• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Quý Nữ Khó Cầu (6 Viewers)

  • Chương 9

Trang Sĩ Dương dùng qua một ít điểm tâm, rồi chuẩn bị vào triều. Mị di nương tiễn Trang Sĩ Dương rời đi, sau đó quay lại nhìn chằm chằm Chu thị, cuối cùng hừ một tiếng mới trở về phòng. Hàn Nhạn lau miệng, cũng muốn trở về phòng. Chu thị liền liếc mắt ra hiệu với Trang Ngữ Sơn. Trang Ngữ Sơn liền đứng lên, giọng điệu đầy thân thiết nói với Hàn Nhạn: "Nhạn Nhi muội muội có chuyện gì gấp gáp không?"

Hàn Nhạn nhìn thấy nụ cười của Chu thị, sau một hồi nghĩ ngợi liền nói: "Không có việc gì."

Trang Ngữ Sơn lập tức nắm chặt lấy tay của Hàn Nhạn: "Nếu như không có việc gì gấp gáp, vậy thì chúng ta cùng đi dạo chơi hoa viên đi."

Trần ma ma nhìn mẹ con Chu thị đầy khinh thường, chỉ vừa mới vào phủ mà đã bầy đặt làm chủ. Người ngoài nhìn vào, còn tưởng Trang Ngữ Sơn mới là con của chính thê.

Hàn Nhạn cũng không oán giận gì, vừa cười vừa vỗ vỗ vào tay của Trang Ngữ Sơn: "Dù sao tỷ tỷ cũng lần đầu tiên vào phủ, khung cảnh trong phủ này chắc tỷ tỷ cũng chưa bao giờ nhìn qua. Bây giờ muội dẫn tỷ tỷ đi dạo xung quanh, tránh cho việc không biết mà đi lạc đường."

Hàn Nhạn không hề đếm xỉa đến tâm trạng của Trang Ngữ Sơn. Quả nhiên sau khi nói xong gương mặt của Trang Ngữ Sơn vừa trắng vừa xanh, cuối cùng nàng ta miễn cưỡng cười nói: "Vậy thì làm phiền muội muội rồi."

Hàn Nhạn nói tiếp: "Ở trong phủ, ngoại trừ phụ thân tất cả mọi người đều gọi muội là Tứ tiểu thư. Ngữ Sơn tỷ tỷ và Chu di nương cũng gọi như vậy đi. Những cách gọi khác, muội nghe không quen."

"Ngươi!" Trang Ngữ Sơn không ngờ Hàn Nhạn lại nói như vậy, nàng ta tức đến không biết nói gì.

"Muội làm sao?" Hàn Nhạn nghi ngờ hỏi: "Tỷ tỷ sao lại chỉ vào mặt người ta, đây không phải là cách xử sự của một tiểu thư khuê các."

"Ngữ Sơn!" Đột nhiên Chu thị mở miệng, ánh mắt đầy thâm trầm nhìn Hàn Nhạn, giọng điệu từ tốn nói: "Tứ tiểu thư nói không sai. Tiểu thư khuê các sẽ không tùy tiện chỉ vào người khác, xem ra ta phải tìm người dạy dỗ phép tắc cho Ngữ Sơn mới đúng.

Hàn Nhạn nghe xong thì nhíu mày. Tiểu thư khuê các? Trang Ngữ Sơn chỉ là con của thiếp, làm sao xứng được gọi là tiểu thư khuê các? Xem ra họ đã có tâm tư từ trước, muốn đoạt lấy danh phận con của chính thê. Hai mẹ con Chu thị quả là lòng người dạ thú. Đôi mắt của Trang Ngữ Sơn đã đỏ ửng, nàng ta không dám cãi lại lời của Chu thị. Nghiến răng nghiến lợi nhìn Hàn Nhạn mà nói: "Tứ tiểu thư nói đúng, chúng ta mau đi thôi."

"Tam tỷ cũng đi cùng nha." Hàn Nhạn quay đầu nói với Trang Cầm. Nhìn thấy dáng vẻ không biết nên làm sao của Trang Cầm, Hàn Nhạn quay sang nói với Vãn di nương: "Vãn di nương, lâu rồi con không trò chuyện với tam tỷ. Hôm nay cho con mượn tam tỷ một ngày nha?"

Vãn di nương đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười nói: "Tứ tiểu thư không cần khác sáo. Cầm nhi, hôm nay con đi chơi với Tứ tiểu thư đi."

Lúc này Trang Cầm mới dám đi lên phía trước, nhưng mà vẫn có chút chần chờ. Hàn Nhạn liền kéo nàng đi, bỏ lại Trang Ngữ Sơn ở phía sau.

"Mẫu thân..." Trang Ngữ Sơn nhìn Chu thị, rồi quay lại nhìn Hàn Nhạn và Trang Cầm, tức giận đến dậm chân.

Chu thị nhíu mày: "Mau đi đi."

Trang Ngữ Sơn mặc dù không muốn nhưng cuối cùng vẫn phải đi. Chu thị nhìn thấy Vãn di nương đang cuối đầu đứng bên cạnh, lập tức cười nói với bà: "Tỷ tỷ, chúng ta đi đến sân nhỏ ngồi một chút được không?"

Vãn di nương nhẹ nhàng lắc đầu: "Hôm khác đi. Hôm này ta không được khỏe, muốn trở về nghỉ ngơi. Hạnh nhi, mau qua đỡ ta." Nha hoàn bên cạnh của Vãn di nương lập tức đứng lên đỡ bà, Vãn di nương gật đầu với Chu thị: "Ta đi trước.". Không chờ Chu thị trả lời, bà liền bỏ đi.

Sắc mặt Chu thị thay đổi, nhìn bóng dáng đang đi xa, âm thanh đầy độc ác nói: "Tiện nhân! Chỉ là một người được may mắn sủng hạnh. Mà dám không để ta vào mắt."

Lý ma ma đứng bên cạnh nói: "Lão nô thấy vị thiếp này cũng không hề biết thời thế. Phu nhân đã mở lời mà nàng lại không đồng ý, đúng là một người phụ nữ ngu ngốc."

"Được rồi!" Chu thị không kiên nhẫn nói: "Ngươi bớt nói đi, ta thấy chuyện này không dễ đối phó. Bây giờ quay trở về trước, sau đó chúng ta bàn bạc kỹ lại."

Hàn Nhạn đi đến Vãn Hương Các, nơi này có một vườn hoa rộng lớn. Đầu mùa đông hoa mai đỏ đã bắt đầu nở, làm cho cảnh vật trở nên rất đẹp. Trong không khí đọng lại mùi hương, cảnh sắc tôn lên vẻ thanh tao của cây cỏ, khiến cho long người cảm thấy dễ chịu.

Bàn được đặt ở giữa sân đã bày sẵn một bộ cờ, Hàn Nhạn vừa nhìn thấy thì liền hưng phấn, lôi kéo tay Trang Cầm nói: "Muội đã sớm nghe nói tỷ tỷ có tài đánh cờ tuyệt nhất, không bằng chúng ta cùng nhau chơi một ván đi?"

Trang Cầm nhỏ giọng nói: "Tứ tiểu thư đừng nói quá, Trang Cầm chỉ mới học qua thôi."

Hàn Nhạn đầu tiên là nhíu mày, sau đó cười rộ lên: "Không cần nói nhiều. Nào tới đây."

Trang Ngữ Sơn ở bên cạnh đã rất buồn bực, không biết tại sao Hàn Nhạn đối xử với nàng vô cùng lạnh lùng. Tuy là nói ba người cùng đi dạo, nhưng mà từ đầu đến cuối chỉ có Hàn Nhạn và Trang Cầm nói chuyện với nhau, còn mình thì bị ném sang một bên. Có lúc nàng cũng cố gắng xen vào cuộc trò chuyện của hai người đó, nhưng rồi cuối cùng cũng bị lơ đi.

Trang Ngữ Sơn cảm giác được là Hàn Nhạn căm thù nàng. Tại sao lại như vậy? Nàng theo lời mẫu thân nói, cố gắng lấy lòng của Hàn Nhạn. Đúng là nàng rất tức vì nàng ta là con của chính thê, nếu như không có Hàn Nhạn trên đời này thì mọi thứ của nàng ta chính là của nàng. Tại sao Hàn Nhạn lại có được mọi thứ! Mẫu thân rõ ràng đã nói nàng là...

Trang Ngữ Sơn càng nghĩ càng không cam tâm, gương mặt xinh đẹp vặn vẹo rồi cuối cùng bỏ đi. Hàn Nhạn mặc dù đang chơi cờ nhưng mà biểu hiện của Trang Ngữ Sơn nàng đều nhìn thấy hết. Hàn Nhạn vẫn bình tĩnh đánh cờ.

Nha hoàn hầu hạ Trang Ngữ Sơn tên là Vân Nhi, nàng ta tức giận nói: "Tiểu thư, sao họ lại cố ý đối xử với người như vậy?"

Trang Ngữ Sơn vừa nghe thấy liền nhảy dựng lên, sau đó dần dần bình tĩnh lại. Quay đầu nhìn thấy Hàn Nhạn và Trang Cầm đang chuyên chú chơi cờ, không thèm chú ý đến mình. Lập tức giận dữ, từ nhỏ đến giờ mọi thứ nàng đều rất xuất sắc, đi tới đâu cũng luôn được mọi người chú ý. Từ lúc vào trong phủ, nàng không thể mặc quần áo đẹp, luôn phải che giấu tài năng của mình, thậm chí phải đi lấy lòng của Hàn Nhạn, nàng thực sự không thể nhịn được nữa. Quay đầu bỏ đi, nàng nói với Vân Nhi: "Mặc kệ họ, ta muốn một mình đi dạo." Nói xong liền đi thẳng đến vườn hoa.

Vân nhi vội vàng đi theo, Hàn Nhạn không hề nâng mắt lên, nhưng mà Thu Hồng đứng bên cạnh đã đưa ấm trà cho Cấp Lam, sau đó rời đi.

Hàn Nhạn cả thể xác và tinh thần đều tập trung vào ván cờ, sau một lúc do dự cuối cùng cũng đặt quân cờ xuống. Tiếp sau đó là một quân cờ đen đè lên.

"Muội thua rồi." Hàn Nhạn thở dài, vẻ mặt đầy đau khổ nói: "Đã là ván thứ năm rồi, tại sao muội vẫn thua vậy chứ?"

Trang Cầm cười nói: "Vì muội nóng lòng muốn thành công, mặc dù có suy nghĩ nhưng lại chỉ lo những bước đầu. Mà ngay từ đầu tỷ đã bài sẵn bố cục, chỉ cần muội đi một bước, tỷ liền có thể ứng phó."

Hàn Nhạn sửng sốt, giương mắt nhìn người đối diện đang nhặt những quân cờ, Trang Cầm vô ý nói: "Cuộc sống như bàn cờ, mỗi bước đi không thể vội vàng."

"Tam tỷ thật là cao thủ." Hàn Nhạn cười tít mắt nói: "Muội thua tâm phục khẩu phục."

Trang Cầm lại lắc đầu, có thể chơi cờ cùng với Hàn Nhạn thì chắc chắn đã có duyên, trong vô tình khoảng cách của hai người đã kéo được thu lại. Trang Cầm đứng lên, "Hôm nay chơi tới đây thôi, mẫu thân còn đang chờ ta về làm bánh hoa quế."

Hàn Nhạn mỉm cười nói: "Vãn di nương thực sự coi tỷ là một đứa bé." giọng điệu Hàn Nhạn thản nhiên nói: "Thực ra muội rất hâm mộ tỷ..."

Trang Cầm ngẩn ra, nhìn người con gái búi hai búi tóc ở trước mặt, trên gương mặt vẫn thoát ra dáng vẻ của trẻ con nhưng mà đôi lông mày thì đang nhíu chặt lại trông đau buồn, nhìn thế nào cũng không hợp với tuổi thật. Trong lòng Trang Cầm trở nên mềm nhũn, vỗ vỗ đầu Hàn Nhạn nói: "Cùng đi thôi."

Trang Cầm nhìn xung quanh rồi nói: "Vị Trang Ngữ Sơn tiểu thư kia không biết đã đi nơi nào rồi?"

"Ngữ Sơn tiểu thư" lời vừa nói ra, Hàn Nhạn liền hiểu rõ lòng của Trang Cầm. Trang Ngữ Sơn chỉ là một đứa con được nuôi ở bên ngoài, thân phận không được thừa nhận. Hàn Nhạn cười nói: "Không cần quan tâm đến nàng ta, nàng ấy muốn tự mình đi dạo. Chuyện này không trách chúng ta được."

Trang Cầm cũng không nhiều lời, dẫn nha hoàn rời đi.

Trang Cầm đi rồi, Hàn Nhạn vẫn đứng tại chỗ, cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, lẩm bẩm: "Ta không hề biết Tam tỷ lại thông minh đến thế."

Cấp Lam mang áo choàng đến cho Hàn Nhạn, "Nô tỳ nhớ rõ, lúc trước tiểu thư rất thích Tam tiểu thư. Lúc nào cũng đi phía sau nàng ấy. Chỉ là về sau, người càng lớn thì càng ít qua lại với Phù Dung Viên."

Hàn Nhạn nhíu mày, tuy là nàng không nhớ rõ chuyện trước đây, nhưng mà với trí thông minh của Trang Cầm, thế mà thường ngày nàng đều tỏ ra yếu đuối. Thật sự là kém nhau quá xa rồi, sợ là bên trong có ẩn dấu điều gì.

Tại sao nàng ta ở trước mặt mình mà không hề che dấu? Hàn Nhạn một tay chống cầm. Trong lòng suy nghĩ, bàn cờ kìa và lời nói của nàng, rốt cục là ám chỉ điều gì?

Đang suy nghĩ, thì Thu Hồng quay trở về.

"Có chuyện gì không?" Hàn Nhạn hỏi

Thu Hồng lắc đầu: "Ngữ Sơn tiểu thư chỉ đi dạo xung quanh vườn hoa, nhưng mà..."

Mắt Hàn Nhạn sáng lên: "Nhưng mà cái gì?"

"Nô tỳ thấy Lý ma ma hầu hạ bên cạnh Chu thị đang nói chuyện với Lâm quản gia, hai người nói chuyện với nhau rất lâu. Lý ma ma còn đưa cho Chu thị một cây trâm vàng. Nhưng mà nô tỳ chỉ dám đứng xa, không dám tới gần."

Cấp Lam kinh ngạc nói: "Lý ma ma vừa mới vào phủ, tại sạo lại có quan hệ thân thiết với Lâm quản gia?"

Trong mắt Hàn Nhạn đầy lạnh lùng. Lâm quản gia đã làm việc trong phủ này cũng đã vài chục năm, ở trong phủ là người già nhất. Mẫu thân lúc còn sống đã được Lâm quản gia giúp đỡ nhiều lần. Người bên cạnh Chu thị cũng không có ai tốt, còn về cây trâm vàng mà Lý ma ma đưa cho Lâm quản gia, dĩ nhiên là do Chu thị sai bảo, chuẩn bị làm thù lao.

Nhưng mà theo như lời Cấp Lam nói, Chu thị mới vừa vào phủ làm sao lại có thể thân thiết với Lâm quản gia được. Mặc dù Lâm quản gia là người gió chiều nào ngã theo chiều đó, nhưng cũng sẽ không hành sự lỗ mãng đến như vậy. Vậy thì, Chu thị, Lý ma ma và Lâm quản gia rốt cục là có quan hệ như thế nào.

Nếu là đút lót tiền để vào phủ, vậy thì chuyện của mẫu thân, nàng có thể bắt đầu điều tra từ đây
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Quý nữ yêu kiều
  • 5.00 star(s)
  • Thập Nguyệt Vi Vi Lương
Chương 151
Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ
  • 5.00 star(s)
  • Tây Trì Mi
Chương 275
Giả Quý Tộc
  • Mặc Thư Bạch
Chương 90...
Trân Quý
  • Sư Tiểu Trát
Chương 54

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom