-
Chương 201-205
Chương 201 - Tái đấu Hà cơ (2)
"Thiếu Dương ca, anh nhất định phải cẩn thận!". Chu Tĩnh Như đứng trên bờ lo lắng nhìn Diệp Thiếu Dương.
"Bảo đảm trở về.". Diệp Thiếu Dương khoát tay nhìn du thuyền ra khơi, quay đầu hỏi vị Cam Tín Văn tiên sinh kia: "Lúc tiểu Như thuê có nói cho ông biết chúng ta ra khơi làm gì không?"
Cam Tín Văn vừa lái thuyền vừa cười: "Nghe nói mọi người đi bắt cá, có phải không?"
Đầu Diệp Thiếu Dương chảy một vạch hắc tuyến, ai mà ngờ Chu Tĩnh Như lại lừa ông ấy đi bắt cá, bất quá thuyền đã ra khơi, hắn dù có nói cho ông ấy biết chân tướng cũng đã muộn, chỉ sợ ông ấy lại suy nghĩ không thông, vì vậy liền dặn dò ông ấy: "Kỳ thực chúng tôi đang đi bắt một loại cá quý hiếm, ông chỉ việc lái thuyền cho tốt, bất kể có thấy cái gì cũng không được kinh hoảng."
Cam Tín Văn cười cười, nói: "Bắt cá thôi mà, có gì phải sợ đâu, đơn giản chỉ là con cá lớn một chút!”.
Diệp Thiếu Dương mỉm cười, nghĩ thầm, ừ, chỉ mong là khi thấy con “Cá lớn”, ông đừng có tè ra quần ngất xỉu.
Du thuyền chậm rãi tiến vào hồ chứa nước, Diệp Thiếu Dương lấy ra La Bàn Âm Dương tìm kiếm xung quanh, mắt không nháy một cái, chỉ huy Cam Tín Văn lái thuyền về hướng Càn vị bát quái, sau đó chỉ huy mấy người bảo vệ đổ vôi sống và hùng hoàng vào một cái thùng, trộn đều lên.
Đến vị trí Càn vị, Diệp Thiếu Dương trực tiếp ném một khối Kê Huyết Thạch đã khai quang xuống nước, sau đó chỉ huy mấy người bảo vệ dùng xẻng múc hùng hoàng và vôi sống xuống rải xuống nước, thứ này ở giới luật học gọi là "Phấn Diệt Khí", có thể khu trừ tất cả tà khí.
Một hơi múc hơn mười xẻng nhưng vẫn chưa thấy chuyện gì phát sinh, Diệp Thiếu Dương dự liệu trong lòng, chỉ huy du thuyền đi về hướng Khôn Vị, sau đó lặp lại trình tự: Ném Kê Huyết Thạch, rải Phấn Diệt Khí, sau đó lái thuyền qua hướng Khảm vị...
Còn chưa tới nơi, bầu trời đang trong xanh nắng ấm bất chợt chùng xuống, những đợt khí tức màu đen không ngừng hội tụ phía trên đỉnh đầu, tạo thành một đám mây đen to lớn, khiến bầu trời thoáng chốc trở nên tăm tối, không còn chút ánh nắng, mấy người Cam Tín Văn và bảo vệ sợ đến mức run rẩy tay chân.
"Thời tiết hôm nay biến đổi nhanh quá!". Cam Tín Văn nhìn đám mây đen, kinh ngạc nói rằng.
"Lái thuyền cho đàng hoàng, đừng quan tâm gì hết!". Diệp Thiếu Dương dặn dò, nhìn chằm chằm vào La Bàn Âm Dương, đột nhiên, kim la bàn bất giác xoay như chong chóng.
Diệp Thiếu Dương trong lòng cả kinh, vội vàng dùng móng tay bắn ra chu sa, đính nước bọt, vẽ lên La bàn Âm Dương ba lằn ngang, đọc một lần thần chú định la bàn, kim la bàn thoáng chốc ngừng lại, ngắm thẳng về một hướng.
"Ở phía sau!". Diệp Thiếu Dương lập tức hét lên, xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy cách đó không xa đột nhiên có một cơn sóng bắn thẳng lên trời, một bóng người màu đen đứng dõng dạc ở phía đầu sóng.
Một nữ nhân mặc sườn xám, tóc búi cao như một tiểu thư hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Diệp Thiên sư, hôm nay chúng ta sẽ cùng định sinh tử!"
Nói xong, nàng chậm rãi mỉm cười, thở ra một ngụm hắc khí lớn về phía thuyền của hắn, một mùi hôi thối theo gió đẩy du thuyền lùi về phía sau.
"Diệp Thiên sư, ngươi đã không cho ta đường sống, ta cũng không phải dễ động vào!". Một âm thanh cao lãnh giữa tiếng ầm ầm của sóng nước truyền đến bên tai hắn.
"Khai mã lực, tiến về phía trước!". Diệp Thiếu Dương nhanh chóng ra lệnh, đột nhiên phát hiện ra du thuyền không có chút phản ứng, vừa quay đầu thì nhìn thấy Cam Tín Văn đang đặt hai tay lên bánh lái, sắc mặt trắng bệch, kinh hoàng nhìn về phía trước.
"Này, Cam tiên sinh!". Diệp Thiếu Dương đi tới, hét to vào lỗ tai ông.
Cam Tín Văn giống như bị điện giật, run lên một cái, phục hồi tinh thần lại, bắt lấy tay của Diệp Thiếu Dương, kinh hoàng hỏi: "Diệp tiên sinh, đó là cái gì?"
Người đương nhiên không thể đứng trên nước, ông ta lần đầu tiên nhìn thấy quỷ, hơn nữa lại rõ ràng như thế, đại não dường như không kịp phản ứng, không thể tin vào mắt mình.
"Ông cứ coi như đó là cá, mau lái thuyền, không được lơ là!"
Cam Tín Văn còn đang do dự, lão Quách đã bắt lấy cổ áo của ông, nói rằng: "Muốn sống hay muốn chết, muốn chết thì cứ đực mặt ở đây, muốn sống thì phải nghe lệnh chỉ huy, mau lên!"
Cam Tín Văn run rẩy kéo cần điều khiển xuống, khai triển mã lực, y theo yêu cầu của Diệp Thiếu Dương mà tiến về phía trước.
Nữ tử khẽ vung cánh tay, một con sóng cao hơn năm mét từ từ dâng lên, chồm về phía du thuyền. Cam Tín Văn hiểu rõ du thuyền khi đối mặt với con sóng lớn như thế căn bản không đủ lực phản kháng...
"Không được rồi, vỡ thuyền mất!". Cam Tín Văn sợ hãi kêu to, xoay người định đi lấy phao bơi.
Diệp Thiếu Dương đạp tới một cước, cả giận nói: "Ông ở đây lái thuyền cho tôi, tôi đảm bảo ông không chết, nếu không tôi quẳng ông xuống nước!"
Nói xong, hắn lấy Tỳ Hưu Ấn từ trong túi đeo lưng ra giao cho lão Quách, lão Quách lập tức khoanh chân ngồi xuống, hai tay cầm Tỳ Hưu Ấn, bắt đầu niệm chú...
Đằng Vĩnh Thanh cũng lấy ra một tượng Phật nhỏ, cầm trong tay, nhắm mắt lại, miệng lầm rầm tụng kinh, một quang mang kim sắc tựa như ánh đèn lan tỏa ra phạm vi xung quanh, bao bọc lấy toàn bộ du thuyền.
Diệp Thiếu Dương vừa nhìn thấy pháp khí của Phật gia liền cảm thấy rất mới mẻ, thế nhưng hắn không có thời gian nhìn tỉ mỉ, chỉ vội vã nhảy lên đầu thuyền, tay cầm nỏ bắn cá nhắm thẳng vào Hà Cơ, bắn ra một mũi tên…
Hà Cơ lập tức phất tay, một con sóng khác lại nổi lên ngăn cản mũi tên.
Mũi tên đâm vào con sóng phát ra một tiếng nổ “Bùm”, sau đó vỡ thành những bọt nước như trân châu ào ào rơi xuống. Hà Cơ thoáng chốc đã biến mất, Diệp Thiếu Dương nhanh chóng lắc lắc nỏ bắn cá, kéo dây thừng, thu hồi mũi tên. Cùng lúc đó, một con sóng lớn cao năm mét khác lại từ đâu ập đến…
Dựa theo kinh nghiệm của Cam Tín Văn, con thuyền nhất định sẽ bị sóng đẩy lên cao rồi rơi thẳng xuống nước, nếu không ngã úp xuống thì cũng bị vỡ nát tan tành, thế nhưng mọi chuyện lại diễn biến theo chiều hướng khác, con thuyền bất chấp lay động kịch liệt vẫn không hề suy suyển, có thể thấy vô số bọt nước chỉ đến vị trí cách con thuyền ba mét rồi tựa hồ bị một bức tường vô hình chặn đứng, từ từ hình thành hai cột nước to lớn ở hai bên.
Sóng lớn nhanh chóng áp sát du thuyền khiến nó bồng bềnh trôi trên mặt nước, Cam Tín Văn còn đang mờ mịt chẳng hiểu chuyện gì xảy ra thì Diệp Thiếu Dương đã ghé vào lỗ tai ông, rống to: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau lái thuyền về phía trước!".
Du thuyền lần thứ hai tiến lên, Diệp Thiếu Dương cầm La Bàn Âm Dương tiếp tục tìm kiếm tà khí dưới nước. Đột nhiên, hắn cảm thấy mạn thuyền rung một cái, quay đầu nhìn lại, nhất thời hít vào một hơi lãnh khí: Một thân thể đang bám vào mạn thuyền, từ từ bò lên.
Toàn thân người này đều trắng bệch, da thịt bong tróc, rữa nát, phía trên mặt còn có một lớp thịt rớt ra, đong đưa , để lộ bên trong là các khớp xương trắng hếu. Từ những chỗ rữa nát, cơ hồ có thể nhìn thấy một đống giòi bọ lúc nhúc, bò tới bò lui. Người này mở to đôi mắt đục ngầu nhìn những người trên thuyền, miệng kêu lên từng tiếng rên rỉ, vô cùng kinh tởm...
Chương 202 - Kim tiễn khóa lệ quỷ
Nếu như lúc trước mấy người kia nhìn thấy nữ quỷ chỉ là bị dọa cho sợ hãi thôi thì bây giờ nhìn thấy Thủy thi lại càng kinh hãi hơn, nhất thời ai nấy đều sợ đến ngã ngồi lên thuyền.
Diệp Thiếu Dương bước đến trước mặt Thủy thi, rút Dây Câu Hồn ra trực tiếp quật vào cổ nó, khiến cái đầu nó bay ra khỏi cổ, từ vết đứt ở cổ chảy một chất dịch màu xanh biếc. Thân thể của nó cũng tức khắc cứng đờ, bất động, ngã về phía sau, rơi tõm xuống nước.
"Lái thuyền về phía tôi dặn, không được ngừng!". Diệp Thiếu Dương quay đầu lại dặn dò.
Cam Tín Văn ngẩn người, căn cứ theo hướng kim la bàn mà lái thuyền.
Đột nhiên, hai bên trái phải du thuyền không ngừng lay động, Cam Tín Văn quay đầu lại nhìn, nếu không cầm bánh lái trong tay, tám phần mười ông ta sẽ ngất xỉu tại chỗ.
Hai bên mép thuyền có vô vàn cánh tay đang bám vào mép, cật lực bò lên, có vài con còn đang bơi trong mặt nước, chuẩn bị gia nhập đoàn quỷ bò lên thuyền. Trong đó có một con vừa mới chết không bao lâu, thân thể chưa hư thối, vẫn còn một đống thịt nhũn nhão; có con chỉ còn lại có một bộ xương khô; mà con kinh dị nhất trong đám đó chính là:
Một con Thủy thi bị ngâm trong nước một thời gian dài, thân thể rữa nát phân nửa, toàn thân đều có những tảng thịt trắng bệch sắp rớt ra, bên trong giòi bọ chạy tới chạy lui tán loạn, thân thể khẽ động một chút là nhễu dịch màu xanh biếc, đôi lúc nó còn đưa tay nhét những con giòi bọ đang lúc nhúc vào sâu bên trong. Cảnh tượng hết sức kinh khủng và buồn nôn, những người bình thường khó có thể chấp nhận nổi, bốn người bảo vệ sợ đến mức ngồi xổm xuống đất, ôm nhau run lẩy bẩy.
Cam Tín Văn cũng sợ đến mức than trời, lẩm bẩm nói: "Chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Ông chỉ cần lái thuyền thôi, cố gắng tách ra khỏi bọn chúng, nếu không tránh được, tôi sẽ giải quyết! Muốn sống thì phải nghe lệnh!".
Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn lướt qua đám thi thể và xương khô đang bò lên thuyền, mấy con này không biết là đã chết bao nhiêu năm, thân thể chìm dưới đáy hồ không được trục vớt, bị quỷ khí trong hồ xâm lấn, trở thành Thủy thi. Có vài thi thể còn chưa hư thối hoàn toàn, tất cả đều là những người chết gần đây tại hồ chứa nước.
Mà những Thủy thi này chỉ là cấp thấp, cho dù có một trăm con thì Diệp Thiếu Dương cũng không để vào mắt, chỉ là trên thuyền vẫn còn mấy người bình thường, nếu để cho quá nhiều Thủy thi lên thuyền sẽ có chút phiền phức, vì vậy hắn nhanh chóng dùng Dây Câu Hồn quật hết bọn chúng xuống nước, sau đó bảo lão Quách và Đằng Vĩnh Thanh dùng pháp khí giải quyết hậu quả.
Diệp Thiếu Dương để ý pháp khí trong tay Đằng Vĩnh Thanh là một cây Tảo Mộc Côn, Phật gia thích dùng loại binh khí không có mũi nhọn như côn, bất quá công năng vẫn không khác gì Tảo Mộc Kiếm.
Đại bộ phận Thủy thi đều bị bọn họ xử lý hết, Cam Tín Văn cũng chậm rãi trấn định lại tinh thần, không có thời gian xem xét mấy thứ này là thứ gì, chỉ nhanh chóng dựa theo yêu cầu của Diệp Thiếu Dương mà lái thuyền vòng qua một con Thủy thi, đi về vị trí đã chỉ định lúc trước.
Cuồng phong lập tức nổi lên, những con sóng lớn lại lần nữa trỗi dậy chặn đường thuyền bọn họ, tuy nhiên lần này phạm vi tương đối nhỏ.
Cam Tín Văn cũng đã khôi phục sự trấn định như bình thường, bắt đầu biểu diễn kỹ thuật điều khiển thuyền xuất sắc của một thuyền trưởng đầy kinh nghiệm, xuyên qua khe hở của từng đạo sóng lớn, cưỡi gió leo lên đầu sóng. Diệp Thiếu Dương nhìn thấy ông ấy lái thuyền linh hoạt như thế thì bội phục không thôi, nghĩ thầm Chu Tĩnh Như quả nhiên không tìm nhầm người, có Cam Tín Văn lái thuyền, hắn bớt đi không ít phiền phức.
Du thuyền rất nhanh đi tới Khảm vị, Diệp Thiếu Dương gọi mấy người bảo vệ rải vôi và hùng hoàng xuống mặt nước. Ngay lập tức, quỷ khí màu đen bị bức lui, một con sóng lớn chuẩn bị nổi lên liền nhanh chóng chìm xuống.
Một màn này khiến Đằng Vĩnh Thanh kinh ngạc không ngớt, thắc mắc hỏi: "Vì sao không có Kê Huyết Thạch ở Khảm vị mà lại hiệu quả nhanh như vậy?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Càn là trời, Khôn là đất, thiên địa phân âm dương, đây là trận nhãn của trận pháp khống chế âm dương nhị khí xuất nhập, sáu trận nhãn còn lại chỉ là phụ trợ nhị khí tuần hoàn. Một khi nhị vị càn khôn bị phong bế, trận pháp đương nhiên sẽ kích hoạt, cho nên sáu trận nhãn còn lại chỉ là cục, không nên lãng phí Kê Huyết Thạch phong chặn. Chỉ cần rải Phấn Diệt Khí vào nước, tự nhiên sẽ tiêu diệt được quỷ khí, mà đây hết thảy đều là do sát khí đầu nguồn đã bị phong bế, mất đi nguồn bổ sung, vì vậy..."
Diệp Thiếu Dương đang nói rất sung thì đột ngột dừng lời, nhún vai, nói: "Chính là như vậy."
Đằng Vĩnh Thanh bội phục gật đầu: "Đạo gia nghiên cứu trận pháp quả nhiên cao thâm.". Hắn nhìn thấy tại vị trí du thuyền làm trụ cột, từng đạo quỷ khí màu đen đang dần dần rút lui, nói rằng: "Cho nên huynh mới rải Phấn Diệt Khí vào trong nước để dễ dàng bức lui quỷ khí, Hà Cơ cũng không thể tiến nhập thuỷ vực, chỉ cần chúng ta phong bế tất cả các vị trí bát quái còn lại thì có thể khiến nàng không còn đường lui?"
"Thông minh, chính là như vậy!"
Chờ mặt nước chuyển về màu sắc bình thường, Diệp Thiếu Dương mới bảo Cam Tín Văn tiếp tục lái thuyền đi về hướng Đoái vị. Du thuyền vừa tiến vào phạm vi nước đen, lập tức sóng lớn nổi lên ngập trời, Diệp Thiếu Dương đứng ở đầu thuyền, một tay cầm La Bàn Âm Dương, một tay cầm nỏ bắn cá, tìm kiếm tung tích của Hà Cơ.
Du thuyền lập tức rung lắc, Diệp Thiếu Dương làm theo trình tự như lúc trước, đợi đến khi nước trong thuỷ vực được tinh lọc, hắn lại cho thuyền tiếp tục đến Ly vị...
Sau khi tiến hành đến vị trí thứ sáu, Hà Cơ rốt cuộc không nhịn được nữa đã lộ diện, trồi lên trên mặt nước, điên cuồng công kích du thuyền, bởi vì thế mạnh của nàng là chiến đấu trong nước nên thực lực rất mạnh, thậm chí dù có Kim Phật và Tỳ Hưu Ấn trấn áp nhưng du thuyền vẫn nảy lên vài lần.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Diệp Thiếu Dương sợ du thuyền sẽ bị phá hủy, vì vậy thương lượng với Cam Tín Văn cảm nhận được bọt nước dưới đáy thuyền, dự đoán trước hành động của Hà Cơ để có biện pháp hóa giải.
Diệp Thiếu Dương quát to một tiếng: "Nổ máy!"
Cam Tín Văn chuyển bánh lái cho du thuyền chạy thẳng như xe ôtô tiến về thuỷ vực phía trước, một cơn sóng lớn lại đột ngột dâng lên, trong đó mơ hồ có thể thấy thân ảnh của Hà Cơ đang kích động linh lực để lật ngã đỉnh thuyền.
Diệp Thiếu Dương nhanh chóng kéo nỏ bắn Hà Cơ, tên vừa rời nỏ, Đằng Vĩnh Thanh đã vung tay ném mấy viên gì đó như hột đào về phía người nàng. Kim quang lập tức sáng rực một vùng, đánh Hà Cơ bay ra ngoài.
Sau đó, mũi tên của Diệp Thiếu Dương vốn đang nhắm ngay giữa ngực đột nhiên bị chệch hướng, xuyên qua bả vai phải của Hà Cơ, khiến một luồng máu đen từ bả vai nàng phun ra. Diệp Thiếu Dương lập tức kéo mạnh dây thừng cột mũi tên, đồng thời kéo Hà Cơ về phía mình.
"A..." Hà Cơ kêu lên một tiếng, thân thể run rẩy, nàng giơ tay bóc một miếng thịt trên bả vai phải xuống. Diệp Thiếu Dương kéo tên về, nhìn thấy miếng thịt, lập tức quẳng xuống nước. Trên mặt nước liền nổi lên một vũng máu đen, phát sinh mùi tanh hôi khó ngửi.
Chương 203 - Vô tướng pháp ấn, phá!
Diệp Thiếu Dương nhìn Đằng Vĩnh Thanh, lắc đầu, nói: "Cám ơn huynh đã hỗ trợ, nếu không có huynh, trò chơi sớm đã kết thúc."
Trên mặt Đằng Vĩnh Thanh lộ ra thần tình khó xử, nói: "Thật sự xin lỗi, ta chỉ muốn giúp huynh."
"Thôi bỏ đi, không sao đâu!". Diệp Thiếu Dương đưa mắt nhìn thì thấy đại bộ phận thuỷ vực đều đã khôi phục lại màu sắc bình thường, duy chỉ còn lại một góc hồ là vẫn còn màu đen, vì vậy chỉ huy Cam Tín Văn lái thuyền qua hướng đó.
Trên đường đi gió êm sóng lặng, Diệp Thiếu Dương cũng hơi trầm tĩnh lại, nhớ tới pháp khí Đằng Vĩnh Thanh sử dụng lúc trước, hỏi: "Huynh đã dùng thứ gì để đánh Hà Cơ mà lợi hại như vậy?"
Đằng Vĩnh Thanh lấy từ trong túi ra hai vật như hột đào, cười cười nói: "Hạt bồ đề, pháp khí mà Phật gia chúng ta thường dùng nhất, cũng tương tự như hạt đậu đồng và tiền Ngũ Đế của các huynh."
Diệp Thiếu Dương gật đầu, cảm thấy rất mới mẻ.
Du thuyền hấp dẫn vô số ánh mắt của thôn dân, bọn họ thậm chí còn hồi hộp khẩn trương hơn người trên thuyền, vô cùng bái phục mấy vị pháp sư lúc nãy chiến đấu với quỷ. Bọn họ luôn nghĩ, những người này đều là người thuộc một thế giới khác.
Nhất là Diệp Thiếu Dương, chỉ cần nhìn thấy mấy lần hắn làm phép thành công, những thôn dân liền xem hắn như một vị thần uy danh, chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Mà dưới sự chờ mong của mọi người, truyền thuyết vẫn tiếp tục tiếp diễn.
Du thuyền bắt đầu bước vào vùng thủy vực, kinh qua tầng tầng lớp lớp sóng lớn, sau đó phong ấn lại hai vị trí cuối cùng, khóa kín toàn bộ trận pháp, vùng nước đen chỉ còn lại tại một góc của hồ chứa nước.
"Trận pháp đã được khóa kín, vì sao vẫn còn một vùng nước đen?". Đằng Vĩnh Thanh không hiểu rõ về trận pháp Đạo gia, giật mình hỏi.
Diệp Thiếu Dương nói: "Bát quái có thất đinh, cửu cung còn lại một, dựa theo bát quái phương vị bày ra hậu thiên trận pháp, bất kể là khởi trận hay là phá trận cũng không thể hoàn hảo được, tất nhiên phải có một trận cước dùng để tiết khí, trừ phi là tiên thiên trận pháp thì mới phải bắt buộc hoàn hảo..."
Đằng Vĩnh Thanh nhíu mày, hỏi rằng: "Tiên thiên trận pháp là trận pháp như thế nào?". Lời vừa ra khỏi miệng, không đợi Diệp Thiếu Dương trả lời, hắn đã ngại ngùng, nói: "Ta lỡ lời, ta không nên hỏi."
"Không sao, mấu chốt là tiên thiên bát quái không phải chỉ nói đôi ba lời là có thể hiểu rõ, khi nào có cơ hội ta sẽ nói tỉ mỉ với huynh!". Diệp Thiếu Dương cười cười, chỉ phía tiền phương: "Hà Cơ ở đó, đến đó bắt nàng ta trước, những thứ khác tính sau!"
Du thuyền vừa lái vào khu vực nước đen, toàn bộ thuỷ vực lập tức rung chuyển, sóng lớn cuồn cuộn nổi lên phô trương thanh thế. Cam Tín Văn mở tối đa môtơ nhưng vẫn không thắng được lực sóng lớn. May mà có Tỳ Hưu Ấn và tượng Phật nhỏ trấn áp nên du thuyền không bị lay động quá lớn.
"Làm sao bây giờ?". Lão Quách nãy giờ không hé răng chợt lên tiếng hỏi.
"Chờ nàng hiện thân.". Diệp Thiếu Dương nói: "Nàng tạo ra động tĩnh lớn như vậy cũng phải bỏ không ít tu vi, cứ để nàng dùng hết tu vi, chờ nàng đuối sức, chúng ta sẽ giăng lưới bắt."
Lão Quách gật đầu, móc thuốc lá ra phân cho mấy người thôn dân hút, một người trong đó rất khẩn trương nhìn Diệp Thiếu Dương: "Đại pháp sư, tôi biết ngài bản lĩnh thông thiên, thế nhưng ngài nhất định phải đưa bọn tôi trở về an toàn!"
Diệp Thiếu Dương cười nhàn nhạt.
Đúng lúc này, cơn sóng động trời đột nhiên chìm xuống, thuỷ vực trở nên yên tĩnh không gì sánh được.
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nói rằng: "Sư huynh, chuẩn bị xong chưa? Những người còn lại chú ý, Hà Cơ chỉ còn một sinh lực cuối cùng, các người không cần làm gì hết, chỉ cần giữ bánh lái cho tốt, không được để thuyền chìm xuống nước."
Hắn vừa nói xong, mấy người thôn dân lập tức chạy đến bánh lái, hợp sức cùng Cam Tín Văn ôm lấy bánh lái.
Chỉ nghe "Ầm" một tiếng, du thuyền bị vật gì đó đập mạnh vào thành, một cơn sóng lớn hơn mười mét chồm đến hất tung du thuyền, những người bên ngoài trông thấy không nhịn được la hét ầm ĩ.
Chu Tĩnh Như lấy hai tay che ngực, ngồi trên băng ghế run run rẩy rẩy, không còn quan tâm đến điều gì, chỉ thầm niệm kinh thánh trong lòng, cầu bình an cho Diệp Thiếu Dương.
Du thuyền bay cao hơn mười mét rồi từ từ hạ xuống, cảm giác không trọng lực nhất thời làm mọi người buồn nôn khó chịu.
Chỉ nghe “Răng rắc…” một tiếng, du thuyền bỗng nứt thành hai mảnh, tuy nhiên nó vẫn chưa chìm hẳn, tất cả mọi người trên thuyền đều thất kinh.
Đối diện du thuyền là con sóng lớn cao vút, một quái vật trồi lên trên mặt nước, vọt về phía bọn họ.
Mọi người định thần nhìn lại, cả người quái vật màu đỏ như máu, đầu to, nửa người trên như một con cá với cái mồm rộng đến mang tai, lộ ra hai hàng… không, bốn hàng răng nanh đen dà, mỗi hàm đều có hai hàng trên dưới , biểu tình dữ tợn đáng sợ, nửa người dưới của nó cũng có vô số vật tựa như xúc tua cắm vào thân.
Bên trái thân là một cái xúc tua lớn nhất, thế nhưng bên phải lại thiếu mất đi một cái cũng tương tự như vậy, tựa như nó đã bị vật gì đó cắt đứt, Diệp Thiếu Dương lập tức suy nghĩ, đây là chính là hai cánh tay của quái vật mà bị mũi tên cắt đi một cái.
Quái vật này lớn hơn gấp mấy lần du thuyền, tách nước lao lên, miệng phun ra một luồng hắc khí bay về phía bọn họ.
Không cần nói, ai cũng biết đây đích thực là chân thân của Hà Cơ, một sinh vật tựa cá mà không phải là cá.
Đằng Vĩnh Thanh lại một lần nữa cản Diệp Thiếu Dương xuất thủ trước, hai tay tạo thành hình chữ thập, nắm một chuỗi tràng hạt, cao giọng niệm chú: "Vô tướng pháp ấn, hư không bồ đề, phá!"
Hắn vung hai tay lên, ném chuỗi tràng hạt lên không trung, chuỗi tràng hạt càng lúc càng lớn, cư nhiên chụp lại cái đầu to lớn của Hà Cơ, lập tức có vô số đạo kim quang bắn ra hòa cùng với hắc khí.
Diệp Thiếu Dương cười nhàn nhạt, biết Đằng Vĩnh Thanh định khoe khoang pháp thuật Phật gia trước mặt mình, vì vậy chỉ khoanh tay đứng một bên, nhìn hắn biểu diễn.
Đằng Vĩnh Thanh không ngừng niệm chú, chuỗi tràng hạt cũng không ngừng thắt lại đầu của Hà Cơ, định ép thân thể Hà Cơ nhỏ lại, thế nhưng Hà Cơ tình nguyện để chuỗi tràng hạt cắm vào trong thịt, máu đen ứa ra, cũng không thu nhỏ lại thân thể, nàng biết rõ, nếu cứ như vậy, nàng sẽ rơi vào cục diện bất lợi.
"Diệp Thiên sư, xem ta thu phục đây!". Đằng Vĩnh Thanh đắc ý mỉm cười, gia tăng tốc độ niệm chú, lần tràng hạt, kim quang càng lúc càng lún sâu, khiến đầu Hà Cơ liên tục bắn ra máu.
"Ááá!". Hà Cơ ngẩng đầu lên gào thét, tu vi trong cơ thể chợt bộc phát, chỉ nghe “Bùm” một tiếng, chuỗi tràng hạt trên đầu lập tức vỡ tung…
Chương 204 - Thu quỷ phó
Đằng Vĩnh Thanh kinh ngạc đến ngây người, hắn không ngờ nãy giờ Hà Cơ chiến đấu liên tục, lại bị thương mà tu vi vẫn còn mạnh như vậy...
Hắn đỏ mặt nhìn Diệp Thiếu Dương, lúng túng nói: "Ngại quá, để ta xem..."
Ngoài dự liệu, hắn không nhìn thấy một sự châm chọc nào từ nét mặt của Diệp Thiếu Dương, trái lại chỉ thẳng thắn nói: "Huynh không hiểu rồi, nếu như nàng dễ đối phó như vậy, ta đã không cất công chế tạo những món pháp khí đặc thù làm gì. Huynh lui ra phía sau bảo vệ mọi người đi!"
Đằng Vĩnh Thanh cảm kích gật đầu, lui về bên cạnh mấy thôn dân kia.
Diệp Thiếu Dương cầm nỏ bắn cá đi lên mũi thuyền, ngang nhiên đứng thẳng.
Nhất thời, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào người hắn.
Quái vật Hà Cơ đột phá hết chuỗi tràng hạt thì hung hăng bơi về phía đầu thuyền
Nàng cũng biết đây là trận chiến cuối cùng, chỉ cần có thể diệt được Diệp Thiếu Dương thì có thể sống yên ổn tại thủy vực, vì thế lập tức huy động hết quỷ khí toàn thân, ra sức nhảy, mở to cái miệng khổng lồ táp về phía hắn, muốn nuốt chửng hắn vào trong bụng.
Diệp Thiếu Dương nhân cơ hội này bay bổng lên không trung, kêu một tiếng: "Sư huynh, giăng lưới!"
"OK!". Lão Quách nghe thấy tiếng của Diệp Thiếu Dương thì lập tức giương tay, quăng tấm lưới to lớn đầy đồng tiền ra ngoài.
Tấm lưới vừa vặn chụp vào đầu Hà Cơ. Hà Cơ đang lao giữa không trung, thế nhanh như chớp, không cần người khác làm cái gì đã tự mình chui đầu vào rọ.
Lão Quách cố sức kéo lưới trở về. Diệp Thiếu Dương tiến lên, cắt đầu ngón tay, dùng máu của mình điểm lên mắc lưới, miệng cao giọng niệm chú:
"Bát tự trảm linh, kim tiền mãi mệnh; thiên la địa võng, pháp bất dung tình!".
Sau đó hắn kích phát cương khí phóng vào trong lưới, chỉ thấy một đống máu huyết lập tức bắn lên, phút chốc biến tấm lưới thành màu đỏ như máu, đồng thời kích hoạt hơn một trăm đồng tiền đính trên lưới, khiến cái lưới không gió mà tự rung lên, phát sinh kim quang chói mắt. Sau đó từng xâu chuỗi tạo thành từng một cỗ sức mạnh không gì ngăn cản được nhanh chóng tiến vào da thịt Hà Cơ, thiêu đốt máu huyết của nàng thành màu đen, khiến toàn thân nàng bốc lên một luồng khói trắng nghi ngút.
Hà Cơ rên lên từng tiếng thống khổ, thế nhưng mặc cho nàng giãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra khỏi lưới.
"Tất cả mau đến hỗ trợ, thu lưới!". Lão Quách hô to gọi mọi người tiến lên hỗ trợ.
Bọn họ đều là những người thôn dân không biết tróc quỷ, lúc này chẳng biết lấy đâu ra khí lực mà nỗ lực hiệp trợ Diệp Thiếu Dương, thu lưới trở về, cột chặt trên bánh lái.
Diệp Thiếu Dương đứng ở đầu thuyền cầm nỏ bắn cá nhắm ngay đầu Hà Cơ, khi hắn sắp sửa kéo nỏ, Hà Cơ đột nhiên ngưng giãy giụa, rên rỉ một tiếng, hé môi, phun ra ngoài một vật bay thẳng về hướng Diệp Thiếu Dương.
"Đại pháp sư, đây là Thiên Sư Bài ngài cần..."
Diệp Thiếu Dương trong lòng vui vẻ, vội vàng tiếp nhận, cúi đầu vừa nhìn, trong tay là một vật dính đầy nước dịch màu xanh biếc, buồn nôn muốn chết. Hắn vội chạy đến nhúng vào trong nước, rửa sạch, cầm lên nhìn, một khối gỗ bài khắc hình lá cây bằng vàng, xác nhận đúng là Thiên Sư Bài mình đã thấy trước kia, vội vàng cất vào trong túi.
Sau đó hắn liếc nhìn Hà Cơ, lúc này nàng đã biến trở về hình dáng bình thường, trở thành nữ nhân mặc sườn xám xinh đẹp, hai tay cầm lấy mắc lưới, yêu kiều nũng nịu nhìn Diệp Thiếu Dương, toàn thân rướm máu như một đóa hoa hồng diễm lệ.
Sát khí trong đóa hoa hồng này đang từng chút thoát ra bên ngoài.
"Đại pháp sư, ta bằng lòng nghe lời của ngài, tự giải khai sát khí, trở lại quỷ vực, trọn đời không đến nhân gian nữa!". Hà Cơ đau khổ cầu xin: "Thỉnh đại pháp sư thương xót tu vi ngàn năm của ta, thành hình không dễ, tha mạng cho ta..."
Diệp Thiếu Dương ngầm thở dài, buông nỏ bắn cá xuống, cắt đầu ngón tay, điểm một vết máu lên lá bùa, khoát tay, lá bùa bay lên tự cháy, hướng về phía Hà Cơ.
Hà Cơ lập tức kích động đưa tay ra đón, lá bùa rơi vào trong tay nàng, hóa thành một nắm tro bụi. Nàng nuốt vào, rơi nước mắt, nói: "Đa tạ đại pháp sư khai ân..."
"Ngươi nuốt huyết phù của ta, bất kể ngươi làm gì, ở đâu, ta đều có thể tìm được ngươi, dám làm chuyện xấu, ta sẽ lập tức tiêu diệt ngươi, không tin ngươi thử xem."
"Mỹ Hoa không dám...". Sát khí tan hết, thân thể của Hà Cơ cũng càng lúc càng mờ dần, trở nên trong suốt, cúi đầu bái tạ Diệp Thiếu Dương, sau đó hoàn toàn biến mất
Kết thúc. Diệp Thiếu Dương thở dài một hơi.
Cuối cùng cũng xử lý xong một con quỷ âm sanh. Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận cũng đã tiêu diệt được bốn con. Hắn tự suy nghĩ, đúng là không dễ dàng gì, ngẩng đầu lên nhìn mặt nước đang từ từ rút đi hắc khí, nói rằng: "Lái thuyền, quay về."
"Lái cái gì mà lái, còn thuyền đâu mà lái!". Phía sau vang lên giọng nói oán giận của Cam Tín Văn, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, nhất thời cả kinh: Thuyền đã đứt làm hai mảnh, một nửa chìm xuống hồ, chỉ còn lại hai đầu thuyền cũng đang từ từ chìm xuống.
"Mẹ kiếp, nãy giờ lo đấu pháp không để ý, sao thuyền lại hỏng nặng như vậy chứ?". Diệp Thiếu Dương gãi đầu một cái: "Làm sao bây giờ?"
Cam Tín Văn nói: "Thuyền sắp chìm rồi, có lẽ phải bơi về thôi. Thế nhưng... ngài có ... pháp thuật mà, có thể cõng chúng tôi bay về được không?"
Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn ông ta: "Ông nghĩ tôi là Bát tiên quá hải hả?". Suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy cũng không thể bơi về, phía dưới toàn là cá cương thi, mấy người bình thường bọn họ nếu như bị cắn thì phiền toái. Vì vậy hắn gọi mọi người cùng nhau hành động, nhân lúc thuyền vẫn chưa chìm tháo một bản khoang thuyền lớn đặt xuống nước, đứng lên thử, vừa vặn nâng được trọng lượng mấy người bọn họ.
Đoàn người lục tục đứng lên trên ván gỗ, tháo thêm mấy tấm ván gỗ nữa làm thành mái chèo, bơi về phía bờ.
"Diệp... Thiên sư, Thủy quỷ kia đã chết?". Một thôn dân đang chèo thuyền ngẩng đầu lên hỏi, thập phần kính sợ nhìn Diệp Thiếu Dương.
"Đúng vậy!". Diệp Thiếu Dương thuận miệng trả lời, mấy người bình thường này không biết gì, không cần thiết phải nói nhiều với họ.
Lão Quách tiến lên vỗ vỗ vai của Diệp Thiếu Dương, thấp giọng nói rằng: "Đệ không giết Hà Cơ, đúng, nàng đã nuốt máu của đệ, chẳng khác nào đã trở thành quỷ phó của đệ, mai này đệ có đến quỷ vực cũng có người dẫn đường."
Diệp Thiếu Dương gật đầu, cười nói: "Sư huynh, sớm muộn gì cũng có một ngày đệ nhất định phải đến chỗ đó."
"Thuyền nhỏ" bơi được một nửa thời gian thì có một con thuyền to từ đâu chạy tới đón, không cần nói cũng biết, nhất định là mấy người trong thôn thấy Hà Cơ đã chết, lá gan lớn hẳn, lái thuyền đến đón bọn họ.
Trên thuyền tràn ngập tiếng pháo, tiếng khua chiêng gõ trống ầm ĩ.
Một hán tử chèo thuyền cười với Diệp Thiếu Dương: "Trưởng thôn chuẩn bị cho một đội mỹ nữ cổ động tới đón Diệp Thiên sư."
Diệp Thiếu Dương hai mắt ngời sáng: "Đội mỹ nữ cổ động?"
Hán tử kia nói: "Đúng vậy, đều là những phụ nữ trung niên của thôn chúng tôi, ban ngày không có chuyện gì làm nên thành lập đội cổ động, buổi tối đến quảng trường múa trống."
Phụ nữ trung niên???... Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi, thôi rồi, không vui rồi!!!
Chương 205 - Người đáng ghét
Lên bờ, lão Quách lập tức tuyên bố Thủy quỷ ở hồ chứa nước đã bị giết chết, cá cương thi mất đi nguồn thi khí, không lâu sau cũng sẽ chết. Toàn bộ quỷ khí và thi khí trong hồ không cần một hai tháng sau cũng sẽ biến mất, hồ chứa nước có thể nuôi cá lại, mà hết thảy công lao này 80% đều thuộc về Diệp Thiếu Dương.
Trên thực tế, cho dù Diệp Thiếu Dương có không nói gì đi chăng nữa, tất cả mọi người cũng đều rõ như ban ngày, fan hâm mộ của hắn đã đạt đến độ CUỒNG thần tượng =]] , người dân ở Lý gia thôn ai cũng xem hắn như là thần tiên giáng thế.
Một đám người khua chiêng gõ trống bước đến dẫn mấy người Diệp Thiếu Dương đi tới nhà khách. Dọc theo đường đi, có rất nhiều thôn dân không ngừng vây quanh xem mặt hắn, thậm chí có phụ huynh còn gọi điện thoại cho con cái đang đi học về, rủ rê họ hàng thân thuộc, bạn bè chí cốt đến ngắm dung nhan của Thiên sư.
P/s: Sơn Tùng tuổi gì =]]]
Bị nhiều người vây quanh xem như vậy, Diệp Thiếu Dương cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, hận không thể tìm một cái mặt nạ nào đó để che mặt cho xong. Hắn rất vất vả mới trở về được nhà khách, không muốn bị mấy người dân đó làm phiền, vì vậy dặn Ô Mai đóng kín cửa, chốt lại, sau đó mới thở dài một phen.
Buổi tối, Ô Mai nấu một bàn cao lương mỹ vị toàn đặc sản ngon nhất địa phương chiêu đãi bọn hắn, Lý Lão Tinh cũng niềm nở khui mấy bình rượu. Qua mấy ngày xua đuổi được Hà Cơ, tất cả mọi người đều rất vui vẻ, ngồi quây quần quanh Diệp Thiếu Dương ăn uống thoải mái, coi như là chúc mừng.
Ngay cả tên cư sĩ Đằng Vĩnh Thanh kia cũng vội vàng phá giới, mạnh mẽ dốc hai chén rượu vào trong miệng, sau khi uống xong thì không chịu nổi nữa, lăn ra ghế salon ngủ thẳng cẳng.
Cơm nước xong xuôi, Lý Lão Tinh nhiệt tình mời bọn họ ở lại, thế nhưng Diệp Thiếu Dương suy nghĩ ngày mai bọn họ còn phải đi Tứ Xuyên, cần quay về để thu dọn đồ đạc, vì vậy không thể làm gì khác hơn là bảo lão Quách giúp hắn khiêng Đằng Vĩnh Thanh lên xe của Chu Tĩnh Như, sau đó để lão Quách trở về một mình, còn hắn trở về cùng Chu Tĩnh Như.
"Thiếu Dương ca, em đã gọi điện thoại cho tiểu Tuệ tỷ.". Chu Tĩnh Như vừa lái xe vừa nói với Diệp Thiếu Dương: "Chị ấy cùng với chị Uông Đình lúc chiều có đi đến miếu Thất bà bà nhưng không thấy cái gì hết, cũng không tìm được thi thể của biểu tỷ, vì vậy đã trở về khách sạn rồi. Chị ấy dặn em hỏi anh ngày mai xuất phát lúc nào ?"
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút rồi nói: "Lúc nào cũng được!"
Chu Tĩnh Như hỏi: "Ngày mai có một chuyến bay bay thẳng đến Bắc Tứ Xuyên, anh có đi không?". Cô lặng lẽ nhìn Diệp Thiếu Dương, chờ hắn xác nhận xong, cô sẽ sắp xếp người thu xếp công việc cho hắn.
"Thiếu Dương ca, em tin tưởng anh sẽ không có việc gì!". Chu Tĩnh Như nhìn con đường thẳng tắp phía trước, khẽ thì thầm: "Nhưng em muốn bất cứ khi nào anh cần em giúp, nhất định phải nói cho em biết đầu tiên, bởi vì chúng ta là... người một nhà."
P/s: thính ở đâu cứ bay lung tung!!!bay lung tung!!!lung tung!!! =]]]
Diệp Thiếu Dương gật đầu, nói: "Không thành vấn đề, anh cũng không xem em là người ngoài!"
Chu Tĩnh Như cảm thấy ấm áp, mỉm cười nhìn hắn.
Ô tô lái về khu vực thành thị, tới nhà trọ, Chu Tĩnh Như gọi hai người vệ sĩ khiêng Đằng Vĩnh Thanh đang say xỉn về phòng, ném lên giường, nhìn hắn say đến bất tỉnh nhân sự, Diệp Thiếu Dương cảm thấy vô cùng tội lỗi: Rót nhiều rượu cho một cư sĩ Phật gia tu đạo không biết uống như vậy...
Xử lý Đằng Vĩnh Thanh xong xuôi, Chu Tĩnh Như lái xe đưa Diệp Thiếu Dương trở về nhà của hắn, tạm biệt, sau đó rời đi.
Diệp Thiếu Dương một mình đi lên lầu, nhìn xuyên qua khe cửa thì thấy đèn trong phòng khách đang sáng, nghĩ nhất định là Tiểu Mã đã trở về, lười móc cái chìa khóa, vì thế bèn đi tới gõ cửa.
"Tiểu Diệp tử, cậu đã về.". Tiểu Mã chạy ra mở cửa, sau đó chỉ tay vào trong phòng, nói: "Có khách quý tới tìm cậu kìa!"
Diệp Thiếu Dương lập tức sửng sốt, hắn nhìn thấy một người nam trung niên mặc đồ tây đang ngồi trên ghế sa lon, hai chân bắt chéo, thấy hắn vào phòng, nam trung niên đó liền đứng lên, cười nói: "Xin chào, Diệp tiên sinh."
Diệp Thiếu Dương nhất thời cảm thấy ghét cái tên bộ dáng kiêu ngạo, chảnh chọe này, vì vậy không thèm để ý đến mấy lễ tiết hoà nhã, khách sáo, trực tiếp hỏi y: "Có gì không?"
"Ồ, nghe nói... Diệp tiên sinh là một pháp sư bản lĩnh rất cao cường."
"Ai nói?"
Nam trung niên ánh mắt chuyển động, nhìn lướt qua căn phòng một vòng, vuốt cằm nói: "Nghe đồn thôi, thành thật mà nói khi nhìn thấy Diệp tiên sinh ở một nơi bần hàn như vậy, tôi cũng hoài nghi không biết có đến nhầm chỗ hay không..."
"Đến nhầm rồi, đi đi!". Diệp Thiếu Dương không thèm nhìn y một cái, nói rằng: "Đi mau đi, đừng làm chậm trễ chính sự của tôi!".
Thái độ của Diệp Thiếu Dương khiến tên kia lấy làm kinh hãi, cười cười, nói:
"Đã tới đây rồi thì tôi kể đơn giản một chút, coi như là hoàn thành công việc. Chủ của tôi gần đây… gặp phải mấy chuyện không bình thường, ừm, nói thẳng ra là gặp quỷ. Người có tìm một vài tiên sinh tróc quỷ ở Thạch Thành thế nhưng không có cách nào giải quyết được, còn suýt nữa bị chúng giết chết. Mà chúng tôi được biết tên tuổi của Diệp tiên sinh ở đây rất vang dội, cho nên đặc biệt tới đây bái phỏng ngài, mong muốn rằng không tìm nhầm người..."
Nghe y nói mấy câu khách khí như thế nhưng bộ dáng lại hoàn toàn trái ngược, Diệp Thiếu Dương bèn cảm thấy bực bội, không đợi y nói xong, trực tiếp khoát khoát tay, nói: "Tìm nhầm người rồi, không có hứng thú giúp sếp của ông, đi nhanh đi!"
Tên kia cũng không tức giận, chỉ cười nhàn nhạt đi ra ngoài, không quay đầu lại nói rằng: "Diệp tiên sinh nếu có hứng thú thì hãy gọi điện thoại cho tôi, trên bàn trà có danh thiếp, tiền công là mười vạn. Tôi khuyên ngài không nên đục nước béo cò, nếu không nghĩ thông là ngay cả mạng sống cũng không còn đấy!"
Diệp Thiếu Dương khẽ nhếch môi, đáp: "Tôi cũng nói cho ông biết là tôi không rảnh điều trị chứng mất ngủ của bà chủ ông, muốn tôi ra tay thì hãy chồng ra đây ba mươi vạn, nếu không thì đừng hòng tôi quan tâm. Tôi dễ dãi chứ không bừa bãi."
"Mạnh mồm lắm!". Tên nam nhân kia hừ một tiếng, xoay người bước ra cửa. Diệp Thiếu Dương đếm tới tiếng thứ ba liền thấy y xoay người lại, ngầm thở dài, tên này phản ứng cũng thật là chậm chạp.
Nam trung niên kia tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Diệp Thiếu Dương: "Vì sao ngài lại biết bà chủ tôi bị mất ngủ?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Bà chủ ông mất ngủ là bởi vì buổi tối không dám ngủ, nếu ngủ sẽ mơ thấy ác mộng."
Nam trung niên ngơ ngẩn: "Ngài... ngài nghe ai nói?"
Diệp Thiếu Dương đi qua vỗ lên vai y ba cái, giơ tay bắt lấy vật gì đó, mở ra, lòng bàn tay xuất hiện một vật trong suốt.
"Đây là..."
"Móng tay quỷ, bả vai ông bị quỷ nắm, ba ngọn đèn tắt mất một ngọn, gần đây thân thể hư nhược, vận xui triền miên, có đúng như vậy không?"
Nam trung niên vỗ đùi một cái: "Đúng vậy, bất kể là chơi mạt chược hay là đánh bài tôi đều thua sạch, điện thoại di động còn bị người ta lấy trộm, ngài... Diệp tiên sinh, ngài thật sự là cao nhân a.". Y lập tức thay đổi thái độ, quay đầu cung kính nhìn Diệp Thiếu Dương: "Diệp tiên sinh có thể nói cho biết, tại sao trên người tôi lại có móng tay quỷ hay không?"
Diệp Thiếu Dương khoát tay một cái: "Không, đã nói với ông rồi, nếu như bà chủ của ông muốn thì tự mình mang ba mươi vạn đến gặp tôi, bằng không thì khỏi bàn nữa, đi đi!”.
"Thiếu Dương ca, anh nhất định phải cẩn thận!". Chu Tĩnh Như đứng trên bờ lo lắng nhìn Diệp Thiếu Dương.
"Bảo đảm trở về.". Diệp Thiếu Dương khoát tay nhìn du thuyền ra khơi, quay đầu hỏi vị Cam Tín Văn tiên sinh kia: "Lúc tiểu Như thuê có nói cho ông biết chúng ta ra khơi làm gì không?"
Cam Tín Văn vừa lái thuyền vừa cười: "Nghe nói mọi người đi bắt cá, có phải không?"
Đầu Diệp Thiếu Dương chảy một vạch hắc tuyến, ai mà ngờ Chu Tĩnh Như lại lừa ông ấy đi bắt cá, bất quá thuyền đã ra khơi, hắn dù có nói cho ông ấy biết chân tướng cũng đã muộn, chỉ sợ ông ấy lại suy nghĩ không thông, vì vậy liền dặn dò ông ấy: "Kỳ thực chúng tôi đang đi bắt một loại cá quý hiếm, ông chỉ việc lái thuyền cho tốt, bất kể có thấy cái gì cũng không được kinh hoảng."
Cam Tín Văn cười cười, nói: "Bắt cá thôi mà, có gì phải sợ đâu, đơn giản chỉ là con cá lớn một chút!”.
Diệp Thiếu Dương mỉm cười, nghĩ thầm, ừ, chỉ mong là khi thấy con “Cá lớn”, ông đừng có tè ra quần ngất xỉu.
Du thuyền chậm rãi tiến vào hồ chứa nước, Diệp Thiếu Dương lấy ra La Bàn Âm Dương tìm kiếm xung quanh, mắt không nháy một cái, chỉ huy Cam Tín Văn lái thuyền về hướng Càn vị bát quái, sau đó chỉ huy mấy người bảo vệ đổ vôi sống và hùng hoàng vào một cái thùng, trộn đều lên.
Đến vị trí Càn vị, Diệp Thiếu Dương trực tiếp ném một khối Kê Huyết Thạch đã khai quang xuống nước, sau đó chỉ huy mấy người bảo vệ dùng xẻng múc hùng hoàng và vôi sống xuống rải xuống nước, thứ này ở giới luật học gọi là "Phấn Diệt Khí", có thể khu trừ tất cả tà khí.
Một hơi múc hơn mười xẻng nhưng vẫn chưa thấy chuyện gì phát sinh, Diệp Thiếu Dương dự liệu trong lòng, chỉ huy du thuyền đi về hướng Khôn Vị, sau đó lặp lại trình tự: Ném Kê Huyết Thạch, rải Phấn Diệt Khí, sau đó lái thuyền qua hướng Khảm vị...
Còn chưa tới nơi, bầu trời đang trong xanh nắng ấm bất chợt chùng xuống, những đợt khí tức màu đen không ngừng hội tụ phía trên đỉnh đầu, tạo thành một đám mây đen to lớn, khiến bầu trời thoáng chốc trở nên tăm tối, không còn chút ánh nắng, mấy người Cam Tín Văn và bảo vệ sợ đến mức run rẩy tay chân.
"Thời tiết hôm nay biến đổi nhanh quá!". Cam Tín Văn nhìn đám mây đen, kinh ngạc nói rằng.
"Lái thuyền cho đàng hoàng, đừng quan tâm gì hết!". Diệp Thiếu Dương dặn dò, nhìn chằm chằm vào La Bàn Âm Dương, đột nhiên, kim la bàn bất giác xoay như chong chóng.
Diệp Thiếu Dương trong lòng cả kinh, vội vàng dùng móng tay bắn ra chu sa, đính nước bọt, vẽ lên La bàn Âm Dương ba lằn ngang, đọc một lần thần chú định la bàn, kim la bàn thoáng chốc ngừng lại, ngắm thẳng về một hướng.
"Ở phía sau!". Diệp Thiếu Dương lập tức hét lên, xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy cách đó không xa đột nhiên có một cơn sóng bắn thẳng lên trời, một bóng người màu đen đứng dõng dạc ở phía đầu sóng.
Một nữ nhân mặc sườn xám, tóc búi cao như một tiểu thư hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Diệp Thiên sư, hôm nay chúng ta sẽ cùng định sinh tử!"
Nói xong, nàng chậm rãi mỉm cười, thở ra một ngụm hắc khí lớn về phía thuyền của hắn, một mùi hôi thối theo gió đẩy du thuyền lùi về phía sau.
"Diệp Thiên sư, ngươi đã không cho ta đường sống, ta cũng không phải dễ động vào!". Một âm thanh cao lãnh giữa tiếng ầm ầm của sóng nước truyền đến bên tai hắn.
"Khai mã lực, tiến về phía trước!". Diệp Thiếu Dương nhanh chóng ra lệnh, đột nhiên phát hiện ra du thuyền không có chút phản ứng, vừa quay đầu thì nhìn thấy Cam Tín Văn đang đặt hai tay lên bánh lái, sắc mặt trắng bệch, kinh hoàng nhìn về phía trước.
"Này, Cam tiên sinh!". Diệp Thiếu Dương đi tới, hét to vào lỗ tai ông.
Cam Tín Văn giống như bị điện giật, run lên một cái, phục hồi tinh thần lại, bắt lấy tay của Diệp Thiếu Dương, kinh hoàng hỏi: "Diệp tiên sinh, đó là cái gì?"
Người đương nhiên không thể đứng trên nước, ông ta lần đầu tiên nhìn thấy quỷ, hơn nữa lại rõ ràng như thế, đại não dường như không kịp phản ứng, không thể tin vào mắt mình.
"Ông cứ coi như đó là cá, mau lái thuyền, không được lơ là!"
Cam Tín Văn còn đang do dự, lão Quách đã bắt lấy cổ áo của ông, nói rằng: "Muốn sống hay muốn chết, muốn chết thì cứ đực mặt ở đây, muốn sống thì phải nghe lệnh chỉ huy, mau lên!"
Cam Tín Văn run rẩy kéo cần điều khiển xuống, khai triển mã lực, y theo yêu cầu của Diệp Thiếu Dương mà tiến về phía trước.
Nữ tử khẽ vung cánh tay, một con sóng cao hơn năm mét từ từ dâng lên, chồm về phía du thuyền. Cam Tín Văn hiểu rõ du thuyền khi đối mặt với con sóng lớn như thế căn bản không đủ lực phản kháng...
"Không được rồi, vỡ thuyền mất!". Cam Tín Văn sợ hãi kêu to, xoay người định đi lấy phao bơi.
Diệp Thiếu Dương đạp tới một cước, cả giận nói: "Ông ở đây lái thuyền cho tôi, tôi đảm bảo ông không chết, nếu không tôi quẳng ông xuống nước!"
Nói xong, hắn lấy Tỳ Hưu Ấn từ trong túi đeo lưng ra giao cho lão Quách, lão Quách lập tức khoanh chân ngồi xuống, hai tay cầm Tỳ Hưu Ấn, bắt đầu niệm chú...
Đằng Vĩnh Thanh cũng lấy ra một tượng Phật nhỏ, cầm trong tay, nhắm mắt lại, miệng lầm rầm tụng kinh, một quang mang kim sắc tựa như ánh đèn lan tỏa ra phạm vi xung quanh, bao bọc lấy toàn bộ du thuyền.
Diệp Thiếu Dương vừa nhìn thấy pháp khí của Phật gia liền cảm thấy rất mới mẻ, thế nhưng hắn không có thời gian nhìn tỉ mỉ, chỉ vội vã nhảy lên đầu thuyền, tay cầm nỏ bắn cá nhắm thẳng vào Hà Cơ, bắn ra một mũi tên…
Hà Cơ lập tức phất tay, một con sóng khác lại nổi lên ngăn cản mũi tên.
Mũi tên đâm vào con sóng phát ra một tiếng nổ “Bùm”, sau đó vỡ thành những bọt nước như trân châu ào ào rơi xuống. Hà Cơ thoáng chốc đã biến mất, Diệp Thiếu Dương nhanh chóng lắc lắc nỏ bắn cá, kéo dây thừng, thu hồi mũi tên. Cùng lúc đó, một con sóng lớn cao năm mét khác lại từ đâu ập đến…
Dựa theo kinh nghiệm của Cam Tín Văn, con thuyền nhất định sẽ bị sóng đẩy lên cao rồi rơi thẳng xuống nước, nếu không ngã úp xuống thì cũng bị vỡ nát tan tành, thế nhưng mọi chuyện lại diễn biến theo chiều hướng khác, con thuyền bất chấp lay động kịch liệt vẫn không hề suy suyển, có thể thấy vô số bọt nước chỉ đến vị trí cách con thuyền ba mét rồi tựa hồ bị một bức tường vô hình chặn đứng, từ từ hình thành hai cột nước to lớn ở hai bên.
Sóng lớn nhanh chóng áp sát du thuyền khiến nó bồng bềnh trôi trên mặt nước, Cam Tín Văn còn đang mờ mịt chẳng hiểu chuyện gì xảy ra thì Diệp Thiếu Dương đã ghé vào lỗ tai ông, rống to: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau lái thuyền về phía trước!".
Du thuyền lần thứ hai tiến lên, Diệp Thiếu Dương cầm La Bàn Âm Dương tiếp tục tìm kiếm tà khí dưới nước. Đột nhiên, hắn cảm thấy mạn thuyền rung một cái, quay đầu nhìn lại, nhất thời hít vào một hơi lãnh khí: Một thân thể đang bám vào mạn thuyền, từ từ bò lên.
Toàn thân người này đều trắng bệch, da thịt bong tróc, rữa nát, phía trên mặt còn có một lớp thịt rớt ra, đong đưa , để lộ bên trong là các khớp xương trắng hếu. Từ những chỗ rữa nát, cơ hồ có thể nhìn thấy một đống giòi bọ lúc nhúc, bò tới bò lui. Người này mở to đôi mắt đục ngầu nhìn những người trên thuyền, miệng kêu lên từng tiếng rên rỉ, vô cùng kinh tởm...
Chương 202 - Kim tiễn khóa lệ quỷ
Nếu như lúc trước mấy người kia nhìn thấy nữ quỷ chỉ là bị dọa cho sợ hãi thôi thì bây giờ nhìn thấy Thủy thi lại càng kinh hãi hơn, nhất thời ai nấy đều sợ đến ngã ngồi lên thuyền.
Diệp Thiếu Dương bước đến trước mặt Thủy thi, rút Dây Câu Hồn ra trực tiếp quật vào cổ nó, khiến cái đầu nó bay ra khỏi cổ, từ vết đứt ở cổ chảy một chất dịch màu xanh biếc. Thân thể của nó cũng tức khắc cứng đờ, bất động, ngã về phía sau, rơi tõm xuống nước.
"Lái thuyền về phía tôi dặn, không được ngừng!". Diệp Thiếu Dương quay đầu lại dặn dò.
Cam Tín Văn ngẩn người, căn cứ theo hướng kim la bàn mà lái thuyền.
Đột nhiên, hai bên trái phải du thuyền không ngừng lay động, Cam Tín Văn quay đầu lại nhìn, nếu không cầm bánh lái trong tay, tám phần mười ông ta sẽ ngất xỉu tại chỗ.
Hai bên mép thuyền có vô vàn cánh tay đang bám vào mép, cật lực bò lên, có vài con còn đang bơi trong mặt nước, chuẩn bị gia nhập đoàn quỷ bò lên thuyền. Trong đó có một con vừa mới chết không bao lâu, thân thể chưa hư thối, vẫn còn một đống thịt nhũn nhão; có con chỉ còn lại có một bộ xương khô; mà con kinh dị nhất trong đám đó chính là:
Một con Thủy thi bị ngâm trong nước một thời gian dài, thân thể rữa nát phân nửa, toàn thân đều có những tảng thịt trắng bệch sắp rớt ra, bên trong giòi bọ chạy tới chạy lui tán loạn, thân thể khẽ động một chút là nhễu dịch màu xanh biếc, đôi lúc nó còn đưa tay nhét những con giòi bọ đang lúc nhúc vào sâu bên trong. Cảnh tượng hết sức kinh khủng và buồn nôn, những người bình thường khó có thể chấp nhận nổi, bốn người bảo vệ sợ đến mức ngồi xổm xuống đất, ôm nhau run lẩy bẩy.
Cam Tín Văn cũng sợ đến mức than trời, lẩm bẩm nói: "Chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Ông chỉ cần lái thuyền thôi, cố gắng tách ra khỏi bọn chúng, nếu không tránh được, tôi sẽ giải quyết! Muốn sống thì phải nghe lệnh!".
Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn lướt qua đám thi thể và xương khô đang bò lên thuyền, mấy con này không biết là đã chết bao nhiêu năm, thân thể chìm dưới đáy hồ không được trục vớt, bị quỷ khí trong hồ xâm lấn, trở thành Thủy thi. Có vài thi thể còn chưa hư thối hoàn toàn, tất cả đều là những người chết gần đây tại hồ chứa nước.
Mà những Thủy thi này chỉ là cấp thấp, cho dù có một trăm con thì Diệp Thiếu Dương cũng không để vào mắt, chỉ là trên thuyền vẫn còn mấy người bình thường, nếu để cho quá nhiều Thủy thi lên thuyền sẽ có chút phiền phức, vì vậy hắn nhanh chóng dùng Dây Câu Hồn quật hết bọn chúng xuống nước, sau đó bảo lão Quách và Đằng Vĩnh Thanh dùng pháp khí giải quyết hậu quả.
Diệp Thiếu Dương để ý pháp khí trong tay Đằng Vĩnh Thanh là một cây Tảo Mộc Côn, Phật gia thích dùng loại binh khí không có mũi nhọn như côn, bất quá công năng vẫn không khác gì Tảo Mộc Kiếm.
Đại bộ phận Thủy thi đều bị bọn họ xử lý hết, Cam Tín Văn cũng chậm rãi trấn định lại tinh thần, không có thời gian xem xét mấy thứ này là thứ gì, chỉ nhanh chóng dựa theo yêu cầu của Diệp Thiếu Dương mà lái thuyền vòng qua một con Thủy thi, đi về vị trí đã chỉ định lúc trước.
Cuồng phong lập tức nổi lên, những con sóng lớn lại lần nữa trỗi dậy chặn đường thuyền bọn họ, tuy nhiên lần này phạm vi tương đối nhỏ.
Cam Tín Văn cũng đã khôi phục sự trấn định như bình thường, bắt đầu biểu diễn kỹ thuật điều khiển thuyền xuất sắc của một thuyền trưởng đầy kinh nghiệm, xuyên qua khe hở của từng đạo sóng lớn, cưỡi gió leo lên đầu sóng. Diệp Thiếu Dương nhìn thấy ông ấy lái thuyền linh hoạt như thế thì bội phục không thôi, nghĩ thầm Chu Tĩnh Như quả nhiên không tìm nhầm người, có Cam Tín Văn lái thuyền, hắn bớt đi không ít phiền phức.
Du thuyền rất nhanh đi tới Khảm vị, Diệp Thiếu Dương gọi mấy người bảo vệ rải vôi và hùng hoàng xuống mặt nước. Ngay lập tức, quỷ khí màu đen bị bức lui, một con sóng lớn chuẩn bị nổi lên liền nhanh chóng chìm xuống.
Một màn này khiến Đằng Vĩnh Thanh kinh ngạc không ngớt, thắc mắc hỏi: "Vì sao không có Kê Huyết Thạch ở Khảm vị mà lại hiệu quả nhanh như vậy?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Càn là trời, Khôn là đất, thiên địa phân âm dương, đây là trận nhãn của trận pháp khống chế âm dương nhị khí xuất nhập, sáu trận nhãn còn lại chỉ là phụ trợ nhị khí tuần hoàn. Một khi nhị vị càn khôn bị phong bế, trận pháp đương nhiên sẽ kích hoạt, cho nên sáu trận nhãn còn lại chỉ là cục, không nên lãng phí Kê Huyết Thạch phong chặn. Chỉ cần rải Phấn Diệt Khí vào nước, tự nhiên sẽ tiêu diệt được quỷ khí, mà đây hết thảy đều là do sát khí đầu nguồn đã bị phong bế, mất đi nguồn bổ sung, vì vậy..."
Diệp Thiếu Dương đang nói rất sung thì đột ngột dừng lời, nhún vai, nói: "Chính là như vậy."
Đằng Vĩnh Thanh bội phục gật đầu: "Đạo gia nghiên cứu trận pháp quả nhiên cao thâm.". Hắn nhìn thấy tại vị trí du thuyền làm trụ cột, từng đạo quỷ khí màu đen đang dần dần rút lui, nói rằng: "Cho nên huynh mới rải Phấn Diệt Khí vào trong nước để dễ dàng bức lui quỷ khí, Hà Cơ cũng không thể tiến nhập thuỷ vực, chỉ cần chúng ta phong bế tất cả các vị trí bát quái còn lại thì có thể khiến nàng không còn đường lui?"
"Thông minh, chính là như vậy!"
Chờ mặt nước chuyển về màu sắc bình thường, Diệp Thiếu Dương mới bảo Cam Tín Văn tiếp tục lái thuyền đi về hướng Đoái vị. Du thuyền vừa tiến vào phạm vi nước đen, lập tức sóng lớn nổi lên ngập trời, Diệp Thiếu Dương đứng ở đầu thuyền, một tay cầm La Bàn Âm Dương, một tay cầm nỏ bắn cá, tìm kiếm tung tích của Hà Cơ.
Du thuyền lập tức rung lắc, Diệp Thiếu Dương làm theo trình tự như lúc trước, đợi đến khi nước trong thuỷ vực được tinh lọc, hắn lại cho thuyền tiếp tục đến Ly vị...
Sau khi tiến hành đến vị trí thứ sáu, Hà Cơ rốt cuộc không nhịn được nữa đã lộ diện, trồi lên trên mặt nước, điên cuồng công kích du thuyền, bởi vì thế mạnh của nàng là chiến đấu trong nước nên thực lực rất mạnh, thậm chí dù có Kim Phật và Tỳ Hưu Ấn trấn áp nhưng du thuyền vẫn nảy lên vài lần.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Diệp Thiếu Dương sợ du thuyền sẽ bị phá hủy, vì vậy thương lượng với Cam Tín Văn cảm nhận được bọt nước dưới đáy thuyền, dự đoán trước hành động của Hà Cơ để có biện pháp hóa giải.
Diệp Thiếu Dương quát to một tiếng: "Nổ máy!"
Cam Tín Văn chuyển bánh lái cho du thuyền chạy thẳng như xe ôtô tiến về thuỷ vực phía trước, một cơn sóng lớn lại đột ngột dâng lên, trong đó mơ hồ có thể thấy thân ảnh của Hà Cơ đang kích động linh lực để lật ngã đỉnh thuyền.
Diệp Thiếu Dương nhanh chóng kéo nỏ bắn Hà Cơ, tên vừa rời nỏ, Đằng Vĩnh Thanh đã vung tay ném mấy viên gì đó như hột đào về phía người nàng. Kim quang lập tức sáng rực một vùng, đánh Hà Cơ bay ra ngoài.
Sau đó, mũi tên của Diệp Thiếu Dương vốn đang nhắm ngay giữa ngực đột nhiên bị chệch hướng, xuyên qua bả vai phải của Hà Cơ, khiến một luồng máu đen từ bả vai nàng phun ra. Diệp Thiếu Dương lập tức kéo mạnh dây thừng cột mũi tên, đồng thời kéo Hà Cơ về phía mình.
"A..." Hà Cơ kêu lên một tiếng, thân thể run rẩy, nàng giơ tay bóc một miếng thịt trên bả vai phải xuống. Diệp Thiếu Dương kéo tên về, nhìn thấy miếng thịt, lập tức quẳng xuống nước. Trên mặt nước liền nổi lên một vũng máu đen, phát sinh mùi tanh hôi khó ngửi.
Chương 203 - Vô tướng pháp ấn, phá!
Diệp Thiếu Dương nhìn Đằng Vĩnh Thanh, lắc đầu, nói: "Cám ơn huynh đã hỗ trợ, nếu không có huynh, trò chơi sớm đã kết thúc."
Trên mặt Đằng Vĩnh Thanh lộ ra thần tình khó xử, nói: "Thật sự xin lỗi, ta chỉ muốn giúp huynh."
"Thôi bỏ đi, không sao đâu!". Diệp Thiếu Dương đưa mắt nhìn thì thấy đại bộ phận thuỷ vực đều đã khôi phục lại màu sắc bình thường, duy chỉ còn lại một góc hồ là vẫn còn màu đen, vì vậy chỉ huy Cam Tín Văn lái thuyền qua hướng đó.
Trên đường đi gió êm sóng lặng, Diệp Thiếu Dương cũng hơi trầm tĩnh lại, nhớ tới pháp khí Đằng Vĩnh Thanh sử dụng lúc trước, hỏi: "Huynh đã dùng thứ gì để đánh Hà Cơ mà lợi hại như vậy?"
Đằng Vĩnh Thanh lấy từ trong túi ra hai vật như hột đào, cười cười nói: "Hạt bồ đề, pháp khí mà Phật gia chúng ta thường dùng nhất, cũng tương tự như hạt đậu đồng và tiền Ngũ Đế của các huynh."
Diệp Thiếu Dương gật đầu, cảm thấy rất mới mẻ.
Du thuyền hấp dẫn vô số ánh mắt của thôn dân, bọn họ thậm chí còn hồi hộp khẩn trương hơn người trên thuyền, vô cùng bái phục mấy vị pháp sư lúc nãy chiến đấu với quỷ. Bọn họ luôn nghĩ, những người này đều là người thuộc một thế giới khác.
Nhất là Diệp Thiếu Dương, chỉ cần nhìn thấy mấy lần hắn làm phép thành công, những thôn dân liền xem hắn như một vị thần uy danh, chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Mà dưới sự chờ mong của mọi người, truyền thuyết vẫn tiếp tục tiếp diễn.
Du thuyền bắt đầu bước vào vùng thủy vực, kinh qua tầng tầng lớp lớp sóng lớn, sau đó phong ấn lại hai vị trí cuối cùng, khóa kín toàn bộ trận pháp, vùng nước đen chỉ còn lại tại một góc của hồ chứa nước.
"Trận pháp đã được khóa kín, vì sao vẫn còn một vùng nước đen?". Đằng Vĩnh Thanh không hiểu rõ về trận pháp Đạo gia, giật mình hỏi.
Diệp Thiếu Dương nói: "Bát quái có thất đinh, cửu cung còn lại một, dựa theo bát quái phương vị bày ra hậu thiên trận pháp, bất kể là khởi trận hay là phá trận cũng không thể hoàn hảo được, tất nhiên phải có một trận cước dùng để tiết khí, trừ phi là tiên thiên trận pháp thì mới phải bắt buộc hoàn hảo..."
Đằng Vĩnh Thanh nhíu mày, hỏi rằng: "Tiên thiên trận pháp là trận pháp như thế nào?". Lời vừa ra khỏi miệng, không đợi Diệp Thiếu Dương trả lời, hắn đã ngại ngùng, nói: "Ta lỡ lời, ta không nên hỏi."
"Không sao, mấu chốt là tiên thiên bát quái không phải chỉ nói đôi ba lời là có thể hiểu rõ, khi nào có cơ hội ta sẽ nói tỉ mỉ với huynh!". Diệp Thiếu Dương cười cười, chỉ phía tiền phương: "Hà Cơ ở đó, đến đó bắt nàng ta trước, những thứ khác tính sau!"
Du thuyền vừa lái vào khu vực nước đen, toàn bộ thuỷ vực lập tức rung chuyển, sóng lớn cuồn cuộn nổi lên phô trương thanh thế. Cam Tín Văn mở tối đa môtơ nhưng vẫn không thắng được lực sóng lớn. May mà có Tỳ Hưu Ấn và tượng Phật nhỏ trấn áp nên du thuyền không bị lay động quá lớn.
"Làm sao bây giờ?". Lão Quách nãy giờ không hé răng chợt lên tiếng hỏi.
"Chờ nàng hiện thân.". Diệp Thiếu Dương nói: "Nàng tạo ra động tĩnh lớn như vậy cũng phải bỏ không ít tu vi, cứ để nàng dùng hết tu vi, chờ nàng đuối sức, chúng ta sẽ giăng lưới bắt."
Lão Quách gật đầu, móc thuốc lá ra phân cho mấy người thôn dân hút, một người trong đó rất khẩn trương nhìn Diệp Thiếu Dương: "Đại pháp sư, tôi biết ngài bản lĩnh thông thiên, thế nhưng ngài nhất định phải đưa bọn tôi trở về an toàn!"
Diệp Thiếu Dương cười nhàn nhạt.
Đúng lúc này, cơn sóng động trời đột nhiên chìm xuống, thuỷ vực trở nên yên tĩnh không gì sánh được.
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nói rằng: "Sư huynh, chuẩn bị xong chưa? Những người còn lại chú ý, Hà Cơ chỉ còn một sinh lực cuối cùng, các người không cần làm gì hết, chỉ cần giữ bánh lái cho tốt, không được để thuyền chìm xuống nước."
Hắn vừa nói xong, mấy người thôn dân lập tức chạy đến bánh lái, hợp sức cùng Cam Tín Văn ôm lấy bánh lái.
Chỉ nghe "Ầm" một tiếng, du thuyền bị vật gì đó đập mạnh vào thành, một cơn sóng lớn hơn mười mét chồm đến hất tung du thuyền, những người bên ngoài trông thấy không nhịn được la hét ầm ĩ.
Chu Tĩnh Như lấy hai tay che ngực, ngồi trên băng ghế run run rẩy rẩy, không còn quan tâm đến điều gì, chỉ thầm niệm kinh thánh trong lòng, cầu bình an cho Diệp Thiếu Dương.
Du thuyền bay cao hơn mười mét rồi từ từ hạ xuống, cảm giác không trọng lực nhất thời làm mọi người buồn nôn khó chịu.
Chỉ nghe “Răng rắc…” một tiếng, du thuyền bỗng nứt thành hai mảnh, tuy nhiên nó vẫn chưa chìm hẳn, tất cả mọi người trên thuyền đều thất kinh.
Đối diện du thuyền là con sóng lớn cao vút, một quái vật trồi lên trên mặt nước, vọt về phía bọn họ.
Mọi người định thần nhìn lại, cả người quái vật màu đỏ như máu, đầu to, nửa người trên như một con cá với cái mồm rộng đến mang tai, lộ ra hai hàng… không, bốn hàng răng nanh đen dà, mỗi hàm đều có hai hàng trên dưới , biểu tình dữ tợn đáng sợ, nửa người dưới của nó cũng có vô số vật tựa như xúc tua cắm vào thân.
Bên trái thân là một cái xúc tua lớn nhất, thế nhưng bên phải lại thiếu mất đi một cái cũng tương tự như vậy, tựa như nó đã bị vật gì đó cắt đứt, Diệp Thiếu Dương lập tức suy nghĩ, đây là chính là hai cánh tay của quái vật mà bị mũi tên cắt đi một cái.
Quái vật này lớn hơn gấp mấy lần du thuyền, tách nước lao lên, miệng phun ra một luồng hắc khí bay về phía bọn họ.
Không cần nói, ai cũng biết đây đích thực là chân thân của Hà Cơ, một sinh vật tựa cá mà không phải là cá.
Đằng Vĩnh Thanh lại một lần nữa cản Diệp Thiếu Dương xuất thủ trước, hai tay tạo thành hình chữ thập, nắm một chuỗi tràng hạt, cao giọng niệm chú: "Vô tướng pháp ấn, hư không bồ đề, phá!"
Hắn vung hai tay lên, ném chuỗi tràng hạt lên không trung, chuỗi tràng hạt càng lúc càng lớn, cư nhiên chụp lại cái đầu to lớn của Hà Cơ, lập tức có vô số đạo kim quang bắn ra hòa cùng với hắc khí.
Diệp Thiếu Dương cười nhàn nhạt, biết Đằng Vĩnh Thanh định khoe khoang pháp thuật Phật gia trước mặt mình, vì vậy chỉ khoanh tay đứng một bên, nhìn hắn biểu diễn.
Đằng Vĩnh Thanh không ngừng niệm chú, chuỗi tràng hạt cũng không ngừng thắt lại đầu của Hà Cơ, định ép thân thể Hà Cơ nhỏ lại, thế nhưng Hà Cơ tình nguyện để chuỗi tràng hạt cắm vào trong thịt, máu đen ứa ra, cũng không thu nhỏ lại thân thể, nàng biết rõ, nếu cứ như vậy, nàng sẽ rơi vào cục diện bất lợi.
"Diệp Thiên sư, xem ta thu phục đây!". Đằng Vĩnh Thanh đắc ý mỉm cười, gia tăng tốc độ niệm chú, lần tràng hạt, kim quang càng lúc càng lún sâu, khiến đầu Hà Cơ liên tục bắn ra máu.
"Ááá!". Hà Cơ ngẩng đầu lên gào thét, tu vi trong cơ thể chợt bộc phát, chỉ nghe “Bùm” một tiếng, chuỗi tràng hạt trên đầu lập tức vỡ tung…
Chương 204 - Thu quỷ phó
Đằng Vĩnh Thanh kinh ngạc đến ngây người, hắn không ngờ nãy giờ Hà Cơ chiến đấu liên tục, lại bị thương mà tu vi vẫn còn mạnh như vậy...
Hắn đỏ mặt nhìn Diệp Thiếu Dương, lúng túng nói: "Ngại quá, để ta xem..."
Ngoài dự liệu, hắn không nhìn thấy một sự châm chọc nào từ nét mặt của Diệp Thiếu Dương, trái lại chỉ thẳng thắn nói: "Huynh không hiểu rồi, nếu như nàng dễ đối phó như vậy, ta đã không cất công chế tạo những món pháp khí đặc thù làm gì. Huynh lui ra phía sau bảo vệ mọi người đi!"
Đằng Vĩnh Thanh cảm kích gật đầu, lui về bên cạnh mấy thôn dân kia.
Diệp Thiếu Dương cầm nỏ bắn cá đi lên mũi thuyền, ngang nhiên đứng thẳng.
Nhất thời, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào người hắn.
Quái vật Hà Cơ đột phá hết chuỗi tràng hạt thì hung hăng bơi về phía đầu thuyền
Nàng cũng biết đây là trận chiến cuối cùng, chỉ cần có thể diệt được Diệp Thiếu Dương thì có thể sống yên ổn tại thủy vực, vì thế lập tức huy động hết quỷ khí toàn thân, ra sức nhảy, mở to cái miệng khổng lồ táp về phía hắn, muốn nuốt chửng hắn vào trong bụng.
Diệp Thiếu Dương nhân cơ hội này bay bổng lên không trung, kêu một tiếng: "Sư huynh, giăng lưới!"
"OK!". Lão Quách nghe thấy tiếng của Diệp Thiếu Dương thì lập tức giương tay, quăng tấm lưới to lớn đầy đồng tiền ra ngoài.
Tấm lưới vừa vặn chụp vào đầu Hà Cơ. Hà Cơ đang lao giữa không trung, thế nhanh như chớp, không cần người khác làm cái gì đã tự mình chui đầu vào rọ.
Lão Quách cố sức kéo lưới trở về. Diệp Thiếu Dương tiến lên, cắt đầu ngón tay, dùng máu của mình điểm lên mắc lưới, miệng cao giọng niệm chú:
"Bát tự trảm linh, kim tiền mãi mệnh; thiên la địa võng, pháp bất dung tình!".
Sau đó hắn kích phát cương khí phóng vào trong lưới, chỉ thấy một đống máu huyết lập tức bắn lên, phút chốc biến tấm lưới thành màu đỏ như máu, đồng thời kích hoạt hơn một trăm đồng tiền đính trên lưới, khiến cái lưới không gió mà tự rung lên, phát sinh kim quang chói mắt. Sau đó từng xâu chuỗi tạo thành từng một cỗ sức mạnh không gì ngăn cản được nhanh chóng tiến vào da thịt Hà Cơ, thiêu đốt máu huyết của nàng thành màu đen, khiến toàn thân nàng bốc lên một luồng khói trắng nghi ngút.
Hà Cơ rên lên từng tiếng thống khổ, thế nhưng mặc cho nàng giãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra khỏi lưới.
"Tất cả mau đến hỗ trợ, thu lưới!". Lão Quách hô to gọi mọi người tiến lên hỗ trợ.
Bọn họ đều là những người thôn dân không biết tróc quỷ, lúc này chẳng biết lấy đâu ra khí lực mà nỗ lực hiệp trợ Diệp Thiếu Dương, thu lưới trở về, cột chặt trên bánh lái.
Diệp Thiếu Dương đứng ở đầu thuyền cầm nỏ bắn cá nhắm ngay đầu Hà Cơ, khi hắn sắp sửa kéo nỏ, Hà Cơ đột nhiên ngưng giãy giụa, rên rỉ một tiếng, hé môi, phun ra ngoài một vật bay thẳng về hướng Diệp Thiếu Dương.
"Đại pháp sư, đây là Thiên Sư Bài ngài cần..."
Diệp Thiếu Dương trong lòng vui vẻ, vội vàng tiếp nhận, cúi đầu vừa nhìn, trong tay là một vật dính đầy nước dịch màu xanh biếc, buồn nôn muốn chết. Hắn vội chạy đến nhúng vào trong nước, rửa sạch, cầm lên nhìn, một khối gỗ bài khắc hình lá cây bằng vàng, xác nhận đúng là Thiên Sư Bài mình đã thấy trước kia, vội vàng cất vào trong túi.
Sau đó hắn liếc nhìn Hà Cơ, lúc này nàng đã biến trở về hình dáng bình thường, trở thành nữ nhân mặc sườn xám xinh đẹp, hai tay cầm lấy mắc lưới, yêu kiều nũng nịu nhìn Diệp Thiếu Dương, toàn thân rướm máu như một đóa hoa hồng diễm lệ.
Sát khí trong đóa hoa hồng này đang từng chút thoát ra bên ngoài.
"Đại pháp sư, ta bằng lòng nghe lời của ngài, tự giải khai sát khí, trở lại quỷ vực, trọn đời không đến nhân gian nữa!". Hà Cơ đau khổ cầu xin: "Thỉnh đại pháp sư thương xót tu vi ngàn năm của ta, thành hình không dễ, tha mạng cho ta..."
Diệp Thiếu Dương ngầm thở dài, buông nỏ bắn cá xuống, cắt đầu ngón tay, điểm một vết máu lên lá bùa, khoát tay, lá bùa bay lên tự cháy, hướng về phía Hà Cơ.
Hà Cơ lập tức kích động đưa tay ra đón, lá bùa rơi vào trong tay nàng, hóa thành một nắm tro bụi. Nàng nuốt vào, rơi nước mắt, nói: "Đa tạ đại pháp sư khai ân..."
"Ngươi nuốt huyết phù của ta, bất kể ngươi làm gì, ở đâu, ta đều có thể tìm được ngươi, dám làm chuyện xấu, ta sẽ lập tức tiêu diệt ngươi, không tin ngươi thử xem."
"Mỹ Hoa không dám...". Sát khí tan hết, thân thể của Hà Cơ cũng càng lúc càng mờ dần, trở nên trong suốt, cúi đầu bái tạ Diệp Thiếu Dương, sau đó hoàn toàn biến mất
Kết thúc. Diệp Thiếu Dương thở dài một hơi.
Cuối cùng cũng xử lý xong một con quỷ âm sanh. Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận cũng đã tiêu diệt được bốn con. Hắn tự suy nghĩ, đúng là không dễ dàng gì, ngẩng đầu lên nhìn mặt nước đang từ từ rút đi hắc khí, nói rằng: "Lái thuyền, quay về."
"Lái cái gì mà lái, còn thuyền đâu mà lái!". Phía sau vang lên giọng nói oán giận của Cam Tín Văn, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, nhất thời cả kinh: Thuyền đã đứt làm hai mảnh, một nửa chìm xuống hồ, chỉ còn lại hai đầu thuyền cũng đang từ từ chìm xuống.
"Mẹ kiếp, nãy giờ lo đấu pháp không để ý, sao thuyền lại hỏng nặng như vậy chứ?". Diệp Thiếu Dương gãi đầu một cái: "Làm sao bây giờ?"
Cam Tín Văn nói: "Thuyền sắp chìm rồi, có lẽ phải bơi về thôi. Thế nhưng... ngài có ... pháp thuật mà, có thể cõng chúng tôi bay về được không?"
Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn ông ta: "Ông nghĩ tôi là Bát tiên quá hải hả?". Suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy cũng không thể bơi về, phía dưới toàn là cá cương thi, mấy người bình thường bọn họ nếu như bị cắn thì phiền toái. Vì vậy hắn gọi mọi người cùng nhau hành động, nhân lúc thuyền vẫn chưa chìm tháo một bản khoang thuyền lớn đặt xuống nước, đứng lên thử, vừa vặn nâng được trọng lượng mấy người bọn họ.
Đoàn người lục tục đứng lên trên ván gỗ, tháo thêm mấy tấm ván gỗ nữa làm thành mái chèo, bơi về phía bờ.
"Diệp... Thiên sư, Thủy quỷ kia đã chết?". Một thôn dân đang chèo thuyền ngẩng đầu lên hỏi, thập phần kính sợ nhìn Diệp Thiếu Dương.
"Đúng vậy!". Diệp Thiếu Dương thuận miệng trả lời, mấy người bình thường này không biết gì, không cần thiết phải nói nhiều với họ.
Lão Quách tiến lên vỗ vỗ vai của Diệp Thiếu Dương, thấp giọng nói rằng: "Đệ không giết Hà Cơ, đúng, nàng đã nuốt máu của đệ, chẳng khác nào đã trở thành quỷ phó của đệ, mai này đệ có đến quỷ vực cũng có người dẫn đường."
Diệp Thiếu Dương gật đầu, cười nói: "Sư huynh, sớm muộn gì cũng có một ngày đệ nhất định phải đến chỗ đó."
"Thuyền nhỏ" bơi được một nửa thời gian thì có một con thuyền to từ đâu chạy tới đón, không cần nói cũng biết, nhất định là mấy người trong thôn thấy Hà Cơ đã chết, lá gan lớn hẳn, lái thuyền đến đón bọn họ.
Trên thuyền tràn ngập tiếng pháo, tiếng khua chiêng gõ trống ầm ĩ.
Một hán tử chèo thuyền cười với Diệp Thiếu Dương: "Trưởng thôn chuẩn bị cho một đội mỹ nữ cổ động tới đón Diệp Thiên sư."
Diệp Thiếu Dương hai mắt ngời sáng: "Đội mỹ nữ cổ động?"
Hán tử kia nói: "Đúng vậy, đều là những phụ nữ trung niên của thôn chúng tôi, ban ngày không có chuyện gì làm nên thành lập đội cổ động, buổi tối đến quảng trường múa trống."
Phụ nữ trung niên???... Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi, thôi rồi, không vui rồi!!!
Chương 205 - Người đáng ghét
Lên bờ, lão Quách lập tức tuyên bố Thủy quỷ ở hồ chứa nước đã bị giết chết, cá cương thi mất đi nguồn thi khí, không lâu sau cũng sẽ chết. Toàn bộ quỷ khí và thi khí trong hồ không cần một hai tháng sau cũng sẽ biến mất, hồ chứa nước có thể nuôi cá lại, mà hết thảy công lao này 80% đều thuộc về Diệp Thiếu Dương.
Trên thực tế, cho dù Diệp Thiếu Dương có không nói gì đi chăng nữa, tất cả mọi người cũng đều rõ như ban ngày, fan hâm mộ của hắn đã đạt đến độ CUỒNG thần tượng =]] , người dân ở Lý gia thôn ai cũng xem hắn như là thần tiên giáng thế.
Một đám người khua chiêng gõ trống bước đến dẫn mấy người Diệp Thiếu Dương đi tới nhà khách. Dọc theo đường đi, có rất nhiều thôn dân không ngừng vây quanh xem mặt hắn, thậm chí có phụ huynh còn gọi điện thoại cho con cái đang đi học về, rủ rê họ hàng thân thuộc, bạn bè chí cốt đến ngắm dung nhan của Thiên sư.
P/s: Sơn Tùng tuổi gì =]]]
Bị nhiều người vây quanh xem như vậy, Diệp Thiếu Dương cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, hận không thể tìm một cái mặt nạ nào đó để che mặt cho xong. Hắn rất vất vả mới trở về được nhà khách, không muốn bị mấy người dân đó làm phiền, vì vậy dặn Ô Mai đóng kín cửa, chốt lại, sau đó mới thở dài một phen.
Buổi tối, Ô Mai nấu một bàn cao lương mỹ vị toàn đặc sản ngon nhất địa phương chiêu đãi bọn hắn, Lý Lão Tinh cũng niềm nở khui mấy bình rượu. Qua mấy ngày xua đuổi được Hà Cơ, tất cả mọi người đều rất vui vẻ, ngồi quây quần quanh Diệp Thiếu Dương ăn uống thoải mái, coi như là chúc mừng.
Ngay cả tên cư sĩ Đằng Vĩnh Thanh kia cũng vội vàng phá giới, mạnh mẽ dốc hai chén rượu vào trong miệng, sau khi uống xong thì không chịu nổi nữa, lăn ra ghế salon ngủ thẳng cẳng.
Cơm nước xong xuôi, Lý Lão Tinh nhiệt tình mời bọn họ ở lại, thế nhưng Diệp Thiếu Dương suy nghĩ ngày mai bọn họ còn phải đi Tứ Xuyên, cần quay về để thu dọn đồ đạc, vì vậy không thể làm gì khác hơn là bảo lão Quách giúp hắn khiêng Đằng Vĩnh Thanh lên xe của Chu Tĩnh Như, sau đó để lão Quách trở về một mình, còn hắn trở về cùng Chu Tĩnh Như.
"Thiếu Dương ca, em đã gọi điện thoại cho tiểu Tuệ tỷ.". Chu Tĩnh Như vừa lái xe vừa nói với Diệp Thiếu Dương: "Chị ấy cùng với chị Uông Đình lúc chiều có đi đến miếu Thất bà bà nhưng không thấy cái gì hết, cũng không tìm được thi thể của biểu tỷ, vì vậy đã trở về khách sạn rồi. Chị ấy dặn em hỏi anh ngày mai xuất phát lúc nào ?"
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút rồi nói: "Lúc nào cũng được!"
Chu Tĩnh Như hỏi: "Ngày mai có một chuyến bay bay thẳng đến Bắc Tứ Xuyên, anh có đi không?". Cô lặng lẽ nhìn Diệp Thiếu Dương, chờ hắn xác nhận xong, cô sẽ sắp xếp người thu xếp công việc cho hắn.
"Thiếu Dương ca, em tin tưởng anh sẽ không có việc gì!". Chu Tĩnh Như nhìn con đường thẳng tắp phía trước, khẽ thì thầm: "Nhưng em muốn bất cứ khi nào anh cần em giúp, nhất định phải nói cho em biết đầu tiên, bởi vì chúng ta là... người một nhà."
P/s: thính ở đâu cứ bay lung tung!!!bay lung tung!!!lung tung!!! =]]]
Diệp Thiếu Dương gật đầu, nói: "Không thành vấn đề, anh cũng không xem em là người ngoài!"
Chu Tĩnh Như cảm thấy ấm áp, mỉm cười nhìn hắn.
Ô tô lái về khu vực thành thị, tới nhà trọ, Chu Tĩnh Như gọi hai người vệ sĩ khiêng Đằng Vĩnh Thanh đang say xỉn về phòng, ném lên giường, nhìn hắn say đến bất tỉnh nhân sự, Diệp Thiếu Dương cảm thấy vô cùng tội lỗi: Rót nhiều rượu cho một cư sĩ Phật gia tu đạo không biết uống như vậy...
Xử lý Đằng Vĩnh Thanh xong xuôi, Chu Tĩnh Như lái xe đưa Diệp Thiếu Dương trở về nhà của hắn, tạm biệt, sau đó rời đi.
Diệp Thiếu Dương một mình đi lên lầu, nhìn xuyên qua khe cửa thì thấy đèn trong phòng khách đang sáng, nghĩ nhất định là Tiểu Mã đã trở về, lười móc cái chìa khóa, vì thế bèn đi tới gõ cửa.
"Tiểu Diệp tử, cậu đã về.". Tiểu Mã chạy ra mở cửa, sau đó chỉ tay vào trong phòng, nói: "Có khách quý tới tìm cậu kìa!"
Diệp Thiếu Dương lập tức sửng sốt, hắn nhìn thấy một người nam trung niên mặc đồ tây đang ngồi trên ghế sa lon, hai chân bắt chéo, thấy hắn vào phòng, nam trung niên đó liền đứng lên, cười nói: "Xin chào, Diệp tiên sinh."
Diệp Thiếu Dương nhất thời cảm thấy ghét cái tên bộ dáng kiêu ngạo, chảnh chọe này, vì vậy không thèm để ý đến mấy lễ tiết hoà nhã, khách sáo, trực tiếp hỏi y: "Có gì không?"
"Ồ, nghe nói... Diệp tiên sinh là một pháp sư bản lĩnh rất cao cường."
"Ai nói?"
Nam trung niên ánh mắt chuyển động, nhìn lướt qua căn phòng một vòng, vuốt cằm nói: "Nghe đồn thôi, thành thật mà nói khi nhìn thấy Diệp tiên sinh ở một nơi bần hàn như vậy, tôi cũng hoài nghi không biết có đến nhầm chỗ hay không..."
"Đến nhầm rồi, đi đi!". Diệp Thiếu Dương không thèm nhìn y một cái, nói rằng: "Đi mau đi, đừng làm chậm trễ chính sự của tôi!".
Thái độ của Diệp Thiếu Dương khiến tên kia lấy làm kinh hãi, cười cười, nói:
"Đã tới đây rồi thì tôi kể đơn giản một chút, coi như là hoàn thành công việc. Chủ của tôi gần đây… gặp phải mấy chuyện không bình thường, ừm, nói thẳng ra là gặp quỷ. Người có tìm một vài tiên sinh tróc quỷ ở Thạch Thành thế nhưng không có cách nào giải quyết được, còn suýt nữa bị chúng giết chết. Mà chúng tôi được biết tên tuổi của Diệp tiên sinh ở đây rất vang dội, cho nên đặc biệt tới đây bái phỏng ngài, mong muốn rằng không tìm nhầm người..."
Nghe y nói mấy câu khách khí như thế nhưng bộ dáng lại hoàn toàn trái ngược, Diệp Thiếu Dương bèn cảm thấy bực bội, không đợi y nói xong, trực tiếp khoát khoát tay, nói: "Tìm nhầm người rồi, không có hứng thú giúp sếp của ông, đi nhanh đi!"
Tên kia cũng không tức giận, chỉ cười nhàn nhạt đi ra ngoài, không quay đầu lại nói rằng: "Diệp tiên sinh nếu có hứng thú thì hãy gọi điện thoại cho tôi, trên bàn trà có danh thiếp, tiền công là mười vạn. Tôi khuyên ngài không nên đục nước béo cò, nếu không nghĩ thông là ngay cả mạng sống cũng không còn đấy!"
Diệp Thiếu Dương khẽ nhếch môi, đáp: "Tôi cũng nói cho ông biết là tôi không rảnh điều trị chứng mất ngủ của bà chủ ông, muốn tôi ra tay thì hãy chồng ra đây ba mươi vạn, nếu không thì đừng hòng tôi quan tâm. Tôi dễ dãi chứ không bừa bãi."
"Mạnh mồm lắm!". Tên nam nhân kia hừ một tiếng, xoay người bước ra cửa. Diệp Thiếu Dương đếm tới tiếng thứ ba liền thấy y xoay người lại, ngầm thở dài, tên này phản ứng cũng thật là chậm chạp.
Nam trung niên kia tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Diệp Thiếu Dương: "Vì sao ngài lại biết bà chủ tôi bị mất ngủ?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Bà chủ ông mất ngủ là bởi vì buổi tối không dám ngủ, nếu ngủ sẽ mơ thấy ác mộng."
Nam trung niên ngơ ngẩn: "Ngài... ngài nghe ai nói?"
Diệp Thiếu Dương đi qua vỗ lên vai y ba cái, giơ tay bắt lấy vật gì đó, mở ra, lòng bàn tay xuất hiện một vật trong suốt.
"Đây là..."
"Móng tay quỷ, bả vai ông bị quỷ nắm, ba ngọn đèn tắt mất một ngọn, gần đây thân thể hư nhược, vận xui triền miên, có đúng như vậy không?"
Nam trung niên vỗ đùi một cái: "Đúng vậy, bất kể là chơi mạt chược hay là đánh bài tôi đều thua sạch, điện thoại di động còn bị người ta lấy trộm, ngài... Diệp tiên sinh, ngài thật sự là cao nhân a.". Y lập tức thay đổi thái độ, quay đầu cung kính nhìn Diệp Thiếu Dương: "Diệp tiên sinh có thể nói cho biết, tại sao trên người tôi lại có móng tay quỷ hay không?"
Diệp Thiếu Dương khoát tay một cái: "Không, đã nói với ông rồi, nếu như bà chủ của ông muốn thì tự mình mang ba mươi vạn đến gặp tôi, bằng không thì khỏi bàn nữa, đi đi!”.