• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Quỷ nhân Diệp gia thôn (1 Viewer)

  • Chương 266-270

Chương 266 - Anh đào tịch mịch

Dịch giả: Tang Diệp

Diệp Thiếu Dương chợt nghĩ ra, vội vàng mở ba lô, lấy ra một bình sứ nhỏ, đây là ba viên hồng tinh bách hoa hoàn Tiểu Tuệ đưa khi trước. Hắn lấy ra một viên, đút vào miệng Đằng Vĩnh Thanh, Tạ Vũ Tình lập tức đưa tới một chai nước lọc, cho Đằng Vĩnh Thah uống viên thuốc.

Từ vẻ ngoài nhìn thì Đằng Vĩnh Thanh không có có bất kỳ biến hóa nào, nhưng Diệp Thiếu Dương kích động phát hiện tốc độ tiêu tán của dương khí trong cơ thể hắn đang ở chậm lại, dược lực phát tán ra khắp thân thì dương khí cũng ngừng tiêu tán. Diệp Thiếu Dương lập tức vẽ một lá Định Hồn Phù, dán lên trán Đằng Vĩnh Thanh. Tránh cho thân thể hắn vì quá suy yếu mà hồn phách bị ngoại lực làm cho tiêu tán.

"Được rồi, hắn không chết được." Diệp Thiếu Dương thở phào một hơi, phân phó với mọi người: "Mau đưa anh ta đến bệnh viện truyền máu. Dù chữa trị ra sao cũng không nên gỡ phù xuống."

Tiểu Mã cùng lão Quách lập tức cẩn thận nâng Đằng Vĩnh Thanh lên, đưa ra ngoài. Mã Thừa cuối cùng cũng tìm được đất dụng võ, gấp gáp nói: "Nhanh đi theo ta. Xe của ta nhanh lắm, đang ở bên ngoài......"

Đã có Tiểu Mã cùng lão Quách đi cùng Đằng Vĩnh Thanh. Chu Tĩnh Như cùng Tạ Vũ Tình cũng không muốn đi cùng, mà lại lặng lẽ đi tới bụi hoa anh đào. Hai nàng nhìn cánh hoa rải đầy mặt đất, lòng không nói lên nổi nỗi bi thương.

Sau xuất ra chiêu kiếm, Diệp Thiếu Dương pháp lực cạn kiệt, lúc này đang vô lực ngồi dưới đất, đờ đẫn nhìn theo phương hướng Tiểu Tuệ biến mất.

"Cô ấy là vì Tiểu Tuệ…chân chính Tiểu Tuệ báo thù, cũng chỉ có thể làm vậy thôi!" Tạ Vũ Tình thì thào nói.

Diệp Thiếu Dương cũng chỉ biết ngồi im, một lát sau mới đáp lại: "Đây là điểm thứ nhất. Tiếp nữa là cô ấy cũng không muốn đi quỷ vực, muốn lưu lại ở nhân gian, cho nên..."

Nhớ lại biểu hiện mấy ngày nay của Tiểu Tuệ, Diệp Thiếu Dương chợt hiểu ra rằng cô đã sớm có quyết định là hy sinh chính mình, trước đây cô ấy ung dung nói chuyện phiếm với hắn, đó là một loại buông bỏ khiến cô được thoải mái.

Nhưng thật sự buông bỏ được sao?

Đột nhiên, Diệp Thiếu Dương phát hiện ra thứ gì đó. Hắn nhanh chóng đi tới, nhặt lên từ dưới đất một vật trắng. Đó là một con tằm toàn thân trắng nõn không tì vết, chỉ là nó… đã chết.

"Đây là...... di thể của Tiểu Tuệ?" Chu Tĩnh Như thì thào hỏi.

Diệp Thiếu Dương gật đầu, hướng về phía xác tằm, cười nhạt: "Tuy là cô đã chết, nhưng tôi cũng chúc mừng cô, cuối cùng cô cũng có thể lưu lại nhân gian."

Tạ Vũ Tình nghe hắn nói có vẻ kỳ quặc, vội vàng hỏi"Ngươi nói lời này có ý tứ gì?"

"Cô ấy sinh ra ở quỷ vực, nhưng chết ở dương gian, một thân quỷ khí của quỷ vực đã được tẩy sạch. Chỉ cần tinh phách của cô ấy tụ sinh thành hồn, có thể tiến nhập âm ty, bắt đầu lục đạo luân hồi, cũng giống như âm hồn tại dương gian vậy." Diệp Thiếu Dương nhìn băng tằm trong tay, nói.

Chu Tĩnh Như ngẩn ra, giật mình: "Em nhớ được anh đã nói, tinh phách sau khi tụ sinh thành hồn, còn phải trải qua súc sinh đạo gì đó…"

"Không trải qua nỗi khổ luân hồi, đâu thể làm người. Nhưng đối với cô ấy thì lựa chọn như vậy cũng đáng lắm!"

Chu Tĩnh Như cùng Tạ Vũ Tình đều trầm mặc không nói. Kết quả này tuy có chút thương cảm, nhưng đối với người sống mà nói cũng coi như là một loại an ủi. Dù sao đây là lựa chọn của Tiểu Tuệ, hơn nữa lựa chọn này cũng không phải là cuối cùng, mà chỉ là sự bắt đầu. Dù thời gian chờ đợi này dài đằng đẵng, dù là mọi thứ về sau tất cả mọi người đều không thấy được.

Lại là một trận gió thổi tới, vài cánh hoa bay theo gió. Diệp Thiếu Dương đứng dậy thở dài nói: "Chúng ta cũng nên đi thôi."

Ba người ở giữa vườn hoa anh đào đứng một hồi, sau đó yên lặng rời khỏi nơi này.

Sáng sớm ngày thứ hai, Đằng Vĩnh Thanh đã được xác nhận vượt qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng vẫn còn đang hôn mê.

Chu Tĩnh Như mời tới hai hộ lý chuyên phục vụ hắn. Sau khi đám Diệp Thiếu Dương thăm hỏi hắn, đón xe đi tới mộ phần của Đàm Tiểu Tuệ, địa điểm cũng là Chu Tĩnh Như chọn giúp, là một nơi trong nghĩa trang nhân dân có phong cảnh rất tốt.

Diệp Thiếu Dương dùng khăn tay mà Tiểu Tuệ đưa, gói di thể của cô rồi hợp táng cùng Đàm Tiểu Tuệ. Cứ như vậy, Đàm Tiểu Tuệ thật cùng Đàm Tiểu Tuệ giả đều tập trung ở đây.

Trên đường xuống núi, tất cả mọi người trầm mặc, cuối cùng Tạ Vũ Tình mở miệng, hỏi lai lịch cái khăn tay lúc trước Diệp Thiếu Dương cầm. Diệp Thiếu Dương thành thật trả lời, Tạ Vũ Tình nói: "Ngươi cũng biết tục lệ của Miêu Tộc chứ? Nữ nhân tặng khăn tay cho nam nhân, ngươi rõ tâm tư cô ấy không?"

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, lại rơi vào trầm tư.

Tạ Vũ Tình cười khổ, nói: "Huống chi cái khăn tay kia, vẫn là do chính cô ấy nhả ra mà bện thành…"

Diệp Thiếu Dương không nói gì.

~Trưa hôm đó, tất cả mọi người tập trung liên hoan. Tuy đều không có tâm trạng mà ăn uống, nhưng bất kể nói thế nào thì bận rộn lâu như vậy, cuối cùng cũng đại công cáo thành, phá Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận, diệt Thất Bà Bà. Nhất là đối với Diệp Thiếu Dương thì như bỏ được tảng đá trong lòng.

Mã Thừa cũng tham dự liên hoan, hơn nữa tuyên bố nhất định phải do hắn khoản đãi, mở một chai rượu ngon hơn 1 ngàn mà cũng chẳng ai có hứng thú uống.

Ăn được một nửa, Mã Thừa băn khoăn hỏi Diệp Thiếu Dương: "Được rồi Diệp tiên sinh, vườn hoa anh đào còn lại kia thì xử lý thế nào?"

"Đốt tất đi! Tất cả các cây anh đào này đã thành thụ yêu, giữ lại là tai họa." Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, quay đầu bảo lão Quách: "Vẫn phải làm phiền sư huynh đi một chuyến, tránh xảy ra bất trắc. Huynh tiện xuống phía dưới giếng xem âm hòe còn ở đó hay không."

Lão Quách vừa nghe vậy, có chút khẩn trương đứng lên hỏi: "Vạn nhất gặp phải lệ quỷ thì sao?"

"Những quỷ kia đều được Thất Bà Bà mang ra ngoài, chết ở trong trận pháp rồi, chắc cũng không còn quỷ xót lại đâu, cho dù có thì huynh cũng có thể ứng phó. Huynh cẩn thận một chút thì không sao cả."

Lão Quách nhớ tới việc có thể kiếm được phí dịch vụ thêm từ Mã Thừa, vì vậy đáp ứng. Y dặn Mã Thừa chuẩn bị xong dụng cụ lặn thì liên hệ lại.

Mã Thừa nâng một chén rượu lên, kính Diệp Thiếu Dương: "Diệp thiên sư, tối hôm qua tôi thực sự được mở mang tầm mắt, nếu không phải là tận mắt thấy, thực sự không thể tin được. Nhất là viên thuốc kia, thì ra trên đời thật sự có thần dược cải tử hoàn sinh."

Diệp Thiếu Dương đáp: "Trên đời không có thần dược, nguyên lý của viên thuốc kia là dùng dược lực phong bế dương khí trong cơ thể, không cho dương khí thoát ra ngoài, làm tăng khả năng cùng thời gian khôi phục. Chính là đơn giản vậy thôi."

Mã Thừa càng nghe càng khó hiểu: "Cuối cùng dương khí là cái gì?"

Diệp Thiếu Dương làm sao có thời gian phổ cập cho hắn, chỉ nâng chén rượu, yên lặng uống.

Xế chiều hôm đó, Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã ra khỏi khách sạn, trở lại căn nhà cũ gần chỗ Tạ Vũ Tình. Hai người ngủ trọn một ngày, sau khi thức dậy, Tiểu Mã mua đồ ăn cùng bia mang về, hai người vừa ăn vừa uống.

"Sự tình cuối cùng cũng kết thúc, Cậu có tính toán gì không?" Tiểu Mã hỏi.

"Tôi muốn nghỉ ngơi vài ngày, sau đó kiếm việc gì đó làm. Còn cậu?"

"Tôi đi hẹn hò." Tiểu Mã nhe răng cười.

Mấy lời này lại làm Diệp Thiếu Dương xúc động, cơm nước xong hắn về phòng gọi điện cho Nhuế Lãnh Ngọc, hàn huyên thật lâu. Hắn kể lại tất cả từ đầu cho nàng. Nhuế Lãnh Ngọc cũng chỉ nghe, không bình luận gì thêm, cũng không an ủi hắn. Thế nhưng sau khi nói xong, Diệp Thiếu Dương cảm thấy cả người thư thái hơn nhiều.

Sau đó vài ngày, Diệp Thiếu Dương đi dạo khắp nơi một mình. Cũng không thể nói là đi du ngoạn, nhưng tâm tình rất thanh thản. Trong mấy ngày này, hắn liên hệ qua điện thoại với mấy người quen, biết được mấy chuyện. Đầu tiên là lão Quách đi xuống dưới giếng nước không tìm được cây âm hòe.
Chương 267 - Thi thể không chân

Dịch giả: Tang Diệp

Chuyện này vẫn nằm trong dự liệu của Diệp Thiếu Dương, âm hòe là quỷ vực bán yêu – nửa là yêu, nửa là thực vật. Nó có linh tính biết trước cát hung, có thể tránh khỏi sự nguy hiểm. Trước đó Thất Bà Bà vẫn còn bị vây trong giếng nước, đến nay Thất Bà Bà đã dẹo nên nó cũng tự quay về quỷ vực rồi.

Diệp Thiếu Dương dặn dò lão Quách dùng vôi sống trộn với đất sét đỏ, phong kín miệng giếng lại để hút hết âm khí còn xót lại, trận pháp thì dọn dẹp cho sạch sẽ. Tất cả mọi chuyện cũng kết thúc một giai đoạn.

Chuyện thứ hai là Uông Đình đến.

Cô vẫn ở lại Tứ Xuyên, giúp cảnh sát thẩm vấn cùng xử trí mấy tên huyết vu sư. Cô không thể phân thân nên không tham gia quyết đấu cùng Thất Bà Bà. Tới ngày thứ ba mọi việc chấm dứt, cô mới đi tới Thạch Thành, đến trước mộ phần của hai Đàm Tiểu Tuệ khóc một hồi. Đến lúc đó cô mới nói thật mình chính là biểu muội của Đàm Tiểu Tuệ.

Diệp Thiếu Dương mới biết sau khi mình cứu được Tiểu Tuệ thì cô ấy lập tức trở về Tứ Xuyên tìm Uông Đình hỗ trợ, nhưng không tìm đến bất cứ ai trong gia tộc Đại Vu Tiên. Cô sợ mình bị bắt phải nhận chủ, ngoại trừ Đàm Tiểu Tuệ, cô không muốn nhận thêm ai là chủ nhân của mình nữa.

Diệp Thiếu Dương cuối cùng hiểu ra tại sao lúc đối phó với Huyết Cổ Thi Vương gia tộc Đại Vu Tiên lại không phái một ai tới, hóa ra tiểu Tuệ căn bản không báo cho bọn họ biết.

Tuy biết hết tất cả nhưng cũng không có ý nghĩa gì nữa, hết thảy đều đã chấm dứt.

Diệp Thiếu Dương định nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa. Một buổi chiều hắn đang nói chuyện phong thủy với một lão đạo sỹ trong tiểu đạo quán tại ngoại thành Thạch Thành, Tạ Vũ Tình đột nhiên gọi điện thoại tới, sau khi biết được vị trí của hắn bèn lập tức nói: "Có việc gấp, ngươi lập tức trở lại cho ta."

Diệp Thiếu Dương thoáng có chút ngạc nhiên, vội hỏi: "Việc gấp gì vậy?"

"Tôi đang ở hiện trường một vụ án mạng. Có một người chết, chết rất kỳ quặc."

Diệp Thiếu Dương cảm thấy cũng không quá căng thẳng bèn đáp: “Án mạng nào mà không kỳ quặc, bẳng không thì mướn cảnh sát bọn cô làm gì? Mà cô muốn tôi tới đó làm gì?"

Tạ Vũ Tình sốt ruột nói:”Giải thích ngắn gọn rất khó, chúng ta hoài nghi đây là sự kiện linh dị, ngươi mau mau mau trở lại "

Không có cách nào khác nên Diệp Thiếu Dương đành phải đón xe trở lại Thạch Thành, sau đó ngồi xe taxi đi tới nơi Tạ Vũ Tình nói. Đây là một khu công xưởng cũ, gần như tất cả mọi người đều là người Hồ, nhìn lên vẫn còn vài chỗ xưa chưa bị phá dỡ. Ven đường tập trung vài người, chủ yếu là mấy ông già, bà già hay mấy người trung niên, có rất ít người trẻ tuổi.

"Sao ngươi bây giờ mới đến?" Hắn vừa thấy Tạ Vũ Tình tại đầu đường mà nàng đã lập tức phàn nàn.

"Chỗ ấy đến xe taxi cũng không có. Tôi lại không có xe, tới nhanh sao được" Diệp Thiếu Dương nén giận, tìm người ta tới làm việc còn chê tới chậm.

"Được rồi, nhanh tới đây" Tạ Vũ Tình dẫn hắn đi về hướng một cái hẻm ở chỗ sâu, vừa đi vừa nói lại đại khái tình huống cho hắn: Đây là một vụ án tử vong kỳ lạ, người chết là một lão đầu sống cô độc, tên gọi là lão Vạn, con cái đều ở nước ngoài. Bình thường ông lão đều sống yên ổn cùng mọi người, cũng chỉ thích đánh cờ tại đầu đường.

Liên tiếp vài ngày gần đây, mọi người cũng không thấy ông ấy đi ra ngoài, cửa phòng khóa chặt, nhưng gõ cửa không có người ra mở, gọi điện thoại cũng không có ai nhấc máy.

Nghĩ đến tuổi ông cũng đã cao, có khả năng xảy ra vấn đề nên mấy người láng giếng bèn tập trung phá khóa cửa. Họ vừa vào tới phòng khách đã ngửi thấy mùi thối từ trong phòng ngủ truyền đến. Mọi người đi tới cửa sổ xem xét thì đã thấy lão Vạn đã chết, nhưng thân thể vẫn còn cử động. Hai người đã bị dọa bất tỉnh tại chỗ, những người còn lại bèn chạy đi báo động

Diệp Thiếu Dương nghe đến đó bèn chen ngang: "Đợi một chút, chuyện cô kể có vấn đề, thân thể còn cử động, người khác sao lại biết đã chết?"

Tạ Vũ Tình cười khổ: "Chính ngươi tự tới xem đi, nếu như không phải chính xác là sự kiện linh dị, ta cũng không vội vã gọi ngươi đến."

Vừa đi vừa nói chuyện thì đã tới cửa nhà, hai gã cảnh sát đang chặn cửa ngăn mấy người láng giềng hiếu kỳ. Nhưng vừa thấy Diệp Thiếu Dương xuất hiện bèn lập tức bỏ mũ chào: "Chào Diệp tiên sinh." Thần thái thập phần cung kính.

Diệp Thiếu Dương khách khí hoàn lễ, nhìn thoáng qua hai người mà cũng không nhận ra. Khi đi vào trong sân mới nhỏ giọng hỏi “Hai người họ biết tôi?"

Tạ Vũ Tình hóm hỉnh nói “Tất cả công an Thạch Thành, không ai không biết cậu đâu Diệp đại pháp sư."

"Tôi đã nổi danh như vậy rồi cơ." Diệp Thiếu Dương thè lưỡi.

Vừa đi tới phòng khách đã ngửi thấy một luồng khí tanh tưởi mặt, Diệp Thiếu Dương nhíu mày.

Hai gã cảnh sát đứng tại một cái phòng gần cửa sổ đang mang khẩu trang, nhìn thấy bọn hắn lập tức chạy ra đón, gật đầu chào hỏi, đem tới hai cái khẩu trang.

Diệp Thiếu Dương không nhận, lấy từ trong ba lô ra một nắm lá ngải, vò nát rồi nhét vào trong lỗ mũi, còn lại đưa cho Tạ Vũ Tình.

"Lá ngải này có tác dụng chứ?" Tạ Vũ Tình tuy hoài nghi, nhưng vẫn học theo Diệp Thiếu Dương, đem lá ngải nhét vào lỗ mũi, quả nhiên không ngửi thấy mùi hôi thối nữa, tò mò hỏi: “Quả thật có tác dụng?"

"Lá ngải có thể loại bỏ thi khí." Diệp Thiếu Dương vừa nói, đi tới phía trước cửa sổ, nhìn qua song chắn cửa. Trên mặt đất tất cả đều là vết máu đã cứng lại, thi khí càng phát ra nồng đậm, trong đó còn mơ hồ phảng phất một tia yêu khí.

Nhưng Diệp Thiếu Dương nhìn một hồi cũng không thấy người chết ở đâu, vì vậy ngó đầu qua song sắt, nhìn về phía hai góc tường bị khuất.

"Diệp tiên sinh coi chừng" hai gã cảnh sát nói chưa dứt lời thì một cái bóng trắng nhoáng một cái đứng lên từ bên dưới cửa sổ, duỗi hai tay bám chặt vào cổ Diệp Thiếu Dương.

Cái gì thế này, đánh lén à?

Diệp Thiếu Dương theo bản năng dùng tay đẩy vật kia ra, vội vàng rút đầu ra khỏi song cửa. Sau lưng hắn lập tức vang lên thanh âm thán phục của một cảnh sát: "Không hổ là kẻ tài cao gan lớn, Diệp tiên sinh lại còn dụ nó ra nữa”

Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng, giả vở nói: "Vì có song sắt nên nó không dám ra, đành phải dụ thôi." Trong lòng thầm nghĩ, nếu mỗi lần bắt quỷ mà lấy thân mình đem làm mồi nhử thì không biết giờ còn đứng đây được không nữa.

Cái bóng trắng bị hắn đẩy ra đang quỳ rạp trên mặt đất. Diệp Thiếu Dương nhìn lại, trong lòng cả kinh: đây là một cái thi thể người không có chân, từ xương hông trở xuống chỉ là một đống thịt nhão, bên trên mọc vài đốm lông trắng, nửa người phía trên cũng nhiều chỗ bị thương, phàm là chỗ bị thương đều có lông trắng dài mọc ra, lại nhìn mặt thi thể đã biến dạng, hai mắt lòi cả ra ngoài. Dù ai thấy cũng đều nhận định đây là một người chết.

Nhưng người chết lại dùng hai tay bám lấy thân, gật gù hướng Diệp Thiếu Dương gào thét từng hồi.

Ba người Tạ Vũ Tình lập tức theo bản năng lui về phía sau.

"Tiểu Diệp Tử, đây là cương thi ư?" Do đã trải qua nhiều chuyện nên Tạ Vũ Tình cũng bắt chước Tiểu Mã gọi Diệp Thiếu Dương như vậy.

Diệp Thiếu Dương không trả lời, đánh giá một hồi, quay người đi về phía cửa phòng, thấy cửa phòng đang khóa chặt bèn lập tức nói: "Mở ra."

Hai nhân viên cảnh sát lập tức nhìn nhau, không dám mở.

Tạ Vũ Tình biết rõ năng lực Diệp Thiếu Dương, nên một cước đá văng cánh cửa, sau đó lập tức lui qua một bên. Diệp Thiếu Dương đi vào, thi thể kia lập tức đung đưa hai tay, bò tới rất nhanh như bò sát.
Chương 268 - Lão bà mặt quỷ (1)

Dịch giả: Rjnpenho

Diệp Thiếu Dương lấy ra một nắm đậu đồng ném vào trên người thi thể, “Xì” một tiếng, thi thể liền toát ra một làn khói trắng, cả người giãy giụa, kêu lên đau đớn. Nó bộc phát hung tính, rất nhanh bổ nhào về phía Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương lắc mình né tránh, túm lấy tóc của thi thể, đè nó xuống đất. Không đợi nó xoay người, hắn đã đè đầu gối lên gáy nó, kéo căng đầu nó về phía sau, tay kia thật nhanh lấy ra một lá bùa dán lên trên trán nó, sau đó ngón áp út nhanh chóng bắn ra chu sa, vẽ lên lá bùa vài đường.

"Thiên địa vô cực, hấp linh thổ tức!"

Hắn vừa niệm chú xong, một luồng hắc khí từ khắp các lỗ chân lông toàn thân nó lan tràn ra bên ngoài da, hợp lại thành một dòng khí chảy về phía lá bùa, cuối cùng bị lá bùa hấp thu hết.

Thi thể lúc nãy còn vung tay múa chân, không ngừng giãy giụa lúc này chợt trở nên co quắp, ngã úp sấp xuống mặt đất, không còn nhúc nhích.

"Đã xong?". Tạ Vũ Tình tiến lên nhìn lướt qua thi thể, khiếp vía hỏi: "Đây là cương thi?"

"Cứ xem như vậy đi, Yêu thi cũng là một loại cương thi.". Diệp Thiếu Dương nói xong nhổ một túm lông từ trên người thi thể xuống, cúi đầu thấp xuống ngửi ngửi, khẽ cau mày, chỉ vào thương tích nửa người dưới của thi thể, nói rằng: "Hai cái đùi nó nhất định là đã bị yêu vật gì đó gặm nhấm, yêu khí đi vào trong cơ thể, kết hợp với oán khí trong cơ thể, bị tắc không ra được, vì vậy trở thành Yêu thi."

"Yêu?" Tạ Vũ Tình lập tức nhíu mày: "Yêu từ đâu tới?"

"Cô hỏi tôi tôi hỏi ai?”. Diệp Thiếu Dương đứng lên bảo Tạ Vũ Tình đem thi thể này đi xử lý. Tạ Vũ Tình lập tức đi thông báo cho đồng đội. Diệp Thiếu Dương quan sát bốn phía gian phòng, hỏi: "Căn phòng này lúc nãy vẫn còn khóa chứ?"

Một viên cảnh sát gật đầu, trả lời: "Đúng vậy, người báo án phát hiện vụ việc qua song cửa sổ, sau đó gọi điện thoại báo án cho chúng tôi, lúc chúng tôi tới thì đã thấy chuyện này, cho nên không ai dám mở cửa, thật là làm phiền Diệp tiên sinh!"

Diệp Thiếu Dương đi tới trước cửa phòng thì thấy trên cửa có một khoảng song sắt thật lớn, tựa như song cửa thăm hỏi trong bệnh viện, mới nói rằng: "Nếu cửa phòng đã khóa thì hung thủ nhất định là đã chui vào từ chỗ này!"

Tạ Vũ Tình ngẩn ra, nói rằng: "Không phải còn có cửa sổ sao, vì sao không chui vào từ cửa sổ?"

Diệp Thiếu Dương nhàn nhạt đáp: "Độ cao của song cửa sổ không đủ để cho một người chui vào, cho nên chỉ có ở đây thôi!"

"Người? Không phải ngươi bảo là do yêu làm sao?". Tạ Vũ Tình khiếp sợ hỏi.

"Túm lông trắng này là yêu khí do hung thủ để lại biến thành, mặt trên còn lưu lại khí tức của người, cho nên kẻ hành hung chính là một con Yêu thi, mà con Yêu thi vừa mới chết này chỉ là một con Yêu thi sơ cấp, Yêu thi giết nó, lợi hại hơn không chỉ gấp mười lần."

Diệp Thiếu Dương nói xong giơ tay kéo xuống một miếng thịt vụn từ cây đinh trên song cửa, ngưng thần nhìn một hồi, nói rằng: "Đây là thịt của hung thủ."

Tạ Vũ Tình nhìn thoáng qua, hỏi rằng: "Có cần mang đi xét nghiệm không?"

"Nếu cô thấy xét nghiệm có ích thì cứ làm."

Tạ Vũ Tình gọi một người cảnh sát tới cẩn thận mang miếng thịt đi xét nghiệm, tiếp đó hỏi Diệp Thiếu Dương: "Yêu thi mà ngươi nói tại sao muốn giết người, giết xong nó đi đâu?"

"Giết người là để ăn thịt. Yêu thi ăn thịt và uống máu là để tu luyện, còn đi đâu thì tôi không biết, cơ mà tôi nói này, cả vụ án cô chỉ trông cậy vào một mình tôi thôi sao? Sao cái gì cũng hỏi tôi vậy?"

Tạ Vũ Tình tỉnh bơ nói: "Ngươi là Thiên sư, không trông cậy vào ngươi thì trông cậy vào ai?"

Diệp Thiếu Dương bất mãn nói: "Cô biết tôi là Thiên sư, thế mà thái độ của cô giống như đang coi tôi như culi vậy?"

Tạ Vũ Tình hừ một tiếng, nói: "Chứ muốn ta coi ngươi là cái gì, mau nghĩ biện pháp xử lý cho ta, xong chuyện tỷ tỷ mời ngươi đi ăn bánh bao thịt heo."

Diệp Thiếu Dương không nói gì, chỉ thở dài: "Cô đi tìm một ít vôi sống lại đây, ít nhất cũng phải hai ba trăm cân."

Tạ Vũ Tình lập tức gọi điện thoại kêu người tới sắp xếp mọi chuyện, sau đó hai người trở lại trong viện đợi cảnh sát làm việc. Mấy người cảnh sát làm việc rất nhanh, không tới nửa tiếng đã đưa ba túi vôi sống to tới. Dưới sự chỉ huy của Diệp Thiếu Dương, bọn họ chia nhau đổ vôi sống xuống mặt đất bên trong căn phòng ngủ.

Không quá mười phút sau, một tràng âm thanh “Kít…kít…” vang lên, một bộ phận vôi sống biến thành màu đen, hiện ra những vết chân và dấu vân tay. Nhìn quỹ đạo di chuyển của dấu vết, đích thật là từ cửa chính bò vào trong phòng, sau đó từ trong phòng bò ra bên ngoài.

Vết chân rất rõ, hơn nữa khoảng cách giữa các vết chân khá lớn, liếc mắt là có thể nhìn ra đó là vết chân trần của một người đang bò sát trên mặt đất. Tạ Vũ Tình liếc nhìn khổ chân, nói rằng: "Chân rất nhỏ, nhất định là của nữ nhân!"

Diệp Thiếu Dương gật đầu: "Đi thôi, hiện tại cô đã biết manh mối, mau đi điều tra đi!"

Tạ Vũ Tình nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói rằng: "Có thể dùng cách này hay không, bọn ta sẽ rải vôi trên đường, sau đó sẽ biết được Yêu thi trốn đi nơi nào!"

Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Không khí trong căn phòng này bế tắc, ánh sáng không thoát ra ngoài được, cho nên yêu khí mới có thể giữ lâu ở bên trong. Ra ngoài yêu khí đã sớm tán đi, không thể tìm thấy dấu vết đâu!"

“Vậy ta phải điều tra thế nào đây, vùng này là vùng giải phóng cũ, căn bản không có camera, hơn nữa cũng không ai phát hiện ra dấu vết của hung thủ, nếu không họ đã sớm báo cảnh sát rồi!"

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một chút, nói: "Yêu thi đã tới đây giết người thì chắc chắn nơi nó ẩn thân ở cách đây không xa. Vùng này đều là khu dân cư, rất có khả năng nó đang ẩn thân trong một gia đình nào đó, mà có thể người nhà của nó căn bản không biết nó là Yêu thi."

Tạ Vũ Tình lập tức mở to hai mắt nhìn hắn: "Nhìn bề ngoài cũng không biết nó là Yêu thi?"

"Yêu thi dù sao cũng lấy thi khí làm nguồn sống, sợ ánh dương quang, chỉ cần không ra khỏi cửa, người nhà tuyệt đối sẽ không phát hiện ra được nó. Bất quá... Yêu thi lúc ban đầu chỉ dựa vào ăn thịt, uống máu thú vật để tu luyện, đến một lúc nhất định nào đó, thịt và máu thú không thỏa mãn được nó, nó sẽ muốn ăn thịt người, cho nên, cô hãy lợi dụng điểm này để điều tra."

Tạ Vũ Tình hai mắt ngời sáng, vừa nghĩ vừa nói rằng: "Thú vật bao gồm thịt gà thịt heo… có đúng không, nó lại không thể đi ra phố, cho nên... nhất định là sẽ ăn trộm. Vùng này có rất nhiều căn nhà có sân rộng rãi, nhiều gia đình nuôi gia cầm, ta trước tiên sẽ điều tra xem nhà ai hay bị mất trộm gia cầm, sau đó sẽ xác định phạm vi..."

Diệp Thiếu Dương gật đầu, trong lòng rất chi là bội phục Tạ Vũ Tình, không hổ là cảnh sát ưu tú, chỉ cần đưa ra một đầu mối, nàng đã lập tức nghĩ ra kế hoạch phá án.

Từ ngõ đi ra thì sắc trời đã tối, Tạ Vũ Tình đề nghị cả hai tùy tiện tìm một chỗ nào đó ăn uống, sau đó sẽ quay về khu vực thành thị. Kết quả tìm nửa ngày cũng chỉ tìm được một quán sủi cảo, hai người đành vào gọi sủi cảo và bia, vừa ăn vừa nói chuyện.

"Thương tích của hòa thượng đã đỡ nhiều rồi, có thể xuống giường, ngươi có thời gian thì đi thăm hắn một chút!". Tạ Vũ Tình nói rằng: "Còn nữa, Uông Đình đã trở về Tứ Xuyên."

Diệp Thiếu Dương gật đầu, chỉ lo ăn sủi cảo, uống bia.

Tạ Vũ Tình nhìn hắn, nhẹ nhàng cười: "Ta thấy ngươi bây giờ tinh thần tốt lắm, tốt hơn nhiều so với trong tưởng tượng của ta."

Diệp Thiếu Dương biết nàng đang ám chỉ điều gì, đáp rằng: "Tôi tróc quỷ hàng yêu lâu như vậy, trải qua bao lần sinh tử, đã quen rồi. Hơn nữa Tiểu Tuệ cũng không hẳn là chết đi!".

Tạ Vũ Tình gật đầu, nói rằng: "Đúng vậy, có đôi khi hồi tưởng lại, ta còn mừng thay cho cô ấy, bởi vì mai sau sẽ có một ngày cô ấy có thể làm người. Đáng tiếc, chúng ta không còn được gặp lại cô ấy!"

"Vậy thì cứ để hoài niệm chôn sâu vào đáy lòng đi!". Diệp Thiếu Dương cười cười: "Mùi vị không tệ, muốn uống một chén không?"

Vừa mới bưng lên một bát sủi cảo, Diệp Thiếu Dương đã đưa đũa kẹp lấy một cái, đột nhiên, một viên cảnh sát từ bên ngoài chạy xộc vào, nói với Tạ Vũ Tình: "Đã tra ra được đầu mối, đó là một lão bà bà.".

Lão bà bà... Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình nhìn nhau, trong ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc.
Chương 269 - Lão bà mặt quỷ (2)

Dịch giả: Rjnpenho

Kết quả điều tra không cho thấy nhà ai bị trộm gia cầm, thế nhưng tra ra được một đầu mối kinh người:

Ở cái ngõ phía sau nhà lão Vạn là một gia đình hai người, con trai tên là Lưu Nhạc Bình, chừng bốn mươi tuổi, làm nghề kế toán, cho nên hàng xóm gọi hắn là Lưu kế toán. Tính tình hắn thành thật chất phác, trước kết hôn nhưng sau lại ly hôn, vợ hắn dắt theo con trai đi lấy chồng khác, một đi không trở lại. Lưu kế toán sống cùng mẹ già.

Mẹ Lưu kế toán, Lưu lão thái năm nay hơn bảy mươi tuổi, thân thể vẫn còn khỏe mạnh, đầu năm kia còn cùng mọi người ra quảng trường khiêu vũ, thế nhưng bị hàng xóm phản ứng quá nhiều nên từ năm trước đã không còn ai thấy Lưu lão thái đi khiêu vũ nữa. Lưu kế toán cũng cực ít giao thiệp với bên ngoài cho nên hiếm có ai ra vào nhà của hắn được.

Ngay từ đầu, tất cả mọi người đều hoài nghi có phải là Lưu lão thái đã chết hay không, mấy tháng trước, có người tổng điều tra nhân khẩu khu phố đi vào gia đình hắn, nhìn thấy Lưu lão thái vẫn còn sống, thế nhưng khí sắc rất kém cỏi, cũng không gọi người nào đến chăm sóc.

Sau, những người bán hàng thịt tiết lộ, Lưu kế toán mỗi ngày tan sở đều tới tìm họ để mua một kg máu gà và thịt gà về nhà, có đôi khi cũng mua máu heo hoặc máu bò, vì vậy hoài nghi Lưu lão thái có phải bị bệnh lạ gì hay không, mỗi ngày đều phải uống máu ăn thịt...

Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, trong lòng có vài phần phán đoán, bảo viên cảnh sát dừng lại, buồn bực hỏi: "Chúng tôi rõ ràng kêu cậu đi điều tra xem có gia đình nào bị mất trộm gia cầm mà, làm thế nào cậu nghe được tin tức như vậy?"

Viên cảnh sát cười cười, nói: "Để tôi nói tiếp, Diệp tiên sinh hãy nghe tôi nói hết, sau khi Lưu lão thái không ra khỏi cửa nữa, các loài động vật được nuôi trong những nhà hàng xóm xung quanh, bao gồm chó, mèo, thậm chí cả gà, chỉ cần vào nhà Lưu kế toán là sẽ không bao giờ ra được nữa. Hỏi Lưu kế toán thì hắn nói không biết, thế nhưng qua vài ngày thì người ta luôn tìm được xương cốt của bọn chúng trong thùng rác phía sau ngõ...”

“Dân bản xứ đều hoài nghi bàn luận xôn xao, bảo Lưu lão thái đã biến thành cương thi, vì thế khi chúng tôi vừa mới bắt đầu điều tra, nghe thấy chuyện như vậy, tôi cho rằng nó quan trọng hơn chuyện gia cầm bị mất trộm, vì vậy nhanh chóng chạy tới đây báo cho hai vị."

Diệp Thiếu Dương gật đầu, nói rằng: "Chuyện này quả thực quan trọng hơn, Lưu lão thái tám phần mười là người chúng ta muốn tìm... À không, là Yêu thi chúng ta muốn tìm."

Tạ Vũ Tình suy nghĩ một chút, nói rằng: "Làm sao bây giờ?"

"Chúng ta sẽ đến đó xác nhận một chút, bất quá trước tiên phải ăn hết sủi cảo cái đã, không thể lãng phí."

Viên cảnh sát không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống đối diện hắn, nhìn hắn ăn sủi cảo, có chút ngượng ngùng, nói rằng: "Diệp tiên sinh, ngài có thể xem tướng cho tôi được không? Tôi là Kỳ Thần..."

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu liếc hắn một cái, nhận thấy hắn là một tiểu tử dáng dấp đĩnh đạc, thanh tú, nói rằng: "Xương trán hướng lên trời, mặt có linh quang, ngũ quan đoan chính, tướng mạo đường đường, đại phú đại quý, không cần xem tướng."

"Ớ...". Kỳ Thần gãi đầu một cái: "Tôi có thể lợi hại như vậy sao? Diệp tiên sinh, ngài đừng có lừa tôi nha!?"

Diệp Thiếu Dương cười cười, không để ý đến hắn nữa, rất nhanh ăn hết bát sủi cảo, ba người rời khỏi quán. Lúc này trời đã sập tối, dưới sự hướng dẫn của Kỳ Thần, hai người Diệp Thiếu Dương tới đầu ngõ phía sau nhà lão Vạn. Đi thẳng đến cuối đường, mọi người dừng lại ở bên ngoài một bức tường cao, Kỳ Thần nhỏ giọng nói: "Đây là nhà của Lưu kế toán..."

Diệp Thiếu Dương giương mắt đánh giá, vùng này vốn có ít dân cư, nhà họ Lưu lại nằm ở góc ngõ, càng lộ ra vẻ quái gở, bất quá, sân nhà Lưu gia lại vô cùng cao, tường ngoài trơn tuột, mặt trên còn khảm thủy tinh vỡ. Nhìn cánh cửa sắt được khóa chặt chẽ, Kỳ Thần lập tức nói rằng: "Ngôi nhà này mới sửa không quá nửa năm, các vị nói xem là vì sao?"

Tạ Vũ Tình lập tức nói rằng: "Để không cho người ta đi vào?"

Diệp Thiếu Dương gật đầu: "Có thể là sợ người ta tiếp xúc với Lưu lão thái. Đi, chúng ta sang bên kia nói chuyện."

Ba người trở lại đầu ngõ, tìm một nơi không có người thương lượng phương án hành động.

"Không có lệnh lục soát, người ta có quyền cự tuyệt chúng ta vào nhà, tuy rằng chúng ta tìm được chứng cứ nhưng nếu như bị nhà người ta tố cáo thì cũng rất phiền phức.". Tạ Vũ Tình nói rằng: "Bất quá quan trọng nhất không phải là chuyện này, vạn nhất... Lưu lão thái chính là Yêu thi, tiểu Diệp tử, ngươi có giết bà ta hay không?"

"Nói lời vô ích, không giết thì để làm gì, để các người bắt về đồn thẩm vấn quá trình giết người hả?"

"Đương nhiên không phải như vậy rồi... Bắt một con Yêu thi về đồn thẩm vấn, lỡ xảy ra chuyện gì thì …". Tạ Vũ Tình suy nghĩ một chút rồi nhìn Diệp Thiếu Dương, bối rối: "Thế nhưng chính phủ không tán thành điều này, ngươi hiểu ý ta không, giả như ngươi giết chết mẹ của Lưu kế toán ngay trước mặt hắn, hắn tố cáo ngươi, ngươi sẽ phạm vào tội giết người..."

Diệp Thiếu Dương nói: "Quá đơn giản, chúng ta đánh lén, không cho Lưu kế toán biết, bất quá phải xác nhận một chút, vạn nhất lầm thì phiền toái."

Đột nhiên, Kỳ Thần thọt vào cánh tay Diệp Thiếu Dương một cái, chép miệng nhìn về phía đối diện, mọi người lập tức quay đầu lại nhìn thì thấy một người trung niên mặc trang phục thông thường đang đi vào ngõ, trong tay hắn là một túi nylon màu đen.

Diệp Thiếu Dương hít mũi một cái, nói rằng: "Là máu bò, nhà bình thường tuyệt đối không đi mua máu bò. Đây chính là Lưu kế toán."

Tạ Vũ Tình giận dữ nói rằng: “Hay nhỉ, thật biết chăm sóc cho mẹ hắn. Sợ mẹ hắn uống máu gà sinh ngán, hôm nay đi mua máu bò. Đáng tiếc mẹ của hắn đã uống máu người rồi!".

Diệp Thiếu Dương nói: "Chúng ta tìm một chỗ khác quan sát!"

Tạ Vũ Tình sắp xếp Kỳ Thần ở lại trông chừng, nàng và Diệp Thiếu Dương bước nhanh chui vào phía sau sân nhà Lưu gia, một hơi đi tới nhà của hắn, tìm một lần, tường nhà Lưu gia không có cửa sổ, Tạ Vũ Tình nói: "Làm sao bây giờ?"

"Không thể không có cửa sổ.". Diệp Thiếu Dương nói: "Phòng của Yêu thi nhất định phải có chỗ thông ra bên ngoài, nếu không nó không có cách nào tụ lại âm khí ngoại giới để tu luyện, cửa sổ không có ở phía sau thì sẽ ở phía trước, hoặc là ở trên mái nhà, chúng ta đi lên xem một chút!"

Cũng may sắc trời đã tối, xung quanh không có người, bọn họ không cần lo lắng bị phát hiện.

Diệp Thiếu Dương vươn người nắm tường viện leo lên, thuần thục bò lên trên mái nhà, biến mất một lúc, sau đó nhanh chóng quay trở lại, hạ giọng nói rằng: "Có cửa sổ ở mái nhà, cô lên đây xem thử đi!"

Hắn đưa tay kéo Tạ Vũ Tình leo lên, dán lên người nàng một tờ Ẩn khí phù, sau đó dẫn nàng đi tới vị trí cửa sổ ở mái nhà, mỗi người một bên, đưa đầu nhìn xuống phía dưới.

Trên nóc nhà rõ ràng là có đèn điện nhưng lại không dùng mà chỉ đốt một ngọn nến, trong phòng có thể miễn cưỡng nhìn thấy bài biện rất đơn giản: chỉ có một cái giường và một cái bàn vuông, một lão bà tóc bạc tựa ở đầu giường không nhúc nhích, đến mí mắt cũng không chớp một cái.

Từ cửa sổ trên mái nhà nhìn xuống thì vừa vặn thấy hơn phân nửa khuôn mặt của lão bà, Tạ Vũ Tình quan sát nửa ngày, ghé vào bên tai của Diệp Thiếu Dương, nói rằng: "Trông rất bình thường a, người lớn tuổi sắc mặt đều như vậy, không có cảm xúc."

Diệp Thiếu Dương không nói chuyện, chỉ lẳng lặng rút từ bên hông ra một cái Gương bát quái, chiếu nghiêng nghiêng xuống phía dưới căn phòng. Dưới ánh sáng của ngọn nến, khuôn mặt của lão bà bà phản xạ qua mặt gương. Tạ Vũ Tình nhìn vào tấm gương, mồm chậm rãi mở lớn, nhanh chóng lấy tay che miệng lại, suýt chút nữa kêu lên thành tiếng:


Chương 270 - Lão bà mặt quỷ (3)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch giả: Rjnpenho

Trong gương là một khuôn mặt hoàn toàn mục rữa, xương trắng lòi ra ngoài, giòi bọ bò đầy khắp mặt.

"Ối, tại sao có thể như vậy, đây chẳng lẽ là chân thân của bà ta?"

Diệp Thiếu Dương đảo mặt Gương bát quái lại, nói: "Gương âm dương bát quái có thể một mặt chiếu chân thân, một mặt chiếu nhân quả, chân thân bà ta vốn là một thi thể, không có gì để chiếu. Tôi đang chiếu nhân quả của bà ta, cho nên nếu như bà ta biến thành Yêu thi, bà ta sẽ có hình dạng như vậy..."

Tạ Vũ Tình hít vào một hơi thật sâu, đúng lúc này, phía dưới đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa phòng, hai người cúi đầu vừa nhìn thì thấy cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Lưu kế toán đi vào, trong tay bưng một chén chất lỏng màu đỏ, cung kính đưa đến trước mặt của lão bà, nói rằng: "Mẹ, hôm nay con cho mẹ thay đổi khẩu vị, mua máu bò, canh vẫn còn nóng, mẹ mau ăn đi."

"Ừ!". Lão bà vươn đôi bàn tay khô quắt như chân gà tiếp lấy chén máu từ trong tay Lưu kế toán, đưa đến bên mép, uống ừng ực.

Tạ Vũ Tình cảm thấy buồn nôn, Lưu kế toán đứng ở một bên cao hứng nhìn mẹ uống xong, sau đó tiếp lấy chén, cười hì hì nói: "Mẹ nghỉ ngơi trước đi, con đi chặt thịt bò làm cho mẹ, chút nữa sẽ đưa tới."

Lưu kế toán vừa rời đi thì có một con dơi từ ngoài cửa sổ trên mái nhà bay vào. Nó bay vòng vòng trong phòng, tìm lối thoát ra.

Lưu lão thái đứng lên, đôi mắt đang trầm đục lúc này bỗng nhiên sáng quắc, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, ánh mắt chăm chú đuổi theo con dơi. Vừa lúc con dơi bay qua đỉnh đầu bà ta, Lưu lão thái nhanh như chớp nhảy dựng lên bắt lấy nó, tốc độ cực kỳ phi thường, khác hoàn toàn với ngoại hình già nua của bà ta.

Lưu lão thái nắm lấy con dơi, không để ý nó giãy giụa như thế nào, trực tiếp đưa đầu nó vào trong miệng, nhai nhóp nhép. Một dòng máu chảy xuống bên mép của Lưu lão thái, vẻ mặt bà hết sức hưởng thụ...

Tạ Vũ Tình cũng không nhịn được nữa thối lui đến bên cạnh Diệp Thiếu Dương, há mồm thở dốc, qua một hồi lâu mới từ từ hồi phục tinh thần, nhìn Diệp Thiếu Dương, hỏi: "Làm sao bây giờ?"

"Còn làm sao nữa, xuống phía dưới giết chết bà ta."

Tạ Vũ Tình lập tức nhíu mày: "Ngươi nói xem con trai bà ta có biết chuyện này không?"

"Lời vô ích, nhìn hắn đối với mẹ hắn như vậy, hắn mà biết cô giết mẹ hắn, nhất định hắn sẽ làm loạn ngay. Đến lúc đó cô giải thích với chính phủ như thế nào, nói chúng ta giết cương thi ư?"

"Vậy... Nghe lời ngươi!". Tạ Vũ Tình suy nghĩ một chút rồi nói: "Bất quá Lưu kế toán kia có phải đã biết mẹ hắn không phải là người hay không?"

"Không nhất định là như vậy, có thể hắn chỉ cho là mẹ của hắn bị bệnh lạ gì đó mà thôi, cho nên mới cần ăn thịt sống uống máu. Hắn có lẽ chỉ hoài nghi đôi chút nhưng không nghĩ đến chân tướng."

"Mấy người như vậy thật hiếm có, nhìn hắn đối với mẹ hắn như vậy, thật là hiếu thuận, ta có chút không đành lòng hạ thủ...". Tạ Vũ Tình cảm khái nói.

Diệp Thiếu Dương trừng mắt liếc nàng, nói: "Lão bà bà đó đã sớm chết rồi, hồn phách tám phần mười là đã đi âm ty, hiện tại thi thể này chỉ là lợi dụng hiếu tâm của hắn để phụ trợ cho việc tu luyện mà thôi, cho nên chúng ta ở đây là đang giúp hắn."

Nói xong, Diệp Thiếu Dương trở lại cửa sổ trên mái nhà, nhìn xuống phía dưới. Lão bà bà ăn xong con dơi liền quay trở về giường ngồi, khôi phục lại vẻ mặt đờ đẫn, không nhúc nhích.

Bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng xắt thức ăn, Diệp Thiếu Dương suy đoán Lưu kế toán nhất định là đang chặt thịt, tạm thời sẽ không vào, vì vậy nắm rìa cửa sổ ở mái nhà nhẹ nhàng nhảy xuống, ngẩng đầu quay mặt lên trên, nói rằng: "Cô…"

Tạ Vũ Tình nhảy xuống, hỏi: "Cái gì?"

"Bảo cô đừng có xuống." Diệp Thiếu Dương sợ toát mồ hôi, nhìn thấy lão bà bà trên giường đã đã đứng lên, hai mắt sáng quắc nhìn hai người, miệng lẩm bẩm những câu kỳ quái gì đó.

Tạ Vũ Tình nhanh chóng thối lui ra sau lưng Diệp Thiếu Dương, hỏi: "Nó muốn làm gì?"

"Coi chúng ta là thực vật."

"Không thể nào, nó không biết ngươi là Thiên sư?"

"Nó là một linh hồn, tu vi cũng chưa đạt được tới mức có thể khai thiên." Diệp Thiếu Dương rút ra Tảo Mộc Kiếm nhắm ngay lão bà bà, một kiếm đâm xuống phía dưới.

Lão bà bà hai tay vừa nắm lấy mũi kiếm, lập tức cảm giác như bắt được một cây đuốc sống, khói đen từ trên tay ứa ra, da thịt rơi xuống từng cục, nhanh chóng buông tay ra, liên tiếp lui về phía sau.

"Đến kiếm của ta cũng dám bắt, biết lợi hại chưa?". Diệp Thiếu Dương cười cười, lần thứ hai vung kiếm đâm tới, lão bà bà không dám lao lên nữa, cúi thấp người, tứ chi chấm đất, dùng tốc độ như bay nhanh chóng vọt qua một bên.

Diệp Thiếu Dương nhìn nó, khẽ nhíu mày, chợt một ý nghĩ lóe lên, Diệp Thiếu Dương liền nhìn thấy lão bà bà bò một vòng xung quang căn phòng, sau đó đánh về phía Tạ Vũ Tình đang đứng ngây ngốc sau lưng hắn, tốc độ cực nhanh, chờ Tạ Vũ Tình ý thức được nguy hiểm thì lão bà bà đã đưa hai cái tay đến trước mặt nàng, chỉ cách không quá 20 cm.

"Càn khôn tá pháp!". Diệp Thiếu Dương lăng không huy kiếm, Tảo Mộc Kiếm chém vào hai tay của lão bà bà, dĩ nhiên chặt đứt đôi tay của nó, không có một giọt máu chảy xuống, lão bà bà hú lên quái dị, thối lui đến góc tường.

"Muốn chạy?". Diệp Thiếu Dương khoát tay, đầu ngón tay bay ra tám miếng đồng tiền rơi xuống chỗ lão bà bà, trong đó tám miếng rơi trên mặt đất, ba miếng nằm trên, hợp cùng một chỗ, vừa lúc tạo thành một vòng vây bao vây lão bà bà lại. Lão bà bà muốn chạy thoát nhưng xung quanh đồng tiền lập tức phát sinh một đạo kim quang, đánh nó lui vào bên trong.

Diệp Thiếu Dương không muốn chậm trễ thời gian nữa, bước nhanh đi tới, kết quả vừa giơ Tảo Mộc Kiếm lên, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng “Ầm”, quay đầu nhìn lại, Tạ Vũ Tình hai tay ôm đầu té trên mặt đất, phía sau còn có một người khác gương mặt tức giận, trong tay cầm theo một cây trường côn.

Lưu kế toán! Hắn vào đây từ lúc nào?

"Tao giết bọn mày!". Lưu kế toán quơ trường côn nện vào đầu Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương lắc mình né tránh, một chưởng đánh vào cổ tay của hắn, đánh rơi trường côn, một tay đặt vào cổ của hắn, một hơi ép hắn đến sát bên tường.

"Tiểu Diệp tử, đừng đả thương hắn!"

Phía sau truyền đến thanh âm của Tạ Vũ Tình, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, nàng đã đứng lên, một tay xoa xoa đầu, biểu tình thống khổ, vội vàng hỏi: "Không sao chứ?"

"Không sao, không bị thương." Tạ Vũ Tình ngẩng đầu nhìn hắn: "Hắn vốn không biết gì, đừng đả thương hắn."

Ý niệm trong lòng Diệp Thiếu Dương đảo lộn: Nếu bị phát hiện, kế hoạch lúc trước sẽ thất bại, hiện tại chỉ có thể nỗ lực thuyết phục Lưu kế toán tin tưởng chân tướng, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Việc tự ý xông vào nhà dân không phải là đùa giỡn, Tạ Vũ Tình còn mặc cảnh phục, muốn không bị người ta nhớ mặt cũng rất khó khăn.

Diệp Thiếu Dương vừa khống chế Lưu kế toán, vừa chép miệng nhìn lão bà bà trong góc tường, nói rằng: "Ông có biết, mẹ ông đã chết rồi không?"

"Nói bậy, bà chỉ là bị bệnh!". Lưu kế toán gầm thét: "Buông tao ra, tao phải báo cảnh sát, tao phải tố cáo bọn bây xông vào nhà hành hung người!"

"Ta chính là cảnh sát.". Tạ Vũ Tình xoa xoa đầu đi tới, nhìn hắn, dùng lời nói khuyên giải an ủi kể mọi việc qua một lần cho hắn nghe, còn đặc biệt giới thiệu Diệp Thiếu Dương là đạo sĩ.

Lưu kế toán vẫn không tin, tuy nhiên thái độ đã có chút mâu thuẫn. Diệp Thiếu Dương liền lấy ra Gương bát quái chiếu vào chỗ lão bà bà, nói rằng: "Tôi cho ông xem!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Hãy Gọi Ta Là Quỷ Sai Đại Nhân
Hãy Gọi Ta Là Quỷ Sai Đại Nhân
Mao sơn tróc quỷ nhân convert
  • 5.00 star(s)
  • Thanh Tử
Chap-3591
[Zhihu] Ta là quỷ sai
  • 丁十三 - Đinh Thập Tam
Phần 3 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom