-
Chương 206-210
Chương 206 - Thế giới trong Thiên Sư Bài
Diệp Thiếu Dương mở cửa đẩy tên nam nhân kia ra ngoài, quay đầu lại thì thấy Tiểu Mã đang trợn mắt há mồm nhìn mình.
"Tiểu Diệp tử, vì sao cậu biết sếp y là nữ?"
Diệp Thiếu Dương cười cười: "Bả vai của y bị quỷ nắm, trên người đọng lại một tia quỷ khí, như vậy không thể nào cả y và chủ của y đều đụng phải quỷ một cách trùng hợp như vậy, cho nên từ đó có thể suy luận được là chỉ có chủ nhân của y gặp phải quỷ, còn y là vì hay ở chung với chủ nhân cho nên cũng bị quỷ khí quấy nhiễu."
Tiểu Mã nghiêng đầu một chút, nói: "Nhưng tôi không hiểu, chuyện đó thì có liên quan gì đến chuyện sếp y là nữ?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Hãy nghe tôi nói hết, loại quỷ khí trên người y rất đặc biệt, tôi vừa ngửi mùi liền nhận ra đó là quỷ khí của Thực Mộng Quỷ. Thực Mộng Quỷ lại là giống đực, không thích dương khí, chỉ thích thu mộng của các cô gái, cho nên tôi đoán chủ của y nhất định là nữ giới. Người bị Thực Mộng Quỷ để mắt tới, đặc điểm dễ nhận biết nhất là hay gặp ác mộng."
P/s: các em gái mới lớn trong group MSTQN đọc chùa truyện không like coi chừng bị Thực Mộng Quỷ ghé nhà
Tiểu Mã gãi đầu một cái, nói: "Là... mộng tinh sao ?" =]]]]]]
Diệp Thiếu Dương trừng mắt liếc cậu: "Nói nhảm gì thế, Thực Mộng Quỷ thường xây dựng các cảnh kỳ quái trong mơ để lợi dụng các bà các cô, hù dọa các cô đổ mồ hôi, khi các cô ra mồ hôi, nó sẽ hấp thu âm linh trong mồ hôi để tu luyện."
"Móa, khẩu vị thật nặng a!”. Tiểu Mã lau mồ hôi trên trán, nhíu mày: "Nói như vậy, Thực Mộng Quỷ cũng có năng lực tương tự với Tần Phong?"
Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng: "Chấp nó 2 tay 2 chân luôn đấy, tu vi và năng lực ảo cảnh của Tần Phong đã dễ dàng giết chết một đạo sĩ ở trong mộng rồi, cho dù có là Chân nhân đi chăng nữa nhưng muốn chạy trốn ra khỏi cảnh mộng của hắn cũng thật sự không dễ dàng gì. Còn về Thực Mộng Quỷ, bất chấp nó tiến hóa đến hình dáng nguy hiểm nào trong mộng, dưới tay một Chân nhân, đảm bảo nó không qua nổi ba chiêu."
"Chân nhân... Lợi hại như vậy ư?". Tiểu Mã mặt ngu hỏi.
"Cứ cho là vậy đi, bởi vì số lượng Chân nhân trong toàn bộ đạo gia cộng lại cũng không quá hai mươi.". Diệp Thiếu Dương ngạo nghễ đáp.
Tiểu Mã chậm rãi gật đầu, không dám hỏi nữa, trước đây cậu chỉ biết sơ lược về khái niệm thực lực của đạo sĩ thôi, cậu cũng biết là Diệp Thiếu Dương rất mạnh, nhưng sau khi biết số lượng Chân nhân trong toàn bộ Đạo gia và so sánh với số lượng Thiên sư thì hoàn toàn đối lập: Toàn bộ đạo gia ngày nay mới chỉ có không đến hai mươi Chân nhân, mà Thiên sư tối đa cũng chỉ có ba đến năm người.
Tiểu Mã lần đầu tiên cảm thấy Diệp Thiếu Dương trâu bò vãi luyện.
Đột nhiên, Tiểu Mã nghĩ đến cái gì đó, hai mắt sáng lên, nói rằng: "Tiểu Diệp tử, nếu cậu coi Thực Mộng Quỷ như rau ngoài chợ vậy thì sao không nhận ‘đơn hàng’ này đi, cậu cũng đâu có tốn nhiều thời gian đâu, lại còn kiếm được tận mười vạn a."
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Cậu đừng nghĩ đơn giản như vậy, trên người bà thím kia khẳng định không chỉ có một con Thực Mộng Quỷ nếu không phải bà ấy giàu có, tôi chắc bà ấy sẽ không bấn tới mức không tìm nổi pháp sư diệt quỷ mà phải đến cầu cạnh tôi!”.
Tiểu Mã vừa nghe thấy thế liền ngây ngẩn cả người: “Thế… cậu có tới xem không?"
"Đừng gấp, bọn họ chắc chắn sẽ quay lại tìm tôi.". Diệp Thiếu Dương dự liệu trong lòng.
Hai người không nói chuyện này nữa, Diệp Thiếu Dương kể đơn giản quá trình bắt sống Hà Cơ cho Tiểu Mã nghe, sau đó lấy Thiên Sư Bài từ trong túi ra ngắm một chút. Từ lúc hắn kết thúc trận chiến cho đến nay, hắn vẫn chưa có cơ hội quan sát tỉ mỉ nó lần nào, lập tức nhẹ nhàng dùng tay xoa lên chiếc lá cây màu vàng kim trên khối Thiên Sư Bài, lẩm bẩm nói: "Hình này rốt cuộc là có ý nghĩa gì?"
Tiểu Mã nói: "Có manh mối gì để tìm hiểu không?"
Những lời này như đang nhắc nhở Diệp Thiếu Dương, hắn trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: "Thiên Sư Bài là vật tượng trưng cho thân phận của Thiên Sư, có rất nhiều Thiên sư đã khắc lên bài vị của mình một số ký hiệu nào đó như là huy chương gia tộc , biểu tượng của dòng họ hay là chữ viết tắt của...". Bỗng nhiên hắn ngẩn ra, vuốt ve ký hiệu lá cây trên khối Thiên Sư Bài, nói rằng: "Chẳng lẽ đây là ký hiệu của dòng họ chủ nhân?"
Tiểu Mã cũng ngẩn ra: "Đây là một chiếc lá, vậy vị chủ nhân này nếu không phải họ Phong thì cũng là họ Diệp, hử... họ Diệp?"
Tiểu Mã mở to hai mắt nhìn Diệp Thiếu Dương: "Tiểu Diệp tử, đừng nói người này trùng họ với cậu nhé?"
Diệp Thiếu Dương cũng bất giác giật mình, gãi gãi đầu, nói: "Tôi nào biết!"
Tiểu Mã thông minh đột xuất, lập tức đưa ra một ý kiến: "Đơn giản thôi, cậu nhớ lại đi, các Thiên sư đời trước của Đạo Môn có người nào họ Diệp, họ Dạ (đồng âm với Diệp), họ Phong hoặc họ Phùng (đồng âm với Phong) hay không..."
Diệp Thiếu Dương lập tức khoát tay, nói: "Nếu như họ Phùng thì trực tiếp vẽ hai con ngựa lên đó là được, mắc mớ gì phải vẽ lá cây. Còn họ Dạ cũng không được, không giống lắm, cho nên dựa theo phát âm thì khả năng lớn nhất chính là họ Diệp của tôi..."
"Cậu suy nghĩ một chút đi, trong lịch sử Diệp gia của cậu có người nào đã từng làm Thiên sư không?"
"Có, Diệp Pháp Thiện!". Diệp Thiếu Dương lập tức nói ra tên người đầu tiên hắn nghĩ đến.
"Người đó ở triều đại nào?". Tiểu Mã buồn bực hỏi.
Diệp Thiếu Dương không trả lời, vỗ gáy một cái, nói: "Tôi bị cậu làm cho hồ đồ mất rồi, đoán tới đoán lui mà không chuẩn gì hết, chi bằng để tôi tự mình vào đó xem có manh mối gì không!"
Tiểu Mã nhìn tấm bảng gỗ trong tay hắn, thắc mắc: "Đi vào kiểu gì?"
"Dĩ nhiên không phải là chui đầu vào rồi, muốn đi vào Thiên Sư Bài phải khai mở Thiên Nhãn Thông, đặt thần niệm của mình vào đó thì mới được. Cậu đừng hỏi nữa, đứng đây chờ tôi vào đó xem sao, chút nữa ra sẽ kể cho cậu biết!”.
Nói xong hắn cầm lấy tấm bảng gỗ giơ lên ngang mặt, từ từ khai mở Thiên Nhãn Thông. Thiên Sư Bài lập tức phóng ra một luồng ánh sáng nhu hòa bao quanh hắn, chỉ chốc lát sau, Diệp Thiếu Dương liền cảm thụ được một lực hút rất mạnh như đang hút xoáy thần niệm của mình vào trong Thiên Sư Bài, xuyên qua một vùng hư không, mãi một lúc sau mới ngừng lại, Diệp Thiếu Dương trợn mắt nhìn, phát hiện ra mình đã tới một thế giới lạ lẫm:
Đêm tối, trăng sáng sao thưa tựa như thế giới ngoài đời thực, Diệp Thiếu Dương nhìn trái nhìn phải, phát hiện ra mình đang đứng trên một bãi cỏ bằng phẳng, phía trước cách đó không xa có một ngọn núi nhỏ, trên núi hình như còn có một tòa nhà, ba hướng còn lại đều tối đen như mực, không nhìn thấy gì.
Diệp Thiếu Dương luôn luôn có một thói quen: Muốn ăn gì phải để lại sau cùng, muốn xem gì cũng phải để lại sau cùng.
Cho nên dù hắn biết rõ trên núi có một thứ gì đó nhưng vẫn cố chấp đi ngược về phía sau, đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng "Ái úi", tâm trạng hắn chợt trầm xuống: Ở đây có người?
Cúi đầu quan sát, một thân ảnh mập mạp đang từ dưới đất chậm rãi đứng lên, nhìn thấy hắn, Diệp Thiếu Dương lập tức sợ ngây người, đó là, đó là... Tiểu Mã!
Cậu ta vào bằng cách nào?!
Tiểu Mã vừa nhìn thấy hắn cũng thất kinh: "Ối, tiểu Diệp tử, đây là chỗ nào?"
Diệp Thiếu Dương tiến lên nắm lấy cổ áo cậu, chất vấn: "Cậu vào đây bằng cách nào?"
"Tôi... Không biết nữa!". Tiểu Mã ngây thơ vô số tội đáp: "Tôi thấy cái bảng gỗ kia hiện lên một đạo ánh sáng hút tôi vào bên trong, sau đó ngã một trận khốn khổ khốn nạn rồi mới thấy mình đang… ở đây. Tiểu Diệp tử, đây rốt cuộc là đâu vậy, trời trời, không phải lúc nãy cậu nói chỉ có Thiên sư mới vào được đây sao?"
Thấy Diệp Thiếu Dương ngỡ ngàng gật đầu, Tiểu Mã càng thêm hoảng hốt, nhìn hắn, lẩm bẩm nói: "Vậy tại sao tôi lại vào được đây?
Chương 207 - Thành thần rồi???
Tiểu Mã suy nghĩ một chút, hỏi: "Tiểu Diệp tử, có phải tại cậu vào được cho nên kéo cả tôi vào cùng hay không?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Không đâu, tôi mở Thiên Nhãn Thông mới vào được đấy, nếu có thể kéo người khác vào cùng thì tôi giỏi quá rồi. Mà cậu có thể vào được đây thì chỉ có một khả năng… Cậu có cơ duyên nào đó với chỗ này!"
"Cơ duyên gì?".
"Ai mà biết!". Hai người đều trầm mặc một hồi, Diệp Thiếu Dương nói: "Đừng để ý, dù gì cậu cũng đã vào đây rồi, đi theo tôi!"
Nói xong, hắn dựa theo kế hoạch lúc trước mà đi về hướng ngược lại ngọn núi. Tiểu Mã lập tức chạy theo, nói rằng: "Tiểu Diệp tử, không gian này… lớn như vậy, làm sao có thể tồn tại trong một khối Thiên Sư Bài?".
"Tất cả là do chủ nhân của Thiên Sư Bài dùng thần thức để tạo nên không gian tinh thần, tuy nhiên chỉ là hư ảo.".
"Cái này... Vì sao chúng ta có thể đi trong không gian hư ảo?". Tiểu Mã dậm chân: "Cậu xem mặt đất và những thứ khác ở đây đi, vì sao tôi lại cảm thấy giống như đang ở thế giới thực?".
"Cậu khờ hay là ngu thật vậy?". Diệp Thiếu Dương bị cậu hỏi đến mức phiền phức, tiến về phía cậu nói: "Thân thể của cậu đang ở bên ngoài, chỉ có thần thức – còn gọi là linh hồn tiến vào được đây, chính cậu ở đây cũng là hư ảo, giống như đang nằm mơ thôi, có hiểu chưa?".
"Ặc...". Tiểu Mã gãi đầu một cái: "Phải mà lúc đầu nói như vậy thì tôi đã hiểu rồi!”.
Diệp Thiếu Dương cảm thấy buồn bực, tại năng lực hiểu biết của cậu có giới hạn thì có, còn trách tôi không giải thích rõ?
Tiểu Mã: "Vậy còn cái…”.
Diệp Thiếu Dương lập tức nắm lấy cổ áo cậu, cả giận nói: "Sao cậu thắc mắc nhiều quá vậy, cậu là Đường Tăng hả, cậu có nghĩ đến cảm nhận của tôi không? Từ giờ trở đi, cấm cậu hỏi bất cứ vấn đề gì nữa!".
Tiểu Mã nhìn chằm chằm vào hắn, kinh ngạc một lúc, sau đó mới lúng túng cười nói: “Rồi rồi, tôi sẽ không hỏi bất cứ vấn đề gì nữa, tôi chỉ đi theo cậu thôi, được chưa. Aizzz, bây giờ chúng ta đi đâu?".
Diệp Thiếu Dương sa mạc lời.
Cả hai đi về phía trước không đến 100m thì đã đến cuối đường, phía trước xuất hiện một mặt nước vô tận. Diệp Thiếu Dương đứng bên bờ, đưa mắt quan sát, nói: "Đây là Vô Căn Hải, là không gian tu sĩ dùng để khung định tinh thần, vô cùng vô tận, cũng có thể nói là hoàn toàn không tồn tại". Nói xong hắn đi dọc theo bờ nước, Tiểu Mã theo sát phía sau.
Đi chừng mười phút đồng hồ, cả hai đã vòng qua được bên kia núi, dọc theo đường đi không thấy gì hết, Diệp Thiếu Dương thầm nghĩ, xem ra không gian này được tạo ra để phô bày ngọn núi phía trước, vì vậy liền dẫn Tiểu Mã đi tới đó. Hắn đánh giá kích thước của không gian một chút, trong lòng rung động không ngớt: Có thể dùng thần thức xây dựng ra một cái không gian lớn như vậy, có thể thấy pháp lực của vị Thiên sư kia cao cường đến mức nào.
Ở chính diện ngọn núi có một thềm đá cổ xưa thông đến trên núi.
Tiểu Mã không khỏi cảm thán: "Trí tưởng tượng của vị thiên sư ấy thật phong phú. Cậu xem hình dáng của thềm đá này đi, phía trên có rêu xanh, hai bên còn có trúc xanh và hàng thông, giống y như thật.".
Diệp Thiếu Dương lắc đầu nói: "Đây không phải là tưởng tượng ra mà là một thế giới chân thực tồn tại trong trí nhớ của ông ấy, khắc sâu vào thần thức, sau đó tái hiện lại hình ảnh mà thôi, tựa như bảo cậu nhớ lại hình ảnh của nhà cậu, cậu chắc chắn cũng không tốn chút công sức.".
Tiểu Mã khiếp sợ nhìn bốn phía, nói rằng: "Ý cậu là ở thế giới thực cũng có một chỗ giống như vậy, đó là chỗ nào?"
Bởi vì Tiểu Mã nãy giờ không hé răng cho nên Diệp Thiếu Dương cũng đã quên mất không cho cậu hỏi, bèn trả lời: "Tôi nào biết, tôi chưa từng tới đây!".
Ngọn núi không cao, hai người bước khoảng chừng mười bậc thềm thì đã lên đến đỉnh núi. Trên đỉnh núi có một ngôi nhà kiến trúc cổ kính, mái vòm cong cong, cánh cổng dựng đứng như cổng chùa, phía trên cao có viết ba chữ Triện đã hoen màu. Diệp Thiếu Dương từ nhỏ đã xem tất cả các sách cổ trên Mao Sơn cho nên rất quen thuộc với chữ Triện, vì vậy liền cất tiếng đọc: “Thanh Thiên Quan!". (1)
(1)Quan: đạo quán – xem chú thích bên dưới.
Phía sau này là một đạo quán (2)! Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh đại ngộ, Thanh Thiên Quan này rất có thể chính là nơi vị Thiên sư lúc sinh tiền đã tu luyện.
(2) Đạo quán: miếu đạo sĩ, điện thờ của đạo sĩ.
"Tiểu Diệp tử, cậu qua đây xem!". Diệp Thiếu Dương nhìn theo ngón tay của Tiểu Mã thì thấy một khối đá Thái Hồ (3) cao ngất ở một bên đường núi, mặt trước khối đá đã được mài bằng phẳng, mặt trên có khắc bốn chữ: "Thanh Thiên Vô Giới".
(3) Đá Thái Hồ: một loại đá ở Thái Hồ tỉnh Giang Tô, Trung Quốc, thường dùng làm hòn non bộ.
Đây là ý gì?
Diệp Thiếu Dương hồi tưởng lại một lần các điển tịch Đạo gia, cho tới bây giờ hắn chưa từng nghe nói đến từ ngữ tương tự như vậy, bèn gọi Tiểu Mã cùng hắn đi vào đạo quán.
Đạo quán này không khác gì những đạo quán khác, diện tích rất nhỏ, chỉ có hai cái sân, trong đó có một cái dẫn đến chánh đường. Hai bên là hai pho tượng pháp thần oai phong đứng thẳng, tay cầm Lang Nha Bổng (4) và Câu Liêm Thương (5), diện mục dữ tợn uy nghiêm.
(4) Lang Nha Bổng: một loại vũ khí trứ danh của Tích Lịch Hỏa – Tần Minh (Thủy Hử). Đây là loại vũ khí cán dài như giáo, phần đuôi vót nhọn, phần ngọn bịt sắt với hàng trăm chiếc răng nhọn như răng sói. Cái tên Lang Nha Bổng (gậy răng sói) cũng từ đó mà ra.
(5) Câu Liêm Thương: Câu Liêm Thương là biến thể của Kích và Kích chính là biến thể của Câu xoay ngược. Đến thời Tống, Câu Liêm Thương được phát triển cực thịnh và thuộc hệ Thương; Từ Ninh chính là chiến tướng trong truyện Thuỷ Hử sử dựng Câu Liêm Thương.
Diệp Thiếu Dương trực tiếp bước qua sân đi tới đại điện, hắn nhìn thấy bài trí bên trong cũng tương tự như mọi đạo quán thông thường, thờ phụng Tam Thanh, chỉ là hai bên trái phải có hai pho tượng thần đặt ở vị trí thấp hơn một chút. Diệp Thiếu Dương vốn tưởng rằng đó là Trương Đạo Lăng (6) hay là Lữ Động Tân (7), kết quả đi tới vừa nhìn thì thấy có vài phần quen thuộc, tuy nhiên không phải là nhị vị Thiên sư Trương Đạo Lăng hay Lữ Động Tân.
(6) Trương Đạo Lăng: Còn gọi là Trương Lăng, tự là Phụ Hán, được xem là người đã sáng lập ra giáo phái Ngũ Đấu Mễ Đạo trong Đạo giáo Trung Quốc. Trương Lăng xuất thân là một đại nho. Thuở nhỏ ông đã tinh nghiên Đạo Đức Kinh, thiên văn, địa lý, Hà Đồ, Lạc Thư, thông đạt Ngũ Kinh. Đời Hán Thuận Đế (126-144), Trương Lăng vào Ba Thục, tu đạo ở núi Hạc Minh Sơn (cũng gọi Cốc Minh Sơn), tự xưng được Thái Thượng Lão Quân truyền đạo Chính Nhất Minh Uy, nên xưng là Tam Thiên Pháp Sư Chính Nhất Chân Nhân; còn nói Lão Quân phong ông làm Thiên Sư, nên đạo này cũng gọi là Thiên Sư Đạo.
(7) Lữ Động Tân: Còn gọi là Lã Động Tân, họ Lữ tên Nham, đạo hiệu Thuần Dương, là một nhân vật lịch sử và là một vị thần trong số Bát Tiên, được tôn kính trong lịch sử văn hóa Trung Hoa. Ông đã từng tu đạo trong núi Chung Nam, sau phiêu bạt giang hồ.Trong dân gian lưu truyền rất nhiều câu chuyện về ông như “chém thuồng luồng ở Giang Hoài”, “chơi hạc Nhạc Dương”. Bởi vì ông là đạo sĩ cho nên các đệ tử giáo đều xưng ông là “Lữ tổ”. Ông là một trong những sư tổ của phái Toàn Chân.
Diệp Thiếu Dương lập tức giật mình nói: "Không đúng, ngoại trừ nhị vị Trương Đạo Lăng và Lữ Động Tân ra, còn có ai có tư cách đứng dưới Tam Thanh? Người này dường như là đã gặp ở đâu rồi…”.
Tiểu Mã cũng đi tới nhìn thoáng qua pho tượng, nhíu mày, vuốt cằm nói rằng: "Hình như là đã gặp ở đâu rồi...". Đột nhiên cậu run lẩy bẩy, nhìn tượng thần, lại nhìn Diệp Thiếu Dương, kinh ngạc nói: "Tiểu Diệp tử, tượng thần này, chính là… chính là… cậu đó!”.
Diệp Thiếu Dương hoá đá tại chỗ, lại nhìn pho tượng một lần nữa. Không sai, đích xác giống mình đến mấy phần, trước không nhận ra được là vì bản năng nhận thức của mình có chút mù mờ. Hắn căn bản không nghĩ rằng khuôn mặt mình lại giống pho tượng đến như vậy, hơn nữa tượng đá và người thật luôn luôn có có chút chênh lệch, vì vậy phản ứng đầu tiên của hắn là trông có vẻ quen thuộc thôi, không nghĩ đến đó là mình.
"Tiểu Diệp tử, cậu thành thần hồi nào vậy?". Tiểu Mã thì thào hỏi.
Diệp Thiếu Dương lập tức trừng mắt liếc cậu một cái, nghiêm nghị nói rằng: "Mấy chuyện này không thể nói lung tung!".
Hắn đi về phía trước mấy bước nhìn chằm chằm vào pho tượng để xem giống mình đến mức nào, sau đó mới từ từ phát hiện ra một số điểm khác biệt, ví dụ như lông mi không dài, mũi không cao như mình… Ừm, so với pho tượng kia, quả thật mình đẹp trai hơn một chút.
Diệp Thiếu Dương nói cho Tiểu Mã nghe phát hiện của mình, hai người cùng nhau quan sát, cuối cùng xác định người này không phải là Diệp Thiếu Dương, thế nhưng dung mạo cũng phải giống nhau đến 60%.
"Người được tạc này tuyệt đối có liên quan đến cậu, à không, đúng hơn là tổ tiên của cậu?".
Diệp Thiếu Dương chống cằm quan sát, trong lòng cũng cảm thấy kỳ lạ không thôi.
Lại nói tiếp, Đạo giáo là một trong những tôn giáo truyền thống của nước Hoa, người cổ đại theo tín ngưỡng Đạo giáo cũng không phải là ít. Một dòng họ mấy ngàn năm mới có mấy người đạo sĩ, thậm chí là mấy Thiên sư cũng không có gì lạ. Thế nhưng... vị tổ tiên trước mặt mình, vì sao lại giống mình đến như vậy?
Chương 208 - THIÊN THƯ VÀO TAY
Diệp Thiếu Dương nghĩ đây đâu phải là phim truyện, cả cha và con trai đều cùng một người sắm vai, hơn nữa nhìn y phục của pho tượng thì là đạo bào thời xưa, không biết là người của bao nhiêu năm trước rồi, chẳng lẽ mình quay về thời cổ rồi hay sao?
Diệp Thiếu Dương nhìn trái nhìn phải xem còn có thêm đồ vật gì để xác minh thân phận của vị Thiên sư này hay không, bỗng nhiên hắn nhìn thấy trên xà nhà gần cổng có treo một tấm bảng mà mặt trên bảng có viết một số chữ Thảo, cho nênnhận ra cũng khá dễ dàng.
Thanh Thiên Vô Nhân Khứ, Vô Cực Hữu Nhân Hành. (1)
(1) Cõi trời xanh không thấy ai đến, cõi vô cực lại có người đi.
Hai chữ Vô cực này làm Diệp Thiếu Dương run lên, chẳng lẽ lại là… Vô cực quỷ vực? Vị Thiên sư đó chẳng lẽ đã đi đến Vô cực quỷ vực rồi hay sao? Trong giây lát, hắn nhớ tới lời Hà Cơ đã từng nói, thời điểm vị Thiên sư kia đi ngang qua bờ sông đã ném khối Thiên Sư Bài này xuống sông. Chẳng lẽ bức tượng là do chính ông tạo dựng nên trong không gian ảo cảnh?
Mà lá cây lại là biểu tượng đại diện cho danh xưng của ông, chứng tỏ ông thật sự là họ Diệp. Chẳng lẽ ông chính là Diệp Pháp Thiện - Diệp Thiên sư nổi danh khắp thiên hạ? Ông là… tổ tiên của mình?
Diệp Thiếu Dương nhất thời suy nghĩ, hắn vốn sinh ra ở nông thôn, lớn lên ở vùng núi, thoáng cái đã có một vị tổ tiên trâu bò như vậy, tự dưng cảm thấy “có máu mặt” hơn hẳn. mặc dù không phải là đại gia nhà giàu nhưng cũng là một người lừng danh, hơn nữa chính bản thân hắn cũng là Thiên sư...
Đương nhiên những thứ ở đây còn phải đợi tìm chứng cứ xác thực.
Tiểu Diệp tử, cậu xem ông ấy cầm cái gì trong tay kìa? .
Tiểu Mã đánh thức hắn, Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhìn thấy trong tay trái tượng thần có cầm một quyển sách. Trong lòng hắn khẽ động, lập tức đi tới trước mặt nhìn, kích động phát hiện, đây chính là... một quyển kỳ thư.
Trang giấy vô cùng cũ kỹ, chỉ có vẻn vẹn vài tờ, tựa hồ động một cái sẽ lập tức hóa thành bột vụn. Diệp Thiếu Dương bắt đầu nghiên cứu làm thế nào mới có thể lấy quyển sách từ trên tay tượng thần xuống.
Hắn ngồi xuống quan sát một hồi thì phát hiện ra trên ngón tay cái của tượng thần có một đồ hình thái cực, hai mắt gồ lên, tựa hồ là cơ quan nào đó, vì vậy không nhịn được giơ ngón tay cái lên ấn vào đó một cái, sau đó lập tức cảm thấy ngón tay mình như bị hai mắt thái cực đâm vào, chảy máu.
Tiếp đó, hắn cảm thấy có một tia huyết khí từ trong cơ thể mình tuôn ra rồi bị hút vào tay của tượng thần. Loại cảm giác này vô cùng thần kỳ, khiến Diệp Thiếu Dương lập tức liên tưởng đến chuyện mình đã mở ra một ổ khóa nào đó mà máu của mình chính là mật mã...
Bốn phía tràn ngập một cỗ năng lượng thần bí.
Diệp Thiếu Dương lập tức nhìn thấy cuốn sách trên tay thần tượng mở ra, lập tức tiến đến, thận trọng nâng cuốn sách lên nhìn. Quyển sách này tổng cộng chỉ có hơn mười trang, không kịp nhìn kỹ, Diệp Thiếu Dương liền lợi dụng niệm lực của Thiên Nhãn Thông, vừa lật cuốn sách vừa cố gắng ghi nhớ trong đầu.
Rất nhanh, hắn phát hiện ra cuốn sách trên tay dường như đang bị đốt cháy, nhanh chóng xoắn lại, từng chút biến mất, hắn vội vàng dùng tốc độ lật giở và ghi nhớ nhanh nhất trong lúc xem, vừa lật tới trang cuối cùng thì giấy đã mục đến mức khó có thể nhận rõ chữ viết. Diệp Thiếu Dương nhìn nhiều lần nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn nhớ kỹ thì sách đã hóa thành một đống bột vụn.
Sau đó, toàn bộ không gian đều trở nên vặn vẹo, trước mắt tối sầm. Diệp Thiếu Dương chỉ cảm thấy đất trời đảo lộn, tiếp theo cả thế giới hoàn toàn biến mất. Một lát sau, hắn cảm thấy có ánh đèn điện sáng lên.
Diệp Thiếu Dương mở mắt, phát hiện ra mình đã quay trở lại hiện thực, hít sâu một hơi, xoay người lại nhìn Tiểu Mã. Hắn liền nhìn thấy Tiểu Mã hú lên quái dị rồi ngồi bật dậy, kêu to: Đau quá a!
Diệp Thiếu Dương vội vàng hỏi: Đau ở đâu?
Đau toàn thân!. Tiểu Mã chớp mắt một cái, nói: Lúc cậu đang đọc sách thì tôi nhìn vào mắt tượng thần, có cảm giác giống như bị thôi miên vậy. Tiếp theo mắt ông ấy bắn ra một đạo bạch quang vào mắt tôi, tôi liền cảm giác giống như bị điện giật, giật một cái, lập tức tỉnh lại!”.
Bạch quang chiếu vào mắt, đó là gì?
Diệp Thiếu Dương cũng mơ hồ hồi tưởng lại thời gian đi vào Thiên Sư Bài lúc nãy, quả thật là... quái dị tới cực điểm.
Nghĩ đến Thiên Sư Bài, Diệp Thiếu Dương liền mở lòng bàn tay ra, Thiên Sư Bài vẫn còn nằm trong tay. Hắn bất chấp tiêu hao pháp lực, khai mở Thiên Nhãn Thông một lần nữa, cố gắng tiến vào bên trong Thiên Sư Bài. Kết quả... Hắn chỉ nhìn thấy một khoảng không mờ mịt, không còn thấy thứ gì nữa, vì vậy bất đắc dĩ lui ra ngoài.
“Không có gì? Vì sao chỉ có thể vào không gian dùng thần thức sáng tạo nên này đúng một lần duy nhất?”. Diệp Thiếu Dương tự lẩm bẩm.
Tiểu Mã suy nghĩ một chút, nói: Tôi cảm giác được là do cậu đọc quyển sách kia nên đã mở ra cấm chế của không gian, cho nên nó mới biến mất.
Diệp Thiếu Dương giật mình nhìn cậu, nói: Sao vậu vừa mới bị bạch quang chiếu một cái mà chỉ số IQ đã tăng lên nhiều như vậy?.
Tiểu Mã đảo mắt liếc hắn: Biến đê! Tiểu Mã ca luôn luôn cơ trí hơn người..
Diệp Thiếu Dương kết hợp lời nói Hà Cơ cùng với phát hiện của mình, suy luận một lúc cũng thấy giống với lời Tiểu Mã: Có thể vị Thiên sư kia bỏ lại Thiên Sư Bài là vì phải đi đến Vô Cực Quỷ Vực, lo lắng mình một đi không trở lại cho nên mới dùng một luồng thần niệm tạo ra một chỗ trên Thiên Sư Bài như vậy, mục đích là để cho ai tương lai đạt được Thiên Sư Bài sẽ nhìn thấy quyển sách kia...
Sau đó, không gian trong Thiên Sư Bài sẽ hoàn toàn sụp đổ, không để lại một chút dấu vết.
Chuỗi suy luận này rất hợp tình hợp lý, chỉ có một thứ mà Diệp Thiếu Dương nghĩ mãi không ra, lúc mình cùng tượng thần Đối chưởng (chạm tay vào nhau), hắn cảm giác được máu của mình bị hút vào trong tượng thần, sau đó vận hành một cơ chế nào đó mà hắn có cơ hội đọc được quyển sách kia.
Là bởi vì trong cơ thể của mình có máu Thiên sư, hay là vì mình có huyết mạch của Diệp gia?
Bất kể như thế nào đi chăng nữa, đây hết thảy đều là một sự trùng hợp, hoặc có thể nói là cơ duyên của hắn.
À phải rồi tiểu Diệp tử, vậy rốt cuộc là bên trong quyển sách viết cái gì?
p/s: 36 thế, 72 động tác tập thể dục a =))
Nhắc tới chuyện này, Diệp Thiếu Dương lập tức kích động, phun ra bốn chữ: Vân Cấp Thiên Thư.
Cái gì?. Tiểu Mã ngơ ngẩn, sau đó nhíu mày, không hiểu hỏi: Đó là thứ mà Kim Soái muốn lấy từ cậu có phải không?.
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: Vân Cấp Thiên Thư còn có tên khác là Độn Giáp Thiên Thư, tổng cộng có 3 quyển ghi chép về tất cả các pháp thuật và phù chú của đạo môn. Có người nói sách này là do Tam Thanh ban cho Trương Thiên sư, Trương Thiên sư lúc tu luyện lại thu rất nhiều đồ đệ, mọi người cùng nhau tu luyện, dần dà tạo thành quy mô, thành tổ tiên của Đạo giáo...
Tiểu Mã nghe thế chen vào một câu: Chính là bộ sách mà có thể khiến cho con người có phép phi thiên độn địa, hô phong hoán vũ mà lão Quách đã từng nhắc tới. Cùi bắp cũng có thể tàng hình xem trộm gái tắm?”
Diệp Thiếu Dương cười cười: Đó là nói bậy bạ, Độn Giáp Thiên Thư chia làm 3 quyển theo thứ tự là đạo thuật, phù chú, trận pháp, sau lại được gộp thành một quyển, được phân ra dành cho ngoại môn cùng nội môn. Những pháp thuật vô cùng cường đại chỉ có thể truyền thụ cho rất ít người, cho nên định thành pháp thuật nội môn. Có người nói Độn Giáp Thiên Thư truyền lại các đời sau đều không trọn vẹn, nhất là sau đời một vị sư tổ Mao Sơn tên là Diệp Pháp Thiện...
Nói đến đây, Diệp Thiếu Dương lắc đầu cười khổ, hắn hiện giờ cũng cảm thấy lòng mình dao động, hoài nghi có phải vị Diệp Thiên sư này là tổ tiên của mình hay không?
Chương 209 - Mặt quỷ trên vai
"Diệp Pháp Thiện tình cờ tìm được một số trang Thiên Thư thất truyền mà trên đó có ghi lại rất nhiều pháp thuật thâm sâu, sau đó truyền cho đệ tử tu luyện, uy lực vô hạn, cho nên Mao Sơn trở thành một trong những đạo môn đứng đầu, mà tôi vừa nãy đã lấy được…". Diệp Thiếu Dương có chút kích động nói: "Một phần trong cuốn Độn Giáp Thiên Thư đã thất truyền!".
Tiểu Mã ngơ ngẩn tại chỗ: "Mẹ kiếp, thật trâu bò a! Nhưng... làm sao cậu có thể xác định đó là Thiên Thư?".
Diệp Thiếu Dương nói: "Còn nhớ rõ lời tôi nói chứ? Bùa chú Đạo gia tổng cộng có bốn màu vàng, xanh, đỏ, tím. Bùa màu tím có linh lực mạnh nhất, thường dành cho Thiên sư sử dụng. Mà kỳ thật người ta tương truyền trong quyển Độn Giáp Thiên Thư còn có ghi lại một loại bùa nữa màu ám kim bên cạnh bốn loại bùa lúc trước, hợp lại thành năm loại bùa, mỗi loại đại biểu cho một thuộc tính trong ngũ hành, như vậy ngũ hành mới có thể đầy đủ. Đáng tiếc cho tới bây giờ vẫn không ai biết làm thế nào mới có thể vẽ được ám kim phù.".
p/s: màu ám kim gần giống như màu trên Iphone 6 vàng gold nhưng nhạt hơn một chút.
Tiểu Mã lúc này mới phản ứng lại, nói rằng: "Vậy vừa nãy trong sách đã dạy cậu cách vẽ ám kim phù?"
"Thông minh lắm!". Diệp Thiếu Dương hít một hơi thật sâu, kềm chế tâm tình kích động,: "Cho nên, mười trang sách này nhất định là những trang Độn Giáp Thiên Thư đã thất truyền từ lâu!"
Tiểu Mã trừng to mắt nhìn hắn, vui thay cho hắn, cười rộ lên, nói rằng: "Tiểu Diệp tử, hôm nay cậu có thêm thiên thư, có phải càng trâu bò hơn rồi không?".
Diệp Thiếu Dương cười cười, nói rằng: "Vẽ thần phù xem thử trước đã!". Lập tức gọi điện thoại cho lão Quách, cũng không nhiều lời, trực tiếp hỏi y có bột vàng, bột bạc và nitrored (1) hay không.
(1) Nitrored: một hóa chất có màu đỏ, tím, công thức hóa học là C16H10N4Na2O9S2.
"Có!". Lão Quách giật mình nói: "Tối rồi, đệ muốn những thứ đó làm gì?".
"Đương nhiên có việc, bây giờ huynh mang mỗi thứ một chút đến cho đệ nhé, đến rồi nói tiếp!". Diệp Thiếu Dương nóng lòng muốn thí nghiệm ngay lập tức.
Không đầy nửa tiếng sau, lão Quách đã chạy tới, y là huynh đệ thân thiết cho nên Diệp Thiếu Dương cũng không muốn gạt y, vì vậy Diệp Thiếu Dương liền kể hết chuyện đã trải qua trong Thiên Sư Bài cho y nghe. Lão Quách nghe xong thì ngồi trên ghế sa lon không khép nổi miệng.
Là một đệ tử ngoại môn Mao sơn, y cũng biết Độn Giáp Thiên Thư trân quý đến độ nào, mà những trang thiên thư thất truyền đã lâu, ám kim thần phù... Lão Quách chợt đứng phắt dậy, cầm lấy tay của Diệp Thiếu Dương, kích động nói: "Mau thử đi!" .
Y lập tức lấy ra bột vàng, bột bạc và một cái mâm thiếc giao cho Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương đổ hai loại bột theo tỉ lệ vào trong mâm, pha thêm một ít nitrored rồi điều phối hỗn hợp.
"Cái đỏ đỏ này là gì thế?". Tiểu Mã hỏi.
"Nitrored, một loại quặng Kali - nitrát.". Lão Quách trả lời: "Có tác dụng tương tự như chu sa nhưng đắt hơn chu sa nhiều, có thể còn đắt hơn vàng, chỉ dùng trong những trường hợp đặc biệt." .
Phương pháp điều phối ám kim thần phù trong thư tịch Mao Sơn cũng có ghi lại, chỉ tiếc là thiếu cách vẽ thần phù, cho nên trước đây cũng có không ít Thiên sư đã từng vẽ thử nhưng đều thất bại.
"Tiểu sư đệ, đệ sẽ sáng tạo nên lịch sử…”. Lão Quách thấy pháp dược được điều chế xong, hết sức kích động nói.
Diệp Thiếu Dương ngược lại rất tỉnh táo, lấy ra một lá bùa tím mình thường dùng đặt lên bàn, dùng một cây bút vẽ phù chấm lên mâm pháp dược, nhắm mắt lại, hồi tưởng lại những cách vẽ thần phù mình đã đọc được trên Thiên Thư, mà trong Thiên Thư lại có mười mấy loại thần phù.
Diệp Thiếu Dương cảm thấy có chút phức tạp, lo lắng cho dù mình có vẽ xong cũng khó mà thi triển được, vì vậy chọn một cách đơn giản nhất để vẽ lên bùa.
"Tiểu sư đệ, đây là bùa gì?". Lão Quách nhìn đường nét trên bùa, hỏi.
"Phần Thiên Phù, một cấp tiến hóa của Thiên Hỏa Phù."
Trong nháy mắt, hắn đã vẽ xong lá bùa, chỉ thấy từng đường nét màu ám kim trên lá bùa mơ hồ sắp sửa lưu động, lão Quách hai mắt phát sáng, lớn tiếng khen: "Ám kim thần phù quả nhiên khác biệt, tiểu sư đệ, mau cho chúng ta biết uy lực của nó!"
Diệp Thiếu Dương tay cầm lấy thần phù, vừa định thi triển, tự nhiên nghĩ đến một vấn đề: Không có chỗ thi triển!Phần Thiên Phù là một loại bùa có tính công kích, phải gặp tà khí mới có thể kích phát uy lực, nói đơn giản là phải dùng bùa đánh vào quỷ yêu hay tà linh mới có thể phát huy tác dụng, nhưng lúc này... Diệp Thiếu Dương liếc ngang liếc dọc, đi đâu tìm quỷ hoặc tà linh bây giờ?
Sau khi hắn biểu lộ ý kiến, lão Quách và Tiểu Mã cũng lập tức choáng váng. Tiểu Mã nhìn trái phải, gãi đầu nói: "Gần đây có quỷ không?".
"Làm gì có nhiều quỷ như vậy để cho chúng ta bắt.". Diệp Thiếu Dương cũng thấy khó khăn, bình thường muốn yên thì gặp quỷ, bây giờ muốn gặp quỷ thì lại không thấy con nào.
"Đi nghĩa trang hay bãi tha ma thử xem sao!”. Lão Quách nói
Diệp Thiếu Dương lập tức lắc đầu: "Không thể được, nếu như đệ thất bại thì không sao, nếu như thành công thì quỷ hồn sẽ không đỡ nổi uy lực của Phần Thiên Phù, chúng ta cũng không thể tùy tiện dùng trên người quỷ hồn.".
Lão Quách nghĩ cũng phải, nói rằng: "Vậy đi tìm xem có ác quỷ nào hay không!"
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút thì thấy cũng chỉ có cách này, dù sao hắn cũng muốn thử nghiệm uy lực của Phần Thiên Phù càng sớm càng tốt.
Vì vậy mọi người liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ra bên ngoài thử thời vận. Vừa mở cửa, hắn nhìn thấy có hai người một nam một nữ từ dưới lầu đi lên. Thấy Diệp Thiếu Dương, một người trong đó lập tức nói: "Diệp tiên sinh, chủ nhân của tôi tới tìm ngài!"
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, định thần nhìn lại thì nhận ra đó là người nam trung niên trước đây bị hắn đuổi đi. Hắn lập tức khoát tay áo, nói: "Tôi đang bận, đừng quấy rầy."
Hắn tùy tiện đảo mắt nhìn người nữ tử kia một cái, vẻ mặt đang ở trạng thái bực mình lập tức chuyển thành ngây dại.
Cô gái kia có vóc dáng cao ráo, thon thả, mặc trang phục màu đen, tóc xõa dài nhuộm vàng óng ánh, trên mặt đeo một cái khẩu trang lớn, chỉ để lộ ra hai hàng lông mày, mặc dù vành mắt đã đen do mất ngủ nhưng vẫn khiến cho người ta có cảm giác rất đẹp.
Diệp Thiếu Dương tin tưởng khuôn mặt phía dưới lớp khẩu trang cũng tương xứng với vóc dáng của nàng. Bất quá, thứ làm cho hắn kinh ngạc cũng không phải là dung mạo của nàng, mà là vật đang nằm trên bả vai phải…
Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm vào bả vai phải của nàng, khẽ nhếch miệng cười.
Diệp Thiếu Dương nhướng người sang một bên, nói: "Vào nhà trước rồi hãy nói.".
Chờ hai người đi vào nhà rồi, Tiểu Mã mới tiến lên thì thầm vào bên tai Diệp Thiếu Dương, buồn bực nói: "Sao cậu đổi thái độ lẹ vậy?"
"Có người đến giúp chúng ta rồi, đỡ phải đi ra ngoài tìm kiếm lệ quỷ, đương nhiên tôi phải bày tỏ lòng cảm tạ một chút!”.
Tiểu Mã kinh ngạc nhìn hắn, sau đó như chợt hiểu ra, nói: "Ý cậu là trên người nàng ta có quỷ?"
Diệp Thiếu Dương im lặng không lên tiếng, đi theo phía sau hai người vào phòng khách. Cô gái kia ngồi xuống ghế sa lon, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương từ trên xuống dưới, rất lễ phép nói: "Xin chào, ngài là Diệp Thiên sư có phải không? Tôi có nghe Tiểu Thang nói ngài có biện pháp thu phục... quỷ trên người tôi?"
Thanh âm của nàng rất êm tai, Diệp Thiếu Dương híp mắt, hỏi: "Xưng hô thế nào đây?".
Cô gái do dự một chút rồi nói: "Gọi tôi là Tiểu Tạ đi! Đây là phụ tá của tôi, Thang Hải, lúc đầu hắn không biết ngài là ai cho nên vô tình đắc tội, tôi thay mặt hắn xin lỗi ngài!".
Thang Hải lập tức cúi người xin lỗi Diệp Thiếu Dương, thái độ chân thành khẩn thiết.
Diệp Thiếu Dương đi tới trước mặt Tiểu Tạ, giơ 3 ngón tay ra, nói: "Muốn thu phục quỷ trên người cô, ba mươi vạn."
Tiểu Tạ mở to hai mắt nhìn hắn, nói: "Thứ cho tôi nói thẳng, ngài có biết thứ gì đang bám lấy tôi không?"
Diệp Thiếu Dương đưa tay vào thắt lưng lấy ra một cái Gương bát quái đặt trước mặt Tiểu Tạ, nói: "Cô tự nhìn đi!”.
Tiểu Tạ sửng sốt, kiểm tra ngũ quan mình một chút thì không thấy có chỗ nào khác thường, thế nhưng vừa định mở miệng hỏi thì ánh mắt nàng chợt đảo qua mặt gương, lập tức phát hiện ra trên bả vai mình có một cái mặt quỷ.
"Trời ạ!".
Chương 210 - Thực mộng quỷ
Tiểu Tạ vừa liếc mắt nhìn thì thấy thứ này gần giống như một con người, thế nhưng tướng mạo thì không có cách nào hình dung được sự quái dị, toàn thân nó xanh biếc, tựa hồ trên người chảy một lớp dịch nhờn nào đó. Tiểu Tạ thấy nó đang ngồi trên bả vai mình, hai tay ôm cổ mình, thè lưỡi ra liếm cổ của mình.
Đột nhiên, vật kia biết mình bị phát hiện, nó nhìn thoáng qua tấm gương, lập tức xoay người nhảy lên, muốn chạy.
Diệp Thiếu Dương đã sớm có chuẩn bị, giơ tay đánh một chưởng lên đỉnh đầu nó, vật kia hú lên một tiếng quái dị, trên người toát ra một luồng khói đen, lăn lộn trên mặt đất vài vòng rồi nằm rạp xuống đất, hung dữ nhìn Diệp Thiếu Dương.
Bị phá chân thân, không cần dùng gương bát quái, tất cả mọi người cũng đều có thể nhìn thấy nó. Tiểu Tạ sau khi phục hồi tinh thần lại thì thét lên một tiếng chói tai rồi lùi về phá cánh cửa. Thang Hải giang hai tay che trước người nàng, vẻ mặt cũng sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Tiểu Mã và lão Quách không hoảng sợ mà bắt đầu nghiên cứu nó từ đâu đến đây.
“Clgt?”. Tiểu Mã đứng bên cạnh Tiểu Tạ nhìn chằm chằm vào con quỷ xanh, trong giọng nói chỉ có hiếu kỳ, không có một chút sợ hãi.
“Thực Mộng Quỷ”. Lão Quách nói: “Là một loài quỷ âm sanh rất bình thường tại âm phủ, khi đến dương gian, nó thích hút mồ hôi của các cô gái để tu luyện. Ban đầu chỉ là hút mồ hôi, sau đó là uống máu…”. Tiểu Mã sờ lên cằm, lắc đầu, cảm khái nói: “Con quỷ này xấu vãi!”.
Tiểu Tạ cảm thấy muốn ngất, lại nghe thấy Tiểu Mã vẫn còn bình luận vóc dáng con quỷ này thế nào, nhất thời có chút không thể tin được, lẩm bẩm nói: “Các anh… không sợ?”
“Đánh được, không phải sợ.”. Lão Quách cười cười.
“Đánh không lại, tôi cũng không sợ”. Tiểu Mã chép miệng nhìn Diệp Thiếu Dương: “Không phải có hắn ở đây sao, có gì mà phải sợ.”. Tiểu Tạ cùng Thang Hải lập tức đưa mắt nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương cúi người nhìn tướng mạo tà ác của con quỷ, lại nhìn lớp da xanh biếc của nó, nét mặt vô cùng ung dung, trái lại với biểu hiện vô cùng khẩn trương của nó. Nó không ngừng lui về phía sau, đột nhiên phát ra một tiếng gầm mang theo tuyệt vọng, hai chân đạp một cái, bổ nhào về phía Diệp Thiếu Dương, miệng há ra, phun ra một búng chất lỏng màu xanh lục.
Diệp Thiếu Dương lập tức rút ra Đào Mộc Kiếm chắn ở trước người, cẩn thận chấn văng lớp chất lỏng kia. Quay đầu nhìn lại, toàn bộ chất lỏng bắn lên vách tường đang phát sinh một mùi hôi thối, không khỏi mắng một tiếng: “Đáng chết, làm bẩn nhà của ta!”. Vừa nhìn lại, Thực Mộng Quỷ đã bổ nhào tới nhưng không tấn công mà lại kêu lên một thanh âm kỳ quái, trong mắt lóe lên đủ mọi màu sắc, nhanh chóng biến ảo, nhìn lâu có chút chóng mặt. Đám người Tiểu Tạ đầu óc choáng váng, có cảm giác muốn ngủ.
“Đến lúc này mà còn muốn mê hoặc lòng người, ta không tha cho ngươi được!”. Diệp Thiếu Dương lăng không nhảy lên cao, bắt một pháp quyết vỗ vào đầu Thực Mộng Quỷ, Thực Mộng Quỷ còn muốn chống cự nhưng Diệp Thiếu Dương đã nhẹ nhàng bắt lấy nó, tay phải cầm một tờ linh phù dán lên người nó, lập tức thu nó vào tờ phù.
Hắn sờ sờ trên tay mình thì phát hiện tất cả đều là dịch nhờn màu xanh, loại dịch này có chứa âm khí quỷ vực, có tính ăn mòn đối với cơ thể người. Thế nhưng đối với Diệp Thiếu Dương căn bản không có tác dụng, chỉ làm cho hắn buồn nôn, vì vậy hắn lập tức đến phòng vệ sinh rửa tay. Khi đi ra, hắn phát hiện Tiểu Tạ cùng Thang Hải đang đứng nguyên tại chỗ, trừng to mắt nhìn hắn.
“Không, không có việc gì hả?”. Tiểu Tạ run rẩy hỏi.
“Không sao, có việc gì là việc gì?” Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn thoáng qua vách tường xanh lét, cả phòng đều tràn ngập mùi hôi thối, quay đầu nói với Tiểu Mã: “Cho cậu… 200 ngàn, đi lau tường cho sạch sẽ đi.”
“Có mỗi 200 bèo?”. Tiểu Mã vô cùng khó chịu.
“200 mà còn chê ít? Cậu nhiều tiền đến mức thành đại gia rồi à, có làm không?”. Tiểu Mã vừa nghĩ, chim sẻ cũng là thịt – thịt chó cũng là thịt, lau một mặt tường cũng không quá đến nửa giờ công sức, 200 ngàn cũng thực không ít, vì vậy đến buồng vệ sinh lấy một thùng nước, tìm một cái khăn lau, bắt đầu lau tường. Diệp Thiếu Dương và lão Quách cầm chổi và cây lau nhà lau dọn chất lỏng trên sàn nhà. Cứ như vậy, ba người họ hoàn toàn gạt hai người Tiểu Tạ sang một bên.
Tiểu Tạ trừng to mắt nhìn bọn hắn, nghĩ thầm ba vị pháp sư này lợi hại như vậy mà lại chỉ sinh hoạt giống như một gia đình bình thường, không có cảm giác gì là tiên phong đạo cốt.
“Diệp Thiên Sư…” Tiểu Tạ cuối cùng vẫn nhịn không được sợ hãi kêu lên một tiếng.
“Con mẹ nó, cấm lười biếng đấy, trần nhà cũng phải lau sạch!”. Diệp Thiếu Dương mắng Tiểu Mã một tiếng, vừa lau chùi, vừa quay đầu hỏi: “Sao?”.
“Con… quỷ kia đâu?”. Tiểu Tạ hỏi.
“Thu phục rồi!”.
“Nó là cái gì?”
Diệp Thiếu Dương nghĩ đến quyền lợi dành cho khách hàng (tận tình vãi), vì vậy kể lại chuyện Thực Mộng Quỷ cho nàng nghe một lần. Tiểu Tạ nghe xong bừng tỉnh đại ngộ:
“Chẳng trách gần đây tôi luôn gặp ác mộng, hóa ra là do nó quấy phá…”. Tiểu Tạ sờ lên cổ, thì thào nói, nghĩ thầm mấy ngày gần đây mình đều cảm thấy ngứa cổ, hóa ra là do quỷ ngồi lên vai mình, liếm cổ của mình, toàn thân run lên, cảm thấy vừa sợ hãi vừa buồn nôn.
“Vậy… Diệp Thiên Sư, con quỷ kia đã bị ngài bắt rồi, về sau sẽ không phá phách tôi nữa chứ?”
“Đương nhiên không!”.
Tiểu Tạ thở phào một cái, cảm kích nhìn hắn, nói: “Mong Diệp Thiên Sư gửi số tài khoản ngân hàng cho tôi, tôi sẽ trở về chuyển tiền cho ngài.”.
“Việc gì phải gấp, đợi sự tình xong xuôi cũng không muộn mà!”. Diệp Thiếu Dương cầm cây lau nhà vừa lau ngang vừa nhìn nàng nói.
Tiểu Tạ lắp bắp kinh hãi, lúng ta lúng túng hỏi: “Tôi không hiểu, mọi chuyện không phải đã xử lý xong rồi sao, quỷ cũng đã bị bắt rồi cơ mà?”
“Cô nói cái này à?”. Diệp Thiếu Dương chỉ linh phù trong tay: “Con quỷ này chỉ có giá trị hai vạn, xem lại cách cô cầu cứu tôi, tôi miễn phí cho cô. Trên người của cô còn có một con quỷ nữa, con quỷ kia trị giá 30 vạn, thậm chí còn nhiều hơn nữa….”
p/s: Quỷ cũng bán được tiền nha anh em =))
“Á!”. Tiểu Tạ run lên.
Những người còn lại cũng chấn động, kể cả lão Quách. Lão Quách bèn dùng Thất Diệp Thảo xoa xoa lên mắt, giờ mới thấy trên người Tiểu Tạ tràn ngập âm khí, có điều không thấy con quỷ kia đâu.
Diệp Thiếu Dương nhìn Tiểu Tạ, nói: “Những pháp sư cô tìm trước kia không ai dám làm mà đều chạy hết, cô có biết vì sao không? Không phải là Thực Mộng Quỷ mạnh mà là do tà vật kia trên người cô quá mức hung tàn, bọn họ không dám động thủ.”
Lời vừa nói ra, Tiểu Tạ cơ hồ đứng không vững, run rẩy khẩn cầu hắn: “Nó là con quỷ gì, ở đâu, cầu Đại pháp sư mau mau giúp tôi.”.
Diệp Thiếu Dương khoát tay, nói: “Vật kia không có ở trên người cô, tôi cũng không đoán ra nó là cái gì, chỉ có thể thông qua âm khí nồng đậm để đoán rằng nó rất lợi hại.”
Tiểu Tạ sững sờ nói: “Vậy vì sao nó đột ngột rời khỏi người tôi?”
“Bởi vì cô đến cầu cứu tôi, nó sợ tôi, không phải vạn bất đắc dĩ, nó tuyệt đối không muốn đắc tội với tôi.”. Người sợ quỷ là bình thường, nhưng đối mặt với một Thiên Sư Mao Sơn, bất kể là quỷ dương gian hay là âm phủ, thấy hắn đều lẩn tránh rất xa, tuyệt không có con nào dám tới gần hắn, kể cả quỷ khấu cũng tuyệt đối không muốn đắc tội hắn.
Cho nên Diệp Thiếu Dương chỉ biểu đạt một sự thật, hắn cảm thấy không có gì, nhưng lời này lọt vào trong lỗ tai Tiểu Tạ làm cô giật mình không thôi, cảm giác cuối cùng mình đã gặp được tuyệt thế cao nhân, lập tức khẩn cầu nói: “Thỉnh Đại pháp sư nhất định phải cứu tôi!
“Tôi đã lấy tiền chắc chắn sẽ làm!”. Diệp Thiếu Dương nhìn nàng: “Bất quá tôi cũng rất tò mò, một người bình thường như cô làm thế nào lại đắc tội với một vật hung tà như vậy?”
Diệp Thiếu Dương mở cửa đẩy tên nam nhân kia ra ngoài, quay đầu lại thì thấy Tiểu Mã đang trợn mắt há mồm nhìn mình.
"Tiểu Diệp tử, vì sao cậu biết sếp y là nữ?"
Diệp Thiếu Dương cười cười: "Bả vai của y bị quỷ nắm, trên người đọng lại một tia quỷ khí, như vậy không thể nào cả y và chủ của y đều đụng phải quỷ một cách trùng hợp như vậy, cho nên từ đó có thể suy luận được là chỉ có chủ nhân của y gặp phải quỷ, còn y là vì hay ở chung với chủ nhân cho nên cũng bị quỷ khí quấy nhiễu."
Tiểu Mã nghiêng đầu một chút, nói: "Nhưng tôi không hiểu, chuyện đó thì có liên quan gì đến chuyện sếp y là nữ?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Hãy nghe tôi nói hết, loại quỷ khí trên người y rất đặc biệt, tôi vừa ngửi mùi liền nhận ra đó là quỷ khí của Thực Mộng Quỷ. Thực Mộng Quỷ lại là giống đực, không thích dương khí, chỉ thích thu mộng của các cô gái, cho nên tôi đoán chủ của y nhất định là nữ giới. Người bị Thực Mộng Quỷ để mắt tới, đặc điểm dễ nhận biết nhất là hay gặp ác mộng."
P/s: các em gái mới lớn trong group MSTQN đọc chùa truyện không like coi chừng bị Thực Mộng Quỷ ghé nhà
Tiểu Mã gãi đầu một cái, nói: "Là... mộng tinh sao ?" =]]]]]]
Diệp Thiếu Dương trừng mắt liếc cậu: "Nói nhảm gì thế, Thực Mộng Quỷ thường xây dựng các cảnh kỳ quái trong mơ để lợi dụng các bà các cô, hù dọa các cô đổ mồ hôi, khi các cô ra mồ hôi, nó sẽ hấp thu âm linh trong mồ hôi để tu luyện."
"Móa, khẩu vị thật nặng a!”. Tiểu Mã lau mồ hôi trên trán, nhíu mày: "Nói như vậy, Thực Mộng Quỷ cũng có năng lực tương tự với Tần Phong?"
Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng: "Chấp nó 2 tay 2 chân luôn đấy, tu vi và năng lực ảo cảnh của Tần Phong đã dễ dàng giết chết một đạo sĩ ở trong mộng rồi, cho dù có là Chân nhân đi chăng nữa nhưng muốn chạy trốn ra khỏi cảnh mộng của hắn cũng thật sự không dễ dàng gì. Còn về Thực Mộng Quỷ, bất chấp nó tiến hóa đến hình dáng nguy hiểm nào trong mộng, dưới tay một Chân nhân, đảm bảo nó không qua nổi ba chiêu."
"Chân nhân... Lợi hại như vậy ư?". Tiểu Mã mặt ngu hỏi.
"Cứ cho là vậy đi, bởi vì số lượng Chân nhân trong toàn bộ đạo gia cộng lại cũng không quá hai mươi.". Diệp Thiếu Dương ngạo nghễ đáp.
Tiểu Mã chậm rãi gật đầu, không dám hỏi nữa, trước đây cậu chỉ biết sơ lược về khái niệm thực lực của đạo sĩ thôi, cậu cũng biết là Diệp Thiếu Dương rất mạnh, nhưng sau khi biết số lượng Chân nhân trong toàn bộ Đạo gia và so sánh với số lượng Thiên sư thì hoàn toàn đối lập: Toàn bộ đạo gia ngày nay mới chỉ có không đến hai mươi Chân nhân, mà Thiên sư tối đa cũng chỉ có ba đến năm người.
Tiểu Mã lần đầu tiên cảm thấy Diệp Thiếu Dương trâu bò vãi luyện.
Đột nhiên, Tiểu Mã nghĩ đến cái gì đó, hai mắt sáng lên, nói rằng: "Tiểu Diệp tử, nếu cậu coi Thực Mộng Quỷ như rau ngoài chợ vậy thì sao không nhận ‘đơn hàng’ này đi, cậu cũng đâu có tốn nhiều thời gian đâu, lại còn kiếm được tận mười vạn a."
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Cậu đừng nghĩ đơn giản như vậy, trên người bà thím kia khẳng định không chỉ có một con Thực Mộng Quỷ nếu không phải bà ấy giàu có, tôi chắc bà ấy sẽ không bấn tới mức không tìm nổi pháp sư diệt quỷ mà phải đến cầu cạnh tôi!”.
Tiểu Mã vừa nghe thấy thế liền ngây ngẩn cả người: “Thế… cậu có tới xem không?"
"Đừng gấp, bọn họ chắc chắn sẽ quay lại tìm tôi.". Diệp Thiếu Dương dự liệu trong lòng.
Hai người không nói chuyện này nữa, Diệp Thiếu Dương kể đơn giản quá trình bắt sống Hà Cơ cho Tiểu Mã nghe, sau đó lấy Thiên Sư Bài từ trong túi ra ngắm một chút. Từ lúc hắn kết thúc trận chiến cho đến nay, hắn vẫn chưa có cơ hội quan sát tỉ mỉ nó lần nào, lập tức nhẹ nhàng dùng tay xoa lên chiếc lá cây màu vàng kim trên khối Thiên Sư Bài, lẩm bẩm nói: "Hình này rốt cuộc là có ý nghĩa gì?"
Tiểu Mã nói: "Có manh mối gì để tìm hiểu không?"
Những lời này như đang nhắc nhở Diệp Thiếu Dương, hắn trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: "Thiên Sư Bài là vật tượng trưng cho thân phận của Thiên Sư, có rất nhiều Thiên sư đã khắc lên bài vị của mình một số ký hiệu nào đó như là huy chương gia tộc , biểu tượng của dòng họ hay là chữ viết tắt của...". Bỗng nhiên hắn ngẩn ra, vuốt ve ký hiệu lá cây trên khối Thiên Sư Bài, nói rằng: "Chẳng lẽ đây là ký hiệu của dòng họ chủ nhân?"
Tiểu Mã cũng ngẩn ra: "Đây là một chiếc lá, vậy vị chủ nhân này nếu không phải họ Phong thì cũng là họ Diệp, hử... họ Diệp?"
Tiểu Mã mở to hai mắt nhìn Diệp Thiếu Dương: "Tiểu Diệp tử, đừng nói người này trùng họ với cậu nhé?"
Diệp Thiếu Dương cũng bất giác giật mình, gãi gãi đầu, nói: "Tôi nào biết!"
Tiểu Mã thông minh đột xuất, lập tức đưa ra một ý kiến: "Đơn giản thôi, cậu nhớ lại đi, các Thiên sư đời trước của Đạo Môn có người nào họ Diệp, họ Dạ (đồng âm với Diệp), họ Phong hoặc họ Phùng (đồng âm với Phong) hay không..."
Diệp Thiếu Dương lập tức khoát tay, nói: "Nếu như họ Phùng thì trực tiếp vẽ hai con ngựa lên đó là được, mắc mớ gì phải vẽ lá cây. Còn họ Dạ cũng không được, không giống lắm, cho nên dựa theo phát âm thì khả năng lớn nhất chính là họ Diệp của tôi..."
"Cậu suy nghĩ một chút đi, trong lịch sử Diệp gia của cậu có người nào đã từng làm Thiên sư không?"
"Có, Diệp Pháp Thiện!". Diệp Thiếu Dương lập tức nói ra tên người đầu tiên hắn nghĩ đến.
"Người đó ở triều đại nào?". Tiểu Mã buồn bực hỏi.
Diệp Thiếu Dương không trả lời, vỗ gáy một cái, nói: "Tôi bị cậu làm cho hồ đồ mất rồi, đoán tới đoán lui mà không chuẩn gì hết, chi bằng để tôi tự mình vào đó xem có manh mối gì không!"
Tiểu Mã nhìn tấm bảng gỗ trong tay hắn, thắc mắc: "Đi vào kiểu gì?"
"Dĩ nhiên không phải là chui đầu vào rồi, muốn đi vào Thiên Sư Bài phải khai mở Thiên Nhãn Thông, đặt thần niệm của mình vào đó thì mới được. Cậu đừng hỏi nữa, đứng đây chờ tôi vào đó xem sao, chút nữa ra sẽ kể cho cậu biết!”.
Nói xong hắn cầm lấy tấm bảng gỗ giơ lên ngang mặt, từ từ khai mở Thiên Nhãn Thông. Thiên Sư Bài lập tức phóng ra một luồng ánh sáng nhu hòa bao quanh hắn, chỉ chốc lát sau, Diệp Thiếu Dương liền cảm thụ được một lực hút rất mạnh như đang hút xoáy thần niệm của mình vào trong Thiên Sư Bài, xuyên qua một vùng hư không, mãi một lúc sau mới ngừng lại, Diệp Thiếu Dương trợn mắt nhìn, phát hiện ra mình đã tới một thế giới lạ lẫm:
Đêm tối, trăng sáng sao thưa tựa như thế giới ngoài đời thực, Diệp Thiếu Dương nhìn trái nhìn phải, phát hiện ra mình đang đứng trên một bãi cỏ bằng phẳng, phía trước cách đó không xa có một ngọn núi nhỏ, trên núi hình như còn có một tòa nhà, ba hướng còn lại đều tối đen như mực, không nhìn thấy gì.
Diệp Thiếu Dương luôn luôn có một thói quen: Muốn ăn gì phải để lại sau cùng, muốn xem gì cũng phải để lại sau cùng.
Cho nên dù hắn biết rõ trên núi có một thứ gì đó nhưng vẫn cố chấp đi ngược về phía sau, đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng "Ái úi", tâm trạng hắn chợt trầm xuống: Ở đây có người?
Cúi đầu quan sát, một thân ảnh mập mạp đang từ dưới đất chậm rãi đứng lên, nhìn thấy hắn, Diệp Thiếu Dương lập tức sợ ngây người, đó là, đó là... Tiểu Mã!
Cậu ta vào bằng cách nào?!
Tiểu Mã vừa nhìn thấy hắn cũng thất kinh: "Ối, tiểu Diệp tử, đây là chỗ nào?"
Diệp Thiếu Dương tiến lên nắm lấy cổ áo cậu, chất vấn: "Cậu vào đây bằng cách nào?"
"Tôi... Không biết nữa!". Tiểu Mã ngây thơ vô số tội đáp: "Tôi thấy cái bảng gỗ kia hiện lên một đạo ánh sáng hút tôi vào bên trong, sau đó ngã một trận khốn khổ khốn nạn rồi mới thấy mình đang… ở đây. Tiểu Diệp tử, đây rốt cuộc là đâu vậy, trời trời, không phải lúc nãy cậu nói chỉ có Thiên sư mới vào được đây sao?"
Thấy Diệp Thiếu Dương ngỡ ngàng gật đầu, Tiểu Mã càng thêm hoảng hốt, nhìn hắn, lẩm bẩm nói: "Vậy tại sao tôi lại vào được đây?
Chương 207 - Thành thần rồi???
Tiểu Mã suy nghĩ một chút, hỏi: "Tiểu Diệp tử, có phải tại cậu vào được cho nên kéo cả tôi vào cùng hay không?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Không đâu, tôi mở Thiên Nhãn Thông mới vào được đấy, nếu có thể kéo người khác vào cùng thì tôi giỏi quá rồi. Mà cậu có thể vào được đây thì chỉ có một khả năng… Cậu có cơ duyên nào đó với chỗ này!"
"Cơ duyên gì?".
"Ai mà biết!". Hai người đều trầm mặc một hồi, Diệp Thiếu Dương nói: "Đừng để ý, dù gì cậu cũng đã vào đây rồi, đi theo tôi!"
Nói xong, hắn dựa theo kế hoạch lúc trước mà đi về hướng ngược lại ngọn núi. Tiểu Mã lập tức chạy theo, nói rằng: "Tiểu Diệp tử, không gian này… lớn như vậy, làm sao có thể tồn tại trong một khối Thiên Sư Bài?".
"Tất cả là do chủ nhân của Thiên Sư Bài dùng thần thức để tạo nên không gian tinh thần, tuy nhiên chỉ là hư ảo.".
"Cái này... Vì sao chúng ta có thể đi trong không gian hư ảo?". Tiểu Mã dậm chân: "Cậu xem mặt đất và những thứ khác ở đây đi, vì sao tôi lại cảm thấy giống như đang ở thế giới thực?".
"Cậu khờ hay là ngu thật vậy?". Diệp Thiếu Dương bị cậu hỏi đến mức phiền phức, tiến về phía cậu nói: "Thân thể của cậu đang ở bên ngoài, chỉ có thần thức – còn gọi là linh hồn tiến vào được đây, chính cậu ở đây cũng là hư ảo, giống như đang nằm mơ thôi, có hiểu chưa?".
"Ặc...". Tiểu Mã gãi đầu một cái: "Phải mà lúc đầu nói như vậy thì tôi đã hiểu rồi!”.
Diệp Thiếu Dương cảm thấy buồn bực, tại năng lực hiểu biết của cậu có giới hạn thì có, còn trách tôi không giải thích rõ?
Tiểu Mã: "Vậy còn cái…”.
Diệp Thiếu Dương lập tức nắm lấy cổ áo cậu, cả giận nói: "Sao cậu thắc mắc nhiều quá vậy, cậu là Đường Tăng hả, cậu có nghĩ đến cảm nhận của tôi không? Từ giờ trở đi, cấm cậu hỏi bất cứ vấn đề gì nữa!".
Tiểu Mã nhìn chằm chằm vào hắn, kinh ngạc một lúc, sau đó mới lúng túng cười nói: “Rồi rồi, tôi sẽ không hỏi bất cứ vấn đề gì nữa, tôi chỉ đi theo cậu thôi, được chưa. Aizzz, bây giờ chúng ta đi đâu?".
Diệp Thiếu Dương sa mạc lời.
Cả hai đi về phía trước không đến 100m thì đã đến cuối đường, phía trước xuất hiện một mặt nước vô tận. Diệp Thiếu Dương đứng bên bờ, đưa mắt quan sát, nói: "Đây là Vô Căn Hải, là không gian tu sĩ dùng để khung định tinh thần, vô cùng vô tận, cũng có thể nói là hoàn toàn không tồn tại". Nói xong hắn đi dọc theo bờ nước, Tiểu Mã theo sát phía sau.
Đi chừng mười phút đồng hồ, cả hai đã vòng qua được bên kia núi, dọc theo đường đi không thấy gì hết, Diệp Thiếu Dương thầm nghĩ, xem ra không gian này được tạo ra để phô bày ngọn núi phía trước, vì vậy liền dẫn Tiểu Mã đi tới đó. Hắn đánh giá kích thước của không gian một chút, trong lòng rung động không ngớt: Có thể dùng thần thức xây dựng ra một cái không gian lớn như vậy, có thể thấy pháp lực của vị Thiên sư kia cao cường đến mức nào.
Ở chính diện ngọn núi có một thềm đá cổ xưa thông đến trên núi.
Tiểu Mã không khỏi cảm thán: "Trí tưởng tượng của vị thiên sư ấy thật phong phú. Cậu xem hình dáng của thềm đá này đi, phía trên có rêu xanh, hai bên còn có trúc xanh và hàng thông, giống y như thật.".
Diệp Thiếu Dương lắc đầu nói: "Đây không phải là tưởng tượng ra mà là một thế giới chân thực tồn tại trong trí nhớ của ông ấy, khắc sâu vào thần thức, sau đó tái hiện lại hình ảnh mà thôi, tựa như bảo cậu nhớ lại hình ảnh của nhà cậu, cậu chắc chắn cũng không tốn chút công sức.".
Tiểu Mã khiếp sợ nhìn bốn phía, nói rằng: "Ý cậu là ở thế giới thực cũng có một chỗ giống như vậy, đó là chỗ nào?"
Bởi vì Tiểu Mã nãy giờ không hé răng cho nên Diệp Thiếu Dương cũng đã quên mất không cho cậu hỏi, bèn trả lời: "Tôi nào biết, tôi chưa từng tới đây!".
Ngọn núi không cao, hai người bước khoảng chừng mười bậc thềm thì đã lên đến đỉnh núi. Trên đỉnh núi có một ngôi nhà kiến trúc cổ kính, mái vòm cong cong, cánh cổng dựng đứng như cổng chùa, phía trên cao có viết ba chữ Triện đã hoen màu. Diệp Thiếu Dương từ nhỏ đã xem tất cả các sách cổ trên Mao Sơn cho nên rất quen thuộc với chữ Triện, vì vậy liền cất tiếng đọc: “Thanh Thiên Quan!". (1)
(1)Quan: đạo quán – xem chú thích bên dưới.
Phía sau này là một đạo quán (2)! Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh đại ngộ, Thanh Thiên Quan này rất có thể chính là nơi vị Thiên sư lúc sinh tiền đã tu luyện.
(2) Đạo quán: miếu đạo sĩ, điện thờ của đạo sĩ.
"Tiểu Diệp tử, cậu qua đây xem!". Diệp Thiếu Dương nhìn theo ngón tay của Tiểu Mã thì thấy một khối đá Thái Hồ (3) cao ngất ở một bên đường núi, mặt trước khối đá đã được mài bằng phẳng, mặt trên có khắc bốn chữ: "Thanh Thiên Vô Giới".
(3) Đá Thái Hồ: một loại đá ở Thái Hồ tỉnh Giang Tô, Trung Quốc, thường dùng làm hòn non bộ.
Đây là ý gì?
Diệp Thiếu Dương hồi tưởng lại một lần các điển tịch Đạo gia, cho tới bây giờ hắn chưa từng nghe nói đến từ ngữ tương tự như vậy, bèn gọi Tiểu Mã cùng hắn đi vào đạo quán.
Đạo quán này không khác gì những đạo quán khác, diện tích rất nhỏ, chỉ có hai cái sân, trong đó có một cái dẫn đến chánh đường. Hai bên là hai pho tượng pháp thần oai phong đứng thẳng, tay cầm Lang Nha Bổng (4) và Câu Liêm Thương (5), diện mục dữ tợn uy nghiêm.
(4) Lang Nha Bổng: một loại vũ khí trứ danh của Tích Lịch Hỏa – Tần Minh (Thủy Hử). Đây là loại vũ khí cán dài như giáo, phần đuôi vót nhọn, phần ngọn bịt sắt với hàng trăm chiếc răng nhọn như răng sói. Cái tên Lang Nha Bổng (gậy răng sói) cũng từ đó mà ra.
(5) Câu Liêm Thương: Câu Liêm Thương là biến thể của Kích và Kích chính là biến thể của Câu xoay ngược. Đến thời Tống, Câu Liêm Thương được phát triển cực thịnh và thuộc hệ Thương; Từ Ninh chính là chiến tướng trong truyện Thuỷ Hử sử dựng Câu Liêm Thương.
Diệp Thiếu Dương trực tiếp bước qua sân đi tới đại điện, hắn nhìn thấy bài trí bên trong cũng tương tự như mọi đạo quán thông thường, thờ phụng Tam Thanh, chỉ là hai bên trái phải có hai pho tượng thần đặt ở vị trí thấp hơn một chút. Diệp Thiếu Dương vốn tưởng rằng đó là Trương Đạo Lăng (6) hay là Lữ Động Tân (7), kết quả đi tới vừa nhìn thì thấy có vài phần quen thuộc, tuy nhiên không phải là nhị vị Thiên sư Trương Đạo Lăng hay Lữ Động Tân.
(6) Trương Đạo Lăng: Còn gọi là Trương Lăng, tự là Phụ Hán, được xem là người đã sáng lập ra giáo phái Ngũ Đấu Mễ Đạo trong Đạo giáo Trung Quốc. Trương Lăng xuất thân là một đại nho. Thuở nhỏ ông đã tinh nghiên Đạo Đức Kinh, thiên văn, địa lý, Hà Đồ, Lạc Thư, thông đạt Ngũ Kinh. Đời Hán Thuận Đế (126-144), Trương Lăng vào Ba Thục, tu đạo ở núi Hạc Minh Sơn (cũng gọi Cốc Minh Sơn), tự xưng được Thái Thượng Lão Quân truyền đạo Chính Nhất Minh Uy, nên xưng là Tam Thiên Pháp Sư Chính Nhất Chân Nhân; còn nói Lão Quân phong ông làm Thiên Sư, nên đạo này cũng gọi là Thiên Sư Đạo.
(7) Lữ Động Tân: Còn gọi là Lã Động Tân, họ Lữ tên Nham, đạo hiệu Thuần Dương, là một nhân vật lịch sử và là một vị thần trong số Bát Tiên, được tôn kính trong lịch sử văn hóa Trung Hoa. Ông đã từng tu đạo trong núi Chung Nam, sau phiêu bạt giang hồ.Trong dân gian lưu truyền rất nhiều câu chuyện về ông như “chém thuồng luồng ở Giang Hoài”, “chơi hạc Nhạc Dương”. Bởi vì ông là đạo sĩ cho nên các đệ tử giáo đều xưng ông là “Lữ tổ”. Ông là một trong những sư tổ của phái Toàn Chân.
Diệp Thiếu Dương lập tức giật mình nói: "Không đúng, ngoại trừ nhị vị Trương Đạo Lăng và Lữ Động Tân ra, còn có ai có tư cách đứng dưới Tam Thanh? Người này dường như là đã gặp ở đâu rồi…”.
Tiểu Mã cũng đi tới nhìn thoáng qua pho tượng, nhíu mày, vuốt cằm nói rằng: "Hình như là đã gặp ở đâu rồi...". Đột nhiên cậu run lẩy bẩy, nhìn tượng thần, lại nhìn Diệp Thiếu Dương, kinh ngạc nói: "Tiểu Diệp tử, tượng thần này, chính là… chính là… cậu đó!”.
Diệp Thiếu Dương hoá đá tại chỗ, lại nhìn pho tượng một lần nữa. Không sai, đích xác giống mình đến mấy phần, trước không nhận ra được là vì bản năng nhận thức của mình có chút mù mờ. Hắn căn bản không nghĩ rằng khuôn mặt mình lại giống pho tượng đến như vậy, hơn nữa tượng đá và người thật luôn luôn có có chút chênh lệch, vì vậy phản ứng đầu tiên của hắn là trông có vẻ quen thuộc thôi, không nghĩ đến đó là mình.
"Tiểu Diệp tử, cậu thành thần hồi nào vậy?". Tiểu Mã thì thào hỏi.
Diệp Thiếu Dương lập tức trừng mắt liếc cậu một cái, nghiêm nghị nói rằng: "Mấy chuyện này không thể nói lung tung!".
Hắn đi về phía trước mấy bước nhìn chằm chằm vào pho tượng để xem giống mình đến mức nào, sau đó mới từ từ phát hiện ra một số điểm khác biệt, ví dụ như lông mi không dài, mũi không cao như mình… Ừm, so với pho tượng kia, quả thật mình đẹp trai hơn một chút.
Diệp Thiếu Dương nói cho Tiểu Mã nghe phát hiện của mình, hai người cùng nhau quan sát, cuối cùng xác định người này không phải là Diệp Thiếu Dương, thế nhưng dung mạo cũng phải giống nhau đến 60%.
"Người được tạc này tuyệt đối có liên quan đến cậu, à không, đúng hơn là tổ tiên của cậu?".
Diệp Thiếu Dương chống cằm quan sát, trong lòng cũng cảm thấy kỳ lạ không thôi.
Lại nói tiếp, Đạo giáo là một trong những tôn giáo truyền thống của nước Hoa, người cổ đại theo tín ngưỡng Đạo giáo cũng không phải là ít. Một dòng họ mấy ngàn năm mới có mấy người đạo sĩ, thậm chí là mấy Thiên sư cũng không có gì lạ. Thế nhưng... vị tổ tiên trước mặt mình, vì sao lại giống mình đến như vậy?
Chương 208 - THIÊN THƯ VÀO TAY
Diệp Thiếu Dương nghĩ đây đâu phải là phim truyện, cả cha và con trai đều cùng một người sắm vai, hơn nữa nhìn y phục của pho tượng thì là đạo bào thời xưa, không biết là người của bao nhiêu năm trước rồi, chẳng lẽ mình quay về thời cổ rồi hay sao?
Diệp Thiếu Dương nhìn trái nhìn phải xem còn có thêm đồ vật gì để xác minh thân phận của vị Thiên sư này hay không, bỗng nhiên hắn nhìn thấy trên xà nhà gần cổng có treo một tấm bảng mà mặt trên bảng có viết một số chữ Thảo, cho nênnhận ra cũng khá dễ dàng.
Thanh Thiên Vô Nhân Khứ, Vô Cực Hữu Nhân Hành. (1)
(1) Cõi trời xanh không thấy ai đến, cõi vô cực lại có người đi.
Hai chữ Vô cực này làm Diệp Thiếu Dương run lên, chẳng lẽ lại là… Vô cực quỷ vực? Vị Thiên sư đó chẳng lẽ đã đi đến Vô cực quỷ vực rồi hay sao? Trong giây lát, hắn nhớ tới lời Hà Cơ đã từng nói, thời điểm vị Thiên sư kia đi ngang qua bờ sông đã ném khối Thiên Sư Bài này xuống sông. Chẳng lẽ bức tượng là do chính ông tạo dựng nên trong không gian ảo cảnh?
Mà lá cây lại là biểu tượng đại diện cho danh xưng của ông, chứng tỏ ông thật sự là họ Diệp. Chẳng lẽ ông chính là Diệp Pháp Thiện - Diệp Thiên sư nổi danh khắp thiên hạ? Ông là… tổ tiên của mình?
Diệp Thiếu Dương nhất thời suy nghĩ, hắn vốn sinh ra ở nông thôn, lớn lên ở vùng núi, thoáng cái đã có một vị tổ tiên trâu bò như vậy, tự dưng cảm thấy “có máu mặt” hơn hẳn. mặc dù không phải là đại gia nhà giàu nhưng cũng là một người lừng danh, hơn nữa chính bản thân hắn cũng là Thiên sư...
Đương nhiên những thứ ở đây còn phải đợi tìm chứng cứ xác thực.
Tiểu Diệp tử, cậu xem ông ấy cầm cái gì trong tay kìa? .
Tiểu Mã đánh thức hắn, Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhìn thấy trong tay trái tượng thần có cầm một quyển sách. Trong lòng hắn khẽ động, lập tức đi tới trước mặt nhìn, kích động phát hiện, đây chính là... một quyển kỳ thư.
Trang giấy vô cùng cũ kỹ, chỉ có vẻn vẹn vài tờ, tựa hồ động một cái sẽ lập tức hóa thành bột vụn. Diệp Thiếu Dương bắt đầu nghiên cứu làm thế nào mới có thể lấy quyển sách từ trên tay tượng thần xuống.
Hắn ngồi xuống quan sát một hồi thì phát hiện ra trên ngón tay cái của tượng thần có một đồ hình thái cực, hai mắt gồ lên, tựa hồ là cơ quan nào đó, vì vậy không nhịn được giơ ngón tay cái lên ấn vào đó một cái, sau đó lập tức cảm thấy ngón tay mình như bị hai mắt thái cực đâm vào, chảy máu.
Tiếp đó, hắn cảm thấy có một tia huyết khí từ trong cơ thể mình tuôn ra rồi bị hút vào tay của tượng thần. Loại cảm giác này vô cùng thần kỳ, khiến Diệp Thiếu Dương lập tức liên tưởng đến chuyện mình đã mở ra một ổ khóa nào đó mà máu của mình chính là mật mã...
Bốn phía tràn ngập một cỗ năng lượng thần bí.
Diệp Thiếu Dương lập tức nhìn thấy cuốn sách trên tay thần tượng mở ra, lập tức tiến đến, thận trọng nâng cuốn sách lên nhìn. Quyển sách này tổng cộng chỉ có hơn mười trang, không kịp nhìn kỹ, Diệp Thiếu Dương liền lợi dụng niệm lực của Thiên Nhãn Thông, vừa lật cuốn sách vừa cố gắng ghi nhớ trong đầu.
Rất nhanh, hắn phát hiện ra cuốn sách trên tay dường như đang bị đốt cháy, nhanh chóng xoắn lại, từng chút biến mất, hắn vội vàng dùng tốc độ lật giở và ghi nhớ nhanh nhất trong lúc xem, vừa lật tới trang cuối cùng thì giấy đã mục đến mức khó có thể nhận rõ chữ viết. Diệp Thiếu Dương nhìn nhiều lần nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn nhớ kỹ thì sách đã hóa thành một đống bột vụn.
Sau đó, toàn bộ không gian đều trở nên vặn vẹo, trước mắt tối sầm. Diệp Thiếu Dương chỉ cảm thấy đất trời đảo lộn, tiếp theo cả thế giới hoàn toàn biến mất. Một lát sau, hắn cảm thấy có ánh đèn điện sáng lên.
Diệp Thiếu Dương mở mắt, phát hiện ra mình đã quay trở lại hiện thực, hít sâu một hơi, xoay người lại nhìn Tiểu Mã. Hắn liền nhìn thấy Tiểu Mã hú lên quái dị rồi ngồi bật dậy, kêu to: Đau quá a!
Diệp Thiếu Dương vội vàng hỏi: Đau ở đâu?
Đau toàn thân!. Tiểu Mã chớp mắt một cái, nói: Lúc cậu đang đọc sách thì tôi nhìn vào mắt tượng thần, có cảm giác giống như bị thôi miên vậy. Tiếp theo mắt ông ấy bắn ra một đạo bạch quang vào mắt tôi, tôi liền cảm giác giống như bị điện giật, giật một cái, lập tức tỉnh lại!”.
Bạch quang chiếu vào mắt, đó là gì?
Diệp Thiếu Dương cũng mơ hồ hồi tưởng lại thời gian đi vào Thiên Sư Bài lúc nãy, quả thật là... quái dị tới cực điểm.
Nghĩ đến Thiên Sư Bài, Diệp Thiếu Dương liền mở lòng bàn tay ra, Thiên Sư Bài vẫn còn nằm trong tay. Hắn bất chấp tiêu hao pháp lực, khai mở Thiên Nhãn Thông một lần nữa, cố gắng tiến vào bên trong Thiên Sư Bài. Kết quả... Hắn chỉ nhìn thấy một khoảng không mờ mịt, không còn thấy thứ gì nữa, vì vậy bất đắc dĩ lui ra ngoài.
“Không có gì? Vì sao chỉ có thể vào không gian dùng thần thức sáng tạo nên này đúng một lần duy nhất?”. Diệp Thiếu Dương tự lẩm bẩm.
Tiểu Mã suy nghĩ một chút, nói: Tôi cảm giác được là do cậu đọc quyển sách kia nên đã mở ra cấm chế của không gian, cho nên nó mới biến mất.
Diệp Thiếu Dương giật mình nhìn cậu, nói: Sao vậu vừa mới bị bạch quang chiếu một cái mà chỉ số IQ đã tăng lên nhiều như vậy?.
Tiểu Mã đảo mắt liếc hắn: Biến đê! Tiểu Mã ca luôn luôn cơ trí hơn người..
Diệp Thiếu Dương kết hợp lời nói Hà Cơ cùng với phát hiện của mình, suy luận một lúc cũng thấy giống với lời Tiểu Mã: Có thể vị Thiên sư kia bỏ lại Thiên Sư Bài là vì phải đi đến Vô Cực Quỷ Vực, lo lắng mình một đi không trở lại cho nên mới dùng một luồng thần niệm tạo ra một chỗ trên Thiên Sư Bài như vậy, mục đích là để cho ai tương lai đạt được Thiên Sư Bài sẽ nhìn thấy quyển sách kia...
Sau đó, không gian trong Thiên Sư Bài sẽ hoàn toàn sụp đổ, không để lại một chút dấu vết.
Chuỗi suy luận này rất hợp tình hợp lý, chỉ có một thứ mà Diệp Thiếu Dương nghĩ mãi không ra, lúc mình cùng tượng thần Đối chưởng (chạm tay vào nhau), hắn cảm giác được máu của mình bị hút vào trong tượng thần, sau đó vận hành một cơ chế nào đó mà hắn có cơ hội đọc được quyển sách kia.
Là bởi vì trong cơ thể của mình có máu Thiên sư, hay là vì mình có huyết mạch của Diệp gia?
Bất kể như thế nào đi chăng nữa, đây hết thảy đều là một sự trùng hợp, hoặc có thể nói là cơ duyên của hắn.
À phải rồi tiểu Diệp tử, vậy rốt cuộc là bên trong quyển sách viết cái gì?
p/s: 36 thế, 72 động tác tập thể dục a =))
Nhắc tới chuyện này, Diệp Thiếu Dương lập tức kích động, phun ra bốn chữ: Vân Cấp Thiên Thư.
Cái gì?. Tiểu Mã ngơ ngẩn, sau đó nhíu mày, không hiểu hỏi: Đó là thứ mà Kim Soái muốn lấy từ cậu có phải không?.
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: Vân Cấp Thiên Thư còn có tên khác là Độn Giáp Thiên Thư, tổng cộng có 3 quyển ghi chép về tất cả các pháp thuật và phù chú của đạo môn. Có người nói sách này là do Tam Thanh ban cho Trương Thiên sư, Trương Thiên sư lúc tu luyện lại thu rất nhiều đồ đệ, mọi người cùng nhau tu luyện, dần dà tạo thành quy mô, thành tổ tiên của Đạo giáo...
Tiểu Mã nghe thế chen vào một câu: Chính là bộ sách mà có thể khiến cho con người có phép phi thiên độn địa, hô phong hoán vũ mà lão Quách đã từng nhắc tới. Cùi bắp cũng có thể tàng hình xem trộm gái tắm?”
Diệp Thiếu Dương cười cười: Đó là nói bậy bạ, Độn Giáp Thiên Thư chia làm 3 quyển theo thứ tự là đạo thuật, phù chú, trận pháp, sau lại được gộp thành một quyển, được phân ra dành cho ngoại môn cùng nội môn. Những pháp thuật vô cùng cường đại chỉ có thể truyền thụ cho rất ít người, cho nên định thành pháp thuật nội môn. Có người nói Độn Giáp Thiên Thư truyền lại các đời sau đều không trọn vẹn, nhất là sau đời một vị sư tổ Mao Sơn tên là Diệp Pháp Thiện...
Nói đến đây, Diệp Thiếu Dương lắc đầu cười khổ, hắn hiện giờ cũng cảm thấy lòng mình dao động, hoài nghi có phải vị Diệp Thiên sư này là tổ tiên của mình hay không?
Chương 209 - Mặt quỷ trên vai
"Diệp Pháp Thiện tình cờ tìm được một số trang Thiên Thư thất truyền mà trên đó có ghi lại rất nhiều pháp thuật thâm sâu, sau đó truyền cho đệ tử tu luyện, uy lực vô hạn, cho nên Mao Sơn trở thành một trong những đạo môn đứng đầu, mà tôi vừa nãy đã lấy được…". Diệp Thiếu Dương có chút kích động nói: "Một phần trong cuốn Độn Giáp Thiên Thư đã thất truyền!".
Tiểu Mã ngơ ngẩn tại chỗ: "Mẹ kiếp, thật trâu bò a! Nhưng... làm sao cậu có thể xác định đó là Thiên Thư?".
Diệp Thiếu Dương nói: "Còn nhớ rõ lời tôi nói chứ? Bùa chú Đạo gia tổng cộng có bốn màu vàng, xanh, đỏ, tím. Bùa màu tím có linh lực mạnh nhất, thường dành cho Thiên sư sử dụng. Mà kỳ thật người ta tương truyền trong quyển Độn Giáp Thiên Thư còn có ghi lại một loại bùa nữa màu ám kim bên cạnh bốn loại bùa lúc trước, hợp lại thành năm loại bùa, mỗi loại đại biểu cho một thuộc tính trong ngũ hành, như vậy ngũ hành mới có thể đầy đủ. Đáng tiếc cho tới bây giờ vẫn không ai biết làm thế nào mới có thể vẽ được ám kim phù.".
p/s: màu ám kim gần giống như màu trên Iphone 6 vàng gold nhưng nhạt hơn một chút.
Tiểu Mã lúc này mới phản ứng lại, nói rằng: "Vậy vừa nãy trong sách đã dạy cậu cách vẽ ám kim phù?"
"Thông minh lắm!". Diệp Thiếu Dương hít một hơi thật sâu, kềm chế tâm tình kích động,: "Cho nên, mười trang sách này nhất định là những trang Độn Giáp Thiên Thư đã thất truyền từ lâu!"
Tiểu Mã trừng to mắt nhìn hắn, vui thay cho hắn, cười rộ lên, nói rằng: "Tiểu Diệp tử, hôm nay cậu có thêm thiên thư, có phải càng trâu bò hơn rồi không?".
Diệp Thiếu Dương cười cười, nói rằng: "Vẽ thần phù xem thử trước đã!". Lập tức gọi điện thoại cho lão Quách, cũng không nhiều lời, trực tiếp hỏi y có bột vàng, bột bạc và nitrored (1) hay không.
(1) Nitrored: một hóa chất có màu đỏ, tím, công thức hóa học là C16H10N4Na2O9S2.
"Có!". Lão Quách giật mình nói: "Tối rồi, đệ muốn những thứ đó làm gì?".
"Đương nhiên có việc, bây giờ huynh mang mỗi thứ một chút đến cho đệ nhé, đến rồi nói tiếp!". Diệp Thiếu Dương nóng lòng muốn thí nghiệm ngay lập tức.
Không đầy nửa tiếng sau, lão Quách đã chạy tới, y là huynh đệ thân thiết cho nên Diệp Thiếu Dương cũng không muốn gạt y, vì vậy Diệp Thiếu Dương liền kể hết chuyện đã trải qua trong Thiên Sư Bài cho y nghe. Lão Quách nghe xong thì ngồi trên ghế sa lon không khép nổi miệng.
Là một đệ tử ngoại môn Mao sơn, y cũng biết Độn Giáp Thiên Thư trân quý đến độ nào, mà những trang thiên thư thất truyền đã lâu, ám kim thần phù... Lão Quách chợt đứng phắt dậy, cầm lấy tay của Diệp Thiếu Dương, kích động nói: "Mau thử đi!" .
Y lập tức lấy ra bột vàng, bột bạc và một cái mâm thiếc giao cho Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương đổ hai loại bột theo tỉ lệ vào trong mâm, pha thêm một ít nitrored rồi điều phối hỗn hợp.
"Cái đỏ đỏ này là gì thế?". Tiểu Mã hỏi.
"Nitrored, một loại quặng Kali - nitrát.". Lão Quách trả lời: "Có tác dụng tương tự như chu sa nhưng đắt hơn chu sa nhiều, có thể còn đắt hơn vàng, chỉ dùng trong những trường hợp đặc biệt." .
Phương pháp điều phối ám kim thần phù trong thư tịch Mao Sơn cũng có ghi lại, chỉ tiếc là thiếu cách vẽ thần phù, cho nên trước đây cũng có không ít Thiên sư đã từng vẽ thử nhưng đều thất bại.
"Tiểu sư đệ, đệ sẽ sáng tạo nên lịch sử…”. Lão Quách thấy pháp dược được điều chế xong, hết sức kích động nói.
Diệp Thiếu Dương ngược lại rất tỉnh táo, lấy ra một lá bùa tím mình thường dùng đặt lên bàn, dùng một cây bút vẽ phù chấm lên mâm pháp dược, nhắm mắt lại, hồi tưởng lại những cách vẽ thần phù mình đã đọc được trên Thiên Thư, mà trong Thiên Thư lại có mười mấy loại thần phù.
Diệp Thiếu Dương cảm thấy có chút phức tạp, lo lắng cho dù mình có vẽ xong cũng khó mà thi triển được, vì vậy chọn một cách đơn giản nhất để vẽ lên bùa.
"Tiểu sư đệ, đây là bùa gì?". Lão Quách nhìn đường nét trên bùa, hỏi.
"Phần Thiên Phù, một cấp tiến hóa của Thiên Hỏa Phù."
Trong nháy mắt, hắn đã vẽ xong lá bùa, chỉ thấy từng đường nét màu ám kim trên lá bùa mơ hồ sắp sửa lưu động, lão Quách hai mắt phát sáng, lớn tiếng khen: "Ám kim thần phù quả nhiên khác biệt, tiểu sư đệ, mau cho chúng ta biết uy lực của nó!"
Diệp Thiếu Dương tay cầm lấy thần phù, vừa định thi triển, tự nhiên nghĩ đến một vấn đề: Không có chỗ thi triển!Phần Thiên Phù là một loại bùa có tính công kích, phải gặp tà khí mới có thể kích phát uy lực, nói đơn giản là phải dùng bùa đánh vào quỷ yêu hay tà linh mới có thể phát huy tác dụng, nhưng lúc này... Diệp Thiếu Dương liếc ngang liếc dọc, đi đâu tìm quỷ hoặc tà linh bây giờ?
Sau khi hắn biểu lộ ý kiến, lão Quách và Tiểu Mã cũng lập tức choáng váng. Tiểu Mã nhìn trái phải, gãi đầu nói: "Gần đây có quỷ không?".
"Làm gì có nhiều quỷ như vậy để cho chúng ta bắt.". Diệp Thiếu Dương cũng thấy khó khăn, bình thường muốn yên thì gặp quỷ, bây giờ muốn gặp quỷ thì lại không thấy con nào.
"Đi nghĩa trang hay bãi tha ma thử xem sao!”. Lão Quách nói
Diệp Thiếu Dương lập tức lắc đầu: "Không thể được, nếu như đệ thất bại thì không sao, nếu như thành công thì quỷ hồn sẽ không đỡ nổi uy lực của Phần Thiên Phù, chúng ta cũng không thể tùy tiện dùng trên người quỷ hồn.".
Lão Quách nghĩ cũng phải, nói rằng: "Vậy đi tìm xem có ác quỷ nào hay không!"
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút thì thấy cũng chỉ có cách này, dù sao hắn cũng muốn thử nghiệm uy lực của Phần Thiên Phù càng sớm càng tốt.
Vì vậy mọi người liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ra bên ngoài thử thời vận. Vừa mở cửa, hắn nhìn thấy có hai người một nam một nữ từ dưới lầu đi lên. Thấy Diệp Thiếu Dương, một người trong đó lập tức nói: "Diệp tiên sinh, chủ nhân của tôi tới tìm ngài!"
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, định thần nhìn lại thì nhận ra đó là người nam trung niên trước đây bị hắn đuổi đi. Hắn lập tức khoát tay áo, nói: "Tôi đang bận, đừng quấy rầy."
Hắn tùy tiện đảo mắt nhìn người nữ tử kia một cái, vẻ mặt đang ở trạng thái bực mình lập tức chuyển thành ngây dại.
Cô gái kia có vóc dáng cao ráo, thon thả, mặc trang phục màu đen, tóc xõa dài nhuộm vàng óng ánh, trên mặt đeo một cái khẩu trang lớn, chỉ để lộ ra hai hàng lông mày, mặc dù vành mắt đã đen do mất ngủ nhưng vẫn khiến cho người ta có cảm giác rất đẹp.
Diệp Thiếu Dương tin tưởng khuôn mặt phía dưới lớp khẩu trang cũng tương xứng với vóc dáng của nàng. Bất quá, thứ làm cho hắn kinh ngạc cũng không phải là dung mạo của nàng, mà là vật đang nằm trên bả vai phải…
Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm vào bả vai phải của nàng, khẽ nhếch miệng cười.
Diệp Thiếu Dương nhướng người sang một bên, nói: "Vào nhà trước rồi hãy nói.".
Chờ hai người đi vào nhà rồi, Tiểu Mã mới tiến lên thì thầm vào bên tai Diệp Thiếu Dương, buồn bực nói: "Sao cậu đổi thái độ lẹ vậy?"
"Có người đến giúp chúng ta rồi, đỡ phải đi ra ngoài tìm kiếm lệ quỷ, đương nhiên tôi phải bày tỏ lòng cảm tạ một chút!”.
Tiểu Mã kinh ngạc nhìn hắn, sau đó như chợt hiểu ra, nói: "Ý cậu là trên người nàng ta có quỷ?"
Diệp Thiếu Dương im lặng không lên tiếng, đi theo phía sau hai người vào phòng khách. Cô gái kia ngồi xuống ghế sa lon, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương từ trên xuống dưới, rất lễ phép nói: "Xin chào, ngài là Diệp Thiên sư có phải không? Tôi có nghe Tiểu Thang nói ngài có biện pháp thu phục... quỷ trên người tôi?"
Thanh âm của nàng rất êm tai, Diệp Thiếu Dương híp mắt, hỏi: "Xưng hô thế nào đây?".
Cô gái do dự một chút rồi nói: "Gọi tôi là Tiểu Tạ đi! Đây là phụ tá của tôi, Thang Hải, lúc đầu hắn không biết ngài là ai cho nên vô tình đắc tội, tôi thay mặt hắn xin lỗi ngài!".
Thang Hải lập tức cúi người xin lỗi Diệp Thiếu Dương, thái độ chân thành khẩn thiết.
Diệp Thiếu Dương đi tới trước mặt Tiểu Tạ, giơ 3 ngón tay ra, nói: "Muốn thu phục quỷ trên người cô, ba mươi vạn."
Tiểu Tạ mở to hai mắt nhìn hắn, nói: "Thứ cho tôi nói thẳng, ngài có biết thứ gì đang bám lấy tôi không?"
Diệp Thiếu Dương đưa tay vào thắt lưng lấy ra một cái Gương bát quái đặt trước mặt Tiểu Tạ, nói: "Cô tự nhìn đi!”.
Tiểu Tạ sửng sốt, kiểm tra ngũ quan mình một chút thì không thấy có chỗ nào khác thường, thế nhưng vừa định mở miệng hỏi thì ánh mắt nàng chợt đảo qua mặt gương, lập tức phát hiện ra trên bả vai mình có một cái mặt quỷ.
"Trời ạ!".
Chương 210 - Thực mộng quỷ
Tiểu Tạ vừa liếc mắt nhìn thì thấy thứ này gần giống như một con người, thế nhưng tướng mạo thì không có cách nào hình dung được sự quái dị, toàn thân nó xanh biếc, tựa hồ trên người chảy một lớp dịch nhờn nào đó. Tiểu Tạ thấy nó đang ngồi trên bả vai mình, hai tay ôm cổ mình, thè lưỡi ra liếm cổ của mình.
Đột nhiên, vật kia biết mình bị phát hiện, nó nhìn thoáng qua tấm gương, lập tức xoay người nhảy lên, muốn chạy.
Diệp Thiếu Dương đã sớm có chuẩn bị, giơ tay đánh một chưởng lên đỉnh đầu nó, vật kia hú lên một tiếng quái dị, trên người toát ra một luồng khói đen, lăn lộn trên mặt đất vài vòng rồi nằm rạp xuống đất, hung dữ nhìn Diệp Thiếu Dương.
Bị phá chân thân, không cần dùng gương bát quái, tất cả mọi người cũng đều có thể nhìn thấy nó. Tiểu Tạ sau khi phục hồi tinh thần lại thì thét lên một tiếng chói tai rồi lùi về phá cánh cửa. Thang Hải giang hai tay che trước người nàng, vẻ mặt cũng sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Tiểu Mã và lão Quách không hoảng sợ mà bắt đầu nghiên cứu nó từ đâu đến đây.
“Clgt?”. Tiểu Mã đứng bên cạnh Tiểu Tạ nhìn chằm chằm vào con quỷ xanh, trong giọng nói chỉ có hiếu kỳ, không có một chút sợ hãi.
“Thực Mộng Quỷ”. Lão Quách nói: “Là một loài quỷ âm sanh rất bình thường tại âm phủ, khi đến dương gian, nó thích hút mồ hôi của các cô gái để tu luyện. Ban đầu chỉ là hút mồ hôi, sau đó là uống máu…”. Tiểu Mã sờ lên cằm, lắc đầu, cảm khái nói: “Con quỷ này xấu vãi!”.
Tiểu Tạ cảm thấy muốn ngất, lại nghe thấy Tiểu Mã vẫn còn bình luận vóc dáng con quỷ này thế nào, nhất thời có chút không thể tin được, lẩm bẩm nói: “Các anh… không sợ?”
“Đánh được, không phải sợ.”. Lão Quách cười cười.
“Đánh không lại, tôi cũng không sợ”. Tiểu Mã chép miệng nhìn Diệp Thiếu Dương: “Không phải có hắn ở đây sao, có gì mà phải sợ.”. Tiểu Tạ cùng Thang Hải lập tức đưa mắt nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương cúi người nhìn tướng mạo tà ác của con quỷ, lại nhìn lớp da xanh biếc của nó, nét mặt vô cùng ung dung, trái lại với biểu hiện vô cùng khẩn trương của nó. Nó không ngừng lui về phía sau, đột nhiên phát ra một tiếng gầm mang theo tuyệt vọng, hai chân đạp một cái, bổ nhào về phía Diệp Thiếu Dương, miệng há ra, phun ra một búng chất lỏng màu xanh lục.
Diệp Thiếu Dương lập tức rút ra Đào Mộc Kiếm chắn ở trước người, cẩn thận chấn văng lớp chất lỏng kia. Quay đầu nhìn lại, toàn bộ chất lỏng bắn lên vách tường đang phát sinh một mùi hôi thối, không khỏi mắng một tiếng: “Đáng chết, làm bẩn nhà của ta!”. Vừa nhìn lại, Thực Mộng Quỷ đã bổ nhào tới nhưng không tấn công mà lại kêu lên một thanh âm kỳ quái, trong mắt lóe lên đủ mọi màu sắc, nhanh chóng biến ảo, nhìn lâu có chút chóng mặt. Đám người Tiểu Tạ đầu óc choáng váng, có cảm giác muốn ngủ.
“Đến lúc này mà còn muốn mê hoặc lòng người, ta không tha cho ngươi được!”. Diệp Thiếu Dương lăng không nhảy lên cao, bắt một pháp quyết vỗ vào đầu Thực Mộng Quỷ, Thực Mộng Quỷ còn muốn chống cự nhưng Diệp Thiếu Dương đã nhẹ nhàng bắt lấy nó, tay phải cầm một tờ linh phù dán lên người nó, lập tức thu nó vào tờ phù.
Hắn sờ sờ trên tay mình thì phát hiện tất cả đều là dịch nhờn màu xanh, loại dịch này có chứa âm khí quỷ vực, có tính ăn mòn đối với cơ thể người. Thế nhưng đối với Diệp Thiếu Dương căn bản không có tác dụng, chỉ làm cho hắn buồn nôn, vì vậy hắn lập tức đến phòng vệ sinh rửa tay. Khi đi ra, hắn phát hiện Tiểu Tạ cùng Thang Hải đang đứng nguyên tại chỗ, trừng to mắt nhìn hắn.
“Không, không có việc gì hả?”. Tiểu Tạ run rẩy hỏi.
“Không sao, có việc gì là việc gì?” Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn thoáng qua vách tường xanh lét, cả phòng đều tràn ngập mùi hôi thối, quay đầu nói với Tiểu Mã: “Cho cậu… 200 ngàn, đi lau tường cho sạch sẽ đi.”
“Có mỗi 200 bèo?”. Tiểu Mã vô cùng khó chịu.
“200 mà còn chê ít? Cậu nhiều tiền đến mức thành đại gia rồi à, có làm không?”. Tiểu Mã vừa nghĩ, chim sẻ cũng là thịt – thịt chó cũng là thịt, lau một mặt tường cũng không quá đến nửa giờ công sức, 200 ngàn cũng thực không ít, vì vậy đến buồng vệ sinh lấy một thùng nước, tìm một cái khăn lau, bắt đầu lau tường. Diệp Thiếu Dương và lão Quách cầm chổi và cây lau nhà lau dọn chất lỏng trên sàn nhà. Cứ như vậy, ba người họ hoàn toàn gạt hai người Tiểu Tạ sang một bên.
Tiểu Tạ trừng to mắt nhìn bọn hắn, nghĩ thầm ba vị pháp sư này lợi hại như vậy mà lại chỉ sinh hoạt giống như một gia đình bình thường, không có cảm giác gì là tiên phong đạo cốt.
“Diệp Thiên Sư…” Tiểu Tạ cuối cùng vẫn nhịn không được sợ hãi kêu lên một tiếng.
“Con mẹ nó, cấm lười biếng đấy, trần nhà cũng phải lau sạch!”. Diệp Thiếu Dương mắng Tiểu Mã một tiếng, vừa lau chùi, vừa quay đầu hỏi: “Sao?”.
“Con… quỷ kia đâu?”. Tiểu Tạ hỏi.
“Thu phục rồi!”.
“Nó là cái gì?”
Diệp Thiếu Dương nghĩ đến quyền lợi dành cho khách hàng (tận tình vãi), vì vậy kể lại chuyện Thực Mộng Quỷ cho nàng nghe một lần. Tiểu Tạ nghe xong bừng tỉnh đại ngộ:
“Chẳng trách gần đây tôi luôn gặp ác mộng, hóa ra là do nó quấy phá…”. Tiểu Tạ sờ lên cổ, thì thào nói, nghĩ thầm mấy ngày gần đây mình đều cảm thấy ngứa cổ, hóa ra là do quỷ ngồi lên vai mình, liếm cổ của mình, toàn thân run lên, cảm thấy vừa sợ hãi vừa buồn nôn.
“Vậy… Diệp Thiên Sư, con quỷ kia đã bị ngài bắt rồi, về sau sẽ không phá phách tôi nữa chứ?”
“Đương nhiên không!”.
Tiểu Tạ thở phào một cái, cảm kích nhìn hắn, nói: “Mong Diệp Thiên Sư gửi số tài khoản ngân hàng cho tôi, tôi sẽ trở về chuyển tiền cho ngài.”.
“Việc gì phải gấp, đợi sự tình xong xuôi cũng không muộn mà!”. Diệp Thiếu Dương cầm cây lau nhà vừa lau ngang vừa nhìn nàng nói.
Tiểu Tạ lắp bắp kinh hãi, lúng ta lúng túng hỏi: “Tôi không hiểu, mọi chuyện không phải đã xử lý xong rồi sao, quỷ cũng đã bị bắt rồi cơ mà?”
“Cô nói cái này à?”. Diệp Thiếu Dương chỉ linh phù trong tay: “Con quỷ này chỉ có giá trị hai vạn, xem lại cách cô cầu cứu tôi, tôi miễn phí cho cô. Trên người của cô còn có một con quỷ nữa, con quỷ kia trị giá 30 vạn, thậm chí còn nhiều hơn nữa….”
p/s: Quỷ cũng bán được tiền nha anh em =))
“Á!”. Tiểu Tạ run lên.
Những người còn lại cũng chấn động, kể cả lão Quách. Lão Quách bèn dùng Thất Diệp Thảo xoa xoa lên mắt, giờ mới thấy trên người Tiểu Tạ tràn ngập âm khí, có điều không thấy con quỷ kia đâu.
Diệp Thiếu Dương nhìn Tiểu Tạ, nói: “Những pháp sư cô tìm trước kia không ai dám làm mà đều chạy hết, cô có biết vì sao không? Không phải là Thực Mộng Quỷ mạnh mà là do tà vật kia trên người cô quá mức hung tàn, bọn họ không dám động thủ.”
Lời vừa nói ra, Tiểu Tạ cơ hồ đứng không vững, run rẩy khẩn cầu hắn: “Nó là con quỷ gì, ở đâu, cầu Đại pháp sư mau mau giúp tôi.”.
Diệp Thiếu Dương khoát tay, nói: “Vật kia không có ở trên người cô, tôi cũng không đoán ra nó là cái gì, chỉ có thể thông qua âm khí nồng đậm để đoán rằng nó rất lợi hại.”
Tiểu Tạ sững sờ nói: “Vậy vì sao nó đột ngột rời khỏi người tôi?”
“Bởi vì cô đến cầu cứu tôi, nó sợ tôi, không phải vạn bất đắc dĩ, nó tuyệt đối không muốn đắc tội với tôi.”. Người sợ quỷ là bình thường, nhưng đối mặt với một Thiên Sư Mao Sơn, bất kể là quỷ dương gian hay là âm phủ, thấy hắn đều lẩn tránh rất xa, tuyệt không có con nào dám tới gần hắn, kể cả quỷ khấu cũng tuyệt đối không muốn đắc tội hắn.
Cho nên Diệp Thiếu Dương chỉ biểu đạt một sự thật, hắn cảm thấy không có gì, nhưng lời này lọt vào trong lỗ tai Tiểu Tạ làm cô giật mình không thôi, cảm giác cuối cùng mình đã gặp được tuyệt thế cao nhân, lập tức khẩn cầu nói: “Thỉnh Đại pháp sư nhất định phải cứu tôi!
“Tôi đã lấy tiền chắc chắn sẽ làm!”. Diệp Thiếu Dương nhìn nàng: “Bất quá tôi cũng rất tò mò, một người bình thường như cô làm thế nào lại đắc tội với một vật hung tà như vậy?”
Bình luận facebook