-
Chương 236-240
Chương 236 - Thông qua khảo nghiệm
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch giả: Tang Diệp
"Đi rồi hả?" Qua nửa ngày Tiểu Mã mới lên tiếng..
Diệp Thiếu Dương nhấc chân lên, đá một cước vào mông cậu ta.
"Cậu cũng biết đẻ việc ra cho tôi nhỉ. Nếu không phải Ngưu đầu tướng quân nể tình thì chưa chắc chuyện hôm nay đã kết thúc như vậy đâu!".
Tiểu Mã xoa xoa mông, sợ hãi nói: "Tôi cũng nói thật đó chứ, chúng ta chính xác là đã giết quỷ sai..."
"Cậu ngu thật hay giả bộ ngu vậy? Người ta đã không truy cứu việc tôi giết quỷ sai rồi, ai mượn cậu nói lại làm gì. Quỷ sai đều rất nhỏ mọn, cậu nói như vậy họ còn tưởng rằng cậu đang châm chọc!"
Tiểu Mã giờ mới hiểu ra mình phạm nhiều sai lầm như vậy, bần thần nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Nếu đánh nhau thật thì thế nào, hai chúng ta đều bị bắt đến âm tào địa phủ sao?"
"Chưa chắc!". Diệp Thiếu Dương nhìn qua phương hướng hai tên quỷ sai biến mất, nói: "Nếu có đánh thật tôi cũng có thể kết thúc, nhưng cũng phải phiền toái một chút."
"Đúng vậy, đúng vậy. Tiểu Diệp Tử của tôi là ai, quỷ sai đến cũng dám đánh!"
"Lăn. Yên lặng đi, đừng để tôi xuất chiêu!"
"Đúng rồi tên vô lại, tên kia là... Ngưu đầu trong Ngưu Đầu Mã Diện?". Tạ Vũ Tình hiếu kỳ xen vào một câu.
Diệp Thiếu Dương khoát tay áo: "Là Ngưu đầu tướng quân, cô cũng đừng hỏi nhiều quá. Chuyện của âm ty thuộc về thiên cơ, mấy người không nên biết quá nhiều". Ba người Tạ Vũ Tình tin tưởng lời hắn nói, lập tức không hỏi nữa.
Diệp Thiếu Dương dù không muốn người khác hỏi nhưng vẫn đang suy nghĩ về những chuyện đã phát sinh: Kim Soái cho dù tội ác chồng chất, khi còn sống làm nhiều chuyện ác độc. Nhưng đối với âm ty mà nói, cũng không có gì khác với âm hồn của người bình thường, đâu cần đích thân Ngưu đầu tướng quân ra tay, chuyện này không hợp lý.
Hơn nữa bọn hắn đến cũng quá nhanh, Kim Soái vừa mới chết không lâu, đã lập tức đến câu hồn, chẳng lẽ chúng vẫn luôn ở đây? Không phải vậy chứ!
Còn chuyện quỷ sai muốn trừng phạt Tiểu Mã thì Diệp Thiếu Dương càng nghĩ càng cảm giống một hồi kịch hài, bình thường quỷ sai mặc dù nhỏ mọn nhưng cũng không vì một câu phàn nàn của phàm nhân mà tức giận.
Dù Ngưu đầu tướng quân còn ở bên cạnh nhưng sao cái cảm giác hắn muốn động thủ cũng vẫn quá mạnh? Hơn nữa Ngưu đầu tướng quân đến cuối cùng mới ra tay ngăn cản, chuyện này cũng không thể nào hiểu nổi.
Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Thiếu Dương cảm thấy chuyện này có gì đó không hợp lý, rất không hợp lý, chỉ là một điểm đầu mối cũng không có, cũng chỉ đành thôi không nghĩ tới nữa.
Hắn không biết là ngay sau lưng hắn, trên một ngọn núi nhỏ trong Tử Nhân Câu, Ngưu đầu tướng quân cùng quỷ sai vẫn đang chăm chú nhìn qua, miệng thì thào nói: "Quái thật, một tăng một đạo một yêu, còn có hai kẻ kia... Bọn hắn như thế nào lại ở cùng một chỗ?"
Quỷ sai lắc đầu, cảm thấy mấy người Diệp Thiếu Dương vô cùng khó hiểu.
"Phì?".
Trong lỗ mũi Ngưu đâu tướng quân phát ra một thanh âm kỳ quái, quỷ sai sửng sốt một chút vội nói: "Đúng đúng, tranh thủ thời gian tìm hai xà yêu kia, việc phong Âm Thần này không thể chậm trễ."
Nói xong, hắn lấy từ trong tay áo ra một quyển sách vàng, tìm đến một tờ trống, chấm ngón tay vào miệng, viết xuống tên Diệp Thiếu Dương.
Nướt bọt trong suốt, nhưng khi ghi trên giấy lại trở thành màu đỏ thắm.
"Diệp Thiếu Dương, khảo nghiệm thông qua, có thể dùng." Nói xong câu đó, quỷ sai quay đầu nhìn Ngưu đầu tướng quân, cả hai cùng quay người đi xa.
Bên kia, Đằng Vĩnh Thanh đã điều tức xong, mấy người Diệp Thiếu Dương cũng nghỉ ngơi xong xuôi, thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi.
"Những người này làm sao đây?". Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua mấy tên Huyết Vu Sư bị khống chế bên ngoài Tử Nhân Câu, hỏi Tạ Vũ Tình.
"Để chúng cho cảnh sát địa phương, chút nữa sẽ có người tới tiếp nhận. Chúng ta đi trước."
Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn nàng: "Chúng ta... đi bộ rời núi?"
"Bằng không thì như thế nào?". Tạ Vũ Tình trừng mắt nhìn lại.
"Tôi cũng không muốn đi, cậu cõng tôi đi!". Tiểu Mã lên tiếng.
Diệp Thiếu Dương im lặng, quay đầu nhìn thoáng qua Đàm Tiểu Tuệ, phát hiện thần sắc của nàng vẫn như thường, vẫn đang nhanh nhẹn thu thập đồ đạc chuẩn bị chạy đi, không khỏi tò mò hỏi: "Trước đó em bị thương mà, nhanh như vậy đã không sao rồi hả?"
"Em đã phối dược dùng rồi, không sao đâu."
Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ ra nàng là Bạch Vu Sư, Bạch Vu Sư am hiểu nhất là phối dược trị thương, lúc này mới yên lòng.
Thu thập xong đồ đạc, mọi người xuất phát, vốn bọn hắn còn lo lắng thiếu niên thần bí không đi. Kết quả cậu ta rất nghe lời sải rộng bước chân đi theo sau Tạ Vũ Tình.
Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn thoáng qua sơn cốc Tử Nhân Câu kia, trong nội tâm có rất nhiều cảm khái. Tuy nhiên Thất bà bà vẫn còn nằm trong Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận, chờ mình trở lại đối phó.
Chuyến đi Tứ Xuyên này rốt cuộc cũng đã thành công: Tìm được giải dược, giết chết Huyết Cổ Thi Vương, giết chết Kim Soái, hơn nữa... Trên nửa đường còn giúp hai xà yêu ngàn năm, thu được một phần lớn công đức.
Nghĩ đến hai xà yêu, trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động: Chúng giờ chắc chắn đã hóa thân thành người rồi, không biết chúng hiện đang ở nơi nào, có tính toán gì không?
Thấy Đàm Tiểu Tuệ đi một mình ở sau cùng, Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, cố ý bước chậm lại song song với nàng, tò mò hỏi: "Cái đỉnh kia của em, rốt cuộc là để làm gì?"
"Là đỉnh dùng để luyện dược, việc luyện dược của Vu sư toàn bộ dùng đỉnh, đỉnh cũng phân ra tốt xấu, cái đỉnh này của em là dùng vật liệu đặc thù chế tạo ra đấy. Nó là vật truyền thừa của gia tộc em, coi như là một bảo bối."
Diệp Thiếu Dương giật mình: "Chả trách dược thảo em luyện ra hiệu quả tốt như vậy, trước đó thương thế của em nặng mà bây giờ mới qua một chút thời gian đã khỏi, quả thực rất giỏi."
Đàm Tiểu Tuệ dù là một Vu sư nhưng cũng có lòng hư vinh. Nhất là được Diệp Thiếu Dương khích lệ, cảm xúc trong lòng nàng rất khác, cười cười nói: "Đó là đương nhiên, không riêng gì đỉnh tốt, gia tộc Đại Vu Tiên chúng em có rất nhiều diệu pháp bí truyền, cũng giống như pháp thuật nội môn Mao Sơn, đều là thứ không truyền cho ngoại nhân."
Diệp Thiếu Dương liên tục gật đầu, "Dạ dạ, Tiểu Tuệ muội xinh đẹp như vậy, còn là truyền nhân của gia tộc Đại Vu Tiên, thật sự hiếm có." (thanh niên này lại thả thính em Tiểu Tuệ -_- )
Đàm Tiểu Tuệ sắc mặt khẽ chuyển hồng, cúi đầu nói: "Thiếu Dương ca có gì cứ nói thẳng."
"Không có gì, anh nói thật mà!". Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu: "Việc này, anh biết em am hiểu luyện dược, em còn có cái gì chữa thương tốt hoặc là linh đan diệu dược, có thể cho anh một chút không?"
Đàm Tiểu Tuệ bật cười: "Hihi, cũng đáng được để anh một lần vỗ mông ngựa chứ. Nhưng mà có rất nhiều dược phẩm đều chỉ có tác dụng trong thời gian hạn định, chỉ có lập tức luyện chế mới được, cho nên không thể lập tức cho anh, tương lai anh cần dùng cái gì, trực tiếp nói cho em biết là được."
Diệp Thiếu Dương thất vọng nhún vai nói: "Anh sợ thời điểm cần dùng lại tìm không thấy người, chúng ta lại không thể lúc nào cũng ở cùng nhau..."
Đàm Tiểu Tuệ ngẩng đầu lên nhìn vào mắt hắn, rất điềm tĩnh cười, nói: "Bằng không thì anh thu em làm đồng tử đi, bao giờ anh tác pháp, cần pháp dược gì em sẽ trực tiếp phối dược cho anh."
p/s: Chương này ngôn tình, quá ngôn tình a. Đọc truyện mà một kẻ đồng tử bấy lâu nay như ta cảm thấy còn hơn đọc kinh dị.
Chương 237 - Hồng Tinh Bách Hoa Hoàn
Dịch giả: Bất Lưu Danh
“Ặc…. đồng tử là truyền nhân của Đại Vu Tiên, anh không dám thu nhận đâu.” Diệp Thiếu Dương biết nàng chỉ đùa mà thôi, nhưng cũng không dám hùa theo.
Đi được mấy bước, đột nhiên Đàm Tiểu Tuệ đưa tay ra trước mặt Diệp Thiếu Dương rồi nói: “Tặng cho anh cái này.”
Diệp Thiếp Dương cúi đầu nhìn, hắn nhìn thấy trong bàn tay trắng noãn của Đàm Tiểu Tuệ đang nắm một túi vải nho nhỏ, bên trong hơi cộm lên, hắn liền hỏi: “Đây là cái gì?”
“Bên trong có ba viên Hồng Tinh Bách Hoa Hoàn, khi còn bé, em vô tình hái được quả của Hồng Tinh Thảo. Em phối hợp nó với trăm loại hoa, dùng thời gian ba năm luyện chế thành. Hồng Tinh Bách Hoa Hoàn có thể chống bách độc, khiến xương trắng mọc da thịt, chỉ cần hồn phách vẫn còn, cho dù là người đã chết cũng có thể cứu sống. Viên thuốc này…. em tặng cho anh đó.”
Nói xong, nàng cũng không để cho Diệp Thiếu Dương có cơ hội từ chối, trực tiếp đặt túi vải vào trong tay hắn.
Tuy túi vải rất nhỏ, nhưng Diệp Thiếu Dương cầm trong tay lại cảm thấy vô cùng nặng nề. Món đồ này quá mức quý giá! Hắn vội vàng mở ra, ngay sau đó liền ngửi thấy một mùi hương đậm đà, làm chấn động cả tinh thần.
“Thiếu Dương ca, anh tìm thứ gì đó thật kín rồi bỏ mấy viên thuốc này vào trong nhé, tránh làm giảm dược hiệu.”
Diệp Thiếu Dương thoáng ngẩn người, hắn nhìn kỹ, viên thuốc được gói trong một chiếc khăn tay dệt từ tơ hồng. Phía trên chiếc khăn tay là các loại chỉ, đủ mọi màu sắc dệt thành nhiều hoa văn khác nhau. Có tường vân, có cây cối, vô cùng tinh xảo, mang đậm phong cách của dân tộc Miêu. Ngay sau đó hắn liền bực mình nói: “Vậy sao em còn dùng khăn tay gói lại.”
Đàm Tiểu Tuệ cúi đầu, thì thào khẽ nói: “Em mới gói lại thôi mà.”
“Vậy à, thực sự cảm ơn em nhiều lắm.” Diệp Thiếu Dương cầm khăn tay trả lại cho nàng.
Đàm Tiểu Tuệ lắc đầu: “Anh cũng giữ lấy đi”
Diệp Thiếu Dương cũng không nghĩ nhiều, hắn liền nhét chiếc khăn tay vào trong ba lô, rồi lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ, sau đó bỏ một viên Hồng Tinh Bách Hoa Hoàn vào trong. Hắn đem hai viên còn lại đưa lại cho Đàm Tiểu Tuệ: “Món đồ quý giá như này, anh lấy một viên là được rồi.”
“Anh cầm lấy cả đi mà.” Đàm Tiểu Tuệ thầm thở dài, nàng hạ thấp giọng nói lí nhí: “Có lẽ em không còn cơ hội dùng đến nó rồi.”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, hắn đang định hỏi nàng nói lời đó có ý gì, Tạ Vũ Tình đột nhiên bước chậm lại rồi quay người nhìn hai người Diệp Thiếu Dương: “Hai người đang thì thầm gì đấy?”
“Không có gì.” Diệp Thiếu Dương cất ba viên thuốc đi rồi cười với Đàm Tiểu Tuệ sau đó bước nhanh chân, sánh vai với Tạ Vũ Tình. Hắn sợ nàng lại trêu đùa gì đó, liền đi lên phía trước nàng rồi hỏi một vấn đề mà hắn vẫn luôn đau đáu trong lòng: “Đám Huyết Vu sư đó, sau khi trở về, cô định xử lý thế nào?”
“Bọn tôi tra ra được bọn hắn có dính líu đến mạng người, còn bắt cóc giết người chưa thành.” Nói đến đây, Tạ Vũ Tình liền bĩu môi với thiếu niên thần bí vẫn đang cắm đầu bước đi.
“Cũng chỉ phán tội mấy năm tù mà thôi” Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói tiếp: “Nhất là máu chó đen trên người bọn chúng một khi rửa sạch, sẽ lập tức khôi phục lại tu vi, chẳng may thi triển Huyết Vu thuật…..”
Đàm Tiểu Tuệ liền nói: “Điều này thì anh yên tâm, bọn em đã bàn bạc với Tạ cảnh quan rồi, sau khi trở về sẽ để Uông Đình ra tay, dùng Vu thuật phá đi pháp thân của bọn chúng vĩnh viễn luôn, cho nên anh không phải lo lắng.”
Diệp Thiếu Dương giật mình, nếu thực sự như vậy, đúng là không có gì phải lo lắng nữa rồi. Hắn gật đầu rồi bước tới bên cạnh thiếu niên thần bí, đi cùng cậu ta một lát, hắn mới lên tiếng hỏi: “Cậu biết Dưỡng Linh thuật?”
Thiếu niên ngoảnh đầu lại, con mắt màu lam nhạt của cậu ta liếc nhìn hắn nhưng không hề lên tiếng.
“Sao không nói chuyện hả?”
“Tôi không biết gì hết.” Giọng nói của thiếu niên nghe rất lạnh lùng. Nhưng lại khiến cho Diệp Thiếu Dương cảm thấy cậu ta không hề nói dối.
“Cậu không biết cái gì?” Tiểu Mã tiến lên rồi xen vào một câu.
Diệp Thiếu Dương bực mình nhìn Tiểu Mã: “Cậu hỏi câu này, nếu cậu ta nhớ được mình không biết cái gì, thì còn gọi là mất trí sao?” Hắn quay đầu hỏi thiếu niên kia: “Cậu còn nhớ được những gì?”
“Tôi nhớ được, tôi tên là Nhạc Hằng.”
“Nhạc Hằng….. cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Tôi không nhớ.” Nhạc Hằng nhìn con đường dưới chân rồi thản nhiên trả lời.
“Cậu ta nhiều nhất là mười bảy, mười tám tuổi” Tạ Vũ Tình tiếp lời.
Diệp Thiếu Dương cũng đoán cậu ta khoảng chừng ấy tuổi, hắn nghĩ một chút rồi hỏi: “Cậu làm sao lại bị Kim Soái bắt được? Không cần nói không biết, cứ từ từ nhớ lại”
Nhạc Hằng dừng bước chân, cậu ta hơi nghiêng đầu nhớ lại, rồi chậm rãi nói ra: “Tôi bị hắn ta bắt được trong một sơn động, tôi chỉ nhớ mang máng…. sơn động đó, có quan tài của Thi Vương. Dường như tôi uống máu Vu Yêu, nhất thời không thể hoàn toàn hấp thu được, nên cơ thể không thể động đậy, đúng lúc ấy….. tên đó mang người tới, sau nhìn thấy tôi liền bắt tôi lại.”
Diệp Thiếu Dương và Đàm Tiểu Tuệ chấn kinh, hai người nhìn nhau, thì ra…. chuyện là như vậy! Ngay cả máu Vu Yêu cậu ta cũng dám uống, chẳng trách bị Kim Soái coi là kẻ thù!
“Lúc đó, có lẽ Kim Soái đi đến Tàng Thi Địa, đem quan tài Huyết Cổ Thi Vương chuyển ra ngoài, đưa vào trong Tử Nhân Câu để làm phép,” Đàm Tiểu Tuệ suy đoán.
Diệp Thiếu Dương gật đầu, rồi lại hỏi Nhạc Hằng: “Tại sao cậu lại ở trong sơn động chôn quan tài?”
Nhạc Hằng lắc đầu: “Tôi thực sự không nhớ nổi nữa, đối với những chuyện xảy ra trước đó, tôi chỉ có thể nhớ được một chút mà thôi. Anh không cần hỏi nữa, nếu tôi nhớ lại, tôi sẽ nói cho anh biết.”
Dù sao cậu ta đã nói vậy rồi, Diệp Thiếu Dương tất nhiên cũng chẳng có cách nào khác, chỉ có thể gật đầu, từ bỏ ý định hỏi tiếp. Lúc này Nhạc Hằng đột nhiên lại nói: “Anh là Thiên Sư Mao Sơn, bài vị ở trên Chân Nhân.”
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc: “Cậu biết những điều này?”
“Tôi biết được một vài chuyện về Đạo giáo, nhất là về Mao Sơn. Còn có một vài………..” Nói đến đây, cậu ta chợt lắc đầu: “Tôi cũng không biết được…… tại sao tôi lại biết mấy thứ này.”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày: “Ý cậu muốn nói, cậu nhớ được những chuyện này, nhưng lại quên hết những chuyện liên quan đến bản thân mình?”
“Cũng không khác lắm.”
Quên mất bản thân là ai, nhưng lại nhớ được một vài chuyện khác, việc này cũng thực sự kỳ lạ. Nhất là cậu ta còn biết được một số chuyện về Đạo môn, điều này càng kỳ lạ hơn. Tên nhóc này rốt cuộc là ai, lẽ nào cậu ta cũng là một đạo sĩ.
Một cánh tay Diệp Thiếu Dương khoác lên vai cậu ta, cảm nhận một lát, trong cơ thể cậu ta không có cương khí, cho nên không thể nào là đạo sĩ.
Diệp Thiếu Dương đành lắc đầu bất đắc dĩ, hắn nói với Nhạc Hằng: “Cậu nhớ ra điều gì, hãy nói cho tôi biết.”
Tiểu Mã tiến lại gần rồi đưa ra suy đoán của bản thân: “Tiểu Diệp tử, lẽ nào cậu ta bị Kim Soái làm mất trí nhớ?”
“Không biết được, chuyện này cũng không có cách nào phỏng đoán, chỉ có thể để cậu ta tự mình từ từ nhớ lại mà thôi.”
Sau đó hắn kéo Đàm Tiểu Tuệ qua một bên rồi hạ thấp giọng nói: “Tên nhóc này đã uống máu Vu Yêu, có xảy ra chuyện gì không?”
Đàm Tiểu Tuệ cũng có vẻ mờ mịt, nàng thoáng ngây người rồi nói: “Cơ thể người bình thường, nếu tiếp xúc với máu Vu Yêu, chắc chắn sẽ chết. Huyết Vu sư cũng không uống máu Vu Yêu, mà đặt vào trong dược đỉnh…. Em cũng không biết uống máu Vu Yêu vào có làm sao không, từ trước tới nay chưa từng nghe nói có chuyện như vậy.”
Diệp Thiếu Dương nhìn bóng lưng Nhạc Hằng, hắn bất đắc dĩ nói rằng: “Vậy anh vẫn nên dẫn cậu ta theo một thời gian ngắn, quan sát kỹ càng, tránh cho xảy ra chuyện gì đó.”
Chương 238 - Giải Trừ Cổ Linh
Dịch giả: Bất Lưu Danh
Ngay sau đó, cả đám người vừa đi được vừa nói chuyện phiếm, câu được câu không, cũng không có chủ đề nào nghiêm túc cả.
Mọi người đi thẳng một mạch xuống khe núi phía dưới, đi được mấy dặm thì gặp Uông Đình dẫn theo vài cảnh sát đang đi tới từ phía trước. Mọi người đứng lại một chỗ nói chuyện chốc lát, Uông Đình nói rằng, nàng đang dẫn đường cho mấy người cảnh sát này. Dẫn bọn bọ đi tiếp nhận và áp giải đám Huyết Vu sư kia ra ngoài, bởi vì xe không thể đi vào trong núi được, chỉ có thể đi bộ mà thôi.
“Em đi đi về về như vậy, không mệt sao?” Tiểu Mã thở hổn hển hỏi nàng.
“Em không mệt mà, trước đó giết Thi Vương em cũng không giúp được gì, đi một đoạn đường như vậy đã là gì. Phía trước cũng không còn xa nữa, ba đến năm dặm nữa là tới nơi rồi.”
“Cảm ơn em nhé.” Tạ Vũ Tình thân thiết sờ khuôn mặt nàng: “Trở về chị sẽ xin cho em một cái bằng khen ‘người dân tốt bụng’ ”.
Diệp Thiếu Dương trợn mắt nhìn nàng rồi nói: “Chỉ có chút khen thưởng bằng tinh thần như vậy, cô cũng đừng lấy ra lừa người ta nữa, chẳng ai thèm để ý đâu.”
Uông Đình lập tức cười nói: “Không đâu, em thấy rất tốt mà.”
Vui đùa một lát, hai bên nói lời tạm biệt, rồi đi về hai hướng khác nhau.
Mấy người Diệp Thiếu Dương vòng qua một khe núi, phía trước quả nhiên xuất hiện một khoảng đất giữa núi tương đối bằng phẳng. Có vài chiếc xe Van của cảnh sát đậu ở nơi đó, mấy người cảnh sát vẫn ở lại đây trông coi. Tạ Vũ Tình chọn một chiếc, rồi bảo đám người Diệp Thiếu Dương lên xe. Nàng tự mình lái xe, đưa mọi người rời khỏi núi.
Chiếc xe lắc lư, nghiêng ngả trên con đường núi gồ ghề, Diệp Thiếu Dương cảm thấy nội tạng mình sắp lộn hết cả lên rồi. Nhưng dù sao ngồi xe vẫn thoải mái hơn đi bộ, hắn chỉ đành cắn rắng kiên trì. Hắn cảm thấy đã qua khá lâu, có lẽ đã rời khỏi vùng núi, tiến vào đường quốc lộ rồi. Chạy tiếp hai mươi phút nữa, chiếc xe tiến vào một trấn nhỏ, sau đó dừng lại trước cửa một nhà trọ.
Nhà trọ này tuy nhỏ đến đáng thương, nhưng dù sao lại được nhìn thấy kiến trúc nhà ở cùng với ánh đèn điện, khiến cho Diệp Thiếu Dương có cảm giác được quay trở lại nhân gian.
Sau khi tiến vào phòng mình, Diệp Thiếu Dương lập tức đi tắm rửa, thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ. Xong xuôi đâu đó, hắn lên giường nằm, cũng không nghĩ ngợi gì nữa mà ngủ luôn.
Hắn ngủ một mạch cho tới sáng, lúc nghe thấy có tiếng gõ cửa mới bước ra mở cửa. Tiểu Mã cầm trong tay một gói đồ ăn sáng đang đứng đó, rồi cậu ta nói: “Nhà trọ này không có đồ ăn sáng, tôi chạy ra ngoài mua ít đồ ăn về”
Diệp Thiếu Dương để cậu ta vào phòng, còn hắn thì đi đánh răng rửa mặt. Sau đó hai người ngồi trên giường ăn sáng, Tiểu Mã vừa ăn vừa gửi tin nhắn cho mấy người kia, gọi bọn họ qua bên này ăn sáng.
Mùi vị quẩy rán của trấn nhỏ cũng không tồi, nước dùng cũng khá ngon. Diệp Thiếu Dương thấy đồ ăn sáng mua cũng nhiều nên mình hắn ăn hai phần.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, nói đến Đàm Tiệu Tuệ, Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới một chuyện, hắn lập tức hỏi Tiểu Mã: “Hôm qua, khi đối phó với Thi Vương, Tiểu Tuệ dùng tơ băng tằm, lúc đó không biết tại sao cô ấy không cho tôi quay đầu lại nhìn. Cậu đừng trước mặt tôi, có nhìn thấy điều gì đặc biệt hay không?”
“Không có, tôi không biết.” Tiểu Mã bỏ một cái bánh bao thịt vào miệng, cậu ta nói một cách lơ đãng, nhưng khóe mắt lại hiện lên một tia sáng kỳ lạ.
Diệp Thiếu Dương cẩn thận nhớ lại một vài hành vi gần đây của Đàm Tiểu Tuệ. Hắn cảm thấy một sự kỳ dị không thể nói thành lời, trong lúc hắn đang cảm thấy tò mò, thì Đàm Tiểu Tuệ đẩy cửa bước vào. Hôm nay nàng mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình kết hợp với một chiếc váy. Cả người nàng toát lên vẻ lười biếng và điềm tĩnh, chỉ có điều sắc mặt nàng nhợt nhạt hơn so với trước đó một chút. Diệp Thiếu Dương nghi ngờ thương thế của nàng chưa lành hẳn, nhưng hắn cũng không hỏi ngay.
“Chuyện thứ nhất, Nhạc Hằng đi rồi”
Diệp Thiếu Dương kinh hãi: “Chuyện này xảy ra lúc nào?”
“Nửa tiếng trước, cậu ta còn đến gõ cửa phòng em, cậu ta nói rằng đột nhiên nhớ ra một nơi. Có lẽ nơi đó có thể giúp cậu ta tìm lại được trí nhớ, cho nên cậu ta liền rời đi.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Còn gì nữa không?”
“Cậu ta còn nói, anh cứu cậu ta một mạng, cậu ta sẽ nhớ kỹ. Dù cho cậu ta có thể tìm lại được trí nhớ hay không, cũng sẽ quay lại tìm anh.”
Diệp Thiếu Dương dần buông lỏng tinh thần, Nhạc Hằng có thể nói như vậy, chứng tỏ trái tim cậu ta lương thiện, hẳn là sẽ không gây ra chuyện xấu gì đâu.
Đàm Tiểu Tuệ liền nói: “Em không biết anh ở nơi nào, cho nên đã cho cậu ta địa chỉ và số điện thoại của Tiểu Như. Đến lúc đó, cậu ta tìm được Tiểu Như, cũng có thể tìm được anh.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, thầm khen ngợi sự tinh tế của Đàm Tiểu Tuệ. Tên nhóc đó mất trí rồi, không biết cậu ta có biết gọi điện thoại nữa hay không. Cho cậu ta địa chỉ là chính xác nhất, hắn đột nhiên nghĩ tới, trên người cậu ta có tiền hay không. Trông bộ dáng ngu ngơ của cậu ta như vậy, ra ngoài không bị chết đói chứ?
“Chuyện thứ hai, Thiếu Dương ca, đây là thuốc giải của anh.” Đàm Tiểu Tuệ đưa bàn tay trắng noãn của mình ra trước mặt Diệp Thiếu Dương. Hắn mở to mắt nhìn vào lòng bàn tay nàng, đó là một viên đan dược to cỡ quả cầu pha lê, có màu đỏ thắm. Bên ngoài đan dược vô cùng trơn bóng, được bao phủ bởi một tầng ánh sáng lấp lánh.
“Đây là….. dùng máu của Kim Soái để luyện chế thành?”
Đàm Tiểu Tuệ gật đầu: “Dùng máu của trái tim hắn ta phối chế với một vài dược liệu mà luyện thành. Thiếu Dương ca, anh mau dùng đi, sau đó dùng phương pháp thổ nạp chu thiên của Mao Sơn, hòa tan đan dược rồi dẫn đi khắp kỳ kinh bát mạch, ép cổ độc ra ngoài. Sau đó anh dẫn dược lực vào trong trái tim, Nhân Huyết Cổ Linh sẽ tự động chui ra.”
Diệp Thiếu Dương nắm chặt viên đan dược dùng máu của trái tim người luyện thành. Hơn nữa còn là máu của Kim mặt rỗ, thực sự khó mà nuốt xuống. Nhưng dù sao cũng vì mạng sống của bản thân, đành phải nhẫn nhịn vậy. Sau đó hắn lập tức trèo lên giường, rồi bày ra tư thế thổ nạp, há rộng miệng, sau đó nuốt viên đan dược xuống.
Đan dược tiến vào trong bụng, hắn lập tức cảm thấy một luồng hơi nóng. Diệp Thiếu Dương không dám chậm trễ, vội vàng vận chuyển cương khí, hòa tan đan dược, sau đó dẫn dược lực đi vào Nhâm Mạch.
Chỉ thoáng chốc, hắn cảm thấy trong kinh mạch có một luồng hơi thở không thuộc về bản thân, chủ động xông về cỗ dược lực kia. Hắn đoán rằng đây nhất định là Nhân Huyết Cổ Linh, có lẽ nó có sự cảm nhận đặc biệt đối với máu của Kim Soái, cho nên không cần đến bản thân hắn phải xua đuổi mà tự động xông tới.
Rất nhanh, Cổ độc trong Nhâm Mạch bị thanh trừ sạch sẽ, sau đó Diệp Thiếu Dương lại dẫn dược lực tiến vào Đốc Mạch….
Cũng không biết trải qua bao lâu, ở trong tiềm thức của Diệp Thiếu Dương, đã không còn khái niệm thời gian nữa, hắn dồn toàn bộ tinh lực tập trung dẫn đường cho dược lực. Cuối cùng hắn cũng đưa dược lực đi khắp kỳ kinh bát, rồi dẫn vào trái tim, đột nhiên hắn cảm thấy sự chống cự của một vật sống, là Cổ linh sao? Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, lập tức dùng dược lực bao vây lấy nó, hóa giải Cổ độc bên trong cơ thể nó….
Hắn chợt có cảm giác buồn nôn, cảm giác ấy cứ lởn vởn trong người càng ngày càng mạnh. Sau cùng hắn không thể nhịn được nữa, liền há miệng rồi ọe một tiếng nôn ra ngoài, Cổ linh cũng theo khoang miệng bắn ra, ngay cả viên đan dược đã biến thành máu cũng đồng loạt phun ra ngoài.
Đàm Tiểu Tuệ đã chuẩn bị sẵn một túi vải lụa đỏ, Cổ linh vừa rơi xuống mặt đất, nàng liền nhanh chóng dùng túi vải lụa đỏ chụp lấy nó, rồi thắt miệng túi lại, sau đó thả vào trong vạc.
Túi vải lụa đỏ thêu đồ đằng con bướm của Vu Y, có thể xem như là một loại phong ấn. Cổ linh tuy rằng có thể giãy dụa trong đó, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể thoát ra ngoài.
Tiểu Mã nhìn túi vải đang không ngừng phập phồng, cậu ta tò mò hỏi: “Có thể mở ra xem chút được không, tôi muốn xem Cổ linh rốt cuộc có hình dáng như thế nào?”
Đàm Tiểu Tuệ trợn mắt nhìn cậu ta rồi nói: “Nếu như nó chui vào người anh, em cũng không còn máu Kim Soái để cứu anh đâu.” Nói xong, nàng liền đậy nắp lưới lên, rồi lại phủ lên trên đó một lớp vải thưa. Tay trái đè lên trên, còn tay phải nàng không ngừng bốc từng nắm bột phấn trong chậu, rồi rắc bột phấn xuyên qua những khe trên lớp vải thưa đó, rơi vào bên trong vạc.
Chương 239 - Nghĩa Trang Anh Đào (1)
Dịch giả: Bất Lưu Danh
Chiếc vạc rung lắc kịch liệt, toát ra một luồng khói đen, bên trong không ngừng truyền ra những tiếng kêu rợn người. Đàm Tiểu Tuệ liền dùng hai tay giữ chặt chiếc vạc, đồng thời dùng tiếng Miêu liên tục niệm chú ngữ. Tốc độ niệm chú càng lúc càng nhanh, đột nhiên vang lên một tiếng ‘phụt’, một tia máu đen từ bên trong vạc phun ra dính lên trên tấm vải thưa. Lúc này chiếc vạc đã đứng yên, không còn rung lắc nữa, Đàm Tiểu Tuệ liền hít vào một hơi thật sâu.
“Xong rồi sao?” Trước đó Diệp Thiếu Dương đã đứng dậy, nhìn Đàm Tiểu Tuệ làm phép cả nửa ngày.
Đàm Tiểu Tuệ ngẩng đầu lên cười với Diệp Thiếu Dương: “Chúc mừng Thiếu Dương ca, mọi chuyện đều ổn rồi, anh nhìn cánh tay mình đi.”
Lúc này Diệp Thiếu Dương mới để ý, hắn vội vàng vén tay áo lên, nhìn phía bên trong cánh tay.
Mất rồi, huyết tuyến đã hoàn toàn biến mất rồi! Hai cánh tay trơn bóng không tì vết.
Diệp Thiếu Dương thở ra một hơi thật dài, Nhân Huyết Cổ Linh khiến mình chỉ còn thời gian một tháng, cuối cùng…. cũng bị giải trừ rồi.
“Đúng rồi, lúc nãy anh nôn ra Cổ linh, dường như cũng phun cả đan dược đã hóa thành máu ra ngoài đúng không?” Đàm Tiểu Tuệ gật đầu, Diệp Thiếu Dương nhất thời cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều: “Quá tốt rồi, anh cũng không muốn máu của tên Kim mặt rỗ đó chảy trong cơ thể mình, vừa nghĩ đã thấy ghê tởm rồi.”
Diệp Thiếu Dương thoải mái ngả lưng xuống giường. Hắn cảm giác cả người khoan khoái, tuy rằng hắn vẫn luôn lạc quan, mọi việc nếu chưa đến phút cuối cùng hắn không bao giờ chịu thua. Nhưng dù sao bị Nhân Huyết Cổ Linh quấy rầy, nhất là mỗi lần đi tắm đều nhìn thấy hai đường huyết tuyến, trong lòng vẫn cảm thấy chút áp lực. Giống như đã bị phán tội chết vậy, bây giờ giải trừ được Nhân Huyết Cổ Linh hắn liền cảm thấy áp lực biến mất, cả người dễ chịu vô cùng.
Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn liền thấy Tạ Vũ Tình và Đằng Vĩnh Thanh cũng ở trong phòng. Hắn thoáng sửng sốt nhưng chợt nghĩ ra, có lẽ bọn họ trước đó tới phòng mình ăn sáng. Lúc đó hắn đang điều tức, nên không biết họ đến từ khi nào, bọn họ cũng làm phiền hắn.
Đằng Vĩnh Thanh tuyên một câu phật hiệu cầu phúc cho Diệp Thiếu Dương. Tạ Vụ Tình thì ngược lại, nàng chẳng hề khách khí, đấm vào vai hắn rồi cười nói: “Được đó tên vô lại, không sao rồi, anh lại có thể ra ngoài giả bộ rồi”
“Tôi giả bộ khi nào” Diệp Thiếu Dương trợn mắt nhìn nàng, lúc này hắn mới thấy quầng mắt nàng đen thui, hắn vội hỏi: “Đêm qua không ngủ à?”
Tạ Vũ Tình lười biếng duỗi lưng rồi nói: “Tôi giúp họ thẩm vấn, bận rộn cả đêm, bây giờ đám Huyết Vu sư kia vẫn còn đang bị thẩm vấn.”
“Có hỏi được gì không?”
“Vẫn chưa hỏi được gì, Uông Đình đang ở đó phá bỏ pháp thân của bọn chúng.” Tạ Vũ Tình nói tiếp: “Cảnh sát địa phương cũng biết đến sự tồn tại của Cổ thuật, tự biết cách thẩm vấn bọn chúng. Mấy chuyện này chúng ta cũng không cần quan tâm nữa, nếu như các anh có thời gian, có thể làm nhân chứng đến cục cảnh sát để lấy lời khai”
Diệp Thiếu Dương nói luôn: “Không có thời gian, tôi còn phải nhanh chóng trở về Thạch Thành để đối phó với một tên quỷ cuối cùng trong Ngũ Quỷ Ban Sơn Trận.”
“Vậy thì ngày mai chúng ta cùng trở về.” Tạ Vũ Tình gọi điện thoại cho cấp dưới của mình đang ở cục cảnh sát, bảo bọn họ giúp đặt vé máy bay. Sau đó nàng gửi những thông tin cá nhân cần thiết cho họ. Chuyến bay từ Dung Thành đến Thạch Thành sẽ cất cánh lúc sáu giờ tối nay. Mọi người cũng chỉ đành để Uông Đình tạm thời ở lại đây, những người khác nghỉ ngơi một lát. Đợi đến khi cảnh sát địa phương sắp xếp xe tới đón, tất cả cùng lên xe, đi tới Dung Thành.
Khi trời sẩm tối, ngồi trên chuyến bay tới Dung Thành, lúc máy bay vừa cất cánh, Diệp Thiếu Dương cảm thấy lần đầu tiên đúng là rất khó chịu. Hắn đưa ánh mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn cảnh vật trên mặt đất dần thu lại nhỏ bé. Đột nhiên hắn nhớ tới một chuyện mà trước đó hắn không hề để ý: Đạo Phong năm đó bị mất tích ở Tây Xuyên, phải chăng chỉ là trùng hợp. Sự mất tích của huynh ấy có liên quan tới Huyết Vu thuật hay không?
Diệp Thiếu Dương biết rằng, một ngày nào đó hắn sẽ còn tới Tây Xuyên. Cho dù chỉ vì tìm kiếm tung tích của Đạo Phong.
Đi ra khỏi sân bay Thạch Thành, Chu Tĩnh Như liền đến đón. Nàng đi tới hai chiếc xe, trước tiên đưa mọi người đến thẳng khách sạn. Sau khi đặt phòng xong liền cùng nhau đi ăn cơm.
Bữa cơm này có thể coi như ăn mừng bọn họ thành công trở về, vì vậy Diệp Thiếu Dương cũng gọi Lão Quách tới luôn. Vừa bước vào phòng, Tiểu Mã nhìn thấy Vương Bình đang gọi món, khuôn mặt cậu ta đỏ bừng lên, tràn đầy kích động. Tiểu Mã lắp ba lắp bắp, nói không nên lời, khiến cho Vương Bình hé miệng cười không ngừng.
Sau khi Chu Tĩnh Như biết được Huyết Cổ trên người Diệp Thiếu Dương đã được giải trừ, nàng không hề che dấu sự vui mừng của bản thân. Từ trước đến giờ nàng chưa từng uống rượu, cũng nâng ly chúc mừng Diệp Thiếu Dương. Vừa mới uống cạn một ly rượu đầy, nàng liền gục luôn tại trận, sau đó được Đàm Tiểu Tuệ và Vương bình dìu về phòng nghỉ.
Những người còn lại đều uống đến bét nhè, Diệp Thiếu Dương nhân lúc còn đang tỉnh táo liền kéo Lão Quách đến bên cạnh.
“Rượu cũng uống tới tầm rồi, đệ muốn nói với huynh chuyện này. Chuyện lần trước đệ nhờ huynh đi thăm dò, kết quả thế nào rồi?”
Lão Quách nhấp một ngụm trà, ép xuống hơi rượu đang bốc lên rồi lão nói: “Đệ nói đến trận pháp cuối cùng trong Ngũ Quỷ Ban Sơn Trận đúng không. Ta đã đi rồi, nói ra cũng rất trùng hợp, nơi đó là một nghĩa trang tư gia. Vẫn luôn có người chuyên môn trông coi, không cho ai bước vào trong. Ta nhìn từ bên ngoài vào chỉ có thể thấy một khoảng rộng trồng cây anh đào. Theo ta thấy có lẽ trận pháp chính là ở trong rừng anh đào đó. ”
“Cây anh đào sao?” Diệp Thiếu Dương nhíu mày, chữ Anh thông âm, cây anh đào cũng là âm mộc. Nếu muốn trồng với diện tích lớn, nhất định phải trồng ở nơi có nhiều người. Nếu không sẽ khiến âm khí tụ lại, sinh ra yêu tà, hơn nữa trồng ở bên cạnh phần mộ như này chính là đại kỵ.
Cho nên chuyện này ắt hẳn có gì đó kỳ lạ.
Diệp Thiếu Dương hỏi Lão Quách: “Tại sao huynh không tiến vào đó nhìn xem?”
“Không thể vào được, xung quanh nghĩa trang có tường bao, còn gắn camera nữa, tiến vào chắc chắn sẽ bị phát hiện.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy thì thế nào, không bắt được huynh thì có vấn đề gì chứ?”
Lão Quách phẩy tay rồi nói: “Có camera ghi hình, chẳng may chủ nhà đó làm thật, nhất định sẽ tìm được ta. Chủ nhân nơi đó, ta không trêu chọc nổi đâu.”
Diệp Thiếu Dương đang định hỏi người đó là ai, đột nhiên cánh tay hắn bị người nào đó kéo. Ngoảnh đầu nhìn lại, Tạ Vũ Tình với ánh mắt mông lung đang ôm cánh tay hắn, miệng nàng phả ra toàn hơi rượu, nàng dán sát vào người hắn.
Nàng làm gì vậy! Diệp Thiếu Dương nhất thời phát hoảng, không phải nàng muốn mượn rượu để sàm sỡ mình đấy chứ. Hắn vội vàng đẩy nàng ra, nhưng Tạ Vũ Tình lại giơ một ly rượu ra trước mặt hắn: “Tên vô lại, uống rượu nào……...”
Diệp Thiếu Dương thở phào nhẹ nhõm, hắn đón lấy ly rượu nàng đưa cho rồi giả vờ uống. Hắn dùng cơ thể mình che đi, sau đó lén đổ rượu xuống đất rồi nói: “Tôi uống xong rồi, cô tìm mấy người Tiểu Mã uống với bọn họ đi.”
Nhưng Tạ Vũ Tình vẫn nắm chặt cánh tay hắn không buông, trong miệng thì lẩm bẩm: “Tôi biết tôi say rồi, từ trước đến nay tôi chưa từng uống rượu, nhưng hôm nay tôi rất vui. Vậy nên tôi mới uống say, anh biết vì sao tôi lại vui không?”
“Nhặt được tiền ả?”
Tạ Vũ Tình dường như tỉnh táo hơn một chút, nàng mở to đôi mắt long lanh ngập nước của mình nhìn hắn. Đột nhiên nàng thở dài một hơi rồi nói: “Anh có biết không, từ sau khi anh trúng cổ, tôi vẫn luôn lo lắng cho anh. Trước kia, cứ tối đến lên giường, tôi có thể ngủ được ngay. Nhưng mà bây giờ phải xem hết hai tập ‘Khang Hi đến rồi’, tôi mới có thể ngủ. Anh hoàn toàn không sao rồi……..”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương cảm động không thôi, đây mới thực sự là bạn bè, hắn nhìn nàng rồi nghiêm túc gật đầu: “Cảm ơn cô.”
“Tôi không cần anh cảm ơn, tôi muốn….” Còn chưa nói hết câu, nàng đã gục xuống mặt bàn rồi ngủ thiếp đi.
Phía trước mặt vang lên một tiếng than nhẹ.
*** Chữ Anh thông âm, đoạn này mình cũng không hiểu rõ lắm, gg không thấy nhắc đến. Ai biết chuyện nào liên quan tới anh đào thì giải thích cho mọi người nhé. Đại khái là nó thuộc về âm mộc, có thể tụ âm khí sinh ra tà linh như đã nói ở trên.
Chương 240 - Nghĩa Trang Anh Đào (2)
Dịch giả: Bất Lưu Danh
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu lên, Đàm Tiểu Tuệ đang nhìn hắn cười khổ. Hôm nay nàng không uống một giọt rượu nào, giống như đang có tâm sự nặng nề gì đó.
“Anh có biết chị ấy nói muốn gì không?” Đàm Tiểu Tuệ nhỏ giọng nói.
“Nói gì?” Diệp Thiếu Dương buột miệng nói ra, hắn liền hối hận, sau đó phẩy tay. Hắn lờ mờ đoán được, nhưng dù sao, có vài lớp giấy dán cửa, không thể nào chọc thủng được. Bởi vì sau khi chọc thủng rồi, sẽ không thể nào khôi phục được như cũ, dù miễn cưỡng dán lại thì cũng để lại vết thương.
“Tiểu Mã, Tiểu Mã!” Diệp Thiếu Dương lớn tiếng gọi cậu ta, hắn định để cậu ta đưa Tạ Vũ Tình về phòng nghỉ ngơi. Hắn ngoảnh đầu nhìn lại, Tiểu Mã đang ngồi trên sô pha cùng với Vương Bình, hai người nói chuyện đến quên cả trời đất.
Tên chết tiệt này chỉ biết tán gái, mà lại sắp tới giây phút quan trọng rồi. Diệp Thiếu Dương thầm mắng một tiếng, rồi nói với Lão Quách: “Huynh đợi chút, đệ đưa Tạ Vũ Tình về phòng trước.”
Đàm Tiểu Tuệ đứng lên nói: “Thôi để em, các anh tiếp tục bàn chuyện chính đi.”
Diệp Thiếu Dương nói cảm ơn với nàng. Hắn nhìn dáng người Đàm Tiểu Tuệ thấp bé, lại có thể khoác cánh tay Tạ Vũ Tình lên vai, trông nàng có vẻ rất thoải mái dìu Tạ Vũ Tình đi ra bên ngoài. Trong lòng hắn khâm phục không thôi, xem ra muốn tu luyện Bạch Vu thuật, cũng cần phải có yêu cầu nhất định về năng lực thể chất.
Diệp Thiếu Dương yên tâm quay người lại, hắn dời ánh mắt lên khuôn mặt Lão Quách: “Chuyện này…. cái gì nhỉ, chúng ta nói tới đâu rồi?”
“Nói tới chuyện đệ cần lập gia đình rồi.”
“Đúng rồi, đệ……. ơ ơ, đệ cái gì cơ?”
Lão Quách liếc nhìn Tiểu Mã và Vương Bình rồi nói nhỏ: “Tên đồng tử của đệ cũng sắp thành công rồi, đệ cũng nên suy nghĩ một chút, đệ cũng không còn ít tuổi nữa rồi.”
Trong đầu Diệp Thiếu Dương đột nhiên hiện lên giọng nói và thân ảnh của Nhuế Lãnh Ngọc. Hắn vội lắc đầu, mượn men rượu trong người, nói một câu tào lao: “Địa Phủ vẫn còn, thì đệ chưa lập gia đình” (1)
Lão Quách còn muốn nói gì đó, Diệp Thiếu Dương liền phẩy tay: “Huynh đừng lo chuyện bao đồng như vậy nữa, nói chuyện chính đi. Đang nói đến đâu rồi nhỉ…. à đúng rồi, chủ nhân nghĩa trang đó, tại sao huynh không thể trêu chọc?”
Lão Quách thở dài, rồi nói: “Chủ nhân nghĩa trang đó là Mã lão gia tử, đời hai của tầng lớp cán bộ cao cấp (2), ta cũng không nói về bối cảnh của y nữa. Bản thân y là Hồng đỉnh thương nhân (3), một phú hào ẩn hình. Hơn nữa y còn có cấp bậc ngang với cha của Chu Tĩnh Như, nếu ta đắc tội với y, thì cũng đừng mong sống yên ổn ở Thạch Thành này nữa.”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày, hắn lẩm bẩm: “Người như y, sao lại liên quan đến Ngủ Quỷ Ban Sơn Trận nhỉ?”
“Có liên quan hay không, sau khi điều tra mới biết được. Quan trọng là bây giờ chúng ta không có cách nào vào trong đó.”
“Trèo vào thì sao?”
Lão Quách nhún vai: “Không phải ta vừa nói rồi sao, có camera, trèo vào sẽ bị phát hiện ngay.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy bịt mặt lại”
“Vãi đệ, bịt mặt đột nhập nhà riêng mà bị bắt là đi tù đấy”
“Không bị bắt dễ dàng vậy đâu…. nếu không…. ngày mai đi thử xem?”
Lão Quách hoảng hồn, liên tục phẩy tay: “Ta già rồi, không được đâu. Chuyện trèo tường đột nhập như này không thích hợp với ta. Đệ muốn thì tự mình đi đi.”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Huynh già rồi sao? Lần trước ở thôn Lý gia, huynh giúp đệ đấu với thi sát, đệ thấy huynh vẫn còn dũng mãnh lắm.”
Lão Quách trợn mắt lên nhìn hắn: “Cùng lắm ta chỉ đưa đệ đi thôi, sau đó ta sẽ đừng ngoài canh gác”
Diệp Thiếu Dương lộ ra nụ cười xảo quyệt, hắn cũng không ép Lão Quách nữa: “Tám giờ sáng ngày mai, huynh lái xe tới dưới lầu đón đệ. Đúng rồi, huynh nhớ chuẩn bị cả cuốc, xẻng nhé.”
Lão Mã duỗi lưng rồi nói: “Ngày mai còn có việc phải làm, hôm nay cũng uống đủ rượu rồi, hay là…. ta đưa đệ đi ngâm chân?”
Diệp Thiếu Dương lập tức lắc đầu: “Không đi, không đi, đệ không có sở thích đó.”
“Đệ không đi thì thôi, để tả hỏi xem hòa thượng có đi không.” Nói xong lão liền đứng dậy rồi đi về phía Đằng Vĩnh Thanh.
Đằng Vĩnh Thanh vốn thật thà, bị Tiểu Mã ép uống hai ly rượu trắng. Lúc này cậu ta đang ở một góc sô pha, hai tay chắp lại thành chữ thập, niệm kinh phật cầu xin Phật Tổ tha thứ. Nhưng nhìn ánh mắt lim dim, cùng với lúc niệm kinh, trong miệng cậu ta không ngừng phả ra mùi rượu. Nhìn vào dường như có một sự tương phản không hề nhẹ.
Diệp Thiếu Dương liền giữ chặt Lão Quách lại rồi nói: “Huynh có thôi đi không hả, người ta đã phá tửu giới rồi, huynh còn muốn người ta phải phá sắc giới nữa à!”
Lão Quách nói: “Đệ nói linh tinh gì vậy, chỉ là đi rửa chân thôi mà, bây giờ rất phổ biến đó, nam hay nữ đều đi.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy huynh rủ chị dâu đi cùng đi, nếu không đệ nói giúp cho huynh, đệ có số điện thoại chị dâu mà.”
Lão Quách thu dọn đồ đạc, rồi bước ra cửa, trong miệng thì càu nhàu: “Vậy thì huynh quay về ngủ thôi”
Diệp Thiếu Dương cười lên khoái chí: “Xem đó, còn không phải có tật giật mình đó sao.”
Lão Quách ra đến ngoài cửa rồi còn quay đầu lại mắng: “Giật mình cái đầu đệ ấy, ta sợ bà ấy biết ta tiêu tiền thôi. Keo kiệt như bà ấy mà biết ta đi rửa chân, không chặt chân ta mới lạ!”
Diệp Thiếu Dương không biết phải nói gì.
Sau khi Lão Quách rời đi, Diệp Thiếu Dương đi đến bên cạnh Tiểu Mã, cậu ta vẫn ngồi đó thì thầm to nhỏ với Vương Bình. Hắn vỗ vai cậu rồi nói: “Tôi về trước đây, đúng tám giờ sáng mai, tôi đợi cậu dưới lầu, đi với tôi có việc.”
Tiểu Mã giật mình, ngẩng đầu lên nhìn hắn gật đầu rồi nói: “Tôi biết rồi.”
Diệp Thiếu Dương cười với Vương Bình rồi đi ra khỏi phòng.
Vương Bình lập tức bĩu môi với Tiểu Mã: “Không phải anh nói ngày mai đi dạo phố với em hay sao, sao lại đồng ý với anh ấy.”
Tiểu Mã cười hì hì rồi dỗ dành: “Đi dạo phố lúc nào mà chẳng được, công việc thì lại khác. Đợi anh làm xong việc trở về sẽ đưa em đi dạo phố nhé, muốn đi đâu cũng được.”
Vương Bình thản nhiên nói: “Xem anh hăng hái chưa kìa, đó là chuyện của Diệp Thiếu Dương người ta, có liên quan gì với anh?”
Tiểu Mã cũng chẳng nghĩ nhiều, thuận miệng nói luôn: “Chuyện của Tiểu Diệp tử chính là chuyện của anh.”
Khóe miệng Vương Bình nhếch lên một nụ cười cổ quái.
Diệp Thiếu Dương về phòng liền đi tắm. Bên ngoài có người gõ cửa, hắn mở cửa nhìn, là Đàm Tiểu Tuệ. Nàng mặc quần áo ngủ, mái tóc vẫn còn ướt sũng, có lẽ nàng cũng vừa mới tắm xong.
Không biết có phải do vừa tắm gội, gột rửa đi bụi bặm trên người nàng hay không. Nhìn làn da nàng lúc này có vẻ càng trắng sáng hơn so với thường ngày, dáng vẻ cũng quyến rũ hơn mấy phần.
“Ặc…. Tiểu Tuệ, em……..có chuyện gì không vậy?”
“Em muốn nói với anh chuyện này” Đàm Tiểu Tuệ tự bước vào phòng rồi ngồi xuống sô pha. Diệp Thiếu Dương rót cho nàng một cốc nước, sau đó ngồi xuống phía đối diện.
Đàm Tiểu Tuệ nói: “Em muốn nói với anh về chuyện liên quan tới Miếu Thất bà bà. Trước đó luôn vướng bận những việc khác, nên em cũng quên mất có chuyện quan trọng muốn nói cho anh biết….”
Diệp Thiếu Dương nghe nàng nói xong, hắn vô cùng chấn kinh, sau đó hai người thảo luận nửa ngày, cũng có chung nhiều quan điểm. Nhưng còn một vướng mắc cuối cùng vẫn chưa được tháo gỡ.
“Có lẽ, đáp án ở trong Ngũ Quỷ Ban Sơn Trận, đợi anh đi rồi sẽ biết.” Đàm Tiểu Tuệ nói.
Diệp Thiếu Dương gật đầu, sau đó hắn nói ra kế hoạch hành động ngày mai.
Trong mắt Đàm Tiểu Tuệ xuất hiện một tia cổ quái, nàng lắc đầu: “Ngày mai các anh chỉ đi dò xét tình hình, nên em không đi đâu. Nhiều người cũng không có tác dụng gì, đợi các anh quay về nói cho em biết tình huống, rồi chúng ta lại thảo luận hành động kế tiếp.”
Hai người nói chuyện một lúc nữa thì Đàm Tiểu Tuệ xin phép về. Đêm hôm thế này, Diệp Thiếu Dương tất nhiên không thể giữ nàng ở lại, đợi nàng đi rồi, hắn liền lên giường đi ngủ.
(1) DTD chế từ lời nguyện của Địa Tạng Bồ Tát: Địa Ngục vẫn còn, thì ta chưa thành Phật.
(2) Nguyên văn: Hồng nhị đại, cũng tương tự như Phú nhị đại, quan nhị đại, có ý chỉ đời hai của tầng lớp cán bộ cao cấp.
(3) Quan chức xuất hiện dưới danh nghĩa thương nhân, có quan hệ mật thiết với thương nhân, quan chức - giới cao tầng chính trị.
Giải thích ngắn gọn vậy thôi chắc mọi người cũng hiểu rồi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch giả: Tang Diệp
"Đi rồi hả?" Qua nửa ngày Tiểu Mã mới lên tiếng..
Diệp Thiếu Dương nhấc chân lên, đá một cước vào mông cậu ta.
"Cậu cũng biết đẻ việc ra cho tôi nhỉ. Nếu không phải Ngưu đầu tướng quân nể tình thì chưa chắc chuyện hôm nay đã kết thúc như vậy đâu!".
Tiểu Mã xoa xoa mông, sợ hãi nói: "Tôi cũng nói thật đó chứ, chúng ta chính xác là đã giết quỷ sai..."
"Cậu ngu thật hay giả bộ ngu vậy? Người ta đã không truy cứu việc tôi giết quỷ sai rồi, ai mượn cậu nói lại làm gì. Quỷ sai đều rất nhỏ mọn, cậu nói như vậy họ còn tưởng rằng cậu đang châm chọc!"
Tiểu Mã giờ mới hiểu ra mình phạm nhiều sai lầm như vậy, bần thần nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Nếu đánh nhau thật thì thế nào, hai chúng ta đều bị bắt đến âm tào địa phủ sao?"
"Chưa chắc!". Diệp Thiếu Dương nhìn qua phương hướng hai tên quỷ sai biến mất, nói: "Nếu có đánh thật tôi cũng có thể kết thúc, nhưng cũng phải phiền toái một chút."
"Đúng vậy, đúng vậy. Tiểu Diệp Tử của tôi là ai, quỷ sai đến cũng dám đánh!"
"Lăn. Yên lặng đi, đừng để tôi xuất chiêu!"
"Đúng rồi tên vô lại, tên kia là... Ngưu đầu trong Ngưu Đầu Mã Diện?". Tạ Vũ Tình hiếu kỳ xen vào một câu.
Diệp Thiếu Dương khoát tay áo: "Là Ngưu đầu tướng quân, cô cũng đừng hỏi nhiều quá. Chuyện của âm ty thuộc về thiên cơ, mấy người không nên biết quá nhiều". Ba người Tạ Vũ Tình tin tưởng lời hắn nói, lập tức không hỏi nữa.
Diệp Thiếu Dương dù không muốn người khác hỏi nhưng vẫn đang suy nghĩ về những chuyện đã phát sinh: Kim Soái cho dù tội ác chồng chất, khi còn sống làm nhiều chuyện ác độc. Nhưng đối với âm ty mà nói, cũng không có gì khác với âm hồn của người bình thường, đâu cần đích thân Ngưu đầu tướng quân ra tay, chuyện này không hợp lý.
Hơn nữa bọn hắn đến cũng quá nhanh, Kim Soái vừa mới chết không lâu, đã lập tức đến câu hồn, chẳng lẽ chúng vẫn luôn ở đây? Không phải vậy chứ!
Còn chuyện quỷ sai muốn trừng phạt Tiểu Mã thì Diệp Thiếu Dương càng nghĩ càng cảm giống một hồi kịch hài, bình thường quỷ sai mặc dù nhỏ mọn nhưng cũng không vì một câu phàn nàn của phàm nhân mà tức giận.
Dù Ngưu đầu tướng quân còn ở bên cạnh nhưng sao cái cảm giác hắn muốn động thủ cũng vẫn quá mạnh? Hơn nữa Ngưu đầu tướng quân đến cuối cùng mới ra tay ngăn cản, chuyện này cũng không thể nào hiểu nổi.
Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Thiếu Dương cảm thấy chuyện này có gì đó không hợp lý, rất không hợp lý, chỉ là một điểm đầu mối cũng không có, cũng chỉ đành thôi không nghĩ tới nữa.
Hắn không biết là ngay sau lưng hắn, trên một ngọn núi nhỏ trong Tử Nhân Câu, Ngưu đầu tướng quân cùng quỷ sai vẫn đang chăm chú nhìn qua, miệng thì thào nói: "Quái thật, một tăng một đạo một yêu, còn có hai kẻ kia... Bọn hắn như thế nào lại ở cùng một chỗ?"
Quỷ sai lắc đầu, cảm thấy mấy người Diệp Thiếu Dương vô cùng khó hiểu.
"Phì?".
Trong lỗ mũi Ngưu đâu tướng quân phát ra một thanh âm kỳ quái, quỷ sai sửng sốt một chút vội nói: "Đúng đúng, tranh thủ thời gian tìm hai xà yêu kia, việc phong Âm Thần này không thể chậm trễ."
Nói xong, hắn lấy từ trong tay áo ra một quyển sách vàng, tìm đến một tờ trống, chấm ngón tay vào miệng, viết xuống tên Diệp Thiếu Dương.
Nướt bọt trong suốt, nhưng khi ghi trên giấy lại trở thành màu đỏ thắm.
"Diệp Thiếu Dương, khảo nghiệm thông qua, có thể dùng." Nói xong câu đó, quỷ sai quay đầu nhìn Ngưu đầu tướng quân, cả hai cùng quay người đi xa.
Bên kia, Đằng Vĩnh Thanh đã điều tức xong, mấy người Diệp Thiếu Dương cũng nghỉ ngơi xong xuôi, thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi.
"Những người này làm sao đây?". Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua mấy tên Huyết Vu Sư bị khống chế bên ngoài Tử Nhân Câu, hỏi Tạ Vũ Tình.
"Để chúng cho cảnh sát địa phương, chút nữa sẽ có người tới tiếp nhận. Chúng ta đi trước."
Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn nàng: "Chúng ta... đi bộ rời núi?"
"Bằng không thì như thế nào?". Tạ Vũ Tình trừng mắt nhìn lại.
"Tôi cũng không muốn đi, cậu cõng tôi đi!". Tiểu Mã lên tiếng.
Diệp Thiếu Dương im lặng, quay đầu nhìn thoáng qua Đàm Tiểu Tuệ, phát hiện thần sắc của nàng vẫn như thường, vẫn đang nhanh nhẹn thu thập đồ đạc chuẩn bị chạy đi, không khỏi tò mò hỏi: "Trước đó em bị thương mà, nhanh như vậy đã không sao rồi hả?"
"Em đã phối dược dùng rồi, không sao đâu."
Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ ra nàng là Bạch Vu Sư, Bạch Vu Sư am hiểu nhất là phối dược trị thương, lúc này mới yên lòng.
Thu thập xong đồ đạc, mọi người xuất phát, vốn bọn hắn còn lo lắng thiếu niên thần bí không đi. Kết quả cậu ta rất nghe lời sải rộng bước chân đi theo sau Tạ Vũ Tình.
Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn thoáng qua sơn cốc Tử Nhân Câu kia, trong nội tâm có rất nhiều cảm khái. Tuy nhiên Thất bà bà vẫn còn nằm trong Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận, chờ mình trở lại đối phó.
Chuyến đi Tứ Xuyên này rốt cuộc cũng đã thành công: Tìm được giải dược, giết chết Huyết Cổ Thi Vương, giết chết Kim Soái, hơn nữa... Trên nửa đường còn giúp hai xà yêu ngàn năm, thu được một phần lớn công đức.
Nghĩ đến hai xà yêu, trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động: Chúng giờ chắc chắn đã hóa thân thành người rồi, không biết chúng hiện đang ở nơi nào, có tính toán gì không?
Thấy Đàm Tiểu Tuệ đi một mình ở sau cùng, Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, cố ý bước chậm lại song song với nàng, tò mò hỏi: "Cái đỉnh kia của em, rốt cuộc là để làm gì?"
"Là đỉnh dùng để luyện dược, việc luyện dược của Vu sư toàn bộ dùng đỉnh, đỉnh cũng phân ra tốt xấu, cái đỉnh này của em là dùng vật liệu đặc thù chế tạo ra đấy. Nó là vật truyền thừa của gia tộc em, coi như là một bảo bối."
Diệp Thiếu Dương giật mình: "Chả trách dược thảo em luyện ra hiệu quả tốt như vậy, trước đó thương thế của em nặng mà bây giờ mới qua một chút thời gian đã khỏi, quả thực rất giỏi."
Đàm Tiểu Tuệ dù là một Vu sư nhưng cũng có lòng hư vinh. Nhất là được Diệp Thiếu Dương khích lệ, cảm xúc trong lòng nàng rất khác, cười cười nói: "Đó là đương nhiên, không riêng gì đỉnh tốt, gia tộc Đại Vu Tiên chúng em có rất nhiều diệu pháp bí truyền, cũng giống như pháp thuật nội môn Mao Sơn, đều là thứ không truyền cho ngoại nhân."
Diệp Thiếu Dương liên tục gật đầu, "Dạ dạ, Tiểu Tuệ muội xinh đẹp như vậy, còn là truyền nhân của gia tộc Đại Vu Tiên, thật sự hiếm có." (thanh niên này lại thả thính em Tiểu Tuệ -_- )
Đàm Tiểu Tuệ sắc mặt khẽ chuyển hồng, cúi đầu nói: "Thiếu Dương ca có gì cứ nói thẳng."
"Không có gì, anh nói thật mà!". Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu: "Việc này, anh biết em am hiểu luyện dược, em còn có cái gì chữa thương tốt hoặc là linh đan diệu dược, có thể cho anh một chút không?"
Đàm Tiểu Tuệ bật cười: "Hihi, cũng đáng được để anh một lần vỗ mông ngựa chứ. Nhưng mà có rất nhiều dược phẩm đều chỉ có tác dụng trong thời gian hạn định, chỉ có lập tức luyện chế mới được, cho nên không thể lập tức cho anh, tương lai anh cần dùng cái gì, trực tiếp nói cho em biết là được."
Diệp Thiếu Dương thất vọng nhún vai nói: "Anh sợ thời điểm cần dùng lại tìm không thấy người, chúng ta lại không thể lúc nào cũng ở cùng nhau..."
Đàm Tiểu Tuệ ngẩng đầu lên nhìn vào mắt hắn, rất điềm tĩnh cười, nói: "Bằng không thì anh thu em làm đồng tử đi, bao giờ anh tác pháp, cần pháp dược gì em sẽ trực tiếp phối dược cho anh."
p/s: Chương này ngôn tình, quá ngôn tình a. Đọc truyện mà một kẻ đồng tử bấy lâu nay như ta cảm thấy còn hơn đọc kinh dị.
Chương 237 - Hồng Tinh Bách Hoa Hoàn
Dịch giả: Bất Lưu Danh
“Ặc…. đồng tử là truyền nhân của Đại Vu Tiên, anh không dám thu nhận đâu.” Diệp Thiếu Dương biết nàng chỉ đùa mà thôi, nhưng cũng không dám hùa theo.
Đi được mấy bước, đột nhiên Đàm Tiểu Tuệ đưa tay ra trước mặt Diệp Thiếu Dương rồi nói: “Tặng cho anh cái này.”
Diệp Thiếp Dương cúi đầu nhìn, hắn nhìn thấy trong bàn tay trắng noãn của Đàm Tiểu Tuệ đang nắm một túi vải nho nhỏ, bên trong hơi cộm lên, hắn liền hỏi: “Đây là cái gì?”
“Bên trong có ba viên Hồng Tinh Bách Hoa Hoàn, khi còn bé, em vô tình hái được quả của Hồng Tinh Thảo. Em phối hợp nó với trăm loại hoa, dùng thời gian ba năm luyện chế thành. Hồng Tinh Bách Hoa Hoàn có thể chống bách độc, khiến xương trắng mọc da thịt, chỉ cần hồn phách vẫn còn, cho dù là người đã chết cũng có thể cứu sống. Viên thuốc này…. em tặng cho anh đó.”
Nói xong, nàng cũng không để cho Diệp Thiếu Dương có cơ hội từ chối, trực tiếp đặt túi vải vào trong tay hắn.
Tuy túi vải rất nhỏ, nhưng Diệp Thiếu Dương cầm trong tay lại cảm thấy vô cùng nặng nề. Món đồ này quá mức quý giá! Hắn vội vàng mở ra, ngay sau đó liền ngửi thấy một mùi hương đậm đà, làm chấn động cả tinh thần.
“Thiếu Dương ca, anh tìm thứ gì đó thật kín rồi bỏ mấy viên thuốc này vào trong nhé, tránh làm giảm dược hiệu.”
Diệp Thiếu Dương thoáng ngẩn người, hắn nhìn kỹ, viên thuốc được gói trong một chiếc khăn tay dệt từ tơ hồng. Phía trên chiếc khăn tay là các loại chỉ, đủ mọi màu sắc dệt thành nhiều hoa văn khác nhau. Có tường vân, có cây cối, vô cùng tinh xảo, mang đậm phong cách của dân tộc Miêu. Ngay sau đó hắn liền bực mình nói: “Vậy sao em còn dùng khăn tay gói lại.”
Đàm Tiểu Tuệ cúi đầu, thì thào khẽ nói: “Em mới gói lại thôi mà.”
“Vậy à, thực sự cảm ơn em nhiều lắm.” Diệp Thiếu Dương cầm khăn tay trả lại cho nàng.
Đàm Tiểu Tuệ lắc đầu: “Anh cũng giữ lấy đi”
Diệp Thiếu Dương cũng không nghĩ nhiều, hắn liền nhét chiếc khăn tay vào trong ba lô, rồi lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ, sau đó bỏ một viên Hồng Tinh Bách Hoa Hoàn vào trong. Hắn đem hai viên còn lại đưa lại cho Đàm Tiểu Tuệ: “Món đồ quý giá như này, anh lấy một viên là được rồi.”
“Anh cầm lấy cả đi mà.” Đàm Tiểu Tuệ thầm thở dài, nàng hạ thấp giọng nói lí nhí: “Có lẽ em không còn cơ hội dùng đến nó rồi.”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, hắn đang định hỏi nàng nói lời đó có ý gì, Tạ Vũ Tình đột nhiên bước chậm lại rồi quay người nhìn hai người Diệp Thiếu Dương: “Hai người đang thì thầm gì đấy?”
“Không có gì.” Diệp Thiếu Dương cất ba viên thuốc đi rồi cười với Đàm Tiểu Tuệ sau đó bước nhanh chân, sánh vai với Tạ Vũ Tình. Hắn sợ nàng lại trêu đùa gì đó, liền đi lên phía trước nàng rồi hỏi một vấn đề mà hắn vẫn luôn đau đáu trong lòng: “Đám Huyết Vu sư đó, sau khi trở về, cô định xử lý thế nào?”
“Bọn tôi tra ra được bọn hắn có dính líu đến mạng người, còn bắt cóc giết người chưa thành.” Nói đến đây, Tạ Vũ Tình liền bĩu môi với thiếu niên thần bí vẫn đang cắm đầu bước đi.
“Cũng chỉ phán tội mấy năm tù mà thôi” Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói tiếp: “Nhất là máu chó đen trên người bọn chúng một khi rửa sạch, sẽ lập tức khôi phục lại tu vi, chẳng may thi triển Huyết Vu thuật…..”
Đàm Tiểu Tuệ liền nói: “Điều này thì anh yên tâm, bọn em đã bàn bạc với Tạ cảnh quan rồi, sau khi trở về sẽ để Uông Đình ra tay, dùng Vu thuật phá đi pháp thân của bọn chúng vĩnh viễn luôn, cho nên anh không phải lo lắng.”
Diệp Thiếu Dương giật mình, nếu thực sự như vậy, đúng là không có gì phải lo lắng nữa rồi. Hắn gật đầu rồi bước tới bên cạnh thiếu niên thần bí, đi cùng cậu ta một lát, hắn mới lên tiếng hỏi: “Cậu biết Dưỡng Linh thuật?”
Thiếu niên ngoảnh đầu lại, con mắt màu lam nhạt của cậu ta liếc nhìn hắn nhưng không hề lên tiếng.
“Sao không nói chuyện hả?”
“Tôi không biết gì hết.” Giọng nói của thiếu niên nghe rất lạnh lùng. Nhưng lại khiến cho Diệp Thiếu Dương cảm thấy cậu ta không hề nói dối.
“Cậu không biết cái gì?” Tiểu Mã tiến lên rồi xen vào một câu.
Diệp Thiếu Dương bực mình nhìn Tiểu Mã: “Cậu hỏi câu này, nếu cậu ta nhớ được mình không biết cái gì, thì còn gọi là mất trí sao?” Hắn quay đầu hỏi thiếu niên kia: “Cậu còn nhớ được những gì?”
“Tôi nhớ được, tôi tên là Nhạc Hằng.”
“Nhạc Hằng….. cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Tôi không nhớ.” Nhạc Hằng nhìn con đường dưới chân rồi thản nhiên trả lời.
“Cậu ta nhiều nhất là mười bảy, mười tám tuổi” Tạ Vũ Tình tiếp lời.
Diệp Thiếu Dương cũng đoán cậu ta khoảng chừng ấy tuổi, hắn nghĩ một chút rồi hỏi: “Cậu làm sao lại bị Kim Soái bắt được? Không cần nói không biết, cứ từ từ nhớ lại”
Nhạc Hằng dừng bước chân, cậu ta hơi nghiêng đầu nhớ lại, rồi chậm rãi nói ra: “Tôi bị hắn ta bắt được trong một sơn động, tôi chỉ nhớ mang máng…. sơn động đó, có quan tài của Thi Vương. Dường như tôi uống máu Vu Yêu, nhất thời không thể hoàn toàn hấp thu được, nên cơ thể không thể động đậy, đúng lúc ấy….. tên đó mang người tới, sau nhìn thấy tôi liền bắt tôi lại.”
Diệp Thiếu Dương và Đàm Tiểu Tuệ chấn kinh, hai người nhìn nhau, thì ra…. chuyện là như vậy! Ngay cả máu Vu Yêu cậu ta cũng dám uống, chẳng trách bị Kim Soái coi là kẻ thù!
“Lúc đó, có lẽ Kim Soái đi đến Tàng Thi Địa, đem quan tài Huyết Cổ Thi Vương chuyển ra ngoài, đưa vào trong Tử Nhân Câu để làm phép,” Đàm Tiểu Tuệ suy đoán.
Diệp Thiếu Dương gật đầu, rồi lại hỏi Nhạc Hằng: “Tại sao cậu lại ở trong sơn động chôn quan tài?”
Nhạc Hằng lắc đầu: “Tôi thực sự không nhớ nổi nữa, đối với những chuyện xảy ra trước đó, tôi chỉ có thể nhớ được một chút mà thôi. Anh không cần hỏi nữa, nếu tôi nhớ lại, tôi sẽ nói cho anh biết.”
Dù sao cậu ta đã nói vậy rồi, Diệp Thiếu Dương tất nhiên cũng chẳng có cách nào khác, chỉ có thể gật đầu, từ bỏ ý định hỏi tiếp. Lúc này Nhạc Hằng đột nhiên lại nói: “Anh là Thiên Sư Mao Sơn, bài vị ở trên Chân Nhân.”
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc: “Cậu biết những điều này?”
“Tôi biết được một vài chuyện về Đạo giáo, nhất là về Mao Sơn. Còn có một vài………..” Nói đến đây, cậu ta chợt lắc đầu: “Tôi cũng không biết được…… tại sao tôi lại biết mấy thứ này.”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày: “Ý cậu muốn nói, cậu nhớ được những chuyện này, nhưng lại quên hết những chuyện liên quan đến bản thân mình?”
“Cũng không khác lắm.”
Quên mất bản thân là ai, nhưng lại nhớ được một vài chuyện khác, việc này cũng thực sự kỳ lạ. Nhất là cậu ta còn biết được một số chuyện về Đạo môn, điều này càng kỳ lạ hơn. Tên nhóc này rốt cuộc là ai, lẽ nào cậu ta cũng là một đạo sĩ.
Một cánh tay Diệp Thiếu Dương khoác lên vai cậu ta, cảm nhận một lát, trong cơ thể cậu ta không có cương khí, cho nên không thể nào là đạo sĩ.
Diệp Thiếu Dương đành lắc đầu bất đắc dĩ, hắn nói với Nhạc Hằng: “Cậu nhớ ra điều gì, hãy nói cho tôi biết.”
Tiểu Mã tiến lại gần rồi đưa ra suy đoán của bản thân: “Tiểu Diệp tử, lẽ nào cậu ta bị Kim Soái làm mất trí nhớ?”
“Không biết được, chuyện này cũng không có cách nào phỏng đoán, chỉ có thể để cậu ta tự mình từ từ nhớ lại mà thôi.”
Sau đó hắn kéo Đàm Tiểu Tuệ qua một bên rồi hạ thấp giọng nói: “Tên nhóc này đã uống máu Vu Yêu, có xảy ra chuyện gì không?”
Đàm Tiểu Tuệ cũng có vẻ mờ mịt, nàng thoáng ngây người rồi nói: “Cơ thể người bình thường, nếu tiếp xúc với máu Vu Yêu, chắc chắn sẽ chết. Huyết Vu sư cũng không uống máu Vu Yêu, mà đặt vào trong dược đỉnh…. Em cũng không biết uống máu Vu Yêu vào có làm sao không, từ trước tới nay chưa từng nghe nói có chuyện như vậy.”
Diệp Thiếu Dương nhìn bóng lưng Nhạc Hằng, hắn bất đắc dĩ nói rằng: “Vậy anh vẫn nên dẫn cậu ta theo một thời gian ngắn, quan sát kỹ càng, tránh cho xảy ra chuyện gì đó.”
Chương 238 - Giải Trừ Cổ Linh
Dịch giả: Bất Lưu Danh
Ngay sau đó, cả đám người vừa đi được vừa nói chuyện phiếm, câu được câu không, cũng không có chủ đề nào nghiêm túc cả.
Mọi người đi thẳng một mạch xuống khe núi phía dưới, đi được mấy dặm thì gặp Uông Đình dẫn theo vài cảnh sát đang đi tới từ phía trước. Mọi người đứng lại một chỗ nói chuyện chốc lát, Uông Đình nói rằng, nàng đang dẫn đường cho mấy người cảnh sát này. Dẫn bọn bọ đi tiếp nhận và áp giải đám Huyết Vu sư kia ra ngoài, bởi vì xe không thể đi vào trong núi được, chỉ có thể đi bộ mà thôi.
“Em đi đi về về như vậy, không mệt sao?” Tiểu Mã thở hổn hển hỏi nàng.
“Em không mệt mà, trước đó giết Thi Vương em cũng không giúp được gì, đi một đoạn đường như vậy đã là gì. Phía trước cũng không còn xa nữa, ba đến năm dặm nữa là tới nơi rồi.”
“Cảm ơn em nhé.” Tạ Vũ Tình thân thiết sờ khuôn mặt nàng: “Trở về chị sẽ xin cho em một cái bằng khen ‘người dân tốt bụng’ ”.
Diệp Thiếu Dương trợn mắt nhìn nàng rồi nói: “Chỉ có chút khen thưởng bằng tinh thần như vậy, cô cũng đừng lấy ra lừa người ta nữa, chẳng ai thèm để ý đâu.”
Uông Đình lập tức cười nói: “Không đâu, em thấy rất tốt mà.”
Vui đùa một lát, hai bên nói lời tạm biệt, rồi đi về hai hướng khác nhau.
Mấy người Diệp Thiếu Dương vòng qua một khe núi, phía trước quả nhiên xuất hiện một khoảng đất giữa núi tương đối bằng phẳng. Có vài chiếc xe Van của cảnh sát đậu ở nơi đó, mấy người cảnh sát vẫn ở lại đây trông coi. Tạ Vũ Tình chọn một chiếc, rồi bảo đám người Diệp Thiếu Dương lên xe. Nàng tự mình lái xe, đưa mọi người rời khỏi núi.
Chiếc xe lắc lư, nghiêng ngả trên con đường núi gồ ghề, Diệp Thiếu Dương cảm thấy nội tạng mình sắp lộn hết cả lên rồi. Nhưng dù sao ngồi xe vẫn thoải mái hơn đi bộ, hắn chỉ đành cắn rắng kiên trì. Hắn cảm thấy đã qua khá lâu, có lẽ đã rời khỏi vùng núi, tiến vào đường quốc lộ rồi. Chạy tiếp hai mươi phút nữa, chiếc xe tiến vào một trấn nhỏ, sau đó dừng lại trước cửa một nhà trọ.
Nhà trọ này tuy nhỏ đến đáng thương, nhưng dù sao lại được nhìn thấy kiến trúc nhà ở cùng với ánh đèn điện, khiến cho Diệp Thiếu Dương có cảm giác được quay trở lại nhân gian.
Sau khi tiến vào phòng mình, Diệp Thiếu Dương lập tức đi tắm rửa, thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ. Xong xuôi đâu đó, hắn lên giường nằm, cũng không nghĩ ngợi gì nữa mà ngủ luôn.
Hắn ngủ một mạch cho tới sáng, lúc nghe thấy có tiếng gõ cửa mới bước ra mở cửa. Tiểu Mã cầm trong tay một gói đồ ăn sáng đang đứng đó, rồi cậu ta nói: “Nhà trọ này không có đồ ăn sáng, tôi chạy ra ngoài mua ít đồ ăn về”
Diệp Thiếu Dương để cậu ta vào phòng, còn hắn thì đi đánh răng rửa mặt. Sau đó hai người ngồi trên giường ăn sáng, Tiểu Mã vừa ăn vừa gửi tin nhắn cho mấy người kia, gọi bọn họ qua bên này ăn sáng.
Mùi vị quẩy rán của trấn nhỏ cũng không tồi, nước dùng cũng khá ngon. Diệp Thiếu Dương thấy đồ ăn sáng mua cũng nhiều nên mình hắn ăn hai phần.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, nói đến Đàm Tiệu Tuệ, Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới một chuyện, hắn lập tức hỏi Tiểu Mã: “Hôm qua, khi đối phó với Thi Vương, Tiểu Tuệ dùng tơ băng tằm, lúc đó không biết tại sao cô ấy không cho tôi quay đầu lại nhìn. Cậu đừng trước mặt tôi, có nhìn thấy điều gì đặc biệt hay không?”
“Không có, tôi không biết.” Tiểu Mã bỏ một cái bánh bao thịt vào miệng, cậu ta nói một cách lơ đãng, nhưng khóe mắt lại hiện lên một tia sáng kỳ lạ.
Diệp Thiếu Dương cẩn thận nhớ lại một vài hành vi gần đây của Đàm Tiểu Tuệ. Hắn cảm thấy một sự kỳ dị không thể nói thành lời, trong lúc hắn đang cảm thấy tò mò, thì Đàm Tiểu Tuệ đẩy cửa bước vào. Hôm nay nàng mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình kết hợp với một chiếc váy. Cả người nàng toát lên vẻ lười biếng và điềm tĩnh, chỉ có điều sắc mặt nàng nhợt nhạt hơn so với trước đó một chút. Diệp Thiếu Dương nghi ngờ thương thế của nàng chưa lành hẳn, nhưng hắn cũng không hỏi ngay.
“Chuyện thứ nhất, Nhạc Hằng đi rồi”
Diệp Thiếu Dương kinh hãi: “Chuyện này xảy ra lúc nào?”
“Nửa tiếng trước, cậu ta còn đến gõ cửa phòng em, cậu ta nói rằng đột nhiên nhớ ra một nơi. Có lẽ nơi đó có thể giúp cậu ta tìm lại được trí nhớ, cho nên cậu ta liền rời đi.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Còn gì nữa không?”
“Cậu ta còn nói, anh cứu cậu ta một mạng, cậu ta sẽ nhớ kỹ. Dù cho cậu ta có thể tìm lại được trí nhớ hay không, cũng sẽ quay lại tìm anh.”
Diệp Thiếu Dương dần buông lỏng tinh thần, Nhạc Hằng có thể nói như vậy, chứng tỏ trái tim cậu ta lương thiện, hẳn là sẽ không gây ra chuyện xấu gì đâu.
Đàm Tiểu Tuệ liền nói: “Em không biết anh ở nơi nào, cho nên đã cho cậu ta địa chỉ và số điện thoại của Tiểu Như. Đến lúc đó, cậu ta tìm được Tiểu Như, cũng có thể tìm được anh.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, thầm khen ngợi sự tinh tế của Đàm Tiểu Tuệ. Tên nhóc đó mất trí rồi, không biết cậu ta có biết gọi điện thoại nữa hay không. Cho cậu ta địa chỉ là chính xác nhất, hắn đột nhiên nghĩ tới, trên người cậu ta có tiền hay không. Trông bộ dáng ngu ngơ của cậu ta như vậy, ra ngoài không bị chết đói chứ?
“Chuyện thứ hai, Thiếu Dương ca, đây là thuốc giải của anh.” Đàm Tiểu Tuệ đưa bàn tay trắng noãn của mình ra trước mặt Diệp Thiếu Dương. Hắn mở to mắt nhìn vào lòng bàn tay nàng, đó là một viên đan dược to cỡ quả cầu pha lê, có màu đỏ thắm. Bên ngoài đan dược vô cùng trơn bóng, được bao phủ bởi một tầng ánh sáng lấp lánh.
“Đây là….. dùng máu của Kim Soái để luyện chế thành?”
Đàm Tiểu Tuệ gật đầu: “Dùng máu của trái tim hắn ta phối chế với một vài dược liệu mà luyện thành. Thiếu Dương ca, anh mau dùng đi, sau đó dùng phương pháp thổ nạp chu thiên của Mao Sơn, hòa tan đan dược rồi dẫn đi khắp kỳ kinh bát mạch, ép cổ độc ra ngoài. Sau đó anh dẫn dược lực vào trong trái tim, Nhân Huyết Cổ Linh sẽ tự động chui ra.”
Diệp Thiếu Dương nắm chặt viên đan dược dùng máu của trái tim người luyện thành. Hơn nữa còn là máu của Kim mặt rỗ, thực sự khó mà nuốt xuống. Nhưng dù sao cũng vì mạng sống của bản thân, đành phải nhẫn nhịn vậy. Sau đó hắn lập tức trèo lên giường, rồi bày ra tư thế thổ nạp, há rộng miệng, sau đó nuốt viên đan dược xuống.
Đan dược tiến vào trong bụng, hắn lập tức cảm thấy một luồng hơi nóng. Diệp Thiếu Dương không dám chậm trễ, vội vàng vận chuyển cương khí, hòa tan đan dược, sau đó dẫn dược lực đi vào Nhâm Mạch.
Chỉ thoáng chốc, hắn cảm thấy trong kinh mạch có một luồng hơi thở không thuộc về bản thân, chủ động xông về cỗ dược lực kia. Hắn đoán rằng đây nhất định là Nhân Huyết Cổ Linh, có lẽ nó có sự cảm nhận đặc biệt đối với máu của Kim Soái, cho nên không cần đến bản thân hắn phải xua đuổi mà tự động xông tới.
Rất nhanh, Cổ độc trong Nhâm Mạch bị thanh trừ sạch sẽ, sau đó Diệp Thiếu Dương lại dẫn dược lực tiến vào Đốc Mạch….
Cũng không biết trải qua bao lâu, ở trong tiềm thức của Diệp Thiếu Dương, đã không còn khái niệm thời gian nữa, hắn dồn toàn bộ tinh lực tập trung dẫn đường cho dược lực. Cuối cùng hắn cũng đưa dược lực đi khắp kỳ kinh bát, rồi dẫn vào trái tim, đột nhiên hắn cảm thấy sự chống cự của một vật sống, là Cổ linh sao? Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, lập tức dùng dược lực bao vây lấy nó, hóa giải Cổ độc bên trong cơ thể nó….
Hắn chợt có cảm giác buồn nôn, cảm giác ấy cứ lởn vởn trong người càng ngày càng mạnh. Sau cùng hắn không thể nhịn được nữa, liền há miệng rồi ọe một tiếng nôn ra ngoài, Cổ linh cũng theo khoang miệng bắn ra, ngay cả viên đan dược đã biến thành máu cũng đồng loạt phun ra ngoài.
Đàm Tiểu Tuệ đã chuẩn bị sẵn một túi vải lụa đỏ, Cổ linh vừa rơi xuống mặt đất, nàng liền nhanh chóng dùng túi vải lụa đỏ chụp lấy nó, rồi thắt miệng túi lại, sau đó thả vào trong vạc.
Túi vải lụa đỏ thêu đồ đằng con bướm của Vu Y, có thể xem như là một loại phong ấn. Cổ linh tuy rằng có thể giãy dụa trong đó, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể thoát ra ngoài.
Tiểu Mã nhìn túi vải đang không ngừng phập phồng, cậu ta tò mò hỏi: “Có thể mở ra xem chút được không, tôi muốn xem Cổ linh rốt cuộc có hình dáng như thế nào?”
Đàm Tiểu Tuệ trợn mắt nhìn cậu ta rồi nói: “Nếu như nó chui vào người anh, em cũng không còn máu Kim Soái để cứu anh đâu.” Nói xong, nàng liền đậy nắp lưới lên, rồi lại phủ lên trên đó một lớp vải thưa. Tay trái đè lên trên, còn tay phải nàng không ngừng bốc từng nắm bột phấn trong chậu, rồi rắc bột phấn xuyên qua những khe trên lớp vải thưa đó, rơi vào bên trong vạc.
Chương 239 - Nghĩa Trang Anh Đào (1)
Dịch giả: Bất Lưu Danh
Chiếc vạc rung lắc kịch liệt, toát ra một luồng khói đen, bên trong không ngừng truyền ra những tiếng kêu rợn người. Đàm Tiểu Tuệ liền dùng hai tay giữ chặt chiếc vạc, đồng thời dùng tiếng Miêu liên tục niệm chú ngữ. Tốc độ niệm chú càng lúc càng nhanh, đột nhiên vang lên một tiếng ‘phụt’, một tia máu đen từ bên trong vạc phun ra dính lên trên tấm vải thưa. Lúc này chiếc vạc đã đứng yên, không còn rung lắc nữa, Đàm Tiểu Tuệ liền hít vào một hơi thật sâu.
“Xong rồi sao?” Trước đó Diệp Thiếu Dương đã đứng dậy, nhìn Đàm Tiểu Tuệ làm phép cả nửa ngày.
Đàm Tiểu Tuệ ngẩng đầu lên cười với Diệp Thiếu Dương: “Chúc mừng Thiếu Dương ca, mọi chuyện đều ổn rồi, anh nhìn cánh tay mình đi.”
Lúc này Diệp Thiếu Dương mới để ý, hắn vội vàng vén tay áo lên, nhìn phía bên trong cánh tay.
Mất rồi, huyết tuyến đã hoàn toàn biến mất rồi! Hai cánh tay trơn bóng không tì vết.
Diệp Thiếu Dương thở ra một hơi thật dài, Nhân Huyết Cổ Linh khiến mình chỉ còn thời gian một tháng, cuối cùng…. cũng bị giải trừ rồi.
“Đúng rồi, lúc nãy anh nôn ra Cổ linh, dường như cũng phun cả đan dược đã hóa thành máu ra ngoài đúng không?” Đàm Tiểu Tuệ gật đầu, Diệp Thiếu Dương nhất thời cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều: “Quá tốt rồi, anh cũng không muốn máu của tên Kim mặt rỗ đó chảy trong cơ thể mình, vừa nghĩ đã thấy ghê tởm rồi.”
Diệp Thiếu Dương thoải mái ngả lưng xuống giường. Hắn cảm giác cả người khoan khoái, tuy rằng hắn vẫn luôn lạc quan, mọi việc nếu chưa đến phút cuối cùng hắn không bao giờ chịu thua. Nhưng dù sao bị Nhân Huyết Cổ Linh quấy rầy, nhất là mỗi lần đi tắm đều nhìn thấy hai đường huyết tuyến, trong lòng vẫn cảm thấy chút áp lực. Giống như đã bị phán tội chết vậy, bây giờ giải trừ được Nhân Huyết Cổ Linh hắn liền cảm thấy áp lực biến mất, cả người dễ chịu vô cùng.
Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn liền thấy Tạ Vũ Tình và Đằng Vĩnh Thanh cũng ở trong phòng. Hắn thoáng sửng sốt nhưng chợt nghĩ ra, có lẽ bọn họ trước đó tới phòng mình ăn sáng. Lúc đó hắn đang điều tức, nên không biết họ đến từ khi nào, bọn họ cũng làm phiền hắn.
Đằng Vĩnh Thanh tuyên một câu phật hiệu cầu phúc cho Diệp Thiếu Dương. Tạ Vụ Tình thì ngược lại, nàng chẳng hề khách khí, đấm vào vai hắn rồi cười nói: “Được đó tên vô lại, không sao rồi, anh lại có thể ra ngoài giả bộ rồi”
“Tôi giả bộ khi nào” Diệp Thiếu Dương trợn mắt nhìn nàng, lúc này hắn mới thấy quầng mắt nàng đen thui, hắn vội hỏi: “Đêm qua không ngủ à?”
Tạ Vũ Tình lười biếng duỗi lưng rồi nói: “Tôi giúp họ thẩm vấn, bận rộn cả đêm, bây giờ đám Huyết Vu sư kia vẫn còn đang bị thẩm vấn.”
“Có hỏi được gì không?”
“Vẫn chưa hỏi được gì, Uông Đình đang ở đó phá bỏ pháp thân của bọn chúng.” Tạ Vũ Tình nói tiếp: “Cảnh sát địa phương cũng biết đến sự tồn tại của Cổ thuật, tự biết cách thẩm vấn bọn chúng. Mấy chuyện này chúng ta cũng không cần quan tâm nữa, nếu như các anh có thời gian, có thể làm nhân chứng đến cục cảnh sát để lấy lời khai”
Diệp Thiếu Dương nói luôn: “Không có thời gian, tôi còn phải nhanh chóng trở về Thạch Thành để đối phó với một tên quỷ cuối cùng trong Ngũ Quỷ Ban Sơn Trận.”
“Vậy thì ngày mai chúng ta cùng trở về.” Tạ Vũ Tình gọi điện thoại cho cấp dưới của mình đang ở cục cảnh sát, bảo bọn họ giúp đặt vé máy bay. Sau đó nàng gửi những thông tin cá nhân cần thiết cho họ. Chuyến bay từ Dung Thành đến Thạch Thành sẽ cất cánh lúc sáu giờ tối nay. Mọi người cũng chỉ đành để Uông Đình tạm thời ở lại đây, những người khác nghỉ ngơi một lát. Đợi đến khi cảnh sát địa phương sắp xếp xe tới đón, tất cả cùng lên xe, đi tới Dung Thành.
Khi trời sẩm tối, ngồi trên chuyến bay tới Dung Thành, lúc máy bay vừa cất cánh, Diệp Thiếu Dương cảm thấy lần đầu tiên đúng là rất khó chịu. Hắn đưa ánh mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn cảnh vật trên mặt đất dần thu lại nhỏ bé. Đột nhiên hắn nhớ tới một chuyện mà trước đó hắn không hề để ý: Đạo Phong năm đó bị mất tích ở Tây Xuyên, phải chăng chỉ là trùng hợp. Sự mất tích của huynh ấy có liên quan tới Huyết Vu thuật hay không?
Diệp Thiếu Dương biết rằng, một ngày nào đó hắn sẽ còn tới Tây Xuyên. Cho dù chỉ vì tìm kiếm tung tích của Đạo Phong.
Đi ra khỏi sân bay Thạch Thành, Chu Tĩnh Như liền đến đón. Nàng đi tới hai chiếc xe, trước tiên đưa mọi người đến thẳng khách sạn. Sau khi đặt phòng xong liền cùng nhau đi ăn cơm.
Bữa cơm này có thể coi như ăn mừng bọn họ thành công trở về, vì vậy Diệp Thiếu Dương cũng gọi Lão Quách tới luôn. Vừa bước vào phòng, Tiểu Mã nhìn thấy Vương Bình đang gọi món, khuôn mặt cậu ta đỏ bừng lên, tràn đầy kích động. Tiểu Mã lắp ba lắp bắp, nói không nên lời, khiến cho Vương Bình hé miệng cười không ngừng.
Sau khi Chu Tĩnh Như biết được Huyết Cổ trên người Diệp Thiếu Dương đã được giải trừ, nàng không hề che dấu sự vui mừng của bản thân. Từ trước đến giờ nàng chưa từng uống rượu, cũng nâng ly chúc mừng Diệp Thiếu Dương. Vừa mới uống cạn một ly rượu đầy, nàng liền gục luôn tại trận, sau đó được Đàm Tiểu Tuệ và Vương bình dìu về phòng nghỉ.
Những người còn lại đều uống đến bét nhè, Diệp Thiếu Dương nhân lúc còn đang tỉnh táo liền kéo Lão Quách đến bên cạnh.
“Rượu cũng uống tới tầm rồi, đệ muốn nói với huynh chuyện này. Chuyện lần trước đệ nhờ huynh đi thăm dò, kết quả thế nào rồi?”
Lão Quách nhấp một ngụm trà, ép xuống hơi rượu đang bốc lên rồi lão nói: “Đệ nói đến trận pháp cuối cùng trong Ngũ Quỷ Ban Sơn Trận đúng không. Ta đã đi rồi, nói ra cũng rất trùng hợp, nơi đó là một nghĩa trang tư gia. Vẫn luôn có người chuyên môn trông coi, không cho ai bước vào trong. Ta nhìn từ bên ngoài vào chỉ có thể thấy một khoảng rộng trồng cây anh đào. Theo ta thấy có lẽ trận pháp chính là ở trong rừng anh đào đó. ”
“Cây anh đào sao?” Diệp Thiếu Dương nhíu mày, chữ Anh thông âm, cây anh đào cũng là âm mộc. Nếu muốn trồng với diện tích lớn, nhất định phải trồng ở nơi có nhiều người. Nếu không sẽ khiến âm khí tụ lại, sinh ra yêu tà, hơn nữa trồng ở bên cạnh phần mộ như này chính là đại kỵ.
Cho nên chuyện này ắt hẳn có gì đó kỳ lạ.
Diệp Thiếu Dương hỏi Lão Quách: “Tại sao huynh không tiến vào đó nhìn xem?”
“Không thể vào được, xung quanh nghĩa trang có tường bao, còn gắn camera nữa, tiến vào chắc chắn sẽ bị phát hiện.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy thì thế nào, không bắt được huynh thì có vấn đề gì chứ?”
Lão Quách phẩy tay rồi nói: “Có camera ghi hình, chẳng may chủ nhà đó làm thật, nhất định sẽ tìm được ta. Chủ nhân nơi đó, ta không trêu chọc nổi đâu.”
Diệp Thiếu Dương đang định hỏi người đó là ai, đột nhiên cánh tay hắn bị người nào đó kéo. Ngoảnh đầu nhìn lại, Tạ Vũ Tình với ánh mắt mông lung đang ôm cánh tay hắn, miệng nàng phả ra toàn hơi rượu, nàng dán sát vào người hắn.
Nàng làm gì vậy! Diệp Thiếu Dương nhất thời phát hoảng, không phải nàng muốn mượn rượu để sàm sỡ mình đấy chứ. Hắn vội vàng đẩy nàng ra, nhưng Tạ Vũ Tình lại giơ một ly rượu ra trước mặt hắn: “Tên vô lại, uống rượu nào……...”
Diệp Thiếu Dương thở phào nhẹ nhõm, hắn đón lấy ly rượu nàng đưa cho rồi giả vờ uống. Hắn dùng cơ thể mình che đi, sau đó lén đổ rượu xuống đất rồi nói: “Tôi uống xong rồi, cô tìm mấy người Tiểu Mã uống với bọn họ đi.”
Nhưng Tạ Vũ Tình vẫn nắm chặt cánh tay hắn không buông, trong miệng thì lẩm bẩm: “Tôi biết tôi say rồi, từ trước đến nay tôi chưa từng uống rượu, nhưng hôm nay tôi rất vui. Vậy nên tôi mới uống say, anh biết vì sao tôi lại vui không?”
“Nhặt được tiền ả?”
Tạ Vũ Tình dường như tỉnh táo hơn một chút, nàng mở to đôi mắt long lanh ngập nước của mình nhìn hắn. Đột nhiên nàng thở dài một hơi rồi nói: “Anh có biết không, từ sau khi anh trúng cổ, tôi vẫn luôn lo lắng cho anh. Trước kia, cứ tối đến lên giường, tôi có thể ngủ được ngay. Nhưng mà bây giờ phải xem hết hai tập ‘Khang Hi đến rồi’, tôi mới có thể ngủ. Anh hoàn toàn không sao rồi……..”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương cảm động không thôi, đây mới thực sự là bạn bè, hắn nhìn nàng rồi nghiêm túc gật đầu: “Cảm ơn cô.”
“Tôi không cần anh cảm ơn, tôi muốn….” Còn chưa nói hết câu, nàng đã gục xuống mặt bàn rồi ngủ thiếp đi.
Phía trước mặt vang lên một tiếng than nhẹ.
*** Chữ Anh thông âm, đoạn này mình cũng không hiểu rõ lắm, gg không thấy nhắc đến. Ai biết chuyện nào liên quan tới anh đào thì giải thích cho mọi người nhé. Đại khái là nó thuộc về âm mộc, có thể tụ âm khí sinh ra tà linh như đã nói ở trên.
Chương 240 - Nghĩa Trang Anh Đào (2)
Dịch giả: Bất Lưu Danh
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu lên, Đàm Tiểu Tuệ đang nhìn hắn cười khổ. Hôm nay nàng không uống một giọt rượu nào, giống như đang có tâm sự nặng nề gì đó.
“Anh có biết chị ấy nói muốn gì không?” Đàm Tiểu Tuệ nhỏ giọng nói.
“Nói gì?” Diệp Thiếu Dương buột miệng nói ra, hắn liền hối hận, sau đó phẩy tay. Hắn lờ mờ đoán được, nhưng dù sao, có vài lớp giấy dán cửa, không thể nào chọc thủng được. Bởi vì sau khi chọc thủng rồi, sẽ không thể nào khôi phục được như cũ, dù miễn cưỡng dán lại thì cũng để lại vết thương.
“Tiểu Mã, Tiểu Mã!” Diệp Thiếu Dương lớn tiếng gọi cậu ta, hắn định để cậu ta đưa Tạ Vũ Tình về phòng nghỉ ngơi. Hắn ngoảnh đầu nhìn lại, Tiểu Mã đang ngồi trên sô pha cùng với Vương Bình, hai người nói chuyện đến quên cả trời đất.
Tên chết tiệt này chỉ biết tán gái, mà lại sắp tới giây phút quan trọng rồi. Diệp Thiếu Dương thầm mắng một tiếng, rồi nói với Lão Quách: “Huynh đợi chút, đệ đưa Tạ Vũ Tình về phòng trước.”
Đàm Tiểu Tuệ đứng lên nói: “Thôi để em, các anh tiếp tục bàn chuyện chính đi.”
Diệp Thiếu Dương nói cảm ơn với nàng. Hắn nhìn dáng người Đàm Tiểu Tuệ thấp bé, lại có thể khoác cánh tay Tạ Vũ Tình lên vai, trông nàng có vẻ rất thoải mái dìu Tạ Vũ Tình đi ra bên ngoài. Trong lòng hắn khâm phục không thôi, xem ra muốn tu luyện Bạch Vu thuật, cũng cần phải có yêu cầu nhất định về năng lực thể chất.
Diệp Thiếu Dương yên tâm quay người lại, hắn dời ánh mắt lên khuôn mặt Lão Quách: “Chuyện này…. cái gì nhỉ, chúng ta nói tới đâu rồi?”
“Nói tới chuyện đệ cần lập gia đình rồi.”
“Đúng rồi, đệ……. ơ ơ, đệ cái gì cơ?”
Lão Quách liếc nhìn Tiểu Mã và Vương Bình rồi nói nhỏ: “Tên đồng tử của đệ cũng sắp thành công rồi, đệ cũng nên suy nghĩ một chút, đệ cũng không còn ít tuổi nữa rồi.”
Trong đầu Diệp Thiếu Dương đột nhiên hiện lên giọng nói và thân ảnh của Nhuế Lãnh Ngọc. Hắn vội lắc đầu, mượn men rượu trong người, nói một câu tào lao: “Địa Phủ vẫn còn, thì đệ chưa lập gia đình” (1)
Lão Quách còn muốn nói gì đó, Diệp Thiếu Dương liền phẩy tay: “Huynh đừng lo chuyện bao đồng như vậy nữa, nói chuyện chính đi. Đang nói đến đâu rồi nhỉ…. à đúng rồi, chủ nhân nghĩa trang đó, tại sao huynh không thể trêu chọc?”
Lão Quách thở dài, rồi nói: “Chủ nhân nghĩa trang đó là Mã lão gia tử, đời hai của tầng lớp cán bộ cao cấp (2), ta cũng không nói về bối cảnh của y nữa. Bản thân y là Hồng đỉnh thương nhân (3), một phú hào ẩn hình. Hơn nữa y còn có cấp bậc ngang với cha của Chu Tĩnh Như, nếu ta đắc tội với y, thì cũng đừng mong sống yên ổn ở Thạch Thành này nữa.”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày, hắn lẩm bẩm: “Người như y, sao lại liên quan đến Ngủ Quỷ Ban Sơn Trận nhỉ?”
“Có liên quan hay không, sau khi điều tra mới biết được. Quan trọng là bây giờ chúng ta không có cách nào vào trong đó.”
“Trèo vào thì sao?”
Lão Quách nhún vai: “Không phải ta vừa nói rồi sao, có camera, trèo vào sẽ bị phát hiện ngay.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy bịt mặt lại”
“Vãi đệ, bịt mặt đột nhập nhà riêng mà bị bắt là đi tù đấy”
“Không bị bắt dễ dàng vậy đâu…. nếu không…. ngày mai đi thử xem?”
Lão Quách hoảng hồn, liên tục phẩy tay: “Ta già rồi, không được đâu. Chuyện trèo tường đột nhập như này không thích hợp với ta. Đệ muốn thì tự mình đi đi.”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Huynh già rồi sao? Lần trước ở thôn Lý gia, huynh giúp đệ đấu với thi sát, đệ thấy huynh vẫn còn dũng mãnh lắm.”
Lão Quách trợn mắt lên nhìn hắn: “Cùng lắm ta chỉ đưa đệ đi thôi, sau đó ta sẽ đừng ngoài canh gác”
Diệp Thiếu Dương lộ ra nụ cười xảo quyệt, hắn cũng không ép Lão Quách nữa: “Tám giờ sáng ngày mai, huynh lái xe tới dưới lầu đón đệ. Đúng rồi, huynh nhớ chuẩn bị cả cuốc, xẻng nhé.”
Lão Mã duỗi lưng rồi nói: “Ngày mai còn có việc phải làm, hôm nay cũng uống đủ rượu rồi, hay là…. ta đưa đệ đi ngâm chân?”
Diệp Thiếu Dương lập tức lắc đầu: “Không đi, không đi, đệ không có sở thích đó.”
“Đệ không đi thì thôi, để tả hỏi xem hòa thượng có đi không.” Nói xong lão liền đứng dậy rồi đi về phía Đằng Vĩnh Thanh.
Đằng Vĩnh Thanh vốn thật thà, bị Tiểu Mã ép uống hai ly rượu trắng. Lúc này cậu ta đang ở một góc sô pha, hai tay chắp lại thành chữ thập, niệm kinh phật cầu xin Phật Tổ tha thứ. Nhưng nhìn ánh mắt lim dim, cùng với lúc niệm kinh, trong miệng cậu ta không ngừng phả ra mùi rượu. Nhìn vào dường như có một sự tương phản không hề nhẹ.
Diệp Thiếu Dương liền giữ chặt Lão Quách lại rồi nói: “Huynh có thôi đi không hả, người ta đã phá tửu giới rồi, huynh còn muốn người ta phải phá sắc giới nữa à!”
Lão Quách nói: “Đệ nói linh tinh gì vậy, chỉ là đi rửa chân thôi mà, bây giờ rất phổ biến đó, nam hay nữ đều đi.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy huynh rủ chị dâu đi cùng đi, nếu không đệ nói giúp cho huynh, đệ có số điện thoại chị dâu mà.”
Lão Quách thu dọn đồ đạc, rồi bước ra cửa, trong miệng thì càu nhàu: “Vậy thì huynh quay về ngủ thôi”
Diệp Thiếu Dương cười lên khoái chí: “Xem đó, còn không phải có tật giật mình đó sao.”
Lão Quách ra đến ngoài cửa rồi còn quay đầu lại mắng: “Giật mình cái đầu đệ ấy, ta sợ bà ấy biết ta tiêu tiền thôi. Keo kiệt như bà ấy mà biết ta đi rửa chân, không chặt chân ta mới lạ!”
Diệp Thiếu Dương không biết phải nói gì.
Sau khi Lão Quách rời đi, Diệp Thiếu Dương đi đến bên cạnh Tiểu Mã, cậu ta vẫn ngồi đó thì thầm to nhỏ với Vương Bình. Hắn vỗ vai cậu rồi nói: “Tôi về trước đây, đúng tám giờ sáng mai, tôi đợi cậu dưới lầu, đi với tôi có việc.”
Tiểu Mã giật mình, ngẩng đầu lên nhìn hắn gật đầu rồi nói: “Tôi biết rồi.”
Diệp Thiếu Dương cười với Vương Bình rồi đi ra khỏi phòng.
Vương Bình lập tức bĩu môi với Tiểu Mã: “Không phải anh nói ngày mai đi dạo phố với em hay sao, sao lại đồng ý với anh ấy.”
Tiểu Mã cười hì hì rồi dỗ dành: “Đi dạo phố lúc nào mà chẳng được, công việc thì lại khác. Đợi anh làm xong việc trở về sẽ đưa em đi dạo phố nhé, muốn đi đâu cũng được.”
Vương Bình thản nhiên nói: “Xem anh hăng hái chưa kìa, đó là chuyện của Diệp Thiếu Dương người ta, có liên quan gì với anh?”
Tiểu Mã cũng chẳng nghĩ nhiều, thuận miệng nói luôn: “Chuyện của Tiểu Diệp tử chính là chuyện của anh.”
Khóe miệng Vương Bình nhếch lên một nụ cười cổ quái.
Diệp Thiếu Dương về phòng liền đi tắm. Bên ngoài có người gõ cửa, hắn mở cửa nhìn, là Đàm Tiểu Tuệ. Nàng mặc quần áo ngủ, mái tóc vẫn còn ướt sũng, có lẽ nàng cũng vừa mới tắm xong.
Không biết có phải do vừa tắm gội, gột rửa đi bụi bặm trên người nàng hay không. Nhìn làn da nàng lúc này có vẻ càng trắng sáng hơn so với thường ngày, dáng vẻ cũng quyến rũ hơn mấy phần.
“Ặc…. Tiểu Tuệ, em……..có chuyện gì không vậy?”
“Em muốn nói với anh chuyện này” Đàm Tiểu Tuệ tự bước vào phòng rồi ngồi xuống sô pha. Diệp Thiếu Dương rót cho nàng một cốc nước, sau đó ngồi xuống phía đối diện.
Đàm Tiểu Tuệ nói: “Em muốn nói với anh về chuyện liên quan tới Miếu Thất bà bà. Trước đó luôn vướng bận những việc khác, nên em cũng quên mất có chuyện quan trọng muốn nói cho anh biết….”
Diệp Thiếu Dương nghe nàng nói xong, hắn vô cùng chấn kinh, sau đó hai người thảo luận nửa ngày, cũng có chung nhiều quan điểm. Nhưng còn một vướng mắc cuối cùng vẫn chưa được tháo gỡ.
“Có lẽ, đáp án ở trong Ngũ Quỷ Ban Sơn Trận, đợi anh đi rồi sẽ biết.” Đàm Tiểu Tuệ nói.
Diệp Thiếu Dương gật đầu, sau đó hắn nói ra kế hoạch hành động ngày mai.
Trong mắt Đàm Tiểu Tuệ xuất hiện một tia cổ quái, nàng lắc đầu: “Ngày mai các anh chỉ đi dò xét tình hình, nên em không đi đâu. Nhiều người cũng không có tác dụng gì, đợi các anh quay về nói cho em biết tình huống, rồi chúng ta lại thảo luận hành động kế tiếp.”
Hai người nói chuyện một lúc nữa thì Đàm Tiểu Tuệ xin phép về. Đêm hôm thế này, Diệp Thiếu Dương tất nhiên không thể giữ nàng ở lại, đợi nàng đi rồi, hắn liền lên giường đi ngủ.
(1) DTD chế từ lời nguyện của Địa Tạng Bồ Tát: Địa Ngục vẫn còn, thì ta chưa thành Phật.
(2) Nguyên văn: Hồng nhị đại, cũng tương tự như Phú nhị đại, quan nhị đại, có ý chỉ đời hai của tầng lớp cán bộ cao cấp.
(3) Quan chức xuất hiện dưới danh nghĩa thương nhân, có quan hệ mật thiết với thương nhân, quan chức - giới cao tầng chính trị.
Giải thích ngắn gọn vậy thôi chắc mọi người cũng hiểu rồi