-
Chương 11
Ta đứng dậy.
Nhẹ nhàng đẩy Tạ Cửu Tri ra sau.
Bầu trời ngoài viện tối sầm lại.
Ta cười với Kiều Thính Vân.
Từng chữ từng chữ:
“Dù có xuống địa ngục, ta cũng phải kéo ngươi theo.”
Khi Tạ Lan mang bánh hạt dẻ trở về.
Hắn nhìn thấy ta đang cầm kiếm của hắn, đ.â.m mạnh vào cơ thể Kiều Thính Vân.
Kiều Thính Vân ngã xuống với vẻ mặt không thể tin được.
Đến ch.ết nàng vẫn không hiểu.
Làm sao một người bị phế linh căn như ta có thể gi.ết nàng.
Và tại sao khi đối mặt với ta, linh lực của nàng lại bị tắc nghẽn, cho ta cơ hội trong khoảnh khắc đó.
Thật tốt.
Lần này cuối cùng không ai có thể ngăn cản ta.
“Ngươi đến muộn một bước so với ba năm trước.”
Ta nhìn Tạ Lan, giọng đầy tiếc nuối.
Tạ Lan không nói gì.
Hắn tiến về phía ta, thậm chí không để ý đến Tạ Cửu Tri bên cạnh.
Rồi nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên mặt ta.
“Bẩn rồi.”
Tạ Lan cuối cùng mở miệng, nhưng không có bất kỳ sự trách móc nào: “Nếu nàng muốn gi.ết nàng ta, chỉ cần nói với ta một tiếng là được, cần gì tự mình ra tay?”
“Thực ra người ta muốn gi.ết hơn là ngươi.”
Ta thở dài: “Nhưng ta cũng biết tự lượng sức mình.”
“Ba năm trước ta không thể bảo vệ được A Nguyện, may mà hôm nay ta có thể bảo vệ được Tiểu Xuyên.”
Khi nói điều này, ta thoáng chút tự hào.
Bánh hạt dẻ vẫn còn nóng.
Ta tùy ý lau tay rồi nhặt một miếng lên ăn.
Vừa ăn vừa phàn nàn: “Trước đây ta làm bánh hạt dẻ thường cho nhiều đường, ngọt đến mức khó chịu. Không biết sao họ lại ăn được. Trước đây là phụ thân, mẫu thân và A Nguyện, giờ là Tiểu Xuyên, họ thậm chí rất thích ăn, khiến ta nghĩ rằng tay nghề của ta rất tốt.”
“Ta cũng thích ăn.”
Tạ Lan thì thầm: “A Nhứ làm rất ngon, ta rất thích.”
“Nhưng ngươi vốn dĩ không thích đồ ngọt!” ta trách móc, “Lúc mới quen, ta đổi cháo mặn của ngươi thành ngọt, ngươi giận mấy ngày không thèm nói chuyện với ta.”
“Đó là do ta trẻ người non dạ.”
Tạ Lan cười trầm: “A Nhứ rộng lượng, đừng so đo với ta, được không?”
Ta hừ lạnh.
Rồi từng chút một kể về những chuyện trước đây.
Tạ Lan đều nhận lỗi, chỉ nói là lỗi của mình.
Cho đến khi ta đột nhiên hỏi:
“Ngươi biết những người trong kiếm tông luôn ngấm ngầm sỉ nhục ta không?”
Lúc mới vào kiếm tông theo Tạ Lan.
Hắn phải tu luyện, không thể chăm sóc ta.
Ta đã chịu nhiều khổ cực.
Tạ Lan tay đang lau cho ta chợt khựng lại.
“Thực ra ngươi biết đúng không?”
Ta cười: “Chỉ là ngươi cũng giống như họ, trách ta năm đó dùng ân tình ép ngươi lấy ta, cắt đứt cơ hội giữa ngươi và Kiều Thính Vân.
“Tạ Cửu Tri chính là hình ảnh phản chiếu của ngươi. Nên nó mới thích Kiều Thính Vân hơn, và ghét ta hơn.”
“Không phải!”
Lần đầu tiên Tạ Lan gần như thô bạo ngắt lời ta.
Hơi thở hắn dồn dập, như đang cố kìm nén cảm xúc.
Từng chữ: “Ta và Tạ Cửu Tri không giống nhau.”
Ánh mắt hắn ẩn chứa sự điên cuồng gần như cố chấp.
Ta sững sờ.
Sau đó nhiều chuyện đột nhiên sáng tỏ.
“Hôm đó yêu khí trên người A Nguyện khiến ta cảm thấy quen thuộc. Là của ngươi, đúng không?”
Tạ Lan là bán ma.
Nhưng rất ít người biết chuyện này.
Vì ta đã giúp hắn che giấu rất kỹ.
Tạ Lan im lặng, không phủ nhận:
“Con bé hỏi ta có cách nào giúp nó nhanh chóng mạnh lên không, ta đã nói cho con bé.”
Vì ta đối xử tốt với Thẩm Nguyện.
Nên Tạ Lan dẫn dắt Thẩm Nguyện nhập ma.
Hoàn toàn vô lý.
Nhưng Tạ Lan đã làm như vậy.
Ta gật đầu, lại hỏi: “Hôm đó môn phái bị diệt, ngươi thật sự không kịp trở về sao?”
Lần này Tạ Lan im lặng lâu hơn.
“Tạ Lan,” ta thở dài, “đến giờ ngươi vẫn muốn nói dối ta sao?”
“Thế giới của Tạ Lan, chỉ có và chỉ cần A Nhứ là đủ.”
Trong khoảnh khắc.
Sự sắc bén và tính công kích vốn được Tạ Lan che giấu kỹ lưỡng gần như phủ trùm lên ta.
Khiến ta không thể tránh khỏi.
“Nhưng A Nhứ thì không.”
“Trong thế giới của A Nhứ, chưa bao giờ chỉ có một mình Tạ Lan.”
“Bên cạnh nàng luôn có rất nhiều người. Trước đây là vậy, bây giờ cũng vậy, và tương lai cũng sẽ như vậy. Nàng không thể đặt hết sự chú ý lên ta.”
“Nhưng thực ra những điều đó cũng không quan trọng.”
Tạ Lan cúi xuống hôn lên tóc mai ta: “Ít nhất A Nhứ yêu ta, cũng yêu con của chúng ta.”
Tạ Lan luôn che giấu rất tốt.
Nếu không có hệ thống nhắc nhở, ta hoàn toàn không đoán được hắn đã sớm hắc hóa như trong nguyên tác.
“Cơ Hàn Viễn nói ngươi luôn tìm linh thảo, là vì ta sao?”
Ta nghiêng đầu, chuyển chủ đề.
Tạ Lan ừ một tiếng: “Hồn phách của nàng luôn suy yếu, nhưng ta không tìm được nguyên nhân.”
Giọng hắn trầm thấp, áp chế những cảm xúc mãnh liệt.
Còn mang theo nỗi sợ hãi run rẩy.
Hắn cũng không có ý định giấu giếm ta nữa.
“Ta không dám mạo hiểm nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn thế này, ta sẽ hoàn toàn mất nàng.
“Kiều Thính Vân nói nàng ta có cách nghịch thiên cải mệnh.”
Tạ Lan cúi đầu, giọng lạnh lẽo: “Nếu nàng ta có thể giúp ta tìm được linh thảo chữa trị hồn phách của nàng, thì để nàng ta ở lại cũng được.”
Ta cắn một miếng bánh hạt dẻ.
Họng ta thoáng vị máu.
Nhưng ta vẫn giữ vẻ mặt bình thản nén xuống.
“Tạ Lan, ngươi vẫn đang lừa dối ta.”
Sau khi ta chỉ ra, Tạ Lan không chút hoảng loạn.
Hắn chỉ thở dài: “A Nhứ của ta vẫn luôn thông minh như vậy.”
Nhẹ nhàng đẩy Tạ Cửu Tri ra sau.
Bầu trời ngoài viện tối sầm lại.
Ta cười với Kiều Thính Vân.
Từng chữ từng chữ:
“Dù có xuống địa ngục, ta cũng phải kéo ngươi theo.”
Khi Tạ Lan mang bánh hạt dẻ trở về.
Hắn nhìn thấy ta đang cầm kiếm của hắn, đ.â.m mạnh vào cơ thể Kiều Thính Vân.
Kiều Thính Vân ngã xuống với vẻ mặt không thể tin được.
Đến ch.ết nàng vẫn không hiểu.
Làm sao một người bị phế linh căn như ta có thể gi.ết nàng.
Và tại sao khi đối mặt với ta, linh lực của nàng lại bị tắc nghẽn, cho ta cơ hội trong khoảnh khắc đó.
Thật tốt.
Lần này cuối cùng không ai có thể ngăn cản ta.
“Ngươi đến muộn một bước so với ba năm trước.”
Ta nhìn Tạ Lan, giọng đầy tiếc nuối.
Tạ Lan không nói gì.
Hắn tiến về phía ta, thậm chí không để ý đến Tạ Cửu Tri bên cạnh.
Rồi nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên mặt ta.
“Bẩn rồi.”
Tạ Lan cuối cùng mở miệng, nhưng không có bất kỳ sự trách móc nào: “Nếu nàng muốn gi.ết nàng ta, chỉ cần nói với ta một tiếng là được, cần gì tự mình ra tay?”
“Thực ra người ta muốn gi.ết hơn là ngươi.”
Ta thở dài: “Nhưng ta cũng biết tự lượng sức mình.”
“Ba năm trước ta không thể bảo vệ được A Nguyện, may mà hôm nay ta có thể bảo vệ được Tiểu Xuyên.”
Khi nói điều này, ta thoáng chút tự hào.
Bánh hạt dẻ vẫn còn nóng.
Ta tùy ý lau tay rồi nhặt một miếng lên ăn.
Vừa ăn vừa phàn nàn: “Trước đây ta làm bánh hạt dẻ thường cho nhiều đường, ngọt đến mức khó chịu. Không biết sao họ lại ăn được. Trước đây là phụ thân, mẫu thân và A Nguyện, giờ là Tiểu Xuyên, họ thậm chí rất thích ăn, khiến ta nghĩ rằng tay nghề của ta rất tốt.”
“Ta cũng thích ăn.”
Tạ Lan thì thầm: “A Nhứ làm rất ngon, ta rất thích.”
“Nhưng ngươi vốn dĩ không thích đồ ngọt!” ta trách móc, “Lúc mới quen, ta đổi cháo mặn của ngươi thành ngọt, ngươi giận mấy ngày không thèm nói chuyện với ta.”
“Đó là do ta trẻ người non dạ.”
Tạ Lan cười trầm: “A Nhứ rộng lượng, đừng so đo với ta, được không?”
Ta hừ lạnh.
Rồi từng chút một kể về những chuyện trước đây.
Tạ Lan đều nhận lỗi, chỉ nói là lỗi của mình.
Cho đến khi ta đột nhiên hỏi:
“Ngươi biết những người trong kiếm tông luôn ngấm ngầm sỉ nhục ta không?”
Lúc mới vào kiếm tông theo Tạ Lan.
Hắn phải tu luyện, không thể chăm sóc ta.
Ta đã chịu nhiều khổ cực.
Tạ Lan tay đang lau cho ta chợt khựng lại.
“Thực ra ngươi biết đúng không?”
Ta cười: “Chỉ là ngươi cũng giống như họ, trách ta năm đó dùng ân tình ép ngươi lấy ta, cắt đứt cơ hội giữa ngươi và Kiều Thính Vân.
“Tạ Cửu Tri chính là hình ảnh phản chiếu của ngươi. Nên nó mới thích Kiều Thính Vân hơn, và ghét ta hơn.”
“Không phải!”
Lần đầu tiên Tạ Lan gần như thô bạo ngắt lời ta.
Hơi thở hắn dồn dập, như đang cố kìm nén cảm xúc.
Từng chữ: “Ta và Tạ Cửu Tri không giống nhau.”
Ánh mắt hắn ẩn chứa sự điên cuồng gần như cố chấp.
Ta sững sờ.
Sau đó nhiều chuyện đột nhiên sáng tỏ.
“Hôm đó yêu khí trên người A Nguyện khiến ta cảm thấy quen thuộc. Là của ngươi, đúng không?”
Tạ Lan là bán ma.
Nhưng rất ít người biết chuyện này.
Vì ta đã giúp hắn che giấu rất kỹ.
Tạ Lan im lặng, không phủ nhận:
“Con bé hỏi ta có cách nào giúp nó nhanh chóng mạnh lên không, ta đã nói cho con bé.”
Vì ta đối xử tốt với Thẩm Nguyện.
Nên Tạ Lan dẫn dắt Thẩm Nguyện nhập ma.
Hoàn toàn vô lý.
Nhưng Tạ Lan đã làm như vậy.
Ta gật đầu, lại hỏi: “Hôm đó môn phái bị diệt, ngươi thật sự không kịp trở về sao?”
Lần này Tạ Lan im lặng lâu hơn.
“Tạ Lan,” ta thở dài, “đến giờ ngươi vẫn muốn nói dối ta sao?”
“Thế giới của Tạ Lan, chỉ có và chỉ cần A Nhứ là đủ.”
Trong khoảnh khắc.
Sự sắc bén và tính công kích vốn được Tạ Lan che giấu kỹ lưỡng gần như phủ trùm lên ta.
Khiến ta không thể tránh khỏi.
“Nhưng A Nhứ thì không.”
“Trong thế giới của A Nhứ, chưa bao giờ chỉ có một mình Tạ Lan.”
“Bên cạnh nàng luôn có rất nhiều người. Trước đây là vậy, bây giờ cũng vậy, và tương lai cũng sẽ như vậy. Nàng không thể đặt hết sự chú ý lên ta.”
“Nhưng thực ra những điều đó cũng không quan trọng.”
Tạ Lan cúi xuống hôn lên tóc mai ta: “Ít nhất A Nhứ yêu ta, cũng yêu con của chúng ta.”
Tạ Lan luôn che giấu rất tốt.
Nếu không có hệ thống nhắc nhở, ta hoàn toàn không đoán được hắn đã sớm hắc hóa như trong nguyên tác.
“Cơ Hàn Viễn nói ngươi luôn tìm linh thảo, là vì ta sao?”
Ta nghiêng đầu, chuyển chủ đề.
Tạ Lan ừ một tiếng: “Hồn phách của nàng luôn suy yếu, nhưng ta không tìm được nguyên nhân.”
Giọng hắn trầm thấp, áp chế những cảm xúc mãnh liệt.
Còn mang theo nỗi sợ hãi run rẩy.
Hắn cũng không có ý định giấu giếm ta nữa.
“Ta không dám mạo hiểm nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn thế này, ta sẽ hoàn toàn mất nàng.
“Kiều Thính Vân nói nàng ta có cách nghịch thiên cải mệnh.”
Tạ Lan cúi đầu, giọng lạnh lẽo: “Nếu nàng ta có thể giúp ta tìm được linh thảo chữa trị hồn phách của nàng, thì để nàng ta ở lại cũng được.”
Ta cắn một miếng bánh hạt dẻ.
Họng ta thoáng vị máu.
Nhưng ta vẫn giữ vẻ mặt bình thản nén xuống.
“Tạ Lan, ngươi vẫn đang lừa dối ta.”
Sau khi ta chỉ ra, Tạ Lan không chút hoảng loạn.
Hắn chỉ thở dài: “A Nhứ của ta vẫn luôn thông minh như vậy.”
Bình luận facebook