệu, phỏng chừng lúc nãy cửa đã bị bảng hiệu chặn lại, cho nên không nhìn thấy gian phòng đằng sau.
Diệp Thiếu Dương đi tới đẩy cửa phòng.
Tạ Vũ Tình và Chu Tĩnh Như theo sát phía sau, không dám thở mạnh.
Trong phòng có một ngọn đèn chiếu sáng, Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn thấy Trương quản lí đang ngồi trên một cái giường, cả người dựa vào tường, vẻ mặt đờ đẫn.
"Trương quản lí! Ông sao rồi?"
Chu Tĩnh Như vừa kêu lên, lập tức bị Diệp Thiếu Dương ngăn cản, thở dài, nhìn Trương quản lí, nói ra một câu khiến hai cô gái dựng cả tóc gáy: "Ngươi chết như thế nào?"
Chương 102 - Sát khí nhà trưởng thôn
Trương quản lí lắc đầu, trong mắt lộ ra sự tuyệt vọng, thì thào nói: "Vô ích thôi, ngài không đấu lại bọn chúng đâu..."
Tạ Vũ Tình đột nhiên cảm thấy có một giọt nước vừa rơi trên cổ, nàng liền đưa tay lên lau, ai ngờ phát hiện ra đó là máu! Nàng ngẩng đầu lên nhìn, nhất thời muốn hét ầm lên:
Một người đang treo lơ lửng trên xà nhà, đầu rũ xuống đất, lưỡi thè ra ngoài.
"Trương quản lí, là Trương quản lí!". Chu Tĩnh Như la lên, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn, "Trương quản lí" trên giường đang bị một cánh tay trắng bệch khô héo ôm lấy, trực tiếp lôi xuống khe hở phía dưới.
"Đi đi, mau đi đi, ngài không đấu lại bọn chúng đâu...". Giọng nói của Trương quản lí vẫn quanh quẩn trong phòng.
Diệp Thiếu Dương ngầm thở dài, đứng yên không nhúc nhích, hồn phách của Trương quản lí đã bị khóa lại, bây giờ có đi cứu cũng đã trễ. Hồn phách còn lưu lại trong phòng là do hung thủ cố tình muốn nhắn nhủ cho mình một ý: Ngươi không đấu lại ta đâu!
Diệp Thiếu Dương cùng Tạ Vũ Tình kéo thi thể của Trương quản lí xuống, khiêng ra cửa, để cho nàng gọi điện thoại kêu người tới xử lý. Hắn một lần nữa quay trở lại gian phòng, nhìn trái nhìn phải, cao giọng nói:
"Ta mặc kệ ngươi là tà thần yêu tiên nào, nếu ngươi bảo vệ được bách tính một phương, ta sẽ tôn ngươi làm Thần."
"Còn nếu ngươi sát hại sinh linh, đến Thánh cũng không giữ được ngươi!"
"Người khác không có biện pháp bắt ngươi, Thiên sư Mao Sơn ta sẽ thay trời hành đạo, chấp pháp nhân gian, tru tiên chém thần!"
"Không tin ngươi cứ thử xem, chờ ta bắt được ngươi rồi, nhất định sẽ khiến ngươi sống không được, chết không xong!"
Diệp Thiếu Dương nói xong liền bắt một pháp quyết, đập mạnh một chưởng vào cánh cửa, sau đó quay đầu bước đi không thèm nhìn lại.
Tạ Vũ Tình gọi cho mấy người đồng sự tới chở thi thể của Trương quản lý, nàng cũng phải quay về báo cáo tình hình và thảo luận vụ án. Diệp Thiếu Dương cùng Chu Tĩnh Như trở lại làng du lịch.
Chu Tĩnh Như gọi Lý tổng tới, dặn lão xử lý thỏa đáng hậu sự hai người và vấn đề bồi thường, về phần nguyên nhân tử vong thì chờ cảnh sát công bố, cũng không nói thẳng là bị quỷ giết hại.
"Thật không ngờ Trương quản lí lại chết...". Lý tổng đi rồi, Chu Tĩnh Như mới nhíu mày, hối hận nói.
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Ngày nào còn chưa diệt trừ được Thất bà bà, ngày đó sẽ còn nhiều người chết hơn nữa!"
Chu Tĩnh Như nghe xong kinh hãi, nếu lại có thêm vài vụ án mạng nữa truyền đi, khu biệt thự ở lục địa sơn trang chắc chắn sẽ không còn ai dám mua, lập tức cầm tay của Diệp Thiếu Dương, năn nỉ nói: "Thiếu Dương ca, tất cả trông cậy vào anh!"
"Đã đến đây rồi, chúng ta phải điều tra lai lịch Thất bà bà trước!"
Mục đích bọn họ tới đây cũng chỉ là thăm dò đầu mối, ai ngờ trung gian lại xảy ra một sự việc bi thảm, dây dưa mãi cho đến bây giờ.
Diệp Thiếu Dương gọi quản lí của làng du lịch tới hỏi những chuyện liên quan đến miếu Thất bà bà.
Quản lí là người địa phương cho nên biết một chút sự việc, vội nói: "Nghe mấy người già trong thôn kể miếu Thất bà bà đã được xây dựng khoảng ba trăm năm trước, chuyện cũng khá lâu rồi nên tôi không nhớ rõ, chỉ biết là thôn dân trong thôn đều rất tin phụng cái miếu này, bất kể chuyện gì cũng đều đến miếu cầu xin, có người nói miếu rất linh.”
“Tôi nhớ mấy năm trước có một tên lỗ mãng sau khi học đại học thì trở về đây nói nơi này mê tín dị đoan, sau đó chạy đến miếu tiểu lên bức tượng, kết quả hắn chết thảm trong miếu vào ban đêm, từ đó về sau, ai cũng càng thêm kính sợ Thất bà bà."
Diệp Thiếu Dương nghe xong trầm tư, hỏi: "Thất bà bà hình dáng như thế nào?"
"Cũng khá giống người bình thường, chỉ là khuôn mặt hơi dài, có vài phần... yêu dị."
Yêu dị... Diệp Thiếu Dương càng chắc chắn hơn phán đoán trong lòng mình.
Định hỏi tiếp, quản lí cũng không cung cấp thêm thông tin gì, chỉ nói rằng: "Các người muốn biết thì nên đi tìm lão trưởng thôn Ngưu gia thôn đi, lão trưởng thôn là một người nắm rõ nhất những chuyện xưa cũ trong thôn."
"Tốt lắm, làm phiền anh sắp xếp". Chu Tĩnh Như lấy từ trong ví ra mấy trăm đồng đưa cho quản lí.
Quản lí từ chối một hồi thì cũng hớn hở đón nhận, gọi tới một tiểu tử dẫn Diệp Thiếu Dương đi tìm lão trưởng thôn.
Nhà của lão trưởng thôn nằm trong Ngưu gia thôn, cách công trường sơn trang khá xa, không bị giải tỏa hay dời đi nơi khác, hai người Diệp Thiếu Dương dưới sự hướng dẫn của tiểu tử đã đi qua thôn, phát hiện ra mấy căn nhà trong thôn đều như một tiểu biệt thự, trông có vẻ rất cổ nhưng lại rất đắt tiền, không ít nhà có bãi đậu xe riêng.
Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi: "Thôn các người có đặc sản gì đặc biệt à, vì sao nhà nào cũng đều giàu như vậy?"
Tiểu tử nói: "Không có đặc sản, chỉ có hoa màu trong thôn quanh năm mưa thuận gió hòa, tai ương không có, thu hoạch tốt hơn so với địa phương khác, cho nên nhà nào cũng có điều kiện sống khá tốt. Tôi nghe nói tất cả là do Thất bà bà phù hộ, chỉ là bây giờ miếu đã mất, sau này không biết phải sống sao đây!". Vừa nói tiểu tử vừa thở dài.
Diệp Thiếu Dương chỉ cười không nói gì.
Nhà của lão trưởng thôn ở cuối thôn trang là một biệt thự ba tầng tựa vào chân núi, phía trước có một đại viện, ngoài cửa là hai bức tượng sư tử đá trấn trạch, trông vô cùng khí thế.
Tiểu tử mở cửa, nói với nam tử trẻ tuổi đang canh cửa rằng hai người Diệp Thiếu Dương muốn bái phỏng lão trưởng thôn.
Nam tử trẻ tuổi hồ nghi nhìn hai người, hỏi: "Các người là ai?"
"Tôi là người phụ trách công trình lục địa sơn trang, vị này chính là cảnh sát, chúng ta tới tìm lão trưởng thôn có chút chuyện!". Chu Tĩnh Như thuận miệng nói. Quả nhiên, nam tử trẻ tuổi vừa nghe đến bốn chữ lục địa sơn trang liền tỏ thái độ thù địch, có điều hắn thấy Diệp Thiếu Dương là cảnh sát nên bất đắc dĩ nhíu mày, nói rằng: "Đi theo tôi!"
Chu Tĩnh Như cho tiểu tử một trăm đồng tiền công, bảo cậu ta trở về chuẩn bị cơm nước, chờ bọn họ quay lại. Tiểu tử cao hứng cảm ơn rồi rời đi.
Diệp Thiếu Dương vừa vào cửa lập tức cảm nhận được điều gì đó không đúng, trong tiểu viện tràn ngập một cỗ sát khí, tâm trạng khiếp sợ, lẽ nào trong nhà này có thứ quái dị?
Nam tử trẻ tuổi dẫn bọn họ đi tới lầu hai, gõ cửa một căn phòng, cung kính nói: "Cha, cha tỉnh chưa? Có cảnh sát tới tìm cha hỏi chuyện."
"Bảo họ vào đây, con đi chăm sóc cho tiểu Phương, không được vào!"
Nam tử trẻ tuổi đồng ý, đẩy cửa ra cho hai người đi vào, còn mình đi xuống lầu.
Trong phòng trang trí rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường và một ít vật dụng cũ nát.
Một lão già đầy râu bạc khoảng chín mươi tuổi đang ngồi khoanh chân trên giường xem TV, trên màn ảnh là kênh hí khúc đang phát “Sa Gia Bang”. Lão già có vẻ vô cùng say sưa, sau đó quay đầu, quan sát trên dưới hai người, nói: "Nhị vị, mời ngồi."
Diệp Thiếu Dương kéo qua hai chiếc ghế đưa cho Chu Tĩnh Như một cái, cả hai ngồi xuống.
"Lão gia, chúng tôi là người của cục cảnh sát, nghe nói ngài rất hiểu biết lịch sử vùng này, chúng tôi tới tìm ngài hỏi chút chuyện.". Diệp Thiếu Dương giả vờ nói.
Lão trưởng thôn khoát tay: "Người sống lâu đương nhiên biết nhiều chuyện hơn một chút, các ngươi muốn hỏi gì nào?"
Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn Chu Tĩnh Như, hắng giọng một cái, nói: "Chúng tôi muốn biết, miếu Thất bà bà được xây vào lúc nào, do ai xây?"
Lão trưởng thôn lập tức cứng mặt, trong ánh mắt lộ ra sự cảnh giác, chính là cái nhãn thần này, Diệp Thiếu Dương lập tức đoán ra, lão nhất định biết một chuyện gì đó vô cùng bí mật mà không muốn cho kẻ khác biết...
Chương 103 - Song Thai Quỷ Anh.
“Các ngươi hỏi để làm gì?"
"Chuyện có liên quan đến án mạng, mong lão gia phối hợp.". Diệp Thiếu Dương khách khí nói.
Lão trưởng thôn "Ờ" một tiếng, tựa hồ có vẻ không tập trung, ánh mắt chuyển qua TV giả bộ xem rất chăm chú, thuận miệng đáp: "Nghe lớp người già nói, ngôi miếu đó được xây vào thời Sấm Vương vào kinh."
Diệp Thiếu Dương gãi đầu hỏi: "Sấm Vương (1) là ai?".
(1) Sấm Vương: Lý Tự Thành (李自成) (1606-1645) nguyên danh là Hồng Cơ (鴻基), biệt hiệu Sấm Vương, là nhân vật trong lịch sử Trung Quốc sống vào cuối đời Minh đã lãnh đạo cuộc khởi nghĩa nông dân lật đổ nhà Minh vào năm 1644, tự xưng là Đại Thuận hoàng đế lập ra nhà Đại Thuận lên ngôi hoàng đế chiếm được kinh thành nhà Minh nhưng sau đó bị quân Mãn Thanh chiếm ngôi.
Chu Tĩnh Như nhìn hắn, nói: "Là người đứng đầu khởi nghĩa những năm cuối thời Minh triều.".
Những năm cuối thời Minh triều... Vậy là khoảng mấy trăm năm trước. Diệp Thiếu Dương hỏi tiếp: "Tại sao họ lại xây miếu?"
"Cái gì mà tại sao?". Lão trưởng thôn lãnh đạm nói: "Chỗ nào mà không có miếu, ai biết tại sao?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Phàm là miếu thì ắt có lai lịch đàng hoàng. Huống hồ danh tự miếu đã rõ ràng như thế, Thất bà bà, rốt cuộc ai là Thất bà bà? Người trong miếu là vị thần tiên nào, hay là... tà linh nào?"
Trong mắt lão trưởng thôn lập tức hiện lên vẻ kinh hoàng, lập tức liền khôi phục lại bình thường, lắc đầu nói: "Ngươi nói gì ta nghe không hiểu, ta không biết, mau mau đi tìm người khác, không tiễn."
Diệp Thiếu Dương ngồi yên bất động, nghiêng đầu nhìn lão, cười cười: "Trên người ông có mùi chu sa và vị cây ngải nồng đậm, hai đầu ngón tay phải ông đỏ lòm, chắc chắn tối hôm qua ông đã mân mê hai thứ đồ chơi này, nếu như tôi đoán không lầm, ông ắt hẳn không phải là người bình thường, chính xác hơn, ông là một pháp sư, pháp sư tán tu dân gian!"
Lão trưởng thôn run bần bật, dỡ bỏ lớp ngụy trang, giật mình nhìn Diệp Thiếu Dương, hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Đệ tử nội môn Mao Sơn, Diệp Thiếu Dương."
Lão trưởng thôn chậm rãi há mồm, lẩm bẩm nói: "Có thật không?"
Diệp Thiếu Dương không trả lời, hít mũi ngửi, nói: “Trong gian phòng đó có sát khí rất mạnh, đảm bảo là tà vật, tôi đoán ông sờ chu sa và và lá ngải là vì muốn đối phó với nó, có phải không, thế nhưng ông chưa giải quyết được?"
Lão trưởng thôn đứng phắt lên, mở to mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương cảm giác được sự do dự của lão, rèn sắt khi còn nóng, liền nói rằng: "Nếu ông cần hỗ trợ thì tôi có thể xuất thủ, có điều ông phải nói cho tôi biết chân tướng sự việc. Có lẽ ông cũng biết, Thất bà bà của ông đã ở hại người, tối hôm qua giết hai người, ngày hôm nay lại giết ba người, giả như nó xuống dưới giết hại thôn dân, thôn dân của các ông không biết sẽ chết bao nhiêu người nữa, chỉ bằng chút pháp lực của ông, ông cảm thấy có thể đỡ nổi không?"
"Ngươi... Ngươi thực sự là đệ tử nội môn Mao Sơn?". Lão trưởng thôn lại hỏi một lần nữa.
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, đưa ngón trỏ tay phải vẽ một đường lên mặt lão trưởng thôn, một luồng khí cường đại từ trên mặt lão bốc nghi ngút, lơ lửng trong không khí thật lâu chưa tiêu tán.
Một màn bình thản này của hắn đã hoàn toàn loại bỏ đi sự nghi ngờ của lão trưởng thôn, lão thở dài, nói rằng: "Tượng cũng đã bị hủy, ngươi là Thiên sư Mao Sơn, ngươi có thể đấu với nó hay không là chuyện của ngươi, ta không có gì không thể nói, tà vật nằm ở ngay trong bụng con dâu ta..."
"Cái gì?". Chu Tĩnh Như che miệng kêu lên.
Lão trưởng thôn một lần nữa ngồi xuống mép giường, im lặng một hồi rồi mới nói tiếp: "Ta sẽ kể lại từ đầu, thôn chúng ta vốn ở dưới chân núi, tổng cộng có khoảng năm sáu làng, tất cả đều tin phụng miếu Thất bà bà, chuyện cũng đã từ thời xa xưa, cụ thể ta không rõ lắm, chỉ biết tổ tiên ta truyền xuống rằng Thất bà bà nguyên bản không biết là yêu tinh gì mà... hóa thành hình người, thành hôn với một người trong thôn”.
“Người ta nói không lâu sau, trong thôn chợt có người chết, biến thành hành thi, đả thương người khác. Thôn dân mời tới một vài pháp sư, ai nấy đều không đối phó được, sau lại mời tới một hòa thượng tha phương để tiêu diệt hành thi. Hòa thượng bảo trong thôn có đại yêu quái, muốn kiểm tra một loạt các nhà, sau lại tìm tới cô vợ nhỏ của tên kia, hai người chiến đấu với nhau, nữ yêu không phải là đối thủ của hòa thượng, hòa thượng cũng không tiêu diệt được nó.”.
“Hòa thượng tha phương đàm phán với nó, lập miếu thờ phụng, hưởng thụ đèn nhang, nhưng nó không được hại người nữa, nữ yêu đồng ý, thôn dân cũng đồng ý, bởi vì trước đây nó dùng tên giả là Thất cô, cho nên ngày nay người ta mới gọi là Thất bà bà. Lúc xây miếu, hòa thượng tha phương bày ra trận pháp, nữ yêu cũng cam tâm tình nguyện đi vào.”
“Từ đó về sau, ngôi miếu này được dân làng cung phụng, xuất phát là từ trách nhiệm và nỗi sợ, nhưng sau đó một vài thôn dân đến cầu xin, thấy ứng nghiệm, bắt đầu thật sự thờ phụng Thất bà bà trong suốt hai trăm năm qua. Vào một buổi tối, Thất bà bà đột nhiên báo mộng cho mấy người tộc trưởng, bảo cách mỗi năm năm phải dâng một đứa trẻ cho bà ta tu luyện..."
Nghe đến đó, Chu Tĩnh Như sợ đến mặt mày thất sắc, Diệp Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng, nói: "Yêu, rõ ràng là yêu."
Lão trưởng thôn nói tiếp: "Lúc đó mấy người tộc trưởng không đồng ý, buổi tối ngày thứ hai trong thôn liền mất đi bốn đứa bé, vài ngày tiếp theo lại tìm thấy hài cốt của chúng trong miếu... Mọi người không thể làm gì khác hơn là phải đáp ứng, bất quá không ai công bố tin tức ra ngoài, cũng không lựa chọn được hài tử của người nào vì không muốn hiến tế con mình, mấy người tộc trưởng đành phải lập khế ước với Thất bà bà:
Thất bà bà chỉ tuyển chọn phụ nữ mà nghi ngờ là sinh đôi, lúc mới mang thai rưới vào một trong hai thai nhi sát khí, phong ấn, chờ lúc sinh xong thì buổi tối phái quỷ phó len lén lấy đi, hai trăm năm qua vẫn như vậy, người trong thôn tuy thấy rất quái dị nhưng cũng không nghĩ tới chuyện này, dù sao chu kỳ năm năm vẫn rất dài, đó cũng là bí mật của những tộc trưởng mà được lưu truyền cho tới nay.”.
“Từ đó về sau, Thất bà bà không còn quấy rầy thôn dân nữa, đồng thời bảo hộ cả vùng mưa thuận gió hoà. Nhà của ta vốn là tộc trưởng Ngưu gia thôn, sau được bầu làm thôn trường, đến đời ta, trong thôn chỉ có một mình ta biết bí mật. Tổ tiên nhà ta lại được học qua một ít pháp thuật dân gian, tuy nhiên năng lực có hạn…"
Nói đến đây, lão trưởng thôn khẽ thở dài.
"Ta không ngờ tiểu tôn tử của mình đã bị lựa chọn. Aizzz, vậy mà ta còn tự an ủi tốt xấu gì con dâu mang song thai vẫn có thể giữ được một đứa. Từ lúc hài tử thành hình ba tháng ta đã cảm nhận được sát khí phong ấn trong cơ thể nó, ai có thể nghĩ tới pho tượng lại bị phá huỷ, hết thảy đều thay đổi, phong ấn bài trừ, sát khí lộ ra, hiện tại phỏng chừng đứa kia cũng đã bị nhiễm, không biết có còn cứu kịp hay không!"
Nói đến đây, lão trưởng thôn chực rơi nước mắt, chắp tay khẩn cầu Diệp Thiếu Dương: "Ta chỉ biết có như vậy thôi, xin đại pháp sư hãy xuất thủ, xem có cứu được cháu trai của ta hay không, nếu ngài cứu được, ta sẽ lập bài vị trường sinh cho đại pháp sư, cả nhà đời đời cung phụng."
Diệp Thiếu Dương nghe xong tựa hồ đã đoán ra vài phần, tạm thời không nghĩ đến nữa, nói rằng: "Dẫn tôi đến phòng con dâu ông!"
Lão trưởng thôn vội vàng dẫn đường, đi tới lầu một, lão gõ cửa một căn phòng, con trai lão, Tiểu Quân, ra mở cửa.
"Tiểu Phương thế nào rồi?". Lão trưởng thôn hỏi.
"Hình như nóng sốt, không tốt lắm!". Tiểu Quân ủ dột đáp.
Lão trưởng thôn gật đầu, mời Diệp Thiếu Dương vào nhà. Tiểu Quân nỗ lực ngăn cản, bị lão trưởng thôn quát mắng.
Diệp Thiếu Dương vừa vào lập tức cảm thấy sát khí đập vào mặt, thoáng nhìn qua giường, một thiếu phụ mang thai đang nằm trên giường híp mắt yếu ớt, sắc mặt trắng bệch, giữa hai hàng lông mày bao phủ một tầng hắc khí.
Trời nóng như lửa, thiếu phụ lại đang đắp chăn bông, trên đầu đội nón len.
Lão trưởng thôn liền giải thích: "Trước còn khá một chút, mấy hôm gần đây tự dưng nó bảo lạnh."
"Sát khí vào cơ thể, đương nhiên sẽ lạnh.". Diệp Thiếu Dương không khỏi nhớ tới hồi mình năm sáu tuổi bị mẹ con Sát thi bỏ độc, trạng thái cũng giống như thế, sau lại được Thanh Vân Tử cứu, mang về Mao Sơn, cuộc đời cải biến từ lúc đó.
Diệp Thiếu Dương ngồi xuống mép giường, xốc chăn bông lên, thấy bụng tiểu Phương phình to dị thường, so với bụng của mấy sản phụ sắp lâm bồn còn to hơn. Đương nhiên không riêng gì song thai, trong bụng nàng còn có chứa sát khí nữa…
Chương 104 - Lục phủ ngũ tạng đều chảy mủ 1
Thầy thuốc không cố kỵ, Diệp Thiếu Dương xốc áo ngủ của Tiểu Phương lên, đặt tay lên bụng nàng, nhất thời cảm thấy sự lạnh lùng đến thấu xương. Hắn lập tức phóng ra một chút ôn khí tiến nhập vào trong cơ thể nàng, cảm thụ được sự linh động của thai nhi, đứng lên, nói với lão trưởng thôn: "Đi thôi, chúng ta ra ngoài nói chuyện!"
Đoàn người vừa ra khỏi cửa, lão trưởng thôn đã vội vàng hỏi: "Đại pháp sư, mẹ con bọn họ sao rồi?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Trong thân thể nàng đích xác có một con Anh sát, sát khí đã phá thể, lây nhiễm đến thai nhi kia và cơ thể người mẹ, không quá một tuần, cả ba mẹ con sẽ trở thành Sát thi."
Lão trưởng thôn vừa nghe thấy liền muốn nhũn giò, đứng không nổi, nhi tử Tiểu Quân phải đỡ lấy. Tiểu Quân tức giận hừ hừ nhìn Diệp Thiếu Dương: "Ngươi nói năng bậy bạ gì đó, bác sĩ bảo chỉ là bị cảm lạnh..."
Lão trưởng thôn tát vào mặt nhi tử: "Câm miệng!"
Diệp Thiếu Dương hỏi: "Lúc nào lâm bồn?"
Tiểu Quân ôm má trả lời: "Bác sĩ bảo vào khoảng chủ nhật."
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu: "Có thế chứ. Tình huống hiện giờ dù có dùng bất cứ thứ gì trừ khử sát khí cũng đều bị Anh sát hấp thu, nếu như chọc giận nó, để cho nó quậy phá trong bụng, vậy thì cũng khó lường, lại phải chịu cảnh một thi ba mạng. Cách duy nhất là để cho nàng lâm bồn sớm!"
Lão trưởng thôn và Tiểu Quân há to mồm nhìn nhau.
"Không không, như vậy sao được, quá nguy hiểm." Tiểu Quân liên tục xua tay.
"Nếu không làm như vậy thì các người chịu cảnh một thi ba mạng nhé. Sát thi mà sinh đủ tháng thì không chỉ các người mà cả hàng xóm cũng phải nhận lãnh tai ương!”. Diệp Thiếu Dương khuyên nhủ: "Chỉ kém một tuần thôi mà, nếu như đỡ đẻ tốt thì sẽ không sao. Bất quá trước tiên tôi phải nói, trong song thai có một con Sát thi, tối đa chỉ có thể giữ lại một."
"Giữ một đứa cũng được rồi!". Lão trưởng thôn suy nghĩ đắn đo, nói rằng: "Thế nhưng... Phụ nữ sinh con không phải muốn sinh là sinh được, không tới ngày, làm sao mà sinh? Chẳng lẽ đại pháp sư có phương thuốc cổ truyền gì sao?"
Diệp Thiếu Dương đảo mắt đáp: "Tôi không phải bà đỡ, cái gì mà phương thuốc cổ truyền? Miễn sao có biện pháp là được!"
Lão trưởng thôn cuối cùng cũng hạ quyết tâm, gật đầu, nói với nhi tử: "Cứ làm như vậy nhé, con mau đi mời Bà Lưu !"
Biết Tiểu Quân vốn không vui, lão trưởng thôn bèn gọi hắn qua một bên kể đại khái chân tướng sự việc. Tất cả nông dân trong vùng đều tin chuyện ma quỷ, hơn nữa chuyện Thất bà bà không ai không biết, cho nên Tiểu Quân mới tin là có thật, hiểu được vấn đề nghiêm trọng, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy đi mời Bà Lưu .
Lão trưởng thôn mời hai người Diệp Thiếu Dương sang một gian phòng, rót trà, cùng đợi Tiểu Quân về.
Chu Tĩnh Như cũng là nữ nhân, vô cùng quan tâm đến chuyện sinh nở của Tiểu Phương, liền hỏi: "Bà Lưu đó có tin được không?"
Lão trưởng thôn nói: "Bà Lưu là bà đỡ từ xưa đến giờ, sau lại làm thầy lang trong thôn, cả đời đỡ đẻ, khoan nói tới vấn đề, đường núi xa xôi, có sản phụ đột nhiên lâm bồn, không kịp đi bệnh viện, tìm bà Lưu đỡ đẻ đều trót lọt. Tay nghề của bà không phải bàn cãi, bà cũng hiểu một chút về quỷ thần, chúng ta nên dặn dò bà trước."
Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: "Tốt lắm, để tránh đến lúc đó bà ta thấy kỳ lạ lại ngạc nhiên."
Một lúc sau, Tiểu Quân đã gọi bà Lưu tới, Diệp Thiếu Dương quan sát trên dưới thì thấy là một bà lão hơn sáu mươi tuổi, xương cốt thân thể không tệ, kế bên bà là một cô bé mặc y phục nông dân màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa, tướng mạo rất thanh tú, có cảm giác như là con gái rượu.
Diệp Thiếu Dương hỏi Tiểu Quân thì biết nha đầu kia tên gọi Hứa Nhã Quyên, là con gái bà Lưu, đang đi học ở trường Vệ trong trấn, nghe nói mẹ muốn đỡ đẻ thì nghĩ đây là một cơ hội rất tốt để thực tập, liền đi theo tới.
Lão trưởng thôn gọi mẹ con bà Lưu qua một bên, kể hết chân tướng không chút giấu giếm, mẹ con bà Lưu cả kinh không nói nên lời. Lão trưởng thôn đau khổ cầu xin, kín đáo đưa cho bà Lưu năm nghìn đồng, bà Lưu do dự một chút rồi nói: "Tiền không thành vấn đề, chúng ta đều là người cùng một thôn thì phải giúp đỡ lẫn nhau, chỉ là... Tôi có gặp nguy hiểm gì không?"
Diệp Thiếu Dương đi lên trước nói: "Chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của tôi, tôi đảm bảo các người không gặp bất kỳ nguy hiểm nào."
Bà Lưu còn đang do dự thì Hứa Nhã Quyên đã lên tiếng: "Nương, nương giúp bọn họ đi, con cũng muốn nhân cơ hội này học thêm một chút kiến thức”.
Diệp Thiếu Dương im lặng không nói gì, kiến thức hả, chút nữa tiểu muội muội ngươi đừng có tè ra quần là được.
Bà Lưu lúc này mới gật đầu, hỏi khi nào thì bắt đầu.
"Chuẩn bị một chút!". Diệp Thiếu Dương gọi Tiểu Quân tới, bảo hắn đi chuẩn bị mấy thứ đồ: "Máu gà, chân vịt, lông ngỗng. Máu gà lấy hai lượng, bốn cái chân vịt, lông ngỗng bao nhiêu cũng được, tuy nhiên phải là giống đực, tuổi thọ ít nhất trên ba năm."
Chờ Tiểu Quân đi rồi, Chu Tĩnh Như mới buồn bực hỏi: "Ba món đó có thể đối phó với cái gì mà... Sát thi?"
"Không phải là đối phó với Sát thi, những thứ đó chỉ dùng để bảo hộ mẹ con bọn họ, là chỗ linh tính nhất trên người Tam cầm: gà-vịt-ngỗng, có thể khắc chế thi khí Sát thi, miễn cho trong quá trình đỡ đẻ bị Sát thi công kích."
Chu Tĩnh Như càng không giải thích được, liền hỏi: "Chẳng phải anh sẽ ở bên cạnh họ sao, vạn nhất Sát thi ra ngoài, anh còn sợ không đối phó được?"
Diệp Thiếu Dương đành nói: "Sao anh có thể ở bên cạnh họ được, anh là đạo sĩ, mấy trường hợp đỡ đẻ anh tuyệt đối không được đụng vào. Kinh nguyệt nhau thai là những vật không sạch sẽ, anh không thể tùy tiện đụng."
"Kinh nguyệt nhau thai đều là thứ rất bình thường mà, tại sao lại nói không sạch sẽ?"
"Không biết, đụng vào sẽ bị phá pháp thân ngay, vài ngày không thể làm phép."
Chu Tĩnh Như hé miệng cười, nhỏ giọng nói: "Em biết nhược điểm của anh rồi, sau này anh mà dám chọc em, em lấy kinh nguyệt phá pháp thân của anh."
Diệp Thiếu Dương cười cười: "Kinh nguyệt của ai mới được?"
Chu Tĩnh Như trừng mắt liếc hắn, xấu hổ đỏ bừng mặt.
Nửa tiếng sau, Tiểu Quân trở về, đem ba đồ vật giao cho Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương lấy từ trong túi đeo lưng ra một chén sứ men xanh, dùng một khối đá đập nát chân vịt, thiêu hủy lông ngỗng, đổ vào chén máu gà, lại thêm một chút chu sa, quấy thành một hỗn hợp keo sệt, dùng bùa bọc lại, nặn thành bốn viên hình cầu, đem cho Tiểu Quân một viên, dặn dò: "Cầm nó đặt trên rốn vợ cậu, chờ mùi bốc lên, Sát thi nghe thấy sẽ không chịu nổi, muốn chui ra, thứ này giúp cho việc trợ sản."
Tiểu Quân nhìn đan hoàn trong tay, có chút lo lắng.
Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ Chu Tĩnh Như: "Cậu cứ yên tâm, vợ cậu mà chết, tôi bồi thường cô ấy cho cậu!"
Chu Tĩnh Như giậm chân, mắng: "Thiếu Dương ca, anh nói bậy bạ gì đó!"
Chờ Tiểu Quân đi ra, Diệp Thiếu Dương đưa hai viên đan hoàn cho mẹ con bà Lưu, hắn giữ một viên, dặn tiếp:
"Tôi nói trước, chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, lúc đỡ đẻ có thể sẽ phải thấy những cảnh rất đáng sợ, nhất định phải trấn tĩnh, có Tị Thi Hoàn ở đây, Sát thi sẽ không tới gần được các người, tôi cam đoan!”.
“Có điều các người phải nhớ kỹ, nghìn vạn lần không thể há mồm, nếu không Sát thi mượn dương khí, tiến nhập vào cơ thể, đến lúc đó sẽ tương đối phiền phức. Lúc đỡ đẻ, một người ôm hài tử, hai người khiêng giường, phải cứu cho được hài tử ra trước, tôi sẽ vào để đối phó với Sát thi sau, lúc đó không còn chuyện của các người nữa..."
Hắn còn chưa dứt lời, trong phòng đã truyền đến tiếng thét đau đớn của Tiểu Phương. Diệp Thiếu Dương nói: "Sắp sinh rồi, các người mau đi đi."
Chương 105 - Lục phủ ngũ tạng đều chảy mủ 2
Bà Lưu gọi con gái mau đi chuẩn bị đồ đỡ đẻ, lão trưởng thôn đi nấu nước, trong phòng chỉ còn lại Diệp Thiếu Dương và Chu Tĩnh Như.
"Thiếu Dương ca, không sao chứ?". Chu Tĩnh Như khẩn trương hỏi: "Em nghe thấy có tiếng hét!".
Diệp Thiếu Dương vốn định nói rằng, em không sinh em bé làm sao biết người ta có sao không, suy nghĩ một chút rồi bỡn cợt: "Yên tâm đi, có anh ở đây, không sao đâu!"
Căn phòng sát vách không ngừng truyền đến tiếng hét thảm thiết của Tiểu Phương cùng với tiếng đỡ đẻ của bà Lưu, đôi bên giằng co khoảng hai mươi phút, hai người kia vẫn hồi hộp chờ đợi, nhất là Chu Tĩnh Như, vừa nghe thấy tiếng trẻ con khóc lên, không tự chủ được bật cười, thở phào một cái, lẩm bẩm nói: "Thật tốt quá!...”
Diệp Thiếu Dương mau chóng đứng dậy vọt tới trước cửa phòng sinh, kêu lên: "Từ giờ phút này trở đi, bất kể thấy cái gì cũng không được kinh hoảng, mọi người phải tuyệt đối im lặng mang hài tử ra đây cho tôi!"
Tiểu Phương trong phòng cắn một cái khăn lông, cố gắng kiềm chế tiếng la hét của mình.
Bà Lưu liếc mắt nhìn con gái, vốn định muốn nói, chợt nhớ tới lời dặn của Diệp Thiếu Dương, bèn nuốt trở vào, đặt tay lên bụng tiểu Phương, nhẹ nhàng vuốt ve, đồng thời dùng ánh mắt cổ vũ cho nàng.
Rốt cuộc cái đầu cũng chui ra. Bà Lưu theo bản năng giơ tay đón lấy, nhưng đứa trẻ này chợt trôi tuột ra khỏi người mẹ, cúi đầu nhìn lại, thiếu chút nữa bà muốn thét lên, cấp tốc che miệng, lùi về sau vài bước.
Đầu của đứa trẻ to gần gấp đôi đứa trẻ bình thường, da trắng như giấy, hai con mắt dài nhỏ, khóe mắt vẫn toét đến bên lỗ tai, hai con ngươi hơi đỏ lên, vương đầy tơ máu.
Không ai đỡ đẻ mà nó tự tuột ra, vừa rơi xuống đất liền quỳ rạp trên mặt đất, dáng vẻ không khác đứa trẻ con là bao nhiêu nhưng hai tay lại dài thật dài, mỗi cái tay chỉ có bốn ngón, phía trên còn lượn lờ hắc khí. Nó lắc đầu, lè lưỡi, liếm môi, ăn hết mấy vệt máu vương bên khóe môi rồi nhếch miệng cười với bà Lưu, lộ ra hai hàm răng nanh sắc nhọn.
Đứa trẻ đó, rõ ràng là một con quỷ!
Mẹ con bà Lưu dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng vẫn bị dọa đến muốn bất tỉnh. Tiểu Quân sợ vợ gặp nguy hiểm liền đè nén sợ hãi, dùng chăn bao lấy nàng và em bé kia, ôm cả hai chạy vọt ra ngoài. Lão thôn trưởng nhanh chóng mở cửa phòng sát vách cho con trai chạy vào ẩn náu.
Quỷ Anh kia lập tức bò qua chỗ Hứa Nhã Quyên, vừa huơ tay múa chân vừa cười líu lo ríu rít, chỉ có biểu tình là dữ tợn tới cực điểm. Hứa Nhã Quyên thối lui đến góc tường, hai chân mềm nhũn, tuột xuống, lấy tay bụm mặt, òa lên khóc.
Quỷ Anh trực tiếp nhảy đến đầu gối của cô, bất giác sợ hãi vật gì đó trên người cô, không dám tới gần, chỉ không ngừng tạo ra vô số biểu tình đáng sợ, sau đó hú lên quái dị, hai con ngươi treo lủng lẳng trên hốc mắt, máu tươi từ mắt, mũi, miệng, tai thi nhau chảy ra, dùng một giọng nói lanh lảnh gào thét: "Mắt mù, tai điếc, lục phủ ngũ tạng đều chảy mủ! Mắt mù, tai điếc, lục phủ ngũ tạng đều chảy mủ!"
Nó liên tiếp kêu lên hai lần.
"Áááá!”. Hứa Nhã Quyên rốt cuộc cũng không nhịn được kêu lên một tiếng, khóe mắt giật giật, ngất đi. Quỷ Anh nhìn cô há mồm sợ hãi, nở nụ cười, ghé sát đầu, hé miệng, phun ra một hơi thở.
Một mặt gương đồng đột nhiên cắm thẳng vào miệng Quỷ Anh, thi khí bắn lên mặt gương, lập tức biến thành khói đen, hun mặt gương đen thui.
Quỷ Anh ngẩng đầu, oán độc nhìn chủ nhân cái gương.
Diệp Thiếu Dương rút gương đồng về, cười cười bảo: "Tới hút ông mày này!".
Quỷ Anh đương nhiên không khách khí với hắn, tứ chi chạm đất, ngọ nguậy thân thể rồi leo đến bên chân của Diệp Thiếu Dương, nhảy dựng lên, nắm lấy cổ hắn, phun một ngụm thi khí vào mặt hắn.
Diệp Thiếu Dương không thèm để ý, tay bắt pháp quyết, một chưởng vỗ vào Quỷ Môn Quỷ Anh, sau đó quát to một tiếng, khiến nó lăn thẳng từ trên người hắn xuống mặt đất. Biết người này khó đối phó, nó xoay người chạy ra ngoài cửa.
Bà Lưu đang trốn ở phía sau cửa, mắt thấy Quỷ Anh chạy đến, hoảng sợ há to mồm.
Diệp Thiếu Dương thầm nghĩ một tiếng toi rồi, vội vàng đuổi theo, Quỷ Anh kia lập tức lấy tay kéo mồm bà Lưu, hồn phách rời thể, một bóng trắng thoát khỏi thân hình của Quỷ Anh, chui vào trong miệng bà Lưu.
Bà Lưu cả người run lên, sắc mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch, mắt chợt co rút.
"Yêu nghiệt!". Diệp Thiếu Dương bước nhanh về phía trước, cắt ngón giữa, điểm lên ấn đường bà Lưu rồi kéo dài xuống phía dưới cằm, vẽ một đạo huyết tuyến để che lại mệnh hồn bà Lưu, tránh cho bị Quỷ Anh câu.
"Bà Lưu" hú lên quái dị, hai tay bóp cổ Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương nghiêng người né tránh, bắt lại tay trái bà Lưu, hai ngón tay phải nắm lấy ngón giữa của “bà Lưu”, nhẹ nhàng kéo, cước bộ lui về phía sau, một bóng trắng từ cơ thể bà Lưu được lôi ra ngoài.
Đó chính là âm linh của Quỷ Anh, nó đang giãy giụa tứ chi, mạnh mẽ chống trả.
"Chỉ là một con Anh sát sinh thiếu ngày mà lệ khí lại nặng như vậy!". Diệp Thiếu Dương lắc đầu, ngón trỏ tay trái đè lại Quỷ Môn Quỷ Anh, niệm chú, có tiếng gào thét thảm thiết vang lên, âm linh Quỷ Anh cấp tốc phân tán, biến mất trong không khí.
Hứa Nhã Quyên tỉnh lại, thấy mẹ mình đang nằm bất động trên mặt đất, khóc huhu nhào tới, kêu to: “Nương ơi, nương ơi!”.
"Mẹ em không sao đâu!". Diệp Thiếu Dương vẽ một tờ Cố hồn phù dán lên gáy bà Lưu, bảo Hứa Nhã Quyên cùng nhau khiêng bà Lưu đến căn phòng ngủ bên cạnh, đặt lên giường, dặn cô ở lại trông chừng, sau đó đi ra bên ngoài.
Lão trưởng thôn vừa nhìn thấy hắn thì hốt hoảng chạy tới, hỏi: "Người lớn không có việc gì, nhưng đứa nhỏ lại mặt mũi tái xanh, vẫn hôn mê bất tỉnh a!”.
"Nó ở cùng Quỷ Anh quá lâu, thi khí vào cơ thể, sống đến bây giờ cũng là phước lớn mạng lớn rồi. Dẫn đường!"
Diệp Thiếu Dương đi theo lão trưởng thôn đến một căn phòng ngủ khác, kiểm tra tình hình sản phụ thì thấy nàng đã hôn mê, tuy nhiên mọi thứ đều bình thường, thi khí trong cơ thể cũng đã bài trừ hết. Chỉ có đứa bé kia là cả người tái xanh, con ngươi lấp loáng một màu đỏ như máu, trông có vẻ quỷ dị.
Diệp Thiếu Dương trở lại căn phòng lúc nãy đấu pháp, bẻ hai cái răng nanh trên thi thể Quỷ Anh, sau đó trở lại đặt lên miệng hài nhi.
"Làm gì vậy?". Tiểu Quân lo lắng hỏi.
"Răng nanh Sát thi có khả năng hấp thu thi khí, Sát thi dựa vào nó để tu luyện, vừa vặn mượn dùng!". Diệp Thiếu Dương nói xong liền đè đầu đứa trẻ, miệng niệm Khu thi phù, xua đuổi thi khí trong cơ thể nó. Thi khí không cần dẫn đạo mà tự động hợp dòng chảy vào trong răng nanh, lúc rót đầy, răng nanh cũng đã thay đổi.
Sắc xanh trên người đứa trẻ dần dần biến mất, sau một lúc, Diệp Thiếu Dương buông tay ra, nói rằng: "Được rồi. Mau đặt Tị Thi Hoàn bên người hài tử, hai ngày sau nó sẽ đuổi hết tàn dư thi khí ở trong kinh mạch ra ngoài, lúc đó hài tử sẽ bình yên vô sự!”.
Cha con lão trưởng thôn vô cùng vui mừng, cấp tốc dập đầu lạy Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương khoát khoát tay: "Chớ vội. Các người cũng biết cái gì gọi là Sát thi, hồn phách Sát thi bị phong ấn trong cơ thể người mẹ, chỉ có thân thể thành thi, thuộc về một loại quỷ thi. Hiện tại tôi chỉ mới khu trừ thi khí trong cơ thể hài tử này, quỷ khí vẫn còn chưa hết!". Nói xong hắn chỉ ánh mắt của đứa trẻ con, hai tròng mắt vẫn một màu đỏ như máu.
"Thế…thế phải làm sao?". Lão trưởng thôn lập tức buồn lòng.
"Cái này… phải dùng đầu lưỡi quỷ trị liệu.". Diệp Thiếu Dương gãi đầu một cái, nghĩ thầm mình đã khinh thường sơ suất, chỉ trực tiếp giết chết Quỷ Anh mà quên mất chuyện phải trị liệu, ban ngày ban mặt, biết đi đâu tìm một con quỷ nữa bây giờ? Hắn liền quay đầu hỏi cha con lão trưởng thôn: "Nghĩa địa thôn các người, nằm ở đâu?"
Chiều cao của y cũng phải khoảng hơn một mét tám, thể trọng nặng 108 kg, vậy mà lúc này lại đang cầm trong tay một thỏi son môi, nhẹ nhàng tô tô vẽ vẽ, biểu tình say sưa như thiếu nữ, làm cảnh tượng trở nên hết sức quỷ dị. Trương quản lí không cảm thấy buồn nôn và ghê tởm mà chỉ cảm thấy thật sự sợ hãi.
Gã lập tức nghĩ tới những chuyện ly kỳ, tin rằng chuyện này chắc chắn có liên quan tới ma quỷ!
Gã chuẩn bị bỏ chạy, bèn hít sâu một hơi, hướng về phía cửa miếu, chợt nghe “Cạch” một tiếng, cửa đã đóng chặt, Trương quản lí cố sức phá cửa nhưng không được. Cửa miếu vốn đã mục nát, đến khóa cửa cũng không có, thế mà cư nhiên lại đóng kín không thể thoát ra.
Trương quản lí ngã nhào xuống cửa, tuột dần, ngồi xuống đất tuyệt vọng nhìn lại.
Lão Vương vẽ môi xong, không biết từ đâu lấy ra một cây bút kẻ chân mày và một cái gương đồng, soi gương kẻ mày, vừa kẻ vừa hát một ca khúc …
Đây là giọng của một nữ nhân!
Nội dung ca khúc không giống với những ca khúc được yêu thích trên thị trường, nó là một bài kịch Hoàng Mai dân gian (1), Trương quản lí chỉ nghe loáng thoáng vài câu vô cùng ghê rợn: ... Vào cửa, cửa đóng rầm, vẽ lửa, đốt đèn, nhìn xem, ai mặc áo liệm, ai muốn lột da...
(1) Kịch Hoàng Mai (Hoàng Mai hí, Hoàng Mai điệu): một loại hí khúc (kịch vui) của tỉnh An Huy nhập từ Hoàng Mai, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc.
Một luồng hàn ý từ sống lưng của Trương quản lí chạy dọc lên trên, lan tỏa khắp người, gã cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, muốn kêu cứu cũng không được, thậm chí còn muốn khóc.
Do ánh sáng trong miếu mờ nhạt nên chỉ thấy thân thể của lão Vương thoáng méo mó, gương đồng vừa lúc quay vào mặt của Trương quản lí, gã thấy trong gương không phải là mặt của lão Vương, cũng không phải là mặt của mình, mà là mặt của một nữ nhân. Sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hai mắt mở to đen thùi không có tròng trắng, một tay giơ bút lên đồng điệu với động tác của lão Vương, vẽ vẽ, sau đó cẩn thận ngắm lông mày, khóe môi nhếch thành một nụ cười ngọt ngào.
Đột nhiên gã phát hiện, khóe môi của cô ả đã toét dài đến tận mang tai, từ kẽ răng có một chút dịch thể xanh biếc đang chảy nhễu nhão...
"Quỷ, quỷ...". Trương quản lí cảm giác mình không thở được, theo bản năng sinh tồn quờ quạng hai tay mò mẫm trên mặt đất, leo về phía sau, leo đến chân tường thì đụng vào một tấm bảng hiệu, phía sau là một không gian hắc ám, tựa như một gian mật thất.
Trương quản lí không chút suy nghĩ, lập tức chui vào.
Một tia sáng trắng bệch từ trong phòng sáng lên, Trương quản lí quay đầu nhìn, là một ngọn đèn cũ kỹ từ trên bàn gỗ lim phát ra ánh sáng. Gã lúc này chỉ nghĩ đến việc đào thoát, căn bản không nghĩ đến tại sao ngọn đèn lại sáng lên, vội đóng cửa phòng, hoảng loạn khiêng bàn qua chặn cửa.
Ngoài cửa truyền đến ba tiếng gõ rất nhẹ, phảng phất như gõ vào lòng của Trương quản lí. Gã chậm rãi lui về phía sau, chợt, một tiếng "Kẽo kẹt" từ trong góc phòng cũng truyền đến, Trương quản lí quay đầu lại nhìn, trong góc phòng là một chiếc giường rất cổ xưa, phía trên có giăng một tấm rèm mỏng ngăn trở chính diện. Nương theo ngọn đèn, gã nhìn thấy một người rất gầy đang từ từ ngồi dậy.
Ván giường phát ra tiếng kêu “Kẽo kẹt”, sau đó là tiếng khớp xương của hắn (nàng) đang ngồi trên giường...
“Răng rắc…Răng rắc…”
Hai bên tấm rèm dần dần hợp thành một chỗ, từ chỗ đó có cắm bảy cây trường đinh, hai tay người bên trong tạo thành chữ thập, xá bảy cây đinh một cái, một cây đinh liền tự động trượt xuống, lại xá cái thứ hai, một cây đinh nữa tiếp tục rơi xuống...
Trương quản lí đặt mông ngồi xuống đất, mắt thấy cây đinh cuối cùng vừa rơi xuống, rèm đã bị xốc lên, một đôi tay khô quắt vàng khè chìa ra ngoài, từ từ vén hết rèm.
Một người nữ mặc sườn xám ngồi ở bên giường, đưa tay xuống gầm giường lấy ra một đôi giày thêu, mang vào chân, mái tóc vừa thẳng vừa đen che phủ mặt. Người nữ lại lấy ra một cây lược gỗ ở đầu giường, bắt đầu chải đầu, hơn phân nửa khuôn mặt từ từ lộ ra, có thể thấy là một cái đầu lâu...
Nàng vừa chải đầu, vừa rên rỉ khúc hát quỷ dị mà "Lão Vương" vừa hát: Vào cửa, cửa đóng rầm, vẽ lửa, đốt đèn, nhìn xem, ai mặc áo liệm, ai muốn lột da...
Nàng chậm rãi giơ tay, ngón tay chỉ vào Trương quản lí.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Trương quản lí chợt vang lên, gã run rẩy móc điện thoại ra, ấn nút, lòng tràn đầy sợ hãi, tất cả hóa thành một tiếng kêu thảm thiết: "Cứu mạng a, cứu mạng a!!!"
Đột nhiên, một bàn tay từ phía sau lưng khoác lên vai gã, Trương quản lí lập tức quay đầu, một khuôn mặt quỷ máu huyết nhễ nhại đặt chình ình trước mặt, há to mồm, hai hàm răng nanh nhọn hoắt chìa ra...
"Ọc...". Cổ họng Trương quản lí phát sinh một tiếng động quái dị, thần kinh căng thẳng, đầu lệch sang một bên, lập tức bất động, điện thoại di động vẫn đang ở bên tai, có giọng nói của nữ nhân hét lên: "Trương quản lí, chuyện gì đã xảy ra, ông đang ở đâu, Trương quản lí?"
Khuôn mặt quỷ ghé sát vào điện thoại di động cười khanh khách quỷ dị.
"Á!". Chu Tĩnh Như vội ném điện thoại xuống, sắc mặt trắng bệch, sửng sốt đến mấy giây, quay đầu nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, hoang mang nói: "Em nghe thấy một phụ nữ đang cười, âm thanh rất đáng sợ, không giống... người!"
Diệp Thiếu Dương nhíu mày, vội vàng nhặt điện thoại lên nghe. Rõ ràng máy vẫn còn kết nối, thế nhưng lại không nghe được tiếng cười, chỉ có một âm thanh phiêu phất như ca từ của một bản nhạc.
"Có chuyện rồi, đi thôi!". Diệp Thiếu Dương xách túi chạy ra ngoài, lúc này mưa cũng đã hết, ba người men theo con đường lầy lội chạy về hướng công trường.
"Thiếu Dương, đi đâu đấy?". Tạ Vũ Tình vừa chạy vừa nói.
"Miếu Thất bà bà!"
Hai cô gái chợt chạy chậm lại, Chu Tĩnh Như khẩn trương hỏi: "Sao anh biết Trương quản lí đang ở đó?"
"Có ở đó hay không, đến sẽ biết."
Cả ba người một hơi chạy đến miếu thì phát hiện cửa đã đóng lại. Diệp Thiếu Dương không chút chậm trễ dán thẳng một lá bùa lên trên, cảm thụ được âm khí trong nháy mắt tiêu tán, cửa liền mở.
Diệp Thiếu Dương lấy ra một chiếc vòng dạ quang đeo lên cổ tay, quay đầu dặn dò: "Các cô cẩn thận!". Sau đó nhanh chóng gia tăng cước bộ, vừa vào cửa, hắn liền nhìn thấy một hình ảnh vô cùng kinh hãi:
Một công nhân nằm ngửa trên mặt đất, mồm rách đến lỗ tai, hai tay cầm một vật như cây bút chì cắm thẳng vào trong cổ họng, máu me chảy khắp toàn thân.
Diệp Thiếu Dương ngồi xổm xuống kiểm tra, không phải bút chì, đó là bút kẻ mày của phụ nữ.
Người vừa chết không bao lâu, thân thể còn ấm, hắn lập tức cắt ngón giữa, ấn một giọt máu lên trán y, vẽ một ký hiệu ba vạch đơn giản, dùng ngón giữa đè lại Quỷ Môn, đọc Chiêu Hồn Chú, tìm kiếm hồn phách xung quanh…
Nửa phút sau, hắn đứng lên, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc.
"Sao vậy?". Tạ Vũ Tình vội vàng hỏi.
"Không tìm thấy hồn phách, không có ở nhân gian, cũng không có ở âm ty, có lẽ đã bị người khác giam giữ."
Tạ Vũ Tình lấy tay che miệng, giật mình nhìn hắn.
"Thiếu Dương ca, bên kia có cửa!". Chu Tĩnh Như chỉ vào một góc nói, Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn qua, trên cửa có một tấm bảng hiệu, phỏng chừng lúc nãy cửa đã bị bảng hiệu chặn lại, cho nên không nhìn thấy gian phòng đằng sau.
Diệp Thiếu Dương đi tới đẩy cửa phòng.
Tạ Vũ Tình và Chu Tĩnh Như theo sát phía sau, không dám thở mạnh.
Trong phòng có một ngọn đèn chiếu sáng, Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn thấy Trương quản lí đang ngồi trên một cái giường, cả người dựa vào tường, vẻ mặt đờ đẫn.
"Trương quản lí! Ông sao rồi?"
Chu Tĩnh Như vừa kêu lên, lập tức bị Diệp Thiếu Dương ngăn cản, thở dài, nhìn Trương quản lí, nói ra một câu khiến hai cô gái dựng cả tóc gáy: "Ngươi chết như thế nào?"
Chương 102 - Sát khí nhà trưởng thôn
Trương quản lí lắc đầu, trong mắt lộ ra sự tuyệt vọng, thì thào nói: "Vô ích thôi, ngài không đấu lại bọn chúng đâu..."
Tạ Vũ Tình đột nhiên cảm thấy có một giọt nước vừa rơi trên cổ, nàng liền đưa tay lên lau, ai ngờ phát hiện ra đó là máu! Nàng ngẩng đầu lên nhìn, nhất thời muốn hét ầm lên:
Một người đang treo lơ lửng trên xà nhà, đầu rũ xuống đất, lưỡi thè ra ngoài.
"Trương quản lí, là Trương quản lí!". Chu Tĩnh Như la lên, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn, "Trương quản lí" trên giường đang bị một cánh tay trắng bệch khô héo ôm lấy, trực tiếp lôi xuống khe hở phía dưới.
"Đi đi, mau đi đi, ngài không đấu lại bọn chúng đâu...". Giọng nói của Trương quản lí vẫn quanh quẩn trong phòng.
Diệp Thiếu Dương ngầm thở dài, đứng yên không nhúc nhích, hồn phách của Trương quản lí đã bị khóa lại, bây giờ có đi cứu cũng đã trễ. Hồn phách còn lưu lại trong phòng là do hung thủ cố tình muốn nhắn nhủ cho mình một ý: Ngươi không đấu lại ta đâu!
Diệp Thiếu Dương cùng Tạ Vũ Tình kéo thi thể của Trương quản lí xuống, khiêng ra cửa, để cho nàng gọi điện thoại kêu người tới xử lý. Hắn một lần nữa quay trở lại gian phòng, nhìn trái nhìn phải, cao giọng nói:
"Ta mặc kệ ngươi là tà thần yêu tiên nào, nếu ngươi bảo vệ được bách tính một phương, ta sẽ tôn ngươi làm Thần."
"Còn nếu ngươi sát hại sinh linh, đến Thánh cũng không giữ được ngươi!"
"Người khác không có biện pháp bắt ngươi, Thiên sư Mao Sơn ta sẽ thay trời hành đạo, chấp pháp nhân gian, tru tiên chém thần!"
"Không tin ngươi cứ thử xem, chờ ta bắt được ngươi rồi, nhất định sẽ khiến ngươi sống không được, chết không xong!"
Diệp Thiếu Dương nói xong liền bắt một pháp quyết, đập mạnh một chưởng vào cánh cửa, sau đó quay đầu bước đi không thèm nhìn lại.
Tạ Vũ Tình gọi cho mấy người đồng sự tới chở thi thể của Trương quản lý, nàng cũng phải quay về báo cáo tình hình và thảo luận vụ án. Diệp Thiếu Dương cùng Chu Tĩnh Như trở lại làng du lịch.
Chu Tĩnh Như gọi Lý tổng tới, dặn lão xử lý thỏa đáng hậu sự hai người và vấn đề bồi thường, về phần nguyên nhân tử vong thì chờ cảnh sát công bố, cũng không nói thẳng là bị quỷ giết hại.
"Thật không ngờ Trương quản lí lại chết...". Lý tổng đi rồi, Chu Tĩnh Như mới nhíu mày, hối hận nói.
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Ngày nào còn chưa diệt trừ được Thất bà bà, ngày đó sẽ còn nhiều người chết hơn nữa!"
Chu Tĩnh Như nghe xong kinh hãi, nếu lại có thêm vài vụ án mạng nữa truyền đi, khu biệt thự ở lục địa sơn trang chắc chắn sẽ không còn ai dám mua, lập tức cầm tay của Diệp Thiếu Dương, năn nỉ nói: "Thiếu Dương ca, tất cả trông cậy vào anh!"
"Đã đến đây rồi, chúng ta phải điều tra lai lịch Thất bà bà trước!"
Mục đích bọn họ tới đây cũng chỉ là thăm dò đầu mối, ai ngờ trung gian lại xảy ra một sự việc bi thảm, dây dưa mãi cho đến bây giờ.
Diệp Thiếu Dương gọi quản lí của làng du lịch tới hỏi những chuyện liên quan đến miếu Thất bà bà.
Quản lí là người địa phương cho nên biết một chút sự việc, vội nói: "Nghe mấy người già trong thôn kể miếu Thất bà bà đã được xây dựng khoảng ba trăm năm trước, chuyện cũng khá lâu rồi nên tôi không nhớ rõ, chỉ biết là thôn dân trong thôn đều rất tin phụng cái miếu này, bất kể chuyện gì cũng đều đến miếu cầu xin, có người nói miếu rất linh.”
“Tôi nhớ mấy năm trước có một tên lỗ mãng sau khi học đại học thì trở về đây nói nơi này mê tín dị đoan, sau đó chạy đến miếu tiểu lên bức tượng, kết quả hắn chết thảm trong miếu vào ban đêm, từ đó về sau, ai cũng càng thêm kính sợ Thất bà bà."
Diệp Thiếu Dương nghe xong trầm tư, hỏi: "Thất bà bà hình dáng như thế nào?"
"Cũng khá giống người bình thường, chỉ là khuôn mặt hơi dài, có vài phần... yêu dị."
Yêu dị... Diệp Thiếu Dương càng chắc chắn hơn phán đoán trong lòng mình.
Định hỏi tiếp, quản lí cũng không cung cấp thêm thông tin gì, chỉ nói rằng: "Các người muốn biết thì nên đi tìm lão trưởng thôn Ngưu gia thôn đi, lão trưởng thôn là một người nắm rõ nhất những chuyện xưa cũ trong thôn."
"Tốt lắm, làm phiền anh sắp xếp". Chu Tĩnh Như lấy từ trong ví ra mấy trăm đồng đưa cho quản lí.
Quản lí từ chối một hồi thì cũng hớn hở đón nhận, gọi tới một tiểu tử dẫn Diệp Thiếu Dương đi tìm lão trưởng thôn.
Nhà của lão trưởng thôn nằm trong Ngưu gia thôn, cách công trường sơn trang khá xa, không bị giải tỏa hay dời đi nơi khác, hai người Diệp Thiếu Dương dưới sự hướng dẫn của tiểu tử đã đi qua thôn, phát hiện ra mấy căn nhà trong thôn đều như một tiểu biệt thự, trông có vẻ rất cổ nhưng lại rất đắt tiền, không ít nhà có bãi đậu xe riêng.
Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi: "Thôn các người có đặc sản gì đặc biệt à, vì sao nhà nào cũng đều giàu như vậy?"
Tiểu tử nói: "Không có đặc sản, chỉ có hoa màu trong thôn quanh năm mưa thuận gió hòa, tai ương không có, thu hoạch tốt hơn so với địa phương khác, cho nên nhà nào cũng có điều kiện sống khá tốt. Tôi nghe nói tất cả là do Thất bà bà phù hộ, chỉ là bây giờ miếu đã mất, sau này không biết phải sống sao đây!". Vừa nói tiểu tử vừa thở dài.
Diệp Thiếu Dương chỉ cười không nói gì.
Nhà của lão trưởng thôn ở cuối thôn trang là một biệt thự ba tầng tựa vào chân núi, phía trước có một đại viện, ngoài cửa là hai bức tượng sư tử đá trấn trạch, trông vô cùng khí thế.
Tiểu tử mở cửa, nói với nam tử trẻ tuổi đang canh cửa rằng hai người Diệp Thiếu Dương muốn bái phỏng lão trưởng thôn.
Nam tử trẻ tuổi hồ nghi nhìn hai người, hỏi: "Các người là ai?"
"Tôi là người phụ trách công trình lục địa sơn trang, vị này chính là cảnh sát, chúng ta tới tìm lão trưởng thôn có chút chuyện!". Chu Tĩnh Như thuận miệng nói. Quả nhiên, nam tử trẻ tuổi vừa nghe đến bốn chữ lục địa sơn trang liền tỏ thái độ thù địch, có điều hắn thấy Diệp Thiếu Dương là cảnh sát nên bất đắc dĩ nhíu mày, nói rằng: "Đi theo tôi!"
Chu Tĩnh Như cho tiểu tử một trăm đồng tiền công, bảo cậu ta trở về chuẩn bị cơm nước, chờ bọn họ quay lại. Tiểu tử cao hứng cảm ơn rồi rời đi.
Diệp Thiếu Dương vừa vào cửa lập tức cảm nhận được điều gì đó không đúng, trong tiểu viện tràn ngập một cỗ sát khí, tâm trạng khiếp sợ, lẽ nào trong nhà này có thứ quái dị?
Nam tử trẻ tuổi dẫn bọn họ đi tới lầu hai, gõ cửa một căn phòng, cung kính nói: "Cha, cha tỉnh chưa? Có cảnh sát tới tìm cha hỏi chuyện."
"Bảo họ vào đây, con đi chăm sóc cho tiểu Phương, không được vào!"
Nam tử trẻ tuổi đồng ý, đẩy cửa ra cho hai người đi vào, còn mình đi xuống lầu.
Trong phòng trang trí rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường và một ít vật dụng cũ nát.
Một lão già đầy râu bạc khoảng chín mươi tuổi đang ngồi khoanh chân trên giường xem TV, trên màn ảnh là kênh hí khúc đang phát “Sa Gia Bang”. Lão già có vẻ vô cùng say sưa, sau đó quay đầu, quan sát trên dưới hai người, nói: "Nhị vị, mời ngồi."
Diệp Thiếu Dương kéo qua hai chiếc ghế đưa cho Chu Tĩnh Như một cái, cả hai ngồi xuống.
"Lão gia, chúng tôi là người của cục cảnh sát, nghe nói ngài rất hiểu biết lịch sử vùng này, chúng tôi tới tìm ngài hỏi chút chuyện.". Diệp Thiếu Dương giả vờ nói.
Lão trưởng thôn khoát tay: "Người sống lâu đương nhiên biết nhiều chuyện hơn một chút, các ngươi muốn hỏi gì nào?"
Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn Chu Tĩnh Như, hắng giọng một cái, nói: "Chúng tôi muốn biết, miếu Thất bà bà được xây vào lúc nào, do ai xây?"
Lão trưởng thôn lập tức cứng mặt, trong ánh mắt lộ ra sự cảnh giác, chính là cái nhãn thần này, Diệp Thiếu Dương lập tức đoán ra, lão nhất định biết một chuyện gì đó vô cùng bí mật mà không muốn cho kẻ khác biết...
Chương 103 - Song Thai Quỷ Anh.
“Các ngươi hỏi để làm gì?"
"Chuyện có liên quan đến án mạng, mong lão gia phối hợp.". Diệp Thiếu Dương khách khí nói.
Lão trưởng thôn "Ờ" một tiếng, tựa hồ có vẻ không tập trung, ánh mắt chuyển qua TV giả bộ xem rất chăm chú, thuận miệng đáp: "Nghe lớp người già nói, ngôi miếu đó được xây vào thời Sấm Vương vào kinh."
Diệp Thiếu Dương gãi đầu hỏi: "Sấm Vương (1) là ai?".
(1) Sấm Vương: Lý Tự Thành (李自成) (1606-1645) nguyên danh là Hồng Cơ (鴻基), biệt hiệu Sấm Vương, là nhân vật trong lịch sử Trung Quốc sống vào cuối đời Minh đã lãnh đạo cuộc khởi nghĩa nông dân lật đổ nhà Minh vào năm 1644, tự xưng là Đại Thuận hoàng đế lập ra nhà Đại Thuận lên ngôi hoàng đế chiếm được kinh thành nhà Minh nhưng sau đó bị quân Mãn Thanh chiếm ngôi.
Chu Tĩnh Như nhìn hắn, nói: "Là người đứng đầu khởi nghĩa những năm cuối thời Minh triều.".
Những năm cuối thời Minh triều... Vậy là khoảng mấy trăm năm trước. Diệp Thiếu Dương hỏi tiếp: "Tại sao họ lại xây miếu?"
"Cái gì mà tại sao?". Lão trưởng thôn lãnh đạm nói: "Chỗ nào mà không có miếu, ai biết tại sao?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Phàm là miếu thì ắt có lai lịch đàng hoàng. Huống hồ danh tự miếu đã rõ ràng như thế, Thất bà bà, rốt cuộc ai là Thất bà bà? Người trong miếu là vị thần tiên nào, hay là... tà linh nào?"
Trong mắt lão trưởng thôn lập tức hiện lên vẻ kinh hoàng, lập tức liền khôi phục lại bình thường, lắc đầu nói: "Ngươi nói gì ta nghe không hiểu, ta không biết, mau mau đi tìm người khác, không tiễn."
Diệp Thiếu Dương ngồi yên bất động, nghiêng đầu nhìn lão, cười cười: "Trên người ông có mùi chu sa và vị cây ngải nồng đậm, hai đầu ngón tay phải ông đỏ lòm, chắc chắn tối hôm qua ông đã mân mê hai thứ đồ chơi này, nếu như tôi đoán không lầm, ông ắt hẳn không phải là người bình thường, chính xác hơn, ông là một pháp sư, pháp sư tán tu dân gian!"
Lão trưởng thôn run bần bật, dỡ bỏ lớp ngụy trang, giật mình nhìn Diệp Thiếu Dương, hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Đệ tử nội môn Mao Sơn, Diệp Thiếu Dương."
Lão trưởng thôn chậm rãi há mồm, lẩm bẩm nói: "Có thật không?"
Diệp Thiếu Dương không trả lời, hít mũi ngửi, nói: “Trong gian phòng đó có sát khí rất mạnh, đảm bảo là tà vật, tôi đoán ông sờ chu sa và và lá ngải là vì muốn đối phó với nó, có phải không, thế nhưng ông chưa giải quyết được?"
Lão trưởng thôn đứng phắt lên, mở to mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương cảm giác được sự do dự của lão, rèn sắt khi còn nóng, liền nói rằng: "Nếu ông cần hỗ trợ thì tôi có thể xuất thủ, có điều ông phải nói cho tôi biết chân tướng sự việc. Có lẽ ông cũng biết, Thất bà bà của ông đã ở hại người, tối hôm qua giết hai người, ngày hôm nay lại giết ba người, giả như nó xuống dưới giết hại thôn dân, thôn dân của các ông không biết sẽ chết bao nhiêu người nữa, chỉ bằng chút pháp lực của ông, ông cảm thấy có thể đỡ nổi không?"
"Ngươi... Ngươi thực sự là đệ tử nội môn Mao Sơn?". Lão trưởng thôn lại hỏi một lần nữa.
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, đưa ngón trỏ tay phải vẽ một đường lên mặt lão trưởng thôn, một luồng khí cường đại từ trên mặt lão bốc nghi ngút, lơ lửng trong không khí thật lâu chưa tiêu tán.
Một màn bình thản này của hắn đã hoàn toàn loại bỏ đi sự nghi ngờ của lão trưởng thôn, lão thở dài, nói rằng: "Tượng cũng đã bị hủy, ngươi là Thiên sư Mao Sơn, ngươi có thể đấu với nó hay không là chuyện của ngươi, ta không có gì không thể nói, tà vật nằm ở ngay trong bụng con dâu ta..."
"Cái gì?". Chu Tĩnh Như che miệng kêu lên.
Lão trưởng thôn một lần nữa ngồi xuống mép giường, im lặng một hồi rồi mới nói tiếp: "Ta sẽ kể lại từ đầu, thôn chúng ta vốn ở dưới chân núi, tổng cộng có khoảng năm sáu làng, tất cả đều tin phụng miếu Thất bà bà, chuyện cũng đã từ thời xa xưa, cụ thể ta không rõ lắm, chỉ biết tổ tiên ta truyền xuống rằng Thất bà bà nguyên bản không biết là yêu tinh gì mà... hóa thành hình người, thành hôn với một người trong thôn”.
“Người ta nói không lâu sau, trong thôn chợt có người chết, biến thành hành thi, đả thương người khác. Thôn dân mời tới một vài pháp sư, ai nấy đều không đối phó được, sau lại mời tới một hòa thượng tha phương để tiêu diệt hành thi. Hòa thượng bảo trong thôn có đại yêu quái, muốn kiểm tra một loạt các nhà, sau lại tìm tới cô vợ nhỏ của tên kia, hai người chiến đấu với nhau, nữ yêu không phải là đối thủ của hòa thượng, hòa thượng cũng không tiêu diệt được nó.”.
“Hòa thượng tha phương đàm phán với nó, lập miếu thờ phụng, hưởng thụ đèn nhang, nhưng nó không được hại người nữa, nữ yêu đồng ý, thôn dân cũng đồng ý, bởi vì trước đây nó dùng tên giả là Thất cô, cho nên ngày nay người ta mới gọi là Thất bà bà. Lúc xây miếu, hòa thượng tha phương bày ra trận pháp, nữ yêu cũng cam tâm tình nguyện đi vào.”
“Từ đó về sau, ngôi miếu này được dân làng cung phụng, xuất phát là từ trách nhiệm và nỗi sợ, nhưng sau đó một vài thôn dân đến cầu xin, thấy ứng nghiệm, bắt đầu thật sự thờ phụng Thất bà bà trong suốt hai trăm năm qua. Vào một buổi tối, Thất bà bà đột nhiên báo mộng cho mấy người tộc trưởng, bảo cách mỗi năm năm phải dâng một đứa trẻ cho bà ta tu luyện..."
Nghe đến đó, Chu Tĩnh Như sợ đến mặt mày thất sắc, Diệp Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng, nói: "Yêu, rõ ràng là yêu."
Lão trưởng thôn nói tiếp: "Lúc đó mấy người tộc trưởng không đồng ý, buổi tối ngày thứ hai trong thôn liền mất đi bốn đứa bé, vài ngày tiếp theo lại tìm thấy hài cốt của chúng trong miếu... Mọi người không thể làm gì khác hơn là phải đáp ứng, bất quá không ai công bố tin tức ra ngoài, cũng không lựa chọn được hài tử của người nào vì không muốn hiến tế con mình, mấy người tộc trưởng đành phải lập khế ước với Thất bà bà:
Thất bà bà chỉ tuyển chọn phụ nữ mà nghi ngờ là sinh đôi, lúc mới mang thai rưới vào một trong hai thai nhi sát khí, phong ấn, chờ lúc sinh xong thì buổi tối phái quỷ phó len lén lấy đi, hai trăm năm qua vẫn như vậy, người trong thôn tuy thấy rất quái dị nhưng cũng không nghĩ tới chuyện này, dù sao chu kỳ năm năm vẫn rất dài, đó cũng là bí mật của những tộc trưởng mà được lưu truyền cho tới nay.”.
“Từ đó về sau, Thất bà bà không còn quấy rầy thôn dân nữa, đồng thời bảo hộ cả vùng mưa thuận gió hoà. Nhà của ta vốn là tộc trưởng Ngưu gia thôn, sau được bầu làm thôn trường, đến đời ta, trong thôn chỉ có một mình ta biết bí mật. Tổ tiên nhà ta lại được học qua một ít pháp thuật dân gian, tuy nhiên năng lực có hạn…"
Nói đến đây, lão trưởng thôn khẽ thở dài.
"Ta không ngờ tiểu tôn tử của mình đã bị lựa chọn. Aizzz, vậy mà ta còn tự an ủi tốt xấu gì con dâu mang song thai vẫn có thể giữ được một đứa. Từ lúc hài tử thành hình ba tháng ta đã cảm nhận được sát khí phong ấn trong cơ thể nó, ai có thể nghĩ tới pho tượng lại bị phá huỷ, hết thảy đều thay đổi, phong ấn bài trừ, sát khí lộ ra, hiện tại phỏng chừng đứa kia cũng đã bị nhiễm, không biết có còn cứu kịp hay không!"
Nói đến đây, lão trưởng thôn chực rơi nước mắt, chắp tay khẩn cầu Diệp Thiếu Dương: "Ta chỉ biết có như vậy thôi, xin đại pháp sư hãy xuất thủ, xem có cứu được cháu trai của ta hay không, nếu ngài cứu được, ta sẽ lập bài vị trường sinh cho đại pháp sư, cả nhà đời đời cung phụng."
Diệp Thiếu Dương nghe xong tựa hồ đã đoán ra vài phần, tạm thời không nghĩ đến nữa, nói rằng: "Dẫn tôi đến phòng con dâu ông!"
Lão trưởng thôn vội vàng dẫn đường, đi tới lầu một, lão gõ cửa một căn phòng, con trai lão, Tiểu Quân, ra mở cửa.
"Tiểu Phương thế nào rồi?". Lão trưởng thôn hỏi.
"Hình như nóng sốt, không tốt lắm!". Tiểu Quân ủ dột đáp.
Lão trưởng thôn gật đầu, mời Diệp Thiếu Dương vào nhà. Tiểu Quân nỗ lực ngăn cản, bị lão trưởng thôn quát mắng.
Diệp Thiếu Dương vừa vào lập tức cảm thấy sát khí đập vào mặt, thoáng nhìn qua giường, một thiếu phụ mang thai đang nằm trên giường híp mắt yếu ớt, sắc mặt trắng bệch, giữa hai hàng lông mày bao phủ một tầng hắc khí.
Trời nóng như lửa, thiếu phụ lại đang đắp chăn bông, trên đầu đội nón len.
Lão trưởng thôn liền giải thích: "Trước còn khá một chút, mấy hôm gần đây tự dưng nó bảo lạnh."
"Sát khí vào cơ thể, đương nhiên sẽ lạnh.". Diệp Thiếu Dương không khỏi nhớ tới hồi mình năm sáu tuổi bị mẹ con Sát thi bỏ độc, trạng thái cũng giống như thế, sau lại được Thanh Vân Tử cứu, mang về Mao Sơn, cuộc đời cải biến từ lúc đó.
Diệp Thiếu Dương ngồi xuống mép giường, xốc chăn bông lên, thấy bụng tiểu Phương phình to dị thường, so với bụng của mấy sản phụ sắp lâm bồn còn to hơn. Đương nhiên không riêng gì song thai, trong bụng nàng còn có chứa sát khí nữa…
Chương 104 - Lục phủ ngũ tạng đều chảy mủ 1
Thầy thuốc không cố kỵ, Diệp Thiếu Dương xốc áo ngủ của Tiểu Phương lên, đặt tay lên bụng nàng, nhất thời cảm thấy sự lạnh lùng đến thấu xương. Hắn lập tức phóng ra một chút ôn khí tiến nhập vào trong cơ thể nàng, cảm thụ được sự linh động của thai nhi, đứng lên, nói với lão trưởng thôn: "Đi thôi, chúng ta ra ngoài nói chuyện!"
Đoàn người vừa ra khỏi cửa, lão trưởng thôn đã vội vàng hỏi: "Đại pháp sư, mẹ con bọn họ sao rồi?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Trong thân thể nàng đích xác có một con Anh sát, sát khí đã phá thể, lây nhiễm đến thai nhi kia và cơ thể người mẹ, không quá một tuần, cả ba mẹ con sẽ trở thành Sát thi."
Lão trưởng thôn vừa nghe thấy liền muốn nhũn giò, đứng không nổi, nhi tử Tiểu Quân phải đỡ lấy. Tiểu Quân tức giận hừ hừ nhìn Diệp Thiếu Dương: "Ngươi nói năng bậy bạ gì đó, bác sĩ bảo chỉ là bị cảm lạnh..."
Lão trưởng thôn tát vào mặt nhi tử: "Câm miệng!"
Diệp Thiếu Dương hỏi: "Lúc nào lâm bồn?"
Tiểu Quân ôm má trả lời: "Bác sĩ bảo vào khoảng chủ nhật."
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu: "Có thế chứ. Tình huống hiện giờ dù có dùng bất cứ thứ gì trừ khử sát khí cũng đều bị Anh sát hấp thu, nếu như chọc giận nó, để cho nó quậy phá trong bụng, vậy thì cũng khó lường, lại phải chịu cảnh một thi ba mạng. Cách duy nhất là để cho nàng lâm bồn sớm!"
Lão trưởng thôn và Tiểu Quân há to mồm nhìn nhau.
"Không không, như vậy sao được, quá nguy hiểm." Tiểu Quân liên tục xua tay.
"Nếu không làm như vậy thì các người chịu cảnh một thi ba mạng nhé. Sát thi mà sinh đủ tháng thì không chỉ các người mà cả hàng xóm cũng phải nhận lãnh tai ương!”. Diệp Thiếu Dương khuyên nhủ: "Chỉ kém một tuần thôi mà, nếu như đỡ đẻ tốt thì sẽ không sao. Bất quá trước tiên tôi phải nói, trong song thai có một con Sát thi, tối đa chỉ có thể giữ lại một."
"Giữ một đứa cũng được rồi!". Lão trưởng thôn suy nghĩ đắn đo, nói rằng: "Thế nhưng... Phụ nữ sinh con không phải muốn sinh là sinh được, không tới ngày, làm sao mà sinh? Chẳng lẽ đại pháp sư có phương thuốc cổ truyền gì sao?"
Diệp Thiếu Dương đảo mắt đáp: "Tôi không phải bà đỡ, cái gì mà phương thuốc cổ truyền? Miễn sao có biện pháp là được!"
Lão trưởng thôn cuối cùng cũng hạ quyết tâm, gật đầu, nói với nhi tử: "Cứ làm như vậy nhé, con mau đi mời Bà Lưu !"
Biết Tiểu Quân vốn không vui, lão trưởng thôn bèn gọi hắn qua một bên kể đại khái chân tướng sự việc. Tất cả nông dân trong vùng đều tin chuyện ma quỷ, hơn nữa chuyện Thất bà bà không ai không biết, cho nên Tiểu Quân mới tin là có thật, hiểu được vấn đề nghiêm trọng, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy đi mời Bà Lưu .
Lão trưởng thôn mời hai người Diệp Thiếu Dương sang một gian phòng, rót trà, cùng đợi Tiểu Quân về.
Chu Tĩnh Như cũng là nữ nhân, vô cùng quan tâm đến chuyện sinh nở của Tiểu Phương, liền hỏi: "Bà Lưu đó có tin được không?"
Lão trưởng thôn nói: "Bà Lưu là bà đỡ từ xưa đến giờ, sau lại làm thầy lang trong thôn, cả đời đỡ đẻ, khoan nói tới vấn đề, đường núi xa xôi, có sản phụ đột nhiên lâm bồn, không kịp đi bệnh viện, tìm bà Lưu đỡ đẻ đều trót lọt. Tay nghề của bà không phải bàn cãi, bà cũng hiểu một chút về quỷ thần, chúng ta nên dặn dò bà trước."
Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: "Tốt lắm, để tránh đến lúc đó bà ta thấy kỳ lạ lại ngạc nhiên."
Một lúc sau, Tiểu Quân đã gọi bà Lưu tới, Diệp Thiếu Dương quan sát trên dưới thì thấy là một bà lão hơn sáu mươi tuổi, xương cốt thân thể không tệ, kế bên bà là một cô bé mặc y phục nông dân màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa, tướng mạo rất thanh tú, có cảm giác như là con gái rượu.
Diệp Thiếu Dương hỏi Tiểu Quân thì biết nha đầu kia tên gọi Hứa Nhã Quyên, là con gái bà Lưu, đang đi học ở trường Vệ trong trấn, nghe nói mẹ muốn đỡ đẻ thì nghĩ đây là một cơ hội rất tốt để thực tập, liền đi theo tới.
Lão trưởng thôn gọi mẹ con bà Lưu qua một bên, kể hết chân tướng không chút giấu giếm, mẹ con bà Lưu cả kinh không nói nên lời. Lão trưởng thôn đau khổ cầu xin, kín đáo đưa cho bà Lưu năm nghìn đồng, bà Lưu do dự một chút rồi nói: "Tiền không thành vấn đề, chúng ta đều là người cùng một thôn thì phải giúp đỡ lẫn nhau, chỉ là... Tôi có gặp nguy hiểm gì không?"
Diệp Thiếu Dương đi lên trước nói: "Chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của tôi, tôi đảm bảo các người không gặp bất kỳ nguy hiểm nào."
Bà Lưu còn đang do dự thì Hứa Nhã Quyên đã lên tiếng: "Nương, nương giúp bọn họ đi, con cũng muốn nhân cơ hội này học thêm một chút kiến thức”.
Diệp Thiếu Dương im lặng không nói gì, kiến thức hả, chút nữa tiểu muội muội ngươi đừng có tè ra quần là được.
Bà Lưu lúc này mới gật đầu, hỏi khi nào thì bắt đầu.
"Chuẩn bị một chút!". Diệp Thiếu Dương gọi Tiểu Quân tới, bảo hắn đi chuẩn bị mấy thứ đồ: "Máu gà, chân vịt, lông ngỗng. Máu gà lấy hai lượng, bốn cái chân vịt, lông ngỗng bao nhiêu cũng được, tuy nhiên phải là giống đực, tuổi thọ ít nhất trên ba năm."
Chờ Tiểu Quân đi rồi, Chu Tĩnh Như mới buồn bực hỏi: "Ba món đó có thể đối phó với cái gì mà... Sát thi?"
"Không phải là đối phó với Sát thi, những thứ đó chỉ dùng để bảo hộ mẹ con bọn họ, là chỗ linh tính nhất trên người Tam cầm: gà-vịt-ngỗng, có thể khắc chế thi khí Sát thi, miễn cho trong quá trình đỡ đẻ bị Sát thi công kích."
Chu Tĩnh Như càng không giải thích được, liền hỏi: "Chẳng phải anh sẽ ở bên cạnh họ sao, vạn nhất Sát thi ra ngoài, anh còn sợ không đối phó được?"
Diệp Thiếu Dương đành nói: "Sao anh có thể ở bên cạnh họ được, anh là đạo sĩ, mấy trường hợp đỡ đẻ anh tuyệt đối không được đụng vào. Kinh nguyệt nhau thai là những vật không sạch sẽ, anh không thể tùy tiện đụng."
"Kinh nguyệt nhau thai đều là thứ rất bình thường mà, tại sao lại nói không sạch sẽ?"
"Không biết, đụng vào sẽ bị phá pháp thân ngay, vài ngày không thể làm phép."
Chu Tĩnh Như hé miệng cười, nhỏ giọng nói: "Em biết nhược điểm của anh rồi, sau này anh mà dám chọc em, em lấy kinh nguyệt phá pháp thân của anh."
Diệp Thiếu Dương cười cười: "Kinh nguyệt của ai mới được?"
Chu Tĩnh Như trừng mắt liếc hắn, xấu hổ đỏ bừng mặt.
Nửa tiếng sau, Tiểu Quân trở về, đem ba đồ vật giao cho Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương lấy từ trong túi đeo lưng ra một chén sứ men xanh, dùng một khối đá đập nát chân vịt, thiêu hủy lông ngỗng, đổ vào chén máu gà, lại thêm một chút chu sa, quấy thành một hỗn hợp keo sệt, dùng bùa bọc lại, nặn thành bốn viên hình cầu, đem cho Tiểu Quân một viên, dặn dò: "Cầm nó đặt trên rốn vợ cậu, chờ mùi bốc lên, Sát thi nghe thấy sẽ không chịu nổi, muốn chui ra, thứ này giúp cho việc trợ sản."
Tiểu Quân nhìn đan hoàn trong tay, có chút lo lắng.
Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ Chu Tĩnh Như: "Cậu cứ yên tâm, vợ cậu mà chết, tôi bồi thường cô ấy cho cậu!"
Chu Tĩnh Như giậm chân, mắng: "Thiếu Dương ca, anh nói bậy bạ gì đó!"
Chờ Tiểu Quân đi ra, Diệp Thiếu Dương đưa hai viên đan hoàn cho mẹ con bà Lưu, hắn giữ một viên, dặn tiếp:
"Tôi nói trước, chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, lúc đỡ đẻ có thể sẽ phải thấy những cảnh rất đáng sợ, nhất định phải trấn tĩnh, có Tị Thi Hoàn ở đây, Sát thi sẽ không tới gần được các người, tôi cam đoan!”.
“Có điều các người phải nhớ kỹ, nghìn vạn lần không thể há mồm, nếu không Sát thi mượn dương khí, tiến nhập vào cơ thể, đến lúc đó sẽ tương đối phiền phức. Lúc đỡ đẻ, một người ôm hài tử, hai người khiêng giường, phải cứu cho được hài tử ra trước, tôi sẽ vào để đối phó với Sát thi sau, lúc đó không còn chuyện của các người nữa..."
Hắn còn chưa dứt lời, trong phòng đã truyền đến tiếng thét đau đớn của Tiểu Phương. Diệp Thiếu Dương nói: "Sắp sinh rồi, các người mau đi đi."
Chương 105 - Lục phủ ngũ tạng đều chảy mủ 2
Bà Lưu gọi con gái mau đi chuẩn bị đồ đỡ đẻ, lão trưởng thôn đi nấu nước, trong phòng chỉ còn lại Diệp Thiếu Dương và Chu Tĩnh Như.
"Thiếu Dương ca, không sao chứ?". Chu Tĩnh Như khẩn trương hỏi: "Em nghe thấy có tiếng hét!".
Diệp Thiếu Dương vốn định nói rằng, em không sinh em bé làm sao biết người ta có sao không, suy nghĩ một chút rồi bỡn cợt: "Yên tâm đi, có anh ở đây, không sao đâu!"
Căn phòng sát vách không ngừng truyền đến tiếng hét thảm thiết của Tiểu Phương cùng với tiếng đỡ đẻ của bà Lưu, đôi bên giằng co khoảng hai mươi phút, hai người kia vẫn hồi hộp chờ đợi, nhất là Chu Tĩnh Như, vừa nghe thấy tiếng trẻ con khóc lên, không tự chủ được bật cười, thở phào một cái, lẩm bẩm nói: "Thật tốt quá!...”
Diệp Thiếu Dương mau chóng đứng dậy vọt tới trước cửa phòng sinh, kêu lên: "Từ giờ phút này trở đi, bất kể thấy cái gì cũng không được kinh hoảng, mọi người phải tuyệt đối im lặng mang hài tử ra đây cho tôi!"
Tiểu Phương trong phòng cắn một cái khăn lông, cố gắng kiềm chế tiếng la hét của mình.
Bà Lưu liếc mắt nhìn con gái, vốn định muốn nói, chợt nhớ tới lời dặn của Diệp Thiếu Dương, bèn nuốt trở vào, đặt tay lên bụng tiểu Phương, nhẹ nhàng vuốt ve, đồng thời dùng ánh mắt cổ vũ cho nàng.
Rốt cuộc cái đầu cũng chui ra. Bà Lưu theo bản năng giơ tay đón lấy, nhưng đứa trẻ này chợt trôi tuột ra khỏi người mẹ, cúi đầu nhìn lại, thiếu chút nữa bà muốn thét lên, cấp tốc che miệng, lùi về sau vài bước.
Đầu của đứa trẻ to gần gấp đôi đứa trẻ bình thường, da trắng như giấy, hai con mắt dài nhỏ, khóe mắt vẫn toét đến bên lỗ tai, hai con ngươi hơi đỏ lên, vương đầy tơ máu.
Không ai đỡ đẻ mà nó tự tuột ra, vừa rơi xuống đất liền quỳ rạp trên mặt đất, dáng vẻ không khác đứa trẻ con là bao nhiêu nhưng hai tay lại dài thật dài, mỗi cái tay chỉ có bốn ngón, phía trên còn lượn lờ hắc khí. Nó lắc đầu, lè lưỡi, liếm môi, ăn hết mấy vệt máu vương bên khóe môi rồi nhếch miệng cười với bà Lưu, lộ ra hai hàm răng nanh sắc nhọn.
Đứa trẻ đó, rõ ràng là một con quỷ!
Mẹ con bà Lưu dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng vẫn bị dọa đến muốn bất tỉnh. Tiểu Quân sợ vợ gặp nguy hiểm liền đè nén sợ hãi, dùng chăn bao lấy nàng và em bé kia, ôm cả hai chạy vọt ra ngoài. Lão thôn trưởng nhanh chóng mở cửa phòng sát vách cho con trai chạy vào ẩn náu.
Quỷ Anh kia lập tức bò qua chỗ Hứa Nhã Quyên, vừa huơ tay múa chân vừa cười líu lo ríu rít, chỉ có biểu tình là dữ tợn tới cực điểm. Hứa Nhã Quyên thối lui đến góc tường, hai chân mềm nhũn, tuột xuống, lấy tay bụm mặt, òa lên khóc.
Quỷ Anh trực tiếp nhảy đến đầu gối của cô, bất giác sợ hãi vật gì đó trên người cô, không dám tới gần, chỉ không ngừng tạo ra vô số biểu tình đáng sợ, sau đó hú lên quái dị, hai con ngươi treo lủng lẳng trên hốc mắt, máu tươi từ mắt, mũi, miệng, tai thi nhau chảy ra, dùng một giọng nói lanh lảnh gào thét: "Mắt mù, tai điếc, lục phủ ngũ tạng đều chảy mủ! Mắt mù, tai điếc, lục phủ ngũ tạng đều chảy mủ!"
Nó liên tiếp kêu lên hai lần.
"Áááá!”. Hứa Nhã Quyên rốt cuộc cũng không nhịn được kêu lên một tiếng, khóe mắt giật giật, ngất đi. Quỷ Anh nhìn cô há mồm sợ hãi, nở nụ cười, ghé sát đầu, hé miệng, phun ra một hơi thở.
Một mặt gương đồng đột nhiên cắm thẳng vào miệng Quỷ Anh, thi khí bắn lên mặt gương, lập tức biến thành khói đen, hun mặt gương đen thui.
Quỷ Anh ngẩng đầu, oán độc nhìn chủ nhân cái gương.
Diệp Thiếu Dương rút gương đồng về, cười cười bảo: "Tới hút ông mày này!".
Quỷ Anh đương nhiên không khách khí với hắn, tứ chi chạm đất, ngọ nguậy thân thể rồi leo đến bên chân của Diệp Thiếu Dương, nhảy dựng lên, nắm lấy cổ hắn, phun một ngụm thi khí vào mặt hắn.
Diệp Thiếu Dương không thèm để ý, tay bắt pháp quyết, một chưởng vỗ vào Quỷ Môn Quỷ Anh, sau đó quát to một tiếng, khiến nó lăn thẳng từ trên người hắn xuống mặt đất. Biết người này khó đối phó, nó xoay người chạy ra ngoài cửa.
Bà Lưu đang trốn ở phía sau cửa, mắt thấy Quỷ Anh chạy đến, hoảng sợ há to mồm.
Diệp Thiếu Dương thầm nghĩ một tiếng toi rồi, vội vàng đuổi theo, Quỷ Anh kia lập tức lấy tay kéo mồm bà Lưu, hồn phách rời thể, một bóng trắng thoát khỏi thân hình của Quỷ Anh, chui vào trong miệng bà Lưu.
Bà Lưu cả người run lên, sắc mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch, mắt chợt co rút.
"Yêu nghiệt!". Diệp Thiếu Dương bước nhanh về phía trước, cắt ngón giữa, điểm lên ấn đường bà Lưu rồi kéo dài xuống phía dưới cằm, vẽ một đạo huyết tuyến để che lại mệnh hồn bà Lưu, tránh cho bị Quỷ Anh câu.
"Bà Lưu" hú lên quái dị, hai tay bóp cổ Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương nghiêng người né tránh, bắt lại tay trái bà Lưu, hai ngón tay phải nắm lấy ngón giữa của “bà Lưu”, nhẹ nhàng kéo, cước bộ lui về phía sau, một bóng trắng từ cơ thể bà Lưu được lôi ra ngoài.
Đó chính là âm linh của Quỷ Anh, nó đang giãy giụa tứ chi, mạnh mẽ chống trả.
"Chỉ là một con Anh sát sinh thiếu ngày mà lệ khí lại nặng như vậy!". Diệp Thiếu Dương lắc đầu, ngón trỏ tay trái đè lại Quỷ Môn Quỷ Anh, niệm chú, có tiếng gào thét thảm thiết vang lên, âm linh Quỷ Anh cấp tốc phân tán, biến mất trong không khí.
Hứa Nhã Quyên tỉnh lại, thấy mẹ mình đang nằm bất động trên mặt đất, khóc huhu nhào tới, kêu to: “Nương ơi, nương ơi!”.
"Mẹ em không sao đâu!". Diệp Thiếu Dương vẽ một tờ Cố hồn phù dán lên gáy bà Lưu, bảo Hứa Nhã Quyên cùng nhau khiêng bà Lưu đến căn phòng ngủ bên cạnh, đặt lên giường, dặn cô ở lại trông chừng, sau đó đi ra bên ngoài.
Lão trưởng thôn vừa nhìn thấy hắn thì hốt hoảng chạy tới, hỏi: "Người lớn không có việc gì, nhưng đứa nhỏ lại mặt mũi tái xanh, vẫn hôn mê bất tỉnh a!”.
"Nó ở cùng Quỷ Anh quá lâu, thi khí vào cơ thể, sống đến bây giờ cũng là phước lớn mạng lớn rồi. Dẫn đường!"
Diệp Thiếu Dương đi theo lão trưởng thôn đến một căn phòng ngủ khác, kiểm tra tình hình sản phụ thì thấy nàng đã hôn mê, tuy nhiên mọi thứ đều bình thường, thi khí trong cơ thể cũng đã bài trừ hết. Chỉ có đứa bé kia là cả người tái xanh, con ngươi lấp loáng một màu đỏ như máu, trông có vẻ quỷ dị.
Diệp Thiếu Dương trở lại căn phòng lúc nãy đấu pháp, bẻ hai cái răng nanh trên thi thể Quỷ Anh, sau đó trở lại đặt lên miệng hài nhi.
"Làm gì vậy?". Tiểu Quân lo lắng hỏi.
"Răng nanh Sát thi có khả năng hấp thu thi khí, Sát thi dựa vào nó để tu luyện, vừa vặn mượn dùng!". Diệp Thiếu Dương nói xong liền đè đầu đứa trẻ, miệng niệm Khu thi phù, xua đuổi thi khí trong cơ thể nó. Thi khí không cần dẫn đạo mà tự động hợp dòng chảy vào trong răng nanh, lúc rót đầy, răng nanh cũng đã thay đổi.
Sắc xanh trên người đứa trẻ dần dần biến mất, sau một lúc, Diệp Thiếu Dương buông tay ra, nói rằng: "Được rồi. Mau đặt Tị Thi Hoàn bên người hài tử, hai ngày sau nó sẽ đuổi hết tàn dư thi khí ở trong kinh mạch ra ngoài, lúc đó hài tử sẽ bình yên vô sự!”.
Cha con lão trưởng thôn vô cùng vui mừng, cấp tốc dập đầu lạy Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương khoát khoát tay: "Chớ vội. Các người cũng biết cái gì gọi là Sát thi, hồn phách Sát thi bị phong ấn trong cơ thể người mẹ, chỉ có thân thể thành thi, thuộc về một loại quỷ thi. Hiện tại tôi chỉ mới khu trừ thi khí trong cơ thể hài tử này, quỷ khí vẫn còn chưa hết!". Nói xong hắn chỉ ánh mắt của đứa trẻ con, hai tròng mắt vẫn một màu đỏ như máu.
"Thế…thế phải làm sao?". Lão trưởng thôn lập tức buồn lòng.
"Cái này… phải dùng đầu lưỡi quỷ trị liệu.". Diệp Thiếu Dương gãi đầu một cái, nghĩ thầm mình đã khinh thường sơ suất, chỉ trực tiếp giết chết Quỷ Anh mà quên mất chuyện phải trị liệu, ban ngày ban mặt, biết đi đâu tìm một con quỷ nữa bây giờ? Hắn liền quay đầu hỏi cha con lão trưởng thôn: "Nghĩa địa thôn các người, nằm ở đâu?"